Chương 16: Chứng cứ
Nhất thời không nghĩ ra biện pháp nào, hai người đành phải ôm ly kem ngồi xuống.
Bây giờ đã có ảnh chụp chứng minh Trần Phàm và tên đầu vàng kia quen biết nhau, nhưng làm sao chứng minh được tên đầu vàng này chính là tên đầu vàng đánh người tuần trước?
Dư Bắc Huy nói: "Hai người bị đánh ở cái hẻm nào?"
Lâm Tuệ ngậm muỗng nhựa, nhìn trái phải rồi lại nhìn xung quanh một lượt, sau đó duỗi tay về hướng phía đông, "Ở phía sau trường học."
"Đi, dẫn mình đi nhìn xem."
Lâm Tuệ dẫn đường, đi theo phía đông không đến năm phút, đã tới cái hẻm mà cô cùng Hứa Điển gặp mặt thường ngày.
Cái hẻm nhỏ hẹp lại còn hơi tối, đứng ở đầu hẻm muốn thấy rõ bên trong cũng phải nhìn thật kĩ, quả thật rất thích hợp để lén gặp mặt, nhưng càng thích hợp gây chuyện đánh nhau hơn.
Dư Bắc Huy nhếch miệng cười rộ lên, "Khó trách sẽ bị người ta chặn đường."
Lâm Tuệ xụ mặt, "Cậu có thể ngậm miệng lại không?" Ngay sau đó đánh một cái thật mạnh lên đầu vai Dư Bắc Huy.
"Đau đau đau!" Dư Bắc Huy xoa xoa chỗ bị đau, không dám tin tưởng mà đánh giá Lâm Tuệ, "Sức lực đâu ra mà lớn như vậy, đánh còn mạnh hơn cả con trai."
Lâm Tuệ: ".."
Ta xem ngươi đây chính là muốn tìm cái chết mà.
Dư Bắc Huy lập tức ý thức được mình đã nói sai, nhanh nhẹn né đi trước một bước, vỗ tay nói: "Ôi nữ vương ơi thần sai rồi, người tạm tha cho thần đi."
Lâm Tuệ hừ lạnh, khoanh tay đi vào ngõ hẻm.
Lúc này trong hẻm nhỏ không có một bóng người.
Nhưng ở trong đầu Lâm Tuệ, lại nghĩ về chuyện xảy ra chiều hôm đó.
Lúc ấy Lâm Tuệ chạy ra khỏi hẻm nhỏ, dùng hết sức lực chạy đến Kim Trung, trước tiên chạy vào văn phòng tìm được Lâm Khải Phùng. Lâm Khải Phùng liền lập tức lấy di động nhấn phím báo nguy, sau đó nhanh chóng theo sau Lâm Tuệ chạy về phía hẻm nhỏ.
Đến bây giờ Lâm Tuệ vẫn không nghĩ ra được, làm cách nào mà Hứa Điển có thể một mình đánh thắng cả ba tên.
Tên mập mạp cùng tên gầy gò đã quăng gậy gỗ xuống mà chạy trối chết, tên đầu vàng nằm lăn trên mặt đất, còn tru lên như phát điên.
Mà Hứa Điển, tay cầm tua vít, ánh mắt tàn nhẫn.
Nếu cô không kịp thời mở miệng ngăn lại.
Chỉ sợ là cây tua vít trên tay Hứa Điển đã thọc xuyên qua bàn tay của tên đầu vàng.
"Nghĩ ra được cách sao?" Dư Bắc Huy thoáng hạ eo, đem đầu áp lên trên vai Lâm Tuệ.
"Không."
"Ặc, vậy phải làm sao."
Lâm Tuệ nghĩ nghĩ, sau đó nói ra được mấy chữ: "Ba của mình cũng có thể chứng minh được mà, chiều hôm đó ba của mình cũng thấy tên đó."
Dư Bắc Huy: ".."
Lâm Tuệ: "?"
Dư Bắc Huy thở dài, nói: "Bà cô à, hãy dùng cái đầu óc anh minh thần võ của cậu mà cân nhắc lại, lão Lưu có thể tin tưởng lời thầy Lâm nói sao? Thầy Lâm là ba của cậu, đối với Hứa Điển cũng là một nữa cha rồi, học phí một năm của hai người cũng là thầy Lâm đóng chung một lần, lão Lưu có thể không biết sao? Cậu để thầy Lâm đi làm chứng, cậu nghĩ lão Lưu có tin không?"
"Đúng là vậy nha..."
Được rồi, xem ra là không có biện pháp nào rồi.
Dư Bắc Huy thẳng eo, đôi mắt xoay vòng 360 độ, ánh mắt ngừng lại trên một góc nghiêng.
"Nhìn cái gì?” Lâm Tuệ hỏi.
"A, sao mình lại không phát hiện ra." Dư Bắc Huy đột nhiên cười rộ lên, tay ôm qua vai Lâm Tuệ, xoay mặt cô đối diện với một góc nghiêng, "Nhìn thấy không."
Lâm Tuệ nhìn theo phương hướng Dư Bắc Huy đã chỉ
Đối diện với góc nghiêng, nửa cái mái của một cửa hàng tiện lợi 24h lộ ra.
Lâm Tuệ chớp chớp mắt, "Rồi sao?"
"Vào thời điểm mấu chốt này sao cậu lại ngốc như vậy!" Dư Bắc Huy nhịn không được mà oán giận, "Đổi vai đi, cậu đứng im đó mà nhìn xem Dư đại thần mình làm sao xóa được cái án này."
Ý tưởng của Dư Bắc Huy rất đơn giản, hỏi chủ quán có camera theo dõi hay không.
Vừa vặn là tháng trước cửa hàng tiện lợi này mới thay camera mới, chủ quán nói: "Cửa hàng của chú ở vị trí tương đối hướng ra phía ngoài, thế nên buôn bán mới có thể thuận lợi mà phát triển. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân cửa hàng hướng ra bên ngoài nhiều quá, cho nên cứ mấy tên trộm tặc cứ hai ngày ba bữa lại ghé thăm quán của chú haida!"
Chủ quán mở camera giám sát ra, đưa màn hình máy tính cho hai người xem.
Dư Bắc Huy sợ hãi kêu: "Ông chủ thật đúng là trâu bò nha, góc độ nào cũng có thể xem được."
"Không có gì." Ông chủ xoa xoa cái mũi, kiêu ngạo mà nói, "Không có mấy cái vốn gốc này, làm sao mà đảm bảo được tiền luôn chảy vào trong túi chứ."
Dư Bắc Huy vỗ tay cho ông chủ, lại nói: "Cái video giám sát kia có thể giữ lại thời gian trong bao lâu ạ?"
Ông chủ: "Nửa năm, chỉ cần trong thời gian nửa năm thì cái gì cũng còn đủ."
Nửa năm!
Lâm Tuệ lập tức nhón chân, cười ngọt ngào với ông chủ, "Ông chủ, có thể cho cháu nhìn video giám sát vào chiều thứ sáu tuần trước không ạ?"
"Để làm gì?" Ông chủ nhướn mày lên, "Mấy đứa đã làm chuyện xấu gì sao?"
"Bạn của chúng cháu bị người chặn đánh, chúng cháu là đi tìm chứng cứ."
Dư Bắc Huy nói.
Mặt ông chủ đột nhiên trầm xuống, "Chắc không phải là một tên tiểu tử thúi tóc vàng chứ?"
Lâm Tuệ giật mình, "Ông chủ, ông quen biết hắn?"
"Không không", Ông chủ đập bàn đứng lên, chỉ vào của tiệm mắng liên thanh, "Nếu không phải tại vì cái tên tiểu tử thúi đầu vàng chó kia, lão tử ta con phải tốn kém lắp máy theo dõi sao? Một tháng trộm của chú bốn hộp Trung Hoa! Bốn hộp! Các cháu tính thử coi là bao nhiêu tiền!"
Dư Bắc Huy thấy thế, liền thêm mắm thêm muối nói: "Chú còn không biết đâu, cái tên hỗn đản kia còn mang theo hai tên lưu manh nữa, chặn bạn của cháu ở trong một cái hẻm nhỏ mà đánh, đánh người ta đến mức phải nhập viện! Trường học lại vì không có chứng cứ, đành phải để bạn của cháu ôm cái nồi oan ức này mà bị xử phạt! Cháu thật tức là đến mức, làm cái gì cũng không được."
Noi xong, cậu còn lau mặt thở một hơi thật dài, một bộ biểu tình sắp rơi lệ.
Lâm Tuệ yên lặng, ở trong lòng lại giơ tay cái lên cho Dư Bắc Huy.
Mạnh, không hổ là cá.
Ông chủ nghe được cơn tức càng bùng nổ hơn, lập tức mở camera chiều thứ sáu.
"Buổi chiều lúc 5 giờ ấy ạ."
"Đúng vậy, là ở hướng tây bắc ạ."
Sau một đợt điều chỉnh, trên màn hình xuất hiền thân hình của Hứa Điển.
Hứa Điển đẩy xe đạp đi vào con hẻm nhỏ, sau đó là Lâm Tuệ đi vào. Cuối cùng là tên đầu vàng mang theo hai tên anh em của hắn, ba người đều cầm gậy gỗ, đứng ở lối ra diễu võ giương oai.
Ngay sau đó, mấy tên đầu vàng đột nhiên tản ra, Lâm Tuệ từ khe hở chui ra, cất bước liều mạng chạy ra bên ngoài.
Dư Bắc Huy: "Chạy trốn rất nhanh."
"Cậu không lẽ đã quên, mình chính là quán quân chạy 50 mét nữ à." Lâm Tuệ không nhịn được mà khoe khoang.
Xem xong đoạn theo dõi một cách hoàn chỉnh, hai người cũng thả lỏng tâm tình xuống.
Bây giờ đã có chứng cứ giúp Hứa Điển rửa sạch oan khuất.
"Ông chủ, chú có thể sao chép một phần video giám sát cho cháu không ạ?"
Ông chủ biểu tình nghiêm túc, ngước mắt nhìn về phía Dư Bắc Huy, "Tiểu tử, lúc nãy cháu vừa mới nói, bạn của cháu bị một đám kia đánh đến mức nhập viện?"
Dư Bắc Huy: ".."
Lâm Tuệ ho nhẹ hai tiếng, giả vờ đang ngắm phong cảnh xung quanh.
Hôm nay thời tiết đúng là không tệ nha.
-
Thứ tư, trước lúc vào lớp, Cán sự lớp lại một lần nữa trôi dạt vào phòng học.
Cô ấy hô to: "Lâm Tuệ, chủ nhiệm Lưu kêu cậu lên phòng Giáo Vụ gặp mặt."
Lại một lần nữa, hơn 60 đôi mắt tập trung đến trên người Lâm Tuệ.
Tò mò, mê man, khó hiểu, hâm mộ.
Lão Cẩu cũng cảm thấy kì lạ, "Chị Tuệ, mỗi ngày nếu cậu không lên văn phòng thì cũng là lên Giáo Vụ. Nếu thành tích kém cỏi bị kêu đi nghe dạy bảo thì mình còn có thể hiểu được, cậu thân là người đứng đầu lớp lại mỗi ngày chạy đi chạy lại trước mặt thầy giáo... Chẳng lẽ, cậu muốn chuyển trường?"
Lâm Tuệ trừng cậu một cái. "Cậu tưởng tượng cũng thật là tốt đẹp."
"Bằng không cậu đi phòng Giáo Vụ làm gì?"
“Tiếu diện hổ của Kim Trung, không học sinh nào mà không sợ nha ~"
Lâm Tuệ: ".."
Cậu cút đi.
Chờ đến khi Lâm Tuệ đi vào phòng Giáo Vụ, những người khác cũng đã có mặt đầy đủ.
Lâm Khải Phùng, Võ Bao Bao, thầy Từ chủ nhiệm lớp bên cạnh, ba người ngồi trên sô pha. Bên cạnh là chủ nhiệm Lưu, cũng giống như lần trước ngồi ở sau bàn làm việc.
Nhưng học sinh so với lần trước nhiều hơn hai người.
Không chỉ có Hứa Điển, còn có Dư Bắc Huy và Trần Phàm.
"Chủ nhiệm Lưu." Lâm Tuệ cung kính khom lưng về phía tiếu diện hổ.
Tiếu diện hổ gật gật đầu, "Được rồi, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, chúng ta không cần nhiều lời, trực tiếp bắt đầu luôn đi. Bạn học Dư Bắc Huy, em nói đầu tiên."
Dư Bắc Huy bước tới phía trước một bước, "Báo cáo chủ nhiệm Lưu, theo như em biết chuyện này chính là như thế này..."
Đại Ngư đem chuyện mình cùng Trần Phàm kết oán như thế nào, rồi kể chuyện Trần Phàm lại vì Nghê Tú mà ghi hận Hứa Điển, cuối cùng còn tìm một đám côn đồ chặn đánh Hứa Điển, một năm một mười đều nói hết ra.
Chẳng qua cậu dùng từ 'bạn học nữ' thay thế cho 'Nghê Tú'.
Chủ nhiệm Lưu nổi trận lôi đình, "Các em thân đã là học sinh lớp 11, năm sau đã là cuối cấp! Học sinh cấp 3 phải đối mặt với cái gì các em có biết không? Thi đại học! Thi đại học quyết định phương hướng nhân sinh sau này của các em, các em không những không coi trọng, còn bày đặt yêu sớm?"
Hứa Điển và Dư Bắc Huy không nói lời nào, Trần Phàm khinh thường nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.
"Trần Phàm!" Chủ nhiệm Lưu chỉ về phía học sinh đang nhìn xung quanh bên ngoài, "Dư Bắc Huy nói có đúng không?"
Trần Phàm: "Không đúng."
Ngón tay chủ nhiệm Lưu xê dịch, chỉ vào lâm Tuệ, "Bạn học Tuệ, em có biết chuyện này không."
Lâm Tuệ thẳng eo, lớn tiếng nói: "Báo cáo chủ nhiệm, em có biết, giống như đúc Dư Bắc Huy đã nói!"
"Hứa Điển, em thì sao? Lúc trước không phải vì thiếu nợ..."
Chủ nhiệm không để yên, Hứa Điển lại dùng âm thanh cực kỳ nhạt nhẽo nói: "Em cho rằng có thể là tới đòi nợ, bây giờ xem ra hẳn là không phải."
Chủ nhiệm Lưu tức giận đến mặt đỏ cả lên, "Tốt, tốt. một đám các em đều thông đồng nói dối! Ghi tội! Toàn bộ ghi tội cho tôi, một người cũng không thể buông tha."
Ba người trao đổi ánh mắt với nhau, không chút sợ hãi mà đứng cùng với nhau thành một hàng.
Lâm Tuệ đứng ở giữa, đồng thời nắm tay hai nam sinh.
Không sao cả, bọn họ từ trước đến này chính là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Chỉ là ghi tội mà thôi, chuyện nhỏ.
Võ Bao Bao nghe vậy lập tức đứng lên khuyên nhủ: "Chủ nhiệm Lưu, Lâm Tuệ chính là hạt giống thi đua tiếng anh lần này, tất cả vinh dự của Kim Trung đều đã đặt hết lên người em ấy. Nếu ngài bắt buộc phải phạt, thì cũng mong thầy sau khi thi đua lại xử phạt tiếp!"
Thầy Từ cũng nói: "Đúng vậy chủ nhiệm Lưu. Hứa Điển đã bị hủy bỏ trong danh sách thi đua, nhưng Lâm Tuệ chính là ngàn vạn lần không thể!"
Chủ nhiệm Lưu trăm triệu lần cũng không nghĩ tới hai người giáo viên này lại lấy cái ‘vinh dự của Kim Trung’ ra để áp chế mình, cho dù bực bội ông cũng không thể không bình tĩnh lại.
Ông vun bàn tay lên, "Hứa Điển, em đi ra ngoài trước!"
Hứa Điển đi đến phía trước khom người chào, rời khỏi phòng Giáo Vụ.
"Dư Bắc Huy."
"Có mặt."
"Thầy hỏi em lại một lần nữa, em xác định là Trần Phàm tìm người đến đánh Hứa Điển?"
"Báo cáo chủ nhiệm, em xác định chắc chắn cùng với khẳng định mười phần."
Dư Bắc Huy vừa dứt lời, Lâm Tuệ giơ tay lên:
"Em cũng xác định chắc chắn cùng với khẳng định, người làm chủ phía sau chính là Trần Phàm."
"Tốt, tốt."
Chủ nhiệm Lưu gật đầu, sắc mặt ngày càng xụ xuống.
Nhưng thực hiển nhiên, ông đã bắt đầu dao động, ít nhiều đã có chút tin tưởng lời nói của Dư Bắc Huy.
"Trần Phàm, thầy cho em cơ hội một lần nữa, chủ động nói ra chân tướng tất cả mọi chuyện, phòng Giáo Vụ có thể suy xét mà xử phạt nhẹ cho em!"
"Em không có."
"Trần Phàm! Em không cần không biết tốt xấu!"
"Em chưa làm chuyện gì, vì sao lại muốn em thừa nhận?" Trần Phàm chỉ chỉ Dư Bắc Huy, "Muốn nói chuyện thì phải có chứng cứ, cậu có chứng cứ sao? Có sao?"
Toàn bộ người ở đây đều im lặng, ánh mắt đều cùng nhìn về phía Dư Bắc Huy.
Chủ nhiệm Lưu thân là một cây cỏ đầu đàn, lập tức liền gây khó dễ cho Dư Bắc Huy và Lâm Tuệ, “Trần Phàm nói đúng, các em lấy chứng cứ ra đây. Nếu không có chứng cứ thì đây chính là bôi nhọ bạn học!”
Trần Phàm câu môi, cười cười không ra tiếng.
"Chứng cứ, chúng em đương nhiên là có chứng cứ. Nếu không có chứng cứ, hôm nay em cũng sẽ không chủ động đến tìm chủ nhiệm Lưu."
Nói xong, Dư Bắc Huy duỗi tay vào trong túi, lấy di động ra.
Chủ nhiệm Lưu trừng lớn đôi mắt: "Em! Em lại dám mang di động vào trường học!"
Mọi người: ".."
Này này, cái này đâu phải là trọng điểm chứ?
Dư Bắc Huy đi lên trước, đem điện thoại đặt ở trên bàn làm việc.
"Chủ nhiệm, ảnh chụp trong điện thoại cùng với video chính là chứng cứ."
Bây giờ đã có ảnh chụp chứng minh Trần Phàm và tên đầu vàng kia quen biết nhau, nhưng làm sao chứng minh được tên đầu vàng này chính là tên đầu vàng đánh người tuần trước?
Dư Bắc Huy nói: "Hai người bị đánh ở cái hẻm nào?"
Lâm Tuệ ngậm muỗng nhựa, nhìn trái phải rồi lại nhìn xung quanh một lượt, sau đó duỗi tay về hướng phía đông, "Ở phía sau trường học."
"Đi, dẫn mình đi nhìn xem."
Lâm Tuệ dẫn đường, đi theo phía đông không đến năm phút, đã tới cái hẻm mà cô cùng Hứa Điển gặp mặt thường ngày.
Cái hẻm nhỏ hẹp lại còn hơi tối, đứng ở đầu hẻm muốn thấy rõ bên trong cũng phải nhìn thật kĩ, quả thật rất thích hợp để lén gặp mặt, nhưng càng thích hợp gây chuyện đánh nhau hơn.
Dư Bắc Huy nhếch miệng cười rộ lên, "Khó trách sẽ bị người ta chặn đường."
Lâm Tuệ xụ mặt, "Cậu có thể ngậm miệng lại không?" Ngay sau đó đánh một cái thật mạnh lên đầu vai Dư Bắc Huy.
"Đau đau đau!" Dư Bắc Huy xoa xoa chỗ bị đau, không dám tin tưởng mà đánh giá Lâm Tuệ, "Sức lực đâu ra mà lớn như vậy, đánh còn mạnh hơn cả con trai."
Lâm Tuệ: ".."
Ta xem ngươi đây chính là muốn tìm cái chết mà.
Dư Bắc Huy lập tức ý thức được mình đã nói sai, nhanh nhẹn né đi trước một bước, vỗ tay nói: "Ôi nữ vương ơi thần sai rồi, người tạm tha cho thần đi."
Lâm Tuệ hừ lạnh, khoanh tay đi vào ngõ hẻm.
Lúc này trong hẻm nhỏ không có một bóng người.
Nhưng ở trong đầu Lâm Tuệ, lại nghĩ về chuyện xảy ra chiều hôm đó.
Lúc ấy Lâm Tuệ chạy ra khỏi hẻm nhỏ, dùng hết sức lực chạy đến Kim Trung, trước tiên chạy vào văn phòng tìm được Lâm Khải Phùng. Lâm Khải Phùng liền lập tức lấy di động nhấn phím báo nguy, sau đó nhanh chóng theo sau Lâm Tuệ chạy về phía hẻm nhỏ.
Đến bây giờ Lâm Tuệ vẫn không nghĩ ra được, làm cách nào mà Hứa Điển có thể một mình đánh thắng cả ba tên.
Tên mập mạp cùng tên gầy gò đã quăng gậy gỗ xuống mà chạy trối chết, tên đầu vàng nằm lăn trên mặt đất, còn tru lên như phát điên.
Mà Hứa Điển, tay cầm tua vít, ánh mắt tàn nhẫn.
Nếu cô không kịp thời mở miệng ngăn lại.
Chỉ sợ là cây tua vít trên tay Hứa Điển đã thọc xuyên qua bàn tay của tên đầu vàng.
"Nghĩ ra được cách sao?" Dư Bắc Huy thoáng hạ eo, đem đầu áp lên trên vai Lâm Tuệ.
"Không."
"Ặc, vậy phải làm sao."
Lâm Tuệ nghĩ nghĩ, sau đó nói ra được mấy chữ: "Ba của mình cũng có thể chứng minh được mà, chiều hôm đó ba của mình cũng thấy tên đó."
Dư Bắc Huy: ".."
Lâm Tuệ: "?"
Dư Bắc Huy thở dài, nói: "Bà cô à, hãy dùng cái đầu óc anh minh thần võ của cậu mà cân nhắc lại, lão Lưu có thể tin tưởng lời thầy Lâm nói sao? Thầy Lâm là ba của cậu, đối với Hứa Điển cũng là một nữa cha rồi, học phí một năm của hai người cũng là thầy Lâm đóng chung một lần, lão Lưu có thể không biết sao? Cậu để thầy Lâm đi làm chứng, cậu nghĩ lão Lưu có tin không?"
"Đúng là vậy nha..."
Được rồi, xem ra là không có biện pháp nào rồi.
Dư Bắc Huy thẳng eo, đôi mắt xoay vòng 360 độ, ánh mắt ngừng lại trên một góc nghiêng.
"Nhìn cái gì?” Lâm Tuệ hỏi.
"A, sao mình lại không phát hiện ra." Dư Bắc Huy đột nhiên cười rộ lên, tay ôm qua vai Lâm Tuệ, xoay mặt cô đối diện với một góc nghiêng, "Nhìn thấy không."
Lâm Tuệ nhìn theo phương hướng Dư Bắc Huy đã chỉ
Đối diện với góc nghiêng, nửa cái mái của một cửa hàng tiện lợi 24h lộ ra.
Lâm Tuệ chớp chớp mắt, "Rồi sao?"
"Vào thời điểm mấu chốt này sao cậu lại ngốc như vậy!" Dư Bắc Huy nhịn không được mà oán giận, "Đổi vai đi, cậu đứng im đó mà nhìn xem Dư đại thần mình làm sao xóa được cái án này."
Ý tưởng của Dư Bắc Huy rất đơn giản, hỏi chủ quán có camera theo dõi hay không.
Vừa vặn là tháng trước cửa hàng tiện lợi này mới thay camera mới, chủ quán nói: "Cửa hàng của chú ở vị trí tương đối hướng ra phía ngoài, thế nên buôn bán mới có thể thuận lợi mà phát triển. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân cửa hàng hướng ra bên ngoài nhiều quá, cho nên cứ mấy tên trộm tặc cứ hai ngày ba bữa lại ghé thăm quán của chú haida!"
Chủ quán mở camera giám sát ra, đưa màn hình máy tính cho hai người xem.
Dư Bắc Huy sợ hãi kêu: "Ông chủ thật đúng là trâu bò nha, góc độ nào cũng có thể xem được."
"Không có gì." Ông chủ xoa xoa cái mũi, kiêu ngạo mà nói, "Không có mấy cái vốn gốc này, làm sao mà đảm bảo được tiền luôn chảy vào trong túi chứ."
Dư Bắc Huy vỗ tay cho ông chủ, lại nói: "Cái video giám sát kia có thể giữ lại thời gian trong bao lâu ạ?"
Ông chủ: "Nửa năm, chỉ cần trong thời gian nửa năm thì cái gì cũng còn đủ."
Nửa năm!
Lâm Tuệ lập tức nhón chân, cười ngọt ngào với ông chủ, "Ông chủ, có thể cho cháu nhìn video giám sát vào chiều thứ sáu tuần trước không ạ?"
"Để làm gì?" Ông chủ nhướn mày lên, "Mấy đứa đã làm chuyện xấu gì sao?"
"Bạn của chúng cháu bị người chặn đánh, chúng cháu là đi tìm chứng cứ."
Dư Bắc Huy nói.
Mặt ông chủ đột nhiên trầm xuống, "Chắc không phải là một tên tiểu tử thúi tóc vàng chứ?"
Lâm Tuệ giật mình, "Ông chủ, ông quen biết hắn?"
"Không không", Ông chủ đập bàn đứng lên, chỉ vào của tiệm mắng liên thanh, "Nếu không phải tại vì cái tên tiểu tử thúi đầu vàng chó kia, lão tử ta con phải tốn kém lắp máy theo dõi sao? Một tháng trộm của chú bốn hộp Trung Hoa! Bốn hộp! Các cháu tính thử coi là bao nhiêu tiền!"
Dư Bắc Huy thấy thế, liền thêm mắm thêm muối nói: "Chú còn không biết đâu, cái tên hỗn đản kia còn mang theo hai tên lưu manh nữa, chặn bạn của cháu ở trong một cái hẻm nhỏ mà đánh, đánh người ta đến mức phải nhập viện! Trường học lại vì không có chứng cứ, đành phải để bạn của cháu ôm cái nồi oan ức này mà bị xử phạt! Cháu thật tức là đến mức, làm cái gì cũng không được."
Noi xong, cậu còn lau mặt thở một hơi thật dài, một bộ biểu tình sắp rơi lệ.
Lâm Tuệ yên lặng, ở trong lòng lại giơ tay cái lên cho Dư Bắc Huy.
Mạnh, không hổ là cá.
Ông chủ nghe được cơn tức càng bùng nổ hơn, lập tức mở camera chiều thứ sáu.
"Buổi chiều lúc 5 giờ ấy ạ."
"Đúng vậy, là ở hướng tây bắc ạ."
Sau một đợt điều chỉnh, trên màn hình xuất hiền thân hình của Hứa Điển.
Hứa Điển đẩy xe đạp đi vào con hẻm nhỏ, sau đó là Lâm Tuệ đi vào. Cuối cùng là tên đầu vàng mang theo hai tên anh em của hắn, ba người đều cầm gậy gỗ, đứng ở lối ra diễu võ giương oai.
Ngay sau đó, mấy tên đầu vàng đột nhiên tản ra, Lâm Tuệ từ khe hở chui ra, cất bước liều mạng chạy ra bên ngoài.
Dư Bắc Huy: "Chạy trốn rất nhanh."
"Cậu không lẽ đã quên, mình chính là quán quân chạy 50 mét nữ à." Lâm Tuệ không nhịn được mà khoe khoang.
Xem xong đoạn theo dõi một cách hoàn chỉnh, hai người cũng thả lỏng tâm tình xuống.
Bây giờ đã có chứng cứ giúp Hứa Điển rửa sạch oan khuất.
"Ông chủ, chú có thể sao chép một phần video giám sát cho cháu không ạ?"
Ông chủ biểu tình nghiêm túc, ngước mắt nhìn về phía Dư Bắc Huy, "Tiểu tử, lúc nãy cháu vừa mới nói, bạn của cháu bị một đám kia đánh đến mức nhập viện?"
Dư Bắc Huy: ".."
Lâm Tuệ ho nhẹ hai tiếng, giả vờ đang ngắm phong cảnh xung quanh.
Hôm nay thời tiết đúng là không tệ nha.
-
Thứ tư, trước lúc vào lớp, Cán sự lớp lại một lần nữa trôi dạt vào phòng học.
Cô ấy hô to: "Lâm Tuệ, chủ nhiệm Lưu kêu cậu lên phòng Giáo Vụ gặp mặt."
Lại một lần nữa, hơn 60 đôi mắt tập trung đến trên người Lâm Tuệ.
Tò mò, mê man, khó hiểu, hâm mộ.
Lão Cẩu cũng cảm thấy kì lạ, "Chị Tuệ, mỗi ngày nếu cậu không lên văn phòng thì cũng là lên Giáo Vụ. Nếu thành tích kém cỏi bị kêu đi nghe dạy bảo thì mình còn có thể hiểu được, cậu thân là người đứng đầu lớp lại mỗi ngày chạy đi chạy lại trước mặt thầy giáo... Chẳng lẽ, cậu muốn chuyển trường?"
Lâm Tuệ trừng cậu một cái. "Cậu tưởng tượng cũng thật là tốt đẹp."
"Bằng không cậu đi phòng Giáo Vụ làm gì?"
“Tiếu diện hổ của Kim Trung, không học sinh nào mà không sợ nha ~"
Lâm Tuệ: ".."
Cậu cút đi.
Chờ đến khi Lâm Tuệ đi vào phòng Giáo Vụ, những người khác cũng đã có mặt đầy đủ.
Lâm Khải Phùng, Võ Bao Bao, thầy Từ chủ nhiệm lớp bên cạnh, ba người ngồi trên sô pha. Bên cạnh là chủ nhiệm Lưu, cũng giống như lần trước ngồi ở sau bàn làm việc.
Nhưng học sinh so với lần trước nhiều hơn hai người.
Không chỉ có Hứa Điển, còn có Dư Bắc Huy và Trần Phàm.
"Chủ nhiệm Lưu." Lâm Tuệ cung kính khom lưng về phía tiếu diện hổ.
Tiếu diện hổ gật gật đầu, "Được rồi, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, chúng ta không cần nhiều lời, trực tiếp bắt đầu luôn đi. Bạn học Dư Bắc Huy, em nói đầu tiên."
Dư Bắc Huy bước tới phía trước một bước, "Báo cáo chủ nhiệm Lưu, theo như em biết chuyện này chính là như thế này..."
Đại Ngư đem chuyện mình cùng Trần Phàm kết oán như thế nào, rồi kể chuyện Trần Phàm lại vì Nghê Tú mà ghi hận Hứa Điển, cuối cùng còn tìm một đám côn đồ chặn đánh Hứa Điển, một năm một mười đều nói hết ra.
Chẳng qua cậu dùng từ 'bạn học nữ' thay thế cho 'Nghê Tú'.
Chủ nhiệm Lưu nổi trận lôi đình, "Các em thân đã là học sinh lớp 11, năm sau đã là cuối cấp! Học sinh cấp 3 phải đối mặt với cái gì các em có biết không? Thi đại học! Thi đại học quyết định phương hướng nhân sinh sau này của các em, các em không những không coi trọng, còn bày đặt yêu sớm?"
Hứa Điển và Dư Bắc Huy không nói lời nào, Trần Phàm khinh thường nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.
"Trần Phàm!" Chủ nhiệm Lưu chỉ về phía học sinh đang nhìn xung quanh bên ngoài, "Dư Bắc Huy nói có đúng không?"
Trần Phàm: "Không đúng."
Ngón tay chủ nhiệm Lưu xê dịch, chỉ vào lâm Tuệ, "Bạn học Tuệ, em có biết chuyện này không."
Lâm Tuệ thẳng eo, lớn tiếng nói: "Báo cáo chủ nhiệm, em có biết, giống như đúc Dư Bắc Huy đã nói!"
"Hứa Điển, em thì sao? Lúc trước không phải vì thiếu nợ..."
Chủ nhiệm không để yên, Hứa Điển lại dùng âm thanh cực kỳ nhạt nhẽo nói: "Em cho rằng có thể là tới đòi nợ, bây giờ xem ra hẳn là không phải."
Chủ nhiệm Lưu tức giận đến mặt đỏ cả lên, "Tốt, tốt. một đám các em đều thông đồng nói dối! Ghi tội! Toàn bộ ghi tội cho tôi, một người cũng không thể buông tha."
Ba người trao đổi ánh mắt với nhau, không chút sợ hãi mà đứng cùng với nhau thành một hàng.
Lâm Tuệ đứng ở giữa, đồng thời nắm tay hai nam sinh.
Không sao cả, bọn họ từ trước đến này chính là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Chỉ là ghi tội mà thôi, chuyện nhỏ.
Võ Bao Bao nghe vậy lập tức đứng lên khuyên nhủ: "Chủ nhiệm Lưu, Lâm Tuệ chính là hạt giống thi đua tiếng anh lần này, tất cả vinh dự của Kim Trung đều đã đặt hết lên người em ấy. Nếu ngài bắt buộc phải phạt, thì cũng mong thầy sau khi thi đua lại xử phạt tiếp!"
Thầy Từ cũng nói: "Đúng vậy chủ nhiệm Lưu. Hứa Điển đã bị hủy bỏ trong danh sách thi đua, nhưng Lâm Tuệ chính là ngàn vạn lần không thể!"
Chủ nhiệm Lưu trăm triệu lần cũng không nghĩ tới hai người giáo viên này lại lấy cái ‘vinh dự của Kim Trung’ ra để áp chế mình, cho dù bực bội ông cũng không thể không bình tĩnh lại.
Ông vun bàn tay lên, "Hứa Điển, em đi ra ngoài trước!"
Hứa Điển đi đến phía trước khom người chào, rời khỏi phòng Giáo Vụ.
"Dư Bắc Huy."
"Có mặt."
"Thầy hỏi em lại một lần nữa, em xác định là Trần Phàm tìm người đến đánh Hứa Điển?"
"Báo cáo chủ nhiệm, em xác định chắc chắn cùng với khẳng định mười phần."
Dư Bắc Huy vừa dứt lời, Lâm Tuệ giơ tay lên:
"Em cũng xác định chắc chắn cùng với khẳng định, người làm chủ phía sau chính là Trần Phàm."
"Tốt, tốt."
Chủ nhiệm Lưu gật đầu, sắc mặt ngày càng xụ xuống.
Nhưng thực hiển nhiên, ông đã bắt đầu dao động, ít nhiều đã có chút tin tưởng lời nói của Dư Bắc Huy.
"Trần Phàm, thầy cho em cơ hội một lần nữa, chủ động nói ra chân tướng tất cả mọi chuyện, phòng Giáo Vụ có thể suy xét mà xử phạt nhẹ cho em!"
"Em không có."
"Trần Phàm! Em không cần không biết tốt xấu!"
"Em chưa làm chuyện gì, vì sao lại muốn em thừa nhận?" Trần Phàm chỉ chỉ Dư Bắc Huy, "Muốn nói chuyện thì phải có chứng cứ, cậu có chứng cứ sao? Có sao?"
Toàn bộ người ở đây đều im lặng, ánh mắt đều cùng nhìn về phía Dư Bắc Huy.
Chủ nhiệm Lưu thân là một cây cỏ đầu đàn, lập tức liền gây khó dễ cho Dư Bắc Huy và Lâm Tuệ, “Trần Phàm nói đúng, các em lấy chứng cứ ra đây. Nếu không có chứng cứ thì đây chính là bôi nhọ bạn học!”
Trần Phàm câu môi, cười cười không ra tiếng.
"Chứng cứ, chúng em đương nhiên là có chứng cứ. Nếu không có chứng cứ, hôm nay em cũng sẽ không chủ động đến tìm chủ nhiệm Lưu."
Nói xong, Dư Bắc Huy duỗi tay vào trong túi, lấy di động ra.
Chủ nhiệm Lưu trừng lớn đôi mắt: "Em! Em lại dám mang di động vào trường học!"
Mọi người: ".."
Này này, cái này đâu phải là trọng điểm chứ?
Dư Bắc Huy đi lên trước, đem điện thoại đặt ở trên bàn làm việc.
"Chủ nhiệm, ảnh chụp trong điện thoại cùng với video chính là chứng cứ."