Chương 15: [Háo sắc]
“Trần Mục Phi, cậu ra đây để trốn rượu đúng không!”
Lúc này lại có một người đàn ông khác đi ra, nhất quyết muốn kéo anh ta vào trong.
Trần Mục Phi nói: “Trốn rượu gì chứ, tôi đang nói chuyện với em gái, OK?”
“Cậu bớt lấy em gái ra làm bia đỡ đạn đi! Thế này vậy, em gái, em vào trong chơi luôn đi, bọn anh sẽ chơi với em.”
Bọn họ đều là bạn bè của Chu Hoài Ngạn, sẽ không có ác ý gì với cô, cho nên Tống Kinh Hi cũng không đề phòng gì mà đi theo vào trong.
“Em gái, ngồi xuống đây nào, em muốn chơi trò gì bọn anh cũng tiếp được.” Chỗ này là khu vực giải trí trong phòng bao, muốn chơi bài gì hay xúc xắc đều có.
Trước đây Tống Kinh Hi và các bạn cùng lớp đến KTV đã từng chơi qua các trò tương tự, dù sao cô cũng đang rảnh rỗi, bèn nói: “Đoán xúc xắc đi ạ, trò này em biết chơi.”
“Được, trò này tôi cũng biết chơi.” Trần Mục Phi hăng hái bừng bừng ngồi xuống, “Tôi cũng chơi, tôi cũng chơi.”
Một bàn tính cả Tống Kinh Hi là năm người, Điền Viện cũng có mặt ở đây, còn tình cờ ngồi bên cạnh cô. Sau khi thấy cô qua đây, cô ta đưa cho cô ly nước.
“Chị nhớ em tên là Kinh Hi.”
Tống Kinh Hi khẽ đáp lại một tiếng, nhận lấy ly nước: “Cảm ơn chị.”
Điền Viện nghiêng đầu nhìn cô, nụ cười dưới lớp trang điểm tinh xảo trông vô cùng tiêu chuẩn: “Chị chân thành xin lỗi chuyện lần trước nhé, sau khi đi ra ngoài Hoài Ngạn có nói cho chị biết em là cô em gái được người lớn trong nhà nhờ anh ấy chăm sóc, hiện tại đang ở tạm nhà anh ấy, là chị đã hiểu lầm.”
“Không cần xin lỗi, chị hiểu lầm cũng bình thường thôi.”
Điền Viện thoáng sửng sốt, đang cảm thấy câu này có chút kỳ lạ thì cô bé bên cạnh lại nở nụ cười: “Ý em là đáng ra em nên giải thích kịp thời chuyện đã khuya rồi mà em vẫn còn xuất hiện ở đó.”
Cô gái mỉm cười vô hại, nhìn ở khoảng cách gần như vậy mới thấy được rõ vẻ ngây ngô non nớt hiện lên trên gương mặt.
Có điều cũng chỉ là một cô bé mười sáu mười bảy tuổi mà thôi.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Điền Viện nhanh chóng tiêu tan, cô ta nhếch môi nói với cô: “Em có muốn ăn gì nữa không? Anh trai em bận quá nên chắc quên chăm sóc em rồi, em có cần gì thì cứ nói với chị nhé.”
Tống Kinh Hi uống một ngụm nước ấm, ánh mắt xuyên qua vách ly thủy tinh rơi vào gương mặt cô ta, nụ cười nhạt dần: “Không cần, cảm ơn chị.”
“Chuẩn bị xong cả chưa, chúng ta bắt đầu thôi nào.” Trò chơi bắt đầu, Trần Mục Phi phân phát xúc xắc xong lại nói, “Em gái chơi trước đi, theo chiều kim đồng hồ.”
Quy tắc trò chơi này cũng đơn giản, đó là đánh lừa người khác về con số trong tay mình và số lượng mà mình có, đồng thời cũng phải suy đoán con số trong tay người khác.
Tống Kinh Hi đã từng chơi trò này, thế nên hai ván đầu tiên diễn ra khá suôn sẻ, cô đều thắng ở cả lượt đi lẫn lượt về. Trần Mục Phi là người thua trong cả hai ván chơi, bị những người khác phạt uống hai ly rượu vang thật đầy.
Tính tình Trần Mục Phi cởi mở hơn Chu Hoài Ngạn nhiều, uống hai ly rượu cũng có thể nói đùa không ít. Tống Kinh Hi ở bên cạnh vui vẻ theo dõi, đến ván thứ ba thì bản thân sập hố.
“Thua rồi! Em gái thua rồi! Nên phạt em gái thế nào đây?”
Trần Mục Phi nói: “Định chơi thật với cô bé à, các cậu có cần mặt mũi nữa không đấy?”
“Chỉ uống chút rượu thôi mà, đâu có sao. Chẳng phải hồi học cấp ba các cậu cũng uống say mèm đó ư?”
Trần Mục Phi thầm nghĩ quả đúng là như vậy, anh ta quay đầu nhìn Tống Kinh Hi: “Vậy em gái, em có uống được không?”
Tống Kinh Hi đã từng nếm thử rượu, nhưng cô cảm thấy khá khó uống nên chưa bao giờ hứng thú với thứ đó. Nhưng bây giờ thấy mọi người chơi thua đều uống rượu, tới lượt cô chơi thua thì cũng nên uống rượu, bèn dứt khoát nói: “Không sao, em uống được, chỉ một ly thôi mà.”
Trần Mục Phi nói: “Như vậy đi, em gái vẫn còn con nít, giảm lượng rượu xuống còn nửa ly thôi, nửa ly là đủ rồi.”
Trong nhóm bạn bè của Chu Hoài Ngạn, Tống Kinh Hi không muốn nghe nhất là từ ‘con nít’ này, cô cau mày nói: “Con nít gì chứ, em đâu còn là con nít nữa. Một ly đầy em cũng uống được, không sao cả.”
“Ơ, được đấy nhỉ, anh thích kiểu em gái như vậy.” Người ngồi đối diện không ngại chuyện náo nhiệt, lập tức rót cho Tống Kinh Hi một ly.
Tống Kinh Hi cũng không do dự, cầm lên chuẩn bị uống, nhưng cánh môi vừa mới đụng vào thành ly thì ly rượu trong tay đã bị một bàn tay phía sau rút đi.
Tống Kinh Hi sửng sốt, quay đầu lại thì thấy Chu Hoài Ngạn đã hơi nghiêm mặt.
“Ai cho em uống rượu?”
Mọi người lập tức yên lặng, bọn họ đều quen thuộc với Chu Hoài Ngạn, lúc anh đã nghiêm lên thì không có ai dám trêu vào anh.
Tống Kinh Hi lại không có mắt nhìn, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Em thua trò chơi, đương nhiên phải uống rượu rồi.”
Chu Hoài Ngạn cau mày, lấy ly rượu ra không cho cô đụng vào: “Không được uống, cũng đừng chơi nữa, ra đây với anh.”
“Nhưng em mới chơi được một lát mà.”
“Tống Kinh Hi.” Anh trầm giọng gọi tên cô.
Tống Kinh Hi nghe thấy giọng điệu này của anh thì cũng không dám gây sự nữa, cô khịt mũi lẩm bẩm: “Em chơi thua mà anh bảo em đi thì có khác gì gian lận. Anh như thế gọi là chơi không đẹp!”
Chu Hoài Ngạn thấy cô không nhúc nhích thì thẳng thừng nắm lấy cánh tay cô kéo cô lên: “Lảm nhảm cái gì đấy, đứng lên.”
Mấy người có mặt ở đó nhìn thấy vẻ mặt không vui của Tống Kinh Hi thì mạnh dạn lên tiếng khuyên nhủ: “Aiza không sao đâu, chỉ một ly rượu thôi mà. Hoài Ngạn, cậu để cô bé chơi đi.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Điền Viện nhìn Chu Hoài Ngạn, nói: “Hay là như vậy đi, em gái chơi thua thì uống nước ngọt là được rồi.”
Trần Mục Phi: “Đúng đúng đúng, được đấy.”
Thật ra Tống Kinh Hi không chỉ muốn chơi trò chơi mà còn muốn tiếp xúc với Điền Viện, cô muốn nhìn xem cô ta là người như thế nào, cho nên nghe vậy thì muốn ngồi xuống, kết quả lại bị Chu Hoài Ngạn túm được.
“Cũng muộn rồi, các cậu chơi đi, tôi đưa con bé về trước.”
Nói xong cũng không đợi những người khác có phản ứng, anh đã kéo Tống Kinh Hi rời đi.
Trong phòng bao im lặng vài giây, mọi người liếc mắt nhìn nhau.
“Tôi như thấy được cảnh Hoài Ngạn chăm con vậy… Nghiêm khắc quá đi mất, uống có chút rượu cũng không được.”
“Thôi bỏ đi, hôm nay cậu ấy uống cũng khá nhiều rồi, hay là đưa cậu ấy về đã?” Một bên khác, người bạn vừa mới uống rượu với Chu Hoài Ngạn lên tiếng.
“Hôm nay cậu ấy có dẫn theo tài xế mà, không sao đâu.”
“Ồ ồ.”
“Chậc, dù uống say cũng đâu thể hung dữ với em gái như thế, em gái đáng yêu biết bao!”
Trần Mục Phi nói: “Tôi thấy rõ ràng là cưng chiều, sợ cô bé học xấu theo các cậu!”
“Ơ kìa, cậu nói bậy bạ gì vậy, chúng tôi đều là người tốt, sao có thể để cho em gái học xấu được?”
Mọi người cười vang vui vẻ, Điền Viện lại nhìn về phía cửa, ánh mắt hơi lóe lên.
“Mục Phi.”
“Hả?”
Điền Viện ra vẻ thuận miệng hỏi: “Cô bé này là con của họ hàng nào của Hoài Ngạn?”
Trần Mục Phi thoáng khựng lại vài giây, bối rối nói: “Nhà họ Chu nhiều thân thích lắm, tôi cũng quên hỏi chuyện này.”
Lão Dương tài xế nhận được điện thoại thì lập tức lái xe đến cửa chờ, khoảng năm đến sáu phút sau, ông ấy nhìn thấy sếp đi ra khỏi cửa, bên cạnh còn có cô Tống.
Ông ấy vội vàng xuống xe, vòng qua đầu xe mở cửa ghế sau ra.
“Cứ đi như thế thật ạ? Đây không phải là tiệc mừng công của Trần Mục Phi sao, anh đi rồi sẽ không có việc gì chứ?”
Chu Hoài Ngạn thân cao chân dài, một bước của anh bằng hai bước của cô. Tống Kinh Hi đi nhanh vài bước đuổi theo anh, kéo phần áo trên khuỷu tay anh: “Chu Hoài Ngạn, anh không cần vội đưa em về đâu, em không chơi nữa là được mà.”
Anh không để ý đến cô, khom lưng ngồi vào trong xe, Tống Kinh Hi đành phải im lặng ngồi vào theo.
Tài xế đóng cửa xe cho bọn họ rồi trở lại vị trí lái.
Chu Hoài Ngạn: “Về Thiên Lang.”
Lão Dương: “Vâng, sếp Chu.”
Xe hòa vào đường lớn, xuyên qua đường phố náo nhiệt về đêm.
Chu Hoài Ngạn tựa lưng vào ghế, đầu hơi ngửa ra sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tống Kinh Hi ngồi im một lúc lâu cũng không thấy anh nói chuyện, bèn đưa tay kéo quần áo của anh: “Chu Hoài Ngạn, anh giận à? Anh đừng giận mà, không phải em đã nghỉ chơi rồi sao?”
Anh vẫn không để ý đến cô, giống như đang ngủ vậy.
Tống Kinh Hi hoài nghi, nghiêng người lại gần đánh giá anh kỹ hơn.
“Sau này ở bên ngoài đừng tùy tiện uống rượu.” Ngay lúc Tống Kinh Hi cho rằng anh đã ngủ say thì khóe mắt của anh hơi nhướng lên, liếc nhìn cô.
Thùng xe vốn đã chật hẹp, cô còn lại gần anh. Đột nhiên đối diện với tầm mắt của anh, cô chợt cảm thấy trong đôi mắt anh như ngập đầy một vũng rượu đỏ đậm, chóp mũi của cô cũng chạm vào mùi rượu thoang thoảng.
“Cũng đâu tùy tiện gì…” Tống Kinh Hi bất giác nắm lấy ghế xe: “Không phải đều là bạn của anh sao?”
“Vậy cũng không được uống.”
Tống Kinh Hi: “…”
“Nghe rõ chưa?”
Rượu làm cho người ta choáng váng.
Tống Kinh Hi đành đầu hàng dưới ánh mắt của anh: “Em biết rồi biết rồi, không cho em uống mà bản thân anh lại uống nhiều như vậy….”
Câu hờn dỗi cuối cùng được nói rất nhỏ, có lẽ anh không nghe thấy. Bởi vì anh lại nhắm mắt lại, không nói lời nào.
Hơn bốn mươi phút sau, xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm của Thiên Lang.
Lão Dương dừng xe, nhìn qua kính chiếu hậu: “Sếp Chu, tới rồi.”
Người phía sau không đáp lại ngay, tài xế biết hôm nay anh đã uống hơi nhiều. Tác dụng chậm của rượu sau khi nghỉ ngơi một giấc ngắn ngủi sẽ càng mãnh liệt hơn, chóng mặt buồn ngủ là chuyện bình thường.
Lão Dương không dám gọi nữa, nhìn sang cô gái bên cạnh: “Cô Tống…”
Tống Kinh Hi hiểu ý, vỗ nhẹ Chu Hoài Ngạn: “Anh, chúng ta về đến nhà rồi.”
Chu Hoài Ngạn có phản ứng, nhướng mắt nhìn cô.
Lão Dương thấy anh đã tỉnh thì vội vàng xuống xe hỗ trợ mở cửa, đỡ anh bước xuống.
“Sếp Chu, cậu cẩn thận một chút.” Lão Dương đỡ anh vào thang máy.
Chu Hoài Ngạn ừ một tiếng, sau khi vào thang máy thì tựa vào tường, hơi cụp mắt xuống.
Tống Kinh Hi ngước mắt nhìn anh, châm chọc: “Vừa rồi lúc ra ngoài anh ấy đi nhanh lắm, cháu còn tưởng anh ấy không say đến vậy chứ.”
Lão Dương nói: “Có một số loại rượu tác dụng chậm rất mạnh.”
“Ồ… vậy anh ấy có hay uống say thế này không ạ?”
Lão Dương cười cười: “Theo tôi biết thì rất ít, có thể là đi với bạn bè nên mới uống nhiều như thế.”
Đinh, thang máy tới nơi.
Lão Dương đỡ người tới cửa, bởi vì Chu Hoài Ngạn không thích người ngoài tùy ý ra vào nhà nên ông ấy cũng kịp thời dừng lại, không định theo vào nữa.
Tống Kinh Hi ngoái đầu nói: “Tiếp theo để cháu đỡ cho, chú Dương, chú cứ về đi ạ.”
Chu Hoài Ngạn có thể tự đi được, chỉ là đứng không vững lắm thôi, hơn nữa bây giờ đã đưa anh đến tận cửa, lão Dương đương nhiên cũng yên tâm hơn: “Được, vậy tôi đi trước nhé cô Tống.”
“Vâng ạ, chú vất vả rồi.”
Đèn cảm ứng ở cửa ra vào sáng lên, Tống Kinh Hi quay đầu nắm lấy cánh tay Chu Hoài Ngạn, kéo anh đi vào trong.
“Đi nào sếp Chu, có thể lên giường ngủ rồi.”
Tống Kinh Hi cảm thấy Chu Hoài Ngạn hiện tại đã nửa tỉnh nửa mê, cũng lười phản ứng nhiều với cô, vì thế cô tự trở tay đóng cửa lại, dùng sức đỡ anh vào bên trong.
Sau khi thay giày, một tay cô nắm lấy cánh tay anh, một tay muốn ấn đèn trong phòng khách. Nào ngờ một giây sau, Chu Hoài đột nhiên mất thăng bằng, nghiêng sang một bên.
Tống Kinh Hi hoảng sợ, lập tức rụt tay lại đỡ anh.
Nhưng anh nặng hơn cô tưởng tượng rất nhiều, dù cô có dùng cả hai tay cũng không đỡ được anh, ngược lại còn bị trọng lượng và quán tính đẩy về phía sau, lưng và gáy đập thẳng vào tường.
“A——
Đèn trong nhà vẫn chưa bật lên, trên đỉnh đầu chỉ có ngọn đèn cảm ứng, Tống Kinh Hi kêu lên một tiếng. Lúc cô ngước mắt lên lần nữa, trước mắt cô đã là lồ ng ngực ấm áp, vải áo sơ mi cọ xát vào chóp mũi. Cô ngửi được một mùi hương rất nhẹ, cũng rất nhạt, nhưng lại khiến trái tim đập thình thịch không kiểm soát, chẳng mấy chốc mùi hương đó đã vây quanh cô.
Là vòng tay của Chu Hoài Ngạn.
Tống Kinh Hi nhận ra điều này, lỗ tai lập tức nóng lên, cô có thể cảm giác được nhịp tim của mình còn nhanh hơn cả nhịp tim của anh, mạnh mẽ như muốn nhảy ra ngoài.
“Xin lỗi…” Chu Hoài Ngạn dường như đã ý thức được gì đó, trong men say chếnh choáng anh giơ tay chống lên vách tường, khàn giọng hỏi: “Em có bị thương không?”
Tống Kinh Hi nói không nên lời, tay của cô vẫn đang nắm chặt quần áo bên hông anh, cảm nhận được hơi thở nóng rực nhẹ nhàng lướt qua gò má mình, một cảm giác tê dại không thể cưỡng lại nhanh chóng dâng lên từ xương cụt, xa lạ mà k1ch thích.
“Hửm?”
Tống Kinh Hi: “…Không có.”
Cô nhẹ nhàng thở ra, tạm dừng giây lát rồi mạnh dạn dùng một tay vịn lấy eo anh. Dưới lớp vải sơ mi là vòng eo gầy gò, nóng bỏng và mạnh mẽ.
“Anh đi từ từ thôi, em, em đưa anh về phòng.”
Chu Hoài Ngạn có chút bối rối, nghe cô nói không sao mới thở phào nhẹ nhõm, say rượu đêm làm cho anh không có cách nào để ý được nhiều thứ, cứ thế mượn lực của cô để cô dẫn mình về phòng.
Ở lại đây đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên Tống Kinh Hi đến phòng Chu Hoài Ngạn.
Màu sắc chủ đạo là màu nâu sẫm, điểm nhấn là màu đen và màu be, giữa phòng kê một chiếc giường rộng hai mét, bên phải là phòng thay đồ với hàng lang ngắn, bên trái là cửa sổ thủy tinh sát đất và một chiếc sô pha mềm mại thoải mái….
Không có bàn và sách, xem ra phòng ngủ và phòng làm việc rất tách biệt.
Sau khi nhìn lướt qua vài lần, Tống Kinh Hi kéo anh đến bên giường.
Chu Hoài Ngạn buông cô ra, tự mình nằm xuống giường, một tay anh đặt nhẹ lên trán, mắt cũng không mở ra.
Cảm giác được cánh tay đau nhức, Tống Kinh Hi lắc lắc tay, cụp mắt nhìn anh một lúc rồi quay đầu chạy vào phòng bếp rót một ly nước ấm, sau đó trở lại bên giường.
“Anh, em để nước ở đầu giường nhé, lát nữa anh khát thì chỉ cần đưa tay ra là được.”
Không có ai trả lời cô.
Tống Kinh Hi lại dời thùng rác sang bên cạnh anh: “Nếu anh muốn nôn thì nôn vào đây.”
Vẫn không có ai trả lời cô, xem ra về đến nơi quen thuộc là anh ngủ ngay. Chỉ là dáng ngủ không được thoải mái lắm, lông mày vẫn cau lại…
Tống Kinh Hi nhìn quần áo của anh, cảm thấy mặc áo sơ mi đi ngủ hình như không được thoải mái lắm.
“Hay là em giúp anh c ởi đồ ra nhé?”
Chu Hoài Ngạn đương nhiên sẽ không trả lời cô, Tống Kinh Hi có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, nhưng do dự một lúc cô vẫn tiến lại gần, ngồi xuống bên giường.
Cúc áo sơ mi của anh vốn đã cởi ra hai cái, cô giơ tay nắm lấy cúc áo thứ ba, cởi nó ra trong tiếng tim đập liên hồi….
Cổ áo lại phanh ra thêm một đoạn, trên nền vải màu đen, da thịt trắng lạnh của anh chợt trở nên chói mắt.
Tống Kinh Hi như ngừng thở, không dám động đậy nữa, cô chỉ nhẩm đi nhẩm lại trong lòng rằng mình đang giúp anh dễ chịu hơn một chút, mình không hề có suy nghĩ xấu xa nào khác.
Sau khi thở hắt ra một hơi, tầm mắt của cô lại dời xuống dưới, nhìn thấy còn mấy chiếc cúc nữa chưa được cởi, dưới những chiếc cúc đó là đuôi áo sơ mi bị nhét vào trong quần âu.
Phải rồi, còn quần nữa.
Ánh mắt Tống Kinh Hi rơi vào cạp quần của anh, chiếc thắt lưng màu đen khiêm tốn như ẩn trong chiếc quần âu thẳng tắp vừa vặn.
C ởi thắt lưng ra sẽ thoải mái hơn đúng không nhỉ?
Tầm mắt của cô lại vô thức dời xuống một tấc nữa, chờ đến khi ý thức được mình đang nhìn thứ gì, hô hấp của cô như ngừng lại. Cô lập tức đứng dậy khỏi giường, lật đật kéo chăn ở bên cạnh sang phủ kín cả người anh lại!
“Em đi trước đây, anh ngủ đi! Ngủ ngon!”
Tống Kinh Hi chạy một mạch về phòng mình, trước khi nhào lên giường còn không quên đá đôi dép lê ra, hai chiếc dép lê bay tứ tung, ngã chổng vó mỗi hướng một chiếc, còn cô thì ngã nhào vào trong giường.
“Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp! Mày là đồ háo s@c sao Tống Kinh Hi!!!”
Dừng lại hai giây, cô nhìn trần nhà rồi nuốt một ngụm nước miếng: “Đúng vậy, mày chính là đồ háo s@c.”
——
Sau khi thích một người, ta không chỉ muốn có được trái tim của người đó mà còn muốn có được thể xác của họ.
Hứa Thanh nói, chuyện này có thể hiểu được.
“Cũng giống như tớ thích Lục Thương vậy, tớ ảo tưởng sẽ có một ngày nào đó tớ được ở bên anh ấy, trói anh ấy trong phòng, ba ngày ba đêm không ra khỏi cửa!”
Lục Thương là một diễn viên, gần đây anh ta đang đóng một bộ phim truyền hình khiến Hứa Thanh rất mê, ngay cả hình nền điện thoại di động cũng đổi thành hình anh ta.
Tống Kinh Hi chống cằm: “Vậy là việc tớ muốn c ởi quần của Chu Hoài Ngạn cũng không có gì là lạ đúng không?”
“Ừm…Hả, c ởi quần?”
Tống Kinh Hi nghẹn lời: “À tớ nói nhầm, ý tớ là c ởi quần áo.”
Hứa Thanh: “Không có gì khác biệt…. Chỉ có thể nói rằng cậu rất can đảm, đã tơ tưởng đến anh ấy thì cũng thôi, vậy mà còn dám giở trò nữa. Đại tiểu thư của tớ ơi, tớ chịu thua cậu luôn rồi đấy.”
“Đừng nói lung tung, cuối cùng tớ cũng đâu có làm gì. Anh ấy uống say nên tớ chăm sóc anh ấy một tí thì có làm sao.”
“Không sao không sao…” Hứa Thanh tới gần cô, nhỏ giọng hỏi, “Vậy hôm qua cậu đến đó có nhìn thấy người tên Điền Viện kia không?”
“Có thấy.”
“Cảm giác thế nào?”
Nhắc tới chuyện này Tống Kinh Hi lại có chút u sầu.
Bởi vì đêm qua sau khi tiếp xúc ngắn ngủi, cô cảm thấy Điền Viện thật sự là một người phụ nữ rất ưu tú, khi còn là sinh viên cô ta có thành tích học tập rất tốt, còn học cùng trường với Chu Hoài Ngạn, sau khi tốt nghiệp lại có sự nghiệp thành công.
Xét về ngoại hình thì cô ta cũng không hề kém cạnh ai, nhưng giữa công việc và mỹ nhân, Chu Hoài Ngạn lại không chút do dự lựa chọn công việc. Điều này khiến cô cảm thấy Chu Hoài Ngạn yêu cầu rất cao.
“Tớ nghĩ tớ muốn thi vào một trường đại học tốt.”
“Hả?” Hứa Thanh đâu ngờ được mạch não của đại tiểu thư lại đột nhiên chuyển đến vấn đề này: “Là sao?”
Tống Kinh Hi nói: “Bọn họ đều có thể vào được đại học Minh Hải, tại sao tớ không thể vào được.”
Đại học Minh Hải là trường đại học trọng điểm của thành phố Minh Hải, cũng là một trong những trường đại học tốt nhất cả nước. Dựa theo thành tích hiện tại của Tống Kinh Hi, để vào được ngôi trường này vẫn còn một chặng đường khá dài.
Hứa Thanh: “Bọn họ… ý cậu là Điền Viện? Cậu đang so sánh với chị ấy sao?”
“Không phải tớ so sánh với chị ấy.” Cô Tống lười biếng nói, “Tớ đang đuổi theo bước chân Chu Hoài Ngạn.”
Một khi đã hạ quyết tâm thì nghị lực của Tống Kinh Hi cũng không phải dạng đùa.
Hơn nữa, cô vốn là người có đầu óc thông minh, nâng cao thành tích là chuyện không thành vấn đề.
Thế là sau khi chăm chỉ học tập suốt một tháng, cô đã thực sự đạt được điểm cao trong kỳ thi cuối kỳ, từ hạng mười ba trong lớp lên hạng bảy trong lớp.
Ngày nhận được thông tin kết quả, cô không thèm nghĩ ngợi gì nữa, nhảy ra khỏi phòng chạy thẳng đến phòng sách tìm Chu Hoài Ngạn để vòi tiền.
Kết quả Chu Hoài Ngạn không có ở trong phòng sách, cô nhìn quanh một vòng, cuối cùng chạy đến phòng ngủ của anh. Cửa phòng ngủ khép hờ không đóng chặt, sau khi gõ cửa cô nghe được tiếng vang bên trong, bèn thò đầu vào.
“Chu Hoài Ngạn, anh mau ra xem phiếu điểm của em đi!”
Chu Hoài Ngạn vẫn chưa nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng thì đi ra từ phòng thay đồ bên cạnh. Lúc này anh đang mặc áo sơ mi, hàng cúc trên áo chỉ còn một cái là chưa cài, anh vừa cài vừa nói: “Mới đó mà đã có điểm thi rồi sao?”
Tống Kinh Hi vừa nhìn thấy áo sơ mi của anh chưa cài xong là lại nhớ tới cái đêm anh uống say, ánh mắt cô hơi khựng lại, lặng lẽ chuyển sang mặt anh.
“Đúng vậy, có điểm rồi, anh có muốn xem không?”
Chiếc cúc cuối cùng đã được cài xong, cổ áo sơ mi ôm sát vào sườn cổ anh, Tống Kinh Hi tựa vào cạnh cửa, đưa di động vào: “Thưởng cho em đi.”
Chu Hoài Ngạn nhận lấy điện thoại của cô, liếc xem kết quả.
Đứng hạng thứ bảy trong lớp, điểm số cũng tăng lên không ít, thật đúng là có tiến bộ.
“Cho em thêm tiền tiêu vặt.”
“Không được.”
“Em còn chưa hài lòng sao?”
Tống Kinh Hi vuốt mái tóc dài, ra vẻ khinh thường nói: “Đây là sự tiến bộ trong kỳ thi cuối kỳ chứ không phải là sự tiến bộ trong kỳ thi nhỏ bình thường, thế nên chỉ cho thêm tiền tiêu vặt thôi không đủ, anh còn phải mua quần áo và túi xách cho em nữa.”
Chu Hoài Ngạn trả lại di động cho cô, xoay người trở về phòng thay đồ, từ trong ngăn kéo rút ra một cái cà vạt rồi nhìn vào gương thắt nút.
“Sao anh lại giả vờ như không nghe thấy gì? Anh, em không có quần áo mùa thu để mặc.” Tống Kinh Hi thấy anh không để ý tới mình thì bước thẳng vào phòng, đi tới bên cạnh anh: “Anh có nghe thấy không?”
“Vừa mới nghỉ hè mà, mùa thu ở đâu ra?”
Cà vạt lướt qua đầu ngón tay anh, xuyên qua rồi thắt chặt thành nút.
Cực kỳ gọn gàng.
Tống Kinh Hi bình tĩnh nhìn chằm chằm tay anh trong gương: “…Nhưng bây giờ người ta đã bắt đầu trưng mẫu mới rồi.”
“Em nhất định phải bắt trend mới chịu à?”
“Em chỉ là muốn tận dụng cơ hội thi cuối kỳ này thôi.”
Chu Hoài Ngạn nghiêng đầu qua, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Sao vậy, chẳng lẽ anh hà khắc tới nỗi không sắm cho em quần áo mùa thu?”
“Không phải, anh tốt bụng như thế, đương nhiên sẽ mua cho em rồi.” Tống Kinh Hi dời tầm mắt, bắt đầu nịnh nọt: “Nhưng em muốn mua bây giờ cơ. Lúc trước anh đã nói rồi mà, em thi xong anh sẽ thưởng cho em, không thể nuốt lời được.”
“Được rồi.” Chu Hoài Ngạn đẩy người ra, kéo một ngăn kéo khác ra chọn một trong những chiếc đồng hồ đeo tay thường dùng: “Em ra ngoài trước đi.”
“Vậy khi nào chúng ta đi ạ?”
“Ngày mai anh sẽ bảo Tiểu Trần đi với em.”
“Tiểu Trần? Anh ấy là đàn ông thì biết gì chứ.”
“Vậy anh không phải đàn ông à? Lúc trước em cũng đi cùng cậu ấy mà?” Chu Hoài Ngạn nói, “Em mua đồ theo sở thích của em, là nam hay nữ đi cùng em thì cũng đâu có ảnh hưởng gì tới em?”
Đúng là không ảnh hưởng, nhưng trong lòng cô chỉ muốn anh đi cùng, muốn được ở bên anh.
Tống Kinh Hi hừ khẽ: “Em với Tiểu Trần đâu có thân thiết, cùng nhau đi mua sắm thật sự kỳ lắm, cũng không có ai trò chuyện với em.”
Chu Hoài Ngạn đã sửa soạn xong, anh đi ra cửa, thuận tiện cũng kéo cô ra khỏi phòng. Thấy cô mất hứng bèn sửa lời lại: “Gọi bạn gái của em đi cùng đi, anh sẽ bảo Tiểu Trần lái xe đưa đón các em.”
“Nói tới nói lui thì bản thân anh vẫn không có thời gian.” Tống Kinh Hi trừng mắt nhìn anh, “Vậy anh cẩn thận đấy, coi chừng em quẹt cháy thẻ của anh!”
Chu Hoài Ngạn đưa tay xoa đầu cô, nửa buồn cười nửa dung túng nói: “Nói cứ như có anh đi cùng thì em sẽ nương tay vậy.”
Lúc này lại có một người đàn ông khác đi ra, nhất quyết muốn kéo anh ta vào trong.
Trần Mục Phi nói: “Trốn rượu gì chứ, tôi đang nói chuyện với em gái, OK?”
“Cậu bớt lấy em gái ra làm bia đỡ đạn đi! Thế này vậy, em gái, em vào trong chơi luôn đi, bọn anh sẽ chơi với em.”
Bọn họ đều là bạn bè của Chu Hoài Ngạn, sẽ không có ác ý gì với cô, cho nên Tống Kinh Hi cũng không đề phòng gì mà đi theo vào trong.
“Em gái, ngồi xuống đây nào, em muốn chơi trò gì bọn anh cũng tiếp được.” Chỗ này là khu vực giải trí trong phòng bao, muốn chơi bài gì hay xúc xắc đều có.
Trước đây Tống Kinh Hi và các bạn cùng lớp đến KTV đã từng chơi qua các trò tương tự, dù sao cô cũng đang rảnh rỗi, bèn nói: “Đoán xúc xắc đi ạ, trò này em biết chơi.”
“Được, trò này tôi cũng biết chơi.” Trần Mục Phi hăng hái bừng bừng ngồi xuống, “Tôi cũng chơi, tôi cũng chơi.”
Một bàn tính cả Tống Kinh Hi là năm người, Điền Viện cũng có mặt ở đây, còn tình cờ ngồi bên cạnh cô. Sau khi thấy cô qua đây, cô ta đưa cho cô ly nước.
“Chị nhớ em tên là Kinh Hi.”
Tống Kinh Hi khẽ đáp lại một tiếng, nhận lấy ly nước: “Cảm ơn chị.”
Điền Viện nghiêng đầu nhìn cô, nụ cười dưới lớp trang điểm tinh xảo trông vô cùng tiêu chuẩn: “Chị chân thành xin lỗi chuyện lần trước nhé, sau khi đi ra ngoài Hoài Ngạn có nói cho chị biết em là cô em gái được người lớn trong nhà nhờ anh ấy chăm sóc, hiện tại đang ở tạm nhà anh ấy, là chị đã hiểu lầm.”
“Không cần xin lỗi, chị hiểu lầm cũng bình thường thôi.”
Điền Viện thoáng sửng sốt, đang cảm thấy câu này có chút kỳ lạ thì cô bé bên cạnh lại nở nụ cười: “Ý em là đáng ra em nên giải thích kịp thời chuyện đã khuya rồi mà em vẫn còn xuất hiện ở đó.”
Cô gái mỉm cười vô hại, nhìn ở khoảng cách gần như vậy mới thấy được rõ vẻ ngây ngô non nớt hiện lên trên gương mặt.
Có điều cũng chỉ là một cô bé mười sáu mười bảy tuổi mà thôi.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Điền Viện nhanh chóng tiêu tan, cô ta nhếch môi nói với cô: “Em có muốn ăn gì nữa không? Anh trai em bận quá nên chắc quên chăm sóc em rồi, em có cần gì thì cứ nói với chị nhé.”
Tống Kinh Hi uống một ngụm nước ấm, ánh mắt xuyên qua vách ly thủy tinh rơi vào gương mặt cô ta, nụ cười nhạt dần: “Không cần, cảm ơn chị.”
“Chuẩn bị xong cả chưa, chúng ta bắt đầu thôi nào.” Trò chơi bắt đầu, Trần Mục Phi phân phát xúc xắc xong lại nói, “Em gái chơi trước đi, theo chiều kim đồng hồ.”
Quy tắc trò chơi này cũng đơn giản, đó là đánh lừa người khác về con số trong tay mình và số lượng mà mình có, đồng thời cũng phải suy đoán con số trong tay người khác.
Tống Kinh Hi đã từng chơi trò này, thế nên hai ván đầu tiên diễn ra khá suôn sẻ, cô đều thắng ở cả lượt đi lẫn lượt về. Trần Mục Phi là người thua trong cả hai ván chơi, bị những người khác phạt uống hai ly rượu vang thật đầy.
Tính tình Trần Mục Phi cởi mở hơn Chu Hoài Ngạn nhiều, uống hai ly rượu cũng có thể nói đùa không ít. Tống Kinh Hi ở bên cạnh vui vẻ theo dõi, đến ván thứ ba thì bản thân sập hố.
“Thua rồi! Em gái thua rồi! Nên phạt em gái thế nào đây?”
Trần Mục Phi nói: “Định chơi thật với cô bé à, các cậu có cần mặt mũi nữa không đấy?”
“Chỉ uống chút rượu thôi mà, đâu có sao. Chẳng phải hồi học cấp ba các cậu cũng uống say mèm đó ư?”
Trần Mục Phi thầm nghĩ quả đúng là như vậy, anh ta quay đầu nhìn Tống Kinh Hi: “Vậy em gái, em có uống được không?”
Tống Kinh Hi đã từng nếm thử rượu, nhưng cô cảm thấy khá khó uống nên chưa bao giờ hứng thú với thứ đó. Nhưng bây giờ thấy mọi người chơi thua đều uống rượu, tới lượt cô chơi thua thì cũng nên uống rượu, bèn dứt khoát nói: “Không sao, em uống được, chỉ một ly thôi mà.”
Trần Mục Phi nói: “Như vậy đi, em gái vẫn còn con nít, giảm lượng rượu xuống còn nửa ly thôi, nửa ly là đủ rồi.”
Trong nhóm bạn bè của Chu Hoài Ngạn, Tống Kinh Hi không muốn nghe nhất là từ ‘con nít’ này, cô cau mày nói: “Con nít gì chứ, em đâu còn là con nít nữa. Một ly đầy em cũng uống được, không sao cả.”
“Ơ, được đấy nhỉ, anh thích kiểu em gái như vậy.” Người ngồi đối diện không ngại chuyện náo nhiệt, lập tức rót cho Tống Kinh Hi một ly.
Tống Kinh Hi cũng không do dự, cầm lên chuẩn bị uống, nhưng cánh môi vừa mới đụng vào thành ly thì ly rượu trong tay đã bị một bàn tay phía sau rút đi.
Tống Kinh Hi sửng sốt, quay đầu lại thì thấy Chu Hoài Ngạn đã hơi nghiêm mặt.
“Ai cho em uống rượu?”
Mọi người lập tức yên lặng, bọn họ đều quen thuộc với Chu Hoài Ngạn, lúc anh đã nghiêm lên thì không có ai dám trêu vào anh.
Tống Kinh Hi lại không có mắt nhìn, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Em thua trò chơi, đương nhiên phải uống rượu rồi.”
Chu Hoài Ngạn cau mày, lấy ly rượu ra không cho cô đụng vào: “Không được uống, cũng đừng chơi nữa, ra đây với anh.”
“Nhưng em mới chơi được một lát mà.”
“Tống Kinh Hi.” Anh trầm giọng gọi tên cô.
Tống Kinh Hi nghe thấy giọng điệu này của anh thì cũng không dám gây sự nữa, cô khịt mũi lẩm bẩm: “Em chơi thua mà anh bảo em đi thì có khác gì gian lận. Anh như thế gọi là chơi không đẹp!”
Chu Hoài Ngạn thấy cô không nhúc nhích thì thẳng thừng nắm lấy cánh tay cô kéo cô lên: “Lảm nhảm cái gì đấy, đứng lên.”
Mấy người có mặt ở đó nhìn thấy vẻ mặt không vui của Tống Kinh Hi thì mạnh dạn lên tiếng khuyên nhủ: “Aiza không sao đâu, chỉ một ly rượu thôi mà. Hoài Ngạn, cậu để cô bé chơi đi.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Điền Viện nhìn Chu Hoài Ngạn, nói: “Hay là như vậy đi, em gái chơi thua thì uống nước ngọt là được rồi.”
Trần Mục Phi: “Đúng đúng đúng, được đấy.”
Thật ra Tống Kinh Hi không chỉ muốn chơi trò chơi mà còn muốn tiếp xúc với Điền Viện, cô muốn nhìn xem cô ta là người như thế nào, cho nên nghe vậy thì muốn ngồi xuống, kết quả lại bị Chu Hoài Ngạn túm được.
“Cũng muộn rồi, các cậu chơi đi, tôi đưa con bé về trước.”
Nói xong cũng không đợi những người khác có phản ứng, anh đã kéo Tống Kinh Hi rời đi.
Trong phòng bao im lặng vài giây, mọi người liếc mắt nhìn nhau.
“Tôi như thấy được cảnh Hoài Ngạn chăm con vậy… Nghiêm khắc quá đi mất, uống có chút rượu cũng không được.”
“Thôi bỏ đi, hôm nay cậu ấy uống cũng khá nhiều rồi, hay là đưa cậu ấy về đã?” Một bên khác, người bạn vừa mới uống rượu với Chu Hoài Ngạn lên tiếng.
“Hôm nay cậu ấy có dẫn theo tài xế mà, không sao đâu.”
“Ồ ồ.”
“Chậc, dù uống say cũng đâu thể hung dữ với em gái như thế, em gái đáng yêu biết bao!”
Trần Mục Phi nói: “Tôi thấy rõ ràng là cưng chiều, sợ cô bé học xấu theo các cậu!”
“Ơ kìa, cậu nói bậy bạ gì vậy, chúng tôi đều là người tốt, sao có thể để cho em gái học xấu được?”
Mọi người cười vang vui vẻ, Điền Viện lại nhìn về phía cửa, ánh mắt hơi lóe lên.
“Mục Phi.”
“Hả?”
Điền Viện ra vẻ thuận miệng hỏi: “Cô bé này là con của họ hàng nào của Hoài Ngạn?”
Trần Mục Phi thoáng khựng lại vài giây, bối rối nói: “Nhà họ Chu nhiều thân thích lắm, tôi cũng quên hỏi chuyện này.”
Lão Dương tài xế nhận được điện thoại thì lập tức lái xe đến cửa chờ, khoảng năm đến sáu phút sau, ông ấy nhìn thấy sếp đi ra khỏi cửa, bên cạnh còn có cô Tống.
Ông ấy vội vàng xuống xe, vòng qua đầu xe mở cửa ghế sau ra.
“Cứ đi như thế thật ạ? Đây không phải là tiệc mừng công của Trần Mục Phi sao, anh đi rồi sẽ không có việc gì chứ?”
Chu Hoài Ngạn thân cao chân dài, một bước của anh bằng hai bước của cô. Tống Kinh Hi đi nhanh vài bước đuổi theo anh, kéo phần áo trên khuỷu tay anh: “Chu Hoài Ngạn, anh không cần vội đưa em về đâu, em không chơi nữa là được mà.”
Anh không để ý đến cô, khom lưng ngồi vào trong xe, Tống Kinh Hi đành phải im lặng ngồi vào theo.
Tài xế đóng cửa xe cho bọn họ rồi trở lại vị trí lái.
Chu Hoài Ngạn: “Về Thiên Lang.”
Lão Dương: “Vâng, sếp Chu.”
Xe hòa vào đường lớn, xuyên qua đường phố náo nhiệt về đêm.
Chu Hoài Ngạn tựa lưng vào ghế, đầu hơi ngửa ra sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tống Kinh Hi ngồi im một lúc lâu cũng không thấy anh nói chuyện, bèn đưa tay kéo quần áo của anh: “Chu Hoài Ngạn, anh giận à? Anh đừng giận mà, không phải em đã nghỉ chơi rồi sao?”
Anh vẫn không để ý đến cô, giống như đang ngủ vậy.
Tống Kinh Hi hoài nghi, nghiêng người lại gần đánh giá anh kỹ hơn.
“Sau này ở bên ngoài đừng tùy tiện uống rượu.” Ngay lúc Tống Kinh Hi cho rằng anh đã ngủ say thì khóe mắt của anh hơi nhướng lên, liếc nhìn cô.
Thùng xe vốn đã chật hẹp, cô còn lại gần anh. Đột nhiên đối diện với tầm mắt của anh, cô chợt cảm thấy trong đôi mắt anh như ngập đầy một vũng rượu đỏ đậm, chóp mũi của cô cũng chạm vào mùi rượu thoang thoảng.
“Cũng đâu tùy tiện gì…” Tống Kinh Hi bất giác nắm lấy ghế xe: “Không phải đều là bạn của anh sao?”
“Vậy cũng không được uống.”
Tống Kinh Hi: “…”
“Nghe rõ chưa?”
Rượu làm cho người ta choáng váng.
Tống Kinh Hi đành đầu hàng dưới ánh mắt của anh: “Em biết rồi biết rồi, không cho em uống mà bản thân anh lại uống nhiều như vậy….”
Câu hờn dỗi cuối cùng được nói rất nhỏ, có lẽ anh không nghe thấy. Bởi vì anh lại nhắm mắt lại, không nói lời nào.
Hơn bốn mươi phút sau, xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm của Thiên Lang.
Lão Dương dừng xe, nhìn qua kính chiếu hậu: “Sếp Chu, tới rồi.”
Người phía sau không đáp lại ngay, tài xế biết hôm nay anh đã uống hơi nhiều. Tác dụng chậm của rượu sau khi nghỉ ngơi một giấc ngắn ngủi sẽ càng mãnh liệt hơn, chóng mặt buồn ngủ là chuyện bình thường.
Lão Dương không dám gọi nữa, nhìn sang cô gái bên cạnh: “Cô Tống…”
Tống Kinh Hi hiểu ý, vỗ nhẹ Chu Hoài Ngạn: “Anh, chúng ta về đến nhà rồi.”
Chu Hoài Ngạn có phản ứng, nhướng mắt nhìn cô.
Lão Dương thấy anh đã tỉnh thì vội vàng xuống xe hỗ trợ mở cửa, đỡ anh bước xuống.
“Sếp Chu, cậu cẩn thận một chút.” Lão Dương đỡ anh vào thang máy.
Chu Hoài Ngạn ừ một tiếng, sau khi vào thang máy thì tựa vào tường, hơi cụp mắt xuống.
Tống Kinh Hi ngước mắt nhìn anh, châm chọc: “Vừa rồi lúc ra ngoài anh ấy đi nhanh lắm, cháu còn tưởng anh ấy không say đến vậy chứ.”
Lão Dương nói: “Có một số loại rượu tác dụng chậm rất mạnh.”
“Ồ… vậy anh ấy có hay uống say thế này không ạ?”
Lão Dương cười cười: “Theo tôi biết thì rất ít, có thể là đi với bạn bè nên mới uống nhiều như thế.”
Đinh, thang máy tới nơi.
Lão Dương đỡ người tới cửa, bởi vì Chu Hoài Ngạn không thích người ngoài tùy ý ra vào nhà nên ông ấy cũng kịp thời dừng lại, không định theo vào nữa.
Tống Kinh Hi ngoái đầu nói: “Tiếp theo để cháu đỡ cho, chú Dương, chú cứ về đi ạ.”
Chu Hoài Ngạn có thể tự đi được, chỉ là đứng không vững lắm thôi, hơn nữa bây giờ đã đưa anh đến tận cửa, lão Dương đương nhiên cũng yên tâm hơn: “Được, vậy tôi đi trước nhé cô Tống.”
“Vâng ạ, chú vất vả rồi.”
Đèn cảm ứng ở cửa ra vào sáng lên, Tống Kinh Hi quay đầu nắm lấy cánh tay Chu Hoài Ngạn, kéo anh đi vào trong.
“Đi nào sếp Chu, có thể lên giường ngủ rồi.”
Tống Kinh Hi cảm thấy Chu Hoài Ngạn hiện tại đã nửa tỉnh nửa mê, cũng lười phản ứng nhiều với cô, vì thế cô tự trở tay đóng cửa lại, dùng sức đỡ anh vào bên trong.
Sau khi thay giày, một tay cô nắm lấy cánh tay anh, một tay muốn ấn đèn trong phòng khách. Nào ngờ một giây sau, Chu Hoài đột nhiên mất thăng bằng, nghiêng sang một bên.
Tống Kinh Hi hoảng sợ, lập tức rụt tay lại đỡ anh.
Nhưng anh nặng hơn cô tưởng tượng rất nhiều, dù cô có dùng cả hai tay cũng không đỡ được anh, ngược lại còn bị trọng lượng và quán tính đẩy về phía sau, lưng và gáy đập thẳng vào tường.
“A——
Đèn trong nhà vẫn chưa bật lên, trên đỉnh đầu chỉ có ngọn đèn cảm ứng, Tống Kinh Hi kêu lên một tiếng. Lúc cô ngước mắt lên lần nữa, trước mắt cô đã là lồ ng ngực ấm áp, vải áo sơ mi cọ xát vào chóp mũi. Cô ngửi được một mùi hương rất nhẹ, cũng rất nhạt, nhưng lại khiến trái tim đập thình thịch không kiểm soát, chẳng mấy chốc mùi hương đó đã vây quanh cô.
Là vòng tay của Chu Hoài Ngạn.
Tống Kinh Hi nhận ra điều này, lỗ tai lập tức nóng lên, cô có thể cảm giác được nhịp tim của mình còn nhanh hơn cả nhịp tim của anh, mạnh mẽ như muốn nhảy ra ngoài.
“Xin lỗi…” Chu Hoài Ngạn dường như đã ý thức được gì đó, trong men say chếnh choáng anh giơ tay chống lên vách tường, khàn giọng hỏi: “Em có bị thương không?”
Tống Kinh Hi nói không nên lời, tay của cô vẫn đang nắm chặt quần áo bên hông anh, cảm nhận được hơi thở nóng rực nhẹ nhàng lướt qua gò má mình, một cảm giác tê dại không thể cưỡng lại nhanh chóng dâng lên từ xương cụt, xa lạ mà k1ch thích.
“Hửm?”
Tống Kinh Hi: “…Không có.”
Cô nhẹ nhàng thở ra, tạm dừng giây lát rồi mạnh dạn dùng một tay vịn lấy eo anh. Dưới lớp vải sơ mi là vòng eo gầy gò, nóng bỏng và mạnh mẽ.
“Anh đi từ từ thôi, em, em đưa anh về phòng.”
Chu Hoài Ngạn có chút bối rối, nghe cô nói không sao mới thở phào nhẹ nhõm, say rượu đêm làm cho anh không có cách nào để ý được nhiều thứ, cứ thế mượn lực của cô để cô dẫn mình về phòng.
Ở lại đây đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên Tống Kinh Hi đến phòng Chu Hoài Ngạn.
Màu sắc chủ đạo là màu nâu sẫm, điểm nhấn là màu đen và màu be, giữa phòng kê một chiếc giường rộng hai mét, bên phải là phòng thay đồ với hàng lang ngắn, bên trái là cửa sổ thủy tinh sát đất và một chiếc sô pha mềm mại thoải mái….
Không có bàn và sách, xem ra phòng ngủ và phòng làm việc rất tách biệt.
Sau khi nhìn lướt qua vài lần, Tống Kinh Hi kéo anh đến bên giường.
Chu Hoài Ngạn buông cô ra, tự mình nằm xuống giường, một tay anh đặt nhẹ lên trán, mắt cũng không mở ra.
Cảm giác được cánh tay đau nhức, Tống Kinh Hi lắc lắc tay, cụp mắt nhìn anh một lúc rồi quay đầu chạy vào phòng bếp rót một ly nước ấm, sau đó trở lại bên giường.
“Anh, em để nước ở đầu giường nhé, lát nữa anh khát thì chỉ cần đưa tay ra là được.”
Không có ai trả lời cô.
Tống Kinh Hi lại dời thùng rác sang bên cạnh anh: “Nếu anh muốn nôn thì nôn vào đây.”
Vẫn không có ai trả lời cô, xem ra về đến nơi quen thuộc là anh ngủ ngay. Chỉ là dáng ngủ không được thoải mái lắm, lông mày vẫn cau lại…
Tống Kinh Hi nhìn quần áo của anh, cảm thấy mặc áo sơ mi đi ngủ hình như không được thoải mái lắm.
“Hay là em giúp anh c ởi đồ ra nhé?”
Chu Hoài Ngạn đương nhiên sẽ không trả lời cô, Tống Kinh Hi có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, nhưng do dự một lúc cô vẫn tiến lại gần, ngồi xuống bên giường.
Cúc áo sơ mi của anh vốn đã cởi ra hai cái, cô giơ tay nắm lấy cúc áo thứ ba, cởi nó ra trong tiếng tim đập liên hồi….
Cổ áo lại phanh ra thêm một đoạn, trên nền vải màu đen, da thịt trắng lạnh của anh chợt trở nên chói mắt.
Tống Kinh Hi như ngừng thở, không dám động đậy nữa, cô chỉ nhẩm đi nhẩm lại trong lòng rằng mình đang giúp anh dễ chịu hơn một chút, mình không hề có suy nghĩ xấu xa nào khác.
Sau khi thở hắt ra một hơi, tầm mắt của cô lại dời xuống dưới, nhìn thấy còn mấy chiếc cúc nữa chưa được cởi, dưới những chiếc cúc đó là đuôi áo sơ mi bị nhét vào trong quần âu.
Phải rồi, còn quần nữa.
Ánh mắt Tống Kinh Hi rơi vào cạp quần của anh, chiếc thắt lưng màu đen khiêm tốn như ẩn trong chiếc quần âu thẳng tắp vừa vặn.
C ởi thắt lưng ra sẽ thoải mái hơn đúng không nhỉ?
Tầm mắt của cô lại vô thức dời xuống một tấc nữa, chờ đến khi ý thức được mình đang nhìn thứ gì, hô hấp của cô như ngừng lại. Cô lập tức đứng dậy khỏi giường, lật đật kéo chăn ở bên cạnh sang phủ kín cả người anh lại!
“Em đi trước đây, anh ngủ đi! Ngủ ngon!”
Tống Kinh Hi chạy một mạch về phòng mình, trước khi nhào lên giường còn không quên đá đôi dép lê ra, hai chiếc dép lê bay tứ tung, ngã chổng vó mỗi hướng một chiếc, còn cô thì ngã nhào vào trong giường.
“Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp! Mày là đồ háo s@c sao Tống Kinh Hi!!!”
Dừng lại hai giây, cô nhìn trần nhà rồi nuốt một ngụm nước miếng: “Đúng vậy, mày chính là đồ háo s@c.”
——
Sau khi thích một người, ta không chỉ muốn có được trái tim của người đó mà còn muốn có được thể xác của họ.
Hứa Thanh nói, chuyện này có thể hiểu được.
“Cũng giống như tớ thích Lục Thương vậy, tớ ảo tưởng sẽ có một ngày nào đó tớ được ở bên anh ấy, trói anh ấy trong phòng, ba ngày ba đêm không ra khỏi cửa!”
Lục Thương là một diễn viên, gần đây anh ta đang đóng một bộ phim truyền hình khiến Hứa Thanh rất mê, ngay cả hình nền điện thoại di động cũng đổi thành hình anh ta.
Tống Kinh Hi chống cằm: “Vậy là việc tớ muốn c ởi quần của Chu Hoài Ngạn cũng không có gì là lạ đúng không?”
“Ừm…Hả, c ởi quần?”
Tống Kinh Hi nghẹn lời: “À tớ nói nhầm, ý tớ là c ởi quần áo.”
Hứa Thanh: “Không có gì khác biệt…. Chỉ có thể nói rằng cậu rất can đảm, đã tơ tưởng đến anh ấy thì cũng thôi, vậy mà còn dám giở trò nữa. Đại tiểu thư của tớ ơi, tớ chịu thua cậu luôn rồi đấy.”
“Đừng nói lung tung, cuối cùng tớ cũng đâu có làm gì. Anh ấy uống say nên tớ chăm sóc anh ấy một tí thì có làm sao.”
“Không sao không sao…” Hứa Thanh tới gần cô, nhỏ giọng hỏi, “Vậy hôm qua cậu đến đó có nhìn thấy người tên Điền Viện kia không?”
“Có thấy.”
“Cảm giác thế nào?”
Nhắc tới chuyện này Tống Kinh Hi lại có chút u sầu.
Bởi vì đêm qua sau khi tiếp xúc ngắn ngủi, cô cảm thấy Điền Viện thật sự là một người phụ nữ rất ưu tú, khi còn là sinh viên cô ta có thành tích học tập rất tốt, còn học cùng trường với Chu Hoài Ngạn, sau khi tốt nghiệp lại có sự nghiệp thành công.
Xét về ngoại hình thì cô ta cũng không hề kém cạnh ai, nhưng giữa công việc và mỹ nhân, Chu Hoài Ngạn lại không chút do dự lựa chọn công việc. Điều này khiến cô cảm thấy Chu Hoài Ngạn yêu cầu rất cao.
“Tớ nghĩ tớ muốn thi vào một trường đại học tốt.”
“Hả?” Hứa Thanh đâu ngờ được mạch não của đại tiểu thư lại đột nhiên chuyển đến vấn đề này: “Là sao?”
Tống Kinh Hi nói: “Bọn họ đều có thể vào được đại học Minh Hải, tại sao tớ không thể vào được.”
Đại học Minh Hải là trường đại học trọng điểm của thành phố Minh Hải, cũng là một trong những trường đại học tốt nhất cả nước. Dựa theo thành tích hiện tại của Tống Kinh Hi, để vào được ngôi trường này vẫn còn một chặng đường khá dài.
Hứa Thanh: “Bọn họ… ý cậu là Điền Viện? Cậu đang so sánh với chị ấy sao?”
“Không phải tớ so sánh với chị ấy.” Cô Tống lười biếng nói, “Tớ đang đuổi theo bước chân Chu Hoài Ngạn.”
Một khi đã hạ quyết tâm thì nghị lực của Tống Kinh Hi cũng không phải dạng đùa.
Hơn nữa, cô vốn là người có đầu óc thông minh, nâng cao thành tích là chuyện không thành vấn đề.
Thế là sau khi chăm chỉ học tập suốt một tháng, cô đã thực sự đạt được điểm cao trong kỳ thi cuối kỳ, từ hạng mười ba trong lớp lên hạng bảy trong lớp.
Ngày nhận được thông tin kết quả, cô không thèm nghĩ ngợi gì nữa, nhảy ra khỏi phòng chạy thẳng đến phòng sách tìm Chu Hoài Ngạn để vòi tiền.
Kết quả Chu Hoài Ngạn không có ở trong phòng sách, cô nhìn quanh một vòng, cuối cùng chạy đến phòng ngủ của anh. Cửa phòng ngủ khép hờ không đóng chặt, sau khi gõ cửa cô nghe được tiếng vang bên trong, bèn thò đầu vào.
“Chu Hoài Ngạn, anh mau ra xem phiếu điểm của em đi!”
Chu Hoài Ngạn vẫn chưa nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng thì đi ra từ phòng thay đồ bên cạnh. Lúc này anh đang mặc áo sơ mi, hàng cúc trên áo chỉ còn một cái là chưa cài, anh vừa cài vừa nói: “Mới đó mà đã có điểm thi rồi sao?”
Tống Kinh Hi vừa nhìn thấy áo sơ mi của anh chưa cài xong là lại nhớ tới cái đêm anh uống say, ánh mắt cô hơi khựng lại, lặng lẽ chuyển sang mặt anh.
“Đúng vậy, có điểm rồi, anh có muốn xem không?”
Chiếc cúc cuối cùng đã được cài xong, cổ áo sơ mi ôm sát vào sườn cổ anh, Tống Kinh Hi tựa vào cạnh cửa, đưa di động vào: “Thưởng cho em đi.”
Chu Hoài Ngạn nhận lấy điện thoại của cô, liếc xem kết quả.
Đứng hạng thứ bảy trong lớp, điểm số cũng tăng lên không ít, thật đúng là có tiến bộ.
“Cho em thêm tiền tiêu vặt.”
“Không được.”
“Em còn chưa hài lòng sao?”
Tống Kinh Hi vuốt mái tóc dài, ra vẻ khinh thường nói: “Đây là sự tiến bộ trong kỳ thi cuối kỳ chứ không phải là sự tiến bộ trong kỳ thi nhỏ bình thường, thế nên chỉ cho thêm tiền tiêu vặt thôi không đủ, anh còn phải mua quần áo và túi xách cho em nữa.”
Chu Hoài Ngạn trả lại di động cho cô, xoay người trở về phòng thay đồ, từ trong ngăn kéo rút ra một cái cà vạt rồi nhìn vào gương thắt nút.
“Sao anh lại giả vờ như không nghe thấy gì? Anh, em không có quần áo mùa thu để mặc.” Tống Kinh Hi thấy anh không để ý tới mình thì bước thẳng vào phòng, đi tới bên cạnh anh: “Anh có nghe thấy không?”
“Vừa mới nghỉ hè mà, mùa thu ở đâu ra?”
Cà vạt lướt qua đầu ngón tay anh, xuyên qua rồi thắt chặt thành nút.
Cực kỳ gọn gàng.
Tống Kinh Hi bình tĩnh nhìn chằm chằm tay anh trong gương: “…Nhưng bây giờ người ta đã bắt đầu trưng mẫu mới rồi.”
“Em nhất định phải bắt trend mới chịu à?”
“Em chỉ là muốn tận dụng cơ hội thi cuối kỳ này thôi.”
Chu Hoài Ngạn nghiêng đầu qua, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Sao vậy, chẳng lẽ anh hà khắc tới nỗi không sắm cho em quần áo mùa thu?”
“Không phải, anh tốt bụng như thế, đương nhiên sẽ mua cho em rồi.” Tống Kinh Hi dời tầm mắt, bắt đầu nịnh nọt: “Nhưng em muốn mua bây giờ cơ. Lúc trước anh đã nói rồi mà, em thi xong anh sẽ thưởng cho em, không thể nuốt lời được.”
“Được rồi.” Chu Hoài Ngạn đẩy người ra, kéo một ngăn kéo khác ra chọn một trong những chiếc đồng hồ đeo tay thường dùng: “Em ra ngoài trước đi.”
“Vậy khi nào chúng ta đi ạ?”
“Ngày mai anh sẽ bảo Tiểu Trần đi với em.”
“Tiểu Trần? Anh ấy là đàn ông thì biết gì chứ.”
“Vậy anh không phải đàn ông à? Lúc trước em cũng đi cùng cậu ấy mà?” Chu Hoài Ngạn nói, “Em mua đồ theo sở thích của em, là nam hay nữ đi cùng em thì cũng đâu có ảnh hưởng gì tới em?”
Đúng là không ảnh hưởng, nhưng trong lòng cô chỉ muốn anh đi cùng, muốn được ở bên anh.
Tống Kinh Hi hừ khẽ: “Em với Tiểu Trần đâu có thân thiết, cùng nhau đi mua sắm thật sự kỳ lắm, cũng không có ai trò chuyện với em.”
Chu Hoài Ngạn đã sửa soạn xong, anh đi ra cửa, thuận tiện cũng kéo cô ra khỏi phòng. Thấy cô mất hứng bèn sửa lời lại: “Gọi bạn gái của em đi cùng đi, anh sẽ bảo Tiểu Trần lái xe đưa đón các em.”
“Nói tới nói lui thì bản thân anh vẫn không có thời gian.” Tống Kinh Hi trừng mắt nhìn anh, “Vậy anh cẩn thận đấy, coi chừng em quẹt cháy thẻ của anh!”
Chu Hoài Ngạn đưa tay xoa đầu cô, nửa buồn cười nửa dung túng nói: “Nói cứ như có anh đi cùng thì em sẽ nương tay vậy.”