Chương 32: Giúp đỡ
Con mèo hoang đáng thương nhất là gì?
Đáng thương nhất là khi, vốn đã quen với cái thế giới bị kẻ khác xua đuổi. Rồi bỗng dưng một ngày, có một người đến vuốt ve chăm sóc, khiến nó sinh ra cảm giác ảo tưởng lệ thuộc. Để rồi, người đó lại rời bỏ khỏi nó.
Nỗi sợ của Trác Mân cũng chính là thế.
Chỉ là, cách đối xử của Trác Duẫn thật sự khiến cô cảm giác ấm áp. Chi bằng, người đàn ông này cứ đối xử với cô như cách những tên thổ phỉ kia, đánh đập, hành hạ. Sẽ không phải khiến bản thân sinh ra cảm giác ảo tưởng như thế này.
Ảo tưởng sự quan tâm nhỏ nhen mà cô chưa bao giờ được, ảo tưởng cả sự ấm áp hắn dành cho cô.
Cái mà những kẻ nô lệ như cô sợ, chính là nuôi cho bản thân hy vọng, thứ xa xỉ đắt đỏ như thế này.
Nhỡ đâu, đến một lúc nào đó. Liền đem ném cô đi.
…
Lễ hội tại thành phố khu vực diễn ra mỗi năm một lần, buôn bán tương đối nhiều mặt hàng.
Thân ảnh người đàn ông anh tuấn hiện diện, phía bên cạnh là một cô gái nhỏ theo sau. Luôn cẩn trọng từng li từng tí trong mọi hành động.
Vốn dĩ, Trác Duẫn không có hứng thú với những lễ hội tầm thường. Nhưng rồi người đàn ông thoáng nhận ra thế giới không khác gì ngục tù của Trác Mân, thế là hắn nổi hứng liền ra lệnh dẫn cô theo.
Về phía Trác Mân, lúc người đàn ông đề nghị sự hiện diện của cô. Lý do chỉ đơn giản là.
“Mở mang đầu óc, tôi không muốn người của mình lại quá ngốc chẳng thể biết thứ gì.”
Nhưng thực tế, chỉ Uy Dật Khiêm mới hay, ông chủ sẽ chẳng rảnh rỗi đến mức đi dự mấy cái lễ nghi này, còn tiện bề dẫn theo người của mình. Chung quy, chỉ đơn giản, ông chủ đang thay đổi quá mức, mà sự thay đổi đều vì Trác Mân.
Suốt cả buổi hàng chợ, hầu như món gì cũng có. Cứ hễ thấy ánh mắt tò mò của cô gái nhỏ, Trác Duẫn liền ra lệnh mua lại. Khi ấy, ánh mắt cô phát sáng lạ thường, như thể nhận ra một chân trời mới vậy.
Để rồi, đến khi hai người dừng trước một biển tấm bảng bán nô lệ. Tại khu hội chợ đen của người thế giới ngầm, bất cứ thứ gì, chúng cũng có thể công khai bán.
Tim của Trác Mân co thắt liên hồi, nhìn những tên nô lệ bị trói rồi giam, khắp người đầy vết bầm không khác gì cô lúc trước. Khoảnh khắc đó, bản thân liền nhận ra cô đã may mắn đến mức nào.
Gương mặt lũ trẻ yếu ớt, tay chân bị trói. Bất thình lình khiến Trác Mân đứng lặng chẳng dám đi nữa. Bàn tay nhỏ nắm chặt tay vạt áo Trác Duẫn, khiến người đàn ông dù không để tâm cũng phải dừng lại xem xét việc gì.
Chỉ trông thấy đôi mắt long lanh của Trác Mân thoáng ướt đẫm, nhìn chằm chằm vào biển hiệu trước mặt. Tới đây, Trác Duẫn cũng hiểu việc gì. Người đàn ông khẽ cúi đầu, thì thầm vào tai cô gái nhỏ.
“Muốn tôi giúp không?”
Trác Mân khẽ xoay đầu, chỉ đối diện với đôi mắt tà mị của người đàn ông. Rõ ràng, hắn đang biết cô muốn gì.
Thật ra thì Trác Duẫn biết, kiểu gì hắn cũng sẽ giúp cô. Chỉ là hắn muốn đòi một chút lợi nhỏ.
Bàn tay đưa lên gương mặt nhỏ, lau nhẹ đi vệt nước mắt như muốn trực chào ra. Người đàn ông không muốn thấy cô khóc, không phải ở vấn đề khóc quá xấu, mà là thấy rõ được hắn vậy mà bị mấy giọt nước mắt này của cô mua chuộc. Và người đàn ông cũng không muốn cô khóc vì mấy thứ dư thừa không liên quan đến hắn một chút nào.
“Sau này, chỉ được khóc vì tôi thôi. Biết chưa?”
Trác Mân nhẹ nhàng gật đầu, để mặc từng ngón tay của người đàn ông đang lau đi nơi gò má nhỏ thấm ướt, thuận thế mà vuốt ve.
Sau đó lập tức liền ra lệnh cho Uy Dật Khiêm, thu mua toàn bộ những nô lệ trước mặt về. Cả một xấp tiền cứ thế được ném đến trước mặt tên buôn bán người.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, Trác Duẫn liền ra lệnh đem về cả tên chủ. Lớn giọng sai bảo Uy Dật Khiêm, chỉ thấy ánh mắt người đàn ông khi đó như mũi dao vậy.
“Lần sau, đừng để thấy những việc buôn bán như thế này xảy ra ở bất kì khu vực nào. Nếu còn, cứ trực tiếp xử lý lũ người đó đi.”
Trác Duẫn không muốn lần sau nếu tiếp tục dẫn cô gái nhỏ đi, lại khiến cô thấy mấy việc không nên này nữa.
Chỉ thấy tên đầu đàn vẫn hay buôn bán, nét mặt trở nên tái mét lạ thường. Hằng năm những việc như thế này vẫn luôn diễn ra, làm thế khác nào chặt đứt nguồn sống. Thế nhưng, chưa kịp suy nghĩ đã bị người của Uy Dật Khiêm lôi đi.
Xong xuôi, liền quay nhìn Trác Mân bên cạnh. Gương mặt nhỏ trở nên hồng hào hẳn.
Điều đó cũng vô tình khiến bản thân Trác Duẫn hài lòng.
Toàn bộ những nô lệ khi này, đều được Uy Dật Khiêm đem vào khu huấn luyện giáo huấn. Cho dù là còn bé, nhưng đã được mua rồi thì chung quy sau này cũng sẽ là người dưới trướng ông chủ.
Huống hồ chi, đã mua thì phải sử dụng phát huy hết công ích. Nếu không thì để lũ trẻ này vô dụng làm sao được.
Đáng thương nhất là khi, vốn đã quen với cái thế giới bị kẻ khác xua đuổi. Rồi bỗng dưng một ngày, có một người đến vuốt ve chăm sóc, khiến nó sinh ra cảm giác ảo tưởng lệ thuộc. Để rồi, người đó lại rời bỏ khỏi nó.
Nỗi sợ của Trác Mân cũng chính là thế.
Chỉ là, cách đối xử của Trác Duẫn thật sự khiến cô cảm giác ấm áp. Chi bằng, người đàn ông này cứ đối xử với cô như cách những tên thổ phỉ kia, đánh đập, hành hạ. Sẽ không phải khiến bản thân sinh ra cảm giác ảo tưởng như thế này.
Ảo tưởng sự quan tâm nhỏ nhen mà cô chưa bao giờ được, ảo tưởng cả sự ấm áp hắn dành cho cô.
Cái mà những kẻ nô lệ như cô sợ, chính là nuôi cho bản thân hy vọng, thứ xa xỉ đắt đỏ như thế này.
Nhỡ đâu, đến một lúc nào đó. Liền đem ném cô đi.
…
Lễ hội tại thành phố khu vực diễn ra mỗi năm một lần, buôn bán tương đối nhiều mặt hàng.
Thân ảnh người đàn ông anh tuấn hiện diện, phía bên cạnh là một cô gái nhỏ theo sau. Luôn cẩn trọng từng li từng tí trong mọi hành động.
Vốn dĩ, Trác Duẫn không có hứng thú với những lễ hội tầm thường. Nhưng rồi người đàn ông thoáng nhận ra thế giới không khác gì ngục tù của Trác Mân, thế là hắn nổi hứng liền ra lệnh dẫn cô theo.
Về phía Trác Mân, lúc người đàn ông đề nghị sự hiện diện của cô. Lý do chỉ đơn giản là.
“Mở mang đầu óc, tôi không muốn người của mình lại quá ngốc chẳng thể biết thứ gì.”
Nhưng thực tế, chỉ Uy Dật Khiêm mới hay, ông chủ sẽ chẳng rảnh rỗi đến mức đi dự mấy cái lễ nghi này, còn tiện bề dẫn theo người của mình. Chung quy, chỉ đơn giản, ông chủ đang thay đổi quá mức, mà sự thay đổi đều vì Trác Mân.
Suốt cả buổi hàng chợ, hầu như món gì cũng có. Cứ hễ thấy ánh mắt tò mò của cô gái nhỏ, Trác Duẫn liền ra lệnh mua lại. Khi ấy, ánh mắt cô phát sáng lạ thường, như thể nhận ra một chân trời mới vậy.
Để rồi, đến khi hai người dừng trước một biển tấm bảng bán nô lệ. Tại khu hội chợ đen của người thế giới ngầm, bất cứ thứ gì, chúng cũng có thể công khai bán.
Tim của Trác Mân co thắt liên hồi, nhìn những tên nô lệ bị trói rồi giam, khắp người đầy vết bầm không khác gì cô lúc trước. Khoảnh khắc đó, bản thân liền nhận ra cô đã may mắn đến mức nào.
Gương mặt lũ trẻ yếu ớt, tay chân bị trói. Bất thình lình khiến Trác Mân đứng lặng chẳng dám đi nữa. Bàn tay nhỏ nắm chặt tay vạt áo Trác Duẫn, khiến người đàn ông dù không để tâm cũng phải dừng lại xem xét việc gì.
Chỉ trông thấy đôi mắt long lanh của Trác Mân thoáng ướt đẫm, nhìn chằm chằm vào biển hiệu trước mặt. Tới đây, Trác Duẫn cũng hiểu việc gì. Người đàn ông khẽ cúi đầu, thì thầm vào tai cô gái nhỏ.
“Muốn tôi giúp không?”
Trác Mân khẽ xoay đầu, chỉ đối diện với đôi mắt tà mị của người đàn ông. Rõ ràng, hắn đang biết cô muốn gì.
Thật ra thì Trác Duẫn biết, kiểu gì hắn cũng sẽ giúp cô. Chỉ là hắn muốn đòi một chút lợi nhỏ.
Bàn tay đưa lên gương mặt nhỏ, lau nhẹ đi vệt nước mắt như muốn trực chào ra. Người đàn ông không muốn thấy cô khóc, không phải ở vấn đề khóc quá xấu, mà là thấy rõ được hắn vậy mà bị mấy giọt nước mắt này của cô mua chuộc. Và người đàn ông cũng không muốn cô khóc vì mấy thứ dư thừa không liên quan đến hắn một chút nào.
“Sau này, chỉ được khóc vì tôi thôi. Biết chưa?”
Trác Mân nhẹ nhàng gật đầu, để mặc từng ngón tay của người đàn ông đang lau đi nơi gò má nhỏ thấm ướt, thuận thế mà vuốt ve.
Sau đó lập tức liền ra lệnh cho Uy Dật Khiêm, thu mua toàn bộ những nô lệ trước mặt về. Cả một xấp tiền cứ thế được ném đến trước mặt tên buôn bán người.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, Trác Duẫn liền ra lệnh đem về cả tên chủ. Lớn giọng sai bảo Uy Dật Khiêm, chỉ thấy ánh mắt người đàn ông khi đó như mũi dao vậy.
“Lần sau, đừng để thấy những việc buôn bán như thế này xảy ra ở bất kì khu vực nào. Nếu còn, cứ trực tiếp xử lý lũ người đó đi.”
Trác Duẫn không muốn lần sau nếu tiếp tục dẫn cô gái nhỏ đi, lại khiến cô thấy mấy việc không nên này nữa.
Chỉ thấy tên đầu đàn vẫn hay buôn bán, nét mặt trở nên tái mét lạ thường. Hằng năm những việc như thế này vẫn luôn diễn ra, làm thế khác nào chặt đứt nguồn sống. Thế nhưng, chưa kịp suy nghĩ đã bị người của Uy Dật Khiêm lôi đi.
Xong xuôi, liền quay nhìn Trác Mân bên cạnh. Gương mặt nhỏ trở nên hồng hào hẳn.
Điều đó cũng vô tình khiến bản thân Trác Duẫn hài lòng.
Toàn bộ những nô lệ khi này, đều được Uy Dật Khiêm đem vào khu huấn luyện giáo huấn. Cho dù là còn bé, nhưng đã được mua rồi thì chung quy sau này cũng sẽ là người dưới trướng ông chủ.
Huống hồ chi, đã mua thì phải sử dụng phát huy hết công ích. Nếu không thì để lũ trẻ này vô dụng làm sao được.