Chương 20: Ai Chọc Tôi Sẽ Chết
Tầng cao nhất của khách sạn, bên trong phòng tổng thống. Một người đàn ông trung niên với dáng người tròn trịa lười biếng ngồi trên ghế sofa, tầm khoảng bốn mươi tuổi. Ông ta nhìn một tấm ảnh, theo tầm mắt của ông ta, chính là hình của Diệp Huyền! “Tôi còn tưởng rằng tên này là vệ sĩ đặc biệt do Lâm Vân Bạch sắp xếp bên cạnh con gái hắn, không ngờ chỉ là một tên nông dân quê mùa!” Người đàn ông trung niên khinh thường cười một tiếng, sau đó châm lửa đốt ảnh! Người đàn ông trung niên này chính là Bàng Hổ Cường, một kẻ lòng dạ ác độc! Mà tập đoàn Thiên Di hùng mạnh chính là chỗ dựa của ông ta! “Đại ca! Ngô tổng đặc biệt gửi tin tới, căn dặn chúng ta tuyệt đối đừng làm hư chuyện!” Đối diện với Bàng Hổ Cường là một người đàn ông đeo kính gọng vàng trên mũi, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng. Nghe vậy, Bàng Hổ Cường gật đầu: “Tao đã để thằng ba với thằng tư đi xử lý, lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!” Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, người đàn ông đeo kính lập tức bước tới mở cửa. Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, thằng ba và thằng tư trong lời Bàng Hổ Cường miệng phun máu tươi, bổ nhào qua cửa. “Thằng ba, thằng tư! Xảy ra chuyện gì?” Người đeo kính sợ hãi đến mức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt không thể tin nổi! Bàng Hổ Cường cũng ngạc nhiên! Bốn anh em này người này so với người kia càng cao to lực lưỡng, có sức lực khiến người khác sợ hãi, là cao thủ lợi hại nhất trong tay gã! Chỉ cần phái bọn họ ra tay, chưa từng thất bại! “Anh Bàng, đại ca, tên kia quá đáng sợ! Chúng tôi đánh không lại hắn!” Nghe vậy, sắc mặt Bàng Hổ Cường đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Là cái tên tới từ nông thôn trên núi, Diệp Huyền?” “Hắn không phải nông dân từ trên núi xuống, hắn là cuồng long!” Hai người nhớ đến Diệp Huyền chỉ dùng một đấm liền đánh gãy mấy chiếc xương sườn của mình, không nhịn được run rẩy cả người! Lời còn chưa nói xong! Khuôn mặt tươi cười của Diệp Huyền đã xuất hiện trước mặt mọi người! Mặt hai người tái nhợt vì sợ hãi! Hắn đuổi theo lúc nào? Bọn họ không hề nhận ra! “Xin chào.” Diệp Huyền phớt lờ sự sợ hãi và kinh ngạc của họ, lập tức vung tay tát bay tên đại ca kia ra ngoài! Hắn tìm tới cửa chính là để giết người. “Ô!” Bàng Hổ Cường bị dọa, thực lực của Diệp Huyền vượt xa tưởng tượng của gã! Tuy nhiên Bàng Hổ Cường không phải thứ tốt lành gì! Mặc dù trong lòng chấn động, nhưng trên mặt gã vẫn nở nụ cười: “Anh bạn này, võ công mạnh như vậy, thật đáng khâm phục!” “Tôi tên là Bàng Hổ Cường, được Tập đoàn Thiên Di hậu thuẫn! Cậu nói di, Lâm Vân cho cậu bao nhiêu tiền? Tôi có thể cho cậu gấp năm, không, gấp mười!” “Nếu như cậu chịu theo tôi, ra sức cho tôi, tôi cam đoan cuộc sống sau này của cậu hết sức thoải mái!” Lúc này, Bàng Hổ Cường đã có thể kết luận tại sao bốn tên thuộc hạ mà gã phái đi ngày hôm qua lại thất bại! Nhất định là do Diệp Huyền, không còn ai khác! Tuy nhiên, Diệp Huyền cười nhẹ, trực tiếp lắc đầu đáp lại! Bàng Hổ Cường này không phải hạng người tốt lành gì! “Tôi không quan tâm ông muốn hại ai, nhưng ông muốn giết tôi là sai rồi, đây là quả báo!” Trong nháy mắt, Diệp Huyền trực tiếp giế t chết bốn anh em cơ bắp! Tàn nhẫn, ra tay ngoan độc chưa từng thấy! “Mẹ ơi…” Vẻ mặt Bàng Hổ Cường kinh hãi, bốn cao thủ dưới trướng gã bị gi ết chết trong một giây? Diệp Huyền vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: “Ông sẽ tìm tôi tính sổ đúng không?” Giọng nói của Bàng Hổ Cường run rẩy vì sợ hãi, gã không còn dám có ý định giết người nữa, cố gắng mỉm cười: “Không, cậu yên tâm, tôi sẽ không làm vậy!” Không ngờ, Diệp Huyền nhẹ nhàng lắc đầu, cười lạnh nói: “Tôi không tin!” Sau đó, hắn vặn đầu Bàng Hổ Cường như vặn bánh quai chèo, vặn đúng ba vòng! Bàng Hổ Cường nổi tiếng ác độc, cứ thế mà chết đi! Cho đến lúc chết, trên mặt gã vẫn tràn đầy hoảng sợ và kinh ngạc! Lúc này, Diệp Huyền ngửi thấy mùi hôi thối ghê tởm. Quay đầu lại nhìn, hóa ra là người đàn ông đeo kính lúc nãy ra mở cửa, người gã nhũn ra co quắp trên mặt đất, đũng qu@n đã ướt! Tên gã là Quách Thịnh, là con nuôi của Bàng Hổ Cường, là người phụ trách xử lý không ít chuyện tàn ác âm hiểm từ tay Bàng Hổ Cường. Lúc này, Quách Thịnh sợ tới mất mật, run rẩy như cái sàng! “Các người muốn hạ bệ Lâm Thanh Nham và tập đoàn Lâm thị đúng không?” Diệp Huyền giống như một vị thần khổng lồ, nhìn xuống Quách Thịnh đang run rẩy. “Chủ tịch Ngô của tập đoàn Thiên Di đã hạ tử lệnh cho bọn tôi, muốn chúng tôi dùng Lâm Thanh Nham để uy hiếp nhà họ Lâm.” “Nếu nhà họ Lâm không đồng ý, bọn tôi sẽ lột quần áo của cô ấy, làm nhục cô ấy, quay phim lại...” Nghe lời này, giọng nói của Diệp Huyền lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào. Hắn hỏi: “Dự án này ảnh hưởng rất lớn đến tập đoàn nhà họ Lâm sao?” “Đúng vậy! Tập đoàn Lâm thị hy vọng dựa vào dự án này để thay đổi cục diện, tìm kiếm bước đột phá mới...” “Chuyện gì xảy ra nếu họ không lấy được dự án này?” Diệp Huyền vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, hỏi. Quách Thịnh không dám giấu diếm, thành thật trả lời: “Nếu tập đoàn Lâm thị mất đi dự án lớn này, bọn họ sẽ bị tập đoàn Thiên Di mua lại!” Diệp Huyền gật đầu, bình tĩnh nói: “Tôi hiểu rồi, cám ơn!” Quách Thịnh lập tức âm thầm kích động! Hắn muốn tha cho mình? “Anh cho rằng tôi sẽ tha cho anh?” Diệp Huyền dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười lạnh nói: “Thật ra tôi không muốn giúp Lâm Thanh Nham, mấy dự án nhỏ thế này tôi cũng không có hứng thú.” “Thế nhưng tập đoàn Lâm thị là tâm huyết cả đời của ông nội Lâm, tôi sẽ không để các người phá hủy!” Nói xong, hắn vung tay về phía cổ Quách Thịnh, con mắt Quách Thịnh bỗng nhiên co rúm lại, đầu nghiêng sang hướng khác! Sau đó Diệp Huyền bấm điện thoại: “Bàng Hổ Cường và người của ông ta làm đủ mọi việc ác, các người lập tức hành động, dọn dẹp sạch sẽ, tạo phúc cho người dân!” “Tuân lệnh!” Sau cuộc gọi, Chiến Bộ và Sở Cảnh sát lập tức phối hợp điều động! Đám người Bàng Hổ Cường làm mưa làm gió ở Dương Thành cứ như vậy bị tiêu diệt! … Cùng lúc đó, Diệp Huyền cũng không quên đã đồng ý với Trương Vãn Thanh, kịp thời đến Diệu Y Đường. “Anh Diệp Huyền!” Trương Vãn Thanh nhìn thấy Diệp Huyền đến, lập tức kích động chào hỏi, Trương Vũ Hà cũng từ bên trong đi ra tiếp đón. Trương Vãn Thanh vẫn mặc đồng phục y tá màu xanh sạch sẽ, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại nở nụ cười rạng rỡ, có chút ngại ngùng, trông càng thêm quyến rũ. Từ trên người cô ấy, Diệp Huyền cảm nhận được sự ân cần và thân thiện chân thành, cũng có sự mập mờ giữa nam nữ, điều này làm cho Diệp Huyền rất thoải mái. Diệp Huyền cười nói: “Vãn Thanh, cô thật xinh đẹp.” “Hở?” Trong lòng Trương Vãn Thanh nở hoa, nụ cười càng rạng rỡ hơn. “Cậu Diệp Huyền, mời vào trong!” Thấy quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt, Trương Vũ Hà không khỏi nở nụ cười, lập tức mời Diệp Huyền vào. Trong đại sảnh đã có người chờ sẵn! Không ai khác chính là chủ tịch của tập đoàn Lưu thị, Lưu Bình Vân, cái người kiêu ngạo hôm qua! Đồng thời ông cũng là ông chủ lớn đằng sau dự án Tân Dân Sinh. Ông nhanh chóng đứng dậy, lịch sự nói: “Cậu Diệp Huyền!” Diệp Huyền khẽ gật đầu, đáp: “Ngài cũng đến.” Trương Vũ Hà mỉm cười chân thành nói: “Hôm qua cậu Diệp chữa bệnh cho ông Lưu, hôm nay anh Lưu đặc biệt đến trả phí xem bệnh. Cậu Diệp mới là người thật sự cứu ông Lưu, tôi nghĩ tiền này phải đưa cho cậu mới đúng!” Sau đó, ông nhét thẻ ngân hàng vào tay Diệp Huyền: “Đây là 500.000, hy vọng cậu không ghét bỏ.” Diệp Huyền khẽ cau mày: “Ông mới là người chữa trị, tiền này tôi không thể nhận.” Nghe thấy lời này, Lưu Bình Vân không khỏi khó xử, cũng có chút lo lắng.