Chương 9: [Tỏ tình]
Năm xưa Chu Hoài Ngạn hơn mười tuổi mới được đưa về nhà họ Chu, thế nên mối quan hệ của anh với chú bác trong nhà khá hời hợt, với anh chị em họ cũng vậy.
Vốn dĩ hôm nay anh cũng không định đến tham dự buổi tiệc sinh nhật của cậu em họ Chu Tự Nam, là ông cụ Chu biết tối nay anh vừa từ tỉnh khác về nên đã gọi điện thoại bảo anh qua đây ăn bữa cơm.
Anh từ sân bay chạy thẳng tới đây, lúc hạ cánh không báo cho Tống Kinh Hi biết, cũng không ngờ hôm nay cô lại ở đây. Nhưng nghĩ đến việc cô và Chu Tự Nam học cùng trường cùng lớp, cô có mặt ở đây cũng không có gì là lạ.
“Các em chơi tiếp đi.” Sau khi nói với Chu Tự Nam đã có hơi ‘co quắp’ một câu, anh bình tĩnh liếc nhìn Tống Kinh Hi.
Kỳ thật vừa rồi lúc tới đây anh đã nhìn thấy cô, mọi người trong sân đều chạy nhảy hò hét rất vui vẻ, chỉ có một mình cô là nằm lười trên ghế tựa, người nào quen thì biết cô tới dự tiệc sinh nhật người khác, người không quen còn tưởng cô tới đây nghỉ dưỡng.
Tống Kinh Hi vẫn đang nhìn anh, đương nhiên cũng nhận được ánh mắt của anh.
Cô từ từ ngồi dậy, nhướng mày nhìn anh, ý bảo ‘Sao anh về mà không nói với em một tiếng’.
Chu Hoài Ngạn thấy rõ, khóe miệng khẽ cong lên.
“Anh, anh ăn bánh sinh nhật không ạ?” Chu Tự Nam thấy anh muốn đi thì vội vàng hỏi.
Chu Hoài Ngạn: “Không, các em ăn đi.”
“Ồ, được rồi…”
Chu Hoài Ngạn xoay người đi vào nhà, người bên trong mượn cớ sinh nhật con trẻ để tổ chức ăn uống linh đình, là một thế giới khác.
“Làm tôi giật cả mình, có anh trai cậu ở đây tôi không dám nói chuyện luôn đấy.” Trình Tiếu Khải nói.
Chu Tự Nam trừng mắt nhìn cậu ấy: “Vậy thì đừng nói nữa, cũng đừng chơi cái trò bôi trét bánh sinh nhật của cậu nữa, trẻ con chết đi được.”
Trình Tiếu Khải cười haha, đưa tay bôi lên má cậu ta một cái: “Chỉ một cái thôi!”
Chu Tự Nam: “…!”
——
Sau khi ăn xong bánh sinh nhật, mọi người tiếp tục di chuyển đến khu giải trí ở tầng dưới biệt thự. Nào là chơi đánh bi-a, ca hát…… Dì giúp việc liên tục đưa đồ ăn nhẹ và hoa quả xuống lầu, mọi người chơi đến quên cả trời đất.
“Chu Tự Nam, anh trai cậu có bạn gái chưa?” Cũng không biết là ai đột nhiên hỏi một câu như vậy, Tống Kinh Hi ngồi ngồi nghịch điện thoại ở bên cạnh cũng nhìn sang.
Chu Tự Nam sửng sốt: “Bạn gái…? Tôi không biết, không nghe nói.”
“Thế là chưa có chứ gì? Anh trai cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi lăm.”
“Vậy cũng không lớn lắm, cậu chia sẻ Wechat cho tôi đi!”
Cô gái lên tiếng là lớp phó học tập, tính cách hoạt bát cởi mở, nói chuyện cũng rất thẳng thắn.
Khóe miệng Chu Tự Nam giật giật: “Cậu điên rồi sao?”
Lớp phó học tập nói: “Sao vậy? Anh ấy cũng chỉ lớn hơn chúng ta tám tuổi thôi mà?”
Mấy cô gái bên cạnh nghe vậy đều phì cười.
Trình Tiếu Khải vui vẻ nói: “Tám tuổi mà còn chưa tính là lớn? Tôi thấy các cậu vừa gặp trai đẹp là điên hết cả rồi.”
“Đây đâu phải là vấn đề chênh lệch bao nhiêu tuổi? Vấn đề là cậu cảm thấy anh ấy sẽ để ý đến cậu sao?” Chu Tự Nam khom lưng đánh vào một quả bóng, thì thầm: “Ngay cả tôi mà anh ấy còn không thèm để ý đây này.”
Lớp phó học tập: “Có để ý hay không để sau hẵng nói, cậu cứ chia sẻ wechat cho tôi đi, hoặc là số điện thoại cũng được.”
“Không được, đừng làm ồn nữa.”
Vẻ mặt Chu Tự Nam nghiêm túc, hiển nhiên không phải nói đùa. Cậu ta thật sự không biết, cũng không dám đưa wechat của anh trai cho bạn học của mình.
“Lớp phó học tập điên rồi sao, dám thẳng thừng hỏi phương thức liên lạc của anh trai cậu ấy? Anh ấy là nhân vật đáng gờm trong giới kinh doanh đấy, không phải người cùng một thế giới với chúng ta đâu.” Tiết Tình Tình ở bên cạnh xem náo nhiệt, nhỏ giọng nói một câu.
Mấy người bên cạnh vội vàng đến gần: “Sao lại nói thế? Cậu biết rõ anh trai của cậu ấy lắm à?”
Nhắc đến chuyện này, Tiết Tình Tình có chút đắc ý: “Các cậu không đọc tin tức tài chính sao? Anh ấy là thành viên hội đồng quản trị trẻ tuổi nhất của tập đoàn Thừa Phong. Người ta tuy còn trẻ tuổi nhưng đã là một nhân vật chủ chốt của tập đoàn, thực lực mạnh đến mức sắp ngang hàng với Chu Kinh Đằng —— Cũng chính là bố của Chu Tự Nam đấy.”
Nói gần về cuối giọng cũng từ từ hạ xuống, dù sao đây cũng là ở nhà Chu Tự Nam.
“Wow…”
Tống Kinh Hi vốn không có hứng thú, nhưng bởi vì ngồi gần nên ‘bị ép’ phải nghe Tiết Tình Tình lảm nhảm.
Sau đó, cô thật sự không muốn nghe Tiết Tình Tình bàn tán về Chu Hoài Ngạn nữa, cũng ngại cách đó không xa có người đang hát như tiếng sói hú quá ồn ào, bèn lên lầu cho yên tĩnh.
Lúc này Hứa Thanh đang đánh bi-a với một đám bạn học khác, Tống Kinh Hi cũng không nói với cô ấy, chỉ một mình rời đi.
Những người đang chơi ở bàn bi-a bao gồm cả Trình Tiếu Khải, mặc dù thân xác cậu ấy đang đứng ở đây nhưng ánh mắt cứ liếc trộm Tống Kinh Hi.
Lần này cậu ấy nhọc công mời người ta tới là vì có mục đích.
Bình thường ở trường hai người ít khi tiếp xúc với nhau, cậu ấy cũng không dám bày tỏ tình cảm của mình, lần này là cơ hội cậu ấy tự tạo ra cho mình.
Bây giờ vừa nhìn thấy cô đứng dậy đi lên lầu, cậu ấy cảm thấy cơ hội của mình đã tới rồi!
“Cho cậu này!” Cậu ấy đưa gậy cho Chu Tự Nam: “Tôi đi ra đây một lát.”
Chu Tự Nam nhìn theo tầm mắt của cậu ấy thì thấy được bóng lưng Tống Kinh Hi, lập tức biết cậu ấy muốn làm gì: “Cậu định tỏ tình với cậu ta thật à?”
Trình Tiếu Khải vội vàng che miệng cậu ta lại: “Nói nhỏ thôi, không phải là tỏ tình, chỉ là, chỉ là bày tỏ chút tâm ý của tôi thôi.”
“Vậy mà còn chưa phải là tỏ tình?”
Trình Tiếu Khải: “…”
Chu Tự Nam lại nhìn về hướng đó.
Tống Kinh Hi chuẩn bị lên lầu, hôm nay cô mặc một bộ váy liền thân bằng nhung màu đen, phần eo thắt chặt, làn váy dài tới giữa đùi, vớ cao hơn mắt cá chân một chút, dưới chân đi một đôi giày da nhỏ màu đen. Lúc cô bước đi, đôi chân trắng nõn thẳng tắp rất chói mắt, cả người toát ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.
Cô rất xinh đẹp, nhưng không hiểu sao giọng nói ngọt ngào khi cô nói vào điện thoại di động trên hành lang phòng đàn ngày hôm đó lại hiện lên trong tâm trí của Chu Tự Nam.
Vừa so sánh như thế lại thấy rất tương phản.
Ánh mắt Chu Tự Nam khựng lại khoảng hai giây rồi nhanh chóng dời đi, cúi người quan sát góc độ giữa những quả bóng trên mặt bàn, hơi lúng túng nói: “Tôi không biết cậu thích cậu ta ở điểm gì, thật sự phục cậu luôn rồi đấy.”
Trình Tiếu Khải: “Aiza đừng nói nữa, tôi đi trước đây!”
Chu Tự Nam đánh ra một gậy, quả bóng màu trắng va chạm với quả bóng màu đen làm phát ra một tiếng trầm đục rồi rơi vào lỗ.
Cậu ta đứng thẳng người dậy, không quay đầu lại nhìn.
——
Phòng khách lớn trên lầu đều là khách của người lớn trong nhà Chu Tự Nam, sau khi Tống Kinh Hi lên lầu thì không đi về phía bên đó mà đi về phía sân.
Kết quả, cô còn chưa kịp đi tới sân thì đột nhiên phía sau có người gọi giật cô lại.
Trên hành lang trống trải treo mấy ngọn đèn pha lê rất sang trọng, Tống Kinh Hi quay đầu lại thì thấy Trình Tiếu Khải đứng dưới ánh đèn, cậu ấy có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Tống Kinh Hi: “Có việc gì sao?”
Trình Tiếu Khải vừa gặp cô là lại thấy căng thẳng, cho dù là người hướng ngoại thì lúc này cũng có hơi lắp bắp: “À không có, không có gì. Tôi, tôi chỉ muốn nói với cậu là, là…Aiza không không, cậu đi đâu vậy?”
Tống Kinh Hi chẳng hiểu ra làm sao: “Phía dưới hơi ngột ngạt nên tôi định ra sân đi dạo một lát.”
“À thế à, tôi cũng cảm thấy khá ngột ngạt!”
“Ừm.” Tống Kinh Hi thấy cậu ấy cũng không có chuyện gì quan trọng thì xoay người muốn đi.
“Chờ đã chờ đã! Có việc, tôi có việc, cậu chờ một lát.” Trình Tiếu Khải tiến lên vài bước, “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Một hồi có việc một hồi lại không có việc gì, người này cũng thú vị thật đấy.
Tống Kinh Hi: “Cậu muốn nói gì?”
Trình Tiếu Khải hít sâu một hơi: “Tôi chỉ lãng phí chút thời gian của cậu thôi, cậu nghe tôi nói hết nhé. Thì là, từ năm lớp 10 tôi đã để ý đến cậu, cậu, cậu đáng yêu, xinh đẹp, thẳng thắn, nhân cách cũng tốt!”
Tống Kinh Hi: “…”
Trình Tiếu Khải hắng giọng: “Nhưng tôi ngại làm bạn với cậu nên vẫn chưa nói chuyện với cậu, thật ra tôi rất muốn rất muốn nói chuyện với cậu. À đúng rồi, lúc trước trong lớp có đồn một số chuyện, bảo là nhà cậu đã xảy ra chuyện, tôi nghe vậy thì rất lo lắng cho cậu, nếu cậu có vấn đề gì không giải quyết được cần người hỗ trợ thì có thể tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu!”
Tống Kinh Hi vốn muốn ngắt lời cậu ấy, từ nhỏ đến lớn cô đã nhận được không ít lời tỏ tình, không có nhiều kiên nhẫn.
Nhưng Trình Tiếu Khải đột nhiên nói lo lắng cho cô… Cô lại ngẩn người, vì vậy cũng quên ngắt lời cậu ấy.
Thấy cô chăm chú lắng nghe, Trình Tiếu Khải lại càng thêm can đảm, tiếp tục nói: “Cậu đừng sợ làm phiền tôi nhé, tôi nghiêm túc đấy, chỉ cần cậu mở miệng thì chuyện gì cũng được!”
“Ồ… cảm ơn cậu.”
“Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, tôi nói những điều này không phải để cậu cảm ơn tôi, là do tôi thích cậu thôi.” Trình Tiếu Khải nhìn cô, “Tống Kinh Hi, cậu có đồng ý làm ——”
“Khụ.”
Đúng lúc này, sau lưng Trình Tiếu Khải vang lên một tiếng ho khe khẽ, cậu ấy chợt ngẩn ra, quay đầu lại. Vừa nhìn thấy người đứng phía sau, cậu ấy giật hết cả mình, nuốt hết lời muốn nói tiếp vào bụng.
Chu Hoài Ngạn đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ.
Trình Tiếu Khải: “… Chào anh.”
Chu Hoài Ngạn: “Không phải các cậu đang chơi ở dưới lầu à? Sao lại lên đây?”
Dù sao cũng đang ở trước mặt “người lớn”, Trình Tiếu Khải nào dám lỗ m ãng lần nữa: “Em chỉ lên đây đi dạo thôi, sắp xuống dưới rồi ạ.”
Chu Hoài Ngạn nhìn Tống Kinh Hi, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc: “Vậy cậu xuống dưới ngay đi, ở trên đây nóng lắm.”
Trình Tiếu Khải: “…”
“Sao? Còn việc gì à?”
Tuy là đêm hè nhưng hôm nay nhiệt độ không quá cao, bên ngoài cũng không oi bức. Song cứ đối mặt với Chu Hoài Ngạn là Trình Tiếu Khải lại vô thức căng thẳng, nghe anh nói như vậy cũng không dám phản bác lại câu gì, gật gật đầu rồi vội vàng chạy đi.
Tiếng bước chân dần xa, trên hành lang chỉ còn lại hai người Chu Hoài Ngạn và Tống Kinh Hi.
Chu Hoài Ngạn nhíu mày, bước về phía trước: “Tống Kinh Hi, biết bây giờ em mới bao nhiêu tuổi không?”
Tống Kinh Hi cũng không hề xấu hổ vì bị bắt gặp: “Em biết chứ.”
“Ừm, vậy giai đoạn này nên làm gì hay không nên làm gì bản thân em tự biết rõ đi. Sang năm là thi đại học rồi, bớt dính dáng đến chuyện trai gái lại.”
“Vừa rồi là cậu ấy muốn tỏ tình với em chứ không phải em muốn tỏ tình với cậu ấy, em cũng đâu thể kiểm soát người ta đúng không?”
Vừa nãy Chu Hoài Ngạn chỉ tình cờ đi loanh quanh, không ngờ lại bắt gặp chuyện này.
Anh biết con trai con gái ở độ tuổi này dễ dàng xao động nhất, cho nên mới lên tiếng cảnh cáo vài câu, đề phòng Tống Kinh Hi làm ra chuyện gì đó không nên làm ở độ tuổi này ngay trước mắt anh.
“Em không thể kiểm soát người khác nhưng em có thể kiểm soát chính mình.”
Tống Kinh Hi: “Đương nhiên, em không thân với cậu ấy, cũng không có hứng thú với cậu ấy, cho nên sẽ không yêu đương với cậu ấy.”
Chu Hoài Ngạn nói: “Không chỉ cậu ấy mà những người đàn ông khác cũng vậy.”
Những người đàn ông khác… chẳng hạn như?
Tống Kinh Hi vô thức nhìn chằm chằm anh, nhưng vừa chạm vào đôi mắt đen láy của anh thì cô lại sửng sốt, vội vàng quay đi, lẩm bẩm: “Sao anh cứ thích quản lý em hơn cả bố em thế nhỉ, đến bố em còn chưa nói là không cho yêu đương đấy.”
“Em nói gì cơ?”
“Aiza, biết rồi biết rồi, trước khi thi đại học em sẽ không yêu đương.” Tống Kinh Hi đột nhiên có chút cáu kỉnh, vô thức đá vào lan can phía dưới, nói cho có lệ: “Đợi trúng tuyển vào đại học rồi em mới yêu đương, được chưa?”
Vốn dĩ hôm nay anh cũng không định đến tham dự buổi tiệc sinh nhật của cậu em họ Chu Tự Nam, là ông cụ Chu biết tối nay anh vừa từ tỉnh khác về nên đã gọi điện thoại bảo anh qua đây ăn bữa cơm.
Anh từ sân bay chạy thẳng tới đây, lúc hạ cánh không báo cho Tống Kinh Hi biết, cũng không ngờ hôm nay cô lại ở đây. Nhưng nghĩ đến việc cô và Chu Tự Nam học cùng trường cùng lớp, cô có mặt ở đây cũng không có gì là lạ.
“Các em chơi tiếp đi.” Sau khi nói với Chu Tự Nam đã có hơi ‘co quắp’ một câu, anh bình tĩnh liếc nhìn Tống Kinh Hi.
Kỳ thật vừa rồi lúc tới đây anh đã nhìn thấy cô, mọi người trong sân đều chạy nhảy hò hét rất vui vẻ, chỉ có một mình cô là nằm lười trên ghế tựa, người nào quen thì biết cô tới dự tiệc sinh nhật người khác, người không quen còn tưởng cô tới đây nghỉ dưỡng.
Tống Kinh Hi vẫn đang nhìn anh, đương nhiên cũng nhận được ánh mắt của anh.
Cô từ từ ngồi dậy, nhướng mày nhìn anh, ý bảo ‘Sao anh về mà không nói với em một tiếng’.
Chu Hoài Ngạn thấy rõ, khóe miệng khẽ cong lên.
“Anh, anh ăn bánh sinh nhật không ạ?” Chu Tự Nam thấy anh muốn đi thì vội vàng hỏi.
Chu Hoài Ngạn: “Không, các em ăn đi.”
“Ồ, được rồi…”
Chu Hoài Ngạn xoay người đi vào nhà, người bên trong mượn cớ sinh nhật con trẻ để tổ chức ăn uống linh đình, là một thế giới khác.
“Làm tôi giật cả mình, có anh trai cậu ở đây tôi không dám nói chuyện luôn đấy.” Trình Tiếu Khải nói.
Chu Tự Nam trừng mắt nhìn cậu ấy: “Vậy thì đừng nói nữa, cũng đừng chơi cái trò bôi trét bánh sinh nhật của cậu nữa, trẻ con chết đi được.”
Trình Tiếu Khải cười haha, đưa tay bôi lên má cậu ta một cái: “Chỉ một cái thôi!”
Chu Tự Nam: “…!”
——
Sau khi ăn xong bánh sinh nhật, mọi người tiếp tục di chuyển đến khu giải trí ở tầng dưới biệt thự. Nào là chơi đánh bi-a, ca hát…… Dì giúp việc liên tục đưa đồ ăn nhẹ và hoa quả xuống lầu, mọi người chơi đến quên cả trời đất.
“Chu Tự Nam, anh trai cậu có bạn gái chưa?” Cũng không biết là ai đột nhiên hỏi một câu như vậy, Tống Kinh Hi ngồi ngồi nghịch điện thoại ở bên cạnh cũng nhìn sang.
Chu Tự Nam sửng sốt: “Bạn gái…? Tôi không biết, không nghe nói.”
“Thế là chưa có chứ gì? Anh trai cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi lăm.”
“Vậy cũng không lớn lắm, cậu chia sẻ Wechat cho tôi đi!”
Cô gái lên tiếng là lớp phó học tập, tính cách hoạt bát cởi mở, nói chuyện cũng rất thẳng thắn.
Khóe miệng Chu Tự Nam giật giật: “Cậu điên rồi sao?”
Lớp phó học tập nói: “Sao vậy? Anh ấy cũng chỉ lớn hơn chúng ta tám tuổi thôi mà?”
Mấy cô gái bên cạnh nghe vậy đều phì cười.
Trình Tiếu Khải vui vẻ nói: “Tám tuổi mà còn chưa tính là lớn? Tôi thấy các cậu vừa gặp trai đẹp là điên hết cả rồi.”
“Đây đâu phải là vấn đề chênh lệch bao nhiêu tuổi? Vấn đề là cậu cảm thấy anh ấy sẽ để ý đến cậu sao?” Chu Tự Nam khom lưng đánh vào một quả bóng, thì thầm: “Ngay cả tôi mà anh ấy còn không thèm để ý đây này.”
Lớp phó học tập: “Có để ý hay không để sau hẵng nói, cậu cứ chia sẻ wechat cho tôi đi, hoặc là số điện thoại cũng được.”
“Không được, đừng làm ồn nữa.”
Vẻ mặt Chu Tự Nam nghiêm túc, hiển nhiên không phải nói đùa. Cậu ta thật sự không biết, cũng không dám đưa wechat của anh trai cho bạn học của mình.
“Lớp phó học tập điên rồi sao, dám thẳng thừng hỏi phương thức liên lạc của anh trai cậu ấy? Anh ấy là nhân vật đáng gờm trong giới kinh doanh đấy, không phải người cùng một thế giới với chúng ta đâu.” Tiết Tình Tình ở bên cạnh xem náo nhiệt, nhỏ giọng nói một câu.
Mấy người bên cạnh vội vàng đến gần: “Sao lại nói thế? Cậu biết rõ anh trai của cậu ấy lắm à?”
Nhắc đến chuyện này, Tiết Tình Tình có chút đắc ý: “Các cậu không đọc tin tức tài chính sao? Anh ấy là thành viên hội đồng quản trị trẻ tuổi nhất của tập đoàn Thừa Phong. Người ta tuy còn trẻ tuổi nhưng đã là một nhân vật chủ chốt của tập đoàn, thực lực mạnh đến mức sắp ngang hàng với Chu Kinh Đằng —— Cũng chính là bố của Chu Tự Nam đấy.”
Nói gần về cuối giọng cũng từ từ hạ xuống, dù sao đây cũng là ở nhà Chu Tự Nam.
“Wow…”
Tống Kinh Hi vốn không có hứng thú, nhưng bởi vì ngồi gần nên ‘bị ép’ phải nghe Tiết Tình Tình lảm nhảm.
Sau đó, cô thật sự không muốn nghe Tiết Tình Tình bàn tán về Chu Hoài Ngạn nữa, cũng ngại cách đó không xa có người đang hát như tiếng sói hú quá ồn ào, bèn lên lầu cho yên tĩnh.
Lúc này Hứa Thanh đang đánh bi-a với một đám bạn học khác, Tống Kinh Hi cũng không nói với cô ấy, chỉ một mình rời đi.
Những người đang chơi ở bàn bi-a bao gồm cả Trình Tiếu Khải, mặc dù thân xác cậu ấy đang đứng ở đây nhưng ánh mắt cứ liếc trộm Tống Kinh Hi.
Lần này cậu ấy nhọc công mời người ta tới là vì có mục đích.
Bình thường ở trường hai người ít khi tiếp xúc với nhau, cậu ấy cũng không dám bày tỏ tình cảm của mình, lần này là cơ hội cậu ấy tự tạo ra cho mình.
Bây giờ vừa nhìn thấy cô đứng dậy đi lên lầu, cậu ấy cảm thấy cơ hội của mình đã tới rồi!
“Cho cậu này!” Cậu ấy đưa gậy cho Chu Tự Nam: “Tôi đi ra đây một lát.”
Chu Tự Nam nhìn theo tầm mắt của cậu ấy thì thấy được bóng lưng Tống Kinh Hi, lập tức biết cậu ấy muốn làm gì: “Cậu định tỏ tình với cậu ta thật à?”
Trình Tiếu Khải vội vàng che miệng cậu ta lại: “Nói nhỏ thôi, không phải là tỏ tình, chỉ là, chỉ là bày tỏ chút tâm ý của tôi thôi.”
“Vậy mà còn chưa phải là tỏ tình?”
Trình Tiếu Khải: “…”
Chu Tự Nam lại nhìn về hướng đó.
Tống Kinh Hi chuẩn bị lên lầu, hôm nay cô mặc một bộ váy liền thân bằng nhung màu đen, phần eo thắt chặt, làn váy dài tới giữa đùi, vớ cao hơn mắt cá chân một chút, dưới chân đi một đôi giày da nhỏ màu đen. Lúc cô bước đi, đôi chân trắng nõn thẳng tắp rất chói mắt, cả người toát ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.
Cô rất xinh đẹp, nhưng không hiểu sao giọng nói ngọt ngào khi cô nói vào điện thoại di động trên hành lang phòng đàn ngày hôm đó lại hiện lên trong tâm trí của Chu Tự Nam.
Vừa so sánh như thế lại thấy rất tương phản.
Ánh mắt Chu Tự Nam khựng lại khoảng hai giây rồi nhanh chóng dời đi, cúi người quan sát góc độ giữa những quả bóng trên mặt bàn, hơi lúng túng nói: “Tôi không biết cậu thích cậu ta ở điểm gì, thật sự phục cậu luôn rồi đấy.”
Trình Tiếu Khải: “Aiza đừng nói nữa, tôi đi trước đây!”
Chu Tự Nam đánh ra một gậy, quả bóng màu trắng va chạm với quả bóng màu đen làm phát ra một tiếng trầm đục rồi rơi vào lỗ.
Cậu ta đứng thẳng người dậy, không quay đầu lại nhìn.
——
Phòng khách lớn trên lầu đều là khách của người lớn trong nhà Chu Tự Nam, sau khi Tống Kinh Hi lên lầu thì không đi về phía bên đó mà đi về phía sân.
Kết quả, cô còn chưa kịp đi tới sân thì đột nhiên phía sau có người gọi giật cô lại.
Trên hành lang trống trải treo mấy ngọn đèn pha lê rất sang trọng, Tống Kinh Hi quay đầu lại thì thấy Trình Tiếu Khải đứng dưới ánh đèn, cậu ấy có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Tống Kinh Hi: “Có việc gì sao?”
Trình Tiếu Khải vừa gặp cô là lại thấy căng thẳng, cho dù là người hướng ngoại thì lúc này cũng có hơi lắp bắp: “À không có, không có gì. Tôi, tôi chỉ muốn nói với cậu là, là…Aiza không không, cậu đi đâu vậy?”
Tống Kinh Hi chẳng hiểu ra làm sao: “Phía dưới hơi ngột ngạt nên tôi định ra sân đi dạo một lát.”
“À thế à, tôi cũng cảm thấy khá ngột ngạt!”
“Ừm.” Tống Kinh Hi thấy cậu ấy cũng không có chuyện gì quan trọng thì xoay người muốn đi.
“Chờ đã chờ đã! Có việc, tôi có việc, cậu chờ một lát.” Trình Tiếu Khải tiến lên vài bước, “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Một hồi có việc một hồi lại không có việc gì, người này cũng thú vị thật đấy.
Tống Kinh Hi: “Cậu muốn nói gì?”
Trình Tiếu Khải hít sâu một hơi: “Tôi chỉ lãng phí chút thời gian của cậu thôi, cậu nghe tôi nói hết nhé. Thì là, từ năm lớp 10 tôi đã để ý đến cậu, cậu, cậu đáng yêu, xinh đẹp, thẳng thắn, nhân cách cũng tốt!”
Tống Kinh Hi: “…”
Trình Tiếu Khải hắng giọng: “Nhưng tôi ngại làm bạn với cậu nên vẫn chưa nói chuyện với cậu, thật ra tôi rất muốn rất muốn nói chuyện với cậu. À đúng rồi, lúc trước trong lớp có đồn một số chuyện, bảo là nhà cậu đã xảy ra chuyện, tôi nghe vậy thì rất lo lắng cho cậu, nếu cậu có vấn đề gì không giải quyết được cần người hỗ trợ thì có thể tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu!”
Tống Kinh Hi vốn muốn ngắt lời cậu ấy, từ nhỏ đến lớn cô đã nhận được không ít lời tỏ tình, không có nhiều kiên nhẫn.
Nhưng Trình Tiếu Khải đột nhiên nói lo lắng cho cô… Cô lại ngẩn người, vì vậy cũng quên ngắt lời cậu ấy.
Thấy cô chăm chú lắng nghe, Trình Tiếu Khải lại càng thêm can đảm, tiếp tục nói: “Cậu đừng sợ làm phiền tôi nhé, tôi nghiêm túc đấy, chỉ cần cậu mở miệng thì chuyện gì cũng được!”
“Ồ… cảm ơn cậu.”
“Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, tôi nói những điều này không phải để cậu cảm ơn tôi, là do tôi thích cậu thôi.” Trình Tiếu Khải nhìn cô, “Tống Kinh Hi, cậu có đồng ý làm ——”
“Khụ.”
Đúng lúc này, sau lưng Trình Tiếu Khải vang lên một tiếng ho khe khẽ, cậu ấy chợt ngẩn ra, quay đầu lại. Vừa nhìn thấy người đứng phía sau, cậu ấy giật hết cả mình, nuốt hết lời muốn nói tiếp vào bụng.
Chu Hoài Ngạn đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ.
Trình Tiếu Khải: “… Chào anh.”
Chu Hoài Ngạn: “Không phải các cậu đang chơi ở dưới lầu à? Sao lại lên đây?”
Dù sao cũng đang ở trước mặt “người lớn”, Trình Tiếu Khải nào dám lỗ m ãng lần nữa: “Em chỉ lên đây đi dạo thôi, sắp xuống dưới rồi ạ.”
Chu Hoài Ngạn nhìn Tống Kinh Hi, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc: “Vậy cậu xuống dưới ngay đi, ở trên đây nóng lắm.”
Trình Tiếu Khải: “…”
“Sao? Còn việc gì à?”
Tuy là đêm hè nhưng hôm nay nhiệt độ không quá cao, bên ngoài cũng không oi bức. Song cứ đối mặt với Chu Hoài Ngạn là Trình Tiếu Khải lại vô thức căng thẳng, nghe anh nói như vậy cũng không dám phản bác lại câu gì, gật gật đầu rồi vội vàng chạy đi.
Tiếng bước chân dần xa, trên hành lang chỉ còn lại hai người Chu Hoài Ngạn và Tống Kinh Hi.
Chu Hoài Ngạn nhíu mày, bước về phía trước: “Tống Kinh Hi, biết bây giờ em mới bao nhiêu tuổi không?”
Tống Kinh Hi cũng không hề xấu hổ vì bị bắt gặp: “Em biết chứ.”
“Ừm, vậy giai đoạn này nên làm gì hay không nên làm gì bản thân em tự biết rõ đi. Sang năm là thi đại học rồi, bớt dính dáng đến chuyện trai gái lại.”
“Vừa rồi là cậu ấy muốn tỏ tình với em chứ không phải em muốn tỏ tình với cậu ấy, em cũng đâu thể kiểm soát người ta đúng không?”
Vừa nãy Chu Hoài Ngạn chỉ tình cờ đi loanh quanh, không ngờ lại bắt gặp chuyện này.
Anh biết con trai con gái ở độ tuổi này dễ dàng xao động nhất, cho nên mới lên tiếng cảnh cáo vài câu, đề phòng Tống Kinh Hi làm ra chuyện gì đó không nên làm ở độ tuổi này ngay trước mắt anh.
“Em không thể kiểm soát người khác nhưng em có thể kiểm soát chính mình.”
Tống Kinh Hi: “Đương nhiên, em không thân với cậu ấy, cũng không có hứng thú với cậu ấy, cho nên sẽ không yêu đương với cậu ấy.”
Chu Hoài Ngạn nói: “Không chỉ cậu ấy mà những người đàn ông khác cũng vậy.”
Những người đàn ông khác… chẳng hạn như?
Tống Kinh Hi vô thức nhìn chằm chằm anh, nhưng vừa chạm vào đôi mắt đen láy của anh thì cô lại sửng sốt, vội vàng quay đi, lẩm bẩm: “Sao anh cứ thích quản lý em hơn cả bố em thế nhỉ, đến bố em còn chưa nói là không cho yêu đương đấy.”
“Em nói gì cơ?”
“Aiza, biết rồi biết rồi, trước khi thi đại học em sẽ không yêu đương.” Tống Kinh Hi đột nhiên có chút cáu kỉnh, vô thức đá vào lan can phía dưới, nói cho có lệ: “Đợi trúng tuyển vào đại học rồi em mới yêu đương, được chưa?”