Chương 55: Dằn Xé Nát Tan
Tiêu Tuấn bước từng bước đến bên giường, gió lùa vào làm cơ thể đang ướt của anh thêm lạnh. Nhưng anh của bây giờ, chẳng có cảm giác gì khác ngoài đau. Anh ngồi xuống giường, nhìn màn hình điện thoại đang sáng lên, người gọi đến là Bạch Nhược Đình. Vì số máy kia cô không gọi được, nên mới gọi vào số này.
Sáng rồi lại tắt, cô đã gọi mấy lần rồi mà chẳng thấy hồi âm. Tiêu Tuấn không nghe máy, chỉ ngồi như tượng mà nhìn chầm chầm vào một khoảng không. Mọi chuyện đến quá bất ngờ, bủa vây lấy trái tim anh, linh hồn anh. Anh điên mất. Anh sẽ thật sự phát điên mất. Bây giờ anh không thể phấn chấn lên được, càng không có dũng khí đứng trước mặt Bạch Nhược Đình.
Không thể nào. Anh không thể làm thế. Quá tàn nhẫn. Bản thân anh chịu đủ đau đớn rồi, đủ chua cay rồi. Đả kích này, nếu như cô biết được nhất định sẽ không sống nổi.
Tiêu Tuấn khoá máy, cả cửa phòng cũng khoá chặt không muốn đi đâu. Lục Lâm ở dưới lầu vô cùng lo lắng, vì lúc thấy anh như vậy anh ta đã đoán được có chuyện chẳng lành. Ngoài cổng vang lên tiếng còi xe ing ỏi, anh ta liền chạy ra xem, người đến là Bạch Nhược Đình.
“Tiểu… Tiểu thư?”
“Thiếu gia các người đâu? Tại sao tôi gọi mãi không được?”
“Dạ… Dạ thiếu gia… Thiếu gia…”
Bạch Nhược Đình không có kiên nhẫn nhìn anh ta đứng đó nói lắp, đi vào trong mới hỏi tiếp.
“Anh ấy thế nào?”
“Thiếu gia ra ngoài cả đêm, mới về nhà lúc 5 giờ sáng. Chỉ là… Chỉ là lúc về không có đi xe, người còn ướt sũng, cứ như dầm mưa vậy.”
Cô đứng ngơ ra một hồi, cũng không hiểu vì sao Tiêu Tuấn lại có những hành động kì lạ như thế. Cô đặt túi xách xuống sô pha, sau đó đi thẳng lên lầu.
Cọc! Cọc! Cọc!
Có tiếng gõ cửa bên ngoài, thức tỉnh thần trí đang phiêu dạt chốn nào của Tiêu Tuấn. Anh đưa mắt nhìn ra cửa, còn chưa kịp phản ứng xem là ai thì bên ngoài đã có người lên tiếng.
“Anh à! Em đây! Anh làm sao vậy?”
Là Đình Đình?
Phải. Là Đình Đình. Là người con gái ấy, vẫn là người mà anh đã luôn đặt cả trái tim và sự chân thành vào. Vẫn là cách gọi như vậy, nhưng bây giờ anh lại thấy nó giống như ở một cương vị khác. Là em gái của anh, không phải người anh yêu, càng không thể là vợ.
Tiêu Tuấn hé môi, nhưng cổ họng cứ như bị tảng đá đè xuống, không nói nổi. Tiếng của Bạch Nhược Đình ở bên ngoài lại vang lên.
“Anh có sao không? Em gọi mãi mà anh không nghe máy gì hết! Em lo lắm đấy!”
Là sự lo lắng của một người dành cho một người, là tình yêu, là mong nhớ. Bây giờ nó không nên có, càng không nên lớn dần thêm nữa. Tiêu Tuấn lắc đầu, thật tâm không muốn nghe thêm bất kì câu nào từ cô nữa. Anh sợ mình sẽ mất bình tĩnh, sợ mình sẽ quẩn trí, sợ bản thân không thể kiểm soát. Anh bịt tai, hốc mắt nóng bừng như có lửa bên trong.
“Tiêu Tuấn? Anh không nhớ em sao? Anh làm sao thế?”
Không. Không nhớ. Không được nhớ. Không nên nhớ. Tuyệt đối không được.
Tiêu Tuấn tự dằn nén cảm xúc của mình, sự bùng nổ bên trong khiến anh chỉ muốn điên lên. Anh không muốn nghe thấy giọng nói ấy, càng không muốn nhìn thấy gương mặt ấy. Nước mắt lăn dài trên gò má, tiếng gõ cửa lại càng dồn dập hơn.
Sau gần 15 phút gõ cửa, Bạch Nhược Đình không nghe thấy ai trả lời càng thêm sốt ruột. Cô nhớ đến những gì mà Lục Lâm đã nói, rằng anh không lái xe về mà đi bộ, còn dầm mưa cả đêm. Lúc quay người định tìm anh ta lấy chìa khoá phòng, thì cửa lại bất chợt mở ra.
Tiêu Tuấn và Bạch Nhược Đình nhìn thẳng vào mắt nhau. Tim anh như ngừng đập mấy giây. Không phải vì vui mừng, mà là vì sợ hãi. Anh sợ nhìn thấy nụ cười của cô, rồi bản thân lại lầm tưởng mình rơi vào một biển tình không lối thoát.
“Anh làm sao thế hả?”
Cô bất ngờ hỏi rồi nhào vào lòng, khiến anh càng thêm sững sốt. Dáng vóc nhỏ nhắn, vòng tay ôm chặt lấy eo của anh. Đã từng yêu đến mức muốn chết đi sống lại, vậy mà bây giờ ngay cả việc đặt tay lên tóc của cô, anh cũng không thể làm.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Em nghe Lục Lâm nói anh đi cả đêm không về. Anh có biết em lo lắm không? Đêm qua em bị tiếng sấm làm giật mình, liền nghĩ ngay đến anh.”
Giọng nói ngọt ngào trong trẻo, lại như đang bóp nát trái tim của Tiêu Tuấn. Anh đứng đó, không ôm cô, không cử động, cố gắng giữ lấy những giọt lệ muốn thoát ra bên ngoài. Anh không chịu đựng được, thật sự không chịu được. Làm sao có thể? Làm sao lại phũ phàng và tàn nhẫn đến mức khiến anh không còn đường thoái lui?
“Cậu và Đình Đình, là anh em cùng cha khác mẹ! Cậu đã nghe rõ chưa?”
Câu nói của Bạch phu nhân như một cú váng xuống đầu Tiêu Tuấn. Anh bừng tỉnh, đột nhiên đẩy Bạch Nhược Đình ra khỏi người mình. Anh đưa bàn tay giữ lấy cằm của cô, tròng mắt giăng đầy tơ máu của sự tuyệt vọng nhìn vào gương mặt xinh đẹp ấy. Anh hé môi, lúc này thật sự muốn gọi một tiếng “Đình Đình”.
Nhưng thật khốn nạn, anh thậm chí chẳng thể nói thành lời.
Bạch Nhược Đình khó hiểu nhìn anh.
“Anh làm sao vậy? Em… Em đau!”
Nhận ra mình đã mạnh tay với cô, anh vội vàng bỏ tay xuống. Hít thở một hơi thật sâu, anh cất giọng, khàn đến mức khó nghe.
“Anh hơi mệt. Em về đi!”
Bạch Nhược Đình chau mày. Cô đã lo lắng cho anh đến thế nào, vậy mà khi gặp cô anh một cử chỉ dịu dàng cũng không có. Cô bước đến đứng chắn trước mặt không cho anh đi đâu, hỏi.
“Anh sao vậy? Anh như vậy là sao?”
Tiêu Tuấn nhìn thẳng vào mắt của cô. Đôi mắt anh đỏ ngầu, sự lạnh lẽo thoáng chốc vụt lên bao trùm lấy không gian này. Cô hơi ngỡ ngàng, vì anh chưa từng nhìn cô như vậy lần nào cả. Anh cất giọng, trầm trầm.
“Sao là sao? Em nghe không hiểu ư?”
“Anh…”
“Anh nói anh đang rất mệt. Em về đi!”
Sáng rồi lại tắt, cô đã gọi mấy lần rồi mà chẳng thấy hồi âm. Tiêu Tuấn không nghe máy, chỉ ngồi như tượng mà nhìn chầm chầm vào một khoảng không. Mọi chuyện đến quá bất ngờ, bủa vây lấy trái tim anh, linh hồn anh. Anh điên mất. Anh sẽ thật sự phát điên mất. Bây giờ anh không thể phấn chấn lên được, càng không có dũng khí đứng trước mặt Bạch Nhược Đình.
Không thể nào. Anh không thể làm thế. Quá tàn nhẫn. Bản thân anh chịu đủ đau đớn rồi, đủ chua cay rồi. Đả kích này, nếu như cô biết được nhất định sẽ không sống nổi.
Tiêu Tuấn khoá máy, cả cửa phòng cũng khoá chặt không muốn đi đâu. Lục Lâm ở dưới lầu vô cùng lo lắng, vì lúc thấy anh như vậy anh ta đã đoán được có chuyện chẳng lành. Ngoài cổng vang lên tiếng còi xe ing ỏi, anh ta liền chạy ra xem, người đến là Bạch Nhược Đình.
“Tiểu… Tiểu thư?”
“Thiếu gia các người đâu? Tại sao tôi gọi mãi không được?”
“Dạ… Dạ thiếu gia… Thiếu gia…”
Bạch Nhược Đình không có kiên nhẫn nhìn anh ta đứng đó nói lắp, đi vào trong mới hỏi tiếp.
“Anh ấy thế nào?”
“Thiếu gia ra ngoài cả đêm, mới về nhà lúc 5 giờ sáng. Chỉ là… Chỉ là lúc về không có đi xe, người còn ướt sũng, cứ như dầm mưa vậy.”
Cô đứng ngơ ra một hồi, cũng không hiểu vì sao Tiêu Tuấn lại có những hành động kì lạ như thế. Cô đặt túi xách xuống sô pha, sau đó đi thẳng lên lầu.
Cọc! Cọc! Cọc!
Có tiếng gõ cửa bên ngoài, thức tỉnh thần trí đang phiêu dạt chốn nào của Tiêu Tuấn. Anh đưa mắt nhìn ra cửa, còn chưa kịp phản ứng xem là ai thì bên ngoài đã có người lên tiếng.
“Anh à! Em đây! Anh làm sao vậy?”
Là Đình Đình?
Phải. Là Đình Đình. Là người con gái ấy, vẫn là người mà anh đã luôn đặt cả trái tim và sự chân thành vào. Vẫn là cách gọi như vậy, nhưng bây giờ anh lại thấy nó giống như ở một cương vị khác. Là em gái của anh, không phải người anh yêu, càng không thể là vợ.
Tiêu Tuấn hé môi, nhưng cổ họng cứ như bị tảng đá đè xuống, không nói nổi. Tiếng của Bạch Nhược Đình ở bên ngoài lại vang lên.
“Anh có sao không? Em gọi mãi mà anh không nghe máy gì hết! Em lo lắm đấy!”
Là sự lo lắng của một người dành cho một người, là tình yêu, là mong nhớ. Bây giờ nó không nên có, càng không nên lớn dần thêm nữa. Tiêu Tuấn lắc đầu, thật tâm không muốn nghe thêm bất kì câu nào từ cô nữa. Anh sợ mình sẽ mất bình tĩnh, sợ mình sẽ quẩn trí, sợ bản thân không thể kiểm soát. Anh bịt tai, hốc mắt nóng bừng như có lửa bên trong.
“Tiêu Tuấn? Anh không nhớ em sao? Anh làm sao thế?”
Không. Không nhớ. Không được nhớ. Không nên nhớ. Tuyệt đối không được.
Tiêu Tuấn tự dằn nén cảm xúc của mình, sự bùng nổ bên trong khiến anh chỉ muốn điên lên. Anh không muốn nghe thấy giọng nói ấy, càng không muốn nhìn thấy gương mặt ấy. Nước mắt lăn dài trên gò má, tiếng gõ cửa lại càng dồn dập hơn.
Sau gần 15 phút gõ cửa, Bạch Nhược Đình không nghe thấy ai trả lời càng thêm sốt ruột. Cô nhớ đến những gì mà Lục Lâm đã nói, rằng anh không lái xe về mà đi bộ, còn dầm mưa cả đêm. Lúc quay người định tìm anh ta lấy chìa khoá phòng, thì cửa lại bất chợt mở ra.
Tiêu Tuấn và Bạch Nhược Đình nhìn thẳng vào mắt nhau. Tim anh như ngừng đập mấy giây. Không phải vì vui mừng, mà là vì sợ hãi. Anh sợ nhìn thấy nụ cười của cô, rồi bản thân lại lầm tưởng mình rơi vào một biển tình không lối thoát.
“Anh làm sao thế hả?”
Cô bất ngờ hỏi rồi nhào vào lòng, khiến anh càng thêm sững sốt. Dáng vóc nhỏ nhắn, vòng tay ôm chặt lấy eo của anh. Đã từng yêu đến mức muốn chết đi sống lại, vậy mà bây giờ ngay cả việc đặt tay lên tóc của cô, anh cũng không thể làm.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Em nghe Lục Lâm nói anh đi cả đêm không về. Anh có biết em lo lắm không? Đêm qua em bị tiếng sấm làm giật mình, liền nghĩ ngay đến anh.”
Giọng nói ngọt ngào trong trẻo, lại như đang bóp nát trái tim của Tiêu Tuấn. Anh đứng đó, không ôm cô, không cử động, cố gắng giữ lấy những giọt lệ muốn thoát ra bên ngoài. Anh không chịu đựng được, thật sự không chịu được. Làm sao có thể? Làm sao lại phũ phàng và tàn nhẫn đến mức khiến anh không còn đường thoái lui?
“Cậu và Đình Đình, là anh em cùng cha khác mẹ! Cậu đã nghe rõ chưa?”
Câu nói của Bạch phu nhân như một cú váng xuống đầu Tiêu Tuấn. Anh bừng tỉnh, đột nhiên đẩy Bạch Nhược Đình ra khỏi người mình. Anh đưa bàn tay giữ lấy cằm của cô, tròng mắt giăng đầy tơ máu của sự tuyệt vọng nhìn vào gương mặt xinh đẹp ấy. Anh hé môi, lúc này thật sự muốn gọi một tiếng “Đình Đình”.
Nhưng thật khốn nạn, anh thậm chí chẳng thể nói thành lời.
Bạch Nhược Đình khó hiểu nhìn anh.
“Anh làm sao vậy? Em… Em đau!”
Nhận ra mình đã mạnh tay với cô, anh vội vàng bỏ tay xuống. Hít thở một hơi thật sâu, anh cất giọng, khàn đến mức khó nghe.
“Anh hơi mệt. Em về đi!”
Bạch Nhược Đình chau mày. Cô đã lo lắng cho anh đến thế nào, vậy mà khi gặp cô anh một cử chỉ dịu dàng cũng không có. Cô bước đến đứng chắn trước mặt không cho anh đi đâu, hỏi.
“Anh sao vậy? Anh như vậy là sao?”
Tiêu Tuấn nhìn thẳng vào mắt của cô. Đôi mắt anh đỏ ngầu, sự lạnh lẽo thoáng chốc vụt lên bao trùm lấy không gian này. Cô hơi ngỡ ngàng, vì anh chưa từng nhìn cô như vậy lần nào cả. Anh cất giọng, trầm trầm.
“Sao là sao? Em nghe không hiểu ư?”
“Anh…”
“Anh nói anh đang rất mệt. Em về đi!”