Chương 69
Dương Thiên không nói nên lời, hắn chỉ nhìn Tịch Mộng Dao nhiều hơn vài lần, thế mà Lãnh Tình đã bắt đầu châm chọc chế giễu. Hắn không nghĩ là Lãnh Tình đố ky, lần trước hẳn đánh nhau với người của bang Thanh, Lãnh Tình đã không vừa mät hẳn rồi, chỉ muốn nhốt hẳn vào tù mấy ngày.
“Cậu cũng không cần phải ngượng ngùng làm gì, toàn bộ nam sinh đại học An, làm gì có ai không thích Tịch Mộng Dao.” Lãnh Tình nghiêm túc nói.
“Được rồi, Tiểu Tình, cậu nói cái gì thế?” Tịch Mộng Dao nhìn bạn thân của mình, liếc mắt một cái, nói.
“Cục trưởng Lãnh, thanh niên này đã cứu con gái tôi, ông xem có thể trao tặng cậu ấy cái gì làm phần thưởng được không?” Lâm Khanh Dĩnh quay đầu nói với Lãnh Kinh Quốc, bây giờ bà vô cùng cảm kích Dương Thiên.
“Đúng vậy! Hẳn là nên làm như vậy!” Lãnh Kinh Quốc vội vàng gật đầu: “Mấy ngày nữa tôi sẽ làm một quyết định khen thưởng rồi gửi đến lớp của cậu ấy, để mọi người đều biết cậu ấy đã làm việc tốt gì”
lộng Tuyết, lần sau không được phép chạy lung tung như thế nữa, con khiến mẹ sợ chết khiếp rồi!” Lâm Khanh Dĩnh nhìn con gái út của mình, cưng chiều nói: “May mà có anh trai này đấy, còn không mau cảm ơn anh đi!”
Tịch Mộng Tuyết nghe vậy thì chỉ rúc đầu vào ngực Lâm Khanh Dĩnh, không chịu ngẩng đầu lên.
Lâm Khanh Dĩnh lại cảm ơn Dương Thiên một lần nữa rồi mới đưa con gái rời đi.
Tịch Mộng Dao mỉm cười nhìn Dương Thiên: “Đàn em, chờ khi quay lại trường học tôi sẽ cảm ơn cậu lần nữa!”
Dương Thiên cũng cười: “Đàn chị không cần quá khách sáo làm gì.”
Khi mọi người chuẩn bị rời đi, cô gái nhỏ trong lòng Lâm. Khang Dĩnh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói với Dương Thiên: “Anh ơi, lần sau gặp lại, anh có thể biểu diễn ảo thuật cho em xem tiếp được không?”
Dương Thiên mỉm cười gật đầu: “Chỉ cần Mộng Tuyết ngoan ngoãn thì lần sau gặp lại anh nhất định sẽ tiếp tục biểu diễn ảo thuật cho Mộng Tuyết xem”
“Ha ha ha” Tiểu Mộng Tuyết vui vẻ cười to.
“Con bé này, ảo thuật gì chứ? Cậu thanh niên, chúng ta về trước nhé.” Lâm Khanh Dĩnh xoa đầu Tịch Mộng Tuyết, cười nói.
Nhìn mấy người này rời đi, Dương Thiên cũng âm thầm thở phào một hơi. Cuối cùng Tiểu Mộng Tuyết đã an toàn trở lại bên cạnh người thân rồi.
“Đừng nhìn nữa, người cũng đi xa rồi.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh hắn.
Dương Thiên nhìn Lãnh Tình, không nói nên lời. Bây giờ hắn đã biết, cô gái này không những lạnh lùng mà còn phúc hắc.
“Đàn chị Lãnh Tình, tôi về trước đây.” Dương Thiên chào cô một tiếng, sau đó không quan tâm Lãnh Tình nói gì, lập tức chạy đi nhanh như chớp.
“Cậu... Hừ!” Lãnh Tình hừ lạnh một tiếng, bất mãn nhìn về phía Dương Thiên. Nam sinh nào cũng ái mộ cô, tất cung tất kính, chỉ có Dương Thiên là không để cô vào mắt.
Dương Thiên trở lại trường học, không có việc gì làm nên quyết định ra sân thể dục chạy vài vòng. Mấy ngày nay Huyền Hư đạo nhân thả lỏng cho hắn, ba ngày nữa sẽ tiến hành huấn luyện giai đoạn Luyện gân.
Một vòng! Hai vòng!
Hảẳn chạy liền một mạch mười vòng mà thậm chí còn không đổ một giọt mồ hôi nào. Tố chất thân thể của hẳn bây giờ quá tốt, một cú đấm cũng có thể đánh chết voil
Đột nhiên, Dương Thiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tân Ngữ Huyên! Nữ sinh mà hẳn yêu thầm suốt ba năm cấp ba.
Lúc này Tân Ngữ Huyên mặc một chiếc váy màu xanh lam, mái tóc không buộc đuôi ngựa nữa mà xõa ra, càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Chỉ là, bên cạnh cô lúc này còn có một nam sinh nữa.
Nam sinh đó cao gần 1m9, đẹp trai ngời ngời, đang tươi cười nói gì đó với Tân Ngữ Huyên.
“Cậu cũng không cần phải ngượng ngùng làm gì, toàn bộ nam sinh đại học An, làm gì có ai không thích Tịch Mộng Dao.” Lãnh Tình nghiêm túc nói.
“Được rồi, Tiểu Tình, cậu nói cái gì thế?” Tịch Mộng Dao nhìn bạn thân của mình, liếc mắt một cái, nói.
“Cục trưởng Lãnh, thanh niên này đã cứu con gái tôi, ông xem có thể trao tặng cậu ấy cái gì làm phần thưởng được không?” Lâm Khanh Dĩnh quay đầu nói với Lãnh Kinh Quốc, bây giờ bà vô cùng cảm kích Dương Thiên.
“Đúng vậy! Hẳn là nên làm như vậy!” Lãnh Kinh Quốc vội vàng gật đầu: “Mấy ngày nữa tôi sẽ làm một quyết định khen thưởng rồi gửi đến lớp của cậu ấy, để mọi người đều biết cậu ấy đã làm việc tốt gì”
lộng Tuyết, lần sau không được phép chạy lung tung như thế nữa, con khiến mẹ sợ chết khiếp rồi!” Lâm Khanh Dĩnh nhìn con gái út của mình, cưng chiều nói: “May mà có anh trai này đấy, còn không mau cảm ơn anh đi!”
Tịch Mộng Tuyết nghe vậy thì chỉ rúc đầu vào ngực Lâm Khanh Dĩnh, không chịu ngẩng đầu lên.
Lâm Khanh Dĩnh lại cảm ơn Dương Thiên một lần nữa rồi mới đưa con gái rời đi.
Tịch Mộng Dao mỉm cười nhìn Dương Thiên: “Đàn em, chờ khi quay lại trường học tôi sẽ cảm ơn cậu lần nữa!”
Dương Thiên cũng cười: “Đàn chị không cần quá khách sáo làm gì.”
Khi mọi người chuẩn bị rời đi, cô gái nhỏ trong lòng Lâm. Khang Dĩnh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói với Dương Thiên: “Anh ơi, lần sau gặp lại, anh có thể biểu diễn ảo thuật cho em xem tiếp được không?”
Dương Thiên mỉm cười gật đầu: “Chỉ cần Mộng Tuyết ngoan ngoãn thì lần sau gặp lại anh nhất định sẽ tiếp tục biểu diễn ảo thuật cho Mộng Tuyết xem”
“Ha ha ha” Tiểu Mộng Tuyết vui vẻ cười to.
“Con bé này, ảo thuật gì chứ? Cậu thanh niên, chúng ta về trước nhé.” Lâm Khanh Dĩnh xoa đầu Tịch Mộng Tuyết, cười nói.
Nhìn mấy người này rời đi, Dương Thiên cũng âm thầm thở phào một hơi. Cuối cùng Tiểu Mộng Tuyết đã an toàn trở lại bên cạnh người thân rồi.
“Đừng nhìn nữa, người cũng đi xa rồi.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh hắn.
Dương Thiên nhìn Lãnh Tình, không nói nên lời. Bây giờ hắn đã biết, cô gái này không những lạnh lùng mà còn phúc hắc.
“Đàn chị Lãnh Tình, tôi về trước đây.” Dương Thiên chào cô một tiếng, sau đó không quan tâm Lãnh Tình nói gì, lập tức chạy đi nhanh như chớp.
“Cậu... Hừ!” Lãnh Tình hừ lạnh một tiếng, bất mãn nhìn về phía Dương Thiên. Nam sinh nào cũng ái mộ cô, tất cung tất kính, chỉ có Dương Thiên là không để cô vào mắt.
Dương Thiên trở lại trường học, không có việc gì làm nên quyết định ra sân thể dục chạy vài vòng. Mấy ngày nay Huyền Hư đạo nhân thả lỏng cho hắn, ba ngày nữa sẽ tiến hành huấn luyện giai đoạn Luyện gân.
Một vòng! Hai vòng!
Hảẳn chạy liền một mạch mười vòng mà thậm chí còn không đổ một giọt mồ hôi nào. Tố chất thân thể của hẳn bây giờ quá tốt, một cú đấm cũng có thể đánh chết voil
Đột nhiên, Dương Thiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tân Ngữ Huyên! Nữ sinh mà hẳn yêu thầm suốt ba năm cấp ba.
Lúc này Tân Ngữ Huyên mặc một chiếc váy màu xanh lam, mái tóc không buộc đuôi ngựa nữa mà xõa ra, càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Chỉ là, bên cạnh cô lúc này còn có một nam sinh nữa.
Nam sinh đó cao gần 1m9, đẹp trai ngời ngời, đang tươi cười nói gì đó với Tân Ngữ Huyên.