Chương 24: Buổi hẹn cùng lý tang
Cứu giúp nữ chính tôi bất ngờ kiếm được người yêu - Chương 24_ Buổi hẹn cùng Lý Tang_
Cũng đã được một tuần kể từ khi Lâm An được ra viện, vì lo cho Lâm An nên Lý Tang không rủ cô đi chơi vội mà để cô nghỉ ngơi trước. Thế nên hôm nay Lý Tang tự động đến nhà Lâm An đón cô đi hẹn hò với hắn.
Ngay lúc này, Lý Tang đang đứng trước cửa nhà Lâm An, hắn vui vẻ gõ ba cái lên cửa nhà cô. Quả nhiên không bao lâu sau Lâm An đã chạy ra mở cửa.
"Anh đến đây làm gì vậy?"
"Thật buồn quá đi, không phải em quên mất buổi hẹn với tôi rồi chứ?" Lý Tang ôm ngực ra vẻ đau lòng.
Nghe được lời này, Lâm An tức đến bật cười, cô không hiểu nổi sao con người này có thể mặt dày đến như vậy.
"Còn không phải do anh đột ngột tới sao? Anh có hẹn trước đâu."
"Thế nên để đền tội, tôi đã mang đến cho em một món quà." Không biết hắn ảo thuật kiểu gì mà một bó hoa hồng đỏ rực còn đọng sương sớm đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Lâm An vui vẻ nhận lấy bó hoa rồi mời hắn vào nhà.
"Anh vào đi, đợi tôi đi thay đồ đã. Mấy giờ chúng ta bắt đầu đi chơi?"
Lý Tang theo sát sau lưng cô vừa đánh giá căn hộ vừa nói.
"Em cứ thong thả thay đồ đi, chúng ta đi lúc nào mà chẳng được."
Lúc Lâm An đi thay đồ cũng là lúc Lý Tang đến sô pha ngồi, cả căn nhà toả ra hơi thở thanh mát khiến hắn cảm thấy thư giãn khôn cùng.
Chẳng bao lâu sau Lâm An đã ra ngoài, bộ dạng của cô làm hắn vô cùng ngạc nhiên, bởi phong cách ăn mặc lần này của cô hoàn toàn trái ngược với hình ảnh hắn gặp cô ở quán bar. Cô mặc một chiếc áo sơ mi tay bồng màu xanh bạc hà đi kèm với một chiếc váy dài màu vàng nhạt khiến cả người cô toả ra sự trẻ trung, kiểu tóc búi củ tỏi của cô càng góp phần làm cô thêm thanh lịch.
"Chúng ta mau đi thôi." Lý Tang vội quay đầu đi để che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình, rõ ràng hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều mỹ nhân rồi cơ mà, vậy mà tại sao tim hắn vẫn không thể ngừng đập nhanh khi đứng trước mặt cô, hắn đâu còn là thanh niên trong độ tuổi mười bảy, mười tám nữa đâu.
Lâm An hưng phấn chạy ra huyền quan thay một đôi giày thể thao. Đột nhiên cô tò mò điểm đến đầu tiên.
"Chúng ta giờ sẽ đi đâu?"
"Đến địa điểm mà các bạn nhỏ đều yêu thích." Lý Tang cười nói.
"Địa điểm mà các bạn nhỏ đều yêu thích? Công viên trò chơi ư?" Lâm An hoang mang.
"Em không thích sao? Công viên này rất lớn, vì thế nên thời gian xếp hàng để được vào rất lâu, tôi đã phải cố gắng lắm mới giành được vé đấy." Lý Tang ra vẻ buồn rầu.
"Không! Ai từ chối được sức hút của công viên cơ chứ? Tôi muốn chơi hết các trò chơi mạo hiểm ở đó!!" Lâm An hưng phấn.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã bước xuống từ chiếc Bugatti Divo. Lúc đầu cô thấy chiếc siêu xe này đã sốc đơ cả người, dù sao cả thế giới cũng chỉ có bốn mươi chiếc.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm An và Lý Tang bình thản đi vào lối dành cho khách VIP.
"Anh nói anh vất vả lắm mới giành được vé? Vất vả đến thế nào mà đi lối giành cho khách VIP luôn thế?"
"Đâu có đâu, anh vất vả thật mà, vất vả giành vé VIP đó, haha." Lý Tang cười gượng.
Thấy những trò chơi mạo hiểm trước mặt, Lâm An chẳng quan tâm tới Lý Tang nữa.
"Lại đây đi!" Lâm An vẫy tay gọi Lý Tang đến chơi cùng cô.
Chơi đùa hết cả một buổi sáng, cuối cùng Lâm An cũng mệt mỏi, ngay khi bọn họ đang ở trong một quán cà phê nghỉ ngơi, thì trời chợt đổ mưa.
Từng giọt mưa rơi xuống xuyên qua kẽ lá xanh mơn mởn, trời mưa lại khiến cô nhớ đến người ấy rồi, hình ảnh Vũ Khôi Nguyên chơi đùa với mèo khi trời đang mưa lại xuất hiện trong tâm trí cô.
Vậy mà cô lại tưởng tượng anh đi từ phía khác tới chỗ cô trong quán cà phê?
"Không đúng, cô gái đứng bên cạnh Vũ Khôi Nguyên là ai vậy?" Lâm An đứng bật dậy.
Chợt nhận ra mình đã thất thố, Lâm An vội ngồi xuống.
"Em sao vậy?" Lý Tang kinh ngạc.
"Không...không có gì đâu." Lâm An Cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Vũ Khôi Nguyên đang đi thì đột nhiên ngẩn ra làm cô gái bên cạnh hoang mang.
"Có chuyện gì xảy ra sao? Sao anh lại đứng yên vậy? Anh không đi tiếp à?"
"Do tôi nghe thấy giọng người quen thôi, nhưng chắc không phải đâu. Chúng ta ngồi ở bàn bên kia đi." Vũ Khôi Nguyên nhanh chân đi đến chỗ bàn uống nước trước để lại cô gái đứng một mình nhìn anh một cách đầy khó hiểu.
Cả buổi đi chơi hôm đó, Lâm An đều mất hứng thú. Cô chỉ ngơ ngẩn nghĩ cô gái đi bên cạnh Vũ Khôi Nguyên là ai khiến Lý Tang cũng buồn bực theo, khoảng thời gian duy nhất làm cô quên hết muộn phiền có lẽ là lúc Lý Tang đưa cô ra ngoại thành, tốc độ của chiếc siêu xe tăng dần, gió táp vào mặt Lâm An khiến cô tỉnh táo. Nhưng cô đâu biết rằng có một người cũng đang muộn phiền ở một nơi khác, thậm chí người đó còn nhớ cô trong suốt buổi xem mắt nữa kìa.
Cũng đã được một tuần kể từ khi Lâm An được ra viện, vì lo cho Lâm An nên Lý Tang không rủ cô đi chơi vội mà để cô nghỉ ngơi trước. Thế nên hôm nay Lý Tang tự động đến nhà Lâm An đón cô đi hẹn hò với hắn.
Ngay lúc này, Lý Tang đang đứng trước cửa nhà Lâm An, hắn vui vẻ gõ ba cái lên cửa nhà cô. Quả nhiên không bao lâu sau Lâm An đã chạy ra mở cửa.
"Anh đến đây làm gì vậy?"
"Thật buồn quá đi, không phải em quên mất buổi hẹn với tôi rồi chứ?" Lý Tang ôm ngực ra vẻ đau lòng.
Nghe được lời này, Lâm An tức đến bật cười, cô không hiểu nổi sao con người này có thể mặt dày đến như vậy.
"Còn không phải do anh đột ngột tới sao? Anh có hẹn trước đâu."
"Thế nên để đền tội, tôi đã mang đến cho em một món quà." Không biết hắn ảo thuật kiểu gì mà một bó hoa hồng đỏ rực còn đọng sương sớm đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Lâm An vui vẻ nhận lấy bó hoa rồi mời hắn vào nhà.
"Anh vào đi, đợi tôi đi thay đồ đã. Mấy giờ chúng ta bắt đầu đi chơi?"
Lý Tang theo sát sau lưng cô vừa đánh giá căn hộ vừa nói.
"Em cứ thong thả thay đồ đi, chúng ta đi lúc nào mà chẳng được."
Lúc Lâm An đi thay đồ cũng là lúc Lý Tang đến sô pha ngồi, cả căn nhà toả ra hơi thở thanh mát khiến hắn cảm thấy thư giãn khôn cùng.
Chẳng bao lâu sau Lâm An đã ra ngoài, bộ dạng của cô làm hắn vô cùng ngạc nhiên, bởi phong cách ăn mặc lần này của cô hoàn toàn trái ngược với hình ảnh hắn gặp cô ở quán bar. Cô mặc một chiếc áo sơ mi tay bồng màu xanh bạc hà đi kèm với một chiếc váy dài màu vàng nhạt khiến cả người cô toả ra sự trẻ trung, kiểu tóc búi củ tỏi của cô càng góp phần làm cô thêm thanh lịch.
"Chúng ta mau đi thôi." Lý Tang vội quay đầu đi để che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình, rõ ràng hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều mỹ nhân rồi cơ mà, vậy mà tại sao tim hắn vẫn không thể ngừng đập nhanh khi đứng trước mặt cô, hắn đâu còn là thanh niên trong độ tuổi mười bảy, mười tám nữa đâu.
Lâm An hưng phấn chạy ra huyền quan thay một đôi giày thể thao. Đột nhiên cô tò mò điểm đến đầu tiên.
"Chúng ta giờ sẽ đi đâu?"
"Đến địa điểm mà các bạn nhỏ đều yêu thích." Lý Tang cười nói.
"Địa điểm mà các bạn nhỏ đều yêu thích? Công viên trò chơi ư?" Lâm An hoang mang.
"Em không thích sao? Công viên này rất lớn, vì thế nên thời gian xếp hàng để được vào rất lâu, tôi đã phải cố gắng lắm mới giành được vé đấy." Lý Tang ra vẻ buồn rầu.
"Không! Ai từ chối được sức hút của công viên cơ chứ? Tôi muốn chơi hết các trò chơi mạo hiểm ở đó!!" Lâm An hưng phấn.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã bước xuống từ chiếc Bugatti Divo. Lúc đầu cô thấy chiếc siêu xe này đã sốc đơ cả người, dù sao cả thế giới cũng chỉ có bốn mươi chiếc.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm An và Lý Tang bình thản đi vào lối dành cho khách VIP.
"Anh nói anh vất vả lắm mới giành được vé? Vất vả đến thế nào mà đi lối giành cho khách VIP luôn thế?"
"Đâu có đâu, anh vất vả thật mà, vất vả giành vé VIP đó, haha." Lý Tang cười gượng.
Thấy những trò chơi mạo hiểm trước mặt, Lâm An chẳng quan tâm tới Lý Tang nữa.
"Lại đây đi!" Lâm An vẫy tay gọi Lý Tang đến chơi cùng cô.
Chơi đùa hết cả một buổi sáng, cuối cùng Lâm An cũng mệt mỏi, ngay khi bọn họ đang ở trong một quán cà phê nghỉ ngơi, thì trời chợt đổ mưa.
Từng giọt mưa rơi xuống xuyên qua kẽ lá xanh mơn mởn, trời mưa lại khiến cô nhớ đến người ấy rồi, hình ảnh Vũ Khôi Nguyên chơi đùa với mèo khi trời đang mưa lại xuất hiện trong tâm trí cô.
Vậy mà cô lại tưởng tượng anh đi từ phía khác tới chỗ cô trong quán cà phê?
"Không đúng, cô gái đứng bên cạnh Vũ Khôi Nguyên là ai vậy?" Lâm An đứng bật dậy.
Chợt nhận ra mình đã thất thố, Lâm An vội ngồi xuống.
"Em sao vậy?" Lý Tang kinh ngạc.
"Không...không có gì đâu." Lâm An Cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Vũ Khôi Nguyên đang đi thì đột nhiên ngẩn ra làm cô gái bên cạnh hoang mang.
"Có chuyện gì xảy ra sao? Sao anh lại đứng yên vậy? Anh không đi tiếp à?"
"Do tôi nghe thấy giọng người quen thôi, nhưng chắc không phải đâu. Chúng ta ngồi ở bàn bên kia đi." Vũ Khôi Nguyên nhanh chân đi đến chỗ bàn uống nước trước để lại cô gái đứng một mình nhìn anh một cách đầy khó hiểu.
Cả buổi đi chơi hôm đó, Lâm An đều mất hứng thú. Cô chỉ ngơ ngẩn nghĩ cô gái đi bên cạnh Vũ Khôi Nguyên là ai khiến Lý Tang cũng buồn bực theo, khoảng thời gian duy nhất làm cô quên hết muộn phiền có lẽ là lúc Lý Tang đưa cô ra ngoại thành, tốc độ của chiếc siêu xe tăng dần, gió táp vào mặt Lâm An khiến cô tỉnh táo. Nhưng cô đâu biết rằng có một người cũng đang muộn phiền ở một nơi khác, thậm chí người đó còn nhớ cô trong suốt buổi xem mắt nữa kìa.