Chương : 27
Thiệu Ly trả lời: “Không.”
Nói là nói thế nhưng thanh âm nghe là lạ, Lý Hữu thậm chí thấy cậu đưa tay lau khóe mắt.
Động tác này quá rõ ràng.
Ánh mắt Lý Hữu co rụt lại.
Khóc ư?
Làm gì có chuyện đó được.
Hắn thật sự chưa bao giờ thấy Thiệu Ly khóc.
Cái đêm hôm đó, bất kể bị lăn qua lật lại thế này, hay là vô số lần gặp mặt về sau, Thiệu Ly gặp chuyện không như ý, bị chế nhạo bị thương tổn bị ghét bỏ, bị đá bị đánh đập bị áp chế cũng chưa từng rơi nước mắt.
Đây là một chàng trai cứng rắn, ương bướng như hổ con. Từ xưa đến nay, Lý Hữu vẫn biết rõ như vậy.
Nhưng con người kiên cường mà hắn đã quen này, bỗng dưng trước mặt hắn rơi lệ.
Cái loại cảm giác này tựa như thấy tuyết lở, bởi vì không được chuẩn bị tâm lý nên bị chấn động trong nháy mắt.
Lý Hữu hô to: “Ly Ly?”
Thiệu Ly quệt mắt, không hé răng.
Lý Hữu nhìn sang, quả nhiên thấy trên ngón tay cậu có nước còn chưa khô, con ngươi sắc sảo dường như u tối đi.
Chẳng mấy khi hắn có cảm giác muốn tỏ ra dịu dàng, lấy ngón tay vuốt vuốt cổ Thiệu Ly: “Khó chịu sao?”
Thiệu Ly nói: “Hơi hơi.”
Lý Hữu tiện tay đưa cho Thiệu Ly cái khăn mặt. Một người lau mặt, một người đứng bên. Không ai nói chuyện.
Sau, Lý Hữu hỏi: “Ly Ly, có phải em đang lo lắng gì không?”
Thiệu Ly nói: “Gì cơ?”
Lý Hữu tự mình đáp: “Chuyện Thiệu Phỉ và Lý Duy, tôi sẽ cho người xử lý. Lý Duy mặc dù là chú Vinh nuôi ở bên ngoài, theo lý thì không được ghi vào gia phả họ Lý. Có điều, có tôi ở đây, chuyện này cũng không tính là vấn đề lớn.”
Hắn lúc này rất có tư thế minh quân biến hôn quân.
Hậu cung rơi lệ là có thể khiến hắn vi phạm nguyên tắc, hoàn toàn đồng ý, lúc này chẳng giống hình tượng băng lãnh bình thường.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn xem thường cảnh có con ngoài giá thú, hiện tại lại hăng lên xung phong thu thập cục diện rối rắm.
Ai chà…
Lý Hữu nhận lại cái khăn mặt, gập lại, rồi tự mình lau cho Thiệu Ly: “Mắt đỏ rồi kìa. Đừng làm cơm nữa.”
Hắn hiếm khi ân cần, dịu dàng đến thế này. Những bồ nhí của hắn trước kia mà được hắn đối xử vậy, chắc phải mừng như được mùa, rồi nhân cơ hội vừa khóc vừa cười quấn lấy hắn, điệu đà mà tặng hắn nụ hôn, tặng hắn… Ai chà…
Kết quả Thiệu Ly lại nói: “Mẹ nó, cay chết tôi rồi. Cái gống hành quái quỷ gì thế này, làm chảy hết cả nước mắt.”
Cậu lại hỏi Lý Hữu: “Anh ban nãy đang nói Lý Duy cái gì nhỉ?”
Cậu vẻ mặt không sợ hãi, vô tư đến gần như vô tâm vô phế khiến cho Lý Hữu ruột gan phèo phổi trong nhát mắt phát đau.
Lý Hữu không nói nên lời.
Có thể nói cái gì đây?
Hắn không nên trông cậy Thiệu Ly có thể có bộ dạng “Lãng mạn đáng yêu nhu nhược” mới phải.
Thiệu Ly nói: “Hỏi anh đó.”
Lý Hữu nói: “À.”
Thiệu Ly nói: Không phải là à!”
Lý Hữu: “. . .”
Thiệu Ly nói: “Này Này Này, nói đi coi.”
Lý Hữu nói, “Vừa nãy em nói khó chịu là vì bị cay?”
Thiệu Ly nói: “Còn phải kể. Cay đến mù mắt tôi rồi.”
Lý Hữu: “. . .”
Thiệu Ly nói: “Được rồi, anh vừa nói Lý Duy thế nào?”
Lý Hữu không nói lời nào, ném nhánh tỏi đã bóc phân nửa lại, quay đầu bỏ đi.
Thiệu Ly liền suy nghĩ, cái loại người gì thế này, hừ hừ, đang yên đang lành, không nói là không nói luôn, quả thực không hiểu nổi, đúng là mất hứng.