Chương 18: Những đứa trẻ tội nghiệp (Hạ)
Mọi người thấy chuyện đã giải quyết xong xuôi cũng giải tán. Bà chủ Hạ nán lại:"Vị cô nương này, thay mặt bọn nhỏ cảm ơn cô đã giúp bọn chúng. Ta thật sự cũng muốn giúp bọn nhỏ nhưng lực bất tòng tâm. Cũng may bọn nhỏ gặp được quý nhân là cô nương đây".
Nàng biết mọi người không phải không thương cảm bọn nhỏ. Nhưng cuộc sống mỗi người đều có sự ích kỉ. Họ phải lo gia đình nên cũng chẳng trách ai được:"Bà chủ Hạ ta hiểu".
Bà chủ Hạ cũng không ở được lâu vội chạy về trông cửa hàng.
Bọn nhỏ vẫn ngơ ngác nhìn nàng, không biết phải làm sao. Tên nhóc vội quỳ xuống dập đầu với nàng:"Xin đa tạ ơn giúp đỡ của tỷ tỷ. Ta sẽ gắng tìm việc làm kiếm tiền trả lại cho tỷ".
Nàng vội nâng nó lên:"Ngươi đứng lên đi".
Nàng nhìn kĩ bọn nhỏ. Tất cả đều gầy gò, vàng vọt, quần áo đầy mụn vá. Đứa bé nhất còn đang bế trên tay không có một chút thịt, nhỏ xíu đến đáng thương, đang nằm trong tay đại tỷ.
Nhìn là biết bọn nhỏ đã chịu đói chịu khổ lâu ngày. Nàng nhìn đứa bé trai lớn nhất hỏi:"Bây giờ các ngươi tính như thế nào".
Nghe nàng hỏi bọn nhỏ ngơ ngẩn ảm đạm, chúng còn quá nhỏ ra ngoài không ai thuê làm việc. Cha mẹ không còn, đất đai không có, đại tỷ còn đang bệnh chúng nó thật sự không biết về sau phải làm gì để sống. Đứa nhỏ nhất bỗng khóc lên, đại tỷ nhìn đệ đệ tâm nguội lạnh nó thấy vậy cũng khóc theo.
Nàng nhìn bọn nhỏ mà nhói lòng:"Không bằng các ngươi về nhà ta đi. Nhà ta không giàu có gì, nhưng có người lớn bên cạnh vẫn tốt hơn".
Hai đứa bé lớn nhất như không tin được ngẩng đầu lên nhìn nàng chăm chú. Đứa bé gái vội nín khóc nhìn nàng:"Tỷ tỷ, người cho chúng ta về ở cùng người thật sao".
Không đợi nàng trả lời. Hai đứa bé như sợ nàng đổi ý vội đứng lên nói:"Tỷ tỷ, ta biết làm việc nhà, ta biết nấu cơm, biết giặt quần áo. Tỷ tỷ cho chúng ta ở nhà tỷ, chúng ta sẽ hết sức làm việc không để tỷ phải vất vả vì chúng ta đâu".
Tên nhóc lại quỳ xuống trước mặt nàng:"Tỷ tỷ xin người thú nhận chúng ta, ta có thể làm rất nhiều việc. Hoặc tỉ có thể bán ta cho nhà địa chủ làm gia đinh. Chỉ xin tỉ giúp ta chăm sóc tỷ đệ ta là được, bọn họ còn quá nhỏ và yếu". Nói rồi nó bật khóc lên, đứa bé gái cũng khóc theo.
Vành mắt nàng cũng đỏ lên, vội quay mặt đi chùi nước mắt:"Ngươi đứng lên đi. Vào nhà soạn đồ đạc quần áo rồi đi theo ta. Căn nhà này tạm để vậy về sau lại tính. Các ngươi mau soạn quần áo đi".
Nàng lại nói tiếp:"Còn phải hứa với ta một chuyện, là không được đi ăn cướp như lúc nãy nữa"
Tên nhóc vui mừng gật đầu, rồi trở lại căn nhà phụ tỷ đệ thu dọn đồ đạc.
Nàng bước đến cửa hàng vải của bà chủ Hạ mua thêm mấy thước vải để may đồ cho bọn nhỏ. Sau đó ghé sạp thịt heo mua vài khúc xương và 5 cân thịt. Sau đó quay trở lại.
Bọn nhỏ đã thu dọn xong đồ đạc. Thật sự không có gì để thu dọn. Chỉ có vài bộ đồ đầy mụn vá và vài cái chén mẻ. Bọn chúng đang ngướn cổ nhìn ra ngoài cổng. Bọn nó sợ nàng không thú nhận bọn nó, bọn nó sợ nàng đi luôn không quay lại đón bọn nó nữa.
Khi nhìn thấy nàng quay trở lại thì bọn nó đều bật dậy, ánh mắt chuyên chú nhìn theo từng bước chân của nàng, gương mặt căng thẳng đầy lo lắng nhưng ẩn sâu trong đó lại có một chút ỷ lại và hi vọng.
Nàng dẫn bọn nhỏ đi kiếm tên phu xe, lúc nãy khi nàng bị trộm tên đó lại không đuổi theo tiếp nàng, nghĩ lại thật bực, sau một hồi tìm kiếm thì thấy tên đó đứng chỗ cửa cổng chờ nàng.
Nàng đi lại kêu hắn để đồ lên xe, rồi bảo ba đứa nhỏ lên xe đi về, bà con hàng xóm đi cùng xe thấy nàng dẫn theo ba đứa nhóc thì hỏi, nàng cũng không gian dối kể lại chuyện xảy ra, có nhiều người thương cảm bọn nhỏ, khen nàng tuổi nhỏ mà biết thương người.
Về đến nhà, nàng bước xuống xe ngựa sau đó đỡ nha đầu đang ôm đứa nhỏ trong lòng xuống xe.Thằng bé lớn nhất bước xuống xe, ôm chặt tay nải trong lòng, gương mặt căng thẳng và hồi hộp nhìn vào ngôi nhà trước mặt rồi lại quay sang nhìn nàng. Môi mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không lên tiếng.
Nàng nhìn đứa nhỏ đang lộ vẻ bất an lòng cũng cảm thấy xót xa không kìm lòng được mà lên tiếng.
"Ba đứa cứ an tâm mà ở đây đi, nhà ta tuy không khá giả gì nhưng rất tốt bụng còn có thể nuôi được ba đứa ăn no. Còn về giấy tờ nhà kia, ta sẽ nói phụ thân ta ra mặt giúp đỡ mấy đứa".
Nàng cố gắng để giọng nói ôn nhu hơn, ánh mắt nhìn thẳng vào bọn nhỏ"Vào nhà đi, từ bây giờ đây là nhà của các em, theo tỷ vào chào phụ mẫu tỷ nào".
Nàng dẫn đầu đi vào, bọn nhỏ lo lắng bước theo, đồ đạc được Hà đại thúc giúp đỡ để vào trong sân.
Phụ thân hiện đã ra ruộng, mẫu thân đang quét sân, đệ đệ ngồi trông nhà trước cửa thấy nàng bước vào" Mẫu thân, con về rồi".
Mẫu thân ngẩng đầu lên cười từ ái:"Ừ, về rồi thì rửa mặt cho khỏe, ta đã nấu cơm, con nếu đói thì vào ta, con và đệ đệ cùng ăn, cha ngươi ra ruộng nên không cần chờ".
Nhìn thấy mấy đứa nhỏ sau lưng nàng mẫu thân nghi hoặc:" Đây là.......".
Nàng biết mọi người không phải không thương cảm bọn nhỏ. Nhưng cuộc sống mỗi người đều có sự ích kỉ. Họ phải lo gia đình nên cũng chẳng trách ai được:"Bà chủ Hạ ta hiểu".
Bà chủ Hạ cũng không ở được lâu vội chạy về trông cửa hàng.
Bọn nhỏ vẫn ngơ ngác nhìn nàng, không biết phải làm sao. Tên nhóc vội quỳ xuống dập đầu với nàng:"Xin đa tạ ơn giúp đỡ của tỷ tỷ. Ta sẽ gắng tìm việc làm kiếm tiền trả lại cho tỷ".
Nàng vội nâng nó lên:"Ngươi đứng lên đi".
Nàng nhìn kĩ bọn nhỏ. Tất cả đều gầy gò, vàng vọt, quần áo đầy mụn vá. Đứa bé nhất còn đang bế trên tay không có một chút thịt, nhỏ xíu đến đáng thương, đang nằm trong tay đại tỷ.
Nhìn là biết bọn nhỏ đã chịu đói chịu khổ lâu ngày. Nàng nhìn đứa bé trai lớn nhất hỏi:"Bây giờ các ngươi tính như thế nào".
Nghe nàng hỏi bọn nhỏ ngơ ngẩn ảm đạm, chúng còn quá nhỏ ra ngoài không ai thuê làm việc. Cha mẹ không còn, đất đai không có, đại tỷ còn đang bệnh chúng nó thật sự không biết về sau phải làm gì để sống. Đứa nhỏ nhất bỗng khóc lên, đại tỷ nhìn đệ đệ tâm nguội lạnh nó thấy vậy cũng khóc theo.
Nàng nhìn bọn nhỏ mà nhói lòng:"Không bằng các ngươi về nhà ta đi. Nhà ta không giàu có gì, nhưng có người lớn bên cạnh vẫn tốt hơn".
Hai đứa bé lớn nhất như không tin được ngẩng đầu lên nhìn nàng chăm chú. Đứa bé gái vội nín khóc nhìn nàng:"Tỷ tỷ, người cho chúng ta về ở cùng người thật sao".
Không đợi nàng trả lời. Hai đứa bé như sợ nàng đổi ý vội đứng lên nói:"Tỷ tỷ, ta biết làm việc nhà, ta biết nấu cơm, biết giặt quần áo. Tỷ tỷ cho chúng ta ở nhà tỷ, chúng ta sẽ hết sức làm việc không để tỷ phải vất vả vì chúng ta đâu".
Tên nhóc lại quỳ xuống trước mặt nàng:"Tỷ tỷ xin người thú nhận chúng ta, ta có thể làm rất nhiều việc. Hoặc tỉ có thể bán ta cho nhà địa chủ làm gia đinh. Chỉ xin tỉ giúp ta chăm sóc tỷ đệ ta là được, bọn họ còn quá nhỏ và yếu". Nói rồi nó bật khóc lên, đứa bé gái cũng khóc theo.
Vành mắt nàng cũng đỏ lên, vội quay mặt đi chùi nước mắt:"Ngươi đứng lên đi. Vào nhà soạn đồ đạc quần áo rồi đi theo ta. Căn nhà này tạm để vậy về sau lại tính. Các ngươi mau soạn quần áo đi".
Nàng lại nói tiếp:"Còn phải hứa với ta một chuyện, là không được đi ăn cướp như lúc nãy nữa"
Tên nhóc vui mừng gật đầu, rồi trở lại căn nhà phụ tỷ đệ thu dọn đồ đạc.
Nàng bước đến cửa hàng vải của bà chủ Hạ mua thêm mấy thước vải để may đồ cho bọn nhỏ. Sau đó ghé sạp thịt heo mua vài khúc xương và 5 cân thịt. Sau đó quay trở lại.
Bọn nhỏ đã thu dọn xong đồ đạc. Thật sự không có gì để thu dọn. Chỉ có vài bộ đồ đầy mụn vá và vài cái chén mẻ. Bọn chúng đang ngướn cổ nhìn ra ngoài cổng. Bọn nó sợ nàng không thú nhận bọn nó, bọn nó sợ nàng đi luôn không quay lại đón bọn nó nữa.
Khi nhìn thấy nàng quay trở lại thì bọn nó đều bật dậy, ánh mắt chuyên chú nhìn theo từng bước chân của nàng, gương mặt căng thẳng đầy lo lắng nhưng ẩn sâu trong đó lại có một chút ỷ lại và hi vọng.
Nàng dẫn bọn nhỏ đi kiếm tên phu xe, lúc nãy khi nàng bị trộm tên đó lại không đuổi theo tiếp nàng, nghĩ lại thật bực, sau một hồi tìm kiếm thì thấy tên đó đứng chỗ cửa cổng chờ nàng.
Nàng đi lại kêu hắn để đồ lên xe, rồi bảo ba đứa nhỏ lên xe đi về, bà con hàng xóm đi cùng xe thấy nàng dẫn theo ba đứa nhóc thì hỏi, nàng cũng không gian dối kể lại chuyện xảy ra, có nhiều người thương cảm bọn nhỏ, khen nàng tuổi nhỏ mà biết thương người.
Về đến nhà, nàng bước xuống xe ngựa sau đó đỡ nha đầu đang ôm đứa nhỏ trong lòng xuống xe.Thằng bé lớn nhất bước xuống xe, ôm chặt tay nải trong lòng, gương mặt căng thẳng và hồi hộp nhìn vào ngôi nhà trước mặt rồi lại quay sang nhìn nàng. Môi mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không lên tiếng.
Nàng nhìn đứa nhỏ đang lộ vẻ bất an lòng cũng cảm thấy xót xa không kìm lòng được mà lên tiếng.
"Ba đứa cứ an tâm mà ở đây đi, nhà ta tuy không khá giả gì nhưng rất tốt bụng còn có thể nuôi được ba đứa ăn no. Còn về giấy tờ nhà kia, ta sẽ nói phụ thân ta ra mặt giúp đỡ mấy đứa".
Nàng cố gắng để giọng nói ôn nhu hơn, ánh mắt nhìn thẳng vào bọn nhỏ"Vào nhà đi, từ bây giờ đây là nhà của các em, theo tỷ vào chào phụ mẫu tỷ nào".
Nàng dẫn đầu đi vào, bọn nhỏ lo lắng bước theo, đồ đạc được Hà đại thúc giúp đỡ để vào trong sân.
Phụ thân hiện đã ra ruộng, mẫu thân đang quét sân, đệ đệ ngồi trông nhà trước cửa thấy nàng bước vào" Mẫu thân, con về rồi".
Mẫu thân ngẩng đầu lên cười từ ái:"Ừ, về rồi thì rửa mặt cho khỏe, ta đã nấu cơm, con nếu đói thì vào ta, con và đệ đệ cùng ăn, cha ngươi ra ruộng nên không cần chờ".
Nhìn thấy mấy đứa nhỏ sau lưng nàng mẫu thân nghi hoặc:" Đây là.......".