Chương 83
Bọn họ cũng không vội vã rời đi, Lưu Nham Thanh tự tin mình có thể giải quyết mọi chuyện. Ông ta biết con trai mình vẫn luôn theo đuổi Trương Thi Ninh, thế nên cũng muốn phô trương danh thế của nhà mình trước mặt cô.
Đột nhiên, cửa phòng bị một đám người đẩy ra. Lần này chỉ có khoảng mười người đến, nhưng khi Lưu Nham Thanh nhìn thấy người dẫn đầu thì sắc mặt lập tức tái mét, mồ hôi túa ra.
Lưu Nham Thanh không để ý tới đám người Lưu Thiếu Đông nữa, nhanh chóng cung kính chào hỏi: “Chào Tào lão đại, tôi là Tiểu Lưu của cao ốc Hải Cảnh, trước kia đã từng có diễm phúc được gặp Tào lão đại một lần”
“Ồ, Tiểu Lưu à?' Tào Mãnh gật đầu, sau đó không để ý đến ông ta nữa. Loại người như Lưu Nham Thanh chỉ là một nhân vật nhỏ bé, ông ta không thèm để ý đến,
“Ông ta là ai thế? Sao cha anh Đông lại cung kính với ông ta như vậy?” Lâm Đình nhỏ giọng hỏi.
Mà lúc này, sắc mặt Lưu Thiếu Đông cũng lộ ra một tia hoảng sợ, lắp bắp nói: “Ông ta.. Ông ta là lão đại bang Thanh.”
Nhóm người Lâm Đình lập tức không dám nói gì nữa. Với bọn họ mà nói, lão đại bang Thanh chính là một nhân vật trong truyền thuyết.
“Là mày?” Lúc này, Tào Quân đứng sau lưng Tào Mãnh nhìn thấy được Dương Thiên thì ánh mắt lập tức tràn đầy lửa giận.
“Tiểu Quân? Sao thế?” Tào Mãnh nhìn về phía con trai, hỏi. “Cha, không phải con nói với cha là mấy ngày trước con bị người ta đánh sao? Chính là nó!” Tào Quân căm hận nhìn Dương Thiên.
“Bang chủ, chính thăng ranh này đã đánh gục hai mươi mấy anh em bang Thanh chúng ta, không ai phản kháng lại được.” Hoàng Đại Nghĩa chỉ vào Dương Thiên, tiếp lời Tào. Quân.
“Ồ, khá thú vị đấy” Tào Mãnh nhìn Dương Thiên, đôi mắt híp lại. Vết sẹo trên mặt ông ta như một con giun đang bò, vô cùng đáng sợ.
“Người anh em, thực lực không tồi nhé, có hứng thú gia nhập bang Thanh của chúng tôi không? Đến lúc đó tôi sẽ cho cậu giữ chức đường chủ." Tào Mãnh cười, nói với Dương Thiên, muốn mời Dương Thiên về dưới trướng mình.
“Cha, nó...” Tào Quân còn đang muốn nói thêm gì nữa thì đã bị Tào Mãnh trừng mắt ngăn lại. Mặc dù anh ta vô cùng bất mãn nhưng cũng không dám nói thêm gì, Tào Quân rất sợ cha mình.
Đám người Lưu Thiếu Đông cũng nhìn về phía Dương Thiên, chỉ ước được thay thế hän. Chức vị đường chủ của bang Thanh chính là không thua kém gì thân phận của Lưu Nham Thanh.
“Không có hứng thú!” Tào Mãnh còn tưởng Dương Thiên sẽ lập tức đồng ý, không ngờ hắn lại trực tiếp lắc đầu, không nghĩ ngợi gì mà từ chối.
“Thế thì đáng tiếc quá.” Tào Mãnh bỗng nhiên lắc đầu, nhìn về phía Kim Bưu, cười nói: “Lão nhị, đi thử thực lực của cậu ta đi. Nhớ kỹ, đừng đánh chết, đánh gấy tay chân là được. rồi” Tào Mãnh hờ hững nói, sắc mặt vô cùng thản nhiên, giống như đánh gãy tay gãy chân người khác là một chuyện vô cùng bình thường vậy.
Thực ra đối với Tào Mãnh mà nói, Dương Thiên từ chối lời mời gia nhập bang Thanh chính là muốn chết! Ông ta không để Dương Thiên vào mắt, ông ta biết thực lực của Dương Thiên cường đại đến mức nào.
Nghe thấy Kim Bưu muốn đánh gãy chân tay Dương Thiên, nhóm Lưu Thiếu Đông sợ tới mức lui tít ra sau. .
||||| Truyện đề cử: |||||
“Ha ha, thằng ranh, lại đây tiếp ông đây mấy chiêu!” Kim Bưu vẻ mặt giữ tợn nhìn về phía Dương Thiên, cả người đầy cơ. bắp, cánh tay còn to hơn bắp đùi người bình thường. So với ông ta, Dương Thiên chẳng khác nào một đứa trẻ con.
“Chú Lưu, chú mau nói gì đó đi, đừng để bọn họ đánh anh Tiểu Thiên!” Trong nhóm người, chỉ có một mình Vương Nhã Lộ cầu xin Lưu Nhan Thanh giúp đỡ Dương Thiên. Vừa rồi cô nghe thấy lão đại bang Thanh nói muốn đánh gãy chân hẳn.
Kim Bưu kia thực sự vô cùng khủng bố, mặc dù Vương Nhã Lộ luôn ngập tràn tin tưởng với Dương Thiên nhưng lúc. này cũng không nhịn được mà lo lắng.
Cô vẫn luôn nghe Lưu Thiếu Đông nói cha mình có năng lực rất lớn, thế nên mới cầu xin ông ta giúp đỡ.
Sắc mặt Lưu Nham Thanh vô cùng khó coi. Con nhóc này. chẳng phải đang muốn đẩy ông ta vào đống lửa sao? Cho dù ông ta có năng lực thế nào đi nữa thì cũng không dám đối đầu với bang chủ bang Thanh.
“Ồ, Tiểu Lưu, cô bé này nói muốn ông xin cho cậu ta?” Tào Mãnh quay sang nhìn Lưu Nham Thanh, cười như không cười nói.
Đột nhiên, cửa phòng bị một đám người đẩy ra. Lần này chỉ có khoảng mười người đến, nhưng khi Lưu Nham Thanh nhìn thấy người dẫn đầu thì sắc mặt lập tức tái mét, mồ hôi túa ra.
Lưu Nham Thanh không để ý tới đám người Lưu Thiếu Đông nữa, nhanh chóng cung kính chào hỏi: “Chào Tào lão đại, tôi là Tiểu Lưu của cao ốc Hải Cảnh, trước kia đã từng có diễm phúc được gặp Tào lão đại một lần”
“Ồ, Tiểu Lưu à?' Tào Mãnh gật đầu, sau đó không để ý đến ông ta nữa. Loại người như Lưu Nham Thanh chỉ là một nhân vật nhỏ bé, ông ta không thèm để ý đến,
“Ông ta là ai thế? Sao cha anh Đông lại cung kính với ông ta như vậy?” Lâm Đình nhỏ giọng hỏi.
Mà lúc này, sắc mặt Lưu Thiếu Đông cũng lộ ra một tia hoảng sợ, lắp bắp nói: “Ông ta.. Ông ta là lão đại bang Thanh.”
Nhóm người Lâm Đình lập tức không dám nói gì nữa. Với bọn họ mà nói, lão đại bang Thanh chính là một nhân vật trong truyền thuyết.
“Là mày?” Lúc này, Tào Quân đứng sau lưng Tào Mãnh nhìn thấy được Dương Thiên thì ánh mắt lập tức tràn đầy lửa giận.
“Tiểu Quân? Sao thế?” Tào Mãnh nhìn về phía con trai, hỏi. “Cha, không phải con nói với cha là mấy ngày trước con bị người ta đánh sao? Chính là nó!” Tào Quân căm hận nhìn Dương Thiên.
“Bang chủ, chính thăng ranh này đã đánh gục hai mươi mấy anh em bang Thanh chúng ta, không ai phản kháng lại được.” Hoàng Đại Nghĩa chỉ vào Dương Thiên, tiếp lời Tào. Quân.
“Ồ, khá thú vị đấy” Tào Mãnh nhìn Dương Thiên, đôi mắt híp lại. Vết sẹo trên mặt ông ta như một con giun đang bò, vô cùng đáng sợ.
“Người anh em, thực lực không tồi nhé, có hứng thú gia nhập bang Thanh của chúng tôi không? Đến lúc đó tôi sẽ cho cậu giữ chức đường chủ." Tào Mãnh cười, nói với Dương Thiên, muốn mời Dương Thiên về dưới trướng mình.
“Cha, nó...” Tào Quân còn đang muốn nói thêm gì nữa thì đã bị Tào Mãnh trừng mắt ngăn lại. Mặc dù anh ta vô cùng bất mãn nhưng cũng không dám nói thêm gì, Tào Quân rất sợ cha mình.
Đám người Lưu Thiếu Đông cũng nhìn về phía Dương Thiên, chỉ ước được thay thế hän. Chức vị đường chủ của bang Thanh chính là không thua kém gì thân phận của Lưu Nham Thanh.
“Không có hứng thú!” Tào Mãnh còn tưởng Dương Thiên sẽ lập tức đồng ý, không ngờ hắn lại trực tiếp lắc đầu, không nghĩ ngợi gì mà từ chối.
“Thế thì đáng tiếc quá.” Tào Mãnh bỗng nhiên lắc đầu, nhìn về phía Kim Bưu, cười nói: “Lão nhị, đi thử thực lực của cậu ta đi. Nhớ kỹ, đừng đánh chết, đánh gấy tay chân là được. rồi” Tào Mãnh hờ hững nói, sắc mặt vô cùng thản nhiên, giống như đánh gãy tay gãy chân người khác là một chuyện vô cùng bình thường vậy.
Thực ra đối với Tào Mãnh mà nói, Dương Thiên từ chối lời mời gia nhập bang Thanh chính là muốn chết! Ông ta không để Dương Thiên vào mắt, ông ta biết thực lực của Dương Thiên cường đại đến mức nào.
Nghe thấy Kim Bưu muốn đánh gãy chân tay Dương Thiên, nhóm Lưu Thiếu Đông sợ tới mức lui tít ra sau. .
||||| Truyện đề cử: |||||
“Ha ha, thằng ranh, lại đây tiếp ông đây mấy chiêu!” Kim Bưu vẻ mặt giữ tợn nhìn về phía Dương Thiên, cả người đầy cơ. bắp, cánh tay còn to hơn bắp đùi người bình thường. So với ông ta, Dương Thiên chẳng khác nào một đứa trẻ con.
“Chú Lưu, chú mau nói gì đó đi, đừng để bọn họ đánh anh Tiểu Thiên!” Trong nhóm người, chỉ có một mình Vương Nhã Lộ cầu xin Lưu Nhan Thanh giúp đỡ Dương Thiên. Vừa rồi cô nghe thấy lão đại bang Thanh nói muốn đánh gãy chân hẳn.
Kim Bưu kia thực sự vô cùng khủng bố, mặc dù Vương Nhã Lộ luôn ngập tràn tin tưởng với Dương Thiên nhưng lúc. này cũng không nhịn được mà lo lắng.
Cô vẫn luôn nghe Lưu Thiếu Đông nói cha mình có năng lực rất lớn, thế nên mới cầu xin ông ta giúp đỡ.
Sắc mặt Lưu Nham Thanh vô cùng khó coi. Con nhóc này. chẳng phải đang muốn đẩy ông ta vào đống lửa sao? Cho dù ông ta có năng lực thế nào đi nữa thì cũng không dám đối đầu với bang chủ bang Thanh.
“Ồ, Tiểu Lưu, cô bé này nói muốn ông xin cho cậu ta?” Tào Mãnh quay sang nhìn Lưu Nham Thanh, cười như không cười nói.