Chương 7
Editor: Mihn
—————————————————————————————————
Chu Trình Châu vội vã trở về Thượng Hải sau vài ngày ở nhà Hạ Tuần, vào ngày Chu Trình Châu rời đi, Hạ Tuần đã gọi cho người của công ty chuyển nhà.
Thẩm Thanh cứng người đứng ở cửa, nhìn nhân viên của công ty chuyển nhà dọn dần đồ của Hà Tuần từ nhà hàng xóm ra, nhưng ngay cả dũng khí đi qua hỏi cậu cũng không có.
Cậu chỉ có thể nắm chặt khung cửa, kìm nén sự hoảng sợ của mình, cậu muốn làm gì đó để hàn gắn quan hệ của hai người, nhưng cuối cùng cậu vẫn lựa chọn im lặng ngắm nhìn Hạ Tuần, muốn nhớ lấy dáng vẻ của hắn, từ mái tóc cho đến đôi mắt, từ trên xuống dưới, đến cả hoạ tiết trên quần áo cũng đều khắc sâu vào tâm trí.
Hạ Tuần phớt lờ ánh mắt xâm phạm (?) từ bên cạnh, dựa vào lan can, gọi cho Hạ Diệp, từ cấp ba đến giờ, hắn dường như không thay đổi nhiều, chỉ là khi ngẫu nhiên cười thẹn thùng thì dường như Thẩm Thanh lại thấy được thiếu niên ngày ngày nằm dài trên bàn mình, làm nũng hỏi cậu có muốn cùng đi ăn với nhau không.
"Lớp trưởng Thẩm, chúng ta cùng đi ăn cơm đi?"
"Lớp trưởng Thẩm, cậu học chăm như vậy lỡ đâu tôi không đỗ được vào một trường đại học với cậu thì làm sao đây?"
"Bảo cậu mặc thêm vào mà, mau mặc vào đi."
"Lên đi, Tuần ca đưa cậu đi lộng gió một chuyến."
"Tuần ca thương em."
"Thanh nhi, ngoan nhé."
...
Thẹn thùng, ngại ngùng, dịu dàng, đâu đâu cũng có bóng hình của Hạ Tuần, sự sủng ái vô tình, sự dịu dàng đúng lúc, những thứ thuộc về ký ức năm xưa của Thẩm Thanh, tràn ngập trong tâm trí như một sự trả thù ở mỗi ngày mỗi đêm Hạ Tuần không yêu cậu.
Thẩm Thanh cảm thấy thật tồi tệ, một năm này cậu càng ngày càng thấy bản thân không xong rồi, lúc cậu vùi mình trong chăn khóc lúc đêm, sẽ không còn ai ôm cậu vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cậu bảo cậu rằng Tuần ca thương em.
Và cũng sẽ không còn ai chỉ vì cậu bị bỏng trong lúc nấu cơm mà bỏ tất cả công việc của mình để bôi thuốc cho cậu, vừa trách cậu vì không cẩn thận, lại vừa đau lòng hỏi cậu có đau không.
Thực sự thì nó không đau.
Nhưng Thẩm Thanh vẫn giả vờ bảo.
"Tuần ca, em đau quá."
Công ty chuyển nhà chuyển đồ rất nhanh, bản thân Hạ Tuần cũng chỉ thuê gần trường học, thấy việc dọn dẹp cũng đã gần xong, bèn bảo Hạ Diệp có thể qua, hắn đợi y ở dưới lầu.
Lúc Hạ Tuần xách đồ đạc đi qua cửa nhà Thẩm Thanh, ánh mắt nóng rực kia cũng di chuyển theo chuyển động của hắn.
"Tuần ca." Thẩm Thanh trong lòng chua xót, nhưng vẫn mở miệng: "Anh phải đi rồi à?"
Cậu hỏi một câu vô nghĩa.
Hạ Tuần khẽ gật đầu với cậu như câu trả lời, sau đó đi thẳng vào thang máy, không ngoảnh đầu lại, cũng không cho cậu ánh mắt nào.
Giây phút ấy Thẩm Thanh chợt nhận ra, bản thân Hạ Tuần vốn không phải người dịu dàng, chỉ là khi yêu cậu, hắn đã dành cho cậu tất cả sự dịu dàng mà thôi.
Chàng trai trong bộ đồng phục học sinh xanh trắng, đứng trên hành lang đầy nắng và cười với cậu, chàng trai chạy 800m trong đại hội thể thao và vượt qua vạch đỏ để xin cậu một cái ôm, chàng trai lúc du lịch mùa thu leo núi đi trước cậu, nắm lấy tay cậu nhắc cậu nhìn đường cẩn thận, hình như thật sự bị cậu đánh mất rồi.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, tầm nhìn của Thẩm Thanh đột nhiên mờ đi, khi Hạ Tuần, người này không cho bạn đến gần hắn thì đến cả một chút bạn cũng không thể qua được.
Không sao cả, mình có thể đuổi kịp Hạ Tuần mà.
Cậu dùng lời nói dối này để tự an ủi mình hơn một năm, trên con đường theo đuổi Hạ Tuần này, có thể nói là gian nan nhưng cậu trước sau không dám từ bỏ, cậu không có tư cách dừng lại để nghỉ ngơi càng không có tư cách tiếp tục hèn nhát.
Những thứ khổ sở cùng chua xót đã trải qua không ngừng mà lặp đi lặp lại trước mắt, vừa vặn chứng minh được cậu vẫn còn yêu Hạ Tuần, còn vì nhất cử nhất động của Hạ Tuần mà đau khổ, giữa đêm vỡ òa rồi gào khóc nức nở, hôm sau lại tiếp tục vờ sống như không có gì xảy ra.
Vì sao cậu nhất định phải leo lên vòng tròn thượng lưu kia? Vì sao nhất định phải vứt bỏ Hạ Tuần? Vì sao phải chà đạp tâm ý của Hạ Tuần? Vì sao không nhận ra rằng bản thân yêu Hạ Tuần sớm hơn?
Vì sao lại muốn ngoại tình?
Thẩm Thanh nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi xổm xuống, vùi người trong khủy tay, cậu cảm thấy bản thân sống như cái xác không hồn, được ngày nào hay ngày đấy.
Thời gian không phải là chìa khóa của sự khôi phục, những ví dụ dùng thời gian để chứng minh cho tình yêu đều là bởi vì đối phương vẫn còn quan tâm đến những điều này, nhưng Hạ Tuần thực sự là không còn yêu nữa.
Bởi vậy, đây chính là kết cục rồi.
Nếu hơn một năm trước, trên đường về nhà cậu mang theo một bó hoa Hạ Tuần thích, hay mỗi lần hoàng hôn đến nói với Hạ Tuần cậu yêu hắn, lúc làm tình ôm hắn nhiều hơn một chút, lúc hôn dùng tâm hơn một chút, thì có lẽ mọi thứ sẽ không đi đến ngày hôm nay.
Trong căn phòng tăm tối, Thẩm Thanh dựa vào cửa, khóc không ra hơi, những bông cúc dại khô héo được cậu cắm vào bình rồi đặt trên tủ giày, không ngừng lặp đi lặp lại lời xin lỗi.
Nhưng trong không khí không ai trả lời cậu.
"Thanh nhi, tôi yêu em."
Trong lúc sững sờ, cậu như nhìn thấy thiếu niên mười bảy tuổi đang ngồi xổm trước mặt mình, lấy khăn giấy ra cẩn thận lau đi những chua xót và không cam tâm của cậu rồi ôm cậu vào lồng ngực thơm mùi xà phòng.
"Xin lỗi."
Cậu nghe chính mình nói như vậy.
—————————————————————————————————
Bản dịch chỉ được đăng ở wattpad @MinhHi887 và wordpress những con bạch tuộc xàm xí, vui lòng không bê ra ngoài (づ¯ ³¯)づ
Còn 1 chương nữa là hoàn truyện nha mn:>
—————————————————————————————————
Chu Trình Châu vội vã trở về Thượng Hải sau vài ngày ở nhà Hạ Tuần, vào ngày Chu Trình Châu rời đi, Hạ Tuần đã gọi cho người của công ty chuyển nhà.
Thẩm Thanh cứng người đứng ở cửa, nhìn nhân viên của công ty chuyển nhà dọn dần đồ của Hà Tuần từ nhà hàng xóm ra, nhưng ngay cả dũng khí đi qua hỏi cậu cũng không có.
Cậu chỉ có thể nắm chặt khung cửa, kìm nén sự hoảng sợ của mình, cậu muốn làm gì đó để hàn gắn quan hệ của hai người, nhưng cuối cùng cậu vẫn lựa chọn im lặng ngắm nhìn Hạ Tuần, muốn nhớ lấy dáng vẻ của hắn, từ mái tóc cho đến đôi mắt, từ trên xuống dưới, đến cả hoạ tiết trên quần áo cũng đều khắc sâu vào tâm trí.
Hạ Tuần phớt lờ ánh mắt xâm phạm (?) từ bên cạnh, dựa vào lan can, gọi cho Hạ Diệp, từ cấp ba đến giờ, hắn dường như không thay đổi nhiều, chỉ là khi ngẫu nhiên cười thẹn thùng thì dường như Thẩm Thanh lại thấy được thiếu niên ngày ngày nằm dài trên bàn mình, làm nũng hỏi cậu có muốn cùng đi ăn với nhau không.
"Lớp trưởng Thẩm, chúng ta cùng đi ăn cơm đi?"
"Lớp trưởng Thẩm, cậu học chăm như vậy lỡ đâu tôi không đỗ được vào một trường đại học với cậu thì làm sao đây?"
"Bảo cậu mặc thêm vào mà, mau mặc vào đi."
"Lên đi, Tuần ca đưa cậu đi lộng gió một chuyến."
"Tuần ca thương em."
"Thanh nhi, ngoan nhé."
...
Thẹn thùng, ngại ngùng, dịu dàng, đâu đâu cũng có bóng hình của Hạ Tuần, sự sủng ái vô tình, sự dịu dàng đúng lúc, những thứ thuộc về ký ức năm xưa của Thẩm Thanh, tràn ngập trong tâm trí như một sự trả thù ở mỗi ngày mỗi đêm Hạ Tuần không yêu cậu.
Thẩm Thanh cảm thấy thật tồi tệ, một năm này cậu càng ngày càng thấy bản thân không xong rồi, lúc cậu vùi mình trong chăn khóc lúc đêm, sẽ không còn ai ôm cậu vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cậu bảo cậu rằng Tuần ca thương em.
Và cũng sẽ không còn ai chỉ vì cậu bị bỏng trong lúc nấu cơm mà bỏ tất cả công việc của mình để bôi thuốc cho cậu, vừa trách cậu vì không cẩn thận, lại vừa đau lòng hỏi cậu có đau không.
Thực sự thì nó không đau.
Nhưng Thẩm Thanh vẫn giả vờ bảo.
"Tuần ca, em đau quá."
Công ty chuyển nhà chuyển đồ rất nhanh, bản thân Hạ Tuần cũng chỉ thuê gần trường học, thấy việc dọn dẹp cũng đã gần xong, bèn bảo Hạ Diệp có thể qua, hắn đợi y ở dưới lầu.
Lúc Hạ Tuần xách đồ đạc đi qua cửa nhà Thẩm Thanh, ánh mắt nóng rực kia cũng di chuyển theo chuyển động của hắn.
"Tuần ca." Thẩm Thanh trong lòng chua xót, nhưng vẫn mở miệng: "Anh phải đi rồi à?"
Cậu hỏi một câu vô nghĩa.
Hạ Tuần khẽ gật đầu với cậu như câu trả lời, sau đó đi thẳng vào thang máy, không ngoảnh đầu lại, cũng không cho cậu ánh mắt nào.
Giây phút ấy Thẩm Thanh chợt nhận ra, bản thân Hạ Tuần vốn không phải người dịu dàng, chỉ là khi yêu cậu, hắn đã dành cho cậu tất cả sự dịu dàng mà thôi.
Chàng trai trong bộ đồng phục học sinh xanh trắng, đứng trên hành lang đầy nắng và cười với cậu, chàng trai chạy 800m trong đại hội thể thao và vượt qua vạch đỏ để xin cậu một cái ôm, chàng trai lúc du lịch mùa thu leo núi đi trước cậu, nắm lấy tay cậu nhắc cậu nhìn đường cẩn thận, hình như thật sự bị cậu đánh mất rồi.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, tầm nhìn của Thẩm Thanh đột nhiên mờ đi, khi Hạ Tuần, người này không cho bạn đến gần hắn thì đến cả một chút bạn cũng không thể qua được.
Không sao cả, mình có thể đuổi kịp Hạ Tuần mà.
Cậu dùng lời nói dối này để tự an ủi mình hơn một năm, trên con đường theo đuổi Hạ Tuần này, có thể nói là gian nan nhưng cậu trước sau không dám từ bỏ, cậu không có tư cách dừng lại để nghỉ ngơi càng không có tư cách tiếp tục hèn nhát.
Những thứ khổ sở cùng chua xót đã trải qua không ngừng mà lặp đi lặp lại trước mắt, vừa vặn chứng minh được cậu vẫn còn yêu Hạ Tuần, còn vì nhất cử nhất động của Hạ Tuần mà đau khổ, giữa đêm vỡ òa rồi gào khóc nức nở, hôm sau lại tiếp tục vờ sống như không có gì xảy ra.
Vì sao cậu nhất định phải leo lên vòng tròn thượng lưu kia? Vì sao nhất định phải vứt bỏ Hạ Tuần? Vì sao phải chà đạp tâm ý của Hạ Tuần? Vì sao không nhận ra rằng bản thân yêu Hạ Tuần sớm hơn?
Vì sao lại muốn ngoại tình?
Thẩm Thanh nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi xổm xuống, vùi người trong khủy tay, cậu cảm thấy bản thân sống như cái xác không hồn, được ngày nào hay ngày đấy.
Thời gian không phải là chìa khóa của sự khôi phục, những ví dụ dùng thời gian để chứng minh cho tình yêu đều là bởi vì đối phương vẫn còn quan tâm đến những điều này, nhưng Hạ Tuần thực sự là không còn yêu nữa.
Bởi vậy, đây chính là kết cục rồi.
Nếu hơn một năm trước, trên đường về nhà cậu mang theo một bó hoa Hạ Tuần thích, hay mỗi lần hoàng hôn đến nói với Hạ Tuần cậu yêu hắn, lúc làm tình ôm hắn nhiều hơn một chút, lúc hôn dùng tâm hơn một chút, thì có lẽ mọi thứ sẽ không đi đến ngày hôm nay.
Trong căn phòng tăm tối, Thẩm Thanh dựa vào cửa, khóc không ra hơi, những bông cúc dại khô héo được cậu cắm vào bình rồi đặt trên tủ giày, không ngừng lặp đi lặp lại lời xin lỗi.
Nhưng trong không khí không ai trả lời cậu.
"Thanh nhi, tôi yêu em."
Trong lúc sững sờ, cậu như nhìn thấy thiếu niên mười bảy tuổi đang ngồi xổm trước mặt mình, lấy khăn giấy ra cẩn thận lau đi những chua xót và không cam tâm của cậu rồi ôm cậu vào lồng ngực thơm mùi xà phòng.
"Xin lỗi."
Cậu nghe chính mình nói như vậy.
—————————————————————————————————
Bản dịch chỉ được đăng ở wattpad @MinhHi887 và wordpress những con bạch tuộc xàm xí, vui lòng không bê ra ngoài (づ¯ ³¯)づ
Còn 1 chương nữa là hoàn truyện nha mn:>