Chương : 41
Chương 23: Sinh Tử Chiến
Giây phút đó tên Đại Tùng không thể nào chống cự được với sức mạnh của Nhất Trung, miệng hắn chỉ biết ú ớ trong khi Nhất Trung càng ngày càng siết chặt tay bóp cổ hắn. Được một hồi lâu anh mạnh tay cho Đại Tùng một đấm rất mạnh khiến hắn bay văng tít ra đằng xa đến thổ huyết, hắn ôm ngực mà miệng không ngừng ọc máu, Đại Tùng vừa ho sặc sụa vừa cắn răng nhìn về hướng Nhất Trung.
Tuệ Như đứng ở bên gốc cây chỗ Thiên Nghĩa nằm nhìn ra hướng hai người Đình Long và Nhất Trung để quan sát trận đánh, lúc này thì Thiên Nghĩa cũng đã nửa tỉnh nửa mê, anh cố gắng nhích người ra sau để tựa lưng vào gốc cây gần đó. Khi Tuệ Như thấy Thiên Nghĩa đã tỉnh lại thì cô mới vui mừng mà dìu Thiên Nghĩa ngồi dậy và kể đầu đuôi trận đánh từ nãy giờ cho Thiên Nghĩa nghe.
Lúc bấy giờ Độc Lục Nhãn lại kích hoạt ấn ký trên tay và khai mở ngũ hành sơ cấp ấn, sức mạnh không ngừng tăng lên một cách chóng mặt, Đình Long đã thử dùng rất nhiều đạo bùa và pháp thuật nhưng xem ra hắn ta vẫn không bị gì khi lần lượt những chiêu thức, bùa chú mà anh đã cất công học tập một thời gian dài lại bị Độc Lục Nhãn đánh trả lại một cách dễ dàng. Ngay cả bản thân anh cũng không thể nào tin được rằng với cấp bậc cương thi hiện tại mà hắn ta đã mạnh đến như vậy rồi thì đối với Nhất Trung sẽ rất là khó nhằn.
Khi trận chiến lên đến đỉnh điểm, lúc này đã hơn ba giờ sáng, chỉ còn lại vỏn vẹn hai tiếng nữa thôi là trời sẽ sáng, tất cả mọi trận pháp và kết giới đều sẽ bị vô hiệu hóa, lúc đó thì thành phố này sẽ vướng phải trận đánh này mà trở nên tan hoang.
Đình Long tay cầm thanh pháp kiếm cắm xuống đất, hai tay kết ấn
"Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền - Khu Tà"
Huyền thuật cao cấp thỉnh gọi Long Thần đến tiêu diệt yêu nghiệt được Đình Long thi triển trong thoáng chốc, nguồn ánh sáng chiếu rọi thẳng đến Độc Lục Nhãn khiến cho hắn như tê liệt, Độc Lục Nhãn cố dùng hai tay chặn lại con rồng ấy và làm chệch hướng của nó. Tiếp tục dùng Thuấn Di chớp mắt đã đến thẳng trước mặt Đình Long rồi thu tay lại đấm cho Đình Long một cú thật mạnh, sức mạnh cực đại tạo ra một tiếng nổ lớn, lúc này thì Đình Long mới cảm nhận được cơn đau mà cú đấm vừa rồi đã gây ra, nó lúng hẳn vào lòng ngực anh đến nỗi những đường bùa chú trên cơ thể anh vẽ từ trước đó chịu không nỗi mà vỡ tan, Đình Long vật vã với miệng đầy máu, anh bất tỉnh ngay sau đó. Giờ đây chỉ còn lại Tuệ Như và Nhất Trung, không khí dần yên ắng lại vì giữa hai bên đều bị thương không ít.
Cuộc chiến giữa hai con cương thi của gia tộc Lạc Gia cuối cùng cũng đến hồi kết, khi cả hai người đều vận hết công lực để đánh một trận quyết định. Độc Lục Nhãn và cả Nhất Trung gầm rú thật lớn khi hai ánh mắt của hai người nhìn nhau, một bên là hận thù của gia tộc, một bên là vì bạn bè, tình cảm và cả lòng nhân từ của một con người thật sự.
Hình xăm trên tay của cả hai cương thi vương đều hiện lên rõ mồn một, may mắn thay vũ khí bổn mệnh của Độc Lục Nhãn đã đạt đến giới hạn, do chiêu vừa rồi đã làm cho nó cạn kiệt sức mạnh, bởi vì cú đấm ấy đã hút đi rất nhiều sức lực của vũ khí bổn mệnh mà Độc Lục Nhãn sử dụng, cho nên cây vũ khí ấy cũng từ từ mà tan biến vào không trung.
" Phệ Hồn Lăng Vũ - Mở"
Đôi cánh thật to bỗng chốc xòe ra từ phía sau lưng Nhất Trung, tốc độ của anh lúc này trở nên nhanh hơn hẳn, cả hai bên đều dùng Thuấn Di để tấn công, những cú đấm, những cái soạt chân liên tục tung ra rất nhanh, Tuệ Như ở ngoài nhìn rất rõ nhưng riêng Thiên Nghĩa thì không khác gì những tia sáng lòe loẹt va chạm vào nhau. Bình thường thì hầu hết sức mạnh về thể chất của của thi đã hơn người bình thường rất nhiều rồi giờ vận sức với nguyền ấn của Thiên Kiếp cho nên tốc độ của cả hai người bọn họ mới có thể nhanh được đến như vậy.
Tuệ Như thắc mắc hỏi Thiên Nghĩa:
- Tại sao ngay từ đầu Độc Lục Nhãn lại không dùng tốc độ của hắn để áp đảo Đình Long mà phải đợi cho đến khi đánh với Nhất Trung thì hắn mới dùng kia chứ?
Thiên Nghĩa vừa ho vừa đáp lời thật chậm rãi:
- Hừm hừm... mỗi một sức mạnh hay bất cứ một loại huyền thuật nào cũng đều có điểm yếu riêng của nó,... trường hợp này... nếu hắn dùng năng lực đó quá nhiều sẽ làm hắn bị tê liệt một thời gian,... cho nên... hắn đã đợi cho đến bây giờ.
Lúc này trời đã gần sáng, gà đã bắt đầu gáy báo hiệu rằng sắp không còn đủ thời gian nữa, Độc Lục Nhãn và Nhất Trung vẫn đang cố gắng tung ra hết sức lực của mình nhưng vẫn bất phân thắng bại. Giây phút chót Nhất Trung và Độc Lục Nhãn hét thật to và cả hai đều tung ra cú đấm với một lực rất lớn, khoảnh khắc hai luồng sức mạnh đối lập nhau va chạm, sức ép vật lý tạo ra một quả cầu bao quanh hai người họ lại rồi được một lúc thì nổ tung. Vụ nổ lớn vang dội ra làm cho kết giới không chịu được nữa mà bị phá vỡ, những tấm cửa kính bao quanh phạm vi đều bị vỡ tan nát, Tuệ Như và cả hai người Thiên Nghĩa, Đình Long bị gió thổi bay một khoảng cách khá xa nhưng họ vẫn không sao cả, khi mọi thứ dần chìm vào trong yên tỉnh cả ba người dìu dắt nhau đến chỗ của vụ nổ lúc nãy để coi kết quả.
Mọi thứ không còn lại gì sau đống đất đá đổ nát, xác của Độc Lục Nhãn bị cháy đen nằm im lìm trong một cái hố rất to dưới đất, khói bốc lên nghi ngút.
Giây phút đó tên Đại Tùng không thể nào chống cự được với sức mạnh của Nhất Trung, miệng hắn chỉ biết ú ớ trong khi Nhất Trung càng ngày càng siết chặt tay bóp cổ hắn. Được một hồi lâu anh mạnh tay cho Đại Tùng một đấm rất mạnh khiến hắn bay văng tít ra đằng xa đến thổ huyết, hắn ôm ngực mà miệng không ngừng ọc máu, Đại Tùng vừa ho sặc sụa vừa cắn răng nhìn về hướng Nhất Trung.
Tuệ Như đứng ở bên gốc cây chỗ Thiên Nghĩa nằm nhìn ra hướng hai người Đình Long và Nhất Trung để quan sát trận đánh, lúc này thì Thiên Nghĩa cũng đã nửa tỉnh nửa mê, anh cố gắng nhích người ra sau để tựa lưng vào gốc cây gần đó. Khi Tuệ Như thấy Thiên Nghĩa đã tỉnh lại thì cô mới vui mừng mà dìu Thiên Nghĩa ngồi dậy và kể đầu đuôi trận đánh từ nãy giờ cho Thiên Nghĩa nghe.
Lúc bấy giờ Độc Lục Nhãn lại kích hoạt ấn ký trên tay và khai mở ngũ hành sơ cấp ấn, sức mạnh không ngừng tăng lên một cách chóng mặt, Đình Long đã thử dùng rất nhiều đạo bùa và pháp thuật nhưng xem ra hắn ta vẫn không bị gì khi lần lượt những chiêu thức, bùa chú mà anh đã cất công học tập một thời gian dài lại bị Độc Lục Nhãn đánh trả lại một cách dễ dàng. Ngay cả bản thân anh cũng không thể nào tin được rằng với cấp bậc cương thi hiện tại mà hắn ta đã mạnh đến như vậy rồi thì đối với Nhất Trung sẽ rất là khó nhằn.
Khi trận chiến lên đến đỉnh điểm, lúc này đã hơn ba giờ sáng, chỉ còn lại vỏn vẹn hai tiếng nữa thôi là trời sẽ sáng, tất cả mọi trận pháp và kết giới đều sẽ bị vô hiệu hóa, lúc đó thì thành phố này sẽ vướng phải trận đánh này mà trở nên tan hoang.
Đình Long tay cầm thanh pháp kiếm cắm xuống đất, hai tay kết ấn
"Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền - Khu Tà"
Huyền thuật cao cấp thỉnh gọi Long Thần đến tiêu diệt yêu nghiệt được Đình Long thi triển trong thoáng chốc, nguồn ánh sáng chiếu rọi thẳng đến Độc Lục Nhãn khiến cho hắn như tê liệt, Độc Lục Nhãn cố dùng hai tay chặn lại con rồng ấy và làm chệch hướng của nó. Tiếp tục dùng Thuấn Di chớp mắt đã đến thẳng trước mặt Đình Long rồi thu tay lại đấm cho Đình Long một cú thật mạnh, sức mạnh cực đại tạo ra một tiếng nổ lớn, lúc này thì Đình Long mới cảm nhận được cơn đau mà cú đấm vừa rồi đã gây ra, nó lúng hẳn vào lòng ngực anh đến nỗi những đường bùa chú trên cơ thể anh vẽ từ trước đó chịu không nỗi mà vỡ tan, Đình Long vật vã với miệng đầy máu, anh bất tỉnh ngay sau đó. Giờ đây chỉ còn lại Tuệ Như và Nhất Trung, không khí dần yên ắng lại vì giữa hai bên đều bị thương không ít.
Cuộc chiến giữa hai con cương thi của gia tộc Lạc Gia cuối cùng cũng đến hồi kết, khi cả hai người đều vận hết công lực để đánh một trận quyết định. Độc Lục Nhãn và cả Nhất Trung gầm rú thật lớn khi hai ánh mắt của hai người nhìn nhau, một bên là hận thù của gia tộc, một bên là vì bạn bè, tình cảm và cả lòng nhân từ của một con người thật sự.
Hình xăm trên tay của cả hai cương thi vương đều hiện lên rõ mồn một, may mắn thay vũ khí bổn mệnh của Độc Lục Nhãn đã đạt đến giới hạn, do chiêu vừa rồi đã làm cho nó cạn kiệt sức mạnh, bởi vì cú đấm ấy đã hút đi rất nhiều sức lực của vũ khí bổn mệnh mà Độc Lục Nhãn sử dụng, cho nên cây vũ khí ấy cũng từ từ mà tan biến vào không trung.
" Phệ Hồn Lăng Vũ - Mở"
Đôi cánh thật to bỗng chốc xòe ra từ phía sau lưng Nhất Trung, tốc độ của anh lúc này trở nên nhanh hơn hẳn, cả hai bên đều dùng Thuấn Di để tấn công, những cú đấm, những cái soạt chân liên tục tung ra rất nhanh, Tuệ Như ở ngoài nhìn rất rõ nhưng riêng Thiên Nghĩa thì không khác gì những tia sáng lòe loẹt va chạm vào nhau. Bình thường thì hầu hết sức mạnh về thể chất của của thi đã hơn người bình thường rất nhiều rồi giờ vận sức với nguyền ấn của Thiên Kiếp cho nên tốc độ của cả hai người bọn họ mới có thể nhanh được đến như vậy.
Tuệ Như thắc mắc hỏi Thiên Nghĩa:
- Tại sao ngay từ đầu Độc Lục Nhãn lại không dùng tốc độ của hắn để áp đảo Đình Long mà phải đợi cho đến khi đánh với Nhất Trung thì hắn mới dùng kia chứ?
Thiên Nghĩa vừa ho vừa đáp lời thật chậm rãi:
- Hừm hừm... mỗi một sức mạnh hay bất cứ một loại huyền thuật nào cũng đều có điểm yếu riêng của nó,... trường hợp này... nếu hắn dùng năng lực đó quá nhiều sẽ làm hắn bị tê liệt một thời gian,... cho nên... hắn đã đợi cho đến bây giờ.
Lúc này trời đã gần sáng, gà đã bắt đầu gáy báo hiệu rằng sắp không còn đủ thời gian nữa, Độc Lục Nhãn và Nhất Trung vẫn đang cố gắng tung ra hết sức lực của mình nhưng vẫn bất phân thắng bại. Giây phút chót Nhất Trung và Độc Lục Nhãn hét thật to và cả hai đều tung ra cú đấm với một lực rất lớn, khoảnh khắc hai luồng sức mạnh đối lập nhau va chạm, sức ép vật lý tạo ra một quả cầu bao quanh hai người họ lại rồi được một lúc thì nổ tung. Vụ nổ lớn vang dội ra làm cho kết giới không chịu được nữa mà bị phá vỡ, những tấm cửa kính bao quanh phạm vi đều bị vỡ tan nát, Tuệ Như và cả hai người Thiên Nghĩa, Đình Long bị gió thổi bay một khoảng cách khá xa nhưng họ vẫn không sao cả, khi mọi thứ dần chìm vào trong yên tỉnh cả ba người dìu dắt nhau đến chỗ của vụ nổ lúc nãy để coi kết quả.
Mọi thứ không còn lại gì sau đống đất đá đổ nát, xác của Độc Lục Nhãn bị cháy đen nằm im lìm trong một cái hố rất to dưới đất, khói bốc lên nghi ngút.