Chương 37: An phận
Lý Uyên đứng dậy, cô không né tránh mà nhìn thẳng vào người đàn ông phía đối diện mình, cứng rắn mà nói:
“ Đây là con của tôi, chỉ có tôi mới được quyền quyết định”.
Hiện tại cô chẳng muốn nghe theo lời của nhà họ Lý nữa, ngoan ngoãn hay chống cự thì họ vẫn muốn bỏ đứa bé.
Đám người khốn kiếp.
“ Vậy nên quyết định đến để muốn tôi chịu trách nhiệm sao?” - Triệu Thần Hy ghét bỏ mà lên tiếng.
Nghe thấy hắn nói, cô bất giác cười.
Tình một đêm thì chịu trách nhiệm cái quỷ gì chứ?
Có vẻ như sợ cô sẽ lỡ miệng, Dương Quân Quân chen vào:
“ Đứa bé có phải con cháu của nhà họ Triệu hay không chỉ cần xét nghiệm là rõ thôi. Đừng có kích động, cẩn thận động thai”.
Tình hình vô cùng căng thẳng, chẳng ai chịu nhượng bộ. Riêng Triệu Tử Anh vẫn ngồi đó quan sát tình hình.
Cô đã lên kế hoạch, để Triệu Thần Hy kết hôn với tiểu thư nhà họ Tô, nhưng lại xảy ra chuyện này.
Bên phía Tô gia, anh trai của Tô tiểu thư thương em gái còn hơn sinh mạng, sao có thể để cho cô ấy gả cho người đã có con?
Mà với tình hình hiện tại, nhà họ Lý quyết tâm muốn nhà họ Triệu chịu trách nhiệm đến cùng. Chỉ đành huỷ hôn với nhà họ Tô mà thôi.
“ Để cô ấy ở lại đây, sau khi sinh con xong và xét nghiệm thì sẽ quyết định. Nếu là con cháu nhà họ Triệu, chúng tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm, nếu không …”.
“ Chị!!!” - Triệu Thần Hy quát to.
Nghe được câu trả lời thoả đáng, Lý Lăng Hách và Dương Quân Quân đứng lên có ý rời khỏi.
Trước khi đi, bà ta thì thầm vào tai của Lý Uyên:
“ Đừng nghĩ có thể ăn nói lung tung, nếu mày muốn bản thân và đứa bé được yên ổn”.
Lý Uyên nắm chặt nắm đấm, không trả lời.
Đến khi cha và mẹ kế đi khỏi, Triệu Thần Hy vẫn chưa hề ngừng oán thán với chị mình.
“ Chị sao lại để cho cô ta ở đây? Rõ ràng …”.
“ Triệu Thần Hy, em có thôi đi không hả? Đã 26 tuổi rồi, còn định cư xử như trẻ con đến bao giờ?”.
“ Em cư xử trẻ con?”.
“ Không muốn chịu trách nhiệm với những gì bản thân đã làm, ngay cả đứa trẻ còn không bằng. Trong thời gian này em đừng có đi lung tung, tự kiểm điểm lại bản thân đi. Đừng có nói chị không cảnh cáo trước, em không nghe lời thì chị không khách sáo đâu”.
Nói xong, cô cho người kéo đứa em trai lớn xác của mình ra ngoài.
Chỉ trách cô thường ngày quá mức nuông chiều, để cho hắn làm càn làm quấy.
Nếu còn không chấn chỉnh thì không biết sau này sẽ có bao nhiều người ôm bụng tìm đến.
Triệu Tử Anh ngẫm nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Lý Uyên trong giây lát.
Chỉ tháy cô thở dài rồi lên tiếng:
“ Vị trí ở nhà họ Lý của tôi chẳng có tý chỗ đứng nào đâu”.
“ Nhìn sơ cũng có thể biết được chuyện này, nhưng cô nói với tôi … không sợ bọn họ sẽ làm khó hay sao?’’.
Lý Uyên chỉ cười rồi nói:
“ Tôi ở đây, bọn họ có thể làm gì được cơ chứ?”.
Lúc nãy còn uy hiếp cô nên giữ mồm giữ miệng, nhưng Lý Uyên cô đây chính là tiểu nhân đó. Những kẻ khiến cho cô rơi vào tình cảnh này nhất đinh phải trả giá.
Muốn cô im miệng vì bọn họ lo lắng việc xấu sẽ truyền ra bên ngoài, ảnh hưởng đến danh tiếng.
Còn dám lấy đứa bé mà uy hiếp.
Cô không tin cái đám đó dám làm gì quá đáng khi đã biết đứa bé trong bụng cô chính là con cháu nhà họ Triệu.
Dù có trăm lá gan cũng chẳng dám làm liều đâu.
Lý Uyên kể tất cả mọi chuyện của mình ở nhà họ cho Triệu Tử Anh biết.
Từ việc cô không phải con nuôi mà chính là con ruột, cho đến chuyện cô chạy trốn khỏi cái gia đình tàn độc kia.
Xem xét biểu cảm của Triệu Tử Anh, cô ấy dường như không hoàn toàn tin cô. Chỉ nhẹ nhàng hỏi:
“ Kể cho tôi nghe tất cả là vì muốn tôi giúp cô trả thù?”.
“ Không”.
Thù … tôi đây chính tay trả thì mới có ý nghĩa.
Lý Uyên lắc đầu, muốn quên hết những điều tiêu cực. Trong khi mang thai, cô không muốn con mình chịu ảnh hưởng xấu.
Đặt tay lên bụng, nhìn đứa bé đang dần dần lớn lên, cô có chút xúc động, nhưng lát sau cũng nén cảm xúc mà trả lời:
“ Tôi chỉ muốn an tâm sinh con, trong thời gian này không muốn gặp bất cứ ai, nếu họ đến, mong chị đừng cho họ vào”.
Triệu Tử Anh nghiền ngẫm, lát sau cũng lên tiếng:
“ Được rồi, tôi sẽ sắp xếp chỗ ngủ cho cô. Nhưng hãy nhớ làm đúng những gì cô nói, an phận”.
“ Đây là con của tôi, chỉ có tôi mới được quyền quyết định”.
Hiện tại cô chẳng muốn nghe theo lời của nhà họ Lý nữa, ngoan ngoãn hay chống cự thì họ vẫn muốn bỏ đứa bé.
Đám người khốn kiếp.
“ Vậy nên quyết định đến để muốn tôi chịu trách nhiệm sao?” - Triệu Thần Hy ghét bỏ mà lên tiếng.
Nghe thấy hắn nói, cô bất giác cười.
Tình một đêm thì chịu trách nhiệm cái quỷ gì chứ?
Có vẻ như sợ cô sẽ lỡ miệng, Dương Quân Quân chen vào:
“ Đứa bé có phải con cháu của nhà họ Triệu hay không chỉ cần xét nghiệm là rõ thôi. Đừng có kích động, cẩn thận động thai”.
Tình hình vô cùng căng thẳng, chẳng ai chịu nhượng bộ. Riêng Triệu Tử Anh vẫn ngồi đó quan sát tình hình.
Cô đã lên kế hoạch, để Triệu Thần Hy kết hôn với tiểu thư nhà họ Tô, nhưng lại xảy ra chuyện này.
Bên phía Tô gia, anh trai của Tô tiểu thư thương em gái còn hơn sinh mạng, sao có thể để cho cô ấy gả cho người đã có con?
Mà với tình hình hiện tại, nhà họ Lý quyết tâm muốn nhà họ Triệu chịu trách nhiệm đến cùng. Chỉ đành huỷ hôn với nhà họ Tô mà thôi.
“ Để cô ấy ở lại đây, sau khi sinh con xong và xét nghiệm thì sẽ quyết định. Nếu là con cháu nhà họ Triệu, chúng tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm, nếu không …”.
“ Chị!!!” - Triệu Thần Hy quát to.
Nghe được câu trả lời thoả đáng, Lý Lăng Hách và Dương Quân Quân đứng lên có ý rời khỏi.
Trước khi đi, bà ta thì thầm vào tai của Lý Uyên:
“ Đừng nghĩ có thể ăn nói lung tung, nếu mày muốn bản thân và đứa bé được yên ổn”.
Lý Uyên nắm chặt nắm đấm, không trả lời.
Đến khi cha và mẹ kế đi khỏi, Triệu Thần Hy vẫn chưa hề ngừng oán thán với chị mình.
“ Chị sao lại để cho cô ta ở đây? Rõ ràng …”.
“ Triệu Thần Hy, em có thôi đi không hả? Đã 26 tuổi rồi, còn định cư xử như trẻ con đến bao giờ?”.
“ Em cư xử trẻ con?”.
“ Không muốn chịu trách nhiệm với những gì bản thân đã làm, ngay cả đứa trẻ còn không bằng. Trong thời gian này em đừng có đi lung tung, tự kiểm điểm lại bản thân đi. Đừng có nói chị không cảnh cáo trước, em không nghe lời thì chị không khách sáo đâu”.
Nói xong, cô cho người kéo đứa em trai lớn xác của mình ra ngoài.
Chỉ trách cô thường ngày quá mức nuông chiều, để cho hắn làm càn làm quấy.
Nếu còn không chấn chỉnh thì không biết sau này sẽ có bao nhiều người ôm bụng tìm đến.
Triệu Tử Anh ngẫm nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Lý Uyên trong giây lát.
Chỉ tháy cô thở dài rồi lên tiếng:
“ Vị trí ở nhà họ Lý của tôi chẳng có tý chỗ đứng nào đâu”.
“ Nhìn sơ cũng có thể biết được chuyện này, nhưng cô nói với tôi … không sợ bọn họ sẽ làm khó hay sao?’’.
Lý Uyên chỉ cười rồi nói:
“ Tôi ở đây, bọn họ có thể làm gì được cơ chứ?”.
Lúc nãy còn uy hiếp cô nên giữ mồm giữ miệng, nhưng Lý Uyên cô đây chính là tiểu nhân đó. Những kẻ khiến cho cô rơi vào tình cảnh này nhất đinh phải trả giá.
Muốn cô im miệng vì bọn họ lo lắng việc xấu sẽ truyền ra bên ngoài, ảnh hưởng đến danh tiếng.
Còn dám lấy đứa bé mà uy hiếp.
Cô không tin cái đám đó dám làm gì quá đáng khi đã biết đứa bé trong bụng cô chính là con cháu nhà họ Triệu.
Dù có trăm lá gan cũng chẳng dám làm liều đâu.
Lý Uyên kể tất cả mọi chuyện của mình ở nhà họ cho Triệu Tử Anh biết.
Từ việc cô không phải con nuôi mà chính là con ruột, cho đến chuyện cô chạy trốn khỏi cái gia đình tàn độc kia.
Xem xét biểu cảm của Triệu Tử Anh, cô ấy dường như không hoàn toàn tin cô. Chỉ nhẹ nhàng hỏi:
“ Kể cho tôi nghe tất cả là vì muốn tôi giúp cô trả thù?”.
“ Không”.
Thù … tôi đây chính tay trả thì mới có ý nghĩa.
Lý Uyên lắc đầu, muốn quên hết những điều tiêu cực. Trong khi mang thai, cô không muốn con mình chịu ảnh hưởng xấu.
Đặt tay lên bụng, nhìn đứa bé đang dần dần lớn lên, cô có chút xúc động, nhưng lát sau cũng nén cảm xúc mà trả lời:
“ Tôi chỉ muốn an tâm sinh con, trong thời gian này không muốn gặp bất cứ ai, nếu họ đến, mong chị đừng cho họ vào”.
Triệu Tử Anh nghiền ngẫm, lát sau cũng lên tiếng:
“ Được rồi, tôi sẽ sắp xếp chỗ ngủ cho cô. Nhưng hãy nhớ làm đúng những gì cô nói, an phận”.