Chương 22: Nhận con nuôi (Thượng)
Buổi chiều, khi bọn Tiểu Phúc, Tiểu Yên và Thạch Đầu thức dậy nàng đã nấu một nồi cơm, chiên vài quả trứng gà cùng canh xương hầm, thuốc cho tụi nhỏ cũng đã được nàng sắt xong một lát khi ăn xong sẽ cho tụi nhỏ uống.Nàng để Thạch Đầu ngủ chung phòng với Tiểu Phúc. Còn Tiểu Yên và đứa nhỏ thì ở chung với nàng.
Khi thức ăn đã chín, nàng đi vào phòng phụ mẫu mời hai người ra dùng bữa, bọn nhỏ rất ngoan ngoãn rửa mặt xong là phụ nàng dọn chén đũa. Khi đã đầy đủ mặt thì cả nhà bắt đầu dùng bữa chiều, nàng giống sáng cho đứa nhỏ ăn rồi mới đến lượt nàng ăn, Tiểu Yên và Thạch Đầu hình như đã làm quen cách sinh hoạt mới nên không còn ngại nữa.
Ăn xong nàng bảo tụi nhỏ uống thuốc rồi đưa đứa nhỏ cho Tiểu Yên ẫm đi dòng quanh sân cho xuống cơm, Tiểu Phúc, Thạch Đầu phụ nàng dọn chén đũa dơ xuống bếp rửa, phụ mẫu ra phía trước ngồi nói chuyện phiếm.
Xong xuôi mọi thứ, trời cũng chạng vạng tối, bọn nhỏ hình như rất mệt mỏi, lại trải qua thời gian đói khổ và đầy áp lực, nên tối nay đều ngủ rất sớm. Nàng bước ra ngoài thấy phụ mẫu vẫn đang ngồi phía trước, nàng lại gần nói ra suy tính lúc sáng của mình.
"Phụ mẫu, nữ nhi thấy căn nhà chúng ta hiện tại nên xây mới được rồi, trong người con vẫn còn bạc đủ xây một căn nhà mới cho mọi người, hai người thấy được không?"
Lưu Đại Sơn vừa uống trà vừa nói:"Ta thấy đây cũng là một ý kiến hay, bạc đó do con kiếm được con muốn làm gì chúng ta không quản".
Tích thị:"Trong người ta lần trước vẫn còn 2 lượng bạc dành dụm được, để lát ta đưa con muốn xây thì xây".
Nàng lại nói tiếp quyết định quan trọng của nàng cho phụ mẫu biết:"Phụ mẫu con còn một chuyện muốn hỏi ý kiến hai người".
Tích thị:"Có chuyện gì con cứ nói"
Lưu Đại Sơn:"Đúng vậy"
Nàng:"Từ lúc con gặp tụi nhỏ trên trấn, con đã có một cảm xúc muốn bao bọc, chăm sóc tụi nhỏ, nên con quyết định sẽ nhận nuôi tụi nhỏ, hai người thấy có được không?".
Tích thị nhíu mày, tức giận quát:"Nói bậy gì đó, làm gì có kiểu chưa lấy chồng đã có con".
Nàng quay sang nhìn mẫu thân:"Về sau ai đồng ý ở rễ con mới lấy chồng, con muốn ở đây với mẫu thân, phụ thân và đệ đệ suốt đời, mẫu thân người thương con và tụi nhỏ đồng ý đi được không?".
Tích thị nghe vậy mới đỡ giận nói:"Ta biết con thương chúng ta, nhưng làm vậy thì rất thiệt thòi cho con, chưa chồng mà có con thì biết bao lời thị phi bên tai".
Nàng cãi lại:"Có gì mà thiệt thòi, bây giờ con nhận tụi nhỏ làm con, về già còn sợ không ai chăm sóc hay sao, vả lại con cũng không quan tâm mấy lời thị phi đó, chỉ cần tụi nhỏ sống tốt là con thấy vui lắm rồi, ".
Tích thị lắc đầu:"Ta biết, nhưng có ai nữ nhi lớn mà không lấy chồng không.Còn cái gì mà ở rễ chứ, có ai lại đồng ý ở rễ nhà nghèo như chúng ta".
Nàng trầm tư:"Chuyện lấy chồng về sau tính, chuyện nhận tụi nhỏ làm con thì con quyết rồi".
Lưu Đại Sơn thấy nương tử và nhi nữ căng thẳng như vậy liền nói giải vây cho không khí bớt căng:"Nương tử, ta thấy con gái một khi đã nói ra chuyện này thì đã có tính toán cho tương lai rồi, nàng nếu thương tụi nhỏ thì đồng ý đi, ta tin tưởng nhi nữ nhà chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho tụi nhỏ, chuyện lấy chồng hay không thì cứ mặc cho duyên số vậy, không lấy thì ở nhà ta sẽ nuôi".
Tích thị:"Làm như có mình chàng thương con vậy, người ta nói con cái là khúc ruột của mẫu thân, ta làm sao không thương, con đã quyết định như vậy thiếp cũng chỉ biết đồng ý thôi".
Nàng thấy phụ mẫu đều tán thành chuyện nhận nuôi tụi nhỏ thì rất phấn khởi.
Lưu Đại Sơn đứng lên trước:"Đã khuya rồi đi nghỉ sớm đi thôi, ngày mai con cùng ta đi gặp trưởng thôn tìm một miếng đất lớn hơn để xây nhà".
Nàng:"Dạ phụ mẫu cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ".
Trở về phòng nhìn bọn nhỏ đang ngủ trên giường. Nhớ lại cảnh bọn nhỏ bị người thân xua đuổi đòi chiếm nhà, thật xót xa.
Không có tiền, cuộc sống tầm gửi như vậy, nàng nhất định phải cho tụi nhỏ cuộc sống tốt hơn, suy nghĩ một lúc phải tìm cách kiếm thêm bạc mới đủ. Trong nhà có tiền tâm mới vững, người nhà mới sống thoải mái không sợ bị ai khinh khi, và cũng không phụ thuộc vào ai nữa.
*****
Sáng hôm sau, nàng dậy sớm nấu nồi cháo loãng, làm một ít bánh ngô áp chảo ăn với mấy cái trứng luộc.
Mẫu thân đi từ phòng ra, bước đến gần nàng:"Tiểu Mạn làm bữa sáng xong rồi sao?"
Nàng:"Xong rồi, chỉ cần lấy chén đũa là dùng thôi ạ".
Tích thị:"Để ta vào gọi phụ thân con và tụi nhỏ dậy để chúng ăn sáng, mà trong bếp còn dưa chuột, cà chua không? phụ thân con cứ nhắc mấy loại quả đó mãi, nếu còn con cắt lát cho ông ấy một ít".
Nàng:"Dạ được"
Nàng bước vào bếp lục lại được hai quả cà chua, một quả dưa chuột, đem đi rửa sạch, cắt lát để vào đĩa, rồi đem đến bàn.
Khi thức ăn đã chín, nàng đi vào phòng phụ mẫu mời hai người ra dùng bữa, bọn nhỏ rất ngoan ngoãn rửa mặt xong là phụ nàng dọn chén đũa. Khi đã đầy đủ mặt thì cả nhà bắt đầu dùng bữa chiều, nàng giống sáng cho đứa nhỏ ăn rồi mới đến lượt nàng ăn, Tiểu Yên và Thạch Đầu hình như đã làm quen cách sinh hoạt mới nên không còn ngại nữa.
Ăn xong nàng bảo tụi nhỏ uống thuốc rồi đưa đứa nhỏ cho Tiểu Yên ẫm đi dòng quanh sân cho xuống cơm, Tiểu Phúc, Thạch Đầu phụ nàng dọn chén đũa dơ xuống bếp rửa, phụ mẫu ra phía trước ngồi nói chuyện phiếm.
Xong xuôi mọi thứ, trời cũng chạng vạng tối, bọn nhỏ hình như rất mệt mỏi, lại trải qua thời gian đói khổ và đầy áp lực, nên tối nay đều ngủ rất sớm. Nàng bước ra ngoài thấy phụ mẫu vẫn đang ngồi phía trước, nàng lại gần nói ra suy tính lúc sáng của mình.
"Phụ mẫu, nữ nhi thấy căn nhà chúng ta hiện tại nên xây mới được rồi, trong người con vẫn còn bạc đủ xây một căn nhà mới cho mọi người, hai người thấy được không?"
Lưu Đại Sơn vừa uống trà vừa nói:"Ta thấy đây cũng là một ý kiến hay, bạc đó do con kiếm được con muốn làm gì chúng ta không quản".
Tích thị:"Trong người ta lần trước vẫn còn 2 lượng bạc dành dụm được, để lát ta đưa con muốn xây thì xây".
Nàng lại nói tiếp quyết định quan trọng của nàng cho phụ mẫu biết:"Phụ mẫu con còn một chuyện muốn hỏi ý kiến hai người".
Tích thị:"Có chuyện gì con cứ nói"
Lưu Đại Sơn:"Đúng vậy"
Nàng:"Từ lúc con gặp tụi nhỏ trên trấn, con đã có một cảm xúc muốn bao bọc, chăm sóc tụi nhỏ, nên con quyết định sẽ nhận nuôi tụi nhỏ, hai người thấy có được không?".
Tích thị nhíu mày, tức giận quát:"Nói bậy gì đó, làm gì có kiểu chưa lấy chồng đã có con".
Nàng quay sang nhìn mẫu thân:"Về sau ai đồng ý ở rễ con mới lấy chồng, con muốn ở đây với mẫu thân, phụ thân và đệ đệ suốt đời, mẫu thân người thương con và tụi nhỏ đồng ý đi được không?".
Tích thị nghe vậy mới đỡ giận nói:"Ta biết con thương chúng ta, nhưng làm vậy thì rất thiệt thòi cho con, chưa chồng mà có con thì biết bao lời thị phi bên tai".
Nàng cãi lại:"Có gì mà thiệt thòi, bây giờ con nhận tụi nhỏ làm con, về già còn sợ không ai chăm sóc hay sao, vả lại con cũng không quan tâm mấy lời thị phi đó, chỉ cần tụi nhỏ sống tốt là con thấy vui lắm rồi, ".
Tích thị lắc đầu:"Ta biết, nhưng có ai nữ nhi lớn mà không lấy chồng không.Còn cái gì mà ở rễ chứ, có ai lại đồng ý ở rễ nhà nghèo như chúng ta".
Nàng trầm tư:"Chuyện lấy chồng về sau tính, chuyện nhận tụi nhỏ làm con thì con quyết rồi".
Lưu Đại Sơn thấy nương tử và nhi nữ căng thẳng như vậy liền nói giải vây cho không khí bớt căng:"Nương tử, ta thấy con gái một khi đã nói ra chuyện này thì đã có tính toán cho tương lai rồi, nàng nếu thương tụi nhỏ thì đồng ý đi, ta tin tưởng nhi nữ nhà chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho tụi nhỏ, chuyện lấy chồng hay không thì cứ mặc cho duyên số vậy, không lấy thì ở nhà ta sẽ nuôi".
Tích thị:"Làm như có mình chàng thương con vậy, người ta nói con cái là khúc ruột của mẫu thân, ta làm sao không thương, con đã quyết định như vậy thiếp cũng chỉ biết đồng ý thôi".
Nàng thấy phụ mẫu đều tán thành chuyện nhận nuôi tụi nhỏ thì rất phấn khởi.
Lưu Đại Sơn đứng lên trước:"Đã khuya rồi đi nghỉ sớm đi thôi, ngày mai con cùng ta đi gặp trưởng thôn tìm một miếng đất lớn hơn để xây nhà".
Nàng:"Dạ phụ mẫu cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ".
Trở về phòng nhìn bọn nhỏ đang ngủ trên giường. Nhớ lại cảnh bọn nhỏ bị người thân xua đuổi đòi chiếm nhà, thật xót xa.
Không có tiền, cuộc sống tầm gửi như vậy, nàng nhất định phải cho tụi nhỏ cuộc sống tốt hơn, suy nghĩ một lúc phải tìm cách kiếm thêm bạc mới đủ. Trong nhà có tiền tâm mới vững, người nhà mới sống thoải mái không sợ bị ai khinh khi, và cũng không phụ thuộc vào ai nữa.
*****
Sáng hôm sau, nàng dậy sớm nấu nồi cháo loãng, làm một ít bánh ngô áp chảo ăn với mấy cái trứng luộc.
Mẫu thân đi từ phòng ra, bước đến gần nàng:"Tiểu Mạn làm bữa sáng xong rồi sao?"
Nàng:"Xong rồi, chỉ cần lấy chén đũa là dùng thôi ạ".
Tích thị:"Để ta vào gọi phụ thân con và tụi nhỏ dậy để chúng ăn sáng, mà trong bếp còn dưa chuột, cà chua không? phụ thân con cứ nhắc mấy loại quả đó mãi, nếu còn con cắt lát cho ông ấy một ít".
Nàng:"Dạ được"
Nàng bước vào bếp lục lại được hai quả cà chua, một quả dưa chuột, đem đi rửa sạch, cắt lát để vào đĩa, rồi đem đến bàn.