Chương : 59
Ngoài trời đêm, những âm thanh của trận chiến cứ
như một tổ hợp của một dàn đồng ca đang chơi một cách điên loạn, Mộc Lâm lia đôi mắt ngó ngang ngó dọc, thấy con tà linh nào là vung thanh pháp khí chém ngay tức khắc, luồng linh lực tỏa ra sáng như ban ngày, mỗi ký tự khắc trên pháp khí đều lấp lánh như sao, nhưng càng đánh lâu Mộc Lâm càng thấm mệt khi phải dùng chút đạo hạnh của mình mà điều khiển thanh pháp bảo của dòng ẩn sĩ bí truyền, thanh Liệt Dương Kiếm tuy không nặng mấy nhưng số ma quỷ mà nó giết không hề ít, trải qua mấy đời ẩn sĩ nó vẫn luôn sáng rực như mới.
Quay trở lại hiện trường, lúc này Nhất Trung vẫn còn đang trong nỗi đau đớn khó tả, khi phải nhớ lại từng thứ mà có lẽ suốt thời gian tồn tại trên dương thế này cậu không muốn nhớ lại, cậu lại thấy có lỗi với Tuệ Như khi nhớ lại chuyện năm xưa cậu đã từng giết chết Kiến Nam, một người bạn thân thiết của cô ấy.
Thừa cơ hội đó, Đình Long nhanh chóng vạch ra một cái lưới với đầy những lá bùa trấn yêu dán trên đó, hắn tiến đến và quăng cái lưới đó vào người Nhất Trung, tiếng nổ lốp bốp vang lên khắp người, khiến cho cậu ta kêu la thảm thiết, cậu nằm gục tại chỗ không thể nào nhúc nhích được. Khoảnh khắc khi thanh Thiên Kiếp châm sắp đâm vào người Nhất Trung thì Tuệ Liên từ đâu đó nhảy ra trước chỗ của Nhất Trung đang nằm mà đưa người che lại, lúc bấy giờ Thiên Nghĩa cũng vừa chạy đến từ đằng xa, bản thân ông cũng kịp tận mắt chứng kiến được cảnh tượng đó. Thiên Kiếp châm đâm xuyên người Tuệ Liên, máu bắt đầu thấm ướt áo của cô gái trẻ, Tuệ Liên dần dần cảm nhận được cái cảm giác đau đớn ấy, nhưng rồi thấy được Nhất Trung vẫn không sao nên cô đã thấy vui trong lòng. Lão Thiên Nghĩa lúc này mới trợn trừng mắt mà hét lớn
- Tuệ Liên…
Tiếng gào thét xé tan màn đêm, tất cả mọi thứ như đổ sập trước mắt Thiên Nghĩa khi phải nhìn thấy cảnh đau lòng đó, ông vội chạy đến đỡ cô bé Tuệ Liên dậy, nương đầu tựa vào lòng, nước mắt lão Thiên Nghĩa bắt đầu dằn dụa khắp mặt.
- Tại sao con lại làm vậy chứ?
Những giọt máu hồng vẫn trào ra từ miệng của Tuệ Liên không sao ngừng được, trong giây phút ngắn ngủi, cô đưa đôi mắt yếu ớt nhìn mọi thứ xung quanh rồi cố gượng ép đôi môi thốt ra những lời cuối cùng.
- N.. hất… Tru...ng, anh… ấy là… người… tốt, là… người tốt…!
Vừa dứt câu, Tuệ Liên nằm thoi thóp trên tay Thiên Nghĩa trong sự ngỡ ngàng của Nhất Trung và Đình Long, bởi hắn không ngờ rằng một cô gái như Tuệ Liên lại dám lấy thân mình ra cứu lấy một tên cương thi không hề thân thiết gì với cô bé, hắn bắt đầu đắn đo suy nghĩ tại sao người như Tuệ Liên lại làm vậy?, có chăng là vì cô được truyền thụ bản tính lượng thiện từ Tuệ Như?
Mãi lo nghĩ về chuyện đó, Đình Long vô tình nhận ra thứ sức mạnh tiềm tàng trong người của một con cương thi vương đang dần dần dâng trào lên một cách mãnh liệt, nó lấn át và khủng khiếp đến nỗi những oán linh và cương thi thuộc hạ của hắn phải hoảng sợ và lẩn trốn hết. Một trận cuồng phong bắt đầu nổi lên, ánh trăng tàn đang dần bị che khuất bởi những đám mây đen kịt, tiếng sấm chớp bắt đầu ầm lên vang trời.
Lúc này Thiên Nghĩa ngồi bệt xuống đất ôm xác Tuệ Liên mà nhìn Nhất Trung không rời, lão thấy rõ đôi mắt quen thuộc đó, chính là ánh mắt mà năm xưa lão từng thấy khi Nhất Trung giết người. Nó không quá đen tối nhưng nó lại chứa đựng một thứ gì đó mà khiến cho ai nhìn vào cũng phải thất kinh hồn vía, trong phút chốc Nhất Trung dùng hai tay xé toạc cái lưới ra làm hai mà mặc cho bùa phong ấn đang hạn chế kháng cự của mình, điều đó làm chính cả Đình Long đang đứng tận mắt chứng kiến cảnh đó cũng phải kinh ngạc vì cái lưới đó chính là một món bảo bối vô cùng tốt, bình thường khó có con cương thi nào phá hủy được nó, cho dù có là đại cương thi hơn năm trăm năm công lực cũng khó lòng thoát ra được huống gì Lạc Nhất Trung chỉ mới sống chưa đầy bốn trăm năm.
Sau khi phá được lưới của Đình Long, Nhất Trung liền Thuấn Di ngay đến hắn trong chớp mắt và cho hắn một chưởng văng ra xa,Đình Long thổ huyết nằm gục tại chỗ. Lúc này thân người Nhất Trung mới trở lại trạng thái ban đầu, cậu chạy nhanh đến bên hai cha con Thiên Nghĩa, khóe mắt cậu lại ướt đẫm nước mắt.
- Tuệ Liên… Tuệ Liên… em tỉnh lại đi mà, Tuệ Liên.
Cô gái trẻ lúc bấy giờ mới cố gắng quay đầu ngước lên nhìn cái khuôn mặt thanh tú đó, cô cảm nhận được giọng nói ngọt ngào của Nhất Trung.
- Sao em lại khờ vậy? Anh là ma mà, vốn dĩ sống trên đời này đủ lâu rồi, thực tế anh cũng không muốn tồn tại tiếp ở cái thế giới này nữa.
- Anh Trung không sao là ổn rồi!
Cô bé mỉm cười nhìn Nhất Trung rồi từ từ nhắm mắt, hơi thở yếu dần đi rồi xuôi tay xuống đất.
- Liên, Liên à! Ba đây con, con tỉnh lại đi Liên… Liên…
Lão Thiên Nghĩa vừa nói ông ta vừa khóc sướt mướt không ngừng, giờ đó cũng đã quá ba giờ sáng, bầu trời vẫn ỳ đùng sấm chớp, trong cơn suy nghĩ cùng quẫn, Thiên Nghĩa nhìn Nhất Trung rồi nói.
- Hay… hay là biến con bé thành cương thi đi Trung?
- Không được! Ông điên rồi sao Thiên Nghĩa, tôi không muốn cô bé phải tồn tại trong cái bộ dạng người không ra người, ma không ra ma này được.
- Nhưng, nhưng mà tôi không muốn nó rời xa tôi dễ dàng như vậy được, Tuệ Như đã giao nó cho tôi, làm sao tôi có thể ăn nói với mẹ nó ở dưới suối vàng đây? Cậu nói đi!
Nghe đến đây! Cả hai người đàn ông đều ôm nhau giọt ngắn giọt dài, rồi trong khoảnh khắc đó Nhất Trung lại quyết định làm một chuyện táo bạo.
như một tổ hợp của một dàn đồng ca đang chơi một cách điên loạn, Mộc Lâm lia đôi mắt ngó ngang ngó dọc, thấy con tà linh nào là vung thanh pháp khí chém ngay tức khắc, luồng linh lực tỏa ra sáng như ban ngày, mỗi ký tự khắc trên pháp khí đều lấp lánh như sao, nhưng càng đánh lâu Mộc Lâm càng thấm mệt khi phải dùng chút đạo hạnh của mình mà điều khiển thanh pháp bảo của dòng ẩn sĩ bí truyền, thanh Liệt Dương Kiếm tuy không nặng mấy nhưng số ma quỷ mà nó giết không hề ít, trải qua mấy đời ẩn sĩ nó vẫn luôn sáng rực như mới.
Quay trở lại hiện trường, lúc này Nhất Trung vẫn còn đang trong nỗi đau đớn khó tả, khi phải nhớ lại từng thứ mà có lẽ suốt thời gian tồn tại trên dương thế này cậu không muốn nhớ lại, cậu lại thấy có lỗi với Tuệ Như khi nhớ lại chuyện năm xưa cậu đã từng giết chết Kiến Nam, một người bạn thân thiết của cô ấy.
Thừa cơ hội đó, Đình Long nhanh chóng vạch ra một cái lưới với đầy những lá bùa trấn yêu dán trên đó, hắn tiến đến và quăng cái lưới đó vào người Nhất Trung, tiếng nổ lốp bốp vang lên khắp người, khiến cho cậu ta kêu la thảm thiết, cậu nằm gục tại chỗ không thể nào nhúc nhích được. Khoảnh khắc khi thanh Thiên Kiếp châm sắp đâm vào người Nhất Trung thì Tuệ Liên từ đâu đó nhảy ra trước chỗ của Nhất Trung đang nằm mà đưa người che lại, lúc bấy giờ Thiên Nghĩa cũng vừa chạy đến từ đằng xa, bản thân ông cũng kịp tận mắt chứng kiến được cảnh tượng đó. Thiên Kiếp châm đâm xuyên người Tuệ Liên, máu bắt đầu thấm ướt áo của cô gái trẻ, Tuệ Liên dần dần cảm nhận được cái cảm giác đau đớn ấy, nhưng rồi thấy được Nhất Trung vẫn không sao nên cô đã thấy vui trong lòng. Lão Thiên Nghĩa lúc này mới trợn trừng mắt mà hét lớn
- Tuệ Liên…
Tiếng gào thét xé tan màn đêm, tất cả mọi thứ như đổ sập trước mắt Thiên Nghĩa khi phải nhìn thấy cảnh đau lòng đó, ông vội chạy đến đỡ cô bé Tuệ Liên dậy, nương đầu tựa vào lòng, nước mắt lão Thiên Nghĩa bắt đầu dằn dụa khắp mặt.
- Tại sao con lại làm vậy chứ?
Những giọt máu hồng vẫn trào ra từ miệng của Tuệ Liên không sao ngừng được, trong giây phút ngắn ngủi, cô đưa đôi mắt yếu ớt nhìn mọi thứ xung quanh rồi cố gượng ép đôi môi thốt ra những lời cuối cùng.
- N.. hất… Tru...ng, anh… ấy là… người… tốt, là… người tốt…!
Vừa dứt câu, Tuệ Liên nằm thoi thóp trên tay Thiên Nghĩa trong sự ngỡ ngàng của Nhất Trung và Đình Long, bởi hắn không ngờ rằng một cô gái như Tuệ Liên lại dám lấy thân mình ra cứu lấy một tên cương thi không hề thân thiết gì với cô bé, hắn bắt đầu đắn đo suy nghĩ tại sao người như Tuệ Liên lại làm vậy?, có chăng là vì cô được truyền thụ bản tính lượng thiện từ Tuệ Như?
Mãi lo nghĩ về chuyện đó, Đình Long vô tình nhận ra thứ sức mạnh tiềm tàng trong người của một con cương thi vương đang dần dần dâng trào lên một cách mãnh liệt, nó lấn át và khủng khiếp đến nỗi những oán linh và cương thi thuộc hạ của hắn phải hoảng sợ và lẩn trốn hết. Một trận cuồng phong bắt đầu nổi lên, ánh trăng tàn đang dần bị che khuất bởi những đám mây đen kịt, tiếng sấm chớp bắt đầu ầm lên vang trời.
Lúc này Thiên Nghĩa ngồi bệt xuống đất ôm xác Tuệ Liên mà nhìn Nhất Trung không rời, lão thấy rõ đôi mắt quen thuộc đó, chính là ánh mắt mà năm xưa lão từng thấy khi Nhất Trung giết người. Nó không quá đen tối nhưng nó lại chứa đựng một thứ gì đó mà khiến cho ai nhìn vào cũng phải thất kinh hồn vía, trong phút chốc Nhất Trung dùng hai tay xé toạc cái lưới ra làm hai mà mặc cho bùa phong ấn đang hạn chế kháng cự của mình, điều đó làm chính cả Đình Long đang đứng tận mắt chứng kiến cảnh đó cũng phải kinh ngạc vì cái lưới đó chính là một món bảo bối vô cùng tốt, bình thường khó có con cương thi nào phá hủy được nó, cho dù có là đại cương thi hơn năm trăm năm công lực cũng khó lòng thoát ra được huống gì Lạc Nhất Trung chỉ mới sống chưa đầy bốn trăm năm.
Sau khi phá được lưới của Đình Long, Nhất Trung liền Thuấn Di ngay đến hắn trong chớp mắt và cho hắn một chưởng văng ra xa,Đình Long thổ huyết nằm gục tại chỗ. Lúc này thân người Nhất Trung mới trở lại trạng thái ban đầu, cậu chạy nhanh đến bên hai cha con Thiên Nghĩa, khóe mắt cậu lại ướt đẫm nước mắt.
- Tuệ Liên… Tuệ Liên… em tỉnh lại đi mà, Tuệ Liên.
Cô gái trẻ lúc bấy giờ mới cố gắng quay đầu ngước lên nhìn cái khuôn mặt thanh tú đó, cô cảm nhận được giọng nói ngọt ngào của Nhất Trung.
- Sao em lại khờ vậy? Anh là ma mà, vốn dĩ sống trên đời này đủ lâu rồi, thực tế anh cũng không muốn tồn tại tiếp ở cái thế giới này nữa.
- Anh Trung không sao là ổn rồi!
Cô bé mỉm cười nhìn Nhất Trung rồi từ từ nhắm mắt, hơi thở yếu dần đi rồi xuôi tay xuống đất.
- Liên, Liên à! Ba đây con, con tỉnh lại đi Liên… Liên…
Lão Thiên Nghĩa vừa nói ông ta vừa khóc sướt mướt không ngừng, giờ đó cũng đã quá ba giờ sáng, bầu trời vẫn ỳ đùng sấm chớp, trong cơn suy nghĩ cùng quẫn, Thiên Nghĩa nhìn Nhất Trung rồi nói.
- Hay… hay là biến con bé thành cương thi đi Trung?
- Không được! Ông điên rồi sao Thiên Nghĩa, tôi không muốn cô bé phải tồn tại trong cái bộ dạng người không ra người, ma không ra ma này được.
- Nhưng, nhưng mà tôi không muốn nó rời xa tôi dễ dàng như vậy được, Tuệ Như đã giao nó cho tôi, làm sao tôi có thể ăn nói với mẹ nó ở dưới suối vàng đây? Cậu nói đi!
Nghe đến đây! Cả hai người đàn ông đều ôm nhau giọt ngắn giọt dài, rồi trong khoảnh khắc đó Nhất Trung lại quyết định làm một chuyện táo bạo.