Chương 17: Nguy hiểm
Trên gương mặt phúc hắc của người đàn ông lộ ra nụ cười, hắn nhoài người áp sát cô gái đang nằm trên giường.
Bị dồn ép chẳng có lối thoát, Lý Uyên co rúm lại như một con rùa, nắm chặt góc chăn rồi xoay đi nơi khác, cố gắng không để gương mặt yêu nghiệt hại nước hại dân đó quyến rũ.
Mặc dù kỹ thuật hắn điêu luyện, nhưng mà nếu còn cố chấp tiếp tcj làm thì xương cốt của cô vỡ vụn mất.
“ Tôi là người rất kính nghiệp, phải phục vụ hết lòng thì mới có thể an tâm nhận tiền tuýp được”.
“ …….”.
Sợ nha! Nếu cứ kiên trì ‘phục vụ’ thì ngày mai thứ cô nhìn thấy chính là tầng mây xanh trên thiên đàng.
Nghĩ đến thôi đã rùng mình, Lý Uyên dùng tay đập thẳng lên gương mặt đang dần áp sát mình.
Ôi mẹ ơi, chính vì hành động đó mà cô mới thấy được vẻ nguy hiểm xen lẫn nét ma mị của hắn rõ hơn.
Ánh mắt nhìn xuống hướng về cô, chóp mũi cao và đôi môi đang hé mở cứ nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay cô. Hơi thở hắn nóng bỏng cứ thế phả lên da thịt mát lạnh của Lý Uyên là cho cô cảm thấy cơ thể mình cũng dần nóng lên.
Đôi mắt nguy hiểm như con rắn độc đang ẩn nấp quan sát con mồi làm cho cô run rẩy, Lý Uyên cố gắnng nói cho hắn hiểu rõ:
“ Đủ … đủ rồi, thế này … gần quá”.
Hắn cười như không cười, dùng cái điệu bộ bất cần ấy mà hỏi ngược lại cô:
“ Gần sao? Môi tôi còn chưa chạm mà, hơn nữa nếu có chạm thì cũng không thể tính là gần gũi thân mật được đâu. Phải cho vật thô to nào đó vào bên trong đến khi không còn khoảng cách thì mới được tính chứ nhỉ?”.
Trên đời tại sao lại có người đàn ông thô thiển thế này cơ chứ?
Hắn nói ra những lời đsng xấu hổ thế kia mà mặt vẫn không biến sắc.
“ Anh đừng có nói ra mấy từ như thế, tôi đánh giá không tốt rồi … trừ tiền …”.
Người đàn ông thu lại dáng vẻ lả lơi phóng túng, nhún nhún vai rồi nói ra câu như thể sợ sệt:
“ Trừ tiền thì cuộc sống khốn khó này sẽ ngày càng bế tắc hơn”.
Nhìn gương mặt cà lơ cà phất của hắn có chỗ nào đang sợ hãi đâu chứ?
Một nỗi sợ nhen nhóm trong lòng cô gái nhỏ, Lý Uyên cảm thấy nếu hắn bổ nhào về phía cô rồi tiếp tục thì đời nào cô chống lại được với cái sức lực trói gà không chặt?
Đang ở thế bị động, lại thêm hắn đang cách cô một khoảng rất gần, mùi hương nam tính và sự nguy hiểm toát ra từ người hắn khiến cho cô phải nhỏ nhẹ khuyên bảo:
“ Ừm... nếu không muốn bị đánh giá tệ... thì đừng có làm phiền tôi ngủ nữa”.
Người đàn ông chẳng có chút sợ hãi nào mà ngược lại còn hùng hổ nói với cô:
“ Cô cứ ngủ đi, tôi phục vụ cô”.
Còn chưa kịp phản ứng thì hắn liền hung hăn cúi đầu ngấu nghiến hôn lên môi cô, Lý Uyên thực sự khóc không ra nước mắt, rốt cuộc thì đến bao giờ hắn mới buông tha cho cô đây chứ?!!!
********
Sáng hôm sau, trong căn phòng chỉ thấy cô gái nhỏ nằm trên giường, cô nằm đó ngủ, điện thoại reo lên không ngừng.
Chân mày cô nhíu lại, lười biếng không thèm mở mắt mà dùng tay lần mò trên chiếc giường tìm kiếm vật phát ra âm thanh chói tai.
Tắt nhạc chuông đi, Lý Uyên mở mắt nhìn vào màn hình điện thoại.
7 giờ 45 phút …
Cô hít vào một hơi, gương mặt hiện lên sự bất mãn.
Rõ ràng vẫn chưa ngủ đủ giấc nhưng không thể không thức dậy được.
Ánh sáng từ chiếc điện thoại phát ra chiếu vào mắt khiến cho cô có chút nhức mỏi, lồm cồm ngồi dậy thì cơn khó chịu liền ập đến.
Cả cơ thể đều cưjc kỳ nhức mỏi hệt như vừa mới đánh trận về.
Nhìn xung quanh chỉ thấy cách bố trí lẫn nội thất đều hoàn toàn xa lạ, lúc này cô mới ý thức được rằng bản thân không phải đang ngủ ở nhà.
Trong đầu nhớ lại chuyện đêm qua, môi hồng khẽ cong lên.
Ha, đúng là điên rồ mà.
Đêm hôm qua điện thoại thường hay liên lạc đã bị vỡ tan nát, cha cô không liên lạc được chắc bây giờ đang rất nóng giận.
Về đến nhà chắc chắn sẽ lại bị mắng chửi cho mà xem.
Nhưng thôi mặc kệ, vì đêm qua khá thoả mãn nên ông ta có oăng oẳng thế nào cô cũng chẳng quan tâm.
Bên cạnh chẳng có người nào, trong phòng tắm phát ra tiếng nước chảy.
Lý Uyên ngồi trên giường dùng tay xoa xoa một bên thái dương.
Đầu vẫn còn nhức in ỏi, đúng là rượu chẳng có gì tốt.
Bị dồn ép chẳng có lối thoát, Lý Uyên co rúm lại như một con rùa, nắm chặt góc chăn rồi xoay đi nơi khác, cố gắng không để gương mặt yêu nghiệt hại nước hại dân đó quyến rũ.
Mặc dù kỹ thuật hắn điêu luyện, nhưng mà nếu còn cố chấp tiếp tcj làm thì xương cốt của cô vỡ vụn mất.
“ Tôi là người rất kính nghiệp, phải phục vụ hết lòng thì mới có thể an tâm nhận tiền tuýp được”.
“ …….”.
Sợ nha! Nếu cứ kiên trì ‘phục vụ’ thì ngày mai thứ cô nhìn thấy chính là tầng mây xanh trên thiên đàng.
Nghĩ đến thôi đã rùng mình, Lý Uyên dùng tay đập thẳng lên gương mặt đang dần áp sát mình.
Ôi mẹ ơi, chính vì hành động đó mà cô mới thấy được vẻ nguy hiểm xen lẫn nét ma mị của hắn rõ hơn.
Ánh mắt nhìn xuống hướng về cô, chóp mũi cao và đôi môi đang hé mở cứ nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay cô. Hơi thở hắn nóng bỏng cứ thế phả lên da thịt mát lạnh của Lý Uyên là cho cô cảm thấy cơ thể mình cũng dần nóng lên.
Đôi mắt nguy hiểm như con rắn độc đang ẩn nấp quan sát con mồi làm cho cô run rẩy, Lý Uyên cố gắnng nói cho hắn hiểu rõ:
“ Đủ … đủ rồi, thế này … gần quá”.
Hắn cười như không cười, dùng cái điệu bộ bất cần ấy mà hỏi ngược lại cô:
“ Gần sao? Môi tôi còn chưa chạm mà, hơn nữa nếu có chạm thì cũng không thể tính là gần gũi thân mật được đâu. Phải cho vật thô to nào đó vào bên trong đến khi không còn khoảng cách thì mới được tính chứ nhỉ?”.
Trên đời tại sao lại có người đàn ông thô thiển thế này cơ chứ?
Hắn nói ra những lời đsng xấu hổ thế kia mà mặt vẫn không biến sắc.
“ Anh đừng có nói ra mấy từ như thế, tôi đánh giá không tốt rồi … trừ tiền …”.
Người đàn ông thu lại dáng vẻ lả lơi phóng túng, nhún nhún vai rồi nói ra câu như thể sợ sệt:
“ Trừ tiền thì cuộc sống khốn khó này sẽ ngày càng bế tắc hơn”.
Nhìn gương mặt cà lơ cà phất của hắn có chỗ nào đang sợ hãi đâu chứ?
Một nỗi sợ nhen nhóm trong lòng cô gái nhỏ, Lý Uyên cảm thấy nếu hắn bổ nhào về phía cô rồi tiếp tục thì đời nào cô chống lại được với cái sức lực trói gà không chặt?
Đang ở thế bị động, lại thêm hắn đang cách cô một khoảng rất gần, mùi hương nam tính và sự nguy hiểm toát ra từ người hắn khiến cho cô phải nhỏ nhẹ khuyên bảo:
“ Ừm... nếu không muốn bị đánh giá tệ... thì đừng có làm phiền tôi ngủ nữa”.
Người đàn ông chẳng có chút sợ hãi nào mà ngược lại còn hùng hổ nói với cô:
“ Cô cứ ngủ đi, tôi phục vụ cô”.
Còn chưa kịp phản ứng thì hắn liền hung hăn cúi đầu ngấu nghiến hôn lên môi cô, Lý Uyên thực sự khóc không ra nước mắt, rốt cuộc thì đến bao giờ hắn mới buông tha cho cô đây chứ?!!!
********
Sáng hôm sau, trong căn phòng chỉ thấy cô gái nhỏ nằm trên giường, cô nằm đó ngủ, điện thoại reo lên không ngừng.
Chân mày cô nhíu lại, lười biếng không thèm mở mắt mà dùng tay lần mò trên chiếc giường tìm kiếm vật phát ra âm thanh chói tai.
Tắt nhạc chuông đi, Lý Uyên mở mắt nhìn vào màn hình điện thoại.
7 giờ 45 phút …
Cô hít vào một hơi, gương mặt hiện lên sự bất mãn.
Rõ ràng vẫn chưa ngủ đủ giấc nhưng không thể không thức dậy được.
Ánh sáng từ chiếc điện thoại phát ra chiếu vào mắt khiến cho cô có chút nhức mỏi, lồm cồm ngồi dậy thì cơn khó chịu liền ập đến.
Cả cơ thể đều cưjc kỳ nhức mỏi hệt như vừa mới đánh trận về.
Nhìn xung quanh chỉ thấy cách bố trí lẫn nội thất đều hoàn toàn xa lạ, lúc này cô mới ý thức được rằng bản thân không phải đang ngủ ở nhà.
Trong đầu nhớ lại chuyện đêm qua, môi hồng khẽ cong lên.
Ha, đúng là điên rồ mà.
Đêm hôm qua điện thoại thường hay liên lạc đã bị vỡ tan nát, cha cô không liên lạc được chắc bây giờ đang rất nóng giận.
Về đến nhà chắc chắn sẽ lại bị mắng chửi cho mà xem.
Nhưng thôi mặc kệ, vì đêm qua khá thoả mãn nên ông ta có oăng oẳng thế nào cô cũng chẳng quan tâm.
Bên cạnh chẳng có người nào, trong phòng tắm phát ra tiếng nước chảy.
Lý Uyên ngồi trên giường dùng tay xoa xoa một bên thái dương.
Đầu vẫn còn nhức in ỏi, đúng là rượu chẳng có gì tốt.