Chương 20
Đương lúc Ân Thừa Ngọc suy tư, chợt nghe bên ngoài có tiếng bẩm báo Tiết Thứ cầu kiến.
- Vào đi.
Ân Thừa Ngọc cất khăn tay, ngẩng đầu nhìn cái người đang bước vào.
Tiết Thứ tiến vào, ánh mắt rơi trên cánh tay bị băng bó của y:
- Tay của điện hạ...
- Không sao.
Ân Thừa Ngọc lệnh cho Trịnh Đa Bảo tiễn thầy thuốc, còn bản thân y thì thả tay áo xuống che đi chỗ bị thương, cẩn thận quan sát Tiết Thứ.
Y vốn cho rằng Tiết Thứ đời này khác với đời trước, thế nhưng cái khăn tay này làm y cảm thấy mình sai rồi.
Người này đúng là trước sau như một, sở thích chưa từng thay đổi.
Tiết Thứ không rõ vì sao, hắn nghi hoặc nhìn lại y.
Ân Thừa Ngọc bỗng bật cười, nhướng cằm nhìn hắn:
- Ngươi lại gần đây.
Tiết Thứ tiến lên hai bước, cách y khoảng chừng một bước chân.
Y ngồi trên giường còn hắn thì đứng.
Ân Thừa Ngọc lấy khăn tay nhiễm máu từ trong tay áo ra, kẹp vào giữa hai ngón tay, quơ quơ trước mặt hắn:
- Cái khăn này của Cô phải không? Ngươi trộm ở đâu?
Tiết Thứ liếc nhìn cái khăn, không hề chột dạ, hợp tình hợp lý nói:
- Không phải trộm.
- Không phải trộm thì sao khăn của Cô lại ở chỗ ngươi?
Ân Thừa Ngọc hừ lạnh, châm chọc:
- Nó có thể mọc chân chạy đi được hả?
- Là nhặt được vào hôm chém giết hồ yêu.
Tiết Thứ rũ mắt, không nhịn được mà dõi theo đôi bàn tay trắng nõn xinh đẹp đang nắm chặt cái khăn hắn đã từng dùng kia.
Hương hoa mơ lạnh lẽo vờn quanh chóp mũi, đôi tay giấu trong tay áo của Tiết Thứ siết chặt, thở gấp dần.
Hắn trốn tránh dời mắt đi, không dám nhìn đôi tay kia nữa, hai tai đỏ lên theo nhiệt độ cơ thể.
Ân Thừa Ngọc tiếp tục cẩn thận quan sát, hình như hắn không có phản ứng gì hết.
Vẫn là cái dáng vẻ né tránh như lần đầu y gặp hắn.
Y lại đưa mắt sang đôi tay đỏ bừng của hắn, đầu tiên là ngạc nhiên rồi lại thấy vui. Quả nhiên vẫn là trẻ người non dạ, tình cảm trên mặt không giấu đi được, y chỉ mới hỏi vài câu đã rối rồi.
Cái điểm này chọc người thích hơn so với kiếp trước.
Y nhắm hờ mắt, phất tay ra lệnh cho Tiết Thứ:
- Ngươi cúi người xuống.
Tiết Thứ nghe lời khom lưng, khoảng cách từ một bước hóa thành nửa bước, hai người càng sát lại gần hơn.
Dưới ánh sáng nhá nhem, đôi bàn tay như điêu khắc của Ân Thừa Ngọc khắc sâu vào đáy mắt hắn. Cả thế giới bỗng chốc thu bé lại chỉ bằng một người, những thứ dơ bẩn của thế tục bị vứt ra đằng sau.
- Điện hạ...
Hắn vô thức gọi, giọng nói khàn khàn chứa đầy áp bách, hô hấp dần nóng lên. Cả người hắn như thể bị đun trong nước sôi, đỏ lên tỏa ra hơi nóng.
Con dã thú bị giam cầm trong đáy lòng bắt đầu rống lên từng cơn.
Ân Thừa Ngọc nhận ra hắn thay đổi cũng không tức giận chút nào. Y lại quan sát kỹ Tiết Thứ, một lúc lâu sau mới giơ tay như có như không chạm vào mặt hắn, mô tả khuôn mặt sắc bén của hắn như thể đang họa một bức tranh. Cái tay y theo sườn mặt di xuống dưới, cuối cùng dừng trên hầu kết nhô ra, dùng lực ấn xuống.
Động tác của y cực kì thong thả, hơi lạnh ở đầu ngón tay bị hun cho biến mất, giống như bươm bướm vờn nhẹ trong bụi hoa, lại giống như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, nhẹ và mềm, khơi dậy sóng to gió lớn sâu trong đáy mắt Tiết Thứ.
Tâm tình của Tiết Thứ căng như dây đàn. Hai tay hắn buông thõng hai bên bỗng siết chặt lại, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh mới miễn cưỡng chế trụ được con dã thú đang gào rống không ngừng dưới đáy lòng.
Hai ngón tay của Ân Thừa Ngọc lại di lên trên, nắm cằm hắn, ép buộc hắn cúi đầu xuống thấp hơn. Y thưởng thức dáng vẻ căng thẳng và khắc chế của hắn, lâu lắm rồi mới thấy vui vẻ thế này.
Chẳng trách đời trước Tiết Thứ lại thích cái trò chậm rãi dày vò người khác như thế.
Hắn thích nhất là đốt đèn chiếu sáng khắp phòng, cả căn phòng không hề xuất hiện một cái bóng nào. Rồi sau đó dưới ánh đèn dầu sáng rực xem y thảm hại đến thế nào. Khi ấy y vừa thẹn vừa nhục, cũng từng chất vấn tại sao Tiết Thứ lại phải làm nhục y như vậy.
Tiết Thứ lại luôn tránh né không trả lời, chỉ cười như không cười nói ngược lại y:
- Điện hạ không thể chỉ lo cho mỗi bản thân người được, cũng phải cho ta đây tìm chút niềm vui chứ.
Một tên thái giám đã bị mất mệnh căn tử, làm chuyện này thì lấy đâu ra sung sướng?
Lúc đó Ân Thừa Ngọc không hiểu, thấy hắn chẳng qua là muốn tìm lý do để chèn ép y thôi.
Nhưng mà bây giờ y lại có thể lờ mờ hiểu được ý tứ của Tiết Thứ.
Cái loại sắc dục nắm đối phương trong bàn tay, cái cảm giác tùy tiện khiến người ấy hô hấp hỗ loạn này... quả thực là làm người ta vui thích lắm.
Ngay lúc sóng gió trong đáy mắt Tiết Thứ cuồn cuộn dâng lên, Ân Thừa Ngọc lại điềm nhiên thu tay lại, cầm cái khăn trên tay ngắm nhìn. Sau đó y ngước đôi mắt phượng lên liếc hắn:
- Ngươi lấy khăn tay của Cô làm gì?
Thanh âm của y trong trẻo nhưng lạnh lùng, thế mà vào trong tai Tiết Thứ lại như thể hóa thành một lưỡi câu sắc nhọn mắc vào trái tim hắn, dây câu mảnh nhẹ đan thành một cái lưới thật dày trói chặt tâm hắn, siết đến hơi đau nhói lên, khó có thể chịu đựng nổi.
Không thể kìm nén được ngứa ngáy trong lòng.
Ánh mắt của Tiết Thứ dừng trên cái khăn tay kia, tâm tư lơ đãng nhớ về mùi hương hoa mơ lành lạnh lúc sáng sớm.
Cái khăn tay mà hắn từng dùng...
Mà bây giờ Ân Thừa Ngọc lại không ngần ngại cầm nó trong tay, ngón tay trắng trẻo thon dài vò khăn tay hơi nhăn lại, thậm chí còn...cúi đầu nhẹ ngửi.
Đáy mắt Tiết Thứ chợt dâng sóng ngầm, hàm răng cắn chặt vì kiềm chế, giọng nói khàn khàn không phát ra được câu trọn vẹn:
- Thần, không làm gì cả.
Ân Thừa Ngọc nhạy bén phát hiện ra hắn thay đổi, y đảo mắt nhìn đôi mắt tối tăm, hầu kết chuyển động không ngừng của hắn. Cuối cùng y bình tĩnh lại, nhướn mày, có vẻ không vui lắm vì bị mạo phạm:
- Ngươi đây là sợ người khác không biết ngươi là thái giám giả đúng không, muốn bị mang đi "triệt tận gốc" phỏng?
Nội thị trong vương cung nước Yến mỗi năm sẽ phải kiểm tra thân thể một lần. Nếu như phát hiện ai còn sót lại thì sẽ đưa đi thiến lần nữa, gọi là "triệt tận gốc".
Tiết Thứ không lên tiếng, hành động cũng không có vẻ gì là xấu hổ trốn tránh. Hắn vẫn cứ đứng im ở đó, đôi mắt âm trầm nhìn thẳng vào y.
Chẳng biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì xấu xa nữa.
Ân Thừa Ngọc lại mất hứng, ghét bỏ đuổi người:
- Cút ra ngoài đi, đừng làm bẩn mắt Cô.
Tiết Thứ vẫn đứng bất động, nhìn chằm chằm y. Mãi sau hắn mới mở miệng:
- Điện hạ chưa trả khăn tay cho thần.
Ân Thừa Ngọc bị hắn chọc tức đến bật cười. Tính tình tên này hệt như thổ phỉ, đã lấy đồ của y rồi lại còn đòi hỏi. Nhìn cái khăn trong tay, Ân Thừa Ngọc không vui ném lại cho hắn:
- Mau cút đi!
Tiết Thứ nhận lấy, nắm chặt trong tay. Hắn hành lễ với y rồi lui ra ngoài.
Ân Thừa Ngọc nhìn theo bóng lưng hắn, hừ cười. Y mới chợt nhận ra hắn đã nhẫn nhịn đến thế mà còn muốn lấy lại cái khăn, không chừng là quay về làm chuyện dơ bẩn gì đó.
Không đúng, nói không chừng không phải là cái khăn trước đây hay dùng.
Ân Thừa Ngọc cứng mặt. Y nhớ tới mùi hương tuyết mơ nồng đậm trên cái khăn kia, vẻ mặt nặng nề.
Cái khăn kia đã mất lâu lắm rồi, sao còn lưu hương được?
Y đột nhiên nhớ lại vài hôm trước Tiết Thứ mới xin y hai hộp Tuyết Lĩnh Mai. Y đã nói mà, trước đây Tiết Thứ không hề thích mấy cái hương liệu này, tại sao lại bất chợt hỏi xin y! Có lẽ là vì cái việc bẩn thỉu kia.
Đúng là trời sinh chẳng sợ một ai.
Ân Thừa Ngọc gọi người bưng nước vào, rửa tay thật kĩ. Y càng nghĩ càng khó chịu, sai người gọi Trịnh Đa Bảo vào:
- Ngươi tạm ghi lại, xóa bỏ phần thưởng của Tiết Thứ sau khi về kinh.
Sau khi phân phó xong, y lại thấy trừng phạt như vậy chẳng là gì với Tiết Thứ nên bổ sung:
- Còn nữa, sai người đun hai lượng* hoàng liên** đưa cho Tiết Thứ đi. Cô thấy hắn có vẻ nóng trong người, cần phải hạ hỏa!
*Một lượng ngày xưa bằng 1/16 kí, bây giờ một lượng (lạng) là 100g.
**Cây thuốc, có tác dụng chủ trị các chứng như tâm hỏa thịnh,, nôn mửa,, thấp chẩn,,...Đặc biệt là nó đắng.
Hai lượng hoàng liên!
Không biết Tiết Thứ làm gì mà điện hạ không vui, Trịnh Đa Bảo thấy y tức giận cũng không dám mạo hiểm thay Tiết Thứ cầu tình. Sau khi liên tục đáp lời, ông ta vội vàng lui ra sai người đi nấu nước hoàng liên.
Cho đến khi đun xong một chén hoàng liên, Trịnh Đa Bảo tự bưng đi gõ cửa phòng Tiết Thứ.
Tiết Thứ tùy tiện khoác áo choàng ra mở cửa, trên người còn vương hơi nước lạnh:
- Trịnh công công, có việc gì sao?
Trịnh Đa Bảo thấy sắc mặt hắn cũng không tốt lắm, thầm than một tiếng rồi nói:
- Điện hạ sai ta đây tới đưa cho ngươi chút nước hoàng liên thanh nhiệt hạ hỏa...
Ông ta nhớ tới nước đắng đun từ hai lượng hoàng liên ra kia, cũng không biết phải làm gì, đành uyển chuyển khuyên nhủ:
- Điện hạ là người rộng lượng, nếu cậu chọc điện hạ không vui thì thành thật nhận sai đi, điện hạ sẽ không tính toán gì với cậu đâu.
Nói xong, ông ta đưa chén hoàng liên tới trước mặt hắn.
Tiết Thứ nhíu mày, nhận lấy uống cạn một hơi.
Trịnh Đa Bảo thấy đôi mày kiếm của hắn nhăn thành bánh quai chèo, ông ta lắc đầu lấy chén lại, quay về phục mệnh Ân Thừa Ngọc.
Trái lại, Tiết Thứ quay vào phòng uống sạch một bình trà lạnh mới hét lên một chỉnh hồ lạnh trà mới tiêu hết vị đắng trong miệng.
Trịnh Đa Bảo nói đúng, nước hoàng liên thanh nhiệt hạ hỏa. Hắn uống hết một chén thì hỏa khí trong lòng cũng bị dập tắt.
Tiết Thứ thả mạnh người xuống trên giường, vắt tay lên trán.
Một lúc lâu sau, hắn lại đứng lên đốt một lò Tuyết Lĩnh Mai. Cái khăn tay mà hắn lấy lại kia đã được giặt sạch, vẫn còn đang phơi nên Tiết Thứ chỉ đành tạm đốt huân hương an ủi.
Có lẽ là vì cái khiêu khích trong sương phòng vào chiều nay, hoặc có lẽ là vì hương mơ lành lạnh khắp phòng quá mê người.
Tiết Thứ đã lâu lắm rồi mới ngủ mơ, trong mộng vẫn có Ân Thừa Ngọc.
Dưới ngọn đèn dầu sáng choang, trên mặt gương đồng dựng đứng trong phòng mơ hồ phản chiếu bóng người.
Ân Thừa Ngọc mặc độc một cái áo choàng tơ lụa màu đen, tơ lụa mềm như nước dán sát thân thể, vẽ ra những đường cong xinh đẹp. Dưới lớp vải đen là da thịt trắng như tuyết.
Tiết Thứ ôm chặt người từ phía sau.
Ân Thừa Ngọc vẫn còn muốn giãy dụa nhưng lại bị hắn ép nhìn thẳng vào gương.
Trong mặt gương mờ ảo, đỏ rực và đen tuyền quyện vào nhau.
Hắn cúi xuống hôn môi y, hệt như dã thú cắn xé con mồi.
...
Lúc Tiết Thứ bừng tỉnh, trời chỉ vừa qua canh ba.
Lồng ngực hắn phập phồng không ngừng, hơi thở nóng hổi vì cảnh sắc đẹp đẽ trong mơ.
Đứng dậy mở cửa sổ ra, hắn đứng trong gió lạnh tháng giêng một hồi lâu mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. Thế nhưng hắn không thể ngủ lại được nữa. Tiết Thứ ngắm mặt trăng lạnh lẽo nơi chân trời một lúc rồi dứt khoát ra cửa đi về phía đại lao giam giữ phạm nhân.
Con dã thú trong thân thể vẫn còn hưng phấn gào thét, những suy nghĩ tối tăm trào lên như thủy triều, ngập tràn trong đầu hắn.
Hắn bắt buộc phải làm gì đó.
Giết người, hoặc việc nào khác.
- ------------------------------------
Cún: Trêu người ta mà không cho phàn nàn, dịch vụ chăm sóc khách hàng kém quá.
Điện hạ:?
- Vào đi.
Ân Thừa Ngọc cất khăn tay, ngẩng đầu nhìn cái người đang bước vào.
Tiết Thứ tiến vào, ánh mắt rơi trên cánh tay bị băng bó của y:
- Tay của điện hạ...
- Không sao.
Ân Thừa Ngọc lệnh cho Trịnh Đa Bảo tiễn thầy thuốc, còn bản thân y thì thả tay áo xuống che đi chỗ bị thương, cẩn thận quan sát Tiết Thứ.
Y vốn cho rằng Tiết Thứ đời này khác với đời trước, thế nhưng cái khăn tay này làm y cảm thấy mình sai rồi.
Người này đúng là trước sau như một, sở thích chưa từng thay đổi.
Tiết Thứ không rõ vì sao, hắn nghi hoặc nhìn lại y.
Ân Thừa Ngọc bỗng bật cười, nhướng cằm nhìn hắn:
- Ngươi lại gần đây.
Tiết Thứ tiến lên hai bước, cách y khoảng chừng một bước chân.
Y ngồi trên giường còn hắn thì đứng.
Ân Thừa Ngọc lấy khăn tay nhiễm máu từ trong tay áo ra, kẹp vào giữa hai ngón tay, quơ quơ trước mặt hắn:
- Cái khăn này của Cô phải không? Ngươi trộm ở đâu?
Tiết Thứ liếc nhìn cái khăn, không hề chột dạ, hợp tình hợp lý nói:
- Không phải trộm.
- Không phải trộm thì sao khăn của Cô lại ở chỗ ngươi?
Ân Thừa Ngọc hừ lạnh, châm chọc:
- Nó có thể mọc chân chạy đi được hả?
- Là nhặt được vào hôm chém giết hồ yêu.
Tiết Thứ rũ mắt, không nhịn được mà dõi theo đôi bàn tay trắng nõn xinh đẹp đang nắm chặt cái khăn hắn đã từng dùng kia.
Hương hoa mơ lạnh lẽo vờn quanh chóp mũi, đôi tay giấu trong tay áo của Tiết Thứ siết chặt, thở gấp dần.
Hắn trốn tránh dời mắt đi, không dám nhìn đôi tay kia nữa, hai tai đỏ lên theo nhiệt độ cơ thể.
Ân Thừa Ngọc tiếp tục cẩn thận quan sát, hình như hắn không có phản ứng gì hết.
Vẫn là cái dáng vẻ né tránh như lần đầu y gặp hắn.
Y lại đưa mắt sang đôi tay đỏ bừng của hắn, đầu tiên là ngạc nhiên rồi lại thấy vui. Quả nhiên vẫn là trẻ người non dạ, tình cảm trên mặt không giấu đi được, y chỉ mới hỏi vài câu đã rối rồi.
Cái điểm này chọc người thích hơn so với kiếp trước.
Y nhắm hờ mắt, phất tay ra lệnh cho Tiết Thứ:
- Ngươi cúi người xuống.
Tiết Thứ nghe lời khom lưng, khoảng cách từ một bước hóa thành nửa bước, hai người càng sát lại gần hơn.
Dưới ánh sáng nhá nhem, đôi bàn tay như điêu khắc của Ân Thừa Ngọc khắc sâu vào đáy mắt hắn. Cả thế giới bỗng chốc thu bé lại chỉ bằng một người, những thứ dơ bẩn của thế tục bị vứt ra đằng sau.
- Điện hạ...
Hắn vô thức gọi, giọng nói khàn khàn chứa đầy áp bách, hô hấp dần nóng lên. Cả người hắn như thể bị đun trong nước sôi, đỏ lên tỏa ra hơi nóng.
Con dã thú bị giam cầm trong đáy lòng bắt đầu rống lên từng cơn.
Ân Thừa Ngọc nhận ra hắn thay đổi cũng không tức giận chút nào. Y lại quan sát kỹ Tiết Thứ, một lúc lâu sau mới giơ tay như có như không chạm vào mặt hắn, mô tả khuôn mặt sắc bén của hắn như thể đang họa một bức tranh. Cái tay y theo sườn mặt di xuống dưới, cuối cùng dừng trên hầu kết nhô ra, dùng lực ấn xuống.
Động tác của y cực kì thong thả, hơi lạnh ở đầu ngón tay bị hun cho biến mất, giống như bươm bướm vờn nhẹ trong bụi hoa, lại giống như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, nhẹ và mềm, khơi dậy sóng to gió lớn sâu trong đáy mắt Tiết Thứ.
Tâm tình của Tiết Thứ căng như dây đàn. Hai tay hắn buông thõng hai bên bỗng siết chặt lại, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh mới miễn cưỡng chế trụ được con dã thú đang gào rống không ngừng dưới đáy lòng.
Hai ngón tay của Ân Thừa Ngọc lại di lên trên, nắm cằm hắn, ép buộc hắn cúi đầu xuống thấp hơn. Y thưởng thức dáng vẻ căng thẳng và khắc chế của hắn, lâu lắm rồi mới thấy vui vẻ thế này.
Chẳng trách đời trước Tiết Thứ lại thích cái trò chậm rãi dày vò người khác như thế.
Hắn thích nhất là đốt đèn chiếu sáng khắp phòng, cả căn phòng không hề xuất hiện một cái bóng nào. Rồi sau đó dưới ánh đèn dầu sáng rực xem y thảm hại đến thế nào. Khi ấy y vừa thẹn vừa nhục, cũng từng chất vấn tại sao Tiết Thứ lại phải làm nhục y như vậy.
Tiết Thứ lại luôn tránh né không trả lời, chỉ cười như không cười nói ngược lại y:
- Điện hạ không thể chỉ lo cho mỗi bản thân người được, cũng phải cho ta đây tìm chút niềm vui chứ.
Một tên thái giám đã bị mất mệnh căn tử, làm chuyện này thì lấy đâu ra sung sướng?
Lúc đó Ân Thừa Ngọc không hiểu, thấy hắn chẳng qua là muốn tìm lý do để chèn ép y thôi.
Nhưng mà bây giờ y lại có thể lờ mờ hiểu được ý tứ của Tiết Thứ.
Cái loại sắc dục nắm đối phương trong bàn tay, cái cảm giác tùy tiện khiến người ấy hô hấp hỗ loạn này... quả thực là làm người ta vui thích lắm.
Ngay lúc sóng gió trong đáy mắt Tiết Thứ cuồn cuộn dâng lên, Ân Thừa Ngọc lại điềm nhiên thu tay lại, cầm cái khăn trên tay ngắm nhìn. Sau đó y ngước đôi mắt phượng lên liếc hắn:
- Ngươi lấy khăn tay của Cô làm gì?
Thanh âm của y trong trẻo nhưng lạnh lùng, thế mà vào trong tai Tiết Thứ lại như thể hóa thành một lưỡi câu sắc nhọn mắc vào trái tim hắn, dây câu mảnh nhẹ đan thành một cái lưới thật dày trói chặt tâm hắn, siết đến hơi đau nhói lên, khó có thể chịu đựng nổi.
Không thể kìm nén được ngứa ngáy trong lòng.
Ánh mắt của Tiết Thứ dừng trên cái khăn tay kia, tâm tư lơ đãng nhớ về mùi hương hoa mơ lành lạnh lúc sáng sớm.
Cái khăn tay mà hắn từng dùng...
Mà bây giờ Ân Thừa Ngọc lại không ngần ngại cầm nó trong tay, ngón tay trắng trẻo thon dài vò khăn tay hơi nhăn lại, thậm chí còn...cúi đầu nhẹ ngửi.
Đáy mắt Tiết Thứ chợt dâng sóng ngầm, hàm răng cắn chặt vì kiềm chế, giọng nói khàn khàn không phát ra được câu trọn vẹn:
- Thần, không làm gì cả.
Ân Thừa Ngọc nhạy bén phát hiện ra hắn thay đổi, y đảo mắt nhìn đôi mắt tối tăm, hầu kết chuyển động không ngừng của hắn. Cuối cùng y bình tĩnh lại, nhướn mày, có vẻ không vui lắm vì bị mạo phạm:
- Ngươi đây là sợ người khác không biết ngươi là thái giám giả đúng không, muốn bị mang đi "triệt tận gốc" phỏng?
Nội thị trong vương cung nước Yến mỗi năm sẽ phải kiểm tra thân thể một lần. Nếu như phát hiện ai còn sót lại thì sẽ đưa đi thiến lần nữa, gọi là "triệt tận gốc".
Tiết Thứ không lên tiếng, hành động cũng không có vẻ gì là xấu hổ trốn tránh. Hắn vẫn cứ đứng im ở đó, đôi mắt âm trầm nhìn thẳng vào y.
Chẳng biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì xấu xa nữa.
Ân Thừa Ngọc lại mất hứng, ghét bỏ đuổi người:
- Cút ra ngoài đi, đừng làm bẩn mắt Cô.
Tiết Thứ vẫn đứng bất động, nhìn chằm chằm y. Mãi sau hắn mới mở miệng:
- Điện hạ chưa trả khăn tay cho thần.
Ân Thừa Ngọc bị hắn chọc tức đến bật cười. Tính tình tên này hệt như thổ phỉ, đã lấy đồ của y rồi lại còn đòi hỏi. Nhìn cái khăn trong tay, Ân Thừa Ngọc không vui ném lại cho hắn:
- Mau cút đi!
Tiết Thứ nhận lấy, nắm chặt trong tay. Hắn hành lễ với y rồi lui ra ngoài.
Ân Thừa Ngọc nhìn theo bóng lưng hắn, hừ cười. Y mới chợt nhận ra hắn đã nhẫn nhịn đến thế mà còn muốn lấy lại cái khăn, không chừng là quay về làm chuyện dơ bẩn gì đó.
Không đúng, nói không chừng không phải là cái khăn trước đây hay dùng.
Ân Thừa Ngọc cứng mặt. Y nhớ tới mùi hương tuyết mơ nồng đậm trên cái khăn kia, vẻ mặt nặng nề.
Cái khăn kia đã mất lâu lắm rồi, sao còn lưu hương được?
Y đột nhiên nhớ lại vài hôm trước Tiết Thứ mới xin y hai hộp Tuyết Lĩnh Mai. Y đã nói mà, trước đây Tiết Thứ không hề thích mấy cái hương liệu này, tại sao lại bất chợt hỏi xin y! Có lẽ là vì cái việc bẩn thỉu kia.
Đúng là trời sinh chẳng sợ một ai.
Ân Thừa Ngọc gọi người bưng nước vào, rửa tay thật kĩ. Y càng nghĩ càng khó chịu, sai người gọi Trịnh Đa Bảo vào:
- Ngươi tạm ghi lại, xóa bỏ phần thưởng của Tiết Thứ sau khi về kinh.
Sau khi phân phó xong, y lại thấy trừng phạt như vậy chẳng là gì với Tiết Thứ nên bổ sung:
- Còn nữa, sai người đun hai lượng* hoàng liên** đưa cho Tiết Thứ đi. Cô thấy hắn có vẻ nóng trong người, cần phải hạ hỏa!
*Một lượng ngày xưa bằng 1/16 kí, bây giờ một lượng (lạng) là 100g.
**Cây thuốc, có tác dụng chủ trị các chứng như tâm hỏa thịnh,, nôn mửa,, thấp chẩn,,...Đặc biệt là nó đắng.
Hai lượng hoàng liên!
Không biết Tiết Thứ làm gì mà điện hạ không vui, Trịnh Đa Bảo thấy y tức giận cũng không dám mạo hiểm thay Tiết Thứ cầu tình. Sau khi liên tục đáp lời, ông ta vội vàng lui ra sai người đi nấu nước hoàng liên.
Cho đến khi đun xong một chén hoàng liên, Trịnh Đa Bảo tự bưng đi gõ cửa phòng Tiết Thứ.
Tiết Thứ tùy tiện khoác áo choàng ra mở cửa, trên người còn vương hơi nước lạnh:
- Trịnh công công, có việc gì sao?
Trịnh Đa Bảo thấy sắc mặt hắn cũng không tốt lắm, thầm than một tiếng rồi nói:
- Điện hạ sai ta đây tới đưa cho ngươi chút nước hoàng liên thanh nhiệt hạ hỏa...
Ông ta nhớ tới nước đắng đun từ hai lượng hoàng liên ra kia, cũng không biết phải làm gì, đành uyển chuyển khuyên nhủ:
- Điện hạ là người rộng lượng, nếu cậu chọc điện hạ không vui thì thành thật nhận sai đi, điện hạ sẽ không tính toán gì với cậu đâu.
Nói xong, ông ta đưa chén hoàng liên tới trước mặt hắn.
Tiết Thứ nhíu mày, nhận lấy uống cạn một hơi.
Trịnh Đa Bảo thấy đôi mày kiếm của hắn nhăn thành bánh quai chèo, ông ta lắc đầu lấy chén lại, quay về phục mệnh Ân Thừa Ngọc.
Trái lại, Tiết Thứ quay vào phòng uống sạch một bình trà lạnh mới hét lên một chỉnh hồ lạnh trà mới tiêu hết vị đắng trong miệng.
Trịnh Đa Bảo nói đúng, nước hoàng liên thanh nhiệt hạ hỏa. Hắn uống hết một chén thì hỏa khí trong lòng cũng bị dập tắt.
Tiết Thứ thả mạnh người xuống trên giường, vắt tay lên trán.
Một lúc lâu sau, hắn lại đứng lên đốt một lò Tuyết Lĩnh Mai. Cái khăn tay mà hắn lấy lại kia đã được giặt sạch, vẫn còn đang phơi nên Tiết Thứ chỉ đành tạm đốt huân hương an ủi.
Có lẽ là vì cái khiêu khích trong sương phòng vào chiều nay, hoặc có lẽ là vì hương mơ lành lạnh khắp phòng quá mê người.
Tiết Thứ đã lâu lắm rồi mới ngủ mơ, trong mộng vẫn có Ân Thừa Ngọc.
Dưới ngọn đèn dầu sáng choang, trên mặt gương đồng dựng đứng trong phòng mơ hồ phản chiếu bóng người.
Ân Thừa Ngọc mặc độc một cái áo choàng tơ lụa màu đen, tơ lụa mềm như nước dán sát thân thể, vẽ ra những đường cong xinh đẹp. Dưới lớp vải đen là da thịt trắng như tuyết.
Tiết Thứ ôm chặt người từ phía sau.
Ân Thừa Ngọc vẫn còn muốn giãy dụa nhưng lại bị hắn ép nhìn thẳng vào gương.
Trong mặt gương mờ ảo, đỏ rực và đen tuyền quyện vào nhau.
Hắn cúi xuống hôn môi y, hệt như dã thú cắn xé con mồi.
...
Lúc Tiết Thứ bừng tỉnh, trời chỉ vừa qua canh ba.
Lồng ngực hắn phập phồng không ngừng, hơi thở nóng hổi vì cảnh sắc đẹp đẽ trong mơ.
Đứng dậy mở cửa sổ ra, hắn đứng trong gió lạnh tháng giêng một hồi lâu mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. Thế nhưng hắn không thể ngủ lại được nữa. Tiết Thứ ngắm mặt trăng lạnh lẽo nơi chân trời một lúc rồi dứt khoát ra cửa đi về phía đại lao giam giữ phạm nhân.
Con dã thú trong thân thể vẫn còn hưng phấn gào thét, những suy nghĩ tối tăm trào lên như thủy triều, ngập tràn trong đầu hắn.
Hắn bắt buộc phải làm gì đó.
Giết người, hoặc việc nào khác.
- ------------------------------------
Cún: Trêu người ta mà không cho phàn nàn, dịch vụ chăm sóc khách hàng kém quá.
Điện hạ:?