Chương 19: Về nhà
Mang tâm trạng buồn phiền về nhà, vốn dĩ được tuỳ hứng làm điều bản thân thích cho nên cô rất vui, ai mà ngờ lại khiến cho bản thân lâm vào tình trạng oái ăm.
Lý Uyên bước vào cửa chính, một vật thể nào đó rất nhanh sượt qua mặt cô rồi rơi xuống đất.
Xoảng!!!
Âm thanh lớn đó khiến cho tâm hồn đang treo trên ngọn cây của cô như được gọi về, nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Ánh mắt nhìn vội theo hướng mà vật lúc nãy bay qua, chỉ thấy đó chính là bình hoa gốm sứ, nằm dưới đất, vỡ tan.
Lý Uyên không quá sợ hãi, dường như đã quen với cảnh tượng này, cô chỉ đi đến gần người đàn ông trung niên đang phừng phừng lửa giận mà nhỏ nhẹ:
“ Cha”.
“ Mày còn biết đường trở về à?” - Ông ta lạnh lùng lên tiếng.
“ Điện thoại con hỏng rồi, không biết là cha gọi. Con xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu”.
Đáp lại chỉ là một cái lườm.
Người đang ‘ lo lắng cho con gái’ này chính là cha ruột của cô, Lý Lăng Hách.
Ông chống gậy xoay người nhìn Lý Uyên đang đứng yên hứng chịu cơn thịnh nộ rồi nói:
“ Xem ra mày không dụ dỗ được Lục Nghiên Dương, đâm ra chán nản muốn từ bỏ. Lão Hứa đó ngoài tuổi tác có chút cao thì cái gì cũng tốt, cứ an phận gả cho lão đi”.
Lý Uyên gắng lấy lại bình tĩnh, bàn tay chấp ra sau lưng nắm chặt, để móng tay đâm vào da thịt. Cô ngẩng đầu lên, che giấu gương mặt phiền não bằng nụ cười tự nhiên:
“ Cha, con thực sự biết sai rồi”.
“ Hừ, nếu không phải do mày có năng lực thì tao đã sớm gả mày đi cho khuất mắt rồi. Đúng là chẳng được tích sự gì, phế vật”.
Lý Lăng Hách chẳng thèm nghe cô hối lỗi, vừa thị uy vừa cảnh cáo:
“ Từ hôm nay hãy ở trong phòng mà suy xét lại bản thân đi, còn dám tự làm theo ý mình nữa thì đừng có trách tao”.
Lý Uyên cố gắng cười:
“ Dạ”,
“ Hừ, đúng là chẳng được tích sự gì” - Lý Lăng Hách vẫn cứ oán thán rồi đi mất.
“ Cứ làm cho lão gia giận, đúng thật là …”.
“ Thì đấy, cứ tưởng bản thân cao quý lắm”.
“ Nếu không có chút tài vặt vãnh thì cũng chỉ là đồ con hoang mà thôi”.
Từng câu nói của người hầu thu hút sự chú ý của cô, đúng là đám người chẳng có tài cán gì.
Thân phận còn chẳng bằng cô mà còn ở đó ganh tỵ.
Cô cười rồi lên tiếng:
“ Tuy hôm nay tôi phạm sai lầm và bị cha mắng chửi nhưng ông vẫn rất tin tưởng tôi. Nếu hợp đồng với nhà họ Lục nay mai được thông qua thì sẽ cho tôi quản lý người làm ở dinh thự này…”. Ngôn Tình Sủng
Lý Uyên ngập ngừng không nói, xoay đầu nhìn từng người vừa nãy mỉa mai mình với nụ cười tươi như hoa. Nhưng chỉ vài giây sau, trên gương mặt xinh đẹp đó tràn đầy hàn khí, giọng điệu hoà nhã ban nãy cũng nhanh chóng được thay thế bằng ngừ khí âm trầm lạnh lẽo:
“ … các cô nghĩ tôi sẽ đuổi việc ai đầu tiên đây?”.
Đám người lúc nãy còn đang nghênh ngang thì giờ đây sợ hãi đến mức run rẩy, không dám nói gì nữa mà ba chân bốn cẳng chạy đi mất, còn không quên lẩm nhẩm cho nhau nghe vài câu khó tin:
“ Lần nào nói đến cô ta cũng không thèm quan tâm, sao hôm nay lại …”
“ Thôi đừng có nói nữa, mau đi thôi”.
Thoáng chốc trong căn phòng chẳng còn ai ngoài Lý Uyên, cô thở dài một hơi.
Chẳng có giây phút nào yên ổn cả, đám người này một ngày không ngây chuyện với cô thì không chịu nỗi hay sao?
Đúng la thường ngày dù cả đám dòi bọ này có như thế nào cô cũng chẳng thèm để tâm, nhưng hôm nay tâm trạng đặc biệt xấu.
À không, vô cùng xấu, thực sự không thể nào nhịn được.
Trao mất lần đầu cho kẻ ăn chơi trác táng nhất thành phố này, sáng về còn bị cha ruột chì chiết và đám người cáo mượn oai hùm này nhục mạ, lớp mặt nạ cô cố gắng dựng lên nhanh chóng bị gỡ bỏ.
Sức chịu đựng của cô đúng là tốt thực sự, nếu không thì đã cầm lấy con dao đâm cho bọn chúng vài nhát.
Lý Uyên day day thái dương, cô xoay người định lên phòng nghỉ ngơi thì phía sau lưng truyền đến giọng nói:
“ Ồ, tiểu thư cao quý nhà chúng ta đã về rồi~ Em gái đi chơi cả đêm có thấy vui không?”.
Cô chẳng thèm nhìn mà trực tiếp đi lên lầu khiến cho đối phương nổi đoá, nhanh chóng xông đến nắm tay cô rồi nói:
“ Không nghe thấy tao đang nói chuyện với mày hay sao?”.
Thực sự không muốn nghe, Lý Uyên nghĩ ngợi.
Lý Uyên bước vào cửa chính, một vật thể nào đó rất nhanh sượt qua mặt cô rồi rơi xuống đất.
Xoảng!!!
Âm thanh lớn đó khiến cho tâm hồn đang treo trên ngọn cây của cô như được gọi về, nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Ánh mắt nhìn vội theo hướng mà vật lúc nãy bay qua, chỉ thấy đó chính là bình hoa gốm sứ, nằm dưới đất, vỡ tan.
Lý Uyên không quá sợ hãi, dường như đã quen với cảnh tượng này, cô chỉ đi đến gần người đàn ông trung niên đang phừng phừng lửa giận mà nhỏ nhẹ:
“ Cha”.
“ Mày còn biết đường trở về à?” - Ông ta lạnh lùng lên tiếng.
“ Điện thoại con hỏng rồi, không biết là cha gọi. Con xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu”.
Đáp lại chỉ là một cái lườm.
Người đang ‘ lo lắng cho con gái’ này chính là cha ruột của cô, Lý Lăng Hách.
Ông chống gậy xoay người nhìn Lý Uyên đang đứng yên hứng chịu cơn thịnh nộ rồi nói:
“ Xem ra mày không dụ dỗ được Lục Nghiên Dương, đâm ra chán nản muốn từ bỏ. Lão Hứa đó ngoài tuổi tác có chút cao thì cái gì cũng tốt, cứ an phận gả cho lão đi”.
Lý Uyên gắng lấy lại bình tĩnh, bàn tay chấp ra sau lưng nắm chặt, để móng tay đâm vào da thịt. Cô ngẩng đầu lên, che giấu gương mặt phiền não bằng nụ cười tự nhiên:
“ Cha, con thực sự biết sai rồi”.
“ Hừ, nếu không phải do mày có năng lực thì tao đã sớm gả mày đi cho khuất mắt rồi. Đúng là chẳng được tích sự gì, phế vật”.
Lý Lăng Hách chẳng thèm nghe cô hối lỗi, vừa thị uy vừa cảnh cáo:
“ Từ hôm nay hãy ở trong phòng mà suy xét lại bản thân đi, còn dám tự làm theo ý mình nữa thì đừng có trách tao”.
Lý Uyên cố gắng cười:
“ Dạ”,
“ Hừ, đúng là chẳng được tích sự gì” - Lý Lăng Hách vẫn cứ oán thán rồi đi mất.
“ Cứ làm cho lão gia giận, đúng thật là …”.
“ Thì đấy, cứ tưởng bản thân cao quý lắm”.
“ Nếu không có chút tài vặt vãnh thì cũng chỉ là đồ con hoang mà thôi”.
Từng câu nói của người hầu thu hút sự chú ý của cô, đúng là đám người chẳng có tài cán gì.
Thân phận còn chẳng bằng cô mà còn ở đó ganh tỵ.
Cô cười rồi lên tiếng:
“ Tuy hôm nay tôi phạm sai lầm và bị cha mắng chửi nhưng ông vẫn rất tin tưởng tôi. Nếu hợp đồng với nhà họ Lục nay mai được thông qua thì sẽ cho tôi quản lý người làm ở dinh thự này…”. Ngôn Tình Sủng
Lý Uyên ngập ngừng không nói, xoay đầu nhìn từng người vừa nãy mỉa mai mình với nụ cười tươi như hoa. Nhưng chỉ vài giây sau, trên gương mặt xinh đẹp đó tràn đầy hàn khí, giọng điệu hoà nhã ban nãy cũng nhanh chóng được thay thế bằng ngừ khí âm trầm lạnh lẽo:
“ … các cô nghĩ tôi sẽ đuổi việc ai đầu tiên đây?”.
Đám người lúc nãy còn đang nghênh ngang thì giờ đây sợ hãi đến mức run rẩy, không dám nói gì nữa mà ba chân bốn cẳng chạy đi mất, còn không quên lẩm nhẩm cho nhau nghe vài câu khó tin:
“ Lần nào nói đến cô ta cũng không thèm quan tâm, sao hôm nay lại …”
“ Thôi đừng có nói nữa, mau đi thôi”.
Thoáng chốc trong căn phòng chẳng còn ai ngoài Lý Uyên, cô thở dài một hơi.
Chẳng có giây phút nào yên ổn cả, đám người này một ngày không ngây chuyện với cô thì không chịu nỗi hay sao?
Đúng la thường ngày dù cả đám dòi bọ này có như thế nào cô cũng chẳng thèm để tâm, nhưng hôm nay tâm trạng đặc biệt xấu.
À không, vô cùng xấu, thực sự không thể nào nhịn được.
Trao mất lần đầu cho kẻ ăn chơi trác táng nhất thành phố này, sáng về còn bị cha ruột chì chiết và đám người cáo mượn oai hùm này nhục mạ, lớp mặt nạ cô cố gắng dựng lên nhanh chóng bị gỡ bỏ.
Sức chịu đựng của cô đúng là tốt thực sự, nếu không thì đã cầm lấy con dao đâm cho bọn chúng vài nhát.
Lý Uyên day day thái dương, cô xoay người định lên phòng nghỉ ngơi thì phía sau lưng truyền đến giọng nói:
“ Ồ, tiểu thư cao quý nhà chúng ta đã về rồi~ Em gái đi chơi cả đêm có thấy vui không?”.
Cô chẳng thèm nhìn mà trực tiếp đi lên lầu khiến cho đối phương nổi đoá, nhanh chóng xông đến nắm tay cô rồi nói:
“ Không nghe thấy tao đang nói chuyện với mày hay sao?”.
Thực sự không muốn nghe, Lý Uyên nghĩ ngợi.