Chương 13: Tham luyến minh thời vị phất y
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiết Thứ ăn sạch bốn đĩa điểm tâm.
Vốn dĩ Ân Thừa Ngọc muốn giáo huấn hắn một chút song khi y thấy hắn ăn mà không hề nhíu mày thì cảm thấy vô cùng mất mặt. Đặc biệt là khi nghĩ đến Tiết Thứ ăn miếng bánh nhân táo mà y đã cắn một cái, y càng bức bối hơn.
Kiếp trước, Tiết Thứ rất thích đút cho y những thứ hắn đã ăn thử. Nếu như y ngại bẩn không chịu ăn, Tiết Thứ sẽ làm mọi cách để bắt y ăn cho bằng được.
Không biết là cái sở thích gì nữa.
Tuy hiện giờ ngoại hình của hắn hơi khác trước kia nhưng khi Ân Thừa Ngọc trông thấy dáng điệu liếm môi thỏa mãn của Tiết Thứ lại phảng phất như gặp lại đời trước.
Người khó chịu đổi thành y.
Trong lòng Ân Thừa Ngọc phát cáu, lập tức mất hứng nên mượn cớ mệt mỏi để quay về hành quán.
Tiết Thứ nhắm mắt theo phía sau y, sự hiện diện của hắn vô cùng rõ ràng. Cho dù Ân Thừa Ngọc không quay đầu lại thì cũng có thể đoán được chắc chắn là Tiết Thứ đang nhìn y.
Người này tựa như một con sói hoang, ánh mắt nhìn chằm chặp vào người khác không hề lảng tránh, khiến cho người ta có ảo giác một giây sau hắn sẽ nhào lên cắn cổ mình.
Ân Thừa Ngọc dừng ở trước cửa nội thất, quay đầu lạnh nhạt nói: "Ngươi không cần đi vào, gọi Triệu Lâm đến đây."
Tiết Thứ đành phải dừng bước, xoay người đi gọi Triệu Lâm.
Triệu Lâm đang ở trong phòng mình xem thư từ của trinh thám mật báo, biết Thái tử điện hạ cho gọi liền vội vàng thu dọn mật thư, tạ ơn Tiết Thứ rồi đi đến chính điện phục mệnh.
"Không cần đa tạ." Tiết Thứ nhìn gã thâm trầm, giọng nói lạnh lùng.
Triệu Lâm chưa nhận ra được địch ý của hắn, chỉ thấy hôm nay Tiết Thứ nhìn gã hơi lâu hơn bình thường nhưng do gã phải nhanh chóng đến gặp Thái tử nên không suy nghĩ nhiều, vội vã đi ngay.
Bỏ lại đằng sau Tiết Thứ đang nhìn chằm chằm gã, bàn tay bên hông nắm chặt lại.
Không phải hắn có ích hơn so với Triệu Lâm hay sao?
Ân Thừa Ngọc quay về phòng thay một bộ quần áo nhẹ nhàng rồi mới đến thư phòng gặp Triệu Lâm.
"Tình hình của Phương Chính Khắc thế nào?"
Mặc dù bên ngoài y chưa từng hỏi đến Phương Chính Khắc, cũng chưa đi gặp lão song thật ra từ khi Phương Chính Khắc xuất phát đi Thiên Tân Vệ, y đã phái người đi theo. Đầu tiên là vì muốn biết được tin tức sớm nhất, tiếp theo là để ngăn chặn ý đồ xấu của Vạn Hữu Lương nhắm vào lão.
"Bẩm điện hạ, hiện vẫn còn dưỡng thương. Có người của chúng ta bảo vệ nên tạm thời không gặp nguy hiểm."
Phương Chính Khắc đang tra duyệt hồ sơ của Diêm Sử Tư thì khố phòng bỗng bốc cháy, lão vô tình bị thương nhẹ. Khố phòng bốc cháy không phải trùng hợp mà do Vạn Hữu Lương gây ra để tiêu hủy chứng cứ. Khi ấy Vạn Hữu Lương vốn có ý định bỏ lại Phương Chính Khắc trong đám cháy, cuối cùng vẫn là người của Ân Thừa Ngọc cứu lão ra.
Sau đó Phương Chính Khắc trình sổ con cầu viện vào triều, mượn cớ dưỡng thương đóng cửa không ra ngoài, Vạn Hữu Lương mới không có cơ hội ra tay nữa.
Vạn Hữu Lương nhậm chức ở Diêm Sử Tư hai năm làm cho lão ta lớn gan hơn, hành động thật sự không xem ai ra gì.
Ân Thừa Ngọc trầm ngâm một lúc mới nói: "Giao hồ sơ được mang khỏi đám cháy cho Phương Chính Khắc, bảo lão nhanh chóng tra xét. Còn về chuyện khác, tạm thời án binh bất động."
Tuy hiện giờ ra tay tất nhiên sẽ bóp chết được một Vạn Hữu Lương nhưng thế lực của quan viên diêm chính cùng địa phương rắc rối khó gỡ, nếu không thanh tẩy diêm chính, ắt sẽ có thêm một Vạn Hữu Lương khác.
Điều y cần làm là phải đánh vỡ kết cấu thương – quan từ lỗ hổng Vạn Hữu Lương này, quét sạch cái đám tham ô mục nát trong diêm chính Đại Yên bao năm qua.
Sau khi an bài xong, mấy ngày kế Ân Thừa Ngọc tiếp tục đi du ngoạn khắp Thiên Tân Vệ, Vạn Hữu Lương vẫn là người dẫn đường.
Thừa dịp này, vì để tỏ vẻ không phải mình không quan tâm chính sự, y nói với Vạn Hữu Lương rằng y muốn đi thị sát ruộng muối Trường Lô một chuyến.
Lúc Ân Thừa Ngọc đề cập đến việc này, trong lòng Vạn Hữu Lương hồi hộp.
Cơ mà khi lão ta thu xếp xong, dẫn người đến thấy y chỉ đi dạo xung quanh, không được bao lâu lại mất hứng thì thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua chỉ là muốn cưỡi ngựa xem hoa* thôi.
Người tôn quý lớn lên trong cung sợ còn không phân biệt được đường với muối, làm gì biết cách diêm chính vận hành?
Trái tim Vạn Hữu Lương đang treo lủng lẳng cuối cùng cũng hạ xuống, giả lả oán trách vài câu: "Hạ quan nhậm chức Chuyển Vận Sử được hai năm, tuy không dám nhận là hết lòng hết dạ nhưng tận tụy với công việc, không hề sơ sẩy một giây phút nào. Từ khi hạ quan nhậm chức, diêm khóa làm tốt hơn nhiều so với những năm trước, không nghĩ rằng Phương ngự sử lại tin lời tiểu nhân..." Lão ta buồn rầu thở dài một hơi, mỡ trên mặt cũng xệ xuống: "Thái tử điện hạ minh giám, hôm nào hồi triều xin điện hạ thế hạ quan biện giải một hai câu trước mặt bệ hạ, hạ quan thật quá oan uổng!"
Ý cười mơ hồ hiện lên trong đáy mắt Ân Thừa Ngọc: "Đương nhiên rồi, Cô tuyệt đối không để cho một vị lương đống nào bị vu oan giá họa."
Vạn Hữu Lương nghe vậy cười vài tiếng, nâng bụng đi lên trước dẫn đường.
Ân Thừa Ngọc dạo quanh trong ruộng muối hai vòng rồi đi ra. Khi Vạn Hữu Lương hộ tống y lên xe ngựa, thấy người theo hầu là Trịnh Đa Bảo mà không phải Tiết Thứ, tâm tư bỗng xoay vòng. Lão ta nhớ ra đã nhiều ngày vị Tiết giám quan kia không xuất hiện bên cạnh điện hạ nữa thì lập tức khẳng định chắc chắn với suy đoán của mình.
E là mâu thuẫn giữa hai người không nhỏ nên ngay cả làm màu bên ngoài cũng không muốn làm.
Nhìn theo xe ngựa chậm rãi đi xa, Vạn Hữu Lương trở về quý phủ tự viết một phong bái thiếp giao cho quản gia: "Đưa đến cho Tiết giám quan." Lão ta tiếp tục dặn dò: "Không để người của Thái tử phát hiện."
Lúc Tiết Thứ nhận được bái thiếp của Vạn Hữu Lương thì tức thời đi tìm Ân Thừa Ngọc.
Đã mấy ngày hắn chưa được điện hạ triệu kiến.
Mấy hôm nay Ân Thừa Ngọc đi đâu cũng không dẫn hắn theo, ở hành quán cũng không gọi hắn đến hầu hạ, hắn chỉ có thể đứng từ xa xa nhìn đối phương ra cửa hoặc quay về.
Nếu như vẫn giống như trước đây không thể đến gần y thì cũng thôi, nhưng rõ ràng hắn đã từng cách gần y đến thế, gần đến mức chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm vào y rồi.
Vì vậy bỗng nhiên lạnh nhạt làm hắn không thể nhịn nổi.
Mỗi khi thấy Trịnh Đa Bảo và Triệu Lâm đi theo bên người điện hạ, đáy lòng hắn khó có thể dằn xuống mà nảy sinh ra vô số những ý nghĩ âm u đen tối.
Tại sao người bên cạnh điện hạ không phải là hắn?
Tại sao ánh mắt của điện hạ không thể chỉ nhìn hắn?
Cảm xúc dữ dội nhảy nhót dưới đáy lòng, ý niệm u ám bị lý trí trói buộc lại một lần nữa kêu gào đòi thoát ra.
Tiết Thứ bước vào nội thất, cụp mắt che đi sương mù nơi đáy mắt, cung kính trình bái thiếp của Vạn Hữu Lương lên.
Bàn tay thon dài như ngọc vươn đến, cầm lấy bái thiếp mở ra.
Tiết Thứ giương mắt, ánh mắt đen kịt dính chặt lên đôi bàn tay đẹp đẽ kia.
Ân Thừa Ngọc vẫn chưa phát hiện, sau khi y xem xong bỗng phì cười, ném bái thiếp lại cho Tiết Thứ: "Đi dự tiệc, cho dù lão ta yêu cầu cái gì cũng đáp ứng trước, để lão ta an tâm"
"Vâng." Tiết Thứ cất bái thiếp, giọng nói khàn khàn vì kìm nén.
Thấy hắn thu thiệp mời song vẫn đứng bất động trong đường, Ân Thừa Ngọc nhíu mày, mở miệng đuổi người: "Ngươi có thể đi ra ngoài."
Tiết Thứ ngước mắt nhìn y chòng chọc, ánh mắt đen kịt mơ hồ tựa như con thú săn mang theo uy hiếp. Cuối cùng hắn vẫn không nói gì, cổ họng phát ra tiếng "Vâng" rồi chậm rãi lui ra.
Ân Thừa Ngọc chăm chú nhìn bóng lưng của hắn, cau mày.
Không biết có phải y ảo giác hay không mà y cảm thấy Tiết Thứ đời này càng ngày càng giống đời trước.
Nhưng làm sao có thể chứ?
Tiết Thứ bây giờ miệng còn hơi sữa, thậm chí vẫn chưa tròn mười tám.
Còn cách "Cửu Thiên Tuế" quỷ quyệt khó lường kia đến tận năm năm.
*
Liên tiếp vài ngày sau, hôm nào Vạn Hữu Lương cũng mời Tiết Thứ đến uống rượu mua vui.
Để mượn sức của hắn, Vạn Hữu Lương bỏ ra rất nhiều vốn liếng. Chỉ riêng vàng bạc, Tiết Thứ đã mang về hành quán đến bốn năm rương.
Mà Ân Thừa Ngọc không quan tâm hai người tới lui ra sao, ngày ngày dẫn hạ nhân thị vệ đi khắp Thiên Tân Vệ du ngoạn ngắm cảnh.
Hai ngày đầu Vạn Hữu Lương còn sắp xếp quan viên dẫn đường. Sau đó thừa dịp Ân Thừa Ngọc phân phó không cần người tiếp, lão ta lại thấy Ân Thừa Ngọc không có hành động kì lạ nào nên không sai người đi theo nữa.
Cuối cùng Ân Thừa Ngọc cũng cắt được đuôi, không đi dạo trên phố nữa mà đi đến những hẻm nhỏ là nơi cư trú của bình dân bá tánh.
Những ngõ này ngoằn ngoèo, đường lại chật, trên mặt đường thường xuyên thấy được nội tạng động vật, ngập tràn một mùi tanh nồng.
Ân Thừa Ngọc cũng không ngại đi qua từng con hẻm, thấy nhà nào mở cửa thì dừng lại xem một lúc.
Phí hơn nửa ngày tìm kiếm, ngó qua năm sáu con phố ngõ hẻm, Ân Thừa Ngọc mới trở về hành quán.
Buổi sáng ra cửa làm quần áo đã xông hương nhiễm mùi, Trịnh Đa Bảo vừa hầu hạ y tắm rửa vừa nghi hoặc hỏi: "Điện hạ mang thân phận tôn quý, tại sao lại đến nơi dơ bẩn như thế?"
"Đương nhiên là đi tìm chứng cứ buôn bán muối lậu." Ân Thừa Ngọc ngâm mình trong nước nóng, chậm rãi thở ra.
Phường buôn lậu Thiên Tân Vệ hung hăng không coi ai ra gì vậy mà còn nghiêm trọng hơn so với những gì đời trước y đã tra xét.
Đời trước Ngu gia bị liên lụy, lúc Ngu thủ phụ rơi vào kết cục thân bại danh liệt, bị chém cả nhà thì rốt cuộc quan viên diêm chính khắp nơi mới biết sợ hãi. Năm năm sau đó khi y đến Trường Lô tra thuế muối, tình hình đã tốt hơn nhiều so với hiện tại.
Trong sân mỗi nhà đều có nồi tre và nồi sắt để làm muối, ít ra không giống như bây giờ.
Bọn buôn muối lậu càn rỡ ngang ngược chia thành Trường Tư, Thương tư, Quan tư, Lân tư và Kiêu tư.
Trường tư là ruộng muối mà "Táo Hộ*" tự quản tự lấy lợi, cấu kết bán muối lậu cho diêm thương. Thương Tư là diêm thương lậu, Quan tư là quan viên diêm chính đầu cơ trục lợi diêm dẫn các loại. Lân Tư là người làm trái kế sách "Dẫn Ngạn Chuyên Tiêu", đưa muối ra khỏi nơi bán quy định sang tiêu thụ ở các vùng lân cận. Kiêu tư là một số băng đảng trộm cướp tương đối lớn trong địa phương, thu nạp bá tánh hoặc lưu dân vào bán muối lậu, thậm chí còn dám chống đối quan phủ địa phương. [1]
(*Táo hộ 灶户 những người làm muối.)
[1] Tham khảo từ "Hành vi càn rỡ ngang ngược của phường buôn muối lậu thời Minh Thanh"
Tình hình bây giờ của diêm chính Thiên Tân Vệ phải nói là đủ mọi điều xấu xa.
Có quan viên diêm chính tham gia vào, cánh cửa thuận lợi được mở ra. Diêm thương cấu kết với tào bang chuyển muối xuống bán ở phía nam lại thêm bọn buôn lậu muối hoành hành.
Mà diêm dân chẳng qua là một bánh răng nhỏ trong cả đường dây buôn muối lậu thôi.
Quan phủ, diêm thương, tào bang, buôn lậu muối có quyền lực thông đồng với nhau phân chia lợi ích, còn diêm dân làm muối không những không bán được bao nhiêu tiền mà còn chịu đủ mọi sự chèn ép.
Muối lậu nhiều thì muối hợp pháp ứ đọng, thuế muối không có thì quốc khố trống rỗng, quốc khố trống rỗng thì bắt buộc phải tăng thuế khác.
Kết quả nuôi mập những con chuột còn người chịu khổ lại là bá tánh nhân dân.
Ân Thừa Ngọc rũ mắt trầm tư một lúc lâu mới thay một bộ quần áo sạch sẽ, mặc kệ mái tóc dài xõa tung ở sau lưng đi sang thiên thất, nói: "Gọi Tiết Thứ đến đây."
Nếu muốn phá hủy tấm sắt Thiên Tân Vệ này thì phải phá nó từ bên trong.
- --------------------------------------------------
Cún: [ăn chanh.jpg]
Tiết Thứ ăn sạch bốn đĩa điểm tâm.
Vốn dĩ Ân Thừa Ngọc muốn giáo huấn hắn một chút song khi y thấy hắn ăn mà không hề nhíu mày thì cảm thấy vô cùng mất mặt. Đặc biệt là khi nghĩ đến Tiết Thứ ăn miếng bánh nhân táo mà y đã cắn một cái, y càng bức bối hơn.
Kiếp trước, Tiết Thứ rất thích đút cho y những thứ hắn đã ăn thử. Nếu như y ngại bẩn không chịu ăn, Tiết Thứ sẽ làm mọi cách để bắt y ăn cho bằng được.
Không biết là cái sở thích gì nữa.
Tuy hiện giờ ngoại hình của hắn hơi khác trước kia nhưng khi Ân Thừa Ngọc trông thấy dáng điệu liếm môi thỏa mãn của Tiết Thứ lại phảng phất như gặp lại đời trước.
Người khó chịu đổi thành y.
Trong lòng Ân Thừa Ngọc phát cáu, lập tức mất hứng nên mượn cớ mệt mỏi để quay về hành quán.
Tiết Thứ nhắm mắt theo phía sau y, sự hiện diện của hắn vô cùng rõ ràng. Cho dù Ân Thừa Ngọc không quay đầu lại thì cũng có thể đoán được chắc chắn là Tiết Thứ đang nhìn y.
Người này tựa như một con sói hoang, ánh mắt nhìn chằm chặp vào người khác không hề lảng tránh, khiến cho người ta có ảo giác một giây sau hắn sẽ nhào lên cắn cổ mình.
Ân Thừa Ngọc dừng ở trước cửa nội thất, quay đầu lạnh nhạt nói: "Ngươi không cần đi vào, gọi Triệu Lâm đến đây."
Tiết Thứ đành phải dừng bước, xoay người đi gọi Triệu Lâm.
Triệu Lâm đang ở trong phòng mình xem thư từ của trinh thám mật báo, biết Thái tử điện hạ cho gọi liền vội vàng thu dọn mật thư, tạ ơn Tiết Thứ rồi đi đến chính điện phục mệnh.
"Không cần đa tạ." Tiết Thứ nhìn gã thâm trầm, giọng nói lạnh lùng.
Triệu Lâm chưa nhận ra được địch ý của hắn, chỉ thấy hôm nay Tiết Thứ nhìn gã hơi lâu hơn bình thường nhưng do gã phải nhanh chóng đến gặp Thái tử nên không suy nghĩ nhiều, vội vã đi ngay.
Bỏ lại đằng sau Tiết Thứ đang nhìn chằm chằm gã, bàn tay bên hông nắm chặt lại.
Không phải hắn có ích hơn so với Triệu Lâm hay sao?
Ân Thừa Ngọc quay về phòng thay một bộ quần áo nhẹ nhàng rồi mới đến thư phòng gặp Triệu Lâm.
"Tình hình của Phương Chính Khắc thế nào?"
Mặc dù bên ngoài y chưa từng hỏi đến Phương Chính Khắc, cũng chưa đi gặp lão song thật ra từ khi Phương Chính Khắc xuất phát đi Thiên Tân Vệ, y đã phái người đi theo. Đầu tiên là vì muốn biết được tin tức sớm nhất, tiếp theo là để ngăn chặn ý đồ xấu của Vạn Hữu Lương nhắm vào lão.
"Bẩm điện hạ, hiện vẫn còn dưỡng thương. Có người của chúng ta bảo vệ nên tạm thời không gặp nguy hiểm."
Phương Chính Khắc đang tra duyệt hồ sơ của Diêm Sử Tư thì khố phòng bỗng bốc cháy, lão vô tình bị thương nhẹ. Khố phòng bốc cháy không phải trùng hợp mà do Vạn Hữu Lương gây ra để tiêu hủy chứng cứ. Khi ấy Vạn Hữu Lương vốn có ý định bỏ lại Phương Chính Khắc trong đám cháy, cuối cùng vẫn là người của Ân Thừa Ngọc cứu lão ra.
Sau đó Phương Chính Khắc trình sổ con cầu viện vào triều, mượn cớ dưỡng thương đóng cửa không ra ngoài, Vạn Hữu Lương mới không có cơ hội ra tay nữa.
Vạn Hữu Lương nhậm chức ở Diêm Sử Tư hai năm làm cho lão ta lớn gan hơn, hành động thật sự không xem ai ra gì.
Ân Thừa Ngọc trầm ngâm một lúc mới nói: "Giao hồ sơ được mang khỏi đám cháy cho Phương Chính Khắc, bảo lão nhanh chóng tra xét. Còn về chuyện khác, tạm thời án binh bất động."
Tuy hiện giờ ra tay tất nhiên sẽ bóp chết được một Vạn Hữu Lương nhưng thế lực của quan viên diêm chính cùng địa phương rắc rối khó gỡ, nếu không thanh tẩy diêm chính, ắt sẽ có thêm một Vạn Hữu Lương khác.
Điều y cần làm là phải đánh vỡ kết cấu thương – quan từ lỗ hổng Vạn Hữu Lương này, quét sạch cái đám tham ô mục nát trong diêm chính Đại Yên bao năm qua.
Sau khi an bài xong, mấy ngày kế Ân Thừa Ngọc tiếp tục đi du ngoạn khắp Thiên Tân Vệ, Vạn Hữu Lương vẫn là người dẫn đường.
Thừa dịp này, vì để tỏ vẻ không phải mình không quan tâm chính sự, y nói với Vạn Hữu Lương rằng y muốn đi thị sát ruộng muối Trường Lô một chuyến.
Lúc Ân Thừa Ngọc đề cập đến việc này, trong lòng Vạn Hữu Lương hồi hộp.
Cơ mà khi lão ta thu xếp xong, dẫn người đến thấy y chỉ đi dạo xung quanh, không được bao lâu lại mất hứng thì thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua chỉ là muốn cưỡi ngựa xem hoa* thôi.
Người tôn quý lớn lên trong cung sợ còn không phân biệt được đường với muối, làm gì biết cách diêm chính vận hành?
Trái tim Vạn Hữu Lương đang treo lủng lẳng cuối cùng cũng hạ xuống, giả lả oán trách vài câu: "Hạ quan nhậm chức Chuyển Vận Sử được hai năm, tuy không dám nhận là hết lòng hết dạ nhưng tận tụy với công việc, không hề sơ sẩy một giây phút nào. Từ khi hạ quan nhậm chức, diêm khóa làm tốt hơn nhiều so với những năm trước, không nghĩ rằng Phương ngự sử lại tin lời tiểu nhân..." Lão ta buồn rầu thở dài một hơi, mỡ trên mặt cũng xệ xuống: "Thái tử điện hạ minh giám, hôm nào hồi triều xin điện hạ thế hạ quan biện giải một hai câu trước mặt bệ hạ, hạ quan thật quá oan uổng!"
Ý cười mơ hồ hiện lên trong đáy mắt Ân Thừa Ngọc: "Đương nhiên rồi, Cô tuyệt đối không để cho một vị lương đống nào bị vu oan giá họa."
Vạn Hữu Lương nghe vậy cười vài tiếng, nâng bụng đi lên trước dẫn đường.
Ân Thừa Ngọc dạo quanh trong ruộng muối hai vòng rồi đi ra. Khi Vạn Hữu Lương hộ tống y lên xe ngựa, thấy người theo hầu là Trịnh Đa Bảo mà không phải Tiết Thứ, tâm tư bỗng xoay vòng. Lão ta nhớ ra đã nhiều ngày vị Tiết giám quan kia không xuất hiện bên cạnh điện hạ nữa thì lập tức khẳng định chắc chắn với suy đoán của mình.
E là mâu thuẫn giữa hai người không nhỏ nên ngay cả làm màu bên ngoài cũng không muốn làm.
Nhìn theo xe ngựa chậm rãi đi xa, Vạn Hữu Lương trở về quý phủ tự viết một phong bái thiếp giao cho quản gia: "Đưa đến cho Tiết giám quan." Lão ta tiếp tục dặn dò: "Không để người của Thái tử phát hiện."
Lúc Tiết Thứ nhận được bái thiếp của Vạn Hữu Lương thì tức thời đi tìm Ân Thừa Ngọc.
Đã mấy ngày hắn chưa được điện hạ triệu kiến.
Mấy hôm nay Ân Thừa Ngọc đi đâu cũng không dẫn hắn theo, ở hành quán cũng không gọi hắn đến hầu hạ, hắn chỉ có thể đứng từ xa xa nhìn đối phương ra cửa hoặc quay về.
Nếu như vẫn giống như trước đây không thể đến gần y thì cũng thôi, nhưng rõ ràng hắn đã từng cách gần y đến thế, gần đến mức chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm vào y rồi.
Vì vậy bỗng nhiên lạnh nhạt làm hắn không thể nhịn nổi.
Mỗi khi thấy Trịnh Đa Bảo và Triệu Lâm đi theo bên người điện hạ, đáy lòng hắn khó có thể dằn xuống mà nảy sinh ra vô số những ý nghĩ âm u đen tối.
Tại sao người bên cạnh điện hạ không phải là hắn?
Tại sao ánh mắt của điện hạ không thể chỉ nhìn hắn?
Cảm xúc dữ dội nhảy nhót dưới đáy lòng, ý niệm u ám bị lý trí trói buộc lại một lần nữa kêu gào đòi thoát ra.
Tiết Thứ bước vào nội thất, cụp mắt che đi sương mù nơi đáy mắt, cung kính trình bái thiếp của Vạn Hữu Lương lên.
Bàn tay thon dài như ngọc vươn đến, cầm lấy bái thiếp mở ra.
Tiết Thứ giương mắt, ánh mắt đen kịt dính chặt lên đôi bàn tay đẹp đẽ kia.
Ân Thừa Ngọc vẫn chưa phát hiện, sau khi y xem xong bỗng phì cười, ném bái thiếp lại cho Tiết Thứ: "Đi dự tiệc, cho dù lão ta yêu cầu cái gì cũng đáp ứng trước, để lão ta an tâm"
"Vâng." Tiết Thứ cất bái thiếp, giọng nói khàn khàn vì kìm nén.
Thấy hắn thu thiệp mời song vẫn đứng bất động trong đường, Ân Thừa Ngọc nhíu mày, mở miệng đuổi người: "Ngươi có thể đi ra ngoài."
Tiết Thứ ngước mắt nhìn y chòng chọc, ánh mắt đen kịt mơ hồ tựa như con thú săn mang theo uy hiếp. Cuối cùng hắn vẫn không nói gì, cổ họng phát ra tiếng "Vâng" rồi chậm rãi lui ra.
Ân Thừa Ngọc chăm chú nhìn bóng lưng của hắn, cau mày.
Không biết có phải y ảo giác hay không mà y cảm thấy Tiết Thứ đời này càng ngày càng giống đời trước.
Nhưng làm sao có thể chứ?
Tiết Thứ bây giờ miệng còn hơi sữa, thậm chí vẫn chưa tròn mười tám.
Còn cách "Cửu Thiên Tuế" quỷ quyệt khó lường kia đến tận năm năm.
*
Liên tiếp vài ngày sau, hôm nào Vạn Hữu Lương cũng mời Tiết Thứ đến uống rượu mua vui.
Để mượn sức của hắn, Vạn Hữu Lương bỏ ra rất nhiều vốn liếng. Chỉ riêng vàng bạc, Tiết Thứ đã mang về hành quán đến bốn năm rương.
Mà Ân Thừa Ngọc không quan tâm hai người tới lui ra sao, ngày ngày dẫn hạ nhân thị vệ đi khắp Thiên Tân Vệ du ngoạn ngắm cảnh.
Hai ngày đầu Vạn Hữu Lương còn sắp xếp quan viên dẫn đường. Sau đó thừa dịp Ân Thừa Ngọc phân phó không cần người tiếp, lão ta lại thấy Ân Thừa Ngọc không có hành động kì lạ nào nên không sai người đi theo nữa.
Cuối cùng Ân Thừa Ngọc cũng cắt được đuôi, không đi dạo trên phố nữa mà đi đến những hẻm nhỏ là nơi cư trú của bình dân bá tánh.
Những ngõ này ngoằn ngoèo, đường lại chật, trên mặt đường thường xuyên thấy được nội tạng động vật, ngập tràn một mùi tanh nồng.
Ân Thừa Ngọc cũng không ngại đi qua từng con hẻm, thấy nhà nào mở cửa thì dừng lại xem một lúc.
Phí hơn nửa ngày tìm kiếm, ngó qua năm sáu con phố ngõ hẻm, Ân Thừa Ngọc mới trở về hành quán.
Buổi sáng ra cửa làm quần áo đã xông hương nhiễm mùi, Trịnh Đa Bảo vừa hầu hạ y tắm rửa vừa nghi hoặc hỏi: "Điện hạ mang thân phận tôn quý, tại sao lại đến nơi dơ bẩn như thế?"
"Đương nhiên là đi tìm chứng cứ buôn bán muối lậu." Ân Thừa Ngọc ngâm mình trong nước nóng, chậm rãi thở ra.
Phường buôn lậu Thiên Tân Vệ hung hăng không coi ai ra gì vậy mà còn nghiêm trọng hơn so với những gì đời trước y đã tra xét.
Đời trước Ngu gia bị liên lụy, lúc Ngu thủ phụ rơi vào kết cục thân bại danh liệt, bị chém cả nhà thì rốt cuộc quan viên diêm chính khắp nơi mới biết sợ hãi. Năm năm sau đó khi y đến Trường Lô tra thuế muối, tình hình đã tốt hơn nhiều so với hiện tại.
Trong sân mỗi nhà đều có nồi tre và nồi sắt để làm muối, ít ra không giống như bây giờ.
Bọn buôn muối lậu càn rỡ ngang ngược chia thành Trường Tư, Thương tư, Quan tư, Lân tư và Kiêu tư.
Trường tư là ruộng muối mà "Táo Hộ*" tự quản tự lấy lợi, cấu kết bán muối lậu cho diêm thương. Thương Tư là diêm thương lậu, Quan tư là quan viên diêm chính đầu cơ trục lợi diêm dẫn các loại. Lân Tư là người làm trái kế sách "Dẫn Ngạn Chuyên Tiêu", đưa muối ra khỏi nơi bán quy định sang tiêu thụ ở các vùng lân cận. Kiêu tư là một số băng đảng trộm cướp tương đối lớn trong địa phương, thu nạp bá tánh hoặc lưu dân vào bán muối lậu, thậm chí còn dám chống đối quan phủ địa phương. [1]
(*Táo hộ 灶户 những người làm muối.)
[1] Tham khảo từ "Hành vi càn rỡ ngang ngược của phường buôn muối lậu thời Minh Thanh"
Tình hình bây giờ của diêm chính Thiên Tân Vệ phải nói là đủ mọi điều xấu xa.
Có quan viên diêm chính tham gia vào, cánh cửa thuận lợi được mở ra. Diêm thương cấu kết với tào bang chuyển muối xuống bán ở phía nam lại thêm bọn buôn lậu muối hoành hành.
Mà diêm dân chẳng qua là một bánh răng nhỏ trong cả đường dây buôn muối lậu thôi.
Quan phủ, diêm thương, tào bang, buôn lậu muối có quyền lực thông đồng với nhau phân chia lợi ích, còn diêm dân làm muối không những không bán được bao nhiêu tiền mà còn chịu đủ mọi sự chèn ép.
Muối lậu nhiều thì muối hợp pháp ứ đọng, thuế muối không có thì quốc khố trống rỗng, quốc khố trống rỗng thì bắt buộc phải tăng thuế khác.
Kết quả nuôi mập những con chuột còn người chịu khổ lại là bá tánh nhân dân.
Ân Thừa Ngọc rũ mắt trầm tư một lúc lâu mới thay một bộ quần áo sạch sẽ, mặc kệ mái tóc dài xõa tung ở sau lưng đi sang thiên thất, nói: "Gọi Tiết Thứ đến đây."
Nếu muốn phá hủy tấm sắt Thiên Tân Vệ này thì phải phá nó từ bên trong.
- --------------------------------------------------
Cún: [ăn chanh.jpg]