Chương 21: Đùa giỡn
Rốt cuộc cũng bình an vô sự vượt qua ngày học bù cuối tuần, mở lịch lên đã là ngày 1 tháng 10.
Trời còn chưa sáng, Lâm Tuệ đang ngủ say, cảnh trong mơ đã xông thẳng vào đầu. Khác với những cảnh mơ hồ không rõ như lúc trước, lần này Lâm Tuệ cảm thấy chân thật đến đáng sợ. Nó vẫn kì lạ như cũ, không có giới hạn, không có logic.
Năm bảy tuổi, Lâm Tuệ và Hứa Điển đến tuổi đi học tiểu học.
Trường tiểu học cách hẻm Yên Đại rất gần, đi đến đầu hẻm, băng qua con đường lớn, rồi đi khoảng mười phút là đến nơi.
Lâm Tuệ và Hứa Điển thường xuyên cùng nắm tay nhau đi học, rồi cùng nhau tan học, lúc ăn cơm trưa cũng luôn luôn dính với nhau cùng một chỗ.
Thanh mai trúc mã cũng tự nhiên mà ngồi cùng một bàn với nhau.
Giống như lúc còn ở nhà trẻ, cái gì cũng không biết đến.
Hai bàn tay nhỏ luôn luôn nắm chặt nhau, lưu lại trên con đường lát đá ở hẻm Yên Đại một hàng dấu chân nho nhỏ.
Lâm Tuệ nói: "Về sau chúng ta cũng sẽ luôn ở bên nhau."
Hứa Điển cúi đầu, không nói một lời.
Lâm Tuệ cho rằng cậu không muốn, bước chân dừng lại, chu chu cái miệng nhỏ lên chất vấn: "Không được sao?"
Hứa Điển vẫn không hé răng như cũ, cuối cùng cũng gật gật cái đầu nhỏ.
"Ngoéo tay."
"Ngoéo tay thắt chặt, một trăm năm không bao giờ quên..."
Hai đứa bé lại tiếp tục nắm tay nhau đi về phía trước, cứ đi tới đi tới, khung cảnh xung quanh lại bắt đầu thay đổi.
Bọn họ đã đi đến năm lớp ba, đang đứng bên ngoài hành lang, chờ đợi cô chủ nhiệm lớp sắp xếp chỗ ngồi mới.
Lâm Tuệ đứng ở trong đám người theo bản năng mà tìm kiếm Hứa Điển.
Hứa Điển đứng ở trong một góc, cố ý cách ra một khoảng cách với Lâm Tuệ, nghe thấy cô gọi to cũng không trả lời lại.
Lâm Tuệ không hiểu rõ đầu đuôi, tức giận, "Không phải cậu nói chúng ta vẫn sẽ luôn luôn ở bên nhau sao?"
Hứa Điển cũng trả lời rất bình tĩnh, "Bởi vì tớ là con trai, cậu là con gái."
Lâm Tuệ nghe thấy giọng nói của chính mình, rất vội vàng, còn mang theo tiếng khóc nức nở.
"Cho nên làm sao?"
Hứa Điển quay đầu.
Rõ ràng người còn gần ngay trước mắt, nhưng khuôn mặt lại hoàn toàn mơ hồ không thể nhìn rõ, tiếng nói cũng như đã lướt qua vạn ngọn núi bay bổng trên mây ngàn, như từ một quá khứ xa xôi không nhớ rõ nào đó mà truyền đến bên tai.
"Cho nên chúng ta không thể ở bên nhau."
...
"Lâm Tuệ!"
"Lâm Tuệ, dậy ăn sáng! Đừng có nghĩ rằng được nghỉ thì có thể ngủ nướng, dậy nhanh cho mẹ! "Sư tử hà đông Trương Vân Thu vẫn đúng hạn mà rống, cộng thêm tiếng đập cửa kịch liệt, "Còn không đứng dậy thì đừng trách mẹ lấy chìa khóa mở cửa!"
Lâm Tuệ đã mở mắt, nằm thẳng trên giường.
Nghe thấy Trương Vân Thu uy hiếp, cô thầm nghĩ: Còn có thể cho mình chút quyền riêng tư hay không, nói tiếng một tiếng hai đã đi lấy chìa khóa cửa. Trong kì nghỉ này nhất định phải tìm một cơ hội mà trộm chìa khóa vào trong tay.
"Lâm Tuệ?" Trương Vân Thu lại rống lên một tiếng.
"Làm gì..." Lâm Tuệ nhịn không được lấy gối che đầu lại, tiếng nói buồn giận tăng lên mấy đề- xi- ben, "Con còn đang là người bệnh, người bệnh có nhu cầu cần nghỉ ngơi."
"Nhanh đi xuống ăn sáng, mẹ và ba con còn có công việc phải làm!"
Lâm Tuệ thở dài, gắng gượng mà bò dậy từ trên giường.
Rửa mặt xong đi xuống lầu, Lâm Tuệ đã thấy trên bàn ngồi bốn người.
Hứa Điển vẫn im lặng ngồi uống sữa đậu nành như bình thường, còn ba người còn lại hình như đang bàn bạc chuyện gì.
Trương Vân Thu nói: "Vậy để Hứa Điển đến đây ở một thời gian. Vừa lúc con và Lâm Khải Phùng cũng phải về quê một chuyến, chân Lâm Tuệ đang bị thương lại ở nhà một mình, Hứa Điển cũng có thể giúp đỡ chăm sóc cho Lâm Tuệ một chút."
"Hứa Điển, con cảm thấy như vậy được không?" Ông Hứa nhìn cháu trai rồi nói.
Hứa Điển đặt chén xuống, gật đầu trả lời: "Được."
Lâm Tuệ nghe không hiểu.
Cho đến khi ngồi xuống bàn ăn, mới rõ hết đầu đuôi câu chuyện.
Nhà họ Hứa đã nhiều năm không có sửa chữa lại, ống nước ngầm cũng đã sớm cũ kĩ rỉ sét. Mấy ngày nay lúc mở vòi nước ra thì thấy nước hơi bị vẩn đục nhưng ai cũng không có để bụng.
Không ngờ nửa đêm hôm qua ống nước đột nhiên bị bể ra, nước tràn lên hết sàn nhà.
Trước khi sửa ống nước xong, trong nhà chính không thể ở được, chỉ còn cái phòng nhỏ ở bên căn nhà trệt mà ngày thường Hứa Điển ở. Nhưng căn phòng trệt nhỏ này chứa cả hai ông cháu thì quả thật hơi khó khăn, nên Trương Vân Thu đã đưa ra ý kiến để Hứa Điển vào nhà họ Lâm ở tạm mấy ngày, nhường cho ông Hứa căn phòng nhỏ kia.
Đúng lúc ở nhà họ Lâm còn dư lại một phòng cho khách.
Trùng hợp hơn nữa là, sáng sớm ở dưới quê điện lên, nói bà nội Lâm đột nhiên bị bệnh nặng, ở dưới quê không đủ người, cần hai vợ chồng Lâm Khải Phùng về giúp đỡ một chút.
Rốt cuộc Lâm Tuệ cũng hiểu rõ, nói: "Ý mọi người là, để Hứa Điển ở lại đây, thuận tiện chăm sóc cho con. Sau đó ba mẹ về quê chăm sóc bà nội. Đúng không?"
"Đúng vậy."
"Bà nội có sao không ạ?"
"Cảm lạnh." Lâm Khải Phùng nói," Người già sức đề kháng yếu, thời tiết lạnh lại không mặc thêm quần áo."
Lâm Tuệ không nghĩ ngợi gì, lập tức nói: "Con cũng muốn về quê."
Mỗi năm đến kì nghỉ đông và nghỉ hè, Lâm Tuệ đều sẽ về quê ở lại nửa tháng.
Bà nội rất thương đứa cháu gái này, thường hay làm đồ ăn ngon cho cô. Mỗi lần về quê, Lâm Tuệ phải lên đến hai ba cân mỡ.
Trương Vân Thu quyết đoán từ chối, "Không được, chân của con còn chưa có lành."
"Bây giờ con đã có thể tự mình đi xuống lầu!"
"Nghe lời!" Lâm Khải Phùng xụ mặt, "Con đi với chúng ta, không những không giúp được gì, ngược lại còn tăng thêm phiền toái cho chúng ta. Ba biết con lo lắng cho bà nội, nhưng con vẫn là nên ở lại trong nhà sẽ tiện hơn rất nhiều."
Lâm Tuệ: "..."
Có chống cự cũng sẽ không lay động được đạo lý lớn.
Lúc Hứa Điển dọn dẹp đồ đạc vào nhà họ Lâm, vợ chồng Lâm Khải Phùng cũng chuẩn bị về quê.
Lâm Tuệ và Hứa Điển đứng sóng vai nhau ở trước cửa, nhìn theo chiếc xe hơi nhỏ càng ngày càng xa.
"Mình có một vấn đề." Lâm Tuệ đột nhiên lên tiếng.
Hứa Điển: "Hả?"
"Trưa hôm nay sẽ ăn gì."
Nhân sinh có ba vấn đề nan giải nhất, đến Hứa Điển cũng không trả lời được.
Đặt cơm hộp cũng không phải là không được, nhưng một bữa cơm không chỉ hai người bọn họ ăn thôi, mà còn có ông Hứa nữa.
Ông Hứa luôn luôn ghét bỏ cơm hộp vừa mắc lại vừa khó ăn, còn cảm thấy quán ăn bên ngoài chính là bơi ở dưới cống ngầm, thịt thì nguy hiểm độc địa.
Đặt cơm hộp, bỏ qua.
Sau khi vào phòng bếp tìm ra được bột mì và thịt heo, Lâm Tuệ quyết định làm vằn thắn.
Nhưng, không có da sủi cảo.
"Cậu biết làm da sủi cảo không?" Lâm Tuệ hỏi.
Hứa Điển lắc đầu.
"Vậy cậu có sức không?" Lâm Tuệ lại hỏi.
Hứa Điển gật đầu.
Lâm Tuệ cười, "Sao lại không được, tớ dạy cho cậu."
Cái gọi là 'dạy' chính là chỉ cần ngồi ở một bên chỉ huy.
Lâm Tuệ nằm ở trên sô pha bắt chéo chân, vừa gặm táo, vừa nhìn Hứa Điển nhào bột.
"Thêm chút nước."
"Lật lại."
"Đúng rồi, cố lên cố lên, dùng sức một chút."
Hứa Điển không nói bất kì một câu oán hận nào, ra sức lực mà làm việc.
Nhào bột, cán da bột, làm còn rất ra hình ra dáng.
"Chàng trai trẻ, không nghĩ tới cậu còn rất có năng khiếu nha." Lâm Tuệ nhịn không được mà khen một câu.
Hứa Điển nhướn mày, "Cậu, làm sủi cảo."
"Làm thì làm."
Lâm Tuệ ngồi dậy đi tới, nặn một cái sủi cảo ra thành hình, khoe khoang trước mặt Hứa Điển. "Thế nào, so với bên ngoài bán còn đẹp hơn đúng không?"
Hứa Điển: "Tạm được."
Lâm Tuệ hừ một tiếng, nói: "Nếu cậu có thể cán da mỏng hơn một chút nữa, mình nhất định sẽ làm đẹp hơn nhiều."
Hứa Điển không nói chuyện, đưa mắt nhìn Lâm Tuệ một cái.
"Nhìn mình làm gì?" Lâm Tuệ nói.
Đột nhiên Hứa Điển cong khóe môi lên, nhanh chóng giơ hai tay lên, giữ chặt hai má Lâm Tuệ, dùng sức mà xoa xoa.
Lâm Tuệ ngẩn ngơ vài giây, phản ứng lại.
"Trên tay cậu toàn là bột mì!!!" Lâm Tuệ lớn tiếng rít gào lên.
Hứa Điển chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô, tươi cười càng ngày càng sâu, miệng cũng càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng cười to ra tiếng, cười đến mức khóe mắt ứa ra nước mắt sống.
Lâm Tuệ dùng tay áo lau mặt, tức giận phồng má như một con cá nóc, "Cậu còn có mặt mũi mà cười! Có cái gì mà mắc cười!"
Nếu không phải chân đang bị thương, cô chắc chắn sẽ bay lên bóp chết cái tên này!
"Mình chỉ là thấy..." Hứa Điển vẫn không nhịn được, nhìn chằm chằm mặt Lâm Tuệ, cười cực kỳ xán lạn, "Cậu như vậy thật đáng yêu, giống như một con mèo nhỏ."
Lâm Tuệ: "..."
Đáng yêu cái đầu nhà ngươi!
Lâm Tuệ duỗi tay nắm một mớ bột mì trong tay, động cơ không cần nói cũng quá rõ ràng.
"Cậu lại đây." Lâm Tuệ đưa tay vẫy vẫy Hứa Điển.
Hứa Điển lui về phía sau hai bước, lắc đầu.
"Tớ kêu cậu qua...đây...!" Lâm Tuệ tức giận quát lên.
Hứa Điển dùng nửa giây để tự hỏi, cuối cùng xê dịch lại phía trước, một lần nữa đứng ở trước mặt Lâm Tuệ.
Lâm Tuệ ra lệnh, nói: "Mặt."
Hứa Điển yên lặng cúi đầu xuống, ngẩng mặt lên.
"Nhắm mắt." Lâm Tuệ nói.
Hứa Điển ngoan ngoãn nhắm mắt lại, biểu tình cực kì bình tĩnh.
Quả nhiên, Lâm Tuệ sẵn chỗ bột mì dính trên tay bôi thẳng lên mặt Hứa Điển, trả thù xong lại còn xoa nhẹ hai cái.
Ai, sao tự nhiên cảm xúc lại tốt như vậy.
Làn da thật tốt, vừa trắng lại vừa tinh tế, lại còn mềm mềm.
Lâm Tuệ tự nhận làn da của mình đã rất tốt.
May mắn cô được di truyền gen ưu tú của Trương Vân Thu, đến tuổi dậy thì trên mặt cũng không có mụn bọc hay mụn đầu đen gì, cả tàn nhang cũng không có nốt. Màu da so với nhiều nữ sinh khác còn trắng nõn hơn mấy lần, lỗ chân lông cũng rất nhỏ.
Nhưng làn da cô đẹp thế nào, cũng không đẹp bằng da Hứa Điển
Rõ ràng là con trai, sao bề ngoài lại vượt trội hơn con gái nhiều như vậy.
"Được rồi, mở to mắt ra đi." Lâm Tuệ nói.
Nghe vậy, Hứa Điển chậm rãi mở mắt lên, cùng với Lâm Tuệ bốn mắt nhìn nhau.
Sau khi Lâm Tuệ đánh giá từ trên xuống dưới một lần, nhìn không được "phụt "cười ra tiếng, "Ha ha ha, cái bộ dạng này của cậu, giống như khi còn nhỏ chúng ta chơi bùn ở công viên."
"Bây giờ vui vẻ rồi?" Hứa Điển hỏi.
"Không có."
Lâm Tuệ muốn tiếp tục giả vờ nổi giận, lại phát hiện mặt Hứa Điển thật gần.
Gần gũi đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của cậu, gần gũi đến mức có thể nhìn thấy rõ lông tơ nhỏ bé trên má của cậu. Nếu lại gần thêm một chút nữa, lông mi của cô sẽ chạm đến gương mặt của cậu.....
Nếu lại gần một chút nữa...
Lâm Tuệ đột nhiên tỉnh táo lại, đẩy mặt Hứa Điển ra, nâng cao giọng hơn để che giấu xấu hổ, "Cậu bị bệnh tâm thần sao, đến gần như vậy làm gì!"
"Là cậu kêu mình đến." Tiếng nói trong trẻo của Hứa Điển mang theo một chút bất đắc dĩ.
"Nhưng mình cũng không có kêu cậu đến gần như vậy đâu!"
Lâm Tuệ ý đồ muốn lấy lại mặt mũi, nhưng nhiệt độ trên khuôn mặt không khắc chế được đã bán đứng hết thảy.
Không đúng, cô hiểu sai.
Hứa Điển cũng chú ý tới, "Cậu vừa mới suy nghĩ cái gì?"
Lâm Tuệ nghiêng đầu, không muốn cho cậu nhìn thấy khuôn mặt đã bị nấu đến đỏ bừng của mình, "Chưa nghĩ tới cái gì."
"Thật?"
"Có cái gì để lừa cậu sao." Lâm Tuệ không nhịn được trừng mắt nhìn Hứa Điển một cái, "Hứa Điển, hôm nay cậu rất kỳ quái, làm gì mà cứ muốn đùa dai với tớ như vậy chứ."
Hứa Điển vẫn tươi cười như cũ, nhưng rõ ràng không vui vẻ như lúc nãy, "Có sao."
Có, đương nhiên là có.
Bình thường chỉ có Dư Bắc Huy mới đùa giỡn cô như vậy, từ trước đến nay Hứa Điển đều chỉ lạnh nhạt đứng ở một bên không quan tâm, thậm chí có đôi khi còn cảm thấy hành vi của bọn họ là ấu trĩ.
"Trước kia cậu còn nói tớ và Đại Ngư ấu trĩ, còn cậu thì sao? Không phải bây giờ cũng rất ấu trĩ hay sao." Lâm Tuệ rút khăn giấy ra lau mặt, trong giọng nói còn có chút oán giận.
Lúc nãy không hiểu vì sao, giờ phút này Hứa Điển đột nhiên trong nháy mắt hiểu ra. Tươi cười trên khuôn mặt Hứa Điển hoàn toàn biến mất, khôi phục lại sự xa cách đạm mặc bình thường.
Cậu nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."
Lâm Tuệ không chú ý đến cảm xúc nhỏ của cậu đang chuyển biến, còn thầm thì nói: "Cậu chắc chắn là đi theo Đại Ngư học hư rồi."
Hứa Điển: "Không phải."
Thật ra không phải là học cái xấu.
Chỉ là bởi vì, cậu và Đại Ngư đều có tâm tình giống nhau.
Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì, Hứa Điển thích cậu nha.
Trời còn chưa sáng, Lâm Tuệ đang ngủ say, cảnh trong mơ đã xông thẳng vào đầu. Khác với những cảnh mơ hồ không rõ như lúc trước, lần này Lâm Tuệ cảm thấy chân thật đến đáng sợ. Nó vẫn kì lạ như cũ, không có giới hạn, không có logic.
Năm bảy tuổi, Lâm Tuệ và Hứa Điển đến tuổi đi học tiểu học.
Trường tiểu học cách hẻm Yên Đại rất gần, đi đến đầu hẻm, băng qua con đường lớn, rồi đi khoảng mười phút là đến nơi.
Lâm Tuệ và Hứa Điển thường xuyên cùng nắm tay nhau đi học, rồi cùng nhau tan học, lúc ăn cơm trưa cũng luôn luôn dính với nhau cùng một chỗ.
Thanh mai trúc mã cũng tự nhiên mà ngồi cùng một bàn với nhau.
Giống như lúc còn ở nhà trẻ, cái gì cũng không biết đến.
Hai bàn tay nhỏ luôn luôn nắm chặt nhau, lưu lại trên con đường lát đá ở hẻm Yên Đại một hàng dấu chân nho nhỏ.
Lâm Tuệ nói: "Về sau chúng ta cũng sẽ luôn ở bên nhau."
Hứa Điển cúi đầu, không nói một lời.
Lâm Tuệ cho rằng cậu không muốn, bước chân dừng lại, chu chu cái miệng nhỏ lên chất vấn: "Không được sao?"
Hứa Điển vẫn không hé răng như cũ, cuối cùng cũng gật gật cái đầu nhỏ.
"Ngoéo tay."
"Ngoéo tay thắt chặt, một trăm năm không bao giờ quên..."
Hai đứa bé lại tiếp tục nắm tay nhau đi về phía trước, cứ đi tới đi tới, khung cảnh xung quanh lại bắt đầu thay đổi.
Bọn họ đã đi đến năm lớp ba, đang đứng bên ngoài hành lang, chờ đợi cô chủ nhiệm lớp sắp xếp chỗ ngồi mới.
Lâm Tuệ đứng ở trong đám người theo bản năng mà tìm kiếm Hứa Điển.
Hứa Điển đứng ở trong một góc, cố ý cách ra một khoảng cách với Lâm Tuệ, nghe thấy cô gọi to cũng không trả lời lại.
Lâm Tuệ không hiểu rõ đầu đuôi, tức giận, "Không phải cậu nói chúng ta vẫn sẽ luôn luôn ở bên nhau sao?"
Hứa Điển cũng trả lời rất bình tĩnh, "Bởi vì tớ là con trai, cậu là con gái."
Lâm Tuệ nghe thấy giọng nói của chính mình, rất vội vàng, còn mang theo tiếng khóc nức nở.
"Cho nên làm sao?"
Hứa Điển quay đầu.
Rõ ràng người còn gần ngay trước mắt, nhưng khuôn mặt lại hoàn toàn mơ hồ không thể nhìn rõ, tiếng nói cũng như đã lướt qua vạn ngọn núi bay bổng trên mây ngàn, như từ một quá khứ xa xôi không nhớ rõ nào đó mà truyền đến bên tai.
"Cho nên chúng ta không thể ở bên nhau."
...
"Lâm Tuệ!"
"Lâm Tuệ, dậy ăn sáng! Đừng có nghĩ rằng được nghỉ thì có thể ngủ nướng, dậy nhanh cho mẹ! "Sư tử hà đông Trương Vân Thu vẫn đúng hạn mà rống, cộng thêm tiếng đập cửa kịch liệt, "Còn không đứng dậy thì đừng trách mẹ lấy chìa khóa mở cửa!"
Lâm Tuệ đã mở mắt, nằm thẳng trên giường.
Nghe thấy Trương Vân Thu uy hiếp, cô thầm nghĩ: Còn có thể cho mình chút quyền riêng tư hay không, nói tiếng một tiếng hai đã đi lấy chìa khóa cửa. Trong kì nghỉ này nhất định phải tìm một cơ hội mà trộm chìa khóa vào trong tay.
"Lâm Tuệ?" Trương Vân Thu lại rống lên một tiếng.
"Làm gì..." Lâm Tuệ nhịn không được lấy gối che đầu lại, tiếng nói buồn giận tăng lên mấy đề- xi- ben, "Con còn đang là người bệnh, người bệnh có nhu cầu cần nghỉ ngơi."
"Nhanh đi xuống ăn sáng, mẹ và ba con còn có công việc phải làm!"
Lâm Tuệ thở dài, gắng gượng mà bò dậy từ trên giường.
Rửa mặt xong đi xuống lầu, Lâm Tuệ đã thấy trên bàn ngồi bốn người.
Hứa Điển vẫn im lặng ngồi uống sữa đậu nành như bình thường, còn ba người còn lại hình như đang bàn bạc chuyện gì.
Trương Vân Thu nói: "Vậy để Hứa Điển đến đây ở một thời gian. Vừa lúc con và Lâm Khải Phùng cũng phải về quê một chuyến, chân Lâm Tuệ đang bị thương lại ở nhà một mình, Hứa Điển cũng có thể giúp đỡ chăm sóc cho Lâm Tuệ một chút."
"Hứa Điển, con cảm thấy như vậy được không?" Ông Hứa nhìn cháu trai rồi nói.
Hứa Điển đặt chén xuống, gật đầu trả lời: "Được."
Lâm Tuệ nghe không hiểu.
Cho đến khi ngồi xuống bàn ăn, mới rõ hết đầu đuôi câu chuyện.
Nhà họ Hứa đã nhiều năm không có sửa chữa lại, ống nước ngầm cũng đã sớm cũ kĩ rỉ sét. Mấy ngày nay lúc mở vòi nước ra thì thấy nước hơi bị vẩn đục nhưng ai cũng không có để bụng.
Không ngờ nửa đêm hôm qua ống nước đột nhiên bị bể ra, nước tràn lên hết sàn nhà.
Trước khi sửa ống nước xong, trong nhà chính không thể ở được, chỉ còn cái phòng nhỏ ở bên căn nhà trệt mà ngày thường Hứa Điển ở. Nhưng căn phòng trệt nhỏ này chứa cả hai ông cháu thì quả thật hơi khó khăn, nên Trương Vân Thu đã đưa ra ý kiến để Hứa Điển vào nhà họ Lâm ở tạm mấy ngày, nhường cho ông Hứa căn phòng nhỏ kia.
Đúng lúc ở nhà họ Lâm còn dư lại một phòng cho khách.
Trùng hợp hơn nữa là, sáng sớm ở dưới quê điện lên, nói bà nội Lâm đột nhiên bị bệnh nặng, ở dưới quê không đủ người, cần hai vợ chồng Lâm Khải Phùng về giúp đỡ một chút.
Rốt cuộc Lâm Tuệ cũng hiểu rõ, nói: "Ý mọi người là, để Hứa Điển ở lại đây, thuận tiện chăm sóc cho con. Sau đó ba mẹ về quê chăm sóc bà nội. Đúng không?"
"Đúng vậy."
"Bà nội có sao không ạ?"
"Cảm lạnh." Lâm Khải Phùng nói," Người già sức đề kháng yếu, thời tiết lạnh lại không mặc thêm quần áo."
Lâm Tuệ không nghĩ ngợi gì, lập tức nói: "Con cũng muốn về quê."
Mỗi năm đến kì nghỉ đông và nghỉ hè, Lâm Tuệ đều sẽ về quê ở lại nửa tháng.
Bà nội rất thương đứa cháu gái này, thường hay làm đồ ăn ngon cho cô. Mỗi lần về quê, Lâm Tuệ phải lên đến hai ba cân mỡ.
Trương Vân Thu quyết đoán từ chối, "Không được, chân của con còn chưa có lành."
"Bây giờ con đã có thể tự mình đi xuống lầu!"
"Nghe lời!" Lâm Khải Phùng xụ mặt, "Con đi với chúng ta, không những không giúp được gì, ngược lại còn tăng thêm phiền toái cho chúng ta. Ba biết con lo lắng cho bà nội, nhưng con vẫn là nên ở lại trong nhà sẽ tiện hơn rất nhiều."
Lâm Tuệ: "..."
Có chống cự cũng sẽ không lay động được đạo lý lớn.
Lúc Hứa Điển dọn dẹp đồ đạc vào nhà họ Lâm, vợ chồng Lâm Khải Phùng cũng chuẩn bị về quê.
Lâm Tuệ và Hứa Điển đứng sóng vai nhau ở trước cửa, nhìn theo chiếc xe hơi nhỏ càng ngày càng xa.
"Mình có một vấn đề." Lâm Tuệ đột nhiên lên tiếng.
Hứa Điển: "Hả?"
"Trưa hôm nay sẽ ăn gì."
Nhân sinh có ba vấn đề nan giải nhất, đến Hứa Điển cũng không trả lời được.
Đặt cơm hộp cũng không phải là không được, nhưng một bữa cơm không chỉ hai người bọn họ ăn thôi, mà còn có ông Hứa nữa.
Ông Hứa luôn luôn ghét bỏ cơm hộp vừa mắc lại vừa khó ăn, còn cảm thấy quán ăn bên ngoài chính là bơi ở dưới cống ngầm, thịt thì nguy hiểm độc địa.
Đặt cơm hộp, bỏ qua.
Sau khi vào phòng bếp tìm ra được bột mì và thịt heo, Lâm Tuệ quyết định làm vằn thắn.
Nhưng, không có da sủi cảo.
"Cậu biết làm da sủi cảo không?" Lâm Tuệ hỏi.
Hứa Điển lắc đầu.
"Vậy cậu có sức không?" Lâm Tuệ lại hỏi.
Hứa Điển gật đầu.
Lâm Tuệ cười, "Sao lại không được, tớ dạy cho cậu."
Cái gọi là 'dạy' chính là chỉ cần ngồi ở một bên chỉ huy.
Lâm Tuệ nằm ở trên sô pha bắt chéo chân, vừa gặm táo, vừa nhìn Hứa Điển nhào bột.
"Thêm chút nước."
"Lật lại."
"Đúng rồi, cố lên cố lên, dùng sức một chút."
Hứa Điển không nói bất kì một câu oán hận nào, ra sức lực mà làm việc.
Nhào bột, cán da bột, làm còn rất ra hình ra dáng.
"Chàng trai trẻ, không nghĩ tới cậu còn rất có năng khiếu nha." Lâm Tuệ nhịn không được mà khen một câu.
Hứa Điển nhướn mày, "Cậu, làm sủi cảo."
"Làm thì làm."
Lâm Tuệ ngồi dậy đi tới, nặn một cái sủi cảo ra thành hình, khoe khoang trước mặt Hứa Điển. "Thế nào, so với bên ngoài bán còn đẹp hơn đúng không?"
Hứa Điển: "Tạm được."
Lâm Tuệ hừ một tiếng, nói: "Nếu cậu có thể cán da mỏng hơn một chút nữa, mình nhất định sẽ làm đẹp hơn nhiều."
Hứa Điển không nói chuyện, đưa mắt nhìn Lâm Tuệ một cái.
"Nhìn mình làm gì?" Lâm Tuệ nói.
Đột nhiên Hứa Điển cong khóe môi lên, nhanh chóng giơ hai tay lên, giữ chặt hai má Lâm Tuệ, dùng sức mà xoa xoa.
Lâm Tuệ ngẩn ngơ vài giây, phản ứng lại.
"Trên tay cậu toàn là bột mì!!!" Lâm Tuệ lớn tiếng rít gào lên.
Hứa Điển chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô, tươi cười càng ngày càng sâu, miệng cũng càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng cười to ra tiếng, cười đến mức khóe mắt ứa ra nước mắt sống.
Lâm Tuệ dùng tay áo lau mặt, tức giận phồng má như một con cá nóc, "Cậu còn có mặt mũi mà cười! Có cái gì mà mắc cười!"
Nếu không phải chân đang bị thương, cô chắc chắn sẽ bay lên bóp chết cái tên này!
"Mình chỉ là thấy..." Hứa Điển vẫn không nhịn được, nhìn chằm chằm mặt Lâm Tuệ, cười cực kỳ xán lạn, "Cậu như vậy thật đáng yêu, giống như một con mèo nhỏ."
Lâm Tuệ: "..."
Đáng yêu cái đầu nhà ngươi!
Lâm Tuệ duỗi tay nắm một mớ bột mì trong tay, động cơ không cần nói cũng quá rõ ràng.
"Cậu lại đây." Lâm Tuệ đưa tay vẫy vẫy Hứa Điển.
Hứa Điển lui về phía sau hai bước, lắc đầu.
"Tớ kêu cậu qua...đây...!" Lâm Tuệ tức giận quát lên.
Hứa Điển dùng nửa giây để tự hỏi, cuối cùng xê dịch lại phía trước, một lần nữa đứng ở trước mặt Lâm Tuệ.
Lâm Tuệ ra lệnh, nói: "Mặt."
Hứa Điển yên lặng cúi đầu xuống, ngẩng mặt lên.
"Nhắm mắt." Lâm Tuệ nói.
Hứa Điển ngoan ngoãn nhắm mắt lại, biểu tình cực kì bình tĩnh.
Quả nhiên, Lâm Tuệ sẵn chỗ bột mì dính trên tay bôi thẳng lên mặt Hứa Điển, trả thù xong lại còn xoa nhẹ hai cái.
Ai, sao tự nhiên cảm xúc lại tốt như vậy.
Làn da thật tốt, vừa trắng lại vừa tinh tế, lại còn mềm mềm.
Lâm Tuệ tự nhận làn da của mình đã rất tốt.
May mắn cô được di truyền gen ưu tú của Trương Vân Thu, đến tuổi dậy thì trên mặt cũng không có mụn bọc hay mụn đầu đen gì, cả tàn nhang cũng không có nốt. Màu da so với nhiều nữ sinh khác còn trắng nõn hơn mấy lần, lỗ chân lông cũng rất nhỏ.
Nhưng làn da cô đẹp thế nào, cũng không đẹp bằng da Hứa Điển
Rõ ràng là con trai, sao bề ngoài lại vượt trội hơn con gái nhiều như vậy.
"Được rồi, mở to mắt ra đi." Lâm Tuệ nói.
Nghe vậy, Hứa Điển chậm rãi mở mắt lên, cùng với Lâm Tuệ bốn mắt nhìn nhau.
Sau khi Lâm Tuệ đánh giá từ trên xuống dưới một lần, nhìn không được "phụt "cười ra tiếng, "Ha ha ha, cái bộ dạng này của cậu, giống như khi còn nhỏ chúng ta chơi bùn ở công viên."
"Bây giờ vui vẻ rồi?" Hứa Điển hỏi.
"Không có."
Lâm Tuệ muốn tiếp tục giả vờ nổi giận, lại phát hiện mặt Hứa Điển thật gần.
Gần gũi đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của cậu, gần gũi đến mức có thể nhìn thấy rõ lông tơ nhỏ bé trên má của cậu. Nếu lại gần thêm một chút nữa, lông mi của cô sẽ chạm đến gương mặt của cậu.....
Nếu lại gần một chút nữa...
Lâm Tuệ đột nhiên tỉnh táo lại, đẩy mặt Hứa Điển ra, nâng cao giọng hơn để che giấu xấu hổ, "Cậu bị bệnh tâm thần sao, đến gần như vậy làm gì!"
"Là cậu kêu mình đến." Tiếng nói trong trẻo của Hứa Điển mang theo một chút bất đắc dĩ.
"Nhưng mình cũng không có kêu cậu đến gần như vậy đâu!"
Lâm Tuệ ý đồ muốn lấy lại mặt mũi, nhưng nhiệt độ trên khuôn mặt không khắc chế được đã bán đứng hết thảy.
Không đúng, cô hiểu sai.
Hứa Điển cũng chú ý tới, "Cậu vừa mới suy nghĩ cái gì?"
Lâm Tuệ nghiêng đầu, không muốn cho cậu nhìn thấy khuôn mặt đã bị nấu đến đỏ bừng của mình, "Chưa nghĩ tới cái gì."
"Thật?"
"Có cái gì để lừa cậu sao." Lâm Tuệ không nhịn được trừng mắt nhìn Hứa Điển một cái, "Hứa Điển, hôm nay cậu rất kỳ quái, làm gì mà cứ muốn đùa dai với tớ như vậy chứ."
Hứa Điển vẫn tươi cười như cũ, nhưng rõ ràng không vui vẻ như lúc nãy, "Có sao."
Có, đương nhiên là có.
Bình thường chỉ có Dư Bắc Huy mới đùa giỡn cô như vậy, từ trước đến nay Hứa Điển đều chỉ lạnh nhạt đứng ở một bên không quan tâm, thậm chí có đôi khi còn cảm thấy hành vi của bọn họ là ấu trĩ.
"Trước kia cậu còn nói tớ và Đại Ngư ấu trĩ, còn cậu thì sao? Không phải bây giờ cũng rất ấu trĩ hay sao." Lâm Tuệ rút khăn giấy ra lau mặt, trong giọng nói còn có chút oán giận.
Lúc nãy không hiểu vì sao, giờ phút này Hứa Điển đột nhiên trong nháy mắt hiểu ra. Tươi cười trên khuôn mặt Hứa Điển hoàn toàn biến mất, khôi phục lại sự xa cách đạm mặc bình thường.
Cậu nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."
Lâm Tuệ không chú ý đến cảm xúc nhỏ của cậu đang chuyển biến, còn thầm thì nói: "Cậu chắc chắn là đi theo Đại Ngư học hư rồi."
Hứa Điển: "Không phải."
Thật ra không phải là học cái xấu.
Chỉ là bởi vì, cậu và Đại Ngư đều có tâm tình giống nhau.
Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì, Hứa Điển thích cậu nha.