Chương 59
Lúc Trịnh Vân Long gọi điện thoại cho hắn cũng không nói đã xảy ra chuyện gì. Một lúc sau, Dương Thiên mới biết được nguyên nhân mọi chuyện.
Thì ra là Tiểu Như là bạn gái Phùng Thiếu Phong, hai người yêu nhau gần hai tháng rồi, tình cảm rất tốt. Nhưng hôm nay nhóm người Trịnh Vân Long, Phùng Thiếu Phong đang đi trên đường thì lại nhìn thấy Tiểu Như đang ở cùng Tào Quân, Tào Quân còn ôm Tiểu Như. Phùng Thiếu Phong tức giận lao tới đấm một đấm vào bụng Tào Quân, sau đó mọi chuyện xảy ra như vậy.
Lúc này Dương Thiên mới nhìn Tiểu Như, dáng người nhỏ bé, diện mạo thanh thuần, mang đến cho người ta cảm giác yếu đuối cần được che chở. Chẳng trách Phùng Thiếu Phong và Tào Quân lại tranh giành nhau như thế.
“Mày chết chắc rồi! Mày chết chắc rồi!” Tào Quân bò dậy, nhìn về phía Dương Thiên, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, nhưng cũng tràn đầy hận thù.
Từ nhỏ đến lớn, làm gì có ai dám đối xử với anh ta như thế này?
Tào Quân lôi điện thoại ra, nói vài câu rồi cúp máy, rõ ràng là gọi người tới.
Dương Thiên cũng không ngăn cản, bây giờ hắn ngăn cản thì sau này anh ta vẫn sẽ tìm người tới trả thù thôi. Trả thù hắn thì không sao, chỉ sợ Tào Quân trút giận lên đám người Trịnh Vân Long, Phùng Thiếu Phong. Đã thế thì xử lý luôn trong hôm nay đi, tới kẻ nào đánh kẻ đó!
Một lát sau, những tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một nhóm người mặc quần áo đen, trong tay lăm lăm gậy gỗ chạy tới, nhìn qua cũng phải hơn hai trăm người!
Có vẻ như là một bang phái. Dương Thiên nghĩ thầm.
Hơn hai trăm người nhưng Dương Thiên cũng hoàn toàn không để vào mắt. Ngay lúc hẳn định tiến lên đánh gục tất cả
thì đột nhiên truyền đến tiếng còi cảnh sát!
Hai chiếc xe cảnh sát nhanh chóng xuất hiện!
Chuyện này xảy ra ngay cạnh đại học An, đã có người báo cảnh sát từ sớm.
Xe cảnh sát nhanh chóng mở ra, sáu người cảnh sát bước xuống xe. Người xuống xe cuối cùng là một cô gái có diện mạo xinh đẹp nhưng sắc mặt lại vô cùng lạnh lùng!
Nữ thần băng giá Lãnh Tình!
Dương Thiên biết người này, là người xếp vị trí thứ hai bảng xếp hạng hoa khôi của đại học An, là nữ thần trong mộng của không ít nam sinh!
“Chị Lãnh Tình!” Tiểu Như nhìn thấy Lãnh Tình xuất hiện thì lập tức chạy tới, rõ ràng hai người này có quen biết.
“Ừ, Tiểu Như!” Lãnh Tình an ủi. Tiểu Như cũng là sinh viên khoa lịch sử.
Nhìn tình hình căng thẳng trước mặt, Lãnh Tình lạnh lùng nói: “Các cậu đang làm gì thế hả? Muốn đánh nhau sao?” Cha của Lãnh Tình là cục trưởng cục công an thành phố Hải. Cô bị cha ảnh hưởng, thế nên cũng ghét nhất những trường hợp đánh nhau gây rối trật tự như thế này! Quả thật là không để pháp luật Hoa Hạ vào mắt!
“Đàn chị Lãnh Tình, là bọn nó ra tay trước! Tôi chỉ phòng vệ mà thôi!" Tào Quân miệng bê bết máu, nhanh chóng cáo trạng, nhưng ánh mắt vẫn có một tia sợ hãi. Hình như anh ta rất sợ Lãnh Tình.
“Cậu nghĩ là tôi không nhìn thấy mấy trăm người này à?” Lãnh Tình cười lạnh một tiếng: “Tào Quân, người của bang Thanh các cậu có phải dạo này nhàn rỗi quá không? Huy động nhiều người thế này là muốn làm gì?”
Lãnh Tình rất chán ghét Tào Quân. Cha anh ta luôn luôn khơi mào những cuộc tranh giành giữa các bang phái, nhưng cảnh sát lại không làm được gì.
Tào Quân bị nói thì không dám nói lại, hét lên với đám thuộc hạ: “Sao lại đến đây đông thế hả? Đi ăn cơm thì chia lẻ ra mà ăn, tụ tập hết lại một chỗ làm gì? Muốn tôi mời cơm à?”
Hơn hai trăm người nhìn nhau, sau đó vội vàng rời đi. Lãnh Tình nhìn hơn hai trắm người rời đi, sau đó lại nhìn sang nhóm Dương Thiên, nhíu mày hỏi: “Còn các cậu nữa? Bao nhiêu người thế này là do các cậu đánh gục à?”
Cô nhìn Dương Thiên, ánh mắt nghi ngờ.
Dương Thiên không chút sợ hãi nhìn lại, trả lời: cậy đông bắt nạt anh em của tôi, tôi chỉ có thể đánh trải
“Hừ!" Đúng là lỗ mãng! Các cậu không biết báo cảnh sát à? Chẳng lẽ không tin cảnh sát sao?” Lãnh Tình hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.
“Không tin!" Dương Thiên läc đầu.
“Hừ! Dẫn hết về đồn!” Lãnh Tình nghe thấy Dương Thiên nói không tin cảnh sát thì tức không nói nên lời, lập tức ra lệnh.
Nhưng sau khi mọi người ở đồn cảnh sát một lúc, ghi chép xong xuôi thì đều được thả ra. Dù sao thì mọi người đều là sinh viên, không thể bị giam mãi ở đây được.
“Hừi Thằng ranh! Mày nhớ mặt tao đấy! Tao sẽ không bỏ. qua cho mày!" Ra khỏi đồn cảnh sát, Tào Quân ôm má, hung hăng nói với Dương Thiên.
“Ha ha, nếu anh muốn tiếp tục trêu chọc tôi thì phải chuẩn bị kỹ càng vào!” Dương Thiên nhàn nhạt nói.
Nói xong, hẳn cũng không chú ý tới Tào Quân mà tới xem vết thương của Trịnh Vân Long và Phùng Thiếu Phong như thế nào.
Trịnh Vân Long da dày thịt béo, gần như chỉ là vết thương. ngoài da. Nhưng Phùng Thiếu Phong thì thảm rồi, thân thể chỗ nào cũng bị thương. Cũng may, những vết thương này chỉ cần không vận động mạnh, chú ý điều dưỡng là chưa tới một tháng sẽ ổn.
Vết thương ngoài da có thể lành, nhưng vết thương trong lòng thì không biết bao nhiêu lâu mới có thể khép lại.
Nhìn gương mặt đau khổ của Phùng Thiếu Phong, Dương Thiên cũng không có cách nào.
Bản thân hắn cũng chưa từng yêu đương, từ sau khi bị 'Tân Ngữ Huyên từ chối, trái tim hắn đã đóng kín cửa rồi. Ngày nào cũng chỉ tập trung tu luyện đề cao thực lực của bản thân, Dương Thiên cảm thấy chuyện tình cảm đối với mình mà nói quá xa vời.
Thì ra là Tiểu Như là bạn gái Phùng Thiếu Phong, hai người yêu nhau gần hai tháng rồi, tình cảm rất tốt. Nhưng hôm nay nhóm người Trịnh Vân Long, Phùng Thiếu Phong đang đi trên đường thì lại nhìn thấy Tiểu Như đang ở cùng Tào Quân, Tào Quân còn ôm Tiểu Như. Phùng Thiếu Phong tức giận lao tới đấm một đấm vào bụng Tào Quân, sau đó mọi chuyện xảy ra như vậy.
Lúc này Dương Thiên mới nhìn Tiểu Như, dáng người nhỏ bé, diện mạo thanh thuần, mang đến cho người ta cảm giác yếu đuối cần được che chở. Chẳng trách Phùng Thiếu Phong và Tào Quân lại tranh giành nhau như thế.
“Mày chết chắc rồi! Mày chết chắc rồi!” Tào Quân bò dậy, nhìn về phía Dương Thiên, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, nhưng cũng tràn đầy hận thù.
Từ nhỏ đến lớn, làm gì có ai dám đối xử với anh ta như thế này?
Tào Quân lôi điện thoại ra, nói vài câu rồi cúp máy, rõ ràng là gọi người tới.
Dương Thiên cũng không ngăn cản, bây giờ hắn ngăn cản thì sau này anh ta vẫn sẽ tìm người tới trả thù thôi. Trả thù hắn thì không sao, chỉ sợ Tào Quân trút giận lên đám người Trịnh Vân Long, Phùng Thiếu Phong. Đã thế thì xử lý luôn trong hôm nay đi, tới kẻ nào đánh kẻ đó!
Một lát sau, những tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một nhóm người mặc quần áo đen, trong tay lăm lăm gậy gỗ chạy tới, nhìn qua cũng phải hơn hai trăm người!
Có vẻ như là một bang phái. Dương Thiên nghĩ thầm.
Hơn hai trăm người nhưng Dương Thiên cũng hoàn toàn không để vào mắt. Ngay lúc hẳn định tiến lên đánh gục tất cả
thì đột nhiên truyền đến tiếng còi cảnh sát!
Hai chiếc xe cảnh sát nhanh chóng xuất hiện!
Chuyện này xảy ra ngay cạnh đại học An, đã có người báo cảnh sát từ sớm.
Xe cảnh sát nhanh chóng mở ra, sáu người cảnh sát bước xuống xe. Người xuống xe cuối cùng là một cô gái có diện mạo xinh đẹp nhưng sắc mặt lại vô cùng lạnh lùng!
Nữ thần băng giá Lãnh Tình!
Dương Thiên biết người này, là người xếp vị trí thứ hai bảng xếp hạng hoa khôi của đại học An, là nữ thần trong mộng của không ít nam sinh!
“Chị Lãnh Tình!” Tiểu Như nhìn thấy Lãnh Tình xuất hiện thì lập tức chạy tới, rõ ràng hai người này có quen biết.
“Ừ, Tiểu Như!” Lãnh Tình an ủi. Tiểu Như cũng là sinh viên khoa lịch sử.
Nhìn tình hình căng thẳng trước mặt, Lãnh Tình lạnh lùng nói: “Các cậu đang làm gì thế hả? Muốn đánh nhau sao?” Cha của Lãnh Tình là cục trưởng cục công an thành phố Hải. Cô bị cha ảnh hưởng, thế nên cũng ghét nhất những trường hợp đánh nhau gây rối trật tự như thế này! Quả thật là không để pháp luật Hoa Hạ vào mắt!
“Đàn chị Lãnh Tình, là bọn nó ra tay trước! Tôi chỉ phòng vệ mà thôi!" Tào Quân miệng bê bết máu, nhanh chóng cáo trạng, nhưng ánh mắt vẫn có một tia sợ hãi. Hình như anh ta rất sợ Lãnh Tình.
“Cậu nghĩ là tôi không nhìn thấy mấy trăm người này à?” Lãnh Tình cười lạnh một tiếng: “Tào Quân, người của bang Thanh các cậu có phải dạo này nhàn rỗi quá không? Huy động nhiều người thế này là muốn làm gì?”
Lãnh Tình rất chán ghét Tào Quân. Cha anh ta luôn luôn khơi mào những cuộc tranh giành giữa các bang phái, nhưng cảnh sát lại không làm được gì.
Tào Quân bị nói thì không dám nói lại, hét lên với đám thuộc hạ: “Sao lại đến đây đông thế hả? Đi ăn cơm thì chia lẻ ra mà ăn, tụ tập hết lại một chỗ làm gì? Muốn tôi mời cơm à?”
Hơn hai trăm người nhìn nhau, sau đó vội vàng rời đi. Lãnh Tình nhìn hơn hai trắm người rời đi, sau đó lại nhìn sang nhóm Dương Thiên, nhíu mày hỏi: “Còn các cậu nữa? Bao nhiêu người thế này là do các cậu đánh gục à?”
Cô nhìn Dương Thiên, ánh mắt nghi ngờ.
Dương Thiên không chút sợ hãi nhìn lại, trả lời: cậy đông bắt nạt anh em của tôi, tôi chỉ có thể đánh trải
“Hừ!" Đúng là lỗ mãng! Các cậu không biết báo cảnh sát à? Chẳng lẽ không tin cảnh sát sao?” Lãnh Tình hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.
“Không tin!" Dương Thiên läc đầu.
“Hừ! Dẫn hết về đồn!” Lãnh Tình nghe thấy Dương Thiên nói không tin cảnh sát thì tức không nói nên lời, lập tức ra lệnh.
Nhưng sau khi mọi người ở đồn cảnh sát một lúc, ghi chép xong xuôi thì đều được thả ra. Dù sao thì mọi người đều là sinh viên, không thể bị giam mãi ở đây được.
“Hừi Thằng ranh! Mày nhớ mặt tao đấy! Tao sẽ không bỏ. qua cho mày!" Ra khỏi đồn cảnh sát, Tào Quân ôm má, hung hăng nói với Dương Thiên.
“Ha ha, nếu anh muốn tiếp tục trêu chọc tôi thì phải chuẩn bị kỹ càng vào!” Dương Thiên nhàn nhạt nói.
Nói xong, hẳn cũng không chú ý tới Tào Quân mà tới xem vết thương của Trịnh Vân Long và Phùng Thiếu Phong như thế nào.
Trịnh Vân Long da dày thịt béo, gần như chỉ là vết thương. ngoài da. Nhưng Phùng Thiếu Phong thì thảm rồi, thân thể chỗ nào cũng bị thương. Cũng may, những vết thương này chỉ cần không vận động mạnh, chú ý điều dưỡng là chưa tới một tháng sẽ ổn.
Vết thương ngoài da có thể lành, nhưng vết thương trong lòng thì không biết bao nhiêu lâu mới có thể khép lại.
Nhìn gương mặt đau khổ của Phùng Thiếu Phong, Dương Thiên cũng không có cách nào.
Bản thân hắn cũng chưa từng yêu đương, từ sau khi bị 'Tân Ngữ Huyên từ chối, trái tim hắn đã đóng kín cửa rồi. Ngày nào cũng chỉ tập trung tu luyện đề cao thực lực của bản thân, Dương Thiên cảm thấy chuyện tình cảm đối với mình mà nói quá xa vời.