Chương 66
“A?” Lúc này cô bé mới phục hồi tinh thần lại, ngơ ngác. nhìn sang. Một chiếc xe tải thật lớn đang lao về phía cô bé, giống như một con dã thú khổng lồ bao trùm lên thân thể nhỏ bé. Cô bé thậm chí còn nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của tài xế.
Cô bé bị dọa sững người, đầu óc gần như trống rỗng, không phản ứng lại được.
Chiếc xe chỉ còn cách cô bé khoảng năm mét.
Những người bên đường bất giác nhảm chặt mắt lại, bọn họ không dám nhìn bi kịch sắp xảy ra, không đành lòng nhìn một sinh mệnh nhỏ tuổi như thế mất đi.
Xe tải càng lúc càng gần, khoảng cách chỉ còn hai mét. Một luồng sáng lóe lên, xe tải lao thẳng tới chỗ cô gái nhỏ đang đứng.
“AI Mau gọi cấp cứu!” Có người sợ hãi hét lên, vội vàng lôi di động gọi cứu thương.
Chiếc xe tải cuối cùng cũng dừng lại được, vị tài xế lập tức xuống xe. Ông ta là một người đàn ông trung niên, gương mặt thật thà, sắc mặt hoảng loạn.
Gia cảnh tài xế vô cùng bần hàn, cả nhà chỉ có mình ông ta là thu nhập chính. Nếu cô bé này bị đâm chết thì chắc chắn ông ta sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền, thậm chí còn phải đi tù, thế thì gia đình ông ta cũng tiêu luôn rồi.
Nhưng mọi người tìm kiếm nửa ngày cũng không thấy tung tích bé gái kia đâu.
Trên đường có cả một hàng xe dừng lại, mọi người cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, ai cũng xuống xe giúp đỡ tìm kiếm cô bé đáng thương kia.
“AI Cô bé ở kia!” Đột nhiên, trong đám đông vang lên tiếng hô kinh ngạc.
Mọi người lập tức nhìn sang phía đó, chỉ thấy cô bé suýt nữa bị xe tải đâm bay đang nằm trong lòng một thanh niên. Thanh niên này cao 1m85, diện mạo thanh tú, cả người ngập. tràn khí chất ấm áp như ánh mặt trời, giống như thổi tới một làn gió xuân.
Nhìn thấy cô bé bình an vô sự, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Cô bé đã được cậu thanh niên kia cứu rồi.
“Cậu thanh niên, làm tốt lắm!” Có người lớn tiếng khích lệ. “Đúng vậy! Cậu đã cứu được một sinh mạng! Người tốt sau này nhất định sẽ được báo đáp.” Có một ông cụ gật đầu tán thưởng.
Thanh niên đang ôm bé gái chính là Dương Thiên. Vừa rồi, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, hẳn không chút do dự lao ra cứu cô bé. Giây phút đó, người hẳn chỉ cách xe tải chưa đến một mét.
Dương Thiên cũng cảm thấy run sợ. Chiếc xe tải này chứa đầy hàng hóa, trọng lượng chắc phải đến mười tấn, nếu hẳn bị đâm phải thì có khi cũng không chịu đựng nổi.
May mắn là cuối cùng hắn đã cứu được cô bé này.
“Cậu thanh niên, cảm ơn cậu!” Người tài xế vội vàng chạy. tới, nhìn Dương Thiên bằng gương mặt tràn đầy cảm kích. Vừa rồi ông ta thậm chí đã nghĩ tới hoàn cảnh của gia đình mình khi ông ta bị bắt vào tù như thế nào, không ngờ trong nháy mắt lại giống như được lên thiên đường.
“Không có gì đâu! Sau này ông lái xe chậm một chút, như vậy mới có thể giảm thiểu sự cố!” Dương Thiên nhìn tài xế, bất mãn nói.
“Vâng! Vâng! Cậu thanh niên, cậu tầm lấy số tiền này, đưa đứa bé đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào, vừa rồi chắc con bé bị dọa sợ lắm” Tài xế lấy hết tiền trong túi ra đưa cho Dương Thiên, được hơn 1000 tệ: “Chờ tôi xong việc sẽ lập tức tới bệnh viện.”
Dương Thiên nhìn người tài xế đen nhẻm, nhìn là biết gia cảnh không khá giả gì. Không biết vì sao, hẳn lại đột nhiên
nghĩ tới cha mình.
Dương Thiên lắc đầu: “Ông cất tiền đi. Tôi đưa cô bé đến bệnh viện là được.”
Cô gái nhỏ sợ hãi đến phát ngốc, nằm gọn trong lòng Dương Thiên không nói câu nào, nước mắt vẫn giàn dụa, trông đáng thương vô cùng.
“Em tên là gì?” Dương Thiên cẩn thận hỏi.
“2??” Cô bé mê mang nhìn Dương Thiên.
Thôi xong! Dương Thiên hết nói nổi, chắc không phải bị câm đâu chứ?
Cô bé bị dọa sững người, đầu óc gần như trống rỗng, không phản ứng lại được.
Chiếc xe chỉ còn cách cô bé khoảng năm mét.
Những người bên đường bất giác nhảm chặt mắt lại, bọn họ không dám nhìn bi kịch sắp xảy ra, không đành lòng nhìn một sinh mệnh nhỏ tuổi như thế mất đi.
Xe tải càng lúc càng gần, khoảng cách chỉ còn hai mét. Một luồng sáng lóe lên, xe tải lao thẳng tới chỗ cô gái nhỏ đang đứng.
“AI Mau gọi cấp cứu!” Có người sợ hãi hét lên, vội vàng lôi di động gọi cứu thương.
Chiếc xe tải cuối cùng cũng dừng lại được, vị tài xế lập tức xuống xe. Ông ta là một người đàn ông trung niên, gương mặt thật thà, sắc mặt hoảng loạn.
Gia cảnh tài xế vô cùng bần hàn, cả nhà chỉ có mình ông ta là thu nhập chính. Nếu cô bé này bị đâm chết thì chắc chắn ông ta sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền, thậm chí còn phải đi tù, thế thì gia đình ông ta cũng tiêu luôn rồi.
Nhưng mọi người tìm kiếm nửa ngày cũng không thấy tung tích bé gái kia đâu.
Trên đường có cả một hàng xe dừng lại, mọi người cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, ai cũng xuống xe giúp đỡ tìm kiếm cô bé đáng thương kia.
“AI Cô bé ở kia!” Đột nhiên, trong đám đông vang lên tiếng hô kinh ngạc.
Mọi người lập tức nhìn sang phía đó, chỉ thấy cô bé suýt nữa bị xe tải đâm bay đang nằm trong lòng một thanh niên. Thanh niên này cao 1m85, diện mạo thanh tú, cả người ngập. tràn khí chất ấm áp như ánh mặt trời, giống như thổi tới một làn gió xuân.
Nhìn thấy cô bé bình an vô sự, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Cô bé đã được cậu thanh niên kia cứu rồi.
“Cậu thanh niên, làm tốt lắm!” Có người lớn tiếng khích lệ. “Đúng vậy! Cậu đã cứu được một sinh mạng! Người tốt sau này nhất định sẽ được báo đáp.” Có một ông cụ gật đầu tán thưởng.
Thanh niên đang ôm bé gái chính là Dương Thiên. Vừa rồi, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, hẳn không chút do dự lao ra cứu cô bé. Giây phút đó, người hẳn chỉ cách xe tải chưa đến một mét.
Dương Thiên cũng cảm thấy run sợ. Chiếc xe tải này chứa đầy hàng hóa, trọng lượng chắc phải đến mười tấn, nếu hẳn bị đâm phải thì có khi cũng không chịu đựng nổi.
May mắn là cuối cùng hắn đã cứu được cô bé này.
“Cậu thanh niên, cảm ơn cậu!” Người tài xế vội vàng chạy. tới, nhìn Dương Thiên bằng gương mặt tràn đầy cảm kích. Vừa rồi ông ta thậm chí đã nghĩ tới hoàn cảnh của gia đình mình khi ông ta bị bắt vào tù như thế nào, không ngờ trong nháy mắt lại giống như được lên thiên đường.
“Không có gì đâu! Sau này ông lái xe chậm một chút, như vậy mới có thể giảm thiểu sự cố!” Dương Thiên nhìn tài xế, bất mãn nói.
“Vâng! Vâng! Cậu thanh niên, cậu tầm lấy số tiền này, đưa đứa bé đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào, vừa rồi chắc con bé bị dọa sợ lắm” Tài xế lấy hết tiền trong túi ra đưa cho Dương Thiên, được hơn 1000 tệ: “Chờ tôi xong việc sẽ lập tức tới bệnh viện.”
Dương Thiên nhìn người tài xế đen nhẻm, nhìn là biết gia cảnh không khá giả gì. Không biết vì sao, hẳn lại đột nhiên
nghĩ tới cha mình.
Dương Thiên lắc đầu: “Ông cất tiền đi. Tôi đưa cô bé đến bệnh viện là được.”
Cô gái nhỏ sợ hãi đến phát ngốc, nằm gọn trong lòng Dương Thiên không nói câu nào, nước mắt vẫn giàn dụa, trông đáng thương vô cùng.
“Em tên là gì?” Dương Thiên cẩn thận hỏi.
“2??” Cô bé mê mang nhìn Dương Thiên.
Thôi xong! Dương Thiên hết nói nổi, chắc không phải bị câm đâu chứ?