Chương : 17
Nhìn theo bóng lưng cô đơn của Diệp Cuồng, Tử Phong không khỏi trầm tư, không biết Diệp Cuồng giấu gì trong hồ lô, phải chăng hắn thật sự giao nộp bản thân chỉ vì sợ liên lụy tới người nhà?
Diệp Cuồng ngay lúc sắp bước chân ra khỏi cửa, liền quay đầu lại nói lớn: “Tiểu tử, con gái ta nhờ cả vào cậu đó!”. Tất cả mọi người đều không hiểu Diệp Cuồng đang nói với ai, nhưng đến cả trung niên chấp sự cũng không phản ứng gì, mọi người cũng chỉ coi hắn đây là đang nhắn nhủ ai đó ở Diệp gia.
Nhưng Tử Phong thì khác, hắn biết người mà Diệp Cuồng đang nói tới chính là hắn. Còn về việc Diệp Cuồng tại sao lại biết đến sự tồn tại của hắn thì cũng không có gì lạ cho lắm, con gái mình bị bắt cóc, sau đó được một thanh niên thần bí giải cứu, con gái mình về nhà thì lại tỏ ta thân thiết với một hạ nhân trong phủ, một người cha như Diệp Cuồng căn bản không có lí nào không nghĩ đến sự liên hệ giữa hai vấn đề, đoán ra hắn chính là người thanh niên đó không khó.
Ngay lúc này, một âm thanh bất chợt vang lên trong đầu hắn khiến hắn giật nảy cả người:
-Hệ thống thông báo nhiệm vụ:
Chủng loại: Cưỡng chế nhiệm vụ
Số lượng: 1
Nội dung: Cứu Diệp Thủy Lan khỏi Diệp gia, đưa đến nơi an toàn
Phần thưởng: giảm một nửa số kinh nghiệm cần để lên cấp kế tiếp, Nghịch Thiên đan một viên.
Tử Phong ngược lại không hề lạ lẫm gì với cái thứ nhiệm vụ này, cái hệ thống tiến hóa của hắn hoạt động cũng có chút tương tự với mấy cái hệ thống trong tiểu thuyết hắn đọc kiếp trước, thi thoảng sẽ ban bố nhiệm vụ các thứ cho người sử dụng, kèm theo phần thưởng khi hoàn thành. Mặc dù đây là lần đầu tiên hệ thống ban bố nhiệm vụ, hơn nữa yêu cầu nhiệm vụ lại………..siêu kì quặc, làm thế quái nào Diệp Thủy Lan lại là mục tiêu chính của nhiệm vụ vậy.
Ngay lúc hắn đang tự hỏi cưỡng chế nhiệm vụ với Nghịch Thiên đan là cái gì, thì giống như nghe thấy câu hỏi của hắn, âm thanh của hệ thống lại một lần nữa vang lên:
“Nhiệm vụ hệ thống chia làm ba loại: Cưỡng chế nhiệm vụ, nhiệm vụ hàng ngày, và nhiệm vụ tùy chọn. Nhiệm vụ hàng ngày xuất hiện hàng ngày, chủ nhân có thể chọn làm hoặc không làm, phần thưởng trung bình đến khá. Nhiệm vụ tùy chọn chỉ xuất hiện vào một số thời điểm, chủ nhân có thể chọn làm hoặc không làm, phần thưởng hậu hĩnh. Cưỡng chế nhiệm vụ chỉ xuất hiện vào một số thời điểm, chủ nhân buộc phải tiếp nhận và hoàn thành, không hoàn thành sẽ nhận xử phạt từ hệ thống, mức độ xử phạt tùy vào nội dung nhiệm vụ, phẩn thưởng vô cùng hậu hĩnh.
Nghịch Thiên đan: Thập phẩm đan dược, hữu dụng với tất cả tu luyện giả dưới Thần cấp, có công dụng giúp tu luyện giả đột phá bình cảnh tăng lên một cảnh giới ngay lập tức (chỉ tác dụng khi tu luyện giả ở thời kì thất phẩm trở lên), hoặc trợ giúp tu luyện giả ngay lập tức đạt tới cửu phẩm của cảnh giới hiện hành.”
Nghe được thông tin của Nghịch Thiên đan, Tử Phong không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nhịp tim không tự chủ được mà gia tốc. Thứ nhất, đó là hệ thống có nhắc đến Thần cấp, có nghĩa là thế giới này có thần, và có thể tu luyện được đến mức độ đó, điều này làm một người theo chủ nghĩa vô thần như hắn phải nghĩ lại.Thứ hai, Nghịch Thiên đan, đúng như tên gọi, quá nghịch thiên, hắn rất rõ ràng càng lên cao càng khó tu luyện, mấy lão tổ tông của các đại gia tộc kẹt ở đạo khảm cửu phẩm vô cùng nhiều, mà Nghịch Thiên đan lại phá vỡ bình cảnh đó. Không phải là tăng khả năng phá bình cảnh, mà là trực tiếp cứng rắn đề thăng tu vi tu luyện giả ngay lập tức, bỏ qua luôn cái thứ gọi là bình cảnh, thậm chí công dụng còn lại của Nghịch Thiên đan cũng nghịch thiên không kém.
Đạt tới cửu phẩm của mỗi cảnh giới là một thứ cần rất nhiều thời gian tích lũy và tu luyện, không thấy mấy lão tổ Diệp gia trở thành cao thủ Tôn cấp đã gần 200 năm mà mới chỉ đạt tới Tôn cấp lục phẩm đó sao. Nghịch Thiên đan để cho tu luyện giả ngay lập tức đạt tới cửu phẩm, không nghịch thiên thì còn là gì.
Tử Phong hắn chợt nhớ ra, nhiệm vụ của mình là cưỡng chế nhiệm vụ, nếu không hoàn thành sẽ nhận xử phạt, hắn liền theo lệ cũ, mặc niệm thầm hỏi trong lòng về xử phạt. Ngay lập tức hệ thống đưa ra câu trả lời: “Không hoàn thành nhiệm vụ hiện tại, xử phạt chủ nhân hệ thống 6 tháng không thể tăng level niêm phong thực lực trong suốt quá trình, hết xử phạt trở lại bình thường.”
Lần này thì Tử Phong chân chính sợ rồi, 6 tháng không thể gia tăng tu vi đồng thời bị niêm phong cảnh giới, thế này thì bảo hắn sống sao, tuy cơ thể của hắn không có tu vi thì cũng cỡ Sĩ cấp tứ-ngũ phẩm, nhưng hắn không muốn lãng phí nửa năm thời gian a, ai mà biết trong khoảng nửa năm đó hắn có thể tăng được bao nhiêu level nếu như không bị xử phạt chứ.
Theo những gì mà Tử Phong biết, Diệp Cuồng vô cùng yêu quý đứa con gái Diệp Thủy Lan của mình, hắn đoán lí do Diệp Cuồng chịu giao nộp chính mình phần nhiều là vì Diệp Thủy Lan hơn là bản thân Diệp gia, dù gì thì thiên phú của Diệp Thủy Lan còn đó, nếu người của Diệp gia không ngu ngốc thì sẽ đối xử tốt với Diệp Thủy Lan.
Nếu đám người của Âm Ma tông kia nuốt lời thì cũng không ai có thể phản kháng được cả, lúc đó Tử Phong hắn dù có muốn hoàn thành nhiệm vụ thì cũng có làm được gì, hắn cũng không tự tin đến mức nghĩ rằng bản thân có thể xông vào nội phủ rồi cứu Diệp Thủy Lan ra ngoài. Và rất may mắn rằng đám người Âm Ma tông không động thủ ngay lập tức.
Kĩ năng Ngụy Trang của hắn cũng không phải vạn năng, ít nhất không khiến hắn tan vào hư không được, chỉ là biến mất khỏi thị giác của người khác thôi. Đã từng đọc vô số tiểu thuyết, hắn thừa biết dưới ánh mắt của mấy lão quái vật cảnh giới cao, không có gì có thể dấu được, bằng chứng là nãy giờ mặc dù sử dụng cả Ngụy trang lẫn Liễm tức núp trên nóc nhà, nhưng thủy chung hắn vẫn cảm thấy có một con mắt đang giám sát nhất cử nhất động của bản thân. Có thể là hắn sợ bóng sợ gió, vì tên chấp sự cùng mấy cường giả Tôn cấp đều không có phản ứng gì, nhưng cũng có thể là người ta lười để ý tới một con kiến nhỏ như hắn.
Âm Ma tông là tông môn tà phái, Tử Phong căn bản không hề tin cái gì gọi là giữ lời hứa, hắn biết Diệp gia không sớm thì muộn cũng xong rồi, bây giờ hắn có vài lựa chọn, một là tiếp tục ẩn thân, sau đó lợi dụng lúc hỗn loạn mà chạy thoát, tin rằng cũng không ai để ý tới một con kiến như hắn, hai là ngay lập tức cứu Diệp Thủy Lan đi, tranh thủ lúc tên chấp sự đem Diệp Cuồng rời đi mà hoàn thành nhiệm vụ. Lựa chọn thứ ba, đó là mạo hiểm bám theo đám người của Âm Ma tông, xem thử xem rốt cuộc Diệp Cuồng đã làm gì mà để Âm Ma tông phải xuất ra một vị cường giả Ngụy Thánh đích thân tới đây, sau đó hoàn thành nhiệm vụ sau.
Lựa chọn thứ ba vừa hiện lên trong đầu hắn đã bị gặt phắt đi, Tử Phong hắn là một sát thủ, hắn gan lớn nhưng không có nghĩa là hắn thích liều mạng, mạo hiểm chỉ để thỏa mãn lòng hiếu kì không phải là lựa chọn hay, giữ mạng vẫn là trên hết, hơn nữa, hắn vẫn còn một cái cưỡng chế nhiệm vụ đang lơ lửng trên đầu, hắn không ngu ngốc đến mức không phân biệt được nặng nhẹ. Lựa chọn thứ nhất lại không cần phải bàn, hắn không muốn bị hệ thống xử phạt, hơn nữa, bản thân hắn cũng khá là thích tiểu nha đầu lúc nào cũng quấn quýt lấy hắn này. Sau khi tự thuyết phục bản thân, hắn quyết định cứu Diệp Thủy Lan.
Tử Phong khẳng định Âm Ma tông sẽ diệt Diệp gia, không phải sau này, mà rất có thể là ngay đêm nay, nếu không phải sợ rút dây động rừng, tùy tiện áp chế Diệp gia sẽ khiến Diệp Cuồng bỏ trốn thì chỉ cần một mình tên chấp sự tùy tiện lật tay một cái cũng đủ nghiền cả Diệp gia thành cám. Rất may mắn rằng Diệp Cuồng tự giao mình ra, ít nhất khiến đám người Âm Ma tông không động thủ ngay lập tức, chỉ có như vậy thì Tử Phong mới có đủ thời gian để cứu Diệp Thủy Lan, nếu tên chấp sự động thủ ngay lúc nãy thì hắn cũng chỉ có thể mặc niệm cho Diệp Thủy Lan sau đó chạy càng xa càng tốt, xử phạt thì xử phạt, vẫn đỡ hơn là đi chết.
Mặc kệ đám người Diệp gia vẫn đang đứng nhìn nhau, Tử Phong nhẹ nhàng nhảy xuống, hầu hết tất cả mọi người đều tập trung ở phía ngoài sân nội phủ, khu vực phòng ở lúc này ngược lại vô cùng vắng vẻ, hắn không cần phải cẩn thận tránh gây tiếng động, trực tiếp lao mình về phía phòng của Diệp Thủy Lan. Mặc dù thân phận chỉ là hạ nhân trong Diệp phủ nhưng hắn cũng vô cùng thông thuộc đường đi của Diệp phủ, không có ai ngăn cản, chỉ một lát hắn đã tiến tới trước cửa phòng Diệp Thủy Lan.
Giải trừ trạng thái ẩn thân, Tử Phong nhẹ nhàng gõ cửa, từ bên trong truyền ra một âm thanh thanh thúy, đích thị là của Diệp Thủy Lan: “Ai vậy?”.
“Là ta, nhanh mở cửa!”. Nghe thấy giọng của Tử Phong, cửa rất nhanh liền được mở ra, Diệp Thủy Lan một tay cầm kiếm, một tay mở cửa, vẻ mặt vô cùng cảnh giác. Tử Phong nhìn cánh tay run run của Diệp Thủy Lan mà không khỏi tức cười, tin rằng cô bé cũng đã nghe thấy tiếng chém giết ở nội phủ truyền đến nên mới khẩn trương như vậy, cơ mà cái tư thế cầm kiếm của Diệp Thủy Lan khiến hắn không khỏi ngán ngẩm, chung quy thì thiên phú cao đến mấy nhưng vẫn chỉ là hoa trong nhà kính, tùy tiện tìm bất cứ tên hộ vệ Diệp phủ nào cũng có thể chiến đấu tốt hơn.
Tử Phong kéo tay của Diệp Thủy Lan, lôi Diệp Thủy Lan ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói: “Chúng ta không còn nhiều thời gian, muội đi cùng ta, để lâu không ổn!”
Diệp Thủy Lan không phải dạng ngu ngốc, chỉ là tính tình có chút trẻ con, nghe Tử Phong nói, liên tưởng tới tiếng chém giết mà mình nghe thấy được, sắc mặt nhất thời tái nhợt: “Tử Phong ca ca, phải chăng…….có chuyện xảy ra với Diệp gia?”.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Thủy Lan, Tử Phong không khỏi có chút đau lòng, hắn cúi xuống bế tiểu nha đầu ôm vào lòng, miệng an ủi: “Đúng là có chuyện, nhưng không phải bây giờ, cứ đi với ta đã, rồi ta sẽ nói với muội sau, hiện giờ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
Có lẽ cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng điệu của Tử Phong, Diệp Thủy Lan nằm im trong ngực hắn không nói lời nào, nhưng bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo của hắn đã nói lên tâm trạng khẩn trương của nàng. Từ lúc Tử Phong cứu Diệp Thủy Lan ngày đó, trong lòng cô bé luôn có cảm giác vô cùng an toàn khi ở cạnh hắn, cái cảm giác này khiến tiểu la lỵ gần như tin tưởng tuyệt đối đối với hắn, so sánh với mọi người trong Diệp gia, Diệp Thủy Lan lựa chọn tin tưởng hắn hơn.
Diệp Cuồng ngay lúc sắp bước chân ra khỏi cửa, liền quay đầu lại nói lớn: “Tiểu tử, con gái ta nhờ cả vào cậu đó!”. Tất cả mọi người đều không hiểu Diệp Cuồng đang nói với ai, nhưng đến cả trung niên chấp sự cũng không phản ứng gì, mọi người cũng chỉ coi hắn đây là đang nhắn nhủ ai đó ở Diệp gia.
Nhưng Tử Phong thì khác, hắn biết người mà Diệp Cuồng đang nói tới chính là hắn. Còn về việc Diệp Cuồng tại sao lại biết đến sự tồn tại của hắn thì cũng không có gì lạ cho lắm, con gái mình bị bắt cóc, sau đó được một thanh niên thần bí giải cứu, con gái mình về nhà thì lại tỏ ta thân thiết với một hạ nhân trong phủ, một người cha như Diệp Cuồng căn bản không có lí nào không nghĩ đến sự liên hệ giữa hai vấn đề, đoán ra hắn chính là người thanh niên đó không khó.
Ngay lúc này, một âm thanh bất chợt vang lên trong đầu hắn khiến hắn giật nảy cả người:
-Hệ thống thông báo nhiệm vụ:
Chủng loại: Cưỡng chế nhiệm vụ
Số lượng: 1
Nội dung: Cứu Diệp Thủy Lan khỏi Diệp gia, đưa đến nơi an toàn
Phần thưởng: giảm một nửa số kinh nghiệm cần để lên cấp kế tiếp, Nghịch Thiên đan một viên.
Tử Phong ngược lại không hề lạ lẫm gì với cái thứ nhiệm vụ này, cái hệ thống tiến hóa của hắn hoạt động cũng có chút tương tự với mấy cái hệ thống trong tiểu thuyết hắn đọc kiếp trước, thi thoảng sẽ ban bố nhiệm vụ các thứ cho người sử dụng, kèm theo phần thưởng khi hoàn thành. Mặc dù đây là lần đầu tiên hệ thống ban bố nhiệm vụ, hơn nữa yêu cầu nhiệm vụ lại………..siêu kì quặc, làm thế quái nào Diệp Thủy Lan lại là mục tiêu chính của nhiệm vụ vậy.
Ngay lúc hắn đang tự hỏi cưỡng chế nhiệm vụ với Nghịch Thiên đan là cái gì, thì giống như nghe thấy câu hỏi của hắn, âm thanh của hệ thống lại một lần nữa vang lên:
“Nhiệm vụ hệ thống chia làm ba loại: Cưỡng chế nhiệm vụ, nhiệm vụ hàng ngày, và nhiệm vụ tùy chọn. Nhiệm vụ hàng ngày xuất hiện hàng ngày, chủ nhân có thể chọn làm hoặc không làm, phần thưởng trung bình đến khá. Nhiệm vụ tùy chọn chỉ xuất hiện vào một số thời điểm, chủ nhân có thể chọn làm hoặc không làm, phần thưởng hậu hĩnh. Cưỡng chế nhiệm vụ chỉ xuất hiện vào một số thời điểm, chủ nhân buộc phải tiếp nhận và hoàn thành, không hoàn thành sẽ nhận xử phạt từ hệ thống, mức độ xử phạt tùy vào nội dung nhiệm vụ, phẩn thưởng vô cùng hậu hĩnh.
Nghịch Thiên đan: Thập phẩm đan dược, hữu dụng với tất cả tu luyện giả dưới Thần cấp, có công dụng giúp tu luyện giả đột phá bình cảnh tăng lên một cảnh giới ngay lập tức (chỉ tác dụng khi tu luyện giả ở thời kì thất phẩm trở lên), hoặc trợ giúp tu luyện giả ngay lập tức đạt tới cửu phẩm của cảnh giới hiện hành.”
Nghe được thông tin của Nghịch Thiên đan, Tử Phong không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nhịp tim không tự chủ được mà gia tốc. Thứ nhất, đó là hệ thống có nhắc đến Thần cấp, có nghĩa là thế giới này có thần, và có thể tu luyện được đến mức độ đó, điều này làm một người theo chủ nghĩa vô thần như hắn phải nghĩ lại.Thứ hai, Nghịch Thiên đan, đúng như tên gọi, quá nghịch thiên, hắn rất rõ ràng càng lên cao càng khó tu luyện, mấy lão tổ tông của các đại gia tộc kẹt ở đạo khảm cửu phẩm vô cùng nhiều, mà Nghịch Thiên đan lại phá vỡ bình cảnh đó. Không phải là tăng khả năng phá bình cảnh, mà là trực tiếp cứng rắn đề thăng tu vi tu luyện giả ngay lập tức, bỏ qua luôn cái thứ gọi là bình cảnh, thậm chí công dụng còn lại của Nghịch Thiên đan cũng nghịch thiên không kém.
Đạt tới cửu phẩm của mỗi cảnh giới là một thứ cần rất nhiều thời gian tích lũy và tu luyện, không thấy mấy lão tổ Diệp gia trở thành cao thủ Tôn cấp đã gần 200 năm mà mới chỉ đạt tới Tôn cấp lục phẩm đó sao. Nghịch Thiên đan để cho tu luyện giả ngay lập tức đạt tới cửu phẩm, không nghịch thiên thì còn là gì.
Tử Phong hắn chợt nhớ ra, nhiệm vụ của mình là cưỡng chế nhiệm vụ, nếu không hoàn thành sẽ nhận xử phạt, hắn liền theo lệ cũ, mặc niệm thầm hỏi trong lòng về xử phạt. Ngay lập tức hệ thống đưa ra câu trả lời: “Không hoàn thành nhiệm vụ hiện tại, xử phạt chủ nhân hệ thống 6 tháng không thể tăng level niêm phong thực lực trong suốt quá trình, hết xử phạt trở lại bình thường.”
Lần này thì Tử Phong chân chính sợ rồi, 6 tháng không thể gia tăng tu vi đồng thời bị niêm phong cảnh giới, thế này thì bảo hắn sống sao, tuy cơ thể của hắn không có tu vi thì cũng cỡ Sĩ cấp tứ-ngũ phẩm, nhưng hắn không muốn lãng phí nửa năm thời gian a, ai mà biết trong khoảng nửa năm đó hắn có thể tăng được bao nhiêu level nếu như không bị xử phạt chứ.
Theo những gì mà Tử Phong biết, Diệp Cuồng vô cùng yêu quý đứa con gái Diệp Thủy Lan của mình, hắn đoán lí do Diệp Cuồng chịu giao nộp chính mình phần nhiều là vì Diệp Thủy Lan hơn là bản thân Diệp gia, dù gì thì thiên phú của Diệp Thủy Lan còn đó, nếu người của Diệp gia không ngu ngốc thì sẽ đối xử tốt với Diệp Thủy Lan.
Nếu đám người của Âm Ma tông kia nuốt lời thì cũng không ai có thể phản kháng được cả, lúc đó Tử Phong hắn dù có muốn hoàn thành nhiệm vụ thì cũng có làm được gì, hắn cũng không tự tin đến mức nghĩ rằng bản thân có thể xông vào nội phủ rồi cứu Diệp Thủy Lan ra ngoài. Và rất may mắn rằng đám người Âm Ma tông không động thủ ngay lập tức.
Kĩ năng Ngụy Trang của hắn cũng không phải vạn năng, ít nhất không khiến hắn tan vào hư không được, chỉ là biến mất khỏi thị giác của người khác thôi. Đã từng đọc vô số tiểu thuyết, hắn thừa biết dưới ánh mắt của mấy lão quái vật cảnh giới cao, không có gì có thể dấu được, bằng chứng là nãy giờ mặc dù sử dụng cả Ngụy trang lẫn Liễm tức núp trên nóc nhà, nhưng thủy chung hắn vẫn cảm thấy có một con mắt đang giám sát nhất cử nhất động của bản thân. Có thể là hắn sợ bóng sợ gió, vì tên chấp sự cùng mấy cường giả Tôn cấp đều không có phản ứng gì, nhưng cũng có thể là người ta lười để ý tới một con kiến nhỏ như hắn.
Âm Ma tông là tông môn tà phái, Tử Phong căn bản không hề tin cái gì gọi là giữ lời hứa, hắn biết Diệp gia không sớm thì muộn cũng xong rồi, bây giờ hắn có vài lựa chọn, một là tiếp tục ẩn thân, sau đó lợi dụng lúc hỗn loạn mà chạy thoát, tin rằng cũng không ai để ý tới một con kiến như hắn, hai là ngay lập tức cứu Diệp Thủy Lan đi, tranh thủ lúc tên chấp sự đem Diệp Cuồng rời đi mà hoàn thành nhiệm vụ. Lựa chọn thứ ba, đó là mạo hiểm bám theo đám người của Âm Ma tông, xem thử xem rốt cuộc Diệp Cuồng đã làm gì mà để Âm Ma tông phải xuất ra một vị cường giả Ngụy Thánh đích thân tới đây, sau đó hoàn thành nhiệm vụ sau.
Lựa chọn thứ ba vừa hiện lên trong đầu hắn đã bị gặt phắt đi, Tử Phong hắn là một sát thủ, hắn gan lớn nhưng không có nghĩa là hắn thích liều mạng, mạo hiểm chỉ để thỏa mãn lòng hiếu kì không phải là lựa chọn hay, giữ mạng vẫn là trên hết, hơn nữa, hắn vẫn còn một cái cưỡng chế nhiệm vụ đang lơ lửng trên đầu, hắn không ngu ngốc đến mức không phân biệt được nặng nhẹ. Lựa chọn thứ nhất lại không cần phải bàn, hắn không muốn bị hệ thống xử phạt, hơn nữa, bản thân hắn cũng khá là thích tiểu nha đầu lúc nào cũng quấn quýt lấy hắn này. Sau khi tự thuyết phục bản thân, hắn quyết định cứu Diệp Thủy Lan.
Tử Phong khẳng định Âm Ma tông sẽ diệt Diệp gia, không phải sau này, mà rất có thể là ngay đêm nay, nếu không phải sợ rút dây động rừng, tùy tiện áp chế Diệp gia sẽ khiến Diệp Cuồng bỏ trốn thì chỉ cần một mình tên chấp sự tùy tiện lật tay một cái cũng đủ nghiền cả Diệp gia thành cám. Rất may mắn rằng Diệp Cuồng tự giao mình ra, ít nhất khiến đám người Âm Ma tông không động thủ ngay lập tức, chỉ có như vậy thì Tử Phong mới có đủ thời gian để cứu Diệp Thủy Lan, nếu tên chấp sự động thủ ngay lúc nãy thì hắn cũng chỉ có thể mặc niệm cho Diệp Thủy Lan sau đó chạy càng xa càng tốt, xử phạt thì xử phạt, vẫn đỡ hơn là đi chết.
Mặc kệ đám người Diệp gia vẫn đang đứng nhìn nhau, Tử Phong nhẹ nhàng nhảy xuống, hầu hết tất cả mọi người đều tập trung ở phía ngoài sân nội phủ, khu vực phòng ở lúc này ngược lại vô cùng vắng vẻ, hắn không cần phải cẩn thận tránh gây tiếng động, trực tiếp lao mình về phía phòng của Diệp Thủy Lan. Mặc dù thân phận chỉ là hạ nhân trong Diệp phủ nhưng hắn cũng vô cùng thông thuộc đường đi của Diệp phủ, không có ai ngăn cản, chỉ một lát hắn đã tiến tới trước cửa phòng Diệp Thủy Lan.
Giải trừ trạng thái ẩn thân, Tử Phong nhẹ nhàng gõ cửa, từ bên trong truyền ra một âm thanh thanh thúy, đích thị là của Diệp Thủy Lan: “Ai vậy?”.
“Là ta, nhanh mở cửa!”. Nghe thấy giọng của Tử Phong, cửa rất nhanh liền được mở ra, Diệp Thủy Lan một tay cầm kiếm, một tay mở cửa, vẻ mặt vô cùng cảnh giác. Tử Phong nhìn cánh tay run run của Diệp Thủy Lan mà không khỏi tức cười, tin rằng cô bé cũng đã nghe thấy tiếng chém giết ở nội phủ truyền đến nên mới khẩn trương như vậy, cơ mà cái tư thế cầm kiếm của Diệp Thủy Lan khiến hắn không khỏi ngán ngẩm, chung quy thì thiên phú cao đến mấy nhưng vẫn chỉ là hoa trong nhà kính, tùy tiện tìm bất cứ tên hộ vệ Diệp phủ nào cũng có thể chiến đấu tốt hơn.
Tử Phong kéo tay của Diệp Thủy Lan, lôi Diệp Thủy Lan ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói: “Chúng ta không còn nhiều thời gian, muội đi cùng ta, để lâu không ổn!”
Diệp Thủy Lan không phải dạng ngu ngốc, chỉ là tính tình có chút trẻ con, nghe Tử Phong nói, liên tưởng tới tiếng chém giết mà mình nghe thấy được, sắc mặt nhất thời tái nhợt: “Tử Phong ca ca, phải chăng…….có chuyện xảy ra với Diệp gia?”.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Thủy Lan, Tử Phong không khỏi có chút đau lòng, hắn cúi xuống bế tiểu nha đầu ôm vào lòng, miệng an ủi: “Đúng là có chuyện, nhưng không phải bây giờ, cứ đi với ta đã, rồi ta sẽ nói với muội sau, hiện giờ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
Có lẽ cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng điệu của Tử Phong, Diệp Thủy Lan nằm im trong ngực hắn không nói lời nào, nhưng bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo của hắn đã nói lên tâm trạng khẩn trương của nàng. Từ lúc Tử Phong cứu Diệp Thủy Lan ngày đó, trong lòng cô bé luôn có cảm giác vô cùng an toàn khi ở cạnh hắn, cái cảm giác này khiến tiểu la lỵ gần như tin tưởng tuyệt đối đối với hắn, so sánh với mọi người trong Diệp gia, Diệp Thủy Lan lựa chọn tin tưởng hắn hơn.