Chương 34: Trả công
Bế cơ thể nhỏ trên tay, gương mặt ửng hồng sau tấm khăn trắng nhìn hắn quá đỗi mê người. Vừa đặt xuống giường, lập tức hướng người chạm nhẹ nhàng lên đôi môi. Bàn tay lần mò trên cơ thể, cẩn thận cởi bỏ tấm khăn xuống. Tức khắc, bàn tay hắn đem chạm vào nơi mềm mại ẩm ướt, hô hấp trở nên đục ngầu hẳn. Thế nhưng chỉ nhẹ nhàng xoa bên ngoài, rồi lập tức, nắm bàn tay nhỏ của cô để bắt chạm vào.
“Tự làm tôi xem.”
Giọng nói trầm ấm. Như thứ ma dược cứ thế rót vào tai, hắn đưa bàn tay nhỏ đem đặt vào nơi tư mật của chính cô. Muốn để cô tự cảm thụ, rốt cuộc bản thân đã thu hút đến mức nào rồi. Thật sự, chỉ muốn đem giấu gọn Trác Mân đi.
Gương mặt nhỏ chỉ biết nhìn hắn, nơi ẩm ướt cứ thế đặt trước tầm mắt sớm đục ngầu, hơi thở nặng nề đầy sự mê hoặc của người đàn ông. Trác Mân nuốt nước bọt, chậm rãi dùng chính ngón tay mình di chuyển theo cách thức của hắn. Nhưng lại chẳng dám đâm vào quá sâu. Vậy mà suốt quá trình, biểu cảm cứ chăm chăm nhìn hắn một cách bất lực.
Trác Duẫn chẳng hề động lên cơ thể nhỏ, nhưng nhìn loạt động tác vụng về cuối cùng chẳng thể nhìn nổi. Liền đẩy bàn tay nhỏ kia ra. Cúi người hôn sâu lên đôi môi nhỏ. Một tay hắn, tự đem đâm vào nơi mềm mại khiến cô rên rỉ nhẹ nhàng.
Ngay khi buông ra, liền trực tiếp đem đôi chân nhỏ đặt lên ngang vai hắn. Để nơi tư mật hiện rõ ràng trước mặt, ửng hồng mà nhớp nháp. Khiến Trác Mân chỉ biết lúng túng che đi.
“Nhìn cho kĩ.”
Người đàn ông nở nụ cười gian xảo, càng nhìn biểu cảm sợ hãi của cô hắn lại càng thêm dâng trào sự thích thú. Hắn cúi đầu, liền chôn sâu vào cửa động nhỏ. Lưỡi hắn như con rắn, càn quét hết dịch vị ngọt ngào thuộc về cô. Khiến Trác Mân bất lực chỉ biết cong lưng, sớm đã lấm tấm mồ hôi.
“Ưm… bẩn…”
Bàn tay cô đặt lên vai người đàn ông muốn đẩy ra, nhưng nào biết lại chỉ hoàn toàn vô dụng. Trác Mân thật không ngờ được, nơi đó của mình lại bị người đàn ông thưởng thức như món ăn. Thanh âm liếm vang lên khiến người nghe chỉ có thể đỏ mặt ngượng ngùng.
Cơ thể trắng mịn, hoàn toàn chịu bất lực mặc kệ cho người đàn ông đem ra làm thịt.
“Ngài… buông ra.”
Lời cầu xin biết là vô dụng, nhưng vẫn cứ bất lực nói.
Chẳng biết chôn sâu bao lâu, lần nữa ngẩng mặt, khoé môi người đàn ông xuất hiện vệt trắng vẩn đục vươn lại. Dùng ngón trỏ quệt nhẹ, trực tiếp nuốt vào. Ánh mắt gian tà hẳn.
Nắm lấy bàn tay nhỏ, bắt tiếp nhận với thứ dị vật to lớn căng cứng đến nóng hổi.
“Bây giờ thì tới lượt em.”
Trác Mân nhìn chằm chằm Trác Duẫn, khung xương người đàn ông hoàn mỹ, vai rộng màu da sậm sớm đầy vết sẹo trên đó, đường cong cơ bắp hiện rõ. Biết được rằng đã phải trải qua luyện tập khắt khe.
Hắn bắt bàn tay nhỏ, cứ thế di chuyển lên xuống. Chẳng hay trong quá trình, ngay cả bản thân hắn cũng phát ra âm thanh rên rỉ ngay vòm họng như một con thú.
Sau đó, cảm thấy nhận đủ mềm mại để thích nghi, liền trực tiếp đem thứ dị vật căng cưng kia xâm nhập vào. Đôi mắt nhỏ lúc này mới trào ra ánh nước, ôm trọn lấy tấm lưng người đàn ông, bất giác rên rỉ.
“Đau…”
Trác Duẫn cúi người, hôn vụn vặt lên nơi nước mắt tuôn trào. Nhẹ nhàng an ủi, mà chính bản thân hắn cũng chẳng thể nhận ra sẽ có lúc hắn lại dịu dàng với một người như thế.
“Ngoan, một chút sẽ không đau.”
Người đàn ông thật sự, quyến luyến cơ thể nhỏ, chẳng hề muốn buông ra một chút nào. Trong một khắc, muốn thật sự đem cơ thể nhỏ hoà quyện cùng với hắn. Chỉ hận chẳng thể đem cô nuốt xuống.
Trong thanh âm phòng, phảng phất bóng một lớn một nhỏ lên vách tường. Cả thanh âm khiến người nghe đến đỏ cả mặt.
Cứ thế, kéo dài đến gần ba giờ sáng mới có thể ngưng.
Trác Duẫn nhìn người con gái vì hắn mà mệt lả, chậm rãi ôn nhu hôn nhẹ lên khắp người. Liền ôm chặt cơ thể nhỏ bị hắn hành hạ đến mệt nhoài, chìm vào giấc ngủ.
Lúc này đây, Trác Mân đã chìm sâu vào giấc ngủ. Nếu còn tỉnh, chẳng biết bản thân sẽ bị hành hình đến bao lâu. Bản thân cũng quen thuộc, rúc vào cơ thể người đàn ông tìm nơi trú ẩn.
Nụ hôn từ đôi môi người đàn ông chậm rãi đặt lên trán, kĩ lưỡng nâng niu đem ôm vào lòng.
Trời vừa hửng sáng, Trác Duẫn đã sớm tỉnh lại. Nhìn người con gái mê man trong lòng, lại đảo mắt khắp căn phòng, cả trận chiến kịch liệt chẳng hề che dấu được hiện rõ. Khắp nơi vương vải đến bừa bộn.
Lúc này, người đàn ông mới bế thân thể nhỏ lên. Đem ôm vào phía trong phòng tắm. Vẫn không quên sai dặn người lên dọn dẹp căn phòng.
Trác Mân chìm trong cơn mê mệt, cảm giác khắp người bao phủ bởi làn nước ấm. Hơn thế còn cảm nhận có bàn tay khác len lỏi xoa dịu cơn đau. Nhẹ nhàng vuốt ve mình.
Đến khi trở ra, căn phòng liền trở về trạng thái sạch sẽ. Cẩn thận đặt cơ thể nhỏ lên giường.
Trác Mân vùi trong chăn ấm áp, chẳng hay bản thân vậy mà được một người cao thượng như Trác Duẫn chăm sóc.
Đến khi cảm nhận rõ nơi tư mật cảm giác ướt át, cô gái nhỏ mới bất chợt bừng tỉnh. Ánh mắt trợn tròn nhìn về hướng người đàn ông ôn nhu đang bôi thuốc nơi phần dưới.
Cứ như thế, dùng ánh mắt hướng về phía người đàn ông. Sau cùng liền quyết định tiếp tục vùi vào trong chăn, ngượng ngùng ngủ tiếp.
Nhưng mọi hành động đều rơi vào tầm mắt người đàn ông. Trông cô như vậy, hiển nhiên người đàn ông không làm khó. Nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên vầng trán rồi rời khỏi phòng, trên tay vẫn một băng thuốc mỡ vừa được bóc ra xài dở.
Đến khi nghe tiếng đóng cửa, Trác Mân mới dám mở mắt. Đưa bàn tay nhỏ chạm lên phần trán, như thể cảm thụ sự ấm áp còn sót lại từ môi người đàn ông.
“Tự làm tôi xem.”
Giọng nói trầm ấm. Như thứ ma dược cứ thế rót vào tai, hắn đưa bàn tay nhỏ đem đặt vào nơi tư mật của chính cô. Muốn để cô tự cảm thụ, rốt cuộc bản thân đã thu hút đến mức nào rồi. Thật sự, chỉ muốn đem giấu gọn Trác Mân đi.
Gương mặt nhỏ chỉ biết nhìn hắn, nơi ẩm ướt cứ thế đặt trước tầm mắt sớm đục ngầu, hơi thở nặng nề đầy sự mê hoặc của người đàn ông. Trác Mân nuốt nước bọt, chậm rãi dùng chính ngón tay mình di chuyển theo cách thức của hắn. Nhưng lại chẳng dám đâm vào quá sâu. Vậy mà suốt quá trình, biểu cảm cứ chăm chăm nhìn hắn một cách bất lực.
Trác Duẫn chẳng hề động lên cơ thể nhỏ, nhưng nhìn loạt động tác vụng về cuối cùng chẳng thể nhìn nổi. Liền đẩy bàn tay nhỏ kia ra. Cúi người hôn sâu lên đôi môi nhỏ. Một tay hắn, tự đem đâm vào nơi mềm mại khiến cô rên rỉ nhẹ nhàng.
Ngay khi buông ra, liền trực tiếp đem đôi chân nhỏ đặt lên ngang vai hắn. Để nơi tư mật hiện rõ ràng trước mặt, ửng hồng mà nhớp nháp. Khiến Trác Mân chỉ biết lúng túng che đi.
“Nhìn cho kĩ.”
Người đàn ông nở nụ cười gian xảo, càng nhìn biểu cảm sợ hãi của cô hắn lại càng thêm dâng trào sự thích thú. Hắn cúi đầu, liền chôn sâu vào cửa động nhỏ. Lưỡi hắn như con rắn, càn quét hết dịch vị ngọt ngào thuộc về cô. Khiến Trác Mân bất lực chỉ biết cong lưng, sớm đã lấm tấm mồ hôi.
“Ưm… bẩn…”
Bàn tay cô đặt lên vai người đàn ông muốn đẩy ra, nhưng nào biết lại chỉ hoàn toàn vô dụng. Trác Mân thật không ngờ được, nơi đó của mình lại bị người đàn ông thưởng thức như món ăn. Thanh âm liếm vang lên khiến người nghe chỉ có thể đỏ mặt ngượng ngùng.
Cơ thể trắng mịn, hoàn toàn chịu bất lực mặc kệ cho người đàn ông đem ra làm thịt.
“Ngài… buông ra.”
Lời cầu xin biết là vô dụng, nhưng vẫn cứ bất lực nói.
Chẳng biết chôn sâu bao lâu, lần nữa ngẩng mặt, khoé môi người đàn ông xuất hiện vệt trắng vẩn đục vươn lại. Dùng ngón trỏ quệt nhẹ, trực tiếp nuốt vào. Ánh mắt gian tà hẳn.
Nắm lấy bàn tay nhỏ, bắt tiếp nhận với thứ dị vật to lớn căng cứng đến nóng hổi.
“Bây giờ thì tới lượt em.”
Trác Mân nhìn chằm chằm Trác Duẫn, khung xương người đàn ông hoàn mỹ, vai rộng màu da sậm sớm đầy vết sẹo trên đó, đường cong cơ bắp hiện rõ. Biết được rằng đã phải trải qua luyện tập khắt khe.
Hắn bắt bàn tay nhỏ, cứ thế di chuyển lên xuống. Chẳng hay trong quá trình, ngay cả bản thân hắn cũng phát ra âm thanh rên rỉ ngay vòm họng như một con thú.
Sau đó, cảm thấy nhận đủ mềm mại để thích nghi, liền trực tiếp đem thứ dị vật căng cưng kia xâm nhập vào. Đôi mắt nhỏ lúc này mới trào ra ánh nước, ôm trọn lấy tấm lưng người đàn ông, bất giác rên rỉ.
“Đau…”
Trác Duẫn cúi người, hôn vụn vặt lên nơi nước mắt tuôn trào. Nhẹ nhàng an ủi, mà chính bản thân hắn cũng chẳng thể nhận ra sẽ có lúc hắn lại dịu dàng với một người như thế.
“Ngoan, một chút sẽ không đau.”
Người đàn ông thật sự, quyến luyến cơ thể nhỏ, chẳng hề muốn buông ra một chút nào. Trong một khắc, muốn thật sự đem cơ thể nhỏ hoà quyện cùng với hắn. Chỉ hận chẳng thể đem cô nuốt xuống.
Trong thanh âm phòng, phảng phất bóng một lớn một nhỏ lên vách tường. Cả thanh âm khiến người nghe đến đỏ cả mặt.
Cứ thế, kéo dài đến gần ba giờ sáng mới có thể ngưng.
Trác Duẫn nhìn người con gái vì hắn mà mệt lả, chậm rãi ôn nhu hôn nhẹ lên khắp người. Liền ôm chặt cơ thể nhỏ bị hắn hành hạ đến mệt nhoài, chìm vào giấc ngủ.
Lúc này đây, Trác Mân đã chìm sâu vào giấc ngủ. Nếu còn tỉnh, chẳng biết bản thân sẽ bị hành hình đến bao lâu. Bản thân cũng quen thuộc, rúc vào cơ thể người đàn ông tìm nơi trú ẩn.
Nụ hôn từ đôi môi người đàn ông chậm rãi đặt lên trán, kĩ lưỡng nâng niu đem ôm vào lòng.
Trời vừa hửng sáng, Trác Duẫn đã sớm tỉnh lại. Nhìn người con gái mê man trong lòng, lại đảo mắt khắp căn phòng, cả trận chiến kịch liệt chẳng hề che dấu được hiện rõ. Khắp nơi vương vải đến bừa bộn.
Lúc này, người đàn ông mới bế thân thể nhỏ lên. Đem ôm vào phía trong phòng tắm. Vẫn không quên sai dặn người lên dọn dẹp căn phòng.
Trác Mân chìm trong cơn mê mệt, cảm giác khắp người bao phủ bởi làn nước ấm. Hơn thế còn cảm nhận có bàn tay khác len lỏi xoa dịu cơn đau. Nhẹ nhàng vuốt ve mình.
Đến khi trở ra, căn phòng liền trở về trạng thái sạch sẽ. Cẩn thận đặt cơ thể nhỏ lên giường.
Trác Mân vùi trong chăn ấm áp, chẳng hay bản thân vậy mà được một người cao thượng như Trác Duẫn chăm sóc.
Đến khi cảm nhận rõ nơi tư mật cảm giác ướt át, cô gái nhỏ mới bất chợt bừng tỉnh. Ánh mắt trợn tròn nhìn về hướng người đàn ông ôn nhu đang bôi thuốc nơi phần dưới.
Cứ như thế, dùng ánh mắt hướng về phía người đàn ông. Sau cùng liền quyết định tiếp tục vùi vào trong chăn, ngượng ngùng ngủ tiếp.
Nhưng mọi hành động đều rơi vào tầm mắt người đàn ông. Trông cô như vậy, hiển nhiên người đàn ông không làm khó. Nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên vầng trán rồi rời khỏi phòng, trên tay vẫn một băng thuốc mỡ vừa được bóc ra xài dở.
Đến khi nghe tiếng đóng cửa, Trác Mân mới dám mở mắt. Đưa bàn tay nhỏ chạm lên phần trán, như thể cảm thụ sự ấm áp còn sót lại từ môi người đàn ông.