Chương 21: Mặt tối sòng bạc
Trong xế hộp đêm xa hoa, thứ ánh sáng xanh đỏ mờ ảo, đèn nhạc xập xình, các cô gái không ngừng uốn éo hòng lấy được thiện cảm ánh mắt ham muốn từ những nam nhân đang nhìn vào.
Nhưng rồi, hàng người sớm chặn lối ra vào. Một loạt vệ sĩ đứng xếp hàng dài. Hai bóng dáng cao ngạo bước vào, ánh mắt sâu đen nhánh hướng đến căn phòng được định sẵn. Đến khi tới nơi, hai kẻ lực lưỡng đứng canh gác trước cổng liền cúi người rồi mở cửa.
Sự xuất hiện của Trác Duẫn lẫn Lục Thẩm Ngôn, nhất thời thu hút không ít ánh mắt lên họ. Nơi đây, ai bên cạnh cũng ôm lấy một bạn tiệc, một nam một nữ.
Từ phía xa, một ánh mắt khác liếc nhìn hướng Trác Duẫn. Chỉ thấy phía bên cạnh người đàn ông có nữ nhân. Nhất thời không chịu mà lập tức nhõng nhẽo với lão già bên cạnh. Chẳng phải, nghe đồn Trác Duẫn không gần nữ sắc. Sao bây giờ lại thấy xuất hiện.
“Cha à. Sao cha bảo chắc chắn ngài ấy đêm nay không có ai?”
Lão Chu Thiên hơi cau mày, đêm nay là buổi hợp tác dự án sát nhập quán bar của lão vào tay Trác Duẫn đã có sự tính toán từ trước. Một phần, cũng muốn đánh cược đưa con gái lão tới. Cho nên mới ra chủ ý dẫn theo một người dự tiệc khác giới.
Vậy mà không nghĩ bên cạnh Trác Duẫn có sẵn nữ nhân.
Lão Chu Thiên, bề nổi kinh doanh các quán bar có tiếng trong thành phố. Nhưng thực chất từ bên trong là kinh doanh lượng lớn ma túy. Cho nên sự đồ sộ về tài sản đều do một mặt kinh doanh bất hợp pháp này.
Vốn biết được Trác Duẫn không đoái hoài tới những nữ nhân, nên dự định mượn tay đầu tư một chuỗi lớn kinh doanh quán bar tự dâng lên người đàn ông. Nhưng cái chính, là muốn đẩy con gái lão vào.
Nếu thật sự lọt vào tầm mắt Trác Duẫn, sau này chỉ cần ngồi không, tiền cũng tự có hưởng lợi.
Hiển nhiên, ông ta tâm lý biết được Trác Duẫn đang thực hiện xây dựng lượng lớn quán bar. Với lời đề nghị của Chu Thiên thì muốn trực tiếp gặp mặt mà hợp tác. Một sự giao dịch hời như thế, thử hỏi kẻ nào lại không muốn chứ?
“Đừng lo, lát nữa cha sẽ tự đẩy nữ nhân kia ra cho con.”
Vừa nói, vừa hướng mắt đến Trác Mân đang đứng bên cạnh. Bộ dáng không khác gì con nai ngơ ngác vậy. Xem ra, Trác Duẫn vậy mà để mắt đến những thiếu nữ ngây thơ.
Trác Duẫn lẫn Lục Thẩm Ngôn đứng không lâu, liền có một người đàn ông trung niên già dặn. Cẩn thận hướng tới hai người mà cung kính cúi chào. Sau liền dẫn đến trước căn phòng lớn dát vàng chói sáng.
Nhưng rồi đến đây, ông ta liền chủ động lên tiếng.
“Thưa ngài Trác lẫn ngài Lục, chỉ những người phận sự mới được bước vào. Còn hai vị cô nương đây, phiền ở lại bên ngoài.”
Trác Mân nghe đến đó thì ngước nhìn Trác Duẫn, hiểu thân phận tự động rời khỏi hắn. Trông thấy cô gái nhỏ lách sang một bên, Trác Duẫn hơi cau mày.
“Mời hai vị.”
Ông ta cung kính cúi gập người, cẩn thận đẩy cửa, đưa tay mời.
Trác Duẫn lẫn Lục Thẩm Ngôn bước vào, nhưng tầm mắt Trác Duẫn vẫn không quên ngó nhìn cô gái nhỏ lần cuối.
Đúng thật bên ngoài là buổi tiệc cần một nam một nữ, nhưng vốn hợp tác chỉ những người có phận sự. Vậy chi bằng ban đầu sao lại không nói thẳng với hắn rằng không cần dẫn người theo. Để rồi người của hắn chỉ có thể đứng bên ngoài mà đợi hắn.
Ngay cả Lục Thẩm Ngôn cũng nhận thấy điều đó.
Nhưng chung quy vẫn cứ bước vào việc chính trước.
Trác Mân đứng bên ngoài, nơi đây khí lạnh vô cùng. Bản thân vô thức rùng mình vì cơn lạnh, nhưng đảo mắt nhìn nữ nhân ăn mặc hở hang bên cạnh, ả ta chẳng có vẻ gì lạnh cả.
Bộ ngực quyến rũ, bộ đồ mặc trên người phác họa cơ thể thu hút biết bao người.
Nhận thấy sự chăm chú của Trác Mân, cái ánh mắt nai tơ đó vừa nhìn là biết rõ thiếu nữ chưa trải sự đời rồi. Trách sao được khi ả ta đã lên giường với hàng trăm người rồi.
“Cô chưa thấy người đẹp như tôi bao giờ sao?”
Ả ta khẽ nâng ngực, dáng đứng nét nào chuẩn nét nấy. Nhưng Trác Mân lại chỉ đứng khép nép bên cạnh.
Quả thật là thiếu nữ chưa nếm mùi đời, ả đã nhìn người, chỉ có thể là chuẩn.
Bàn tay ả nắm lấy tay Trác Mân, trực tiếp rời khỏi vị trí. Lách người, bước thẳng ra hướng khu vực dự tiệc. Hiển nhiên Trác Mân sợ hãi vội ngăn cản, cô không dám rời vị trí. Nhưng rồi liền bị ả dương dương tự đắc nói lại.
“Cũng chỉ là phục vụ đàn ông vì tiền như tôi thì đừng có bày ra bộ dáng rụt rè đó nữa. Không làm, thì sao mà có ăn hả?”
Đêm nay, Lục Thẩm Ngôn thuê ả đi cùng với số tiền không hề nhỏ. Nhưng Lục Thẩm Ngôn bận, ả phải tự kiếm tiền chứ.
Vừa hướng ra xế hộp trước mặt, ánh đèn lập lòa, nhạc xập xình vang lên. Vô cùng nhức tai người nghe. Không những thế, chỉ mới đảo một vòng đã nhìn ra hàng loạt người ăn mặc hở hang. Không hẳn là hở hang, mà nói trắng ra chính là khoe thân.
Trác Mân giật nảy mình, đã bị ả ta dắt thẳng đến hướng khu vực một sòng bài lớn. Trên bàn, tiếng cười khanh khách vang lên, khói thuốc lập lòe. Thứ mùi trộn lẫn nước hoa, vô cùng khó chịu.
Những lá bài lớn được đánh ra, chỉ thấy mấy tên nam nhân trước mặt cười dung tục vô cùng. Từng xấp từng xấp tiền, đặt trước cả bàn cờ. Đều bị bọn họ lùa tay, thô thiển ném tiền vào nữ nhân ăn mặc hở hang bên cạnh. Thậm chí, có tên trực tiếp nhét vào ngực của những nữ nhân đó. Nhân tiện đưa tay bóp vài cái.
Nhưng rồi, hàng người sớm chặn lối ra vào. Một loạt vệ sĩ đứng xếp hàng dài. Hai bóng dáng cao ngạo bước vào, ánh mắt sâu đen nhánh hướng đến căn phòng được định sẵn. Đến khi tới nơi, hai kẻ lực lưỡng đứng canh gác trước cổng liền cúi người rồi mở cửa.
Sự xuất hiện của Trác Duẫn lẫn Lục Thẩm Ngôn, nhất thời thu hút không ít ánh mắt lên họ. Nơi đây, ai bên cạnh cũng ôm lấy một bạn tiệc, một nam một nữ.
Từ phía xa, một ánh mắt khác liếc nhìn hướng Trác Duẫn. Chỉ thấy phía bên cạnh người đàn ông có nữ nhân. Nhất thời không chịu mà lập tức nhõng nhẽo với lão già bên cạnh. Chẳng phải, nghe đồn Trác Duẫn không gần nữ sắc. Sao bây giờ lại thấy xuất hiện.
“Cha à. Sao cha bảo chắc chắn ngài ấy đêm nay không có ai?”
Lão Chu Thiên hơi cau mày, đêm nay là buổi hợp tác dự án sát nhập quán bar của lão vào tay Trác Duẫn đã có sự tính toán từ trước. Một phần, cũng muốn đánh cược đưa con gái lão tới. Cho nên mới ra chủ ý dẫn theo một người dự tiệc khác giới.
Vậy mà không nghĩ bên cạnh Trác Duẫn có sẵn nữ nhân.
Lão Chu Thiên, bề nổi kinh doanh các quán bar có tiếng trong thành phố. Nhưng thực chất từ bên trong là kinh doanh lượng lớn ma túy. Cho nên sự đồ sộ về tài sản đều do một mặt kinh doanh bất hợp pháp này.
Vốn biết được Trác Duẫn không đoái hoài tới những nữ nhân, nên dự định mượn tay đầu tư một chuỗi lớn kinh doanh quán bar tự dâng lên người đàn ông. Nhưng cái chính, là muốn đẩy con gái lão vào.
Nếu thật sự lọt vào tầm mắt Trác Duẫn, sau này chỉ cần ngồi không, tiền cũng tự có hưởng lợi.
Hiển nhiên, ông ta tâm lý biết được Trác Duẫn đang thực hiện xây dựng lượng lớn quán bar. Với lời đề nghị của Chu Thiên thì muốn trực tiếp gặp mặt mà hợp tác. Một sự giao dịch hời như thế, thử hỏi kẻ nào lại không muốn chứ?
“Đừng lo, lát nữa cha sẽ tự đẩy nữ nhân kia ra cho con.”
Vừa nói, vừa hướng mắt đến Trác Mân đang đứng bên cạnh. Bộ dáng không khác gì con nai ngơ ngác vậy. Xem ra, Trác Duẫn vậy mà để mắt đến những thiếu nữ ngây thơ.
Trác Duẫn lẫn Lục Thẩm Ngôn đứng không lâu, liền có một người đàn ông trung niên già dặn. Cẩn thận hướng tới hai người mà cung kính cúi chào. Sau liền dẫn đến trước căn phòng lớn dát vàng chói sáng.
Nhưng rồi đến đây, ông ta liền chủ động lên tiếng.
“Thưa ngài Trác lẫn ngài Lục, chỉ những người phận sự mới được bước vào. Còn hai vị cô nương đây, phiền ở lại bên ngoài.”
Trác Mân nghe đến đó thì ngước nhìn Trác Duẫn, hiểu thân phận tự động rời khỏi hắn. Trông thấy cô gái nhỏ lách sang một bên, Trác Duẫn hơi cau mày.
“Mời hai vị.”
Ông ta cung kính cúi gập người, cẩn thận đẩy cửa, đưa tay mời.
Trác Duẫn lẫn Lục Thẩm Ngôn bước vào, nhưng tầm mắt Trác Duẫn vẫn không quên ngó nhìn cô gái nhỏ lần cuối.
Đúng thật bên ngoài là buổi tiệc cần một nam một nữ, nhưng vốn hợp tác chỉ những người có phận sự. Vậy chi bằng ban đầu sao lại không nói thẳng với hắn rằng không cần dẫn người theo. Để rồi người của hắn chỉ có thể đứng bên ngoài mà đợi hắn.
Ngay cả Lục Thẩm Ngôn cũng nhận thấy điều đó.
Nhưng chung quy vẫn cứ bước vào việc chính trước.
Trác Mân đứng bên ngoài, nơi đây khí lạnh vô cùng. Bản thân vô thức rùng mình vì cơn lạnh, nhưng đảo mắt nhìn nữ nhân ăn mặc hở hang bên cạnh, ả ta chẳng có vẻ gì lạnh cả.
Bộ ngực quyến rũ, bộ đồ mặc trên người phác họa cơ thể thu hút biết bao người.
Nhận thấy sự chăm chú của Trác Mân, cái ánh mắt nai tơ đó vừa nhìn là biết rõ thiếu nữ chưa trải sự đời rồi. Trách sao được khi ả ta đã lên giường với hàng trăm người rồi.
“Cô chưa thấy người đẹp như tôi bao giờ sao?”
Ả ta khẽ nâng ngực, dáng đứng nét nào chuẩn nét nấy. Nhưng Trác Mân lại chỉ đứng khép nép bên cạnh.
Quả thật là thiếu nữ chưa nếm mùi đời, ả đã nhìn người, chỉ có thể là chuẩn.
Bàn tay ả nắm lấy tay Trác Mân, trực tiếp rời khỏi vị trí. Lách người, bước thẳng ra hướng khu vực dự tiệc. Hiển nhiên Trác Mân sợ hãi vội ngăn cản, cô không dám rời vị trí. Nhưng rồi liền bị ả dương dương tự đắc nói lại.
“Cũng chỉ là phục vụ đàn ông vì tiền như tôi thì đừng có bày ra bộ dáng rụt rè đó nữa. Không làm, thì sao mà có ăn hả?”
Đêm nay, Lục Thẩm Ngôn thuê ả đi cùng với số tiền không hề nhỏ. Nhưng Lục Thẩm Ngôn bận, ả phải tự kiếm tiền chứ.
Vừa hướng ra xế hộp trước mặt, ánh đèn lập lòa, nhạc xập xình vang lên. Vô cùng nhức tai người nghe. Không những thế, chỉ mới đảo một vòng đã nhìn ra hàng loạt người ăn mặc hở hang. Không hẳn là hở hang, mà nói trắng ra chính là khoe thân.
Trác Mân giật nảy mình, đã bị ả ta dắt thẳng đến hướng khu vực một sòng bài lớn. Trên bàn, tiếng cười khanh khách vang lên, khói thuốc lập lòe. Thứ mùi trộn lẫn nước hoa, vô cùng khó chịu.
Những lá bài lớn được đánh ra, chỉ thấy mấy tên nam nhân trước mặt cười dung tục vô cùng. Từng xấp từng xấp tiền, đặt trước cả bàn cờ. Đều bị bọn họ lùa tay, thô thiển ném tiền vào nữ nhân ăn mặc hở hang bên cạnh. Thậm chí, có tên trực tiếp nhét vào ngực của những nữ nhân đó. Nhân tiện đưa tay bóp vài cái.