Chương 48
Một lúc sau, những chất lỏng đó lại tiếp tục biến thành đám mây, chỉ là có kích thước nhỏ hơn một chút, tự động trôi về trong không gian màu xanh.
Dương Thiên cảm thấy nguyên tố hệ thủy trong thân thế hắn đã hấp thu đến cực hạn.
Chẳng lẽ hắn không thể hấp thu nguyên tố hệ thủy một cách vô hạn sao? Dương Thiên như bị dội một gáo nước lạnh! Vốn tưởng bản thân có thể một bước lên trời, không ngờ thân thể lại không hấp thu được nhiều như vậy!
Dương Thiên suy nghĩ một chút, sau đó khống chế nguồn nước công kích tảng đá phía xa, cảm nhận sức mạnh một chút.
Chắc là khoảng chừng 800 cân!
Dương Thiên thầm nghĩ, thể lực của hắn cũng khoảng chừng 800 cân, chẳng lẽ chuyện hấp thu nguyên tố có liên quan đến tố chất thân thể?
Dương Thiên lâm vào buồn bã, nếu như thực sự có liên quan đến nhau thì hẳn cũng không có biện pháp nào cải!
Linh khí ẩn trong không khí ít hơn nguyên tố hệ thủy, nếu như chờ đến khi hẳn đột phá, đả thông hết các hệ kinh mạch thì không biết phải chờ tới ngày nào tháng nào!
Dương Thiên cau mày suy nghĩ.
Đúng rồi! Dương Thiên đột nhiên nghĩ tới hạt châu thần bí.
Đến tận bây giờ hắn vẫn chưa biết rõ lai lịch của hạt châu thần bí này, bên trong có nhiều nguyên tố hải dương hệ thủy như vậy, có khi nào nó còn chứa những thứ khác nữa không?
Dương Thiên thu lại mọi suy nghĩ, ý thức chậm rãi chìm vào bên trong, nhanh chóng đi tới không gian màu xanh.
Những đám mây vẫn trôi không ngừng, chất lỏng cứ rơi xuống một lúc lại bốc hơi thành mây, Dương Thiên nhìn mà chỉ muốn cướp hết đi.
Loay hoay nửa ngày, trong không gian màu xanh này ngoài nguyên tố hải dương hệ thủy ra thì hình như không còn gì khác. Dương Thiên đi tới quan sát bức tường màu vàng kia.
Hẳn chăm chú quan sát, mặc dù không biết đây là gì, nhưng trực giác nói cho Dương Thiên biết khối vật chất màu vàng này có lai lịch phi phàm.
Dương Thiên nhìn một chút, sau đó hai mắt sáng bừng lên! Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của linh lực! Linh lực thành đá!
Chỗ này phải là bao nhiêu linh lực mới có thể biến thành thể rắn thế này?
Cho dù là nguyên tố hải dương hệ thủy dồi dào như thế kia mà cũng không thể hình thành thể rằn!
Dương Thiên đè nén kích động trong lòng, ý thức cố gắng gỡ linh lực thể rắn này xuống, nhưng lại ủ rũ phát hiện, không thể gỡ xuống được!
Hản lúi húi nửa ngày mà vách đá linh lực đó không có chút phản ứng nào.
Dương Thiên vô cùng buồn bã, linh lực ở xung quanh hắn, thế mà hẳn lại chỉ có thể nhìn chứ không thể vận dụng.
Sau khi xác định không thể gỡ linh thạch này xuống được, Dương Thiên khẽ chớp mắt một cái. Nếu như không gỡ được thì hẳn thử tấn công vách đá linh lực này xem, biết đâu lại vỡ ra được mấy mảnh nhỏ.
Nghĩ là làm luôn, ý thức của Dương Thiên khế lóe lên một cái, điều khiển những nguyên tố hệ thủy, vận dụng võ kỹ duy nhất mình có, biến nước thành mũi tên, công kích về phía vách đá linh lực.
“Âm! Ầm! Ầm!”
Nguyên tố hệ thủy trong không gian màu xanh quá nhiều, Dương Thiên không tốn bao nhiêu sức lực đã có thể điều động được không ít, hän không ngừng tấn công về phía vách đá linh lực.
Ồ? Hình như có hiệu quả một chút!
Dương Thiên cảm giác được vách đá linh lực hình như: lung lay một chút, thế là tiếp tục tăng cường công kích!
“Bùm!!” Khi Dương Thiên đang không ngừng tấn công vách đá linh lực thì một làn sóng dao động linh hồn từ mặt đá truyền ra. Hắn cảm thấy ý thức của mình so với dao động linh hồn này yếu ớt như một con kiến. Ý thức của hắn nhanh chóng bị đánh te tua, cả người lập tức rơi vào trạng thái hôn me.
Chờ khi Dương Thiên tỉnh lại đã là hai ngày sau.
Đầu óc hắn đau nhói, đây là di chứng sau khi ý thức bị tấn công, cả người cũng cảm thấy vô lực.
Dương Thiên cảm thấy nguyên tố hệ thủy trong thân thế hắn đã hấp thu đến cực hạn.
Chẳng lẽ hắn không thể hấp thu nguyên tố hệ thủy một cách vô hạn sao? Dương Thiên như bị dội một gáo nước lạnh! Vốn tưởng bản thân có thể một bước lên trời, không ngờ thân thể lại không hấp thu được nhiều như vậy!
Dương Thiên suy nghĩ một chút, sau đó khống chế nguồn nước công kích tảng đá phía xa, cảm nhận sức mạnh một chút.
Chắc là khoảng chừng 800 cân!
Dương Thiên thầm nghĩ, thể lực của hắn cũng khoảng chừng 800 cân, chẳng lẽ chuyện hấp thu nguyên tố có liên quan đến tố chất thân thể?
Dương Thiên lâm vào buồn bã, nếu như thực sự có liên quan đến nhau thì hẳn cũng không có biện pháp nào cải!
Linh khí ẩn trong không khí ít hơn nguyên tố hệ thủy, nếu như chờ đến khi hẳn đột phá, đả thông hết các hệ kinh mạch thì không biết phải chờ tới ngày nào tháng nào!
Dương Thiên cau mày suy nghĩ.
Đúng rồi! Dương Thiên đột nhiên nghĩ tới hạt châu thần bí.
Đến tận bây giờ hắn vẫn chưa biết rõ lai lịch của hạt châu thần bí này, bên trong có nhiều nguyên tố hải dương hệ thủy như vậy, có khi nào nó còn chứa những thứ khác nữa không?
Dương Thiên thu lại mọi suy nghĩ, ý thức chậm rãi chìm vào bên trong, nhanh chóng đi tới không gian màu xanh.
Những đám mây vẫn trôi không ngừng, chất lỏng cứ rơi xuống một lúc lại bốc hơi thành mây, Dương Thiên nhìn mà chỉ muốn cướp hết đi.
Loay hoay nửa ngày, trong không gian màu xanh này ngoài nguyên tố hải dương hệ thủy ra thì hình như không còn gì khác. Dương Thiên đi tới quan sát bức tường màu vàng kia.
Hẳn chăm chú quan sát, mặc dù không biết đây là gì, nhưng trực giác nói cho Dương Thiên biết khối vật chất màu vàng này có lai lịch phi phàm.
Dương Thiên nhìn một chút, sau đó hai mắt sáng bừng lên! Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của linh lực! Linh lực thành đá!
Chỗ này phải là bao nhiêu linh lực mới có thể biến thành thể rắn thế này?
Cho dù là nguyên tố hải dương hệ thủy dồi dào như thế kia mà cũng không thể hình thành thể rằn!
Dương Thiên đè nén kích động trong lòng, ý thức cố gắng gỡ linh lực thể rắn này xuống, nhưng lại ủ rũ phát hiện, không thể gỡ xuống được!
Hản lúi húi nửa ngày mà vách đá linh lực đó không có chút phản ứng nào.
Dương Thiên vô cùng buồn bã, linh lực ở xung quanh hắn, thế mà hẳn lại chỉ có thể nhìn chứ không thể vận dụng.
Sau khi xác định không thể gỡ linh thạch này xuống được, Dương Thiên khẽ chớp mắt một cái. Nếu như không gỡ được thì hẳn thử tấn công vách đá linh lực này xem, biết đâu lại vỡ ra được mấy mảnh nhỏ.
Nghĩ là làm luôn, ý thức của Dương Thiên khế lóe lên một cái, điều khiển những nguyên tố hệ thủy, vận dụng võ kỹ duy nhất mình có, biến nước thành mũi tên, công kích về phía vách đá linh lực.
“Âm! Ầm! Ầm!”
Nguyên tố hệ thủy trong không gian màu xanh quá nhiều, Dương Thiên không tốn bao nhiêu sức lực đã có thể điều động được không ít, hän không ngừng tấn công về phía vách đá linh lực.
Ồ? Hình như có hiệu quả một chút!
Dương Thiên cảm giác được vách đá linh lực hình như: lung lay một chút, thế là tiếp tục tăng cường công kích!
“Bùm!!” Khi Dương Thiên đang không ngừng tấn công vách đá linh lực thì một làn sóng dao động linh hồn từ mặt đá truyền ra. Hắn cảm thấy ý thức của mình so với dao động linh hồn này yếu ớt như một con kiến. Ý thức của hắn nhanh chóng bị đánh te tua, cả người lập tức rơi vào trạng thái hôn me.
Chờ khi Dương Thiên tỉnh lại đã là hai ngày sau.
Đầu óc hắn đau nhói, đây là di chứng sau khi ý thức bị tấn công, cả người cũng cảm thấy vô lực.