Chương 54
“Hồn Khống pháp?” Dương Thiên tò mò đọc pháp quyết Hồn khống.
(Hồn khống pháp: Phương pháp khống chế linh hồn)
Hồn khống pháp là một loại pháp môn kỳ dị, có thể điều khiển sinh tử của người khác thông qua máu tươi, ảnh hưởng đến tâm tính của người khác, điều khiển tư tưởng của người khác mà người đó không hề biết gì.
Nhưng mà Hồn khống nhiều nhất cũng chỉ có thể khống chế được 108 người, mà 108 đối với Dương Thiên cũng là quá đủ rồi.
“Ơ? Sao tôi lại ngất đi vậy?”
“Tôi cũng thế”
Các thành viên trong bang Hổ đều cảm thấy rất kỳ lạ, người đàn ông trung niên cũng không hiểu gì. Ông ta vào một căn phòng, lấy ra một bao tải tiền, nói với Dương Thiên: “Chỗ này có mười triệu, bây giờ cậu đã có thể buông tha cho chúng tôi rồi chứ?”
Ông ta nhìn về phía Dương Thiên, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi! Dương Thiên chỉ có một mình, lại không phải người rất cường tráng, thế mà có thể đánh ngã hơn một trăm người bọn họ, đúng là mãnh thú đội lốt người.
Dương Thiên gật đầu, nói tiếp: “Tha cho các người cũng được thôi, chỉ cần các người làm cho tôi một việc!”
Người đàn ông trung niên tức giận nói: “Cậu nhận được
tiền rồi thì lật lọng?”
“Ha ha! Ông được quyền lựa chọn à?” Dương Thiên cười nói.
Mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng người đàn ông trung niên vẫn bảo thuộc hạ đi lấy 102 cái chén sứ tới, mỗi người đều cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu vào trong chén. Sau đó, dưới cái nhìn khiếp sợ của những người xung quanh, Dương. Thiên cắt tay mình, máu tóe ra. Hắn nhanh chóng kết ấn, một dao động bí ẩn từ trong máu của Dương Thiên tản ra, liên kết với máu trong 102 chiếc chén sứ.
Sau đó, máu trong 102 chiếc chén kia không ngừng xoay tròn, cuối cùng hóa thành một luồng ánh sáng, dung hòa vào. giữa lông mày Dương Thiên, nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.
Người đàn ông trung niên kia và thuộc hạ tổng cộng là 102 người, hai mắt đầu tiên là đờ đẫn, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại. Tất cả đều nhìn về phía Dương Thiên, chậm rãi quỳ gối xuống: “Chủ nhân!”
“Ha ha!” Dương Thiên cười lớn, hơn một trăm người này đều quỳ gối trước mặt hẳn, hẳn giống như đã nằm giữ vận mệnh của họ, giống như chúa tể vận mệnh. Cảm giác này thực sự quá say mê lòng người.
“Đứng hết lên đi!” Dương Thiên thu liễm cảm xúc của mình, nói.
“Ông tên là gì?” Dương Thiên nhìn về phía người đàn ông trung niên, hỏi.
Người đàn ông trung niên nhìn Dương Thiên, ánh mắt bây. giờ không còn sự sợ hãi nữa mà là một loại thần phục, sự thần phục đến từ sâu trong linh hồn. Bây giờ cho dù Dương Thiên có bảo bọn họ đi chết thì bọn họ cũng không chút do dự làm theo.
(Hồn khống pháp: Phương pháp khống chế linh hồn)
Hồn khống pháp là một loại pháp môn kỳ dị, có thể điều khiển sinh tử của người khác thông qua máu tươi, ảnh hưởng đến tâm tính của người khác, điều khiển tư tưởng của người khác mà người đó không hề biết gì.
Nhưng mà Hồn khống nhiều nhất cũng chỉ có thể khống chế được 108 người, mà 108 đối với Dương Thiên cũng là quá đủ rồi.
“Ơ? Sao tôi lại ngất đi vậy?”
“Tôi cũng thế”
Các thành viên trong bang Hổ đều cảm thấy rất kỳ lạ, người đàn ông trung niên cũng không hiểu gì. Ông ta vào một căn phòng, lấy ra một bao tải tiền, nói với Dương Thiên: “Chỗ này có mười triệu, bây giờ cậu đã có thể buông tha cho chúng tôi rồi chứ?”
Ông ta nhìn về phía Dương Thiên, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi! Dương Thiên chỉ có một mình, lại không phải người rất cường tráng, thế mà có thể đánh ngã hơn một trăm người bọn họ, đúng là mãnh thú đội lốt người.
Dương Thiên gật đầu, nói tiếp: “Tha cho các người cũng được thôi, chỉ cần các người làm cho tôi một việc!”
Người đàn ông trung niên tức giận nói: “Cậu nhận được
tiền rồi thì lật lọng?”
“Ha ha! Ông được quyền lựa chọn à?” Dương Thiên cười nói.
Mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng người đàn ông trung niên vẫn bảo thuộc hạ đi lấy 102 cái chén sứ tới, mỗi người đều cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu vào trong chén. Sau đó, dưới cái nhìn khiếp sợ của những người xung quanh, Dương. Thiên cắt tay mình, máu tóe ra. Hắn nhanh chóng kết ấn, một dao động bí ẩn từ trong máu của Dương Thiên tản ra, liên kết với máu trong 102 chiếc chén sứ.
Sau đó, máu trong 102 chiếc chén kia không ngừng xoay tròn, cuối cùng hóa thành một luồng ánh sáng, dung hòa vào. giữa lông mày Dương Thiên, nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.
Người đàn ông trung niên kia và thuộc hạ tổng cộng là 102 người, hai mắt đầu tiên là đờ đẫn, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại. Tất cả đều nhìn về phía Dương Thiên, chậm rãi quỳ gối xuống: “Chủ nhân!”
“Ha ha!” Dương Thiên cười lớn, hơn một trăm người này đều quỳ gối trước mặt hẳn, hẳn giống như đã nằm giữ vận mệnh của họ, giống như chúa tể vận mệnh. Cảm giác này thực sự quá say mê lòng người.
“Đứng hết lên đi!” Dương Thiên thu liễm cảm xúc của mình, nói.
“Ông tên là gì?” Dương Thiên nhìn về phía người đàn ông trung niên, hỏi.
Người đàn ông trung niên nhìn Dương Thiên, ánh mắt bây. giờ không còn sự sợ hãi nữa mà là một loại thần phục, sự thần phục đến từ sâu trong linh hồn. Bây giờ cho dù Dương Thiên có bảo bọn họ đi chết thì bọn họ cũng không chút do dự làm theo.