Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Cửu Gia Truy Thê: Trói Buộc Em Bên Mình

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Cửu Gia Truy Thê: Trói Buộc Em Bên Mình
  3. Chương 84: Trở Thành Phế Vật

Chương 84: Trở Thành Phế Vật

Trịnh Sâm và Uy Vũ tìm được vị trí của Trần Niệm Lâm đã là 6 tiếng sau.

Trần Niệm Lâm bị người của Lão Sa vứt ra ngoài bãi đất hoang ở ngoại ô, tác dụng của thuốc cũng dần biến mất, sức lực của anh đã khôi phục lại hơn nữa, thế nhưng đôi chân đã bị gãy lìa, không thể nào di chuyển. Cũng may chiếc điện thoại nhét trong túi quần vẫn còn sử dụng được, màn hình bị vỡ nát khó thao tác, Trần Niệm Lâm phải loay hoay mất một hồi mới gửi được định vị cho cấp dưới.

Lúc Trịnh Sâm nhìn thấy Cửu gia nằm ở bãi đất hoang, phần vải vụn ở đầu gối đã được Trần Niệm Lâm xé rách, buộc lại để cầm máu, xương bị đập gãy tan còn có mảnh lòi ra ngoài, cảnh tượng này vẫn khiến cho đám quân nhân quen cầm súng lâu năm như bọn anh phải sởn gai ốc.

Thế nhưng Trần Niệm Lâm không hề kêu gào thảm thiết, lúc được nhấc lên cáng cứu thương cũng chỉ có một tiếng rên rít qua kẽ răng bật ra ngoài. Anh ngay lập tức được đưa đến bệnh viện quân đội 108 để cấp cứu điều trị.

Kết quả điều trị lại không mấy tốt đẹp.

Bác sĩ kết luận phần xương bị đập gãy vừa khéo là phần nối giữa xương bánh chè với xương đùi, lực tác động khá mạnh nên đã gãy vụn thành nhiều mảnh, hay còn gọi là gãy xương năng lượng cao, chưa kể còn có phần xương bị lòi ra bên ngoài, đâm thẳng qua da thịt, tác động tới dây thần kinh quanh khu vực đó. Với tình trạng này, ca phẫu thuật vô cùng phức tạp, thời gian phục hồi vô cùng dài, nhưng dù đã phục hồi, sau này cũng không thể chạy nhảy như bình thường…

Kết quả này chẳng khác nào sự trừng phạt với một quân nhân chuyên nghiệp.

Lúc Trần Niệm Lâm cầm kết quả trên tay, bản thân anh cũng không có quá nhiều biểu hiện tiêu cực. Một người lính như anh đã lường trước được kết quả này khi thấy cây gậy sắt đó đập xuống.

“Thiếu tướng…”

“Đừng bày ra bộ mặt khóc tang đó, tôi còn chưa chết.” Trần Niệm Lâm chặn luôn câu an ủi ngậm ngùi của Trịnh Sâm, anh tiện tay vứt phim chụp chiếu và hồ sơ kết luận của bác sĩ lên giường, tỏ ra ung dung: “Chỉ tiếc là sau này sẽ không thể dẫn dắt các anh em được nữa, cũng không thể xông pha chiến trường khi có hiểm nguy, một gã đàn ông còn chưa đến 40 đã thành kẻ vô dụng, chậc chậc…”

“Thiếu tướng, cho dù có chuyện gì đi nữa, chúng tôi mãi là cấp dưới của anh!”

Lúc nói câu này ra, Uy Vũ đã chuẩn bị tinh thần.

Phải rồi, quân đội không thể nào nuôi không một kẻ tàn phế không thể đánh trận.

Quả thực như vậy, ngay ngày hôm sau, đồng đội cùng cấp bậc và hai đại tướng của doanh trại đã tới thăm hỏi, động viên, thậm chí còn trao bằng khen anh dũng cho Trần Niệm Lâm, kèm theo một hộp quà màu đen được đóng gói cẩn thận.

Chờ mọi người đi hết anh mới mở ra.

Bên trong là huy hiệu, quân hàm và một bức thư quyết định đặc cách, nội dung rất dài nhưng Trần Niệm Lâm chỉ đọc lướt qua mấy hàng đầu tiên.

Theo quy định tại Điều 17 của Luật Quân nhân chuyên nghiệp, công nhân và viên chức quốc phòng, cụ thể: 52 tuổi đối với Cấp úy, 54 tuổi đối với Thiếu tá và Trung tá; Quân hàm Thượng tá là 56 tuổi đối với nam và 55 tuổi đối với nữ*.

Xét thấy đồng chí Trần Niệm Lâm có đóng góp lớn cho tổ quốc, đặc biệt phê duyệt đề nghị...

Trần Niệm Lâm khẽ nhếch miệng cười.

Chậc chậc, nghỉ hưu sớm, ngày tháng sau này biết làm gì đây?

Đang mải miết với dòng suy nghĩ, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Cốc, cốc, cốc.

“Vào đi!”

Diệp Ứng Đình được y tá đẩy vào, trên đầu băng bó, nhìn trông vô cùng thảm hại, trên đùi anh còn đang bế tiểu thư bé nhà họ Trần.

Trần Tĩnh Di vừa nhìn thấy bố đã mếu máo, vội vàng leo xuống, chạy đến cạnh giường, nhoài người ôm lấy Trần Niệm Lâm, nhưng động tác của cô bé lại vô tình chạm vào đôi chân đang được treo lửng lơ kia, Trần Niệm Lâm chau mày nén đau.

“Bố, bố có đau không?”

“Người nhà họ Trần mà hơi chút là rơi nước mắt, chẳng phải bố vẫn chưa chết hay sao?” Trần Niệm Lâm đưa tay gõ nhẹ lên đỉnh đầu con gái nhưng giọng nói lại dịu dàng khác xưa. Trần Tĩnh Di nhìn bố bị băng bó như cái bánh, mím môi không nói gì.

Cô bé đang tự nghĩ, có phải vì hôm qua mình nói vậy nên mới khiến bố vội vã trở về, khiến bố bị tai nạn hay không?

Nếu vậy, sau này cô sẽ không nhắc tới mẹ nữa…

Chờ Trần Tĩnh Di leo lên giường, ngả người vào lòng mình, Trần Niệm Lâm mới để ý tới Diệp Ứng Đình. Hai người đàn ông nhìn nhau chằm chằm vài giây rồi cười phá lên.

“Nếu để mấy cô em xinh đẹp nhìn thấy dáng vẻ tàn phế này của cậu, không biết họ sẽ có biểu cảm gì nhỉ?” Trần Niệm Lâm chủ động lên tiếng châm chọc trước.

Diệp Ứng Đình cũng không thua kém: “Cậu cũng nhìn lại mình đi, vì đuổi theo vợ mà nửa đời sau cũng thành kẻ vô dụng l…” Anh chàng còn chưa nói hết đã bị ánh mắt cảnh cáo của Trần Niệm Lâm nhắm vào. Cả hai cùng lúc nhìn Trần Tĩnh Di, sau đó quyết định đổi chủ đề.

“Sau này… cậu tính sao? Bên cơ quan tính sao?”

Trần Niệm Lâm chỉ vào hộp quà ở cuối giường: “Vừa có quyết định rồi, về hưu non, lương hưu giảm mất mấy phần, chậc chậc, phấn đấu bao năm lại chỉ vì mấy ly rượu mà…”

Diệp Ứng Đình tự đẩy xe lăn tới: “Chi bằng về làm cố vấn cho Diệp Thị?”

Ánh mắt Trần Niệm Lâm nhìn xa xăm, sau đó lắc đầu.

Trần Tiểu Di chỉ nằm một lúc là đã ngủ thiếp đi, từ lúc mẹ bỏ đi đến giờ cô bé vẫn không dám ngủ, đến nay đã thấm mệt. Diệp Ứng Đình nhìn cô nhóc đã ngủ rồi mới thì thầm đề cập tới một vấn đề khác.

“Vậy phía Tô Ý Hoan, cậu tính thế nào? Người của tôi đã điều tra ra được rồi, hiện tại cô ấy vừa nhập cảnh Melb…”

“Không cần nữa.” Trần Niệm Lâm lắc đầu: “Một kẻ tàn phế như tôi có tư cách gì để trói buộc cô ấy bên mình nữa?”

Trên môi Trần Niệm Lâm nở nụ cười dịu dàng hiếm ho, nhưng trong mắt Diệp Ứng Đình, bóng dáng người đàn ông lúc này như đại bàng bị bẻ gãy đôi cánh, đáng thương biết bao, cô độc biết mấy…

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5688 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5227 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4965 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4546 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4474 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4375 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter