Chương 74: Dám Yêu Dám Hận
“Bỏ ra! Anh làm gì vậy hả?”
Bạch Nhược Đình vùng vẫy càng nhiều, thì Tư Bằng siết tay cô càng chặt, tốc độ kéo cô đi vào nhà cũng ngày càng nhanh hơn. Anh ta đẩy cô ngã xuống sô pha, sau đó bước đến trấn áp nằm lên người cô.
“Bỏ ra! Tên khốn!”
Tư Bằng vừa vùi mặt vào hõm cổ của cô hôn hít, vừa trầm giọng chất vấn.
“Tiêu Tuấn có chỗ nào tốt hơn tôi? Hả? Anh ta thì có gì hơn tôi?”
Bạch Nhược Đình kháng cự dữ dội, hai tay liên tục cào cấu lên cánh tay của anh ta.
“Tại sao em lại chọn Tiêu Tuấn mà không phải tôi? Tại sao chứ?”
“Tư Bằng! Anh điên rồi!”
Bạch Nhược Đình cố gắng hết sức đẩy Tư Bằng ra khỏi người mình. Váy áo của cô bị anh ta kéo cho xộc xệch, đầu tóc rối bời. Đôi mắt sắc sảo đỏ ngầu vì vừa hận vừa tủi. Cô cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn kề vào cổ, trừng mắt nhìn anh ta, lùi từng bước một.
Tư Bằng bị cô của lúc này làm cho sợ hãi. Từ đầu đến cuối, anh ta chỉ muốn có được cô mà bản thân không rõ là vì yêu hay muốn thắng cuộc.
“Nhược Đình! Em làm gì vậy? Bỏ dao xuống đi!”
“Chẳng phải anh muốn tôi sao? Vậy thì bây giờ tới đây đi! Tới đây nhận lấy thi thể của tôi đi!”
Anh ta nhìn cô kề dao sát vào cổ, đến mức trên cổ đã hằn một đường đỏ tươi do máu chảy mà không dám bước đến. Bạch Nhược Đình xưa nay là người dám yêu dám hận. Đối với Tiêu Tuấn, cô sẵn sàng yêu anh bằng cả tâm can, sẵn sàng vì anh hi sinh bản thân và trao anh cả thân xác này. Còn đối với Tư Bằng, cô chỉ có thể cự tuyệt, nhất mực từ chối.
“Nhược Đình? Tại sao vậy chứ?”
Bạch Nhược Đình siết chặt cán dao, vết thương ở cổ làm cô đau rát. Nhưng dù là vậy, cô vẫn nhất quyết không để anh ta đến gần. Nếu như hôm nay cô không thể bước ra khỏi nơi này, thì cô cũng sẽ không để Tư Bằng động vào.
“Vì tôi không yêu anh, anh có hiểu không? Dù trên đời này không có Tiêu Tuấn, dù anh có ra sao thì tôi cũng sẽ không yêu anh. Còn nếu như anh chỉ muốn thân xác này, vậy thì cứ đến đây mà lấy! Mẹ của anh, đã khiến Tiêu gia thành ra thế này rồi, các người vẫn còn chưa hài lòng sao?”
“Nhưng nếu như em rời khỏi Tiêu Tuấn, bà ấy sẽ không nhắm vào em.”
“Tôi không cần anh quan tâm.”
Nước mắt trào ra trên gương mặt kiều diễm của cô. Giọng cô nghẹn ngào, đôi môi run rẩy.
“Nếu như không có Tiêu Tuấn, thì tôi… Sẽ không thể tồn tại được…”
Sẽ chẳng ai có thể biết được, tình cảm mà cô dành cho Tiêu Tuấn nhiều đến mức độ nào. Vì chỉ có cô mới nhìn thấy những việc anh làm vì cô, vô cùng lớn lao, vô cùng to lớn. Sẽ chẳng ai ở bên cạnh cô vào mỗi tối, kiên nhẫn nghe những câu chuyện phiếm tẻ nhạt của cô như anh. Sẽ chẳng ai dù bận rộn trăm công nghìn việc, vẫn vì cô xuống bếp làm cơm, pha sữa. Sẽ chẳng ai vì cô mà đi chân trần dưới trời tuyết lớn, dành hết hơi ấm để sưởi cho cô. Sẽ chẳng ai vì cô mà vào ra cửa tử, vì cô thừa sống thiếu chết như là anh.
Tư Bằng nhìn cô rơi lệ vì Tiêu Tuấn, trong lòng yêu cô nhiều bao nhiêu thì lại hận anh bấy nhiêu. Anh ta lùi ra sau, cụp mắt.
“Đi đi!”
Bạch Nhược Đình ngơ ngác nhìn anh ta, trên mặt vẫn còn bệt nước mắt. Anh ta lập lại.
“Đi đi! Trước khi anh đổi ý!”
Cô nhìn anh ta cảnh giác, từ từ hạ dao trên cổ xuống. Sau khi xác định Tư Bằng vẫn đứng đó không một động tĩnh, Bạch Nhược Đình mới quay người rời đi. Nhưng nào ngờ, anh ta lại là người nói không giữ lời. Vì người con gái này, anh ta đã như biến thành người khác. Anh ta không cần tình thân, chỉ cần giữ cô bên cạnh.
Nhanh chóng bước theo cô từ phía sau, Tư Bằng đưa tay ra đánh vào huyệt đạo sau gáy của cô khiến cô bất tỉnh.
Cả một ngày không thấy Bạch Nhược Đình quay trở lại bệnh viện, Tiêu Tuấn mới thấy lo lắng mà hỏi Lục Lâm. Anh ta cũng khó mà trả lời được chắc chắn, vì rõ ràng lúc anh còn đang hôn mê, cô đã nói mình ra ngoài mua cháo rồi quay lại. Lúc này, điện thoại của Tiêu Tuấn có tin nhắn gửi đến, là của Bạch Nhược Đình.
[Em hơi mệt nên không đến bệnh viện cùng anh được. Xin lỗi anh!]
Anh không chút nghi ngờ về dòng tin nhắn này, hoàn toàn tin rằng người gửi tin nhắn đến chính là cô. Hôm sau xuất viện, Bạch Nhược Đình vẫn không đến đón Tiêu Tuấn. Trong lòng cảm thấy có gì đó không yên tâm, nên anh đã lái xe về nhà mình để xem thử.
Những chuyện trải qua như một cơn ác mộng, vẫn nên nhanh chóng kết thúc để đạt được tham vọng của mình. Bạch phu nhân lúc kết liễu mạng sống của Tiêu phu nhân, vẫn không quên đi nước cờ cuối cùng khiến Tiêu gia hoàn toàn rơi vào tay con ruột. Bà ta dùng vân tay của Khưu Tuyết Mai, ấn dấu đỏ vào tất cả các chứng từ liên quan đến tài sản và công ty của Tiêu gia, toàn bộ quyền hành đều giao lại cho Tư Bằng.
Lúc Tiêu Tuấn cùng Lục Lâm trở về nhà, nhìn thấy có một chiếc xe hơi đậu ở đó thì liền kinh ngạc. Anh vội vàng vào trong, thì phát hiện ra Bạch phu nhân đang ngồi chễm trệ ở nhà mình.
“Miêu Ngọc Châu? Bà làm gì ở nhà của tôi?”
“Nhà của cậu? Haha! Tiêu Tuấn à Tiêu Tuấn! Cậu nói như vậy mà không biết ngượng miệng là gì ư?”
…
Bạch Nhược Đình vùng vẫy càng nhiều, thì Tư Bằng siết tay cô càng chặt, tốc độ kéo cô đi vào nhà cũng ngày càng nhanh hơn. Anh ta đẩy cô ngã xuống sô pha, sau đó bước đến trấn áp nằm lên người cô.
“Bỏ ra! Tên khốn!”
Tư Bằng vừa vùi mặt vào hõm cổ của cô hôn hít, vừa trầm giọng chất vấn.
“Tiêu Tuấn có chỗ nào tốt hơn tôi? Hả? Anh ta thì có gì hơn tôi?”
Bạch Nhược Đình kháng cự dữ dội, hai tay liên tục cào cấu lên cánh tay của anh ta.
“Tại sao em lại chọn Tiêu Tuấn mà không phải tôi? Tại sao chứ?”
“Tư Bằng! Anh điên rồi!”
Bạch Nhược Đình cố gắng hết sức đẩy Tư Bằng ra khỏi người mình. Váy áo của cô bị anh ta kéo cho xộc xệch, đầu tóc rối bời. Đôi mắt sắc sảo đỏ ngầu vì vừa hận vừa tủi. Cô cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn kề vào cổ, trừng mắt nhìn anh ta, lùi từng bước một.
Tư Bằng bị cô của lúc này làm cho sợ hãi. Từ đầu đến cuối, anh ta chỉ muốn có được cô mà bản thân không rõ là vì yêu hay muốn thắng cuộc.
“Nhược Đình! Em làm gì vậy? Bỏ dao xuống đi!”
“Chẳng phải anh muốn tôi sao? Vậy thì bây giờ tới đây đi! Tới đây nhận lấy thi thể của tôi đi!”
Anh ta nhìn cô kề dao sát vào cổ, đến mức trên cổ đã hằn một đường đỏ tươi do máu chảy mà không dám bước đến. Bạch Nhược Đình xưa nay là người dám yêu dám hận. Đối với Tiêu Tuấn, cô sẵn sàng yêu anh bằng cả tâm can, sẵn sàng vì anh hi sinh bản thân và trao anh cả thân xác này. Còn đối với Tư Bằng, cô chỉ có thể cự tuyệt, nhất mực từ chối.
“Nhược Đình? Tại sao vậy chứ?”
Bạch Nhược Đình siết chặt cán dao, vết thương ở cổ làm cô đau rát. Nhưng dù là vậy, cô vẫn nhất quyết không để anh ta đến gần. Nếu như hôm nay cô không thể bước ra khỏi nơi này, thì cô cũng sẽ không để Tư Bằng động vào.
“Vì tôi không yêu anh, anh có hiểu không? Dù trên đời này không có Tiêu Tuấn, dù anh có ra sao thì tôi cũng sẽ không yêu anh. Còn nếu như anh chỉ muốn thân xác này, vậy thì cứ đến đây mà lấy! Mẹ của anh, đã khiến Tiêu gia thành ra thế này rồi, các người vẫn còn chưa hài lòng sao?”
“Nhưng nếu như em rời khỏi Tiêu Tuấn, bà ấy sẽ không nhắm vào em.”
“Tôi không cần anh quan tâm.”
Nước mắt trào ra trên gương mặt kiều diễm của cô. Giọng cô nghẹn ngào, đôi môi run rẩy.
“Nếu như không có Tiêu Tuấn, thì tôi… Sẽ không thể tồn tại được…”
Sẽ chẳng ai có thể biết được, tình cảm mà cô dành cho Tiêu Tuấn nhiều đến mức độ nào. Vì chỉ có cô mới nhìn thấy những việc anh làm vì cô, vô cùng lớn lao, vô cùng to lớn. Sẽ chẳng ai ở bên cạnh cô vào mỗi tối, kiên nhẫn nghe những câu chuyện phiếm tẻ nhạt của cô như anh. Sẽ chẳng ai dù bận rộn trăm công nghìn việc, vẫn vì cô xuống bếp làm cơm, pha sữa. Sẽ chẳng ai vì cô mà đi chân trần dưới trời tuyết lớn, dành hết hơi ấm để sưởi cho cô. Sẽ chẳng ai vì cô mà vào ra cửa tử, vì cô thừa sống thiếu chết như là anh.
Tư Bằng nhìn cô rơi lệ vì Tiêu Tuấn, trong lòng yêu cô nhiều bao nhiêu thì lại hận anh bấy nhiêu. Anh ta lùi ra sau, cụp mắt.
“Đi đi!”
Bạch Nhược Đình ngơ ngác nhìn anh ta, trên mặt vẫn còn bệt nước mắt. Anh ta lập lại.
“Đi đi! Trước khi anh đổi ý!”
Cô nhìn anh ta cảnh giác, từ từ hạ dao trên cổ xuống. Sau khi xác định Tư Bằng vẫn đứng đó không một động tĩnh, Bạch Nhược Đình mới quay người rời đi. Nhưng nào ngờ, anh ta lại là người nói không giữ lời. Vì người con gái này, anh ta đã như biến thành người khác. Anh ta không cần tình thân, chỉ cần giữ cô bên cạnh.
Nhanh chóng bước theo cô từ phía sau, Tư Bằng đưa tay ra đánh vào huyệt đạo sau gáy của cô khiến cô bất tỉnh.
Cả một ngày không thấy Bạch Nhược Đình quay trở lại bệnh viện, Tiêu Tuấn mới thấy lo lắng mà hỏi Lục Lâm. Anh ta cũng khó mà trả lời được chắc chắn, vì rõ ràng lúc anh còn đang hôn mê, cô đã nói mình ra ngoài mua cháo rồi quay lại. Lúc này, điện thoại của Tiêu Tuấn có tin nhắn gửi đến, là của Bạch Nhược Đình.
[Em hơi mệt nên không đến bệnh viện cùng anh được. Xin lỗi anh!]
Anh không chút nghi ngờ về dòng tin nhắn này, hoàn toàn tin rằng người gửi tin nhắn đến chính là cô. Hôm sau xuất viện, Bạch Nhược Đình vẫn không đến đón Tiêu Tuấn. Trong lòng cảm thấy có gì đó không yên tâm, nên anh đã lái xe về nhà mình để xem thử.
Những chuyện trải qua như một cơn ác mộng, vẫn nên nhanh chóng kết thúc để đạt được tham vọng của mình. Bạch phu nhân lúc kết liễu mạng sống của Tiêu phu nhân, vẫn không quên đi nước cờ cuối cùng khiến Tiêu gia hoàn toàn rơi vào tay con ruột. Bà ta dùng vân tay của Khưu Tuyết Mai, ấn dấu đỏ vào tất cả các chứng từ liên quan đến tài sản và công ty của Tiêu gia, toàn bộ quyền hành đều giao lại cho Tư Bằng.
Lúc Tiêu Tuấn cùng Lục Lâm trở về nhà, nhìn thấy có một chiếc xe hơi đậu ở đó thì liền kinh ngạc. Anh vội vàng vào trong, thì phát hiện ra Bạch phu nhân đang ngồi chễm trệ ở nhà mình.
“Miêu Ngọc Châu? Bà làm gì ở nhà của tôi?”
“Nhà của cậu? Haha! Tiêu Tuấn à Tiêu Tuấn! Cậu nói như vậy mà không biết ngượng miệng là gì ư?”
…