Chương 23: Hắn vậy mà biết ngại
Trác Duẫn có vẻ không kiên nhẫn, bàn tay đưa nhìn chiếc đồng hồ. Thời gian đã trôi qua nửa tiếng, vốn dĩ những cuộc hợp tác vô vị như thế này, chỉ nên chốt ngay từ lần đầu gặp mặt. Rõ ràng lão Chu đang cố dây dưa.
Người đàn ông xoay người nhìn Uy Dật Khiêm từ đằng sau, ra hiệu bảo dắt Trác Mân vào. Nhưng kết quả Uy Dật Khiêm vừa bước ra, không thấy sự xuất hiện thì hoảng sợ. Vội vàng báo lại ông chủ.
Trác Duẫn không thấy người của mình, ánh mắt sắc lạnh như đao ngước nhìn lão Chu Thiên, bắt gặp sự đáng sợ đó khiến bất cứ ai nhìn vào, cũng đều rõ người đàn ông đang rất tức giận. Lão vội vàng hoảng sợ đành giải thích.
“Chúng tôi thật sự không có lá gan đó, từ lúc ngăn ngài vào đây là đã xong việc. Chắc chắn không đụng đến người của ngài một ngón tay.”
Trác Duẫn gấp gáp trở ra ngoài, lập tức ra lệnh kêu gọi Uy Dật Khiêm lục soát người. Không thể chỉ vì rời mắt, mà nữ nhân này lại chạy đâu mất rồi.
Không kiềm được cơn tức giận, Trác Duẫn bước thẳng trung tâm chính, trực tiếp dùng súng nã thẳng lên phía trần nhà. Khiến cuộc vui của đám người trong xế hộp dứt khoát bị dập tắt. Đến khi nghe người báo cáo hướng đi theo mô tả, Trác Duẫn liền bước dọc dãy hành lang vội vàng, ánh mắt từ địa ngục khiến mọi người đều không dám nhìn vào.
Dừng trước cửa phòng, vài tên bảo vệ nghe tiếng từ xa chạy lại lập tức lên tiếng.
“Thưa ngài, nơi đây chỉ có khách quý mới được bước… vào.”
Đến khi, Trác Duẫn xoay người, u ám bao trùm. Bảo vệ mới biết được bản thân chọc sai người. Chỉ nghe tiếng cửa đẩy cái rầm, người đàn ông nhìn vào khung cảnh bẩn thỉu dơ dáy nơi đây thì cau mày.
Tầm mắt Trác Duẫn, rơi trên thân ảnh nhỏ quen thuộc bị đè xuống giường, tên nam nhân phía trên thì nhìn người đàn ông với ánh mắt sợ hãi.
Đôi chân thẳng tắp bước thẳng đến, trên tay vẫn một cây súng phong thái đáng sợ. Vừa tới gần, một chân liền đạp tên nam nhân ngã nhào xuống giường đau điếng, ánh mắt kiêu ngạo của người đàn ông dừng trên đôi mắt nhỏ của Trác Mân đang tuôn đầy lệ đến đáng thương.
Trác Duẫn hướng tay cầm cây súng, không nhìn tên nam nhân ban nãy nhưng vẫn biết hướng mà nhằm vào. Chỉ nghe thấy giọng van xin, vài giây sau tiếng súng lần nữa vang lên.
Đám người trong phòng hoảng loạn quỳ xuống nền đất, co rúm người lại.
Lặng lẽ bế Trác Mân lên, nhìn trên cơ thể nhỏ ngay vai một vệt máu kéo dài. Lũ sâu bọ này giỏi thật, người của hắn, hắn còn chưa hề đụng vào, từ khi nào để bọn chúng có cơ hội.
Trực tiếp ôm Trác Mân đang run rẩy hoảng sợ, đôi mắt xinh đẹp ứa lệ nhìn hắn đến đáng thương. Bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo hắn
Bóng lưng người đàn ông cao ngạo rời khỏi xế hộp, hàng vệ sĩ chóng chặn cả một đường đi, trực tiếp chằng để tâm tiếp tục đến dự án đầu tư mà rời đi.
Lục Thẩm Ngôn nhàn nhạt nhìn, trước kia cũng chẳng hề thấy được cái bộ dạng hoảng đến mức này của người đàn ông.
Lo lắng, tức giận, để tâm đến một nữ nhân.
…
Vừa về đến biệt thự, vẫn chẳng hề buông cơ thể nhỏ. Trực tiếp đem cô chậm rãi đặt lên giường. Nhìn bả vai ứa máu thì Trác Duẫn hơi nhíu mày, cầm lấy hộp sơ cứu vết thương đắp lên. Chỉ thấy Trác Mân có vẻ sợ hãi hắn, hiển nhiên sớm đã không còn khóc nữa, nhưng vệt nhòe vì lệ khô vẫn hiện trên gương mặt, thấm vào lớp phấn trắng nhạt nhoà cũng chẳng che đậy được nét xinh đẹp ấy. Ánh mắt mang theo sự hoảng loạn vẫn còn rõ.
“Có đau không?”
Người đàn ông ôn nhu nhìn, chủ động lên tiếng vỗ về, nhận thấy sự yếu ớt từ đôi mắt cô thì cũng không bày bộ dáng u ám đáng sợ nữa. Có tức giận, cũng không nên để biểu cảm đó làm Trác Mân thêm hoảng nữa.
Trác Mân khẽ lắc đầu, nhìn hướng bàn tay hắn đang ôn nhu xoa dịu vết thương mình. Rồi hắn, còn bắt chước cũng bắt đầu thổi nhẹ lên miệng vết thương ban nãy, hơi thở ấm pha lẫn rượu cứ thế thoảng qua. Khiến Trác Mân tâm tình dần trở nên ổn định.
Lỡ buông cô ra một chút, lại có kẻ khác cả gan dòm ngó.
Trác Duẫn hơi nhíu mày, từ khi nào hắn lại có cái bộ dạng này. Rõ là ban nãy, hắn lo lắng cho cô. Thật sự, rất lo lắng.
Tầm mắt lần nữa nhìn gương mặt nhỏ, liền lấy tấm khăn ướt, bắt đầu lau đi vết nước mắt nhòe.
Nữ nhân này khóc thật là xấu.
Nhưng mà cái vấn đề, Trác Mân cứ dùng đôi mắt long lanh nhìn hắn. Mặc cho tấm khăn lau lên mặt, vẫn cứ dùng ánh mắt ấy nhìn.
Trác Duẫn sau cùng liền ngưng lại, đến khi cảm thấy gương mặt đã sạch sẽ hơn chút.
Trác Mân liền lí nhí, nhỏ giọng nói.
“Cảm ơn ông chủ.”
Người đàn ông xoay người, liền trực tiếp đặt tấm khăn lau dở vào tay cô. Vệt hồng hồng hiện ngang mặt hắn, cất giọng trầm khàn, không hiểu sao liền thoáng cái trở nên điệu bộ cáu gắt.
“Tự đi mà lau tiếp.”
Hắn xoay người, vội vàng rời khỏi phòng. Gương mặt nhỏ đó vẫn cứ hiện trong đầu hắn. Thoáng qua, thấy vành tai Trác Duẫn dần xuất hiện lớp mỏng màu đỏ.
Hắn vậy mà ngại chỉ vì lời cảm ơn của cô.
Người đàn ông xoay người nhìn Uy Dật Khiêm từ đằng sau, ra hiệu bảo dắt Trác Mân vào. Nhưng kết quả Uy Dật Khiêm vừa bước ra, không thấy sự xuất hiện thì hoảng sợ. Vội vàng báo lại ông chủ.
Trác Duẫn không thấy người của mình, ánh mắt sắc lạnh như đao ngước nhìn lão Chu Thiên, bắt gặp sự đáng sợ đó khiến bất cứ ai nhìn vào, cũng đều rõ người đàn ông đang rất tức giận. Lão vội vàng hoảng sợ đành giải thích.
“Chúng tôi thật sự không có lá gan đó, từ lúc ngăn ngài vào đây là đã xong việc. Chắc chắn không đụng đến người của ngài một ngón tay.”
Trác Duẫn gấp gáp trở ra ngoài, lập tức ra lệnh kêu gọi Uy Dật Khiêm lục soát người. Không thể chỉ vì rời mắt, mà nữ nhân này lại chạy đâu mất rồi.
Không kiềm được cơn tức giận, Trác Duẫn bước thẳng trung tâm chính, trực tiếp dùng súng nã thẳng lên phía trần nhà. Khiến cuộc vui của đám người trong xế hộp dứt khoát bị dập tắt. Đến khi nghe người báo cáo hướng đi theo mô tả, Trác Duẫn liền bước dọc dãy hành lang vội vàng, ánh mắt từ địa ngục khiến mọi người đều không dám nhìn vào.
Dừng trước cửa phòng, vài tên bảo vệ nghe tiếng từ xa chạy lại lập tức lên tiếng.
“Thưa ngài, nơi đây chỉ có khách quý mới được bước… vào.”
Đến khi, Trác Duẫn xoay người, u ám bao trùm. Bảo vệ mới biết được bản thân chọc sai người. Chỉ nghe tiếng cửa đẩy cái rầm, người đàn ông nhìn vào khung cảnh bẩn thỉu dơ dáy nơi đây thì cau mày.
Tầm mắt Trác Duẫn, rơi trên thân ảnh nhỏ quen thuộc bị đè xuống giường, tên nam nhân phía trên thì nhìn người đàn ông với ánh mắt sợ hãi.
Đôi chân thẳng tắp bước thẳng đến, trên tay vẫn một cây súng phong thái đáng sợ. Vừa tới gần, một chân liền đạp tên nam nhân ngã nhào xuống giường đau điếng, ánh mắt kiêu ngạo của người đàn ông dừng trên đôi mắt nhỏ của Trác Mân đang tuôn đầy lệ đến đáng thương.
Trác Duẫn hướng tay cầm cây súng, không nhìn tên nam nhân ban nãy nhưng vẫn biết hướng mà nhằm vào. Chỉ nghe thấy giọng van xin, vài giây sau tiếng súng lần nữa vang lên.
Đám người trong phòng hoảng loạn quỳ xuống nền đất, co rúm người lại.
Lặng lẽ bế Trác Mân lên, nhìn trên cơ thể nhỏ ngay vai một vệt máu kéo dài. Lũ sâu bọ này giỏi thật, người của hắn, hắn còn chưa hề đụng vào, từ khi nào để bọn chúng có cơ hội.
Trực tiếp ôm Trác Mân đang run rẩy hoảng sợ, đôi mắt xinh đẹp ứa lệ nhìn hắn đến đáng thương. Bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo hắn
Bóng lưng người đàn ông cao ngạo rời khỏi xế hộp, hàng vệ sĩ chóng chặn cả một đường đi, trực tiếp chằng để tâm tiếp tục đến dự án đầu tư mà rời đi.
Lục Thẩm Ngôn nhàn nhạt nhìn, trước kia cũng chẳng hề thấy được cái bộ dạng hoảng đến mức này của người đàn ông.
Lo lắng, tức giận, để tâm đến một nữ nhân.
…
Vừa về đến biệt thự, vẫn chẳng hề buông cơ thể nhỏ. Trực tiếp đem cô chậm rãi đặt lên giường. Nhìn bả vai ứa máu thì Trác Duẫn hơi nhíu mày, cầm lấy hộp sơ cứu vết thương đắp lên. Chỉ thấy Trác Mân có vẻ sợ hãi hắn, hiển nhiên sớm đã không còn khóc nữa, nhưng vệt nhòe vì lệ khô vẫn hiện trên gương mặt, thấm vào lớp phấn trắng nhạt nhoà cũng chẳng che đậy được nét xinh đẹp ấy. Ánh mắt mang theo sự hoảng loạn vẫn còn rõ.
“Có đau không?”
Người đàn ông ôn nhu nhìn, chủ động lên tiếng vỗ về, nhận thấy sự yếu ớt từ đôi mắt cô thì cũng không bày bộ dáng u ám đáng sợ nữa. Có tức giận, cũng không nên để biểu cảm đó làm Trác Mân thêm hoảng nữa.
Trác Mân khẽ lắc đầu, nhìn hướng bàn tay hắn đang ôn nhu xoa dịu vết thương mình. Rồi hắn, còn bắt chước cũng bắt đầu thổi nhẹ lên miệng vết thương ban nãy, hơi thở ấm pha lẫn rượu cứ thế thoảng qua. Khiến Trác Mân tâm tình dần trở nên ổn định.
Lỡ buông cô ra một chút, lại có kẻ khác cả gan dòm ngó.
Trác Duẫn hơi nhíu mày, từ khi nào hắn lại có cái bộ dạng này. Rõ là ban nãy, hắn lo lắng cho cô. Thật sự, rất lo lắng.
Tầm mắt lần nữa nhìn gương mặt nhỏ, liền lấy tấm khăn ướt, bắt đầu lau đi vết nước mắt nhòe.
Nữ nhân này khóc thật là xấu.
Nhưng mà cái vấn đề, Trác Mân cứ dùng đôi mắt long lanh nhìn hắn. Mặc cho tấm khăn lau lên mặt, vẫn cứ dùng ánh mắt ấy nhìn.
Trác Duẫn sau cùng liền ngưng lại, đến khi cảm thấy gương mặt đã sạch sẽ hơn chút.
Trác Mân liền lí nhí, nhỏ giọng nói.
“Cảm ơn ông chủ.”
Người đàn ông xoay người, liền trực tiếp đặt tấm khăn lau dở vào tay cô. Vệt hồng hồng hiện ngang mặt hắn, cất giọng trầm khàn, không hiểu sao liền thoáng cái trở nên điệu bộ cáu gắt.
“Tự đi mà lau tiếp.”
Hắn xoay người, vội vàng rời khỏi phòng. Gương mặt nhỏ đó vẫn cứ hiện trong đầu hắn. Thoáng qua, thấy vành tai Trác Duẫn dần xuất hiện lớp mỏng màu đỏ.
Hắn vậy mà ngại chỉ vì lời cảm ơn của cô.