Chương 40: Quản Lý Doanh nghiệp
Cứu giúp nữ chính tôi bất ngờ kiếm được người yêu - Chương 40_Quản Lý Doanh Nghiệp_
Sau một hồi suy nghĩ thì Lâm An quyết định triển bước tiếp theo luôn, dù sao cô cũng đã có đủ vốn, nhưng nếu số vốn đó không được sử dụng một cách hợp lý thì khẳng định sẽ không làm nên trò trống gì. Vậy nên thứ cô cần nhất bây giờ là một người biết quản lý doanh nghiệp.
Tuy đã có ứng cử viên trong đầu nhưng Lâm An vẫn chưa dám khẳng định rằng người đó sẽ về làm cho mình hay không. Dù sao người ta cũng là con nhà nỏi được đào tạo từ nhỏ nên không dễ gì mà mời về.
Nghĩ đến đây Lâm An lập tức mở điện thoại ra để tìm số của người kia, chẳng bao lâu sau cô dã tìm được thông tin nên lập tức bấm gọi.
Ngay khi đầu bên kia có người bắt máy, cô đã lập tức giành cơ hội nói trước vì giờ đây cô đã buồn ngủ lắm rồi. Nếu để thêm một lúc nữa có lẽ cô sẽ không mở nổi mắt mất.
"Alo, là Tống Phú à? Tớ có chuyện cần trao đổi với cậu."
"Không ngờ người không bao giờ gọi cho tớ lại tìm đến tớ bây giờ nha. Rốt cuộc cậu có chuyện gì quan trọng đến mức phải gọi cho tớ vậy? Nếu giúp được thì tớ sẽ giúp." Tống Phú luôn thoải mái trong việc giúp đỡ bạn bè nên cậu ta đáp ngay lập tức.
"Chuyện là tớ muốn thành lập một nhãn hiệu thời trang nhưng lại không đủ kĩ năng quản lý cũng không có khả năng kinh doanh nên tớ muốn mời cậu về vị trí này." Lâm An thật sự đã không mở nổi mắt rồi nên giọng cô có phần uể oải.
Tuy nhiên giọng cô khi rơi vào tai cậu chàng Tống Phú lại trở thành cô đang rất mệt mỏi vì việc tuyển nhân sự, vì thế nên cậu chàng không chút do dự mà đưa ra lời đồng ý.
"Được. Nhưng tớ muốn góp vốn được chứ." Sự thật nguyên nhân cậu nhận lời mời là vì giúp đỡ bạn bè chỉ là một phần. Nguyên nhân chính của cậu căn bản là do cậu muốn thử thách chính bản thân mình khi tự đầu tư kinh doanh. Nếu lần này thành công thì cậu sẽ có thêm một khoản tiền lớn, còn nếu thất bại thì cậu thấy cậu cũng không quản nổi doanh nghiệp nhà mình nữa rồi. Dù có quản được thì cũng không thể khiến nó đi lên mà chỉ có thể khiến nó đi xuống mà thôi. Truyện Truyện Teen
Nghe được lời nói của Tống Phú, Lâm An tỉnh cả ngủ. Dạo này mọi người thích đầu tư vào doanh nghiệp mới đến thế sao?
"Ừm ừm. Vậy chúng ta bàn về kế hoạch cụ thể sau nhé. Giờ tớ có việc bận rồi."
"Vậy để tớ soạn sẵn một bản định hướng kinh doanh trước. Tạm biệt cậu." Nói rồi Tống Phú cúp máy còn Lâm An cũng lăn ra ngủ luôn. Bình thường do Vũ Khôi Nguyên luôn giục cô ngủ đúng giờ nên giờ đây cô đã không thể ngủ muộn được nữa, hơn nữa vì ly rượu vừa rồi nên cảm giác buồn ngủ của cô càng đậm thêm.
...----------------...
Sáng sớm hôm sau, khi vừa tỉnh dậy Lâm An mới chợt nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện giữa mình và Tống Phú. Cô có vẻ quên chưa nói với cậu chàng là sẽ có ca sĩ nổi tiếng Quân Nhất Thanh làm đại diện thương hiệu vậy nên để tránh mình quên một lần nữa, Lâm An lập tức lấy điện thoại gọi cho Tống Phú.
"Alo, Tống Phú à? Hôm qua tớ quên mất nói chuyện này. Tớ đã mời được ca sĩ Quân Nhất Hạ làm đại diện thương hiệu rồi nên tớ nghĩ cậu không cần phải lo việc nhãn hàng của chúng ta có nổi tiếng hay không đâu."
Tống Phú ngay khi nghe được lời này của cô thì lập tức sững sờ.
"Quân Nhất Hạ? Là Quân Nhất Hạ mà tớ biết sao? Sao cậu mời được cô ấy?!"
"Là do tớ may mắn gặp được cô ấy phía sau cổng trường thôi. Vì cô ấy vừa ý trang phục của tớ nên tớ lấy nó ra làm điều kiện trao đổi."
Tống Phú vẫn không tin được vào cái lý do nhảm nhí này, làm gì có chuyện một ngôi sao lớn như Quân Nhất Thanh lại chịu làm đại diện cho một nhãn hàng mới chỉ vì như vậy cơ chứ?
"Cậu nói thật đi. Làm gì có chuyện Quân Nhất Hạ lại đồng ý chỉ vì vậy. Có phải cậu đã uy hiếp hay bán thứ gì quan trọng cho cô ấy không?"
Thấy cậu chàng Tống Phú sắp bổ não ra bảy bảy bốn chín loại kịch bản máu chó, Lâm An bật cười.
"Làm gì có chuyện đấy chứ. Sự thật do mắt thẩm mỹ của Quân Nhất Thanh ở mức quá cao, vừa hay trang phục tớ thiết kế vừa hay lọt vào mắt cô ấy mà thôi. Có lẽ cô ấy thường đau đầu trong việc mua quần áo nên cô ấy chấp nhận ngay tức khắc."
"Ra là vậy. Mà sao cậu không nói sớm! Làm tớ thức cả đêm để làm bản kế hoạch. Vậy là tớ lại phải làm một bản khác rồi." Tống Phú vò đầu bứt tai, giờ đây vành mắt cậu chàng đen như gấu trúc vậy.
Quả nhiên trường hợp trong dự đoán của cô đã xảy ra. Vì thấy có lỗi nên cô cũng chỉ biết cười trừ rồi tiết lộ một thông tin quan trọng khác.
"Tối nay tớ có hẹn với Quân Nhất Thanh đấy. Cậu có đi không để tớ báo lại với cô ấy. Nếu có cậu đi có lẽ việc bàn bạc sẽ dễ dàng hơn nhiều."
"Đi! Đương nhiên tớ đi! Sao tớ có thể bỏ qua cơ hội gặp nữ thần chứ. Không được, tớ phải đi chuẩn bị ngay thôi, nếu không sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng cô ấy mất."
Tiếng bíp bíp truyền vào tai khiến Lâm An thật sự cạn ngôn, không ngờ cậu chàng này cũng là một fan cuồng, rốt cuộc còn ai bình thường khi đứng trước mặt Quân Nhất Thanh không vậy?
Sau một hồi suy nghĩ thì Lâm An quyết định triển bước tiếp theo luôn, dù sao cô cũng đã có đủ vốn, nhưng nếu số vốn đó không được sử dụng một cách hợp lý thì khẳng định sẽ không làm nên trò trống gì. Vậy nên thứ cô cần nhất bây giờ là một người biết quản lý doanh nghiệp.
Tuy đã có ứng cử viên trong đầu nhưng Lâm An vẫn chưa dám khẳng định rằng người đó sẽ về làm cho mình hay không. Dù sao người ta cũng là con nhà nỏi được đào tạo từ nhỏ nên không dễ gì mà mời về.
Nghĩ đến đây Lâm An lập tức mở điện thoại ra để tìm số của người kia, chẳng bao lâu sau cô dã tìm được thông tin nên lập tức bấm gọi.
Ngay khi đầu bên kia có người bắt máy, cô đã lập tức giành cơ hội nói trước vì giờ đây cô đã buồn ngủ lắm rồi. Nếu để thêm một lúc nữa có lẽ cô sẽ không mở nổi mắt mất.
"Alo, là Tống Phú à? Tớ có chuyện cần trao đổi với cậu."
"Không ngờ người không bao giờ gọi cho tớ lại tìm đến tớ bây giờ nha. Rốt cuộc cậu có chuyện gì quan trọng đến mức phải gọi cho tớ vậy? Nếu giúp được thì tớ sẽ giúp." Tống Phú luôn thoải mái trong việc giúp đỡ bạn bè nên cậu ta đáp ngay lập tức.
"Chuyện là tớ muốn thành lập một nhãn hiệu thời trang nhưng lại không đủ kĩ năng quản lý cũng không có khả năng kinh doanh nên tớ muốn mời cậu về vị trí này." Lâm An thật sự đã không mở nổi mắt rồi nên giọng cô có phần uể oải.
Tuy nhiên giọng cô khi rơi vào tai cậu chàng Tống Phú lại trở thành cô đang rất mệt mỏi vì việc tuyển nhân sự, vì thế nên cậu chàng không chút do dự mà đưa ra lời đồng ý.
"Được. Nhưng tớ muốn góp vốn được chứ." Sự thật nguyên nhân cậu nhận lời mời là vì giúp đỡ bạn bè chỉ là một phần. Nguyên nhân chính của cậu căn bản là do cậu muốn thử thách chính bản thân mình khi tự đầu tư kinh doanh. Nếu lần này thành công thì cậu sẽ có thêm một khoản tiền lớn, còn nếu thất bại thì cậu thấy cậu cũng không quản nổi doanh nghiệp nhà mình nữa rồi. Dù có quản được thì cũng không thể khiến nó đi lên mà chỉ có thể khiến nó đi xuống mà thôi. Truyện Truyện Teen
Nghe được lời nói của Tống Phú, Lâm An tỉnh cả ngủ. Dạo này mọi người thích đầu tư vào doanh nghiệp mới đến thế sao?
"Ừm ừm. Vậy chúng ta bàn về kế hoạch cụ thể sau nhé. Giờ tớ có việc bận rồi."
"Vậy để tớ soạn sẵn một bản định hướng kinh doanh trước. Tạm biệt cậu." Nói rồi Tống Phú cúp máy còn Lâm An cũng lăn ra ngủ luôn. Bình thường do Vũ Khôi Nguyên luôn giục cô ngủ đúng giờ nên giờ đây cô đã không thể ngủ muộn được nữa, hơn nữa vì ly rượu vừa rồi nên cảm giác buồn ngủ của cô càng đậm thêm.
...----------------...
Sáng sớm hôm sau, khi vừa tỉnh dậy Lâm An mới chợt nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện giữa mình và Tống Phú. Cô có vẻ quên chưa nói với cậu chàng là sẽ có ca sĩ nổi tiếng Quân Nhất Thanh làm đại diện thương hiệu vậy nên để tránh mình quên một lần nữa, Lâm An lập tức lấy điện thoại gọi cho Tống Phú.
"Alo, Tống Phú à? Hôm qua tớ quên mất nói chuyện này. Tớ đã mời được ca sĩ Quân Nhất Hạ làm đại diện thương hiệu rồi nên tớ nghĩ cậu không cần phải lo việc nhãn hàng của chúng ta có nổi tiếng hay không đâu."
Tống Phú ngay khi nghe được lời này của cô thì lập tức sững sờ.
"Quân Nhất Hạ? Là Quân Nhất Hạ mà tớ biết sao? Sao cậu mời được cô ấy?!"
"Là do tớ may mắn gặp được cô ấy phía sau cổng trường thôi. Vì cô ấy vừa ý trang phục của tớ nên tớ lấy nó ra làm điều kiện trao đổi."
Tống Phú vẫn không tin được vào cái lý do nhảm nhí này, làm gì có chuyện một ngôi sao lớn như Quân Nhất Thanh lại chịu làm đại diện cho một nhãn hàng mới chỉ vì như vậy cơ chứ?
"Cậu nói thật đi. Làm gì có chuyện Quân Nhất Hạ lại đồng ý chỉ vì vậy. Có phải cậu đã uy hiếp hay bán thứ gì quan trọng cho cô ấy không?"
Thấy cậu chàng Tống Phú sắp bổ não ra bảy bảy bốn chín loại kịch bản máu chó, Lâm An bật cười.
"Làm gì có chuyện đấy chứ. Sự thật do mắt thẩm mỹ của Quân Nhất Thanh ở mức quá cao, vừa hay trang phục tớ thiết kế vừa hay lọt vào mắt cô ấy mà thôi. Có lẽ cô ấy thường đau đầu trong việc mua quần áo nên cô ấy chấp nhận ngay tức khắc."
"Ra là vậy. Mà sao cậu không nói sớm! Làm tớ thức cả đêm để làm bản kế hoạch. Vậy là tớ lại phải làm một bản khác rồi." Tống Phú vò đầu bứt tai, giờ đây vành mắt cậu chàng đen như gấu trúc vậy.
Quả nhiên trường hợp trong dự đoán của cô đã xảy ra. Vì thấy có lỗi nên cô cũng chỉ biết cười trừ rồi tiết lộ một thông tin quan trọng khác.
"Tối nay tớ có hẹn với Quân Nhất Thanh đấy. Cậu có đi không để tớ báo lại với cô ấy. Nếu có cậu đi có lẽ việc bàn bạc sẽ dễ dàng hơn nhiều."
"Đi! Đương nhiên tớ đi! Sao tớ có thể bỏ qua cơ hội gặp nữ thần chứ. Không được, tớ phải đi chuẩn bị ngay thôi, nếu không sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng cô ấy mất."
Tiếng bíp bíp truyền vào tai khiến Lâm An thật sự cạn ngôn, không ngờ cậu chàng này cũng là một fan cuồng, rốt cuộc còn ai bình thường khi đứng trước mặt Quân Nhất Thanh không vậy?