Chương : 12
Lý Trì quyết định thời gian phỏng vấn là vào thứ hai tuần sau.
Điểm này Cố Phán cực kỳ hài lòng. Dù sao thời gian dài một chút, cô cũng có thể chuẩn bị đầy đủ hơn chút.
Cô lên mạng lùng sục một tá áo phông 9,9 đồng gồm cả phí vận chuyển, lại mua mấy cái váy ngắn giản dị không lòe loẹt nhìn lại cực kỳ rẻ tiền.
Ngày hôm sau nhận được, cô lần lượt thay cho Đổng Thiện Thiện nhìn một chút. Tổng thể mà nói, ngoài cảm giác dán lên da tự thấy cực kém ra, những cái khác cũng miễn cưỡng khen ngợi.
Dù sao thứ cô muốn chính là một sản phẩm chất lượng kém có thể đè ép hơi thở cao cấp trên người.
Đổng Thiện Thiện hoàn toàn không hiểu sự lạc quan của chị em tốt. Cô ấy quan sát trên dưới một phen, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Cố Phán.
"Cậu không cảm thấy... Trên người cậu, cao cấp nhất chính là khuôn mặt này à?"
Gương mặt này của Cố Phán, từ lông mày đến cái miệng, mỗi một chỗ đều vô cùng rõ ràng viết mấy chữ to【 rất đắt, động vào không nổi 】.
Mặc đồ rách nát nữa thì có tác dụng gì? Vác cái khuôn mặt này, cô chính là khoác bao tải người ta cũng sẽ cảm thấy là tiểu thư nhà giàu trong lúc rảnh rỗi đang Cosplay.
Cố Phán ngược lại không ngờ rằng chị em sẽ coi trọng cô như thế. Có điều suy nghĩ một chút, lại cảm thấy lời cô ấy nói là sự thật.
Do dự trong chốc lát, cô thử thăm dò hỏi: "Thế, nếu không tớ mua cái phấn nước giảm màu? Bôi mặt như màu của cậu?"
Đổng Thiện Thiện: "..."
Đi chết đi, hiểu rõ nghiệp vụ một chút có được không:)
-
Giải trí Bạch Hùng gần đây chuẩn bị thông báo một chương trình nghệ thuật tổng hợp tìm kiếm tài năng để cho một nhóm ra mắt.
Dự án là nhập bản quyền từ nước ngoài, người hướng dẫn cũng đã chọn người có khả năng hát nhảy rất nổi tiếng trong nước, trong đó còn có một tiểu sinh đang nổi chạm tay có thể bỏng.
Hâm nóng, tuyên truyền, vận động, đều làm vô cùng hoàn hảo, không có gì bất ngờ xảy ra, tiết mục này nhất định sẽ cực kỳ thành công.
Đến tìm kiếm tài năng lần này có thực tập sinh của rất nhiều công ty. Những công ty nhỏ kia thì dễ nói, nhưng VW dưới cờ Cố thị và Lạc Ngu dưới cờ Thẩm thị, lại là trong nhóm công ty tuyệt đối không thể thất lễ.
Cho nên, người phụ trách bên phía Bạch Hùng vì tỏ rõ sự coi trọng đối với hai công ty, đặc biệt từ sớm đã hẹn thư ký của hai công ty cùng tổng giám đốc của bọn họ tới họp, bàn bạc một chút tình huống của nghệ sĩ hai bên.
Anh ta vốn cho rằng hai công ty nhiều nhất sẽ phái thư ký tới, lại không ngờ tới đây vậy mà thật sự là tổng giám đốc của bọn họ.
Người phụ trách vừa mừng vừa lo, lúc tiếp đãi đã lấy ra mười hai phần nhiệt tình, chỉ kém cung phụng hai vị tổng giám đốc kia như tổ tông, nhưng đáng tiếc là, cũng không đạt được kết quả mà anh ta muốn.
Anh ta kề cà nói đến miệng cũng sắp khô rồi, hai người đàn ông ngồi đối diện trên ghế xô-pha vẫn bất động như núi.
Cố An Nam tùy tiện ngồi ở đó, hợp đồng mà người phụ trách đưa qua được hắn đặt trên đầu gối, ngón tay như có như không gõ ở phía trên, ánh mắt nhàn nhã bay về phía đối diện.
Mà người ngồi đối diện, nhưng là Thẩm Mộ Ngạn.
So với sự thờ ơ của hắn, Thẩm Mộ Ngạn trầm tĩnh hơn một chút.
Hợp đồng mà người phụ trách đưa tới, anh đều xem qua, biểu cảm nhìn không ra vui buồn giận dữ, trong thái độ bình tĩnh lại có vẻ thản nhiên mà anh quen có.
Nhưng dù như thế, khí thế của anh cũng đè ép ở đó, không khí xung quanh bởi vì anh đều cứng lại mấy phần.
Nhìn dáng vẻ của hai người này, người phụ trách cũng thật sự là không nói được nữa, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, tiếp theo bắt đầu lần hoài nghi cuộc đời thứ 8 trong ngày hôm nay ——
Anh ta rốt cuộc là đang họp hay là đang túc trực bên linh cữu đây? Người nắm quyền của công ty lớn đều ít nói như vậy sao?
Hơn nữa, ánh mắt của Chủ tịch Tiểu Cố kia là có chuyện gì chứ, vì sao dáng vẻ nhìn như là có chuyện cũ gì với vị tổng giám đốc Thẩm kia vậy?
Trong lúc miên man suy nghĩ, vị Chủ tịch Tiểu Cố kia lại có hành động.
Chỉ thấy hắn "Bộp" một cái ném hợp đồng lên trên bàn, nâng mắt nhìn sang người phụ trách của giải trí Bạch Hùng.
"Anh vừa mới nói, có ý định muốn quyền phát sóng bộ phim chiếu mạng mới của VW chúng tôi, có đúng vậy không?"
Quả thật như lời hắn nói, người phụ trách vừa nãy trong tối ngoài sáng một mực ám chỉ, chính là muốn bộ phim mới của công ty bọn họ.
Kịch bản của bộ phim kia, có người bên giải trí Bạch Hùng đã từng vô ý xem qua.
Từ hình tượng nhân vật đến kịch bản, không có chỗ nào mà không phải là theo sát điểm nóng đang thịnh hành. Hơn nữa bọn họ chọn diễn viên cũng vô cùng có tâm, hết sức phù hợp nhân vật, lại thêm hậu kỳ của bọn họ tốt, hoàn toàn có thể là tác phẩm tiếp theo có khả năng thắng lớn.
Phim kiểu này bọn họ đương nhiên muốn mua.
Vì thế, sau khi nghe được lời Cố An Nam, người phụ trách liên tục gật đầu.
"Có thể. Tôi có thể kêu người phía dưới cân nhắc ưu tiên các anh, nhưng điều kiện là, tìm kiếm tài năng ra mắt lần này, tần suất quảng bá của thực tập sinh công ty chúng tôi nhất định phải là cấp S."
Nhóm tìm kiếm tài năng được chọn cuối cùng sẽ là từ bên trong hơn mười thực tập sinh, chọn ra 9 người thành nhóm để ra mắt.
Thứ bậc về sau cùng với vị trí trung tâm, tất cả đều phải xem biểu hiện cùng khả năng lôi kéo người hâm mộ của bản thân tuyển thủ. Nhưng dưới điều kiện như nhau, thực tập sinh có tần số lên hình cao, cơ hội được người xem nhìn thấy lớn hơn, có nền tảng quảng bá, đến lúc bỏ phiếu bình chọn cũng sẽ lấy được tiên cơ.
Cái này vốn cũng không tính là việc gì khó, nhưng vị Chủ tịch Tiểu Cố này lại nói thẳng tuột ra như vậy, hơn nữa còn là ngay trước mặt tổng giám đốc của một công ty khác có người tham gia tuyển chọn...
Ngoại trừ làm khó dễ người ta, còn có chút ý khiêu khích đi?
Dưới mông người phụ trách của giải trí Bạch Hùng giống như mọc lên một cái đinh, đứng ngồi không yên. Anh ta thấp thỏm thoáng nhìn về bên phía Thẩm Mộ Ngạn, tâm trạng cũng từ túc trực bên linh cữu biến thành trạng thái viếng mồ mả rồi.
Anh ta bây giờ hận không thể quay trở lại vài ngày trước, thật sự cho bản thân một cái tát, không có việc gì mời cái gì mà tổng giám đốc công ty tới họp, đây không phải rảnh rỗi sinh nông nổi muốn cho bản thân sợi dây thừng treo ngược lên chơi sao!
Lần này thì xong rồi, chơi hỏng luôn rồi.
Người phụ trách hết sức bi tráng nghĩ đến tình cảnh lát nữa bản thân phải đối mặt với tràng diện Tu La thảm bại, nào ngờ đợi một hồi lâu, cũng không nghe thấy bên phía Thẩm Mộ Ngạn lên tiếng.
Anh ta có chút kinh ngạc cũng có chút luống cuống, nhìn về phía Thẩm Mộ Ngạn.
"Tổng giám đốc Thẩm, ngài xem..."
Thẩm Mộ Ngạn lúc này đang lật một trang cuối cùng của hợp đồng, đợi sau khi xem xong hết, vẻ mặt anh bình tĩnh đặt chồng giấy A4 kia lên bàn.
"Không có vấn đề gì, bên phía chúng tôi có thể ký kết."
Người phụ trách cắn răng một cái, "Cái đó, tổng giám đốc Thẩm, ngài vừa rồi có nghe được lời của chủ tịch Tiểu Cố không ạ? Ý của anh ta là..."
Người phụ trách lại thuật lại một lần toàn bộ lời nói của Cố An Nam, Thẩm Mộ Ngạn nghe xong, chỉ gật gật đầu, "Có thể."
Lần này không chỉ người phụ trách kinh ngạc, ngay cả Cố An Nam ở đối diện cũng cực kỳ bất ngờ.
Ánh mắt hắn từ hững hờ khiêu khích, dần dần biến thành tìm tòi nghiên cứu.
Người phụ trách thì không có nghĩ nhiều như vậy, sau khi anh ta có được câu trả lời của Thẩm Mộ Ngạn, lại nhanh chóng xác nhận với bên Cố An Nam.
Cố An Nam giống như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở đối diện, thật lâu sau, nói: "Được thôi, ký đi, người ta cũng đã cam tâm tình nguyện làm bàn đạp cho đứa bé của công ty chúng tôi, tôi còn có cái gì mà không nguyện ý chứ?"
Nhịp tim của người phụ trách cũng sắp đập 180 lần rồi, vị chủ tịch Tiểu Cố này đến cùng là làm sao vậy chứ? Một mực khiêu khích là có ý gì? Không biết còn tưởng rằng anh ta và tổng giám đốc Thẩm ở đối diện có yêu hận tình thù gì không thể cho ai biết đấy.
Ngược lại là vị tổng giám đốc Thẩm kia, từ đầu đến cuối cũng không nhìn anh ta, lúc này lại bị khiêu khích, cũng chỉ bình tĩnh uống cà phê trong tách.
Có điều cũng may, cuối cùng hợp đồng của hai bên đều chắc chắn, mục đích của người phụ trách đạt được rồi, việc nên làm đều đã làm xong, trong lòng thoải mái hơn không ít.
Anh ta hỏi có tính tượng trưng: "Tổng giám đốc Thẩm, Chủ tịch Tiểu Cố, các vị xem cũng gần trưa rồi, tôi để người đặt chỗ ở nhà hàng, chúng ta đơn giản đi ăn chút gì chứ?"
"Tôi thì có thể, chỉ là không biết tổng giám đốc Thẩm một ngày trăm công ngàn việc có thời gian hay không?" Cố An Nam cười nhìn về phía Thẩm Mộ Ngạn.
Người phụ trách cũng nhìn sang, chờ đợi câu trả lời của vị này.
Thẩm Mộ Ngạn nâng mắt nhìn sang phía đối diện, Cố An Nam cười nhạt đón cái nhìn dò xét của anh, ánh mắt của hai người đàn ông ở giữa không trung ngắn ngủi gặp nhau.
Chẳng biết tại sao, người phụ trách ngồi ở bên cạnh không khỏi cảm nhận được khí tràng của hai người đang va chạm kịch liệt, đồng thời không khí có một tia kỳ quái.
Một lát sau, Thẩm Mộ Ngạn gật đầu, "Có thể."
Người phụ trách nhẹ nhàng thở ra, anh ta lại hỏi: "Vậy tôi kêu người đặt trước phòng ăn trên lầu của khách sạn Hilton ở đối diện nhé, bên đó mới thuê một đầu bếp làm món Pháp, tay nghề cũng được."
Cố An Nam không có ý kiến gì, ngược lại là bên phía Thẩm Mộ Ngạn, anh đột nhiên hỏi: "Khách sạn đối diện à?"
"Phải." Người phụ trách gật đầu, "Tổng giám đốc Thẩm, ngài có vấn đề gì không?"
Thẩm Mộ Ngạn còn chưa trả lời, Cố An Nam ở đầu kia đã tiếp một câu trước: "Tổng giám đốc Thẩm không muốn đi Hilton à? Tôi thì rất chờ mong món ăn bên đó, anh rộng lượng, nhân nhượng tôi một chút?"
Người phụ trách quả thực muốn chết ngay tại chỗ, ngày hôm nay đây rốt cuộc gọi là chuyện gì chứ!
Trước kia anh ta cũng không phải là không có qua lại với vị chủ tịch Tiểu Cố này, cảm giác cũng không giống dáng vẻ hùng hổ dọa người một bước không cho như hôm nay, chọn cái địa điểm ăn cơm cũng có thể khiêu khích nữa?
Người phụ trách hoài nghi nghiêm trọng hắn ta có phải là ăn phải thuốc giả gì nên đột nhiên mất trí, bằng không thì trạng thái kiểu này... Có thể ngồi vững vị trí người nắm quyền Cố thị, thật sự là khó mà khiến người ta tin phục.
Mà khiến người ta khó mà tin được hơn chính là, đối mặt với một lần khiêu khích nữa của Cố An Nam, phản ứng của Thẩm Mộ Ngạn, vẫn như cũ là lui một bước.
Anh chỉ im lặng một lát, tiếp sau đó liền gật đầu đồng ý.
Người phụ trách chỉ kém vui mừng hớn hở khua chiêng gõ trống, liên tục nói anh ta ra ngoài trước đặt chỗ, nói hai người an tâm chớ sốt ruột. Trên thực tế là muốn nhanh chóng trốn ra ngoài, sợ Cố An Nam lại làm ra cái yêu thiêu thân gì liên lụy đến bản thân.
Cố An Nam bên này cũng có chút ngoài ý muốn. Hôm nay hắn tới mang theo đầy đủ lợi thế, tuy chuyện cần bàn nhỏ đến mức có thể bỏ qua không tính, nhưng nếu đã cách nhiều năm lại đấu với Thẩm Mộ Ngạn lần nữa, hắn không đạo lý nào lại thua tiếp.
Nhưng người đàn ông này hôm nay là làm sao vậy?
Là ảo giác của mình hay là thế nào? Vì sao hắn luôn cảm thấy Thẩm Mộ Ngạn đang nhân nhượng hắn, hơn nữa còn mơ hồ mang theo chút...
Thái độ nhượng bộ kỳ lạ?
Phát giác được điểm ấy, Cố An Nam đột nhiên cảm thấy hôm nay lãng phí thời gian tới đây một chuyến, quả thực nhàm chán cực độ. Hắn thậm chí ngay cả chuyện lát nữa ăn cơm, cũng bắt đầu không hứng thú lắm.
-
Lý Trì hẹn địa điểm phỏng vấn là trong một quán cà phê dưới lầu của khách sạn.
Cố Phán và Đổng Thiện Thiện sớm hơn gần một tiếng đã đi ra cửa. Lái xe đưa bọn họ đến trạm xe buýt còn cách khách sạn mấy cây số, vì duy trì hình tượng cô gái tìm việc gia cảnh nghèo khó, Cố Phán hăng hái lôi kéo Đổng Thiện Thiện, chịu đựng nhiệt độ cao gần 35 độ, đi bộ gần 10 phút.
Đôi giày đi lại đế thấp màu đen 19,9 mà cô săn lùng được kia, lúc này đang nhận lấy trắc trở mà loại giá trị như nó không nên tiếp nhận. Lúc mắt thấy giầy bị dẫm đến sắp bong ra, cuối cùng đã tới khách sạn hẹn phỏng vấn.
Đứng trong một chỗ râm mát bên ngoài cửa khách sạn, hai cô gái đều hết sức ăn ý, nhìn xe cộ đông nghịt bên đường, trầm mặc nghi ngờ cuộc đời.
"Chị em này, tớ thấy hình tượng cô gái nghèo khổ này, không thật thích hợp với cậu." Đổng Thiện Thiện không biểu cảm cầm khăn tay lau mồ hôi trên mặt, tê dại mở miệng.
"Không nói gạt cậu, tớ cũng có suy nghĩ này."
"Vậy, không thì hôm nay chúng ta cứ thôi đi nhé?"
Nói thật, khoảnh khắc đó Cố Phán cũng có chút lắc lư do dự.
Chủ yếu là cô bắt đầu hoài nghi bản thân có thể chịu được hay không. Nếu như thật sự phỏng vấn thành công, cô vào làm việc, vậy chẳng phải là mỗi ngày đều phải trải qua cuộc sống kiểu này hay sao?
Ô ô ô Tiểu Hương cực đỉnh, Tiffany của cô đều thoải mái ở nhà thổi điều hoà, cô thân là chủ nhân, lại phải đội nhiệt độ cao bôn ba qua lại nuôi gia đình?
Cái này thích hợp sao!
Cố Phán mệt mỏi muốn bỏ cuộc, nhưng lại nghĩ đến Thẩm Mộ Ngạn người đàn ông kia, nhiệt huyết bị nhiệt độ cao cùng mỏi mệt rút khô trong nháy mắt quay lại hơn phân nửa.
Trong giây lát, cô đứng thẳng người lần nữa, đón lấy túi khăn giấy mới bóc và gương trang điểm trong tay Đổng Thiện Thiện, cẩn thận sửa sang lại trang điểm của mình.
Đổng Thiện Thiện nhìn điệu bộ này của chị em thì than thở một chút.
"Thật không định từ bỏ à?"
"Không, tớ muốn để ông trời biết tớ không nhận thua."
Nói rồi, Cố Phán lại sửa sang lại một phen váy áo trên người, chỉnh rồi chỉnh, đột nhiên đánh mắt nhìn lên trên người Đổng Thiện Thiện.
"Sao thế?"
"Sao tớ cảm thấy hai người chúng ta hôm nay đứng cùng một chỗ, giống như là cầm lấy kịch bản tiểu thư và nha hoàn nhỉ? Bộ quần áo này của cậu cộng lại cũng gần sáu chữ số, cả người tớ đây ngay cả một trăm đồng cũng chưa qua."
Đổng Thiện Thiện bị chọc cười, nhanh chóng an ủi: "Nào có. Hơn nữa, cho dù là nha hoàn, kịch bản cậu cầm cũng là loại kịch bản đại nữ chính sẽ phản công đấy. Chỉ nhìn gương mặt này, thì tuyệt đối không phải mệnh làm nha hoàn nhé."
Cố Phán bị lời tâng bốc của chị em thổi cho cả người khoan khoái dễ chịu, nào biết chưa vui vẻ bao lâu, quay người lại, ở đối diện đã nhìn thấy anh trai Cố An Nam mà cô đã mấy ngày không gặp, còn có bên cạnh anh ấy là... Thẩm Mộ Ngạn.
"..."
"..."
"..."
Đường tình của cô còn chưa đi thì đã long đong như thế sao?
Cười mà sống không nổi nữa.
Điểm này Cố Phán cực kỳ hài lòng. Dù sao thời gian dài một chút, cô cũng có thể chuẩn bị đầy đủ hơn chút.
Cô lên mạng lùng sục một tá áo phông 9,9 đồng gồm cả phí vận chuyển, lại mua mấy cái váy ngắn giản dị không lòe loẹt nhìn lại cực kỳ rẻ tiền.
Ngày hôm sau nhận được, cô lần lượt thay cho Đổng Thiện Thiện nhìn một chút. Tổng thể mà nói, ngoài cảm giác dán lên da tự thấy cực kém ra, những cái khác cũng miễn cưỡng khen ngợi.
Dù sao thứ cô muốn chính là một sản phẩm chất lượng kém có thể đè ép hơi thở cao cấp trên người.
Đổng Thiện Thiện hoàn toàn không hiểu sự lạc quan của chị em tốt. Cô ấy quan sát trên dưới một phen, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Cố Phán.
"Cậu không cảm thấy... Trên người cậu, cao cấp nhất chính là khuôn mặt này à?"
Gương mặt này của Cố Phán, từ lông mày đến cái miệng, mỗi một chỗ đều vô cùng rõ ràng viết mấy chữ to【 rất đắt, động vào không nổi 】.
Mặc đồ rách nát nữa thì có tác dụng gì? Vác cái khuôn mặt này, cô chính là khoác bao tải người ta cũng sẽ cảm thấy là tiểu thư nhà giàu trong lúc rảnh rỗi đang Cosplay.
Cố Phán ngược lại không ngờ rằng chị em sẽ coi trọng cô như thế. Có điều suy nghĩ một chút, lại cảm thấy lời cô ấy nói là sự thật.
Do dự trong chốc lát, cô thử thăm dò hỏi: "Thế, nếu không tớ mua cái phấn nước giảm màu? Bôi mặt như màu của cậu?"
Đổng Thiện Thiện: "..."
Đi chết đi, hiểu rõ nghiệp vụ một chút có được không:)
-
Giải trí Bạch Hùng gần đây chuẩn bị thông báo một chương trình nghệ thuật tổng hợp tìm kiếm tài năng để cho một nhóm ra mắt.
Dự án là nhập bản quyền từ nước ngoài, người hướng dẫn cũng đã chọn người có khả năng hát nhảy rất nổi tiếng trong nước, trong đó còn có một tiểu sinh đang nổi chạm tay có thể bỏng.
Hâm nóng, tuyên truyền, vận động, đều làm vô cùng hoàn hảo, không có gì bất ngờ xảy ra, tiết mục này nhất định sẽ cực kỳ thành công.
Đến tìm kiếm tài năng lần này có thực tập sinh của rất nhiều công ty. Những công ty nhỏ kia thì dễ nói, nhưng VW dưới cờ Cố thị và Lạc Ngu dưới cờ Thẩm thị, lại là trong nhóm công ty tuyệt đối không thể thất lễ.
Cho nên, người phụ trách bên phía Bạch Hùng vì tỏ rõ sự coi trọng đối với hai công ty, đặc biệt từ sớm đã hẹn thư ký của hai công ty cùng tổng giám đốc của bọn họ tới họp, bàn bạc một chút tình huống của nghệ sĩ hai bên.
Anh ta vốn cho rằng hai công ty nhiều nhất sẽ phái thư ký tới, lại không ngờ tới đây vậy mà thật sự là tổng giám đốc của bọn họ.
Người phụ trách vừa mừng vừa lo, lúc tiếp đãi đã lấy ra mười hai phần nhiệt tình, chỉ kém cung phụng hai vị tổng giám đốc kia như tổ tông, nhưng đáng tiếc là, cũng không đạt được kết quả mà anh ta muốn.
Anh ta kề cà nói đến miệng cũng sắp khô rồi, hai người đàn ông ngồi đối diện trên ghế xô-pha vẫn bất động như núi.
Cố An Nam tùy tiện ngồi ở đó, hợp đồng mà người phụ trách đưa qua được hắn đặt trên đầu gối, ngón tay như có như không gõ ở phía trên, ánh mắt nhàn nhã bay về phía đối diện.
Mà người ngồi đối diện, nhưng là Thẩm Mộ Ngạn.
So với sự thờ ơ của hắn, Thẩm Mộ Ngạn trầm tĩnh hơn một chút.
Hợp đồng mà người phụ trách đưa tới, anh đều xem qua, biểu cảm nhìn không ra vui buồn giận dữ, trong thái độ bình tĩnh lại có vẻ thản nhiên mà anh quen có.
Nhưng dù như thế, khí thế của anh cũng đè ép ở đó, không khí xung quanh bởi vì anh đều cứng lại mấy phần.
Nhìn dáng vẻ của hai người này, người phụ trách cũng thật sự là không nói được nữa, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, tiếp theo bắt đầu lần hoài nghi cuộc đời thứ 8 trong ngày hôm nay ——
Anh ta rốt cuộc là đang họp hay là đang túc trực bên linh cữu đây? Người nắm quyền của công ty lớn đều ít nói như vậy sao?
Hơn nữa, ánh mắt của Chủ tịch Tiểu Cố kia là có chuyện gì chứ, vì sao dáng vẻ nhìn như là có chuyện cũ gì với vị tổng giám đốc Thẩm kia vậy?
Trong lúc miên man suy nghĩ, vị Chủ tịch Tiểu Cố kia lại có hành động.
Chỉ thấy hắn "Bộp" một cái ném hợp đồng lên trên bàn, nâng mắt nhìn sang người phụ trách của giải trí Bạch Hùng.
"Anh vừa mới nói, có ý định muốn quyền phát sóng bộ phim chiếu mạng mới của VW chúng tôi, có đúng vậy không?"
Quả thật như lời hắn nói, người phụ trách vừa nãy trong tối ngoài sáng một mực ám chỉ, chính là muốn bộ phim mới của công ty bọn họ.
Kịch bản của bộ phim kia, có người bên giải trí Bạch Hùng đã từng vô ý xem qua.
Từ hình tượng nhân vật đến kịch bản, không có chỗ nào mà không phải là theo sát điểm nóng đang thịnh hành. Hơn nữa bọn họ chọn diễn viên cũng vô cùng có tâm, hết sức phù hợp nhân vật, lại thêm hậu kỳ của bọn họ tốt, hoàn toàn có thể là tác phẩm tiếp theo có khả năng thắng lớn.
Phim kiểu này bọn họ đương nhiên muốn mua.
Vì thế, sau khi nghe được lời Cố An Nam, người phụ trách liên tục gật đầu.
"Có thể. Tôi có thể kêu người phía dưới cân nhắc ưu tiên các anh, nhưng điều kiện là, tìm kiếm tài năng ra mắt lần này, tần suất quảng bá của thực tập sinh công ty chúng tôi nhất định phải là cấp S."
Nhóm tìm kiếm tài năng được chọn cuối cùng sẽ là từ bên trong hơn mười thực tập sinh, chọn ra 9 người thành nhóm để ra mắt.
Thứ bậc về sau cùng với vị trí trung tâm, tất cả đều phải xem biểu hiện cùng khả năng lôi kéo người hâm mộ của bản thân tuyển thủ. Nhưng dưới điều kiện như nhau, thực tập sinh có tần số lên hình cao, cơ hội được người xem nhìn thấy lớn hơn, có nền tảng quảng bá, đến lúc bỏ phiếu bình chọn cũng sẽ lấy được tiên cơ.
Cái này vốn cũng không tính là việc gì khó, nhưng vị Chủ tịch Tiểu Cố này lại nói thẳng tuột ra như vậy, hơn nữa còn là ngay trước mặt tổng giám đốc của một công ty khác có người tham gia tuyển chọn...
Ngoại trừ làm khó dễ người ta, còn có chút ý khiêu khích đi?
Dưới mông người phụ trách của giải trí Bạch Hùng giống như mọc lên một cái đinh, đứng ngồi không yên. Anh ta thấp thỏm thoáng nhìn về bên phía Thẩm Mộ Ngạn, tâm trạng cũng từ túc trực bên linh cữu biến thành trạng thái viếng mồ mả rồi.
Anh ta bây giờ hận không thể quay trở lại vài ngày trước, thật sự cho bản thân một cái tát, không có việc gì mời cái gì mà tổng giám đốc công ty tới họp, đây không phải rảnh rỗi sinh nông nổi muốn cho bản thân sợi dây thừng treo ngược lên chơi sao!
Lần này thì xong rồi, chơi hỏng luôn rồi.
Người phụ trách hết sức bi tráng nghĩ đến tình cảnh lát nữa bản thân phải đối mặt với tràng diện Tu La thảm bại, nào ngờ đợi một hồi lâu, cũng không nghe thấy bên phía Thẩm Mộ Ngạn lên tiếng.
Anh ta có chút kinh ngạc cũng có chút luống cuống, nhìn về phía Thẩm Mộ Ngạn.
"Tổng giám đốc Thẩm, ngài xem..."
Thẩm Mộ Ngạn lúc này đang lật một trang cuối cùng của hợp đồng, đợi sau khi xem xong hết, vẻ mặt anh bình tĩnh đặt chồng giấy A4 kia lên bàn.
"Không có vấn đề gì, bên phía chúng tôi có thể ký kết."
Người phụ trách cắn răng một cái, "Cái đó, tổng giám đốc Thẩm, ngài vừa rồi có nghe được lời của chủ tịch Tiểu Cố không ạ? Ý của anh ta là..."
Người phụ trách lại thuật lại một lần toàn bộ lời nói của Cố An Nam, Thẩm Mộ Ngạn nghe xong, chỉ gật gật đầu, "Có thể."
Lần này không chỉ người phụ trách kinh ngạc, ngay cả Cố An Nam ở đối diện cũng cực kỳ bất ngờ.
Ánh mắt hắn từ hững hờ khiêu khích, dần dần biến thành tìm tòi nghiên cứu.
Người phụ trách thì không có nghĩ nhiều như vậy, sau khi anh ta có được câu trả lời của Thẩm Mộ Ngạn, lại nhanh chóng xác nhận với bên Cố An Nam.
Cố An Nam giống như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở đối diện, thật lâu sau, nói: "Được thôi, ký đi, người ta cũng đã cam tâm tình nguyện làm bàn đạp cho đứa bé của công ty chúng tôi, tôi còn có cái gì mà không nguyện ý chứ?"
Nhịp tim của người phụ trách cũng sắp đập 180 lần rồi, vị chủ tịch Tiểu Cố này đến cùng là làm sao vậy chứ? Một mực khiêu khích là có ý gì? Không biết còn tưởng rằng anh ta và tổng giám đốc Thẩm ở đối diện có yêu hận tình thù gì không thể cho ai biết đấy.
Ngược lại là vị tổng giám đốc Thẩm kia, từ đầu đến cuối cũng không nhìn anh ta, lúc này lại bị khiêu khích, cũng chỉ bình tĩnh uống cà phê trong tách.
Có điều cũng may, cuối cùng hợp đồng của hai bên đều chắc chắn, mục đích của người phụ trách đạt được rồi, việc nên làm đều đã làm xong, trong lòng thoải mái hơn không ít.
Anh ta hỏi có tính tượng trưng: "Tổng giám đốc Thẩm, Chủ tịch Tiểu Cố, các vị xem cũng gần trưa rồi, tôi để người đặt chỗ ở nhà hàng, chúng ta đơn giản đi ăn chút gì chứ?"
"Tôi thì có thể, chỉ là không biết tổng giám đốc Thẩm một ngày trăm công ngàn việc có thời gian hay không?" Cố An Nam cười nhìn về phía Thẩm Mộ Ngạn.
Người phụ trách cũng nhìn sang, chờ đợi câu trả lời của vị này.
Thẩm Mộ Ngạn nâng mắt nhìn sang phía đối diện, Cố An Nam cười nhạt đón cái nhìn dò xét của anh, ánh mắt của hai người đàn ông ở giữa không trung ngắn ngủi gặp nhau.
Chẳng biết tại sao, người phụ trách ngồi ở bên cạnh không khỏi cảm nhận được khí tràng của hai người đang va chạm kịch liệt, đồng thời không khí có một tia kỳ quái.
Một lát sau, Thẩm Mộ Ngạn gật đầu, "Có thể."
Người phụ trách nhẹ nhàng thở ra, anh ta lại hỏi: "Vậy tôi kêu người đặt trước phòng ăn trên lầu của khách sạn Hilton ở đối diện nhé, bên đó mới thuê một đầu bếp làm món Pháp, tay nghề cũng được."
Cố An Nam không có ý kiến gì, ngược lại là bên phía Thẩm Mộ Ngạn, anh đột nhiên hỏi: "Khách sạn đối diện à?"
"Phải." Người phụ trách gật đầu, "Tổng giám đốc Thẩm, ngài có vấn đề gì không?"
Thẩm Mộ Ngạn còn chưa trả lời, Cố An Nam ở đầu kia đã tiếp một câu trước: "Tổng giám đốc Thẩm không muốn đi Hilton à? Tôi thì rất chờ mong món ăn bên đó, anh rộng lượng, nhân nhượng tôi một chút?"
Người phụ trách quả thực muốn chết ngay tại chỗ, ngày hôm nay đây rốt cuộc gọi là chuyện gì chứ!
Trước kia anh ta cũng không phải là không có qua lại với vị chủ tịch Tiểu Cố này, cảm giác cũng không giống dáng vẻ hùng hổ dọa người một bước không cho như hôm nay, chọn cái địa điểm ăn cơm cũng có thể khiêu khích nữa?
Người phụ trách hoài nghi nghiêm trọng hắn ta có phải là ăn phải thuốc giả gì nên đột nhiên mất trí, bằng không thì trạng thái kiểu này... Có thể ngồi vững vị trí người nắm quyền Cố thị, thật sự là khó mà khiến người ta tin phục.
Mà khiến người ta khó mà tin được hơn chính là, đối mặt với một lần khiêu khích nữa của Cố An Nam, phản ứng của Thẩm Mộ Ngạn, vẫn như cũ là lui một bước.
Anh chỉ im lặng một lát, tiếp sau đó liền gật đầu đồng ý.
Người phụ trách chỉ kém vui mừng hớn hở khua chiêng gõ trống, liên tục nói anh ta ra ngoài trước đặt chỗ, nói hai người an tâm chớ sốt ruột. Trên thực tế là muốn nhanh chóng trốn ra ngoài, sợ Cố An Nam lại làm ra cái yêu thiêu thân gì liên lụy đến bản thân.
Cố An Nam bên này cũng có chút ngoài ý muốn. Hôm nay hắn tới mang theo đầy đủ lợi thế, tuy chuyện cần bàn nhỏ đến mức có thể bỏ qua không tính, nhưng nếu đã cách nhiều năm lại đấu với Thẩm Mộ Ngạn lần nữa, hắn không đạo lý nào lại thua tiếp.
Nhưng người đàn ông này hôm nay là làm sao vậy?
Là ảo giác của mình hay là thế nào? Vì sao hắn luôn cảm thấy Thẩm Mộ Ngạn đang nhân nhượng hắn, hơn nữa còn mơ hồ mang theo chút...
Thái độ nhượng bộ kỳ lạ?
Phát giác được điểm ấy, Cố An Nam đột nhiên cảm thấy hôm nay lãng phí thời gian tới đây một chuyến, quả thực nhàm chán cực độ. Hắn thậm chí ngay cả chuyện lát nữa ăn cơm, cũng bắt đầu không hứng thú lắm.
-
Lý Trì hẹn địa điểm phỏng vấn là trong một quán cà phê dưới lầu của khách sạn.
Cố Phán và Đổng Thiện Thiện sớm hơn gần một tiếng đã đi ra cửa. Lái xe đưa bọn họ đến trạm xe buýt còn cách khách sạn mấy cây số, vì duy trì hình tượng cô gái tìm việc gia cảnh nghèo khó, Cố Phán hăng hái lôi kéo Đổng Thiện Thiện, chịu đựng nhiệt độ cao gần 35 độ, đi bộ gần 10 phút.
Đôi giày đi lại đế thấp màu đen 19,9 mà cô săn lùng được kia, lúc này đang nhận lấy trắc trở mà loại giá trị như nó không nên tiếp nhận. Lúc mắt thấy giầy bị dẫm đến sắp bong ra, cuối cùng đã tới khách sạn hẹn phỏng vấn.
Đứng trong một chỗ râm mát bên ngoài cửa khách sạn, hai cô gái đều hết sức ăn ý, nhìn xe cộ đông nghịt bên đường, trầm mặc nghi ngờ cuộc đời.
"Chị em này, tớ thấy hình tượng cô gái nghèo khổ này, không thật thích hợp với cậu." Đổng Thiện Thiện không biểu cảm cầm khăn tay lau mồ hôi trên mặt, tê dại mở miệng.
"Không nói gạt cậu, tớ cũng có suy nghĩ này."
"Vậy, không thì hôm nay chúng ta cứ thôi đi nhé?"
Nói thật, khoảnh khắc đó Cố Phán cũng có chút lắc lư do dự.
Chủ yếu là cô bắt đầu hoài nghi bản thân có thể chịu được hay không. Nếu như thật sự phỏng vấn thành công, cô vào làm việc, vậy chẳng phải là mỗi ngày đều phải trải qua cuộc sống kiểu này hay sao?
Ô ô ô Tiểu Hương cực đỉnh, Tiffany của cô đều thoải mái ở nhà thổi điều hoà, cô thân là chủ nhân, lại phải đội nhiệt độ cao bôn ba qua lại nuôi gia đình?
Cái này thích hợp sao!
Cố Phán mệt mỏi muốn bỏ cuộc, nhưng lại nghĩ đến Thẩm Mộ Ngạn người đàn ông kia, nhiệt huyết bị nhiệt độ cao cùng mỏi mệt rút khô trong nháy mắt quay lại hơn phân nửa.
Trong giây lát, cô đứng thẳng người lần nữa, đón lấy túi khăn giấy mới bóc và gương trang điểm trong tay Đổng Thiện Thiện, cẩn thận sửa sang lại trang điểm của mình.
Đổng Thiện Thiện nhìn điệu bộ này của chị em thì than thở một chút.
"Thật không định từ bỏ à?"
"Không, tớ muốn để ông trời biết tớ không nhận thua."
Nói rồi, Cố Phán lại sửa sang lại một phen váy áo trên người, chỉnh rồi chỉnh, đột nhiên đánh mắt nhìn lên trên người Đổng Thiện Thiện.
"Sao thế?"
"Sao tớ cảm thấy hai người chúng ta hôm nay đứng cùng một chỗ, giống như là cầm lấy kịch bản tiểu thư và nha hoàn nhỉ? Bộ quần áo này của cậu cộng lại cũng gần sáu chữ số, cả người tớ đây ngay cả một trăm đồng cũng chưa qua."
Đổng Thiện Thiện bị chọc cười, nhanh chóng an ủi: "Nào có. Hơn nữa, cho dù là nha hoàn, kịch bản cậu cầm cũng là loại kịch bản đại nữ chính sẽ phản công đấy. Chỉ nhìn gương mặt này, thì tuyệt đối không phải mệnh làm nha hoàn nhé."
Cố Phán bị lời tâng bốc của chị em thổi cho cả người khoan khoái dễ chịu, nào biết chưa vui vẻ bao lâu, quay người lại, ở đối diện đã nhìn thấy anh trai Cố An Nam mà cô đã mấy ngày không gặp, còn có bên cạnh anh ấy là... Thẩm Mộ Ngạn.
"..."
"..."
"..."
Đường tình của cô còn chưa đi thì đã long đong như thế sao?
Cười mà sống không nổi nữa.