Chương 37: Sự thật
Vòng tay qua cổ Trác Duẫn, chẳng hiểu sao bản thân lại thấy bình tĩnh đến thế.
Trách bản thân quá ngu ngốc, bị sa lầm vào người đàn ông này. Cô vậy mà lại mất đề phòng trước sự dịu dàng của hắn.
Thế giới của cô, vốn đã rất gai góc. Những lần làm sai, đều bị hành hạ đến không thương tiếc. Trước tiên muốn sống thì cần phải chứng minh thực lực để được chọn làm kẻ tồn tại. Điều đó đồng nghĩa với việc, giữa hai người, chỉ có một người được ở lại.
Người đàn ông đặt cô lên giường, suốt cả quá trình không nói gì. Chỉ lẳng lặng dùng cây tăm bông, tỉ mỉ bôi lên vết thương. Chăm sóc một cách vô cùng cẩn thận nâng niu. Hắn chỉ đơn giản, là biểu thị qua hành động.
Cô vẫn cứ lặng nhìn người đàn ông, đường nét ôn nhu phảng phất trên gương mặt cương nghị. Đó giờ, cô chưa cảm thụ được điều này.
Đến khi bôi xong vết thương, người đàn ông liền buông ra. Trên giường, tấm chăn lẫn lộn vào nhau, dấu vết cuộc hoan ái ban nãy vẫn còn, chỉ là trải qua sự việc này, như thể bản thân chẳng kịp để mà thích nghi.
“Ngủ đi.”
Vừa dứt câu, người đàn ông cũng rời khỏi phòng.
Cô gái nhỏ hướng tầm mắt ra ngoài, khẽ đung đưa phần chân bị thương, sau đó tự cười chế nhạo. Cô vẫn chưa muốn tỉnh, cô vẫn muốn tiếp tục chìm vào cơn mơ.
Nhưng căn bản, làm gì có việc dễ dàng như thế?
…
Trác Duẫn là một kẻ khó đoán, tâm tư của hắn lại sâu và rộng như đáy đại dương vậy. Thời điểm toàn thành phố hay tin người đàn ông bị mù, không ít kẻ ngấm ngầm nuôi hy vọng lật đổ. Không ngoại lệ, kẻ cầm đầu tổ chức vận chuyển trái phép vũ khí và chất cấm toàn quyền thành phố cũng vậy.
Thế nhưng, kẻ đó biết được rằng. Trác Duẫn có nhiều thế lực lớn đứng sau chống lưng. Chẳng hay một kẻ bị mù, thì làm sao mà có thể tự tiếp quản điều khiển được.
Trong căn phòng tối, Kiến Mục trên tay một điếu thuốc cháy đỏ rực, làn khói thuốc vẫn cứ bay vất vưởng giữa khoảng không. Lão già đưa lên miệng, rít một hơi dài liền thỏa mãn bỏ ra. Không lâu sau, chỉ thấy một thân ảnh nữ nhân khác bước vào, từng bước đi đều rất cẩn trọng.
“Đã cảnh cáo cô ta chưa?”
“Rồi thưa ngài.”
Thân ảnh đó khẽ run lên nhẹ, cứ nghĩ đến việc giả dạng rồi cài vào biệt thự của Trác Duẫn đêm qua. Liều mạng bắn dược pháo làm kích thích kí ức của Nguyên Sở trở lại. Cô ta xém chút nữa là đã rơi vào bẫy bị phát hiện, chỉ là không ngờ đến, Nguyên Sở lại thay cô ta đỡ lấy để tránh bị phát hiện.
Thật ra, Nguyên Như cũng không phải không thấy. Dù là đêm qua Nguyên Sở bị phát hiện, vậy mà người đàn ông mục tiêu là Trác Duẫn lại không hề có biểu hiện gì, hơn thế còn trực tiếp bế Nguyên Sở lên.
Việc cài Nguyên Sở vào, chính là muốn lợi dụng lòng tin. Bày binh bố trận một cách lâu dài để tìm con đường giết chết Trác Duẫn. Vậy mà không nghĩ tới việc, Nguyên Sở chẳng hề tỉnh lại, một chút dư âm phản hồi ông ta cũng không hề có. Chỉ từ lúc đó, lão già cũng biết rõ người của lão, sớm đã mất đề phòng từ lâu.
Nguyên Sở trong tổ chức rất lâu, thành tựu mang về không hề ít. Hơn thế còn do chính tay Kiến Mục đào tạo. Nên khi đưa đến nhiệm vụ, lão rất tin về việc sẽ thành công. Tiếc là, càng mong chờ thì chỉ càng thêm thất vọng.
Nhất là khi hay tin Trác Duẫn thật sự không bị mù rộ cả thành phố, đó lại càng là điều khiến lão tin rằng Nguyên Sở thật sự vẫn chưa tỉnh lại. Nếu không sao ngay cả việc đó, cũng chẳng hề có sự khai báo?
Bàn tay siết chặt điếu thuốc, trực tiếp dùng tay vò nát ra. Tàn thuốc vẫn cháy, nhưng bàn tay già nua nhăn nheo vẫn chẳng hề đau đớn. Nguyên Như xoay người rời đi, lão hé tầm mắt nhìn, qua chút ánh sáng phảng phất, trên gương mặt lộ ra vệt sẹo dài đến khiếp sợ người nhìn.
Làm gì có một tên nô lệ đem bán, lại có thể đột nhiên tình cờ xuất hiện trên bến cảng giao du của tầng lớp thượng lưu giàu có.
Làm gì có một tên nô lệ, trải qua cảnh bị ức hiếp đày đọa vùi dập, lại mang sắc vóc xinh đẹp đến như thế?
Làm gì có một tên nô lệ, trên lưng có vài vết sẹo, thậm chí là vài vết ở chỗ chí mạng, thế mà vẫn có thể sống đến tận bây giờ?
Toàn bộ, đều là kế hoạch sớm đã được dựng sẵn từ lâu. Tiếc là người trong cuộc, sớm chẳng thể thoát ra được mà cứ muốn chìm đắm.
Trách bản thân quá ngu ngốc, bị sa lầm vào người đàn ông này. Cô vậy mà lại mất đề phòng trước sự dịu dàng của hắn.
Thế giới của cô, vốn đã rất gai góc. Những lần làm sai, đều bị hành hạ đến không thương tiếc. Trước tiên muốn sống thì cần phải chứng minh thực lực để được chọn làm kẻ tồn tại. Điều đó đồng nghĩa với việc, giữa hai người, chỉ có một người được ở lại.
Người đàn ông đặt cô lên giường, suốt cả quá trình không nói gì. Chỉ lẳng lặng dùng cây tăm bông, tỉ mỉ bôi lên vết thương. Chăm sóc một cách vô cùng cẩn thận nâng niu. Hắn chỉ đơn giản, là biểu thị qua hành động.
Cô vẫn cứ lặng nhìn người đàn ông, đường nét ôn nhu phảng phất trên gương mặt cương nghị. Đó giờ, cô chưa cảm thụ được điều này.
Đến khi bôi xong vết thương, người đàn ông liền buông ra. Trên giường, tấm chăn lẫn lộn vào nhau, dấu vết cuộc hoan ái ban nãy vẫn còn, chỉ là trải qua sự việc này, như thể bản thân chẳng kịp để mà thích nghi.
“Ngủ đi.”
Vừa dứt câu, người đàn ông cũng rời khỏi phòng.
Cô gái nhỏ hướng tầm mắt ra ngoài, khẽ đung đưa phần chân bị thương, sau đó tự cười chế nhạo. Cô vẫn chưa muốn tỉnh, cô vẫn muốn tiếp tục chìm vào cơn mơ.
Nhưng căn bản, làm gì có việc dễ dàng như thế?
…
Trác Duẫn là một kẻ khó đoán, tâm tư của hắn lại sâu và rộng như đáy đại dương vậy. Thời điểm toàn thành phố hay tin người đàn ông bị mù, không ít kẻ ngấm ngầm nuôi hy vọng lật đổ. Không ngoại lệ, kẻ cầm đầu tổ chức vận chuyển trái phép vũ khí và chất cấm toàn quyền thành phố cũng vậy.
Thế nhưng, kẻ đó biết được rằng. Trác Duẫn có nhiều thế lực lớn đứng sau chống lưng. Chẳng hay một kẻ bị mù, thì làm sao mà có thể tự tiếp quản điều khiển được.
Trong căn phòng tối, Kiến Mục trên tay một điếu thuốc cháy đỏ rực, làn khói thuốc vẫn cứ bay vất vưởng giữa khoảng không. Lão già đưa lên miệng, rít một hơi dài liền thỏa mãn bỏ ra. Không lâu sau, chỉ thấy một thân ảnh nữ nhân khác bước vào, từng bước đi đều rất cẩn trọng.
“Đã cảnh cáo cô ta chưa?”
“Rồi thưa ngài.”
Thân ảnh đó khẽ run lên nhẹ, cứ nghĩ đến việc giả dạng rồi cài vào biệt thự của Trác Duẫn đêm qua. Liều mạng bắn dược pháo làm kích thích kí ức của Nguyên Sở trở lại. Cô ta xém chút nữa là đã rơi vào bẫy bị phát hiện, chỉ là không ngờ đến, Nguyên Sở lại thay cô ta đỡ lấy để tránh bị phát hiện.
Thật ra, Nguyên Như cũng không phải không thấy. Dù là đêm qua Nguyên Sở bị phát hiện, vậy mà người đàn ông mục tiêu là Trác Duẫn lại không hề có biểu hiện gì, hơn thế còn trực tiếp bế Nguyên Sở lên.
Việc cài Nguyên Sở vào, chính là muốn lợi dụng lòng tin. Bày binh bố trận một cách lâu dài để tìm con đường giết chết Trác Duẫn. Vậy mà không nghĩ tới việc, Nguyên Sở chẳng hề tỉnh lại, một chút dư âm phản hồi ông ta cũng không hề có. Chỉ từ lúc đó, lão già cũng biết rõ người của lão, sớm đã mất đề phòng từ lâu.
Nguyên Sở trong tổ chức rất lâu, thành tựu mang về không hề ít. Hơn thế còn do chính tay Kiến Mục đào tạo. Nên khi đưa đến nhiệm vụ, lão rất tin về việc sẽ thành công. Tiếc là, càng mong chờ thì chỉ càng thêm thất vọng.
Nhất là khi hay tin Trác Duẫn thật sự không bị mù rộ cả thành phố, đó lại càng là điều khiến lão tin rằng Nguyên Sở thật sự vẫn chưa tỉnh lại. Nếu không sao ngay cả việc đó, cũng chẳng hề có sự khai báo?
Bàn tay siết chặt điếu thuốc, trực tiếp dùng tay vò nát ra. Tàn thuốc vẫn cháy, nhưng bàn tay già nua nhăn nheo vẫn chẳng hề đau đớn. Nguyên Như xoay người rời đi, lão hé tầm mắt nhìn, qua chút ánh sáng phảng phất, trên gương mặt lộ ra vệt sẹo dài đến khiếp sợ người nhìn.
Làm gì có một tên nô lệ đem bán, lại có thể đột nhiên tình cờ xuất hiện trên bến cảng giao du của tầng lớp thượng lưu giàu có.
Làm gì có một tên nô lệ, trải qua cảnh bị ức hiếp đày đọa vùi dập, lại mang sắc vóc xinh đẹp đến như thế?
Làm gì có một tên nô lệ, trên lưng có vài vết sẹo, thậm chí là vài vết ở chỗ chí mạng, thế mà vẫn có thể sống đến tận bây giờ?
Toàn bộ, đều là kế hoạch sớm đã được dựng sẵn từ lâu. Tiếc là người trong cuộc, sớm chẳng thể thoát ra được mà cứ muốn chìm đắm.