Chương 53: Trớ Trêu Ập Đến, Tim Anh Bão Lòng
Tiêu Tuấn tra thông tin cả một ngày trời, vẫn không tìm ra được nguyên nhân tại sao Hạ Vy Vy thoát ra được. Anh rơi vào bế tắc, tâm trí rối bời. Ngồi ở trong xe, anh lại nhớ đến bức ảnh đó, nhớ đến nụ cười của cha khi ở bên cạnh Bạch phu nhân. Càng nghĩ càng không đúng, càng nghĩ càng thấy không phù hợp, không nên có.
Tiêu Tuấn muốn lái xe về Tiêu gia gặp mẹ, nhưng lại sợ mình tìm ra được sự thật đằng sau. Nếu đúng như những gì anh suy nghĩ, vậy thì chuyện này quá sức kinh khủng.
Anh và Bạch Nhược Đình, mối quan hệ này chỉ vừa như một đoá hoa trong giai đoạn rực rỡ. Phải làm sao đây?
“Rốt cuộc thì, cha đã giấu con và mẹ chuyện gì?”
Tiêu Tuấn nhìn tấm ảnh lẩm bẩm, sau đó khẽ thở dài. Anh ngã lưng ra ghế nhắm mắt, vừa được vài giây thì có người gọi điện đến.
“Alo?”
“Tiêu Tuấn! Là bác đây!”
Giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia, chính là Bạch phu nhân. Giọng của bà vô cùng bình thản lại có vài phần khí chất, cao ngạo. Tiêu Tuấn như bừng tỉnh khỏi cơn mê, nhíu đầu lông mày.
“Là bác ạ?”
“Chúng ta gặp nhau một chút được chứ?”
Tiêu Tuấn lập tức lái xe đến nơi mà Bạch phu nhân hẹn gặp mình. Nếu như là một nhà hàng hoặc một quán cà phê bình thường, thì sẽ không có gì để nói. Nhưng vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ, nơi bà hẹn anh đến lại chính là ở trước mộ Tiêu lão gia.
Anh đến nơi, dừng xe dưới ngọn đồi hiu hắt gió, ánh tà dương đỏ rực phủ lên tấm lưng anh. Bước từng bước ngược gió lên ngọn đồi, anh nhìn thấy Bạch phu nhân đang đứng trước mộ của cha. Bà cất giọng như đang mỉa mai, đang đau khổ.
“Tiêu Nhất Sinh! Ông trời thật có mắt, cuối cùng cũng để ông bị báo ứng rồi!”
Tiêu Tuấn dừng bước, chậm rãi cất giọng hỏi.
“Bác nói vậy là có ý gì?”
Bạch phu nhân quay người lại nhìn, ánh tà dương ngược hướng khiến gương mặt của bà như thêm phần u ám. Hai người nhìn nhau, đứng trước mộ của Tiêu lão gia, trời lộng gió. Tiêu Tuấn lấy tấm ảnh trong túi áo ra, đưa về phía của bà.
“Còn nữa, quan hệ giữa bác và cha con là như thế nào? Con muốn làm rõ nó?”
“Quan hệ thế nào? Chi bằng để tôi cho người đào mộ ông ta lên, để ông ta trả lời cho cậu rõ nhé?”
Tiêu Tuấn cau mày.
“Bác gái? Bác rốt cuộc bị làm sao vậy? Bác đang nói gì? Con không hiểu?”
Bạch phu nhân bật cười một tràn, sau đó nhìn anh rồi lại nhìn vào mộ của Tiêu lão gia.
“Nhìn xem! Con của ông, bọn chúng yêu nhau, là yêu nhau! Chúng còn sắp kết hôn với nhau rồi. Tất cả là do tôi, là do tôi một tay đã sắp đặt hết đấy!”
Con của Tiêu lão gia?
Yêu nhau?
Sắp kết hôn với nhau?
Đầu Tiêu Tuấn như sắp nổ tung ra rồi. Anh hoàn toàn không hiểu Bạch phu nhân đang nói chuyện gì cả. Quan hệ giữa bà và cha anh rốt cuộc là gì chứ? Anh và Bạch Nhược Đình lại là mối quan hệ gì nữa? Anh buông tấm ảnh xuống thảm cỏ khô, bước đến bắt lấy vai của bà, lay mạnh.
“Bác nói cái gì? Bác nói như vậy là sao? Bác nói rõ đi! Bác nói đi!”
Bạch phu nhân nhìn anh, giương mắt lên nói rõ từng câu từng chữ một.
“Cậu nghe cho rõ đây Tiêu Tuấn! Cậu và Đình Đình, là anh em… Cùng cha khác mẹ. Cậu đã nghe chưa?”
Anh em? Anh em cùng cha khác mẹ? Anh và Bạch Nhược Đình?
Tiêu Tuấn như bị sét đánh vào đầu, cơ thể cứng đờ không thể phản ứng. Anh trơ mắt nhìn Bạch phu nhân bật cười thích thú. Phản ứng này của anh, hoàn toàn nằm ngoài mong đợi của bà. Anh và Bạch Nhược Đình là anh em cùng cha khác mẹ? Trong khi cả hai yêu nhau, sắp cùng nhau kết hôn, cùng nhau ân ái?
Bạch phu nhân thấy anh như vậy không những không tỏ ra đau xót hay thương tiếc gì, còn tiếp tục nói như muốn xát muối vào tim.
“Tôi và Tiêu Nhất Sinh vốn dĩ là một đôi. Nhưng vì gia đình của tôi muốn tôi phải kết hôn với một người đàn ông thành đạt, trong khi đó ông ta vẫn chưa có gì. Ông ta lại là tên hèn, chẳng dám vì tình yêu với tôi mà chọn cách từ bỏ. Ha! Vậy mà tôi kết hôn chưa bao lâu, ông ta lại phất lên như diều gặp gió, rồi lại cùng mẹ của cậu kết hôn. Cậu nói xem, có nực cười không?”
Tiêu Tuấn vẫn còn chưa kịp thức tỉnh, đã bị dẫn dắt từ bất ngờ này đi đến bất ngờ khác. Anh nhìn bà, đôi mắt đỏ ngầu, tơ máu giăng kín.
“Tức là…Bác biết tôi và Đình Đình có quan hệ anh em, nhưng vẫn để tôi và cô ấy đến với nhau?”
“Vậy thì sao? Đây là báo ứng của Tiêu Nhất Sinh, của mẹ cậu.”
Báo ứng của Tiêu lão gia? Báo ứng của Tiêu phu nhân? Vậy còn anh? Còn Bạch Nhược Đình thì làm sao? Anh và cô có tội tình gì? Tình yêu của anh và cô có lỗi lầm gì? Chính bà là người kết duyên, nhưng cuối cùng lại tạo ra nghiệt duyên tày trời này. Đối mặt với chuyện này, một người đàn ông như anh còn không thể đứng vững.
Quá tàn nhẫn.
Quá đau lòng.
Thà rằng anh và Bạch Nhược Đình chỉ thật sự là kết hôn vì cha mẹ. Thà rằng anh chưa từng yêu cô, chưa từng động lòng vì cô, chưa từng vì cô mà làm nhiều chuyện đến như vậy. Tiêu Tuấn đứng chôn chân như trời trồng, những lời mà Bạch phu nhân nói ra như ngàn mũi dao liên tục xâu xé trái tim anh. Đau đớn đến không thể thở, vỡ vụn và nát tan.
Anh nhếch môi, run run, dòng nước mắt nóng hổi trào từ hốc mắt ra rồi lăn dài.
Đã ba mươi mấy năm rồi, kể từ lần được sinh ra và ngày nhìn cha anh nằm yên dưới mộ, anh đã không khóc. Bây giờ, anh lại vì sự trớ trêu nực cười này mà rơi lệ. Nước mắt không tự chủ, chực chờ từng đợt như bão lòng cứ vậy mà tuôn ra. Bạch phu nhân bật cười, nhưng đôi mắt cũng đỏ ngầu.
“Cảm thấy thế nào? Cảm giác này có phải rất đau đớn không? Hả?”
…
Tiêu Tuấn muốn lái xe về Tiêu gia gặp mẹ, nhưng lại sợ mình tìm ra được sự thật đằng sau. Nếu đúng như những gì anh suy nghĩ, vậy thì chuyện này quá sức kinh khủng.
Anh và Bạch Nhược Đình, mối quan hệ này chỉ vừa như một đoá hoa trong giai đoạn rực rỡ. Phải làm sao đây?
“Rốt cuộc thì, cha đã giấu con và mẹ chuyện gì?”
Tiêu Tuấn nhìn tấm ảnh lẩm bẩm, sau đó khẽ thở dài. Anh ngã lưng ra ghế nhắm mắt, vừa được vài giây thì có người gọi điện đến.
“Alo?”
“Tiêu Tuấn! Là bác đây!”
Giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia, chính là Bạch phu nhân. Giọng của bà vô cùng bình thản lại có vài phần khí chất, cao ngạo. Tiêu Tuấn như bừng tỉnh khỏi cơn mê, nhíu đầu lông mày.
“Là bác ạ?”
“Chúng ta gặp nhau một chút được chứ?”
Tiêu Tuấn lập tức lái xe đến nơi mà Bạch phu nhân hẹn gặp mình. Nếu như là một nhà hàng hoặc một quán cà phê bình thường, thì sẽ không có gì để nói. Nhưng vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ, nơi bà hẹn anh đến lại chính là ở trước mộ Tiêu lão gia.
Anh đến nơi, dừng xe dưới ngọn đồi hiu hắt gió, ánh tà dương đỏ rực phủ lên tấm lưng anh. Bước từng bước ngược gió lên ngọn đồi, anh nhìn thấy Bạch phu nhân đang đứng trước mộ của cha. Bà cất giọng như đang mỉa mai, đang đau khổ.
“Tiêu Nhất Sinh! Ông trời thật có mắt, cuối cùng cũng để ông bị báo ứng rồi!”
Tiêu Tuấn dừng bước, chậm rãi cất giọng hỏi.
“Bác nói vậy là có ý gì?”
Bạch phu nhân quay người lại nhìn, ánh tà dương ngược hướng khiến gương mặt của bà như thêm phần u ám. Hai người nhìn nhau, đứng trước mộ của Tiêu lão gia, trời lộng gió. Tiêu Tuấn lấy tấm ảnh trong túi áo ra, đưa về phía của bà.
“Còn nữa, quan hệ giữa bác và cha con là như thế nào? Con muốn làm rõ nó?”
“Quan hệ thế nào? Chi bằng để tôi cho người đào mộ ông ta lên, để ông ta trả lời cho cậu rõ nhé?”
Tiêu Tuấn cau mày.
“Bác gái? Bác rốt cuộc bị làm sao vậy? Bác đang nói gì? Con không hiểu?”
Bạch phu nhân bật cười một tràn, sau đó nhìn anh rồi lại nhìn vào mộ của Tiêu lão gia.
“Nhìn xem! Con của ông, bọn chúng yêu nhau, là yêu nhau! Chúng còn sắp kết hôn với nhau rồi. Tất cả là do tôi, là do tôi một tay đã sắp đặt hết đấy!”
Con của Tiêu lão gia?
Yêu nhau?
Sắp kết hôn với nhau?
Đầu Tiêu Tuấn như sắp nổ tung ra rồi. Anh hoàn toàn không hiểu Bạch phu nhân đang nói chuyện gì cả. Quan hệ giữa bà và cha anh rốt cuộc là gì chứ? Anh và Bạch Nhược Đình lại là mối quan hệ gì nữa? Anh buông tấm ảnh xuống thảm cỏ khô, bước đến bắt lấy vai của bà, lay mạnh.
“Bác nói cái gì? Bác nói như vậy là sao? Bác nói rõ đi! Bác nói đi!”
Bạch phu nhân nhìn anh, giương mắt lên nói rõ từng câu từng chữ một.
“Cậu nghe cho rõ đây Tiêu Tuấn! Cậu và Đình Đình, là anh em… Cùng cha khác mẹ. Cậu đã nghe chưa?”
Anh em? Anh em cùng cha khác mẹ? Anh và Bạch Nhược Đình?
Tiêu Tuấn như bị sét đánh vào đầu, cơ thể cứng đờ không thể phản ứng. Anh trơ mắt nhìn Bạch phu nhân bật cười thích thú. Phản ứng này của anh, hoàn toàn nằm ngoài mong đợi của bà. Anh và Bạch Nhược Đình là anh em cùng cha khác mẹ? Trong khi cả hai yêu nhau, sắp cùng nhau kết hôn, cùng nhau ân ái?
Bạch phu nhân thấy anh như vậy không những không tỏ ra đau xót hay thương tiếc gì, còn tiếp tục nói như muốn xát muối vào tim.
“Tôi và Tiêu Nhất Sinh vốn dĩ là một đôi. Nhưng vì gia đình của tôi muốn tôi phải kết hôn với một người đàn ông thành đạt, trong khi đó ông ta vẫn chưa có gì. Ông ta lại là tên hèn, chẳng dám vì tình yêu với tôi mà chọn cách từ bỏ. Ha! Vậy mà tôi kết hôn chưa bao lâu, ông ta lại phất lên như diều gặp gió, rồi lại cùng mẹ của cậu kết hôn. Cậu nói xem, có nực cười không?”
Tiêu Tuấn vẫn còn chưa kịp thức tỉnh, đã bị dẫn dắt từ bất ngờ này đi đến bất ngờ khác. Anh nhìn bà, đôi mắt đỏ ngầu, tơ máu giăng kín.
“Tức là…Bác biết tôi và Đình Đình có quan hệ anh em, nhưng vẫn để tôi và cô ấy đến với nhau?”
“Vậy thì sao? Đây là báo ứng của Tiêu Nhất Sinh, của mẹ cậu.”
Báo ứng của Tiêu lão gia? Báo ứng của Tiêu phu nhân? Vậy còn anh? Còn Bạch Nhược Đình thì làm sao? Anh và cô có tội tình gì? Tình yêu của anh và cô có lỗi lầm gì? Chính bà là người kết duyên, nhưng cuối cùng lại tạo ra nghiệt duyên tày trời này. Đối mặt với chuyện này, một người đàn ông như anh còn không thể đứng vững.
Quá tàn nhẫn.
Quá đau lòng.
Thà rằng anh và Bạch Nhược Đình chỉ thật sự là kết hôn vì cha mẹ. Thà rằng anh chưa từng yêu cô, chưa từng động lòng vì cô, chưa từng vì cô mà làm nhiều chuyện đến như vậy. Tiêu Tuấn đứng chôn chân như trời trồng, những lời mà Bạch phu nhân nói ra như ngàn mũi dao liên tục xâu xé trái tim anh. Đau đớn đến không thể thở, vỡ vụn và nát tan.
Anh nhếch môi, run run, dòng nước mắt nóng hổi trào từ hốc mắt ra rồi lăn dài.
Đã ba mươi mấy năm rồi, kể từ lần được sinh ra và ngày nhìn cha anh nằm yên dưới mộ, anh đã không khóc. Bây giờ, anh lại vì sự trớ trêu nực cười này mà rơi lệ. Nước mắt không tự chủ, chực chờ từng đợt như bão lòng cứ vậy mà tuôn ra. Bạch phu nhân bật cười, nhưng đôi mắt cũng đỏ ngầu.
“Cảm thấy thế nào? Cảm giác này có phải rất đau đớn không? Hả?”
…