Chương 55: [Ép bức]
Nhà hàng đặt trước đã bị hủy, sau khi về đến nhà, Tống Kinh Hi về thẳng phòng của mình.
Chu Hoài Ngạn đi theo, gõ cửa: “Em muốn gọi đồ về ăn hay là ăn chút gì đó đơn giản thôi?”
Tống Kinh Hi không đáp lời anh,
Chu Hoài Ngạn biết cô còn đang hờn dỗi, bèn mở cửa đi vào: “Kinh Hi.”
Cô đang nằm sấp trên giường, buồn bực không chịu được, thẳng thừng trút cơn giận lên người Chu Hoài Ngạn: “Em chưa nói cho anh vào, anh đi ra ngoài đi.”
Chu Hoài Ngạn kéo người dậy khỏi giường: “Chuyện vừa rồi anh đã giải thích với em, em còn tức giận gì nữa thì nói cho anh biết đi, chúng ta cùng giải quyết.”
Tống Kinh Hi đẩy anh, bất mãn nói: “Giải quyết cái gì? Em cũng không thể đột nhiên lớn hơn vài tuổi.”
Chu Hoài Ngạn: “Anh muốn em lớn hơn mấy tuổi làm gì? Anh nói rồi, anh không muốn kết hôn. Nếu anh muốn kết hôn thì lúc đầu đã không yêu em.”
Tống Kinh Hi ngồi bên giường, ngước mắt nhìn anh: “Đó cũng là vì em ép anh, nếu không có Ngụy Cảnh, anh căn bản sẽ không yêu đương với em. Cho dù anh có thích em thì anh cũng sẽ kìm nén, bởi vì anh biết anh không hợp với em!”
Chu Hoài Ngạn cau mày nói: “Bây giờ em nói những thứ này cũng đâu có nghĩa lý gì? Sự thật là anh đã ở bên em, có hợp hay không cũng không quan trọng.”
“Vậy là trong lòng anh thực ra cũng cảm thấy không hợp…”
Chu Hoài Ngạn giật mình, mới đầu vì thấy cô còn nhỏ tuổi nên anh đương nhiên cảm thấy như vậy. Nhưng sau khi ở bên nhau, anh đã không còn cân nhắc đến những điều này nữa.
“Bây giờ anh không nghĩ như thế nữa.”
“Nhưng bây giờ anh không nghĩ như thế thì cũng có người giúp anh nghĩ…” Tống Kinh Hi lầm bầm, càng bực bội hơn, “Bây giờ em muốn ngủ, anh ra ngoài đi.”
“Em vẫn chưa ăn tối.”
“Em không muốn ăn.”
Chu Hoài Ngạn bất đắc dĩ, đành phải ôm cô ra khỏi giường, “Không được.”
Tống Kinh Hi giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không lại anh, bèn nổi giận đùng đùng nói: “Anh phiền muốn chết!”
Vừa dứt lời, mông bị vỗ một phát, còn khá mạnh.
Tống Kinh Hi thẳng lưng: “Chu Hoài Ngạn!”
“Em muốn ăn gì, anh sẽ vào bếp làm.” Chu Hoài Ngạn lạnh lùng nói.
Tống Kinh Hi trừng mắt liếc anh: “Không được đánh vào mông em.”
Anh không để ý tới cô: “Sủi cảo? Hay là mì sợi?”
Tống Kinh Hi tức giận cúi đầu c ắn vào cổ anh, nhưng anh đã quá quen với hành động này của cô, lông mày cũng chẳng buồn nhíu lại: “Không nói gì thì coi như em muốn ăn mì sợi.”
Anh thẳng thừng ôm người xuống phòng ăn: “Ngồi đây chờ anh.”
“Em mà còn chạy vào phòng là anh sẽ kéo em ra đấy.”
Tống Kinh Hi hừ một tiếng: “Bộ em không thể khóa cửa sao!”
“Em không biết còn có chìa khóa dự phòng à?”
“Vào phòng rồi em sẽ c ởi sạch quần áo đi ngủ, xem anh có bắt được em hay không.”
Chu Hoài Ngạn dừng bước, quay đầu nhìn cô: “Em có thể thử xem.”
Tống Kinh Hi nghẹn lời, nhìn đôi mắt tối đen của anh, chán nản quay đầu sang chỗ khác.
Cuối cùng, cô đành phải ăn hết bữa ăn này dưới cái nhìn của anh.
Nhưng Tống Kinh Hi vẫn chưa cảm thấy thoải mái, anh không nói cho cô biết chuyện xem mắt hay chuyện của Nhâm Cách không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến cô tức giận. Thậm chí cô cũng không phải đang giận anh, nếu phải nói nghiêm túc thì cô càng giận ‘hiện thực’ hơn.
——
Ngày hôm sau, Chu Hoài Ngạn đưa cô đến trường.
Tối hôm qua Tống Kinh Hi ngủ không ngon giấc, hôm nay buổi sáng lại có tiết, thế nên cô không có tinh thần.
“Bữa sáng.” Chu Hoài Ngạn kéo cô lại.
Tống Kinh Hi quay đầu, cầm lấy túi giấy, hờ hững nói: “À… em quên.”
Chu Hoài Ngạn: “Buổi chiều anh tới đón em.”
Tống Kinh Hi cũng không nói gì, xuống xe.
Tiết thứ nhất của buổi sáng vẫn chưa bắt đầu, lúc Tống Kinh Hi đến cửa phòng học, mấy người bạn cùng phòng của cô cũng đã đến.
Vì thế cô không đi vào nữa, lấy sữa trong túi ra đứng tựa vào lan can uống một lúc, muốn giải quyết bữa sáng ở đây.
Vừa ăn được vài miếng, quay đầu lại thì thấy Chu Tự Nam.
Cậu ta không đi cùng bạn cùng phòng, vừa hay cũng chỉ có một mình, thời điểm nhìn thấy nhau, ánh mắt của hai người đều khựng lại.
Tống Kinh Hi vốn tưởng bây giờ cậu ta nhìn thấy cô chắc chắn sẽ coi như không nhìn thấy, không ngờ cậu ta lại đi tới.
Cô ngẩn người, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Trùng hợp vậy.”
Chu Tự Nam nhìn bữa sáng của cô: “Không hề trùng hợp, tôi học sát lớp các cậu.”
“À.”
“Sao cậu lại ăn ở đây?”
“Dậy muộn nên không kịp ăn ở nhà.”
Tống Kinh Hi nuốt miếng đồ ăn trong miệng, nhìn cậu ta, đang chờ cậu ta nói câu tiếp theo.
Chu Tự Nam nói: “Chuyện ngày sinh nhật Hứa Thanh tôi vẫn chưa nói xin lỗi cậu.”
Cô không ngờ cậu ta lại nhắc đến chuyện ngày hôm đó, có chút kinh ngạc.
“Đã qua rất lâu rồi, không cần xin lỗi, tôi biết lúc đó cậu say rồi.”
Chu Tự Nam: “Nói cho cùng thì lúc đó tôi đã không để ý đến cảm xúc của cậu trước mặt mọi người, là tôi không đúng. Nhưng Kinh Hi, những gì tôi nói hôm đó không hề bậy bạ.”
Tống Kinh Hi: “Cậu muốn ám chỉ điều gì?”
“Anh tôi gần đây đang bị người nhà giục kết hôn.”
“… Tôi biết, nhưng anh ấy sẽ không đồng ý.”
“Anh ấy không đồng ý.” Chu Tự Nam nói, “Nhưng ông nội có rất nhiều cách khiến anh ấy đồng ý.”
Tống Kinh Hi vốn đã khó chịu sẵn, bây giờ nghe thấy chuyện này lại càng mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì đây?”
“Anh ấy ở Thừa Phong có thể phát triển hay không đều do ông nội quyết định. Ông nội hy vọng anh ấy kết hôn với người ông ấy đã chấm, hơn nữa còn phải kết hôn trong vòng hai năm tới. Nếu anh trai làm trái ý ông ấy, tất nhiên phải trả giá đắt.”
Lúc nói ra những lời này, trong lòng Chu Tự Nam cũng đang khó chịu, nhưng cậu ta nghĩ mình không hề nói dối, cậu ta đang nói sự thật, cậu ta nói vậy là vì muốn tốt cho Tống Kinh Hi và anh trai, bọn họ rõ ràng là không hợp nhau.
Tống Kinh Hi nhìn cậu ta chằm chằm, nhếch khóe môi nói: “Chỉ yêu đương thôi mà, có đáng phải ép anh ấy đến vậy không?”
Chu Tự Nam thấp giọng nói: “Ông nội chỉ muốn anh ấy lựa chọn càng sớm càng tốt.”
——
Lời nói của Chu Tự Nam giống như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
Đêm đó Tống Kinh Hi không về nhà, ở lại ký túc xá qua đêm. Cô dùng lý do là trong giờ học giảng viên chia bài tập nhóm, cô cần thảo luận và hợp tác với các bạn cùng phòng.
Ban đêm, lúc cô nằm trên giường ký túc xá, có rất nhiều lần cảm thấy mình nên gọi điện thoại cho Chu Hoài Ngạn, hỏi xem ông nội anh có làm khó anh không.
Nhưng cô phát hiện mình không dám hỏi, bởi vì sợ nhận được câu trả lời khẳng định.
Khoảng cách tuổi tác dẫn đến một loạt vấn đề làm cho cô rất chán nản, dù có phủ nhận thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể nghĩ đến việc kết hôn ngay lúc này.
Cũng không thể thực hiện một bước nhảy vọt, trở thành một người trưởng thành chất lượng cao.
Cuối cùng, bởi vì cô biết rõ Chu Hoài Ngạn đã làm việc chăm chỉ liều mạng như thế nào, cho nên cô không muốn bởi vì cô mà anh xảy ra bất cứ chuyện gì.
Cô có hơi bối rối.
Sao tình yêu lại rắc rối thế nhỉ? Cô cứ tưởng chỉ cần Chu Hoài Ngạn thích cô, mà cô cũng thích anh là đủ rồi.
Đã hai ngày rồi Tống Kinh Hi không về nhà, Chu Hoài Ngạn gọi điện thoại cho cô, cô nói bài tập ở trường rất nhiều, không có thời gian về.
Nhưng trên thực tế thì nhiệm vụ nhóm đã hoàn thành ngay sau ngày hôm đó, chỉ là tâm trạng cô không được tốt nên muốn ở lại trường trốn tránh.
Hôm nay sau khi ăn cơm xong, cô ở trong ký túc xá làm bài tập, mạng trong ký túc xá hơi kém, cô kiểm tra thứ gì cũng lag cả buổi trời, trong lòng càng phiền não.
“Tớ đến thư viện đây.”
Đổng Trinh nhìn đồng hồ: “Giờ này muốn tìm được chỗ ngồi trong thư viện chắc không dễ đâu.”
Tống Kinh Hi thu dọn máy tính: “Vậy tớ qua quán cà phê đằng kia ngồi một lát, chứ mạng mẽo gì mà…”
“Được, vậy lúc nào về cậu mang cho tớ miếng bánh ngọt dâu tây của quán cà phê đó nhé.”
“Ừm.”
“Cảm ơn Kinh Hi~”
Tống Kinh Hi đi ra ngoài.
Quán cà phê vẫn còn chỗ trống, sau khi Tống Kinh Hi ngồi xuống, Ngụy Cảnh đi tới gọi cà phê cho cô.
Gọi xong, cậu có chút kinh ngạc nói: “Ngày mai cuối tuần mà cậu không về nhà à?”
Tống Kinh Hi: “Đang bận làm bài tập.”
Ngụy Cảnh nhìn màn hình máy tính của cô: “Thứ sáu tuần sau mới giao mà, đâu có vội.”
“À…ừm, nhưng mà tôi rảnh quá không có chuyện gì làm.”
Ngụy Cảnh nhận ra tâm trạng của cô không được tốt, cũng không quấy rầy cô nữa, một lát sau bưng cà phê cô gọi đến cho cô.
Trong quán cà phê có rất nhiều người đang học bài và đọc sách, Tống Kinh Hi tắt điện thoại di động, muốn nghiêm túc làm xong bài tập này.
Nhưng cô không được tập trung, cứ luôn thất thần.
Ngụy Cảnh đi ngang qua vài lần, cũng để ý thấy. Một tiếng sau cậu tan ca, sau khi thay đồng phục trong quán ra, cậu đi tới bàn của cô.
“Cậu làm xong chưa?”
Tống Kinh Hi ngẩng đầu nhìn cậu: “Chưa, vẫn còn một nửa.”
“Bài tập này hẳn là khá đơn giản…”
Vừa dứt lời đã bị Tống Kinh Hi nhìn chằm chằm, Ngụy Cảnh vội vàng nói: “Ý tôi là cậu đang có tâm sự đúng không? Thấy cậu cứ ngẩn người, nếu không đã làm xong bài tập này từ lâu rồi.”
Cô đỡ đầu, nhíu mày: “Đúng là có chút tâm sự.”
“Về anh ấy à?”
Tống Kinh Hi biết Ngụy Cảnh nói ai, cô gật đầu.
Ngụy Cảnh: “Hai người mới ở bên nhau không lâu mà… đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Chắc vì Ngụy Cảnh đã biết chuyện của cô và Chu Hoài Ngạn, cho nên Tống Kinh Hi có thể tâm sự với cậu một chút: “Có rất nhiều người cảm thấy tôi và anh ấy không hợp nhau.”
Ngụy Cảnh thoáng sửng sốt: “Có hợp hay không chỉ có hai người các cậu mới biết, nhưng đến cậu cũng cho là vậy sao?”
Tống Kinh Hi muốn nói là tôi đương nhiên không cho là vậy, nhưng giây tiếp theo, cô chợt nhận ra mình không thể nói nói dứt khoát như lúc đầu được. Cô dừng lại giây lát rồi nói: “Tôi ở bên anh ấy rất vui vẻ.”
Ngụy Cảnh: “Vui vẻ là được rồi. Hai người ở bên nhau chủ yếu là muốn được vui vẻ và hạnh phúc.”
“Đúng vậy.” Tống Kinh Hi ngả người ra sau, “Nhưng nếu niềm hạnh phúc này khiến anh ấy phải trả cái giá rất lớn, tôi cũng không biết phải làm thế nào mới ổn.”
Ngụy Cảnh không biết cụ thể cô muốn nói gì, nhưng hiếm khi thấy Tống Kinh Hi cau mày như vậy, cậu nghĩ chắc là việc này rất khó giải quyết.
“Ngụy Cảnh, tôi hỏi cậu nhé. Nếu là cậu thì cậu sẽ chọn người cậu thích hay là chọn tương lai tốt đẹp?”
Ngụy Cảnh không hề do dự nói: “Tôi sẽ chọn tương lai tốt đẹp.”
Tống Kinh Hi khẽ chớp mắt, ủ rũ: “Cũng đúng, người bình thường đều muốn chọn tương lai tốt đẹp.”
“Ừ… nhưng cũng chưa chắc.”
“Vậy mà cậu lại chọn nhanh như thế!”
Mặt Ngụy Cảnh lập tức đỏ bừng: “Bởi vì, bởi vì bây giờ tôi chưa thích ai cả, trong giai đoạn này tôi chỉ muốn tập trung học và kiếm tiền thôi.”
“Ý của cậu là, nếu cậu có cô gái cậu thích thì cậu sẽ chọn cô ấy?”
“Cái này…Tôi không biết, chắc là cũng sẽ không chọn.”
Có lẽ đã thật lòng coi Tống Kinh Hi là bạn, thế nên Ngụy Cảnh cũng không giấu diếm tham vọng của mình: “Đối với tôi sự nghiệp là quan trọng nhất.”
Tống Kinh Hi mím môi: “Ừ… Đối với ai mà chẳng quan trọng.”
Hai người ngồi trò chuyện một hồi lâu, Tống Kinh Hi tắt máy tính.
Ngụy Cảnh: “Cậu đi à?”
Tống Kinh Hi gật đầu: “Về ký túc xá, còn cậu?”
Ngụy Cảnh: “Tôi cũng về ký túc xá.”
“Vậy đi thôi.”
Ký túc xá nam và nữ ở cùng một hướng, hai người có thể cùng đi về.
Lúc Tống Kinh Hi đến quầy lễ tân mua bánh ngọt dâu tây đã hứa với Đổng Trinh, Ngụy Cảnh rất tự giác giúp cô xách túi đựng máy tính.
Sau khi mua xong, hai người cùng nhau ra khỏi cửa quán cà phê, nhưng vừa bước ra ngoài, bước chân của Tống Kinh Hi đã khựng lại. Cô nhìn thấy Chu Hoài Ngạn, anh đang đứng ở cách đó không xa, lặng lẽ nhìn cô.
Tống Kinh Hi không ngờ anh sẽ xuất hiện ở đây, cũng không biết anh đã ở đây bao lâu rồi.
Trong lúc cô sững sờ, Chu Hoài Ngạn đi tới.
Anh nhìn Ngụy Cảnh, vươn tay.
Ngụy Cảnh lập tức hiểu ý, đặt điện túi đựng máy tính vào tay anh.
“Đi thôi.”
Tống Kinh Hi: “Đi đâu…”
Chu Hoài Ngạn hờ hững nói: “Về nhà.”
Nói xong, anh cũng không chờ cô trả lời đã nắm chặt cổ tay cô.
“Chờ đã!” Tống Kinh Hi quay người đưa bánh ngọt cho Ngụy Cảnh, “Đưa cho Đổng Trinh giúp tôi.”
“Ồ, được!”
Ngụy Cảnh cứ thấy sợ sợ Chu Hoài Ngạn, nhanh chóng bỏ chạy mất dạng.
Chu Hoài Ngạn nhìn theo bóng lưng cậu, mặt lạnh như sương.
“Sao anh đến mà không nói với em một tiếng?” Tống Kinh Hi hỏi.
Chu Hoài Ngạn dời tầm mắt: “Em xem di động chưa?”
Lúc này Tống Kinh Hi mới nhớ ra ban nãy vì muốn tập trung làm bài tập nên cô đã tắt điện thoại: “À… em tắt tiếng.”
Anh không nói gì, kéo tay cô đi về phía cổng trường.
Bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ, nhưng trong đầu Tống Kinh Hi lúc này đang rất hỗn loạn, cũng không biết nên nói gì, cứ thế lặng lẽ đi theo anh ra khỏi trường, lên xe.
“Thứ Sáu em không về nhà, là vì ở cùng Ngụy Cảnh sao?”
Tống Kinh Hi giật mình: “Không phải, cậu ấy làm thêm ở quán cà phê, em chỉ tới đó làm bài tập thôi.”
Chu Hoài Ngạn cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nói chuyện với cô, nhưng trên thực tế trong lòng anh cũng không bình tĩnh nổi. Đã hai ngày rồi cô không về nhà, thứ Sáu cũng không định về, anh vốn tưởng cô bận làm bài tập nên mang chút đồ ăn đến cho cô, lúc đến dưới lầu ký túc xá, anh gọi cho cô vài cuộc điện thoại nhưng không có ai bắt máy.
Nếu không phải đúng lúc gặp được bạn cùng phòng của cô đi ra, anh sẽ không biết Tống Kinh Hi đang ở quán cà phê kia, cũng sẽ không nhìn thấy cảnh cô đang trò chuyện vui vẻ với Ngụy Cảnh.
Anh không nhắc đến đoạn tình cảm của cô và Ngụy Cảnh, nhưng không có nghĩa là anh thờ ơ không để ý!
“Em không muốn về.” Tống Kinh Hi nói.
Chu Hoài Ngạn nắm chặt tay lái: “Lý do.”
Tống Kinh Hi không đáp lại, có chút phiền não.
Chu Hoài Ngạn cũng mất bình tĩnh với cô: “Vậy là vừa rồi em có thật sự làm bài tập không? Em và Ngụy Cảnh nói chuyện lâu như thế, có chắc là chỉ đang thảo luận bài tập không?”
“Em đã nói không có chuyện gì với Ngụy Cảnh hết.”
“Vậy em nói rõ xem rốt cuộc em đang làm gì?!”
“Anh gào lên với em cái gì chứ!” Tống Kinh Hi buồn bực, cũng không biết nên trút vào ai, cuối cùng không nhịn được nói, “Anh nói về bản thân mình trước đi, Chu Hoài Ngạn, ông nội anh có phải đang gây áp lực cho anh không?”
Chu Hoài Ngạn cau mày: “Ai nói cho em biết?”
“Anh cứ nói là đúng hay không!”
“Tự Nam?” Chu Hoài Ngạn cũng không cần cô trả lời, chuyện này ngoại trừ cậu ta ra thì cũng không ai biết, “Lúc trước anh đã nói rồi, việc này anh sẽ tự giải quyết, không cần em phải bận tâm đ ến những chuyện này. Đây có phải là lý do hai ngày nay em không về nhà không?”
“Sao em lại không cần bận tâm đ ến những chuyện này? Đây cũng là chuyện của em mà?” Mắt Tống Kinh Hi nhanh chóng đỏ lên, cô đã kìm nén nhiều ngày, rất khó chịu, “Vậy ra đây là sự thật đúng không? Vì em mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh?”
Chu Hoài Ngạn: “Không hề, em đừng suy nghĩ nhiều.”
“Rõ ràng là như vậy!” Tống Kinh Hi có chút suy sụp, “Chúng ta thật sự không hợp nhau, bây giờ em không thể kết hôn với anh, cũng không giúp được gì cho anh, không chỉ có như thế mà em còn liên lụy đến anh, em không muốn như vậy! Em không muốn yêu đương như vậy! Chúng ta không hợp nhau ——”
“Tống Kinh Hi!” Chu Hoài Ngạn đột nhiên ngắt lời cô, “Không được nói như thế nữa!”
Cô quay sang nhìn anh: “Nhưng rõ ràng là như thế, hiện thực chính là như thế! Hay là, chúng ta đừng yêu nữa.”
Chu Hoài Ngạn đi theo, gõ cửa: “Em muốn gọi đồ về ăn hay là ăn chút gì đó đơn giản thôi?”
Tống Kinh Hi không đáp lời anh,
Chu Hoài Ngạn biết cô còn đang hờn dỗi, bèn mở cửa đi vào: “Kinh Hi.”
Cô đang nằm sấp trên giường, buồn bực không chịu được, thẳng thừng trút cơn giận lên người Chu Hoài Ngạn: “Em chưa nói cho anh vào, anh đi ra ngoài đi.”
Chu Hoài Ngạn kéo người dậy khỏi giường: “Chuyện vừa rồi anh đã giải thích với em, em còn tức giận gì nữa thì nói cho anh biết đi, chúng ta cùng giải quyết.”
Tống Kinh Hi đẩy anh, bất mãn nói: “Giải quyết cái gì? Em cũng không thể đột nhiên lớn hơn vài tuổi.”
Chu Hoài Ngạn: “Anh muốn em lớn hơn mấy tuổi làm gì? Anh nói rồi, anh không muốn kết hôn. Nếu anh muốn kết hôn thì lúc đầu đã không yêu em.”
Tống Kinh Hi ngồi bên giường, ngước mắt nhìn anh: “Đó cũng là vì em ép anh, nếu không có Ngụy Cảnh, anh căn bản sẽ không yêu đương với em. Cho dù anh có thích em thì anh cũng sẽ kìm nén, bởi vì anh biết anh không hợp với em!”
Chu Hoài Ngạn cau mày nói: “Bây giờ em nói những thứ này cũng đâu có nghĩa lý gì? Sự thật là anh đã ở bên em, có hợp hay không cũng không quan trọng.”
“Vậy là trong lòng anh thực ra cũng cảm thấy không hợp…”
Chu Hoài Ngạn giật mình, mới đầu vì thấy cô còn nhỏ tuổi nên anh đương nhiên cảm thấy như vậy. Nhưng sau khi ở bên nhau, anh đã không còn cân nhắc đến những điều này nữa.
“Bây giờ anh không nghĩ như thế nữa.”
“Nhưng bây giờ anh không nghĩ như thế thì cũng có người giúp anh nghĩ…” Tống Kinh Hi lầm bầm, càng bực bội hơn, “Bây giờ em muốn ngủ, anh ra ngoài đi.”
“Em vẫn chưa ăn tối.”
“Em không muốn ăn.”
Chu Hoài Ngạn bất đắc dĩ, đành phải ôm cô ra khỏi giường, “Không được.”
Tống Kinh Hi giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không lại anh, bèn nổi giận đùng đùng nói: “Anh phiền muốn chết!”
Vừa dứt lời, mông bị vỗ một phát, còn khá mạnh.
Tống Kinh Hi thẳng lưng: “Chu Hoài Ngạn!”
“Em muốn ăn gì, anh sẽ vào bếp làm.” Chu Hoài Ngạn lạnh lùng nói.
Tống Kinh Hi trừng mắt liếc anh: “Không được đánh vào mông em.”
Anh không để ý tới cô: “Sủi cảo? Hay là mì sợi?”
Tống Kinh Hi tức giận cúi đầu c ắn vào cổ anh, nhưng anh đã quá quen với hành động này của cô, lông mày cũng chẳng buồn nhíu lại: “Không nói gì thì coi như em muốn ăn mì sợi.”
Anh thẳng thừng ôm người xuống phòng ăn: “Ngồi đây chờ anh.”
“Em mà còn chạy vào phòng là anh sẽ kéo em ra đấy.”
Tống Kinh Hi hừ một tiếng: “Bộ em không thể khóa cửa sao!”
“Em không biết còn có chìa khóa dự phòng à?”
“Vào phòng rồi em sẽ c ởi sạch quần áo đi ngủ, xem anh có bắt được em hay không.”
Chu Hoài Ngạn dừng bước, quay đầu nhìn cô: “Em có thể thử xem.”
Tống Kinh Hi nghẹn lời, nhìn đôi mắt tối đen của anh, chán nản quay đầu sang chỗ khác.
Cuối cùng, cô đành phải ăn hết bữa ăn này dưới cái nhìn của anh.
Nhưng Tống Kinh Hi vẫn chưa cảm thấy thoải mái, anh không nói cho cô biết chuyện xem mắt hay chuyện của Nhâm Cách không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến cô tức giận. Thậm chí cô cũng không phải đang giận anh, nếu phải nói nghiêm túc thì cô càng giận ‘hiện thực’ hơn.
——
Ngày hôm sau, Chu Hoài Ngạn đưa cô đến trường.
Tối hôm qua Tống Kinh Hi ngủ không ngon giấc, hôm nay buổi sáng lại có tiết, thế nên cô không có tinh thần.
“Bữa sáng.” Chu Hoài Ngạn kéo cô lại.
Tống Kinh Hi quay đầu, cầm lấy túi giấy, hờ hững nói: “À… em quên.”
Chu Hoài Ngạn: “Buổi chiều anh tới đón em.”
Tống Kinh Hi cũng không nói gì, xuống xe.
Tiết thứ nhất của buổi sáng vẫn chưa bắt đầu, lúc Tống Kinh Hi đến cửa phòng học, mấy người bạn cùng phòng của cô cũng đã đến.
Vì thế cô không đi vào nữa, lấy sữa trong túi ra đứng tựa vào lan can uống một lúc, muốn giải quyết bữa sáng ở đây.
Vừa ăn được vài miếng, quay đầu lại thì thấy Chu Tự Nam.
Cậu ta không đi cùng bạn cùng phòng, vừa hay cũng chỉ có một mình, thời điểm nhìn thấy nhau, ánh mắt của hai người đều khựng lại.
Tống Kinh Hi vốn tưởng bây giờ cậu ta nhìn thấy cô chắc chắn sẽ coi như không nhìn thấy, không ngờ cậu ta lại đi tới.
Cô ngẩn người, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Trùng hợp vậy.”
Chu Tự Nam nhìn bữa sáng của cô: “Không hề trùng hợp, tôi học sát lớp các cậu.”
“À.”
“Sao cậu lại ăn ở đây?”
“Dậy muộn nên không kịp ăn ở nhà.”
Tống Kinh Hi nuốt miếng đồ ăn trong miệng, nhìn cậu ta, đang chờ cậu ta nói câu tiếp theo.
Chu Tự Nam nói: “Chuyện ngày sinh nhật Hứa Thanh tôi vẫn chưa nói xin lỗi cậu.”
Cô không ngờ cậu ta lại nhắc đến chuyện ngày hôm đó, có chút kinh ngạc.
“Đã qua rất lâu rồi, không cần xin lỗi, tôi biết lúc đó cậu say rồi.”
Chu Tự Nam: “Nói cho cùng thì lúc đó tôi đã không để ý đến cảm xúc của cậu trước mặt mọi người, là tôi không đúng. Nhưng Kinh Hi, những gì tôi nói hôm đó không hề bậy bạ.”
Tống Kinh Hi: “Cậu muốn ám chỉ điều gì?”
“Anh tôi gần đây đang bị người nhà giục kết hôn.”
“… Tôi biết, nhưng anh ấy sẽ không đồng ý.”
“Anh ấy không đồng ý.” Chu Tự Nam nói, “Nhưng ông nội có rất nhiều cách khiến anh ấy đồng ý.”
Tống Kinh Hi vốn đã khó chịu sẵn, bây giờ nghe thấy chuyện này lại càng mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì đây?”
“Anh ấy ở Thừa Phong có thể phát triển hay không đều do ông nội quyết định. Ông nội hy vọng anh ấy kết hôn với người ông ấy đã chấm, hơn nữa còn phải kết hôn trong vòng hai năm tới. Nếu anh trai làm trái ý ông ấy, tất nhiên phải trả giá đắt.”
Lúc nói ra những lời này, trong lòng Chu Tự Nam cũng đang khó chịu, nhưng cậu ta nghĩ mình không hề nói dối, cậu ta đang nói sự thật, cậu ta nói vậy là vì muốn tốt cho Tống Kinh Hi và anh trai, bọn họ rõ ràng là không hợp nhau.
Tống Kinh Hi nhìn cậu ta chằm chằm, nhếch khóe môi nói: “Chỉ yêu đương thôi mà, có đáng phải ép anh ấy đến vậy không?”
Chu Tự Nam thấp giọng nói: “Ông nội chỉ muốn anh ấy lựa chọn càng sớm càng tốt.”
——
Lời nói của Chu Tự Nam giống như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
Đêm đó Tống Kinh Hi không về nhà, ở lại ký túc xá qua đêm. Cô dùng lý do là trong giờ học giảng viên chia bài tập nhóm, cô cần thảo luận và hợp tác với các bạn cùng phòng.
Ban đêm, lúc cô nằm trên giường ký túc xá, có rất nhiều lần cảm thấy mình nên gọi điện thoại cho Chu Hoài Ngạn, hỏi xem ông nội anh có làm khó anh không.
Nhưng cô phát hiện mình không dám hỏi, bởi vì sợ nhận được câu trả lời khẳng định.
Khoảng cách tuổi tác dẫn đến một loạt vấn đề làm cho cô rất chán nản, dù có phủ nhận thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể nghĩ đến việc kết hôn ngay lúc này.
Cũng không thể thực hiện một bước nhảy vọt, trở thành một người trưởng thành chất lượng cao.
Cuối cùng, bởi vì cô biết rõ Chu Hoài Ngạn đã làm việc chăm chỉ liều mạng như thế nào, cho nên cô không muốn bởi vì cô mà anh xảy ra bất cứ chuyện gì.
Cô có hơi bối rối.
Sao tình yêu lại rắc rối thế nhỉ? Cô cứ tưởng chỉ cần Chu Hoài Ngạn thích cô, mà cô cũng thích anh là đủ rồi.
Đã hai ngày rồi Tống Kinh Hi không về nhà, Chu Hoài Ngạn gọi điện thoại cho cô, cô nói bài tập ở trường rất nhiều, không có thời gian về.
Nhưng trên thực tế thì nhiệm vụ nhóm đã hoàn thành ngay sau ngày hôm đó, chỉ là tâm trạng cô không được tốt nên muốn ở lại trường trốn tránh.
Hôm nay sau khi ăn cơm xong, cô ở trong ký túc xá làm bài tập, mạng trong ký túc xá hơi kém, cô kiểm tra thứ gì cũng lag cả buổi trời, trong lòng càng phiền não.
“Tớ đến thư viện đây.”
Đổng Trinh nhìn đồng hồ: “Giờ này muốn tìm được chỗ ngồi trong thư viện chắc không dễ đâu.”
Tống Kinh Hi thu dọn máy tính: “Vậy tớ qua quán cà phê đằng kia ngồi một lát, chứ mạng mẽo gì mà…”
“Được, vậy lúc nào về cậu mang cho tớ miếng bánh ngọt dâu tây của quán cà phê đó nhé.”
“Ừm.”
“Cảm ơn Kinh Hi~”
Tống Kinh Hi đi ra ngoài.
Quán cà phê vẫn còn chỗ trống, sau khi Tống Kinh Hi ngồi xuống, Ngụy Cảnh đi tới gọi cà phê cho cô.
Gọi xong, cậu có chút kinh ngạc nói: “Ngày mai cuối tuần mà cậu không về nhà à?”
Tống Kinh Hi: “Đang bận làm bài tập.”
Ngụy Cảnh nhìn màn hình máy tính của cô: “Thứ sáu tuần sau mới giao mà, đâu có vội.”
“À…ừm, nhưng mà tôi rảnh quá không có chuyện gì làm.”
Ngụy Cảnh nhận ra tâm trạng của cô không được tốt, cũng không quấy rầy cô nữa, một lát sau bưng cà phê cô gọi đến cho cô.
Trong quán cà phê có rất nhiều người đang học bài và đọc sách, Tống Kinh Hi tắt điện thoại di động, muốn nghiêm túc làm xong bài tập này.
Nhưng cô không được tập trung, cứ luôn thất thần.
Ngụy Cảnh đi ngang qua vài lần, cũng để ý thấy. Một tiếng sau cậu tan ca, sau khi thay đồng phục trong quán ra, cậu đi tới bàn của cô.
“Cậu làm xong chưa?”
Tống Kinh Hi ngẩng đầu nhìn cậu: “Chưa, vẫn còn một nửa.”
“Bài tập này hẳn là khá đơn giản…”
Vừa dứt lời đã bị Tống Kinh Hi nhìn chằm chằm, Ngụy Cảnh vội vàng nói: “Ý tôi là cậu đang có tâm sự đúng không? Thấy cậu cứ ngẩn người, nếu không đã làm xong bài tập này từ lâu rồi.”
Cô đỡ đầu, nhíu mày: “Đúng là có chút tâm sự.”
“Về anh ấy à?”
Tống Kinh Hi biết Ngụy Cảnh nói ai, cô gật đầu.
Ngụy Cảnh: “Hai người mới ở bên nhau không lâu mà… đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Chắc vì Ngụy Cảnh đã biết chuyện của cô và Chu Hoài Ngạn, cho nên Tống Kinh Hi có thể tâm sự với cậu một chút: “Có rất nhiều người cảm thấy tôi và anh ấy không hợp nhau.”
Ngụy Cảnh thoáng sửng sốt: “Có hợp hay không chỉ có hai người các cậu mới biết, nhưng đến cậu cũng cho là vậy sao?”
Tống Kinh Hi muốn nói là tôi đương nhiên không cho là vậy, nhưng giây tiếp theo, cô chợt nhận ra mình không thể nói nói dứt khoát như lúc đầu được. Cô dừng lại giây lát rồi nói: “Tôi ở bên anh ấy rất vui vẻ.”
Ngụy Cảnh: “Vui vẻ là được rồi. Hai người ở bên nhau chủ yếu là muốn được vui vẻ và hạnh phúc.”
“Đúng vậy.” Tống Kinh Hi ngả người ra sau, “Nhưng nếu niềm hạnh phúc này khiến anh ấy phải trả cái giá rất lớn, tôi cũng không biết phải làm thế nào mới ổn.”
Ngụy Cảnh không biết cụ thể cô muốn nói gì, nhưng hiếm khi thấy Tống Kinh Hi cau mày như vậy, cậu nghĩ chắc là việc này rất khó giải quyết.
“Ngụy Cảnh, tôi hỏi cậu nhé. Nếu là cậu thì cậu sẽ chọn người cậu thích hay là chọn tương lai tốt đẹp?”
Ngụy Cảnh không hề do dự nói: “Tôi sẽ chọn tương lai tốt đẹp.”
Tống Kinh Hi khẽ chớp mắt, ủ rũ: “Cũng đúng, người bình thường đều muốn chọn tương lai tốt đẹp.”
“Ừ… nhưng cũng chưa chắc.”
“Vậy mà cậu lại chọn nhanh như thế!”
Mặt Ngụy Cảnh lập tức đỏ bừng: “Bởi vì, bởi vì bây giờ tôi chưa thích ai cả, trong giai đoạn này tôi chỉ muốn tập trung học và kiếm tiền thôi.”
“Ý của cậu là, nếu cậu có cô gái cậu thích thì cậu sẽ chọn cô ấy?”
“Cái này…Tôi không biết, chắc là cũng sẽ không chọn.”
Có lẽ đã thật lòng coi Tống Kinh Hi là bạn, thế nên Ngụy Cảnh cũng không giấu diếm tham vọng của mình: “Đối với tôi sự nghiệp là quan trọng nhất.”
Tống Kinh Hi mím môi: “Ừ… Đối với ai mà chẳng quan trọng.”
Hai người ngồi trò chuyện một hồi lâu, Tống Kinh Hi tắt máy tính.
Ngụy Cảnh: “Cậu đi à?”
Tống Kinh Hi gật đầu: “Về ký túc xá, còn cậu?”
Ngụy Cảnh: “Tôi cũng về ký túc xá.”
“Vậy đi thôi.”
Ký túc xá nam và nữ ở cùng một hướng, hai người có thể cùng đi về.
Lúc Tống Kinh Hi đến quầy lễ tân mua bánh ngọt dâu tây đã hứa với Đổng Trinh, Ngụy Cảnh rất tự giác giúp cô xách túi đựng máy tính.
Sau khi mua xong, hai người cùng nhau ra khỏi cửa quán cà phê, nhưng vừa bước ra ngoài, bước chân của Tống Kinh Hi đã khựng lại. Cô nhìn thấy Chu Hoài Ngạn, anh đang đứng ở cách đó không xa, lặng lẽ nhìn cô.
Tống Kinh Hi không ngờ anh sẽ xuất hiện ở đây, cũng không biết anh đã ở đây bao lâu rồi.
Trong lúc cô sững sờ, Chu Hoài Ngạn đi tới.
Anh nhìn Ngụy Cảnh, vươn tay.
Ngụy Cảnh lập tức hiểu ý, đặt điện túi đựng máy tính vào tay anh.
“Đi thôi.”
Tống Kinh Hi: “Đi đâu…”
Chu Hoài Ngạn hờ hững nói: “Về nhà.”
Nói xong, anh cũng không chờ cô trả lời đã nắm chặt cổ tay cô.
“Chờ đã!” Tống Kinh Hi quay người đưa bánh ngọt cho Ngụy Cảnh, “Đưa cho Đổng Trinh giúp tôi.”
“Ồ, được!”
Ngụy Cảnh cứ thấy sợ sợ Chu Hoài Ngạn, nhanh chóng bỏ chạy mất dạng.
Chu Hoài Ngạn nhìn theo bóng lưng cậu, mặt lạnh như sương.
“Sao anh đến mà không nói với em một tiếng?” Tống Kinh Hi hỏi.
Chu Hoài Ngạn dời tầm mắt: “Em xem di động chưa?”
Lúc này Tống Kinh Hi mới nhớ ra ban nãy vì muốn tập trung làm bài tập nên cô đã tắt điện thoại: “À… em tắt tiếng.”
Anh không nói gì, kéo tay cô đi về phía cổng trường.
Bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ, nhưng trong đầu Tống Kinh Hi lúc này đang rất hỗn loạn, cũng không biết nên nói gì, cứ thế lặng lẽ đi theo anh ra khỏi trường, lên xe.
“Thứ Sáu em không về nhà, là vì ở cùng Ngụy Cảnh sao?”
Tống Kinh Hi giật mình: “Không phải, cậu ấy làm thêm ở quán cà phê, em chỉ tới đó làm bài tập thôi.”
Chu Hoài Ngạn cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nói chuyện với cô, nhưng trên thực tế trong lòng anh cũng không bình tĩnh nổi. Đã hai ngày rồi cô không về nhà, thứ Sáu cũng không định về, anh vốn tưởng cô bận làm bài tập nên mang chút đồ ăn đến cho cô, lúc đến dưới lầu ký túc xá, anh gọi cho cô vài cuộc điện thoại nhưng không có ai bắt máy.
Nếu không phải đúng lúc gặp được bạn cùng phòng của cô đi ra, anh sẽ không biết Tống Kinh Hi đang ở quán cà phê kia, cũng sẽ không nhìn thấy cảnh cô đang trò chuyện vui vẻ với Ngụy Cảnh.
Anh không nhắc đến đoạn tình cảm của cô và Ngụy Cảnh, nhưng không có nghĩa là anh thờ ơ không để ý!
“Em không muốn về.” Tống Kinh Hi nói.
Chu Hoài Ngạn nắm chặt tay lái: “Lý do.”
Tống Kinh Hi không đáp lại, có chút phiền não.
Chu Hoài Ngạn cũng mất bình tĩnh với cô: “Vậy là vừa rồi em có thật sự làm bài tập không? Em và Ngụy Cảnh nói chuyện lâu như thế, có chắc là chỉ đang thảo luận bài tập không?”
“Em đã nói không có chuyện gì với Ngụy Cảnh hết.”
“Vậy em nói rõ xem rốt cuộc em đang làm gì?!”
“Anh gào lên với em cái gì chứ!” Tống Kinh Hi buồn bực, cũng không biết nên trút vào ai, cuối cùng không nhịn được nói, “Anh nói về bản thân mình trước đi, Chu Hoài Ngạn, ông nội anh có phải đang gây áp lực cho anh không?”
Chu Hoài Ngạn cau mày: “Ai nói cho em biết?”
“Anh cứ nói là đúng hay không!”
“Tự Nam?” Chu Hoài Ngạn cũng không cần cô trả lời, chuyện này ngoại trừ cậu ta ra thì cũng không ai biết, “Lúc trước anh đã nói rồi, việc này anh sẽ tự giải quyết, không cần em phải bận tâm đ ến những chuyện này. Đây có phải là lý do hai ngày nay em không về nhà không?”
“Sao em lại không cần bận tâm đ ến những chuyện này? Đây cũng là chuyện của em mà?” Mắt Tống Kinh Hi nhanh chóng đỏ lên, cô đã kìm nén nhiều ngày, rất khó chịu, “Vậy ra đây là sự thật đúng không? Vì em mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh?”
Chu Hoài Ngạn: “Không hề, em đừng suy nghĩ nhiều.”
“Rõ ràng là như vậy!” Tống Kinh Hi có chút suy sụp, “Chúng ta thật sự không hợp nhau, bây giờ em không thể kết hôn với anh, cũng không giúp được gì cho anh, không chỉ có như thế mà em còn liên lụy đến anh, em không muốn như vậy! Em không muốn yêu đương như vậy! Chúng ta không hợp nhau ——”
“Tống Kinh Hi!” Chu Hoài Ngạn đột nhiên ngắt lời cô, “Không được nói như thế nữa!”
Cô quay sang nhìn anh: “Nhưng rõ ràng là như thế, hiện thực chính là như thế! Hay là, chúng ta đừng yêu nữa.”