Chương 43
Bởi vì Ân Từ Quang muốn đi đến thái y viện, Ân Thừa Ngọc cố tình để cho Trịnh Đa Bảo theo hắn, tránh cho gặp phải điều cản trở hành động.
Ân Từ Quang cảm tạ lần nữa, đoạn cáo từ rời đi.
Vừa ra khỏi cửa thì chạm mặt Tiết Thứ đang đứng giữa phòng, hắn tò mò quan sát một chút.
Đương nhiên là hắn biết Tiết Thứ. Từ một tên phiên dịch thấp cổ bé họng leo lên thành người thân tín nhất của Long Phong đế cho nên tiếng xấu của hắn đã lan khắp cung cấm. Có lời đồn cho rằng Long Phong đế trọng dụng Tiết Thứ là bởi vì hắn có thù cũ với thái tử, không thân thiết với y lắm. Lần này Long Phong đế đi phương nam để cho thái tử giám quốc, thế mà ông ta còn để Tiết Thứ ở lại giám sát đã gián tiếp xác nhận lời đồn.
Nhưng xem ra, quan hệ giữa hai người này không bất hòa giống như lời đồn.
Ngay khi Tiết Thứ phát hiện ra ánh mắt của hắn rồi nhìn qua, Ân Từ Quang nhanh chóng quay đi, cúi đầu theo Trịnh Đa Bảo ra ngoài.
Bởi vì vừa rồi Ân Từ Quang còn ở đây cho nên Ân Thừa Ngọc chỉ hỏi Tiết Thứ vài chuyện không quá quan trọng. Bây giờ không còn người ngoài nữa, y mới nhìn Tiết Thứ, hỏi về chuyện phương nam:
- Nói rõ cho Cô về tình hình ở phía Nam.
Tiết Thứ thuật lại tường tận những gì Vệ Tây Hà viết trong thư cho y nghe.
Tuần diêm Ngự sử Phương Chính Khắc được Vệ Tây Hà hộ tống đi các Diêm sử tư tra xét thuế muối đã hơn hai tháng, trước mắt đã tra xong Diêm sử tư ở Sơn Đông, Hà Đông và Lưỡng Hoài. Lúc gửi thư về kinh thành, bọn họ đang tiếp tục tra xét ở Lưỡng Chiết và Phúc Kiến.
Phương Chính Khắc là người chính trực, lại hiểu rõ thuế muối. Được Long Phong đế đích thân chỉ tay và Vệ Tây Hà dẫn tinh binh hộ tống, có thể nói là trên đường lão đi không phải cố kỵ điều gì, thẳng tay tra xét Diêm sử tư, quậy long trời lở đất.
Phương bắc khốn khổ vì nạn dịch hạch, đương nhiên là phương nam cũng không yên ổn.
Phương Chính Khắc tra một loạt, vô số quan viên diêm chính và thân hào địa phương liên quan trong đó. Số tài sản bị tịch thu rất nhiều, không có rương nào chứa xuể.
Mấy thuyền dược liệu Vệ Tây Hà sai người chuyển về kinh đều nhắm tình hình mà dùng ngân lượng tịch thu thu mua. Kèm theo đó là tất cả công văn và thư từ, vẫn cần phải đến bộ Hộ để bổ sung vào.
Số tài sản còn lại được người phụ trách chuyển chung với dược liệu về kinh, sung vào quốc khố.
Đây được coi như là tin tốt khó có được, Ân Thừa Ngọc vui vẻ:
- Tốt lắm. Hôm qua thủ phụ Ngu vừa nói cho Cô biết, ngân lượng dùng cho việc phòng dịch quá lớn, quốc khố đã báo động. Số ngân lượng tịch thu này vừa vặn cứu nguy.
Ân Thừa Ngọc có tâm trạng tốt, ánh mắt nhìn Tiết Thứ cũng mang theo ý cười.
Hạ nhân đúng lúc đến hỏi xem điện hạ có dùng bữa tối không, Ân Thừa Ngọc tức thì vung tay cho người bày bữa tối ở bên ngoài điện Hoằng Nhân, gọi Tiết Thứ cùng ra ngoài dùng bữa.
Nhưng vừa mới đứng dậy, đi được hai bước thì y chợt cau mày.
Thấy thế, Tiết Thứ lo lắng hỏi:
- Điện hạ sao thế?
Ân Thừa Ngọc nhìn hắn, nhíu mày không đáp.
Tiết Thứ không hiểu ý, luôn miệng hỏi mấy câu.
Ân Thừa Ngọc đang định đuổi hắn ra ngoài để tự xử lý, song cứ bị hắn hỏi mãi nên y trở chứng, dứt khoát ngồi xuống.
Y quan sát Tiết Thứ hồi lâu, đoạn mỉm cười, hất cằm:
- Ngươi đi đóng cửa lại. Ngọc cát tường rơi rồi, ngươi mau giúp Cô buộc lại.
Tiết Thứ quay đầu đi đóng cửa, bỗng nghe y nói đến ngọc cát tường. Hắn mau chóng nhìn khắp người y, nhưng không thấy y đeo, trong mắt có ý nghi hoặc.
Ân Thừa Ngọc hất cằm nhìn hắn, ra lệnh:
- Quỳ xuống.
Tiết Thứ quỳ một gối xuống trước mặt y, ngẩng đầu nhìn.
Ân Thừa Ngọc giơ chân phải lên, đặt lên đầu gối hắn:
- Giúp Cô cởi giày.
Giọng y tuy nghe rất tùy ý, nhưng khi nhìn vào đôi mắt y, bên trong chứa đầy thích thú. Như hoa phú quý nở rộ ngày xuân, trêu hoa ghẹo nguyệt.
Lồng ngực Tiết Thứ chợt đập thình thịch, hắn mơ hồ nhận ra gì đó, ánh mắt dần nóng rực.
Một tay hắn đỡ lấy cẳng chân Ân Thừa Ngọc, tay còn lại cởi giày y. Một miếng ngọc cát tường màu xanh lục trượt ra theo vớ trắng.
Dây đỏ buộc ngọc cát tường lỏng dần, miếng ngọc rơi nhẹ xuống đất, kêu vài tiếng leng keng nhỏ.
Tiết Thứ nhìn chăm chú, cảm thấy như rơi vào dưới đáy lòng hắn.
Vừa đau vừa ngứa, mê hồn lóa mắt.
Hắn vô thức nắm chặt tay, giữ đôi mắt cá chân đẹp đẽ này vào sâu trong tim:
- Điện hạ...
Trong mắt Tiết Thứ bừng lên một đốm lửa, giọng nói bị ngọn lửa nung khàn khàn. Tuy vẻ mặt và hành động hắn rất kiềm chế nhưng hết lần này đến lần khác thân thể hắn lại rất thành thật.
Ân Thừa Ngọc từ trên cao nhìn hắn, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào. Y từ tốn bát cười, hệt như một thợ săn lão luyện đang dụ bắt con mồi, trong mắt đầy khoái chí.
Y cúi người, nắm cằm Tiết Thứ, ngón tay chậm rãi vuốt mấy cái, đoạn mở miệng nói:
- Sợi giây này trơn quá, khó buộc chặt được, ngươi giúp Cô buộc chặt lại đi.
Ân Thừa Ngọc tự tay đeo sợi dây đỏ này lên người.
Phục sức của y đều do Trịnh Đa Bảo chuẩn bị, nếu như y bỗng dưng đeo thêm một cái ngọc cát tường, theo tính tình của Trịnh Đa Bảo thì sợ là phải lắm lời vài câu. Song y lại không muốn giải thích dài dòng cho nên y bảo Trịnh Đa Bảo tìm một sợi dây đỏ, đeo ngọc cát tường lên người.
Trên cổ và cổ tay là nơi dễ bị nhìn thấy, chỉ có cổ chân là bí mật.
Không ngờ dây đỏ lại không được buộc chắc, lỏng ra.
Điều này cũng có chỗ tốt.
Ân Thừa Ngọc nâng chân lên, đụng vào người Tiết Thứ:
- Tỉnh, ngươi ngẩn người gì thế?
Tiết Thứ ngừng thở trong chớp mắt, rồi đột ngột bắt lấy chân y, trên trán nổi đầy gân xanh.
Một lúc lâu sau hắn mới buông tay ra, cúi đầu nhặt ngọc cát tường lên.
Lỗ nhỏ trên miếng ngọc được luồn một sợi dây đỏ, xanh lục đậm quyến luyến với đỏ rực, màu sắc diễm lệ đánh thẳng vào mắt Tiết Thứ.
Hắn cố gắng giữ vững hơi thở, nắm chặt lấy hai đầu sợi dây, vòng qua cổ chân Ân Thừa Ngọc.
Màu da trắng nõn càng làm tôn lên màu sắc rực rỡ của dây ngọc.
Thấy tay hắn run rẩy, thử vài lần cũng không thể buộc được sợi dây, Ân Thừa Ngọc hừ cười, thu chân về trên đầu gối hắn, nói:
- Mà thôi, sợi dây này không được rồi. Ngươi bện cho Cô một sợi dây thừng đưa tới đây.
Tiết Thứ như được đại xá, thờ phào một hơi thở. Hắn cất ngọc cát tường vào ngực, khàn giọng thưa vâng.
- Giúp Cô mang giày vào.
Ân Thừa Ngọc lạnh nhạt nhìn hắn, trêu ghẹo:
- Ngươi chỉ có thế thôi, mỗi việc buộc dây cũng không làm được.
Tiết Thứ đang giúp y mang giày vào, nghe thế hắn ngẩng đầu lên, rít từng chữ:
- Thần biết làm thứ khác.
Ân Thừa Ngọc không ngờ hắn dám cãi lại, ý cười trên mặt y nhạt dần. hừ lạnh:
- Cô không quan tâm ngươi biết làm cái gì, Cô muốn ngươi phải làm gì mới là điều quan trọng, hiểu không?
Tiết Thứ nói úp úp mở mở, Ân Thừa Ngọc cũng đáp mở mở úp úp.
Ngoài miệng hai người làm ra vẻ bí hiểm nhưng trong lòng lại hiểu rõ.
Nhớ đến ngọc cát tường xanh lục ướt át trong lòng, Tiết Thứ liếm đôi môi khô nứt, không phản bác nữa.
Còn về chuyện đang nghĩ gì trong lòng, chỉ có hắn mới biết được.
Ân Thừa Ngọc không thèm quan tâm, rút chân về đặt xuống đất, nhìn hắn:
- Trông ngươi như này không tiện dùng bữa cho lắm, Cô cho ngươi thêm một khắc nữa để tự rời đi.
Tiết Thứ đứng dậy, nhìn theo y. Đến khi y chuẩn bị bước ra ngoài, hắn chợt mở miệng nhắc:
- Điện hạ, còn ba ngày nữa là đến sinh nhật của thần.
Ân Thừa Ngọc đứng ngoài cửa quay đầu lại nhìn hắn, bật cười sâu xa:
- Cô nhớ kỹ rồi, không quên được đâu.
...
Cho đến khi dùng xong bữa tối, Ân Thừa Ngọc quay về phòng thì không thấy Tiết Thứ đâu nữa.
Y bước đến ngồi trước án kỉ. Nhớ lại chuyện trước canh ba, y không còn hứng thú xem công vụ nữa, dứt khoát trải giấy Tuyên Thành ra, mài mực.
Người trên bức tranh vẫn là Tiết Thứ.
Hắn mặc mãng bào đỏ rực, nhưng khuôn mặt lại non nớt hơn nhiều.
Ân Thừa Ngọc ngắm người trong bức tranh hồi lâu, đôi lông mày đang nhíu chặt từ từ giãn ra, nhẹ nhàng cong môi cười.
- Thế này cũng không tệ lắm.
Đời trước, vướng mắc giữa y và Tiết Thứ quá sâu, khoảng cách giữa hai người cũng rất xa.
Bọn họ gặp nhau không đúng thời điểm, đó là lúc y bị đẩy xuống vực sâu, chỉ còn cách nắm chặt lấy tay Tiết Thứ để leo ra ngoài. Đôi bàn tay ấy từng ban cho y sự sống, cũng chính nó đã lột sạch tự tôn của y.
Từng hận, từng ghét,...và từng dựa vào.
Y bước một mình trong đêm tôi, chỉ duy nhất đôi tay này chưa từng buông ra, giúp y tiêu diệt bất cứ thứ gì cản đường.
Nhiều năm trôi qua, hai người cách nhau hai đời sống chết.
Ký ức rực rỡ nhạt dần, yêu hận không sâu sắc hơn. Đến hôm nay chỉ còn sót lại man mác buồn.
Hồi thủ vạn lý, cố nhân trường tuyệt. (quay đầu lại nhìn chốn cũ cách xa vạn dặm, vĩnh biệt cố nhân)
Tiết Thứ có sai, và y cũng thế.
Bọn họ đều quá kiêu ngạo và cố chấp, hai bên thăm dò lẫn nhau, không ai chịu cúi đầu trước. Bởi vì cúi đầu, là nhận thua.
Thế nhưng trên ván bài, chỉ có nhà cái là người chiến thắng.
Y và Tiết Thứ đều là người chơi, thất bại thảm hại.
Ân Thừa Ngọc lẳng lặng nhìn bức tranh hồi lâu.
Sau đó, y cuộn tranh lại, gọi Triệu Lâm vào:
- Ngươi đi một chuyến đến huyện Ngư Đài ở Tế Ninh, tra xem trong trận đại dịch năm Long Phong thứ mười bốn có người con gái nào tên là Tiết Hồng Anh, chừng hai mươi tuổi, từng làm thiếp cho một phú hộ ở địa phương...
Y cố gắng nhớ lại vài chuyện về Tiết Hồng Anh và Tiết Thứ từng bâng quơ nhắc đến, nói hết cho Triệu Lâm:
- Nếu người còn sống, cứ âm thầm bảo vệ rồi mau chóng báo lại cho Cô. Nếu người đã mất thì ít nhất cũng phải tìm được tro cốt.
Triệu Lâm không hỏi lý do, chỉ chắp tay nhận lệnh.
Ân Thừa Ngọc lại dặn dò "âm thầm hành động, chớ để lộ tin tức" rồi mới cho Triệu Lâm lui ra.
Đợi đến khi người đã ra ngoài, y lần nữa mở bức tranh thô ra, mài mực tiếp tục tỉ mỉ vẽ.
Đời trước Tiết Thứ từng giúp y tìm lại giọt máu còn sót lại của nhà họ Ngu, có đi có lại, đời này y sẽ giúp hắn tìm lại được người thân duy nhất.
Nửa canh giờ sau, Ân Thừa Ngọc gác bút.
Bác sơn lô tỏa khói mù mịt, thiếu niên trên cuộn tranh mờ mờ ảo ảo.
Thiếu niên mặc một bộ hồng bào (áo đỏ), hông treo đao bạc, mặt mũi sắc sảo, nhiệt huyết.
Ân Thừa Ngọc ngắm tranh hồi lâu mới đặt bút viết vài chữ:
Tâm kỳ thiết xử,
Canh hữu đa thiểu thê lương,
Ân cần lưu dữ quy thời thuyết.
Đáo đắc khước tương phùng,
Kháp kinh niên ly biệt. [1]
Y ngừng bút một lúc, đoạn viết tiếp:
Mạc phụ chẩm tiền vân vũ,
Tôn tiền hoa nguyệt.[2]
Vẽ xong tranh, Ân Thừa Ngọc đóng ấn lên rồi gọi Trịnh Đa Bảo vào, sai ông ta đưa đi đóng khung.
- Đưa đi đóng khung rồi mang về đây, không được để cho bất kì ai nhìn thấy.
Trịnh Đa Bảo thưa vâng, không dám mở ra mà ôm cuộn tranh lui ra.
- -------------------
Cún: Điện hạ đạp ta. T_T
[1], [2] Trích từ "Thạch châu mạn: hàn thủy y ngân" của Trương Thiên Nguyên
Dịch nghĩa:
[1] Người có biết, nỗi nhớ trong lòng ta tựa như mũi tên, nóng lòng muốn bay về cửa phòng. Có bao nhiêu cay đắng ngọt bùi, ta giữ lại để kể cho người nghe. Nhưng sợ rằng phải đợi thêm một năm nữa, chúng ta mới được gặp lại nhau.
[2] Đành hoang phí tuổi xuân đẹp đẽ, phụ lòng cảnh đẹp vân vũ, tôn tiền hoa nguyệt. (chẩm tiền vân vũ là chuyện vợ chồng, tôn tiền hoa nguyệt là cuộc sống vợ chồng ngọt ngào). (Nguồn: Baidu)
- -------------------
Điện hạ cứ ghẹo cún mãi thôi =))))
Lảm nhảm của ê đích tờ: Điều đau khổ nhất là pity 75 rồi nhưng vẫn chưa nổ Neuvillette =)))))
Ân Từ Quang cảm tạ lần nữa, đoạn cáo từ rời đi.
Vừa ra khỏi cửa thì chạm mặt Tiết Thứ đang đứng giữa phòng, hắn tò mò quan sát một chút.
Đương nhiên là hắn biết Tiết Thứ. Từ một tên phiên dịch thấp cổ bé họng leo lên thành người thân tín nhất của Long Phong đế cho nên tiếng xấu của hắn đã lan khắp cung cấm. Có lời đồn cho rằng Long Phong đế trọng dụng Tiết Thứ là bởi vì hắn có thù cũ với thái tử, không thân thiết với y lắm. Lần này Long Phong đế đi phương nam để cho thái tử giám quốc, thế mà ông ta còn để Tiết Thứ ở lại giám sát đã gián tiếp xác nhận lời đồn.
Nhưng xem ra, quan hệ giữa hai người này không bất hòa giống như lời đồn.
Ngay khi Tiết Thứ phát hiện ra ánh mắt của hắn rồi nhìn qua, Ân Từ Quang nhanh chóng quay đi, cúi đầu theo Trịnh Đa Bảo ra ngoài.
Bởi vì vừa rồi Ân Từ Quang còn ở đây cho nên Ân Thừa Ngọc chỉ hỏi Tiết Thứ vài chuyện không quá quan trọng. Bây giờ không còn người ngoài nữa, y mới nhìn Tiết Thứ, hỏi về chuyện phương nam:
- Nói rõ cho Cô về tình hình ở phía Nam.
Tiết Thứ thuật lại tường tận những gì Vệ Tây Hà viết trong thư cho y nghe.
Tuần diêm Ngự sử Phương Chính Khắc được Vệ Tây Hà hộ tống đi các Diêm sử tư tra xét thuế muối đã hơn hai tháng, trước mắt đã tra xong Diêm sử tư ở Sơn Đông, Hà Đông và Lưỡng Hoài. Lúc gửi thư về kinh thành, bọn họ đang tiếp tục tra xét ở Lưỡng Chiết và Phúc Kiến.
Phương Chính Khắc là người chính trực, lại hiểu rõ thuế muối. Được Long Phong đế đích thân chỉ tay và Vệ Tây Hà dẫn tinh binh hộ tống, có thể nói là trên đường lão đi không phải cố kỵ điều gì, thẳng tay tra xét Diêm sử tư, quậy long trời lở đất.
Phương bắc khốn khổ vì nạn dịch hạch, đương nhiên là phương nam cũng không yên ổn.
Phương Chính Khắc tra một loạt, vô số quan viên diêm chính và thân hào địa phương liên quan trong đó. Số tài sản bị tịch thu rất nhiều, không có rương nào chứa xuể.
Mấy thuyền dược liệu Vệ Tây Hà sai người chuyển về kinh đều nhắm tình hình mà dùng ngân lượng tịch thu thu mua. Kèm theo đó là tất cả công văn và thư từ, vẫn cần phải đến bộ Hộ để bổ sung vào.
Số tài sản còn lại được người phụ trách chuyển chung với dược liệu về kinh, sung vào quốc khố.
Đây được coi như là tin tốt khó có được, Ân Thừa Ngọc vui vẻ:
- Tốt lắm. Hôm qua thủ phụ Ngu vừa nói cho Cô biết, ngân lượng dùng cho việc phòng dịch quá lớn, quốc khố đã báo động. Số ngân lượng tịch thu này vừa vặn cứu nguy.
Ân Thừa Ngọc có tâm trạng tốt, ánh mắt nhìn Tiết Thứ cũng mang theo ý cười.
Hạ nhân đúng lúc đến hỏi xem điện hạ có dùng bữa tối không, Ân Thừa Ngọc tức thì vung tay cho người bày bữa tối ở bên ngoài điện Hoằng Nhân, gọi Tiết Thứ cùng ra ngoài dùng bữa.
Nhưng vừa mới đứng dậy, đi được hai bước thì y chợt cau mày.
Thấy thế, Tiết Thứ lo lắng hỏi:
- Điện hạ sao thế?
Ân Thừa Ngọc nhìn hắn, nhíu mày không đáp.
Tiết Thứ không hiểu ý, luôn miệng hỏi mấy câu.
Ân Thừa Ngọc đang định đuổi hắn ra ngoài để tự xử lý, song cứ bị hắn hỏi mãi nên y trở chứng, dứt khoát ngồi xuống.
Y quan sát Tiết Thứ hồi lâu, đoạn mỉm cười, hất cằm:
- Ngươi đi đóng cửa lại. Ngọc cát tường rơi rồi, ngươi mau giúp Cô buộc lại.
Tiết Thứ quay đầu đi đóng cửa, bỗng nghe y nói đến ngọc cát tường. Hắn mau chóng nhìn khắp người y, nhưng không thấy y đeo, trong mắt có ý nghi hoặc.
Ân Thừa Ngọc hất cằm nhìn hắn, ra lệnh:
- Quỳ xuống.
Tiết Thứ quỳ một gối xuống trước mặt y, ngẩng đầu nhìn.
Ân Thừa Ngọc giơ chân phải lên, đặt lên đầu gối hắn:
- Giúp Cô cởi giày.
Giọng y tuy nghe rất tùy ý, nhưng khi nhìn vào đôi mắt y, bên trong chứa đầy thích thú. Như hoa phú quý nở rộ ngày xuân, trêu hoa ghẹo nguyệt.
Lồng ngực Tiết Thứ chợt đập thình thịch, hắn mơ hồ nhận ra gì đó, ánh mắt dần nóng rực.
Một tay hắn đỡ lấy cẳng chân Ân Thừa Ngọc, tay còn lại cởi giày y. Một miếng ngọc cát tường màu xanh lục trượt ra theo vớ trắng.
Dây đỏ buộc ngọc cát tường lỏng dần, miếng ngọc rơi nhẹ xuống đất, kêu vài tiếng leng keng nhỏ.
Tiết Thứ nhìn chăm chú, cảm thấy như rơi vào dưới đáy lòng hắn.
Vừa đau vừa ngứa, mê hồn lóa mắt.
Hắn vô thức nắm chặt tay, giữ đôi mắt cá chân đẹp đẽ này vào sâu trong tim:
- Điện hạ...
Trong mắt Tiết Thứ bừng lên một đốm lửa, giọng nói bị ngọn lửa nung khàn khàn. Tuy vẻ mặt và hành động hắn rất kiềm chế nhưng hết lần này đến lần khác thân thể hắn lại rất thành thật.
Ân Thừa Ngọc từ trên cao nhìn hắn, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào. Y từ tốn bát cười, hệt như một thợ săn lão luyện đang dụ bắt con mồi, trong mắt đầy khoái chí.
Y cúi người, nắm cằm Tiết Thứ, ngón tay chậm rãi vuốt mấy cái, đoạn mở miệng nói:
- Sợi giây này trơn quá, khó buộc chặt được, ngươi giúp Cô buộc chặt lại đi.
Ân Thừa Ngọc tự tay đeo sợi dây đỏ này lên người.
Phục sức của y đều do Trịnh Đa Bảo chuẩn bị, nếu như y bỗng dưng đeo thêm một cái ngọc cát tường, theo tính tình của Trịnh Đa Bảo thì sợ là phải lắm lời vài câu. Song y lại không muốn giải thích dài dòng cho nên y bảo Trịnh Đa Bảo tìm một sợi dây đỏ, đeo ngọc cát tường lên người.
Trên cổ và cổ tay là nơi dễ bị nhìn thấy, chỉ có cổ chân là bí mật.
Không ngờ dây đỏ lại không được buộc chắc, lỏng ra.
Điều này cũng có chỗ tốt.
Ân Thừa Ngọc nâng chân lên, đụng vào người Tiết Thứ:
- Tỉnh, ngươi ngẩn người gì thế?
Tiết Thứ ngừng thở trong chớp mắt, rồi đột ngột bắt lấy chân y, trên trán nổi đầy gân xanh.
Một lúc lâu sau hắn mới buông tay ra, cúi đầu nhặt ngọc cát tường lên.
Lỗ nhỏ trên miếng ngọc được luồn một sợi dây đỏ, xanh lục đậm quyến luyến với đỏ rực, màu sắc diễm lệ đánh thẳng vào mắt Tiết Thứ.
Hắn cố gắng giữ vững hơi thở, nắm chặt lấy hai đầu sợi dây, vòng qua cổ chân Ân Thừa Ngọc.
Màu da trắng nõn càng làm tôn lên màu sắc rực rỡ của dây ngọc.
Thấy tay hắn run rẩy, thử vài lần cũng không thể buộc được sợi dây, Ân Thừa Ngọc hừ cười, thu chân về trên đầu gối hắn, nói:
- Mà thôi, sợi dây này không được rồi. Ngươi bện cho Cô một sợi dây thừng đưa tới đây.
Tiết Thứ như được đại xá, thờ phào một hơi thở. Hắn cất ngọc cát tường vào ngực, khàn giọng thưa vâng.
- Giúp Cô mang giày vào.
Ân Thừa Ngọc lạnh nhạt nhìn hắn, trêu ghẹo:
- Ngươi chỉ có thế thôi, mỗi việc buộc dây cũng không làm được.
Tiết Thứ đang giúp y mang giày vào, nghe thế hắn ngẩng đầu lên, rít từng chữ:
- Thần biết làm thứ khác.
Ân Thừa Ngọc không ngờ hắn dám cãi lại, ý cười trên mặt y nhạt dần. hừ lạnh:
- Cô không quan tâm ngươi biết làm cái gì, Cô muốn ngươi phải làm gì mới là điều quan trọng, hiểu không?
Tiết Thứ nói úp úp mở mở, Ân Thừa Ngọc cũng đáp mở mở úp úp.
Ngoài miệng hai người làm ra vẻ bí hiểm nhưng trong lòng lại hiểu rõ.
Nhớ đến ngọc cát tường xanh lục ướt át trong lòng, Tiết Thứ liếm đôi môi khô nứt, không phản bác nữa.
Còn về chuyện đang nghĩ gì trong lòng, chỉ có hắn mới biết được.
Ân Thừa Ngọc không thèm quan tâm, rút chân về đặt xuống đất, nhìn hắn:
- Trông ngươi như này không tiện dùng bữa cho lắm, Cô cho ngươi thêm một khắc nữa để tự rời đi.
Tiết Thứ đứng dậy, nhìn theo y. Đến khi y chuẩn bị bước ra ngoài, hắn chợt mở miệng nhắc:
- Điện hạ, còn ba ngày nữa là đến sinh nhật của thần.
Ân Thừa Ngọc đứng ngoài cửa quay đầu lại nhìn hắn, bật cười sâu xa:
- Cô nhớ kỹ rồi, không quên được đâu.
...
Cho đến khi dùng xong bữa tối, Ân Thừa Ngọc quay về phòng thì không thấy Tiết Thứ đâu nữa.
Y bước đến ngồi trước án kỉ. Nhớ lại chuyện trước canh ba, y không còn hứng thú xem công vụ nữa, dứt khoát trải giấy Tuyên Thành ra, mài mực.
Người trên bức tranh vẫn là Tiết Thứ.
Hắn mặc mãng bào đỏ rực, nhưng khuôn mặt lại non nớt hơn nhiều.
Ân Thừa Ngọc ngắm người trong bức tranh hồi lâu, đôi lông mày đang nhíu chặt từ từ giãn ra, nhẹ nhàng cong môi cười.
- Thế này cũng không tệ lắm.
Đời trước, vướng mắc giữa y và Tiết Thứ quá sâu, khoảng cách giữa hai người cũng rất xa.
Bọn họ gặp nhau không đúng thời điểm, đó là lúc y bị đẩy xuống vực sâu, chỉ còn cách nắm chặt lấy tay Tiết Thứ để leo ra ngoài. Đôi bàn tay ấy từng ban cho y sự sống, cũng chính nó đã lột sạch tự tôn của y.
Từng hận, từng ghét,...và từng dựa vào.
Y bước một mình trong đêm tôi, chỉ duy nhất đôi tay này chưa từng buông ra, giúp y tiêu diệt bất cứ thứ gì cản đường.
Nhiều năm trôi qua, hai người cách nhau hai đời sống chết.
Ký ức rực rỡ nhạt dần, yêu hận không sâu sắc hơn. Đến hôm nay chỉ còn sót lại man mác buồn.
Hồi thủ vạn lý, cố nhân trường tuyệt. (quay đầu lại nhìn chốn cũ cách xa vạn dặm, vĩnh biệt cố nhân)
Tiết Thứ có sai, và y cũng thế.
Bọn họ đều quá kiêu ngạo và cố chấp, hai bên thăm dò lẫn nhau, không ai chịu cúi đầu trước. Bởi vì cúi đầu, là nhận thua.
Thế nhưng trên ván bài, chỉ có nhà cái là người chiến thắng.
Y và Tiết Thứ đều là người chơi, thất bại thảm hại.
Ân Thừa Ngọc lẳng lặng nhìn bức tranh hồi lâu.
Sau đó, y cuộn tranh lại, gọi Triệu Lâm vào:
- Ngươi đi một chuyến đến huyện Ngư Đài ở Tế Ninh, tra xem trong trận đại dịch năm Long Phong thứ mười bốn có người con gái nào tên là Tiết Hồng Anh, chừng hai mươi tuổi, từng làm thiếp cho một phú hộ ở địa phương...
Y cố gắng nhớ lại vài chuyện về Tiết Hồng Anh và Tiết Thứ từng bâng quơ nhắc đến, nói hết cho Triệu Lâm:
- Nếu người còn sống, cứ âm thầm bảo vệ rồi mau chóng báo lại cho Cô. Nếu người đã mất thì ít nhất cũng phải tìm được tro cốt.
Triệu Lâm không hỏi lý do, chỉ chắp tay nhận lệnh.
Ân Thừa Ngọc lại dặn dò "âm thầm hành động, chớ để lộ tin tức" rồi mới cho Triệu Lâm lui ra.
Đợi đến khi người đã ra ngoài, y lần nữa mở bức tranh thô ra, mài mực tiếp tục tỉ mỉ vẽ.
Đời trước Tiết Thứ từng giúp y tìm lại giọt máu còn sót lại của nhà họ Ngu, có đi có lại, đời này y sẽ giúp hắn tìm lại được người thân duy nhất.
Nửa canh giờ sau, Ân Thừa Ngọc gác bút.
Bác sơn lô tỏa khói mù mịt, thiếu niên trên cuộn tranh mờ mờ ảo ảo.
Thiếu niên mặc một bộ hồng bào (áo đỏ), hông treo đao bạc, mặt mũi sắc sảo, nhiệt huyết.
Ân Thừa Ngọc ngắm tranh hồi lâu mới đặt bút viết vài chữ:
Tâm kỳ thiết xử,
Canh hữu đa thiểu thê lương,
Ân cần lưu dữ quy thời thuyết.
Đáo đắc khước tương phùng,
Kháp kinh niên ly biệt. [1]
Y ngừng bút một lúc, đoạn viết tiếp:
Mạc phụ chẩm tiền vân vũ,
Tôn tiền hoa nguyệt.[2]
Vẽ xong tranh, Ân Thừa Ngọc đóng ấn lên rồi gọi Trịnh Đa Bảo vào, sai ông ta đưa đi đóng khung.
- Đưa đi đóng khung rồi mang về đây, không được để cho bất kì ai nhìn thấy.
Trịnh Đa Bảo thưa vâng, không dám mở ra mà ôm cuộn tranh lui ra.
- -------------------
Cún: Điện hạ đạp ta. T_T
[1], [2] Trích từ "Thạch châu mạn: hàn thủy y ngân" của Trương Thiên Nguyên
Dịch nghĩa:
[1] Người có biết, nỗi nhớ trong lòng ta tựa như mũi tên, nóng lòng muốn bay về cửa phòng. Có bao nhiêu cay đắng ngọt bùi, ta giữ lại để kể cho người nghe. Nhưng sợ rằng phải đợi thêm một năm nữa, chúng ta mới được gặp lại nhau.
[2] Đành hoang phí tuổi xuân đẹp đẽ, phụ lòng cảnh đẹp vân vũ, tôn tiền hoa nguyệt. (chẩm tiền vân vũ là chuyện vợ chồng, tôn tiền hoa nguyệt là cuộc sống vợ chồng ngọt ngào). (Nguồn: Baidu)
- -------------------
Điện hạ cứ ghẹo cún mãi thôi =))))
Lảm nhảm của ê đích tờ: Điều đau khổ nhất là pity 75 rồi nhưng vẫn chưa nổ Neuvillette =)))))