Chương 79
Nhóm người này từ lúc ban đầu đã bắt đầu chế giễu hắn, hắn càng không để ý thì bọn họ càng quá đáng.
Dương Thiên hừ lạnh: “Nhà các người giàu lắm à? Mấy trăm triệu? Mấy tỷ? Tôi chẳng thèm để vào mắt!”
“Được rồi, Dương Thiên, mọi người cũng vì muốn tốt cho cậu, cậu đừng nói như thế!” Trương Thi Ninh nói, cô tưởng Dương Thiên đang cố tình cậy mạnh.
“Nực cười! Dương Thiên này đội trời đạp đất, sao lại cần người khác khoa tay múa chân!” Dương Thiên lạnh lùng nói.
“Ha ha! Dương Thiên, cậu đúng là trẻ người non dại” Lưu Thiếu Đông nhìn Dương Thiên, thở dài, sảc mặt thâm trầm nói: “Chờ sau khi cậu trải qua khó khăn mới biết chúng tôi thực sự làm thế là vì muốn tốt cho cậu! Đây là hiện thực!”
“Anh có tin là tôi có thể ném anh từ đây ra ngoài không?” Dương Thiên híp mắt nhìn Lưu Thiếu Đông
“Này! Dương Thiên, sao cậu lại hẹp hòi như thế hả? Anh Đông làm thế cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi! Thôi quên đi, nếu cậu đã không muốn tiếp nhận ý tốt của mọi người như thế thì chúng tôi cũng chẳng còn cách nào.” Lâm Đình ở bên cạnh,
Đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng động lớn, giống như có người đang đá cửa.
“Có chuyện gì thế?” Lưu Thiếu Đông nhíu mày.
“Để tôi ra mở cửa!” Lý Kiến Hoa nói, sau đó mở cửa phòng ra.
Anh ta vừa mới mở cửa thì đã thấy bên ngoài có hơn hai mươi người đang vây quanh căn phòng, người dẫn đầu là gã đàn ông mập mạp vừa rồi mới bị bọn họ đánh, còn cả Lâm tổng đi xem kịch vui.
“Không ổn!" Lý Kiến Hoa thầm kêu lên một tiếng, đang định đóng cửa lại thì bị gã đàn ông dẫn đầu đạp cho một cái. Sau đó, cánh cửa phòng VỊP này mở tung ra.
“Rầm!” Cả người Lý Kiến Hoa bị đạp bay lên ghế, cốc chén đồ ăn trên bàn đổ tứ tung. Mấy nữ sinh lập tức sợ hãi kêu âm lên.
Hoàng Đại Nghĩa hùng hùng hổ hổ đi vào bên trong, nhìn thấy nhóm người Lưu Thiếu Đông không sót một ai thì cười lạnh: “Hay läm, đều ở trong này! Hay lãm! Hay lắm!”
“Đây chẳng phải là tên béo chết tiệt vừa chiếm tiện nghi của bà đây sao? Thế mà còn dám quay lại à?” Lâm Đình nhìn thấy Hoàng Đại Nghĩa thì khinh thường nói, cô ta vẫn chưa nhìn thấy hơn hai mươi người bên ngoài.
Cô ta nâng Lý Kiến Hoa dậy, nhìn thấy dáng vẻ chật vật thê thảm của anh ta thì mắng chửi Hoàng Đại Nghĩa: “Đồ điên, dám đánh Kiến Hoa nhà chúng tôi à?”
“Tiểu Đình, im miệng!” Lý Kiến Hoa lập tức ngắt lời cô ta. Vừa rồi anh ta đã thấy được tình hình bên ngoài, cảm thấy người tới không có ý tốt.
Lâm Đình bị Ký Kiến Hoa quát thì ngân ngẩn cả người.
Lưu Thiếu Đông lúc này trịnh trọng đứng lên, khách sáo với Lâm tổng: “Lâm tổng, chào ông, cha tôi là chủ tịch cao ốc Hải Cảnh- Lưu Nhan Thanh, xin hỏi vị này là?”
“Lưu Nham Thanh đúng không?” Hoàng Đại Nghĩa vừa nghe đến cái tên này thì tức giận đi tới: “Mẹ kiếp, ông đây đập chết mày! Để xem Lưu Nham Thanh dám làm gì ông đây?”
Lưu Thiếu Đông nghe thế thì nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ vẻ không vui, nói với Hoàng Đại Nghĩa: “Tại sao ông lại như thế? Chuyện lúc trước thôi thì cả hai bên đều sai, nếu không thì cả hai bên đều bỏ qua đi! Dù thế nào đi nữa thì cha tôi Lưu Nham Thanh cũng có quen biết với chủ nơi này!”
“Ông anh Hoàng!” Lúc này, Lâm tổng cũng lên tiếng, mỉm cười giảng hòa: “Ông anh, dù sao thì Lưu Nham Thanh cũng từng ăn cơm với tôi mấy lần, quan hệ cũng không tồi lắm. Hay là ông anh nể mặt tôi, tha cho con trai ông ta?”
Hoàng Đại Nghĩa suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được, nể mặt Lâm tổng, tôi có thể tha cho chúng nó, nhưng mấy cô gái này phải ở lại đây!”
Hoàng Đại Nghĩa chỉ vào bốn cô gái đang hoảng sợ đứng. trong góc.
“AI” Bốn cô gái nghe Hoàng Đại Nghĩa nói vậy thì sợ hãi hét ầm lên.
“Anh Đông! Dẫn chúng em ra ngoài với! Chúng em không muốn ở lại đây đâu” Lâm Đình lập tức khóc lóc trước mặt Lưu Thiếu Đông.
Ngay cả Trương Thi Ninh bình thường yên tĩnh lúc này cũng không tránh khỏi hoảng hốt. Hoàng Đại Nghĩa vừa nhìn đã biết không phải hạng người tốt đẹp gì. Nếu như bị giữ lại đây thì thực sự không ai dám tưởng tượng sẽ xảy ra những. chuyện gì.
Dương Thiên hừ lạnh: “Nhà các người giàu lắm à? Mấy trăm triệu? Mấy tỷ? Tôi chẳng thèm để vào mắt!”
“Được rồi, Dương Thiên, mọi người cũng vì muốn tốt cho cậu, cậu đừng nói như thế!” Trương Thi Ninh nói, cô tưởng Dương Thiên đang cố tình cậy mạnh.
“Nực cười! Dương Thiên này đội trời đạp đất, sao lại cần người khác khoa tay múa chân!” Dương Thiên lạnh lùng nói.
“Ha ha! Dương Thiên, cậu đúng là trẻ người non dại” Lưu Thiếu Đông nhìn Dương Thiên, thở dài, sảc mặt thâm trầm nói: “Chờ sau khi cậu trải qua khó khăn mới biết chúng tôi thực sự làm thế là vì muốn tốt cho cậu! Đây là hiện thực!”
“Anh có tin là tôi có thể ném anh từ đây ra ngoài không?” Dương Thiên híp mắt nhìn Lưu Thiếu Đông
“Này! Dương Thiên, sao cậu lại hẹp hòi như thế hả? Anh Đông làm thế cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi! Thôi quên đi, nếu cậu đã không muốn tiếp nhận ý tốt của mọi người như thế thì chúng tôi cũng chẳng còn cách nào.” Lâm Đình ở bên cạnh,
Đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng động lớn, giống như có người đang đá cửa.
“Có chuyện gì thế?” Lưu Thiếu Đông nhíu mày.
“Để tôi ra mở cửa!” Lý Kiến Hoa nói, sau đó mở cửa phòng ra.
Anh ta vừa mới mở cửa thì đã thấy bên ngoài có hơn hai mươi người đang vây quanh căn phòng, người dẫn đầu là gã đàn ông mập mạp vừa rồi mới bị bọn họ đánh, còn cả Lâm tổng đi xem kịch vui.
“Không ổn!" Lý Kiến Hoa thầm kêu lên một tiếng, đang định đóng cửa lại thì bị gã đàn ông dẫn đầu đạp cho một cái. Sau đó, cánh cửa phòng VỊP này mở tung ra.
“Rầm!” Cả người Lý Kiến Hoa bị đạp bay lên ghế, cốc chén đồ ăn trên bàn đổ tứ tung. Mấy nữ sinh lập tức sợ hãi kêu âm lên.
Hoàng Đại Nghĩa hùng hùng hổ hổ đi vào bên trong, nhìn thấy nhóm người Lưu Thiếu Đông không sót một ai thì cười lạnh: “Hay läm, đều ở trong này! Hay lãm! Hay lắm!”
“Đây chẳng phải là tên béo chết tiệt vừa chiếm tiện nghi của bà đây sao? Thế mà còn dám quay lại à?” Lâm Đình nhìn thấy Hoàng Đại Nghĩa thì khinh thường nói, cô ta vẫn chưa nhìn thấy hơn hai mươi người bên ngoài.
Cô ta nâng Lý Kiến Hoa dậy, nhìn thấy dáng vẻ chật vật thê thảm của anh ta thì mắng chửi Hoàng Đại Nghĩa: “Đồ điên, dám đánh Kiến Hoa nhà chúng tôi à?”
“Tiểu Đình, im miệng!” Lý Kiến Hoa lập tức ngắt lời cô ta. Vừa rồi anh ta đã thấy được tình hình bên ngoài, cảm thấy người tới không có ý tốt.
Lâm Đình bị Ký Kiến Hoa quát thì ngân ngẩn cả người.
Lưu Thiếu Đông lúc này trịnh trọng đứng lên, khách sáo với Lâm tổng: “Lâm tổng, chào ông, cha tôi là chủ tịch cao ốc Hải Cảnh- Lưu Nhan Thanh, xin hỏi vị này là?”
“Lưu Nham Thanh đúng không?” Hoàng Đại Nghĩa vừa nghe đến cái tên này thì tức giận đi tới: “Mẹ kiếp, ông đây đập chết mày! Để xem Lưu Nham Thanh dám làm gì ông đây?”
Lưu Thiếu Đông nghe thế thì nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ vẻ không vui, nói với Hoàng Đại Nghĩa: “Tại sao ông lại như thế? Chuyện lúc trước thôi thì cả hai bên đều sai, nếu không thì cả hai bên đều bỏ qua đi! Dù thế nào đi nữa thì cha tôi Lưu Nham Thanh cũng có quen biết với chủ nơi này!”
“Ông anh Hoàng!” Lúc này, Lâm tổng cũng lên tiếng, mỉm cười giảng hòa: “Ông anh, dù sao thì Lưu Nham Thanh cũng từng ăn cơm với tôi mấy lần, quan hệ cũng không tồi lắm. Hay là ông anh nể mặt tôi, tha cho con trai ông ta?”
Hoàng Đại Nghĩa suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được, nể mặt Lâm tổng, tôi có thể tha cho chúng nó, nhưng mấy cô gái này phải ở lại đây!”
Hoàng Đại Nghĩa chỉ vào bốn cô gái đang hoảng sợ đứng. trong góc.
“AI” Bốn cô gái nghe Hoàng Đại Nghĩa nói vậy thì sợ hãi hét ầm lên.
“Anh Đông! Dẫn chúng em ra ngoài với! Chúng em không muốn ở lại đây đâu” Lâm Đình lập tức khóc lóc trước mặt Lưu Thiếu Đông.
Ngay cả Trương Thi Ninh bình thường yên tĩnh lúc này cũng không tránh khỏi hoảng hốt. Hoàng Đại Nghĩa vừa nhìn đã biết không phải hạng người tốt đẹp gì. Nếu như bị giữ lại đây thì thực sự không ai dám tưởng tượng sẽ xảy ra những. chuyện gì.