Chương : 20
Điện thoại của cô vang lên. Là Lưu San gọi đến đúng lúc cô đang lúng túng: “Tôi nghe điện thoại đã.”
Cố Lăng Kiệt nhìn khuôn mặt đỏ như quả đào mật của cô, hắng giọng rồi buông tay cô ra.
Bạch Nguyệt đi sang một bên nghe điện thoại.
“San à, có chuyện gì thế?” Bạch Nguyệt hỏi.
Cô cảm thấy mặt mình vẫn còn nóng.
“Tớ thấy người đàn ông đó rồi, chính là người đàn ông mà cậu qua đêm ở nhà anh ấy đấy hả? Đẹp trai quá, càng nhìn càng thấy đẹp, hình như vừa nãy anh ấy muốn hôn cậu đúng không?” Lưu San hưng phấn hỏi.
“Đâu có.” Mặt Bạch Nguyệt càng đỏ hơn.
Cô ý thức được Lưu San đang ở gần đây bèn nhìn xung quanh.
Lưu San xuống xe, vẫy tay với cô.
“Cậu đợi chút, tớ có quà cho cậu.” Lưu San chạy về phía cô, nhoẻn miệng cười nhìn Cố Lăng Kiệt.
Cô ấy nhét túi quà vào tay Bạch Nguyệt: “Cái này để tối dùng nhé.”
“Gì thế?” Bạch Nguyệt ngạc nhiên mở túi ra xem.
Là... đồ... phụ nữ... dùng lúc ấy ấy.
Bạch Nguyệt như bị sét đánh, vội vàng đóng túi lại. Còn chưa kịp nói câu “Tớ không cần” thì Lưu San đã chạy mất rồi.
“Cô ấy là bạn cô à?” Cố Lăng Kiệt nhìn cô hỏi.
“Ừ.” Bạch Nguyệt đáp, đầu cô vẫn còn đang suy nghĩ về món quà kia.
“Cô ấy tặng gì cho cô thế?” Cố Lăng Kiệt nghi ngờ liếc túi quà của cô.
“Không có gì. Chúng ta mau đi mua quần áo đi.” Bạch Nguyệt úp mở không muốn nói. May mà Cố Lăng Kiệt cũng không ép cô.
Anh đi vào tầng năm của khu quốc tế Thủy Nguyệt. Quần áo của tầng này đều là sản phẩm cao cấp, bộ vest tốt tốt một chút giá toàn 300 triệu trở lên.
“Anh thích màu gì?” Bạch Nguyệt nhìn mấy bộ đồ trong cửa hàng, hỏi Cố Lăng Kiệt.
“Màu xanh thẫm, màu kem.”
Bạch Nguyệt thấy một bộ vest rất đặc biệt đang mặc trên ma-nơ-canh. Đường cắt may khéo léo, màu chủ đạo là màu kem, cổ áo và tay lại phối với màu xanh thẫm. Rất hợp với Cố Lăng Kiệt.
Bạch Nguyệt nắm lấy cánh tay của Cố Lăng Kiệt, nhìn về phía ma-nơ-canh hỏi: “Anh có thích bộ này không?”
Cố Lăng Kiệt nhìn tay cô rồi liếc lên mặt cô.
Da của Bạch Nguyệt rất trắng, hệt như trứng gà bóc vậy, không có bất cứ tì vết nào, trông nét nào ra nét ấy, có điều trán cô hơi nhăn lại, thoáng nét lo âu nhàn nhạt.
Cố Lăng Kiệt ngắm nhìn cô, đáp lại một tiếng: “Ừ, thích.”
Bạch Nguyệt không chú ý tới anh đang ngắm gương mặt mình.
“Vậy chiếc này đi.” Bạch Nguyệt buông tay anh ra, bước vào cửa hàng và hỏi nhân viên bán hàng: “Xin hỏi, bộ này có cỡ 190 không?”
“Có ạ.” Nhân viên phục vụ nhiệt tình đưa bộ vest cho Cố Lăng Kiệt.
“Mời qua bên này.” Nhân viên phục vụ dẫn anh tới phòng thử đồ.
Bạch Nguyệt tùy ý xem quần áo trong cửa hàng, bỗng thấy Tô Khánh Nam đi tới.
Tạm thời cô không muốn gặp hắn, nhớ lại tất cả những hành vi trước kia của hắn, cô liền cảm thấy căm ghét. Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Cô mở phòng thử đồ ra. Cố Lăng Kiệt đang thay áo sơ mi, còn chưa kịp cài khuy áo. Lồng ngực anh cường tráng, làn da màu mạch và cơ bụng săn chắc. Anh mặc một chiếc quần cạp trung bình, thắt lưng màu đen, nơi thắt lưng ẩn hiện màu đen của chiếc quần bên trong, vô cùng gợi cảm.
Bạch Nguyệt có hơi ngẩn ngơ.
“Chào anh Tô.” Nhân viên phục vụ nhiệt tình chào hỏi.
Bạch Nguyệt cau mày, không kịp suy nghĩ liền bước vào phòng thử đồ của Cố Lăng Kiệt.
Phòng thử đồ chật hẹp lại chứa thêm hai người nên anh và cô đứng rất gần nhau.
“Sao thế?” Cố Lăng Kiệt nhìn cô.
“Chồng tôi ở bên ngoài.” Bạch Nguyệt giải thích.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt sa sầm đi vài phần, thoáng vẻ tức giận. Anh bực dọc hỏi: “Ở cùng tôi khiến cô mất mặt à?”
“Đương nhiên là không phải.”
Cố Lăng Kiệt nhích tới gần cô. Bạch Nguyệt kinh ngạc, chống tay vào ngực anh. Lồng ngực anh rất nóng khiến tim cô đập như trống bỏi.
“Vậy thì vì cái gì?” Cố Lăng Kiệt hỏi. Hơi thở của anh đang phả lên mặt cô.
Bạch Nguyệt hồi hộp thu tay lại. Thế là túi giấy trong tay cô rơi xuống mặt đất, đồ vật bên trong lăn ra ngoài.
Cố Lăng Kiệt nhìn xuống đất. Một chiếc “gậy” giả và một đĩa CD kèm tấm poster vô cùng bắt mắt.
Bạch Nguyệt cũng nhìn thấy, đầu cô như muốn nổ tung. Nhiệt độ phòng thử đồ nhanh chóng tăng lên. Hơi nóng hầm hập khiến cô sắp ngạt thở rồi.
“Không... không phải của tôi.” Bạch Nguyệt lúng túng giải thích.
Đôi mắt đen như mực, sâu như xoáy nước không đáy của Cố Lăng Kiệt nhìn thẳng vào cô. Một tay anh chống vào tường, hơi thở mờ ám bao phủ khắp người cô, anh khàn khàn nói: “Muốn chơi trò yêu đương vụng trộm với tôi à?”
“Hả?” Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh.
Trái tim cô đập thình thịch, không thể nào tin nổi anh lại thốt ra lời trêu chọc như vậy.
Anh áp sát cô, nâng cằm cô lên hỏi: “Cô trốn vào đây chẳng phải là vì muốn thế sao?”
“Không, không phải vậy.” Bạch Nguyệt giải thích. Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhặt đồ trên mặt đất nhét vào trong túi cô.
Bạch Nguyệt muốn đào lỗ rồi chui xuống giấu mặt đi cho đỡ xấu hổ.
“Cái này, tôi không cất nữa.” Giọng Cố Lăng Kiệt vang lên, trở lại dáng vẻ thủ trưởng cương trực công chính.
Bạch Nguyệt ngượng ngùng nói: “Cất đi, dù sao cũng không phải của tôi.”
Anh nhìn cô với ánh mắt dò hỏi: “Cô chắc chắn?”
Bạch Nguyệt không hiểu câu này của anh có ý gì, hơi ngây người. Cô nghĩ lại, có lẽ mình không nói sai điều gì.
“Chắc chắn... tôi không dùng tới thứ kia đâu, tôi...” Cô phát hiện mình nói năng ấp úng nên hơi chán nản.
Cố Lăng Kiệt nhếch môi, quay người mở cửa ra.
“Đừng.” Bạch Nguyệt căng thẳng kéo tay anh.
Đến lúc anh lấy lại tinh thần thì môi anh đã chạm vào môi cô. Bạch Nguyệt hoảng sợ, theo bản năng lùi tới tận góc tường. Vừa rồi là vì cô kéo anh sao?
“Xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu.” Bạch Nguyệt giải thích.
Khuôn mặt anh tuấn của anh từ từ đến gần khiến Bạch Nguyệt căng thẳng nắm chặt tay. Tay anh vòng qua sau đầu cô, hơi thở nồng đậm đột ngột bao trùm lấy cô. Tim cô đập rất nhanh, nhanh đến mức sắp nổ tung.
Dáng vẻ căng thẳng của cô giống như một chú thỏ trắng khiến cho người ta thương hại: “Cô tránh ra để tôi lấy quần áo, phòng thử đồ này để cho cô trốn.”
Bạch Nguyệt muốn đập đầu vào tường. Rốt cuộc vừa rồi cô đang nghĩ gì thế? Có phải đã lâu không có đàn ông nên thèm khát không?
Bạch Nguyệt rất phiền não. Cô không nên như vậy. Cố Lăng Kiệt là người đàn ông không thể dây vào được, cô nên tránh xa thì tốt hơn.
“Xin lỗi.” Bạch Nguyệt tránh sang một bên.
Cố Lăng Kiệt nhìn khuôn mặt đỏ như quả đào mật của cô, hắng giọng rồi buông tay cô ra.
Bạch Nguyệt đi sang một bên nghe điện thoại.
“San à, có chuyện gì thế?” Bạch Nguyệt hỏi.
Cô cảm thấy mặt mình vẫn còn nóng.
“Tớ thấy người đàn ông đó rồi, chính là người đàn ông mà cậu qua đêm ở nhà anh ấy đấy hả? Đẹp trai quá, càng nhìn càng thấy đẹp, hình như vừa nãy anh ấy muốn hôn cậu đúng không?” Lưu San hưng phấn hỏi.
“Đâu có.” Mặt Bạch Nguyệt càng đỏ hơn.
Cô ý thức được Lưu San đang ở gần đây bèn nhìn xung quanh.
Lưu San xuống xe, vẫy tay với cô.
“Cậu đợi chút, tớ có quà cho cậu.” Lưu San chạy về phía cô, nhoẻn miệng cười nhìn Cố Lăng Kiệt.
Cô ấy nhét túi quà vào tay Bạch Nguyệt: “Cái này để tối dùng nhé.”
“Gì thế?” Bạch Nguyệt ngạc nhiên mở túi ra xem.
Là... đồ... phụ nữ... dùng lúc ấy ấy.
Bạch Nguyệt như bị sét đánh, vội vàng đóng túi lại. Còn chưa kịp nói câu “Tớ không cần” thì Lưu San đã chạy mất rồi.
“Cô ấy là bạn cô à?” Cố Lăng Kiệt nhìn cô hỏi.
“Ừ.” Bạch Nguyệt đáp, đầu cô vẫn còn đang suy nghĩ về món quà kia.
“Cô ấy tặng gì cho cô thế?” Cố Lăng Kiệt nghi ngờ liếc túi quà của cô.
“Không có gì. Chúng ta mau đi mua quần áo đi.” Bạch Nguyệt úp mở không muốn nói. May mà Cố Lăng Kiệt cũng không ép cô.
Anh đi vào tầng năm của khu quốc tế Thủy Nguyệt. Quần áo của tầng này đều là sản phẩm cao cấp, bộ vest tốt tốt một chút giá toàn 300 triệu trở lên.
“Anh thích màu gì?” Bạch Nguyệt nhìn mấy bộ đồ trong cửa hàng, hỏi Cố Lăng Kiệt.
“Màu xanh thẫm, màu kem.”
Bạch Nguyệt thấy một bộ vest rất đặc biệt đang mặc trên ma-nơ-canh. Đường cắt may khéo léo, màu chủ đạo là màu kem, cổ áo và tay lại phối với màu xanh thẫm. Rất hợp với Cố Lăng Kiệt.
Bạch Nguyệt nắm lấy cánh tay của Cố Lăng Kiệt, nhìn về phía ma-nơ-canh hỏi: “Anh có thích bộ này không?”
Cố Lăng Kiệt nhìn tay cô rồi liếc lên mặt cô.
Da của Bạch Nguyệt rất trắng, hệt như trứng gà bóc vậy, không có bất cứ tì vết nào, trông nét nào ra nét ấy, có điều trán cô hơi nhăn lại, thoáng nét lo âu nhàn nhạt.
Cố Lăng Kiệt ngắm nhìn cô, đáp lại một tiếng: “Ừ, thích.”
Bạch Nguyệt không chú ý tới anh đang ngắm gương mặt mình.
“Vậy chiếc này đi.” Bạch Nguyệt buông tay anh ra, bước vào cửa hàng và hỏi nhân viên bán hàng: “Xin hỏi, bộ này có cỡ 190 không?”
“Có ạ.” Nhân viên phục vụ nhiệt tình đưa bộ vest cho Cố Lăng Kiệt.
“Mời qua bên này.” Nhân viên phục vụ dẫn anh tới phòng thử đồ.
Bạch Nguyệt tùy ý xem quần áo trong cửa hàng, bỗng thấy Tô Khánh Nam đi tới.
Tạm thời cô không muốn gặp hắn, nhớ lại tất cả những hành vi trước kia của hắn, cô liền cảm thấy căm ghét. Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Cô mở phòng thử đồ ra. Cố Lăng Kiệt đang thay áo sơ mi, còn chưa kịp cài khuy áo. Lồng ngực anh cường tráng, làn da màu mạch và cơ bụng săn chắc. Anh mặc một chiếc quần cạp trung bình, thắt lưng màu đen, nơi thắt lưng ẩn hiện màu đen của chiếc quần bên trong, vô cùng gợi cảm.
Bạch Nguyệt có hơi ngẩn ngơ.
“Chào anh Tô.” Nhân viên phục vụ nhiệt tình chào hỏi.
Bạch Nguyệt cau mày, không kịp suy nghĩ liền bước vào phòng thử đồ của Cố Lăng Kiệt.
Phòng thử đồ chật hẹp lại chứa thêm hai người nên anh và cô đứng rất gần nhau.
“Sao thế?” Cố Lăng Kiệt nhìn cô.
“Chồng tôi ở bên ngoài.” Bạch Nguyệt giải thích.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt sa sầm đi vài phần, thoáng vẻ tức giận. Anh bực dọc hỏi: “Ở cùng tôi khiến cô mất mặt à?”
“Đương nhiên là không phải.”
Cố Lăng Kiệt nhích tới gần cô. Bạch Nguyệt kinh ngạc, chống tay vào ngực anh. Lồng ngực anh rất nóng khiến tim cô đập như trống bỏi.
“Vậy thì vì cái gì?” Cố Lăng Kiệt hỏi. Hơi thở của anh đang phả lên mặt cô.
Bạch Nguyệt hồi hộp thu tay lại. Thế là túi giấy trong tay cô rơi xuống mặt đất, đồ vật bên trong lăn ra ngoài.
Cố Lăng Kiệt nhìn xuống đất. Một chiếc “gậy” giả và một đĩa CD kèm tấm poster vô cùng bắt mắt.
Bạch Nguyệt cũng nhìn thấy, đầu cô như muốn nổ tung. Nhiệt độ phòng thử đồ nhanh chóng tăng lên. Hơi nóng hầm hập khiến cô sắp ngạt thở rồi.
“Không... không phải của tôi.” Bạch Nguyệt lúng túng giải thích.
Đôi mắt đen như mực, sâu như xoáy nước không đáy của Cố Lăng Kiệt nhìn thẳng vào cô. Một tay anh chống vào tường, hơi thở mờ ám bao phủ khắp người cô, anh khàn khàn nói: “Muốn chơi trò yêu đương vụng trộm với tôi à?”
“Hả?” Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh.
Trái tim cô đập thình thịch, không thể nào tin nổi anh lại thốt ra lời trêu chọc như vậy.
Anh áp sát cô, nâng cằm cô lên hỏi: “Cô trốn vào đây chẳng phải là vì muốn thế sao?”
“Không, không phải vậy.” Bạch Nguyệt giải thích. Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhặt đồ trên mặt đất nhét vào trong túi cô.
Bạch Nguyệt muốn đào lỗ rồi chui xuống giấu mặt đi cho đỡ xấu hổ.
“Cái này, tôi không cất nữa.” Giọng Cố Lăng Kiệt vang lên, trở lại dáng vẻ thủ trưởng cương trực công chính.
Bạch Nguyệt ngượng ngùng nói: “Cất đi, dù sao cũng không phải của tôi.”
Anh nhìn cô với ánh mắt dò hỏi: “Cô chắc chắn?”
Bạch Nguyệt không hiểu câu này của anh có ý gì, hơi ngây người. Cô nghĩ lại, có lẽ mình không nói sai điều gì.
“Chắc chắn... tôi không dùng tới thứ kia đâu, tôi...” Cô phát hiện mình nói năng ấp úng nên hơi chán nản.
Cố Lăng Kiệt nhếch môi, quay người mở cửa ra.
“Đừng.” Bạch Nguyệt căng thẳng kéo tay anh.
Đến lúc anh lấy lại tinh thần thì môi anh đã chạm vào môi cô. Bạch Nguyệt hoảng sợ, theo bản năng lùi tới tận góc tường. Vừa rồi là vì cô kéo anh sao?
“Xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu.” Bạch Nguyệt giải thích.
Khuôn mặt anh tuấn của anh từ từ đến gần khiến Bạch Nguyệt căng thẳng nắm chặt tay. Tay anh vòng qua sau đầu cô, hơi thở nồng đậm đột ngột bao trùm lấy cô. Tim cô đập rất nhanh, nhanh đến mức sắp nổ tung.
Dáng vẻ căng thẳng của cô giống như một chú thỏ trắng khiến cho người ta thương hại: “Cô tránh ra để tôi lấy quần áo, phòng thử đồ này để cho cô trốn.”
Bạch Nguyệt muốn đập đầu vào tường. Rốt cuộc vừa rồi cô đang nghĩ gì thế? Có phải đã lâu không có đàn ông nên thèm khát không?
Bạch Nguyệt rất phiền não. Cô không nên như vậy. Cố Lăng Kiệt là người đàn ông không thể dây vào được, cô nên tránh xa thì tốt hơn.
“Xin lỗi.” Bạch Nguyệt tránh sang một bên.