Chương 22: Chạy thoát
Cứu giúp nữ chính tôi bất ngờ kiếm được người yêu - Chương 22_Chạy thoát_
Nhìn thấy Lâm Song Hà được tên đàn ông đưa ra ngoài, Lâm An cũng không biết nên làm thế nào để đối phó với một tên đàn ông mạnh mẽ như vậy, hơn nữa bây giờ một bên vai của cô còn đang bị thương, nếu hoạt động mạnh chắc chắn vết thương sẽ nứt.
Tô Thanh Hồng không biết có người theo dõi ở gần đây nên không chút đề phòng mà đi khuất khỏi tầm mắt của Cảnh Bách.
Thấy cô gái nóng bỏng ấy đang đi về phía mình, Lâm An lập tức lôi cô ta về hướng mình rồi đưa dao lên cổ đe doạ, lúc này cô không còn quan tâm đến việc liệu lấy cô ta làm con tin có giúp cô và Lâm Song Hà thuận lợi thoát khỏi đây hay không nữa, dù chỉ còn một chút cơ hội cô cũng muốn cứu Lâm Song Hà.
"Suỵt, mau yên lặng nào, chắc cô không muốn con dao này cứa vào cổ cô đâu đúng không?"
Nhìn thấy con dao sắc lẻm trên cổ mình, Tô Thanh Hồng đánh nuốt ực một cái, cô ta không hiểu nổi sao chỉ mới qua một giây mà tình thế đã thay đổi.
Lâm An chẳng quan tâm Tô Thanh Hồng nghĩ gì mà lập tức lôi cô ta ra khỏi góc khuất.
"Tên kia, mau thả Lâm Song Hà ra! Nếu không tôi cũng không chắc mạng cô ta còn không đâu."
Nhìn thấy Tô Thanh Hồng bị trói, mặt Cảnh Bách tái mét, không ngờ ở đây lại có người mai phục.
"Cô đừng quên rằng trong tay tôi còn có Lâm Song Hà, nếu để cô ấy chết thì Lâm Song Hà cũng không được yên đâu, hai bên đang ở trạng thái cân bằng, cô lấy gì để đặt điều kiện với tôi?"
Lâm An cười khẩy trước lời nói của anh rồi rạch một đường mỏng trên da của Tô Thanh Hồng.
" Dựa vào việc tôi chỉ nhận yêu cầu của ông chủ để bảo vệ bà chủ, Nếu muốn, tôi có thể nói khi đã đến nơi tôi đã thấy bà chủ lạnh xác rồi, lúc đấy chẳng phải tôi sẽ thoát tội sao? Còn anh? Anh có chắc dám để vị tiểu thư này rơi vào nguy hiểm không?"
"Cảnh Bách! đừng rề rà nữa! Mau nghe lời cô ta đi! Tôi còn chưa muốn chết đâu! Anh không nỡ để tôi rơi vào nguy hiểm đâu đúng không?" Tô Thanh Hồng nóng vội.
Thấy tình thế căng thẳng, Cảnh Bách cắn chặt môi quyết định làm theo ý của Lâm An.
"Mau nói đi, cô muốn tôi làm gì?"
Thấy ý định của mình thành công, Lâm An vui mừng, lúc này cô đột nhiên thấy Lâm Song Hà lén giơ hai cánh tay đã được cởi trói của mình ra.
"Mau đưa tôi lên xe ô tô của hai người, để Lâm Song Hà lên ghế lái, ghế lái chứ không phải ghế phụ, tôi lên được xe thì sẽ lập tức thả Tô Thanh Hồng ra."
Cảnh Bách khó hiểu trước yêu cầu của cô nhưng cũng đồng ý làm theo, hắn đưa hai người đến chỗ chiếc Maserati đang đỗ ở phía bên kia.
"Mở cửa xe ra rồi đưa chìa khoá xe cho Lâm Song Hà đi." Lâm An căng chặt người đề phòng chuyện bất trắc xảy ra.
Thấy Lâm Song Hà chìa tay ra cầm chìa khoá, Cảnh Bách mới phát hiện ra cô đã được cởi trói.
Cả cô và Lâm Song Hà đều đã bước lên xe, một người ở ghế trước, một người ngồi ghế sau nhưng cô và Cảnh Bách không ai chịu thả người trước khiến tình hình trở nên căng thẳng.
"Tôi đếm đến số một thì anh phải thả Lâm Song Hà ra rồi lùi ra sau, đồng thời lúc đấy tôi sẽ đẩy Tô Thanh Hồng ra. Giờ tôi sẽ bắt đầu đếm."
"Ba, hai, một!" Ngay khi thấy Cảnh Bách bắt đầu lùi ra sau, Lâm An nhanh chóng đẩy Tô Thanh Hồng vào người Cảnh Bách để tránh anh ta ngáng đường rồi hét lớn "Đóng cửa lại!". Ngay lập tức, chiếc xe chạy vụt đi với tốc độ chóng mặt.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, cảm giác đau đớn trên vai cô bắt đầu ập đến. Lúc nãy, khi kéo Tô Thanh Hồng vào góc khuất, cô vô tình làm nứt vết thương ở vai nên bây giờ máu đã bắt đầu chảy ra.
"Chị gái xinh đẹp ơi, phiền chị đưa em đến bệnh viện gần nhất."
"Em có phải là người đến cứu chị lần trước không? Hơn nữa lần chị bị bắt cóc em cũng có mặt." Lâm Song Hà tò mò hỏi.
"Vâng, có vẻ chúng ta có duyên nhỉ. Lúc gặp chị em cứ có cảm giác như chúng ta đã thân nhau lâu lắm rồi, vậy nên em mới quyết định cứu chị." Lâm An nhắm mắt tùy ý nói.
"Vậy sao lần này em lại tìm được chị? rõ ràng đó là nhà kho bỏ hoang mà?"
"Em đang ở bệnh viện gần đây, vì không muốn ở trong đó nữa nên em lén ra ngoài chơi, kết quả em vô tình lạc đến đấy. Thấy chị bị bắt cóc ngay trước mặt mình sao em có thể đứng nhìn được chứ. Bây giờ cảnh sát vẫn kiếm tìm tung tích của chị, thấy chị sắp bị đưa đi, em đương nhiên phải cứu chị về." thấy mình suýt bị lộ tẩy, Lâm An lập tức nghĩ ra lời giải thích.
"Ra là vậy, cám ơn em nhé. Đến bệnh viện rồi này, đúng là gần thật, đi ba phút đã tới rồi." Thấy khoảng cách giữa nhà kho và bệnh viện gần như vậy, Lâm Song Hà càng thêm tin tưởng lời biện giải của cô.
"Vậy em xuống đây, chị đừng nói chuyện em cứu chị cho người yêu chị nhé. Em gặp anh ấy lúc cảnh sát điều tra rồi, trông hung dữ quá nên em hơi sợ, hơn nữa anh ấy còn đang nghi ngờ em." Lâm An dặn dò Lâm Song Hà.
"Anh ấy nghi ngờ em? Có lẽ sự trùng hợp này khiến anh ấy như vậy nhỉ? Được thôi, chị sẽ giấu giúp em. Em cho chị xin số điện thoại được chứ?"
Sau khi trao đổi số điện thoại xong, Lâm An nén cơn đau cố gắng lê bước vào bệnh viện.
Nhìn thấy Lâm Song Hà được tên đàn ông đưa ra ngoài, Lâm An cũng không biết nên làm thế nào để đối phó với một tên đàn ông mạnh mẽ như vậy, hơn nữa bây giờ một bên vai của cô còn đang bị thương, nếu hoạt động mạnh chắc chắn vết thương sẽ nứt.
Tô Thanh Hồng không biết có người theo dõi ở gần đây nên không chút đề phòng mà đi khuất khỏi tầm mắt của Cảnh Bách.
Thấy cô gái nóng bỏng ấy đang đi về phía mình, Lâm An lập tức lôi cô ta về hướng mình rồi đưa dao lên cổ đe doạ, lúc này cô không còn quan tâm đến việc liệu lấy cô ta làm con tin có giúp cô và Lâm Song Hà thuận lợi thoát khỏi đây hay không nữa, dù chỉ còn một chút cơ hội cô cũng muốn cứu Lâm Song Hà.
"Suỵt, mau yên lặng nào, chắc cô không muốn con dao này cứa vào cổ cô đâu đúng không?"
Nhìn thấy con dao sắc lẻm trên cổ mình, Tô Thanh Hồng đánh nuốt ực một cái, cô ta không hiểu nổi sao chỉ mới qua một giây mà tình thế đã thay đổi.
Lâm An chẳng quan tâm Tô Thanh Hồng nghĩ gì mà lập tức lôi cô ta ra khỏi góc khuất.
"Tên kia, mau thả Lâm Song Hà ra! Nếu không tôi cũng không chắc mạng cô ta còn không đâu."
Nhìn thấy Tô Thanh Hồng bị trói, mặt Cảnh Bách tái mét, không ngờ ở đây lại có người mai phục.
"Cô đừng quên rằng trong tay tôi còn có Lâm Song Hà, nếu để cô ấy chết thì Lâm Song Hà cũng không được yên đâu, hai bên đang ở trạng thái cân bằng, cô lấy gì để đặt điều kiện với tôi?"
Lâm An cười khẩy trước lời nói của anh rồi rạch một đường mỏng trên da của Tô Thanh Hồng.
" Dựa vào việc tôi chỉ nhận yêu cầu của ông chủ để bảo vệ bà chủ, Nếu muốn, tôi có thể nói khi đã đến nơi tôi đã thấy bà chủ lạnh xác rồi, lúc đấy chẳng phải tôi sẽ thoát tội sao? Còn anh? Anh có chắc dám để vị tiểu thư này rơi vào nguy hiểm không?"
"Cảnh Bách! đừng rề rà nữa! Mau nghe lời cô ta đi! Tôi còn chưa muốn chết đâu! Anh không nỡ để tôi rơi vào nguy hiểm đâu đúng không?" Tô Thanh Hồng nóng vội.
Thấy tình thế căng thẳng, Cảnh Bách cắn chặt môi quyết định làm theo ý của Lâm An.
"Mau nói đi, cô muốn tôi làm gì?"
Thấy ý định của mình thành công, Lâm An vui mừng, lúc này cô đột nhiên thấy Lâm Song Hà lén giơ hai cánh tay đã được cởi trói của mình ra.
"Mau đưa tôi lên xe ô tô của hai người, để Lâm Song Hà lên ghế lái, ghế lái chứ không phải ghế phụ, tôi lên được xe thì sẽ lập tức thả Tô Thanh Hồng ra."
Cảnh Bách khó hiểu trước yêu cầu của cô nhưng cũng đồng ý làm theo, hắn đưa hai người đến chỗ chiếc Maserati đang đỗ ở phía bên kia.
"Mở cửa xe ra rồi đưa chìa khoá xe cho Lâm Song Hà đi." Lâm An căng chặt người đề phòng chuyện bất trắc xảy ra.
Thấy Lâm Song Hà chìa tay ra cầm chìa khoá, Cảnh Bách mới phát hiện ra cô đã được cởi trói.
Cả cô và Lâm Song Hà đều đã bước lên xe, một người ở ghế trước, một người ngồi ghế sau nhưng cô và Cảnh Bách không ai chịu thả người trước khiến tình hình trở nên căng thẳng.
"Tôi đếm đến số một thì anh phải thả Lâm Song Hà ra rồi lùi ra sau, đồng thời lúc đấy tôi sẽ đẩy Tô Thanh Hồng ra. Giờ tôi sẽ bắt đầu đếm."
"Ba, hai, một!" Ngay khi thấy Cảnh Bách bắt đầu lùi ra sau, Lâm An nhanh chóng đẩy Tô Thanh Hồng vào người Cảnh Bách để tránh anh ta ngáng đường rồi hét lớn "Đóng cửa lại!". Ngay lập tức, chiếc xe chạy vụt đi với tốc độ chóng mặt.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, cảm giác đau đớn trên vai cô bắt đầu ập đến. Lúc nãy, khi kéo Tô Thanh Hồng vào góc khuất, cô vô tình làm nứt vết thương ở vai nên bây giờ máu đã bắt đầu chảy ra.
"Chị gái xinh đẹp ơi, phiền chị đưa em đến bệnh viện gần nhất."
"Em có phải là người đến cứu chị lần trước không? Hơn nữa lần chị bị bắt cóc em cũng có mặt." Lâm Song Hà tò mò hỏi.
"Vâng, có vẻ chúng ta có duyên nhỉ. Lúc gặp chị em cứ có cảm giác như chúng ta đã thân nhau lâu lắm rồi, vậy nên em mới quyết định cứu chị." Lâm An nhắm mắt tùy ý nói.
"Vậy sao lần này em lại tìm được chị? rõ ràng đó là nhà kho bỏ hoang mà?"
"Em đang ở bệnh viện gần đây, vì không muốn ở trong đó nữa nên em lén ra ngoài chơi, kết quả em vô tình lạc đến đấy. Thấy chị bị bắt cóc ngay trước mặt mình sao em có thể đứng nhìn được chứ. Bây giờ cảnh sát vẫn kiếm tìm tung tích của chị, thấy chị sắp bị đưa đi, em đương nhiên phải cứu chị về." thấy mình suýt bị lộ tẩy, Lâm An lập tức nghĩ ra lời giải thích.
"Ra là vậy, cám ơn em nhé. Đến bệnh viện rồi này, đúng là gần thật, đi ba phút đã tới rồi." Thấy khoảng cách giữa nhà kho và bệnh viện gần như vậy, Lâm Song Hà càng thêm tin tưởng lời biện giải của cô.
"Vậy em xuống đây, chị đừng nói chuyện em cứu chị cho người yêu chị nhé. Em gặp anh ấy lúc cảnh sát điều tra rồi, trông hung dữ quá nên em hơi sợ, hơn nữa anh ấy còn đang nghi ngờ em." Lâm An dặn dò Lâm Song Hà.
"Anh ấy nghi ngờ em? Có lẽ sự trùng hợp này khiến anh ấy như vậy nhỉ? Được thôi, chị sẽ giấu giúp em. Em cho chị xin số điện thoại được chứ?"
Sau khi trao đổi số điện thoại xong, Lâm An nén cơn đau cố gắng lê bước vào bệnh viện.