Chương 6: (Hoàn)
16
Chu Mẫn gửi cho Lục Lâm Lâm một đường link, nói: "Cô tự mình xem đi."
Lục Lâm Lâm ấn vào đường link, nhìn qua một vài trang, sắc mặt càng ngày càng trở nên tái nhợt.
Xem tới cuối, tay nó run tới nỗi cầm điện thoại còn không nổi nữa.
Nam sinh mà Thẩm Yến quen biết đã đăng một bài tố cáo hành vi bóc lột nghiên cứu sinh khắp nơi của vị giảng viên vô đạo đức kia, ví dụ như xem bọn họ như người hầu, bắt họ dọn dẹp vệ sinh nhà ông ta, đưa đón con ông ta đi học, làm bài tập về nhà giúp con ông ta.
Quan trọng nhất là, vị giảng viên này còn đem tác phầm của sinh viên bán cho người khác với giá cao.
Tác phẩm của cậu ấy bị giảng viên kia lấy đem đi bán, còn bị ông ta cảnh cáo không được nói ra cho ai biết, nếu không thì ông ta sẽ không để cho cậu ấy tốt nghiệp, cũng không tìm được việc, huỷ hoại toàn bộ tiền đồ của cậu ấy.
Trùng hợp là, công ti của chú cậu ấy gần đây đang chuẩn bị mở một phòng sưu tầm nhỏ, bản thảo thiết kế mà công ti của đối phương đưa ra lại chính là của cậu ấy.
Cậu ấy thậm chí còn chỉ đích danh người mua bản thảo thiết kế của mình chính là Lục Lâm Lâm.
Bảo sao Lục Lâm Lâm lại sụp đổ như vậy.
Chẳng có công ti nào cần một nhân viên đã có tiền án ăn cắp ý tưởng, sự việc này được phơi bày trên mạng, sự nghiệp của nó cũng coi như xong rồi.
Không chỉ như vậy, công ti tôi và công ti đối phương đã kí hợp đồng, bởi vì nguyên nhân của bên tôi mà hợp đồng bị huỷ bỏ, công ti tôi còn phải đền bù cho công ti đối phương một khoản tiền lớn vì vi phạm hợp đồng.
Tiền vi phạm hợp đồng này đương nhiên là do Lục Lâm Lâm thanh toán.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì, Lục Lâm Lâm sẽ phải dùng nửa đời còn lại để trả nợ.
Tôi không hề có chút đồng cảm với nó, nó gần như đã trộm mất ước mơ của tôi, cũng ăn cắp tác phẩm của nhiều người khác.
Nếu như chuyện này không được phơi bày, nó và vị giảng viên kia sẽ càng hại thêm nhiều người nữa.
Mà ăn cắp đồ của người khác thì nhất định phải trả giá.
17
Đúng như dự đoán của tôi, sau khi sự việc được phơi bày, Thẩm Yến liền đuổi việc Lục Lâm Lâm, còn bắt nó bồi thường một khoản tiền lớn.
Lục Lâm Lâm ban đầu còn định quỵt nợ, nó cầu xin tôi thuyết phục Thẩm Yến đừng truy cứu trách nhiệm của nó, tôi đương nhiên không đồng ý.
Rất nhanh sau đó, nó liền bảo mẹ tôi tìm tới tôi.
Sau khi mẹ tôi gặp được tôi, bà còn nghĩ tôi vẫn là đứa trẻ năm đó có thể để bà ấy tuỳ ý xỉ vả, bà ấy không ngừng mắng chửi tôi:
"Khương Ngọc Nhàn, mày xem mày có giống người làm chị tí nào không? Em gái mày đã cầu xin mày như thế rồi mà mày không thể giúp nó sao?"
"Chút tiền bồi thường đó đối với mày mà nói cũng chẳng đáng là bao."
"Mày đúng là cái đồ vô ơn, uổng công tao nuôi mày lớn ngần ngày."
"Nếu mày dám không giúp em mày, tao sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với mày."
Thẩm Yến nghe thấy thế sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, muốn ra mặt nói thay cho tôi.
Tôi cản anh lại, lần này tôi sẽ tự mình giải quyết.
Tôi lạnh nhạt nói: "Vậy thì cứ cắt đứt quan hệ mẹ con đi, tôi cầu còn không được."
Mẹ tôi giật mình, không ngờ được rằng rõ ràng là bà đang uy hiếp tôi thế mà tôi lại đáp trả dứt khoát như vậy.
"Con bé ch.ết tiệt này, sao mày lại vô lương tâm như vậy? Vì chút tiền như thế mà đến cả mẹ mày cũng không thèm nhận nữa?"
"Câu nói này phải để tôi nói với bà mới đúng, bà xứng làm mẹ tôi sao? Từ nhỏ đến lớn, bà đã để tâm đến tôi chưa? Năm đó, bà cố chấp giành quyền nuôi tôi với ba tôi, hứa với ông ấy rằng sẽ nuôi dưỡng tôi thật tốt, nhưng bà xem bà làm như nào? Bà đã chăm sóc tôi tốt chưa?"
"Bà không hề! Từ khi tôi mới chỉ 5-6 tuổi, bà đã bắt đầu bắt tôi kê ghế ngồi rửa bát, tôi thành con giúp việc trong nhà."
"Phòng ngủ của tôi là một căn phòng nhỏ được cải tạo từ phòng chứa đồ linh tinh trong nhà."
"Bình thường bà đến cả một bộ quần áo cũng không nỡ mua cho tôi, học phí cũng là tôi tự chi trả, nếu như đi học không phải nghĩa vụ bắt buộc, bà chắc bắt tôi bỏ học từ khi còn nhỏ rồi nhỉ."
"Năm lớp 12, bà còn muốn bán tôi cho một ông già đầu hói hơn 40 tuổi."
Mẹ tôi vội vàng cắt ngang lời tôi: "Mày sao có thể để bụng như thế chứ, mẹ cũng là lần đầu tiên làm mẹ, khó tránh khỏi sẽ có lúc hồ đồ."
"Hồ đồ? Tôi thấy bà có hồ đồ chút nào đâu." Tôi lạnh lùng nói: "Năm đó không phải là bà nhắm vào khoản tiền phí nuôi con khổng lồ mà bố tôi đưa nên mới cố gắng tranh quyền nuôi dưỡng tôi hay sao?"
"Mày đều biết cả rồi?"
"Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm."
Nét mặt mẹ tôi trở nên lúng túng, nói chuyện cũng kém tự tin hơn rất nhiều.
"Mẹ thừa nhận, những chuyện đó đều do mẹ không đúng, nhưng con cũng không thể ghi hận lên người em gái con, huỷ hoại nó."
"Tôi không nên hận sao? Năm tôi học cấp ba, tiền mà tôi đã tiết kiệm từ rất lâu dùng để học đại học bị nó trộm mất để đi mua iphone, bà còn nhớ không?"
Có lẽ bà ấy đã quên, nhưng tôi vĩnh viễn vẫn sẽ nhớ rõ.
Tôi bảo Lục Lâm Lâm đền tiền cho tôi, mẹ tôi hung dữ mắng tôi một trận, nói tôi ăn của bà ấy dùng của bà ấy, mua cái điện thoại cho em gái thì có làm sao.
"Nó còn ăn trộm bản thiết kế của tôi, suýt chút nữa thì huỷ hoại ước mơ của tôi."
Mẹ tôi bĩu môi: "Không phải giờ mày sống rất tốt hay sao."
"Tôi sống tốt, nhưng chẳng có chút nào liên quan đến các người cả, ngược lại mấy chuyện không may của tôi đều là từ các người mà ra. Nói thật cho bà biết nhé, tôi nhìn thấy Lục Lâm Lâm gặp chuyện xui tôi rất vui, tôi không thể nào giúp nó được." Tôi bình tĩnh nói.
"Mày..."
"Bà cũng đừng có chỉ trích tôi nữa, tính nết của Lục Lâm Lâm trở nên như ngày hôm nay không phải do bà chiều quá mà ra hay sao? Thay vì trách móc tôi thì bà nên tự xem lại bản thân mình đi."
Mẹ tôi còn định nói thêm gì đó nhưng tôi đã bảo giúp việc đuổi bà ấy ra ngoài, mẹ tôi thẹn quá hoá giận bắt đầu mắng chửi tôi.
Tôi đứng ở cửa mỉm cười nói: "Bà yên tâm, tôi sẽ càng ngày càng trở nên tốt hơn, bà cứ lo lắng cho Lục Lâm Lâm nhà bà đi đã, số tiền bồi thường lớn như thế thì có bán cả nhà bà đi cũng đền chẳng nổi."
Sặc mặt mẹ tôi lập tức tái nhợt.
Tôi quay về phòng, Thẩm Yến chẳng nói gì cả, anh chỉ nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Tôi cười cười: "Thẩm Yến, em đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà ấy mà chẳng thấy đau lòng chút nào, ngược lại em còn thấy thoải mái, em từ lâu đã muốn làm như thế rồi."
Giọng điệu của Thẩm Yến hơi buồn buồn: "Nhưng mà anh vẫn muốn ôm em thật chặt."
Không biết vì sao mà khi tôi nghe thấy câu này, sống mũi liền cay cay.
Tôi đỡ lấy mặt anh, hôn anh một cái: "Thẩm Yến, em thích anh quá đi mất."
Tôi là người hiếm khi chủ động, vành tai Thẩm Yến đỏ lên: "Anh cũng thích em."
Dáng vẻ trong sáng ngây thơ của anh chọc tôi bật cười, tôi dựa lên vai anh, nói: "Thẩm Yến, có anh thật tốt."
18
Sau đó, mẹ tôi còn đưa theo Lục Lâm Lâm tới tìm tôi mấy lần.
Ba tháng đó, có một lần tôi có được cơ hội đi ra nước ngoài bồi dưỡng thêm kiến thức, Thẩm Yến đi cùng tôi.
Thế nên hai người bọn họ không thể gặp được bọn tôi.
Sau khi trở về, tôi có nghe đồng nghiệp nhắc tới tình hình của Lục Lâm Lâm dạo gần đây, nhà bọn họ đã bán rồi, dùng tiền bán nhà để trả nợ cho Lục Lâm Lâm, nhưng số nợ của nó quá lớn, bọn họ chỉ mới trả được một nửa.
Mẹ và dượng tôi bây giờ làm hai công việc một ngày để trả nốt số nợ cho nó.
Còn Lục Lâm Lâm, nó không chịu được cuộc sống khổ cực nên đã chạy theo một người đàn ông nó quen trên mạng, giờ không rõ tung tích ra sao.
Mẹ tôi chớp mắt như già đi mười tuổi, luôn báo cảnh sát để tìm nó, nhưng vẫn không có chút tin tức nào.
Về phần vị giảng viên vô đạo đức đó cũng bị trường học đuổi việc, còn phải bồi thường rất nhiều tiền cho những sinh viên đã bị ông ta hãm hại.
Ông ta bị mang tiếng xấu, sống những ngày trốn chui trốn lủi như chuột, bị người người chửi mắng đánh đập.
Chu Mẫn hỏi: "Đúng rồi, lần này em ra nước ngoài bồi dưỡng kiến thức như nào rồi?"
Tôi đỏ mặt, thu hoạch này lớn quá rồi.
Tôi gặt hái được kiến thức, trong bụng còn có thêm một em bé.
Thẩm Yến nói: "Tôi và A Nhàn hai tháng sau tổ chức hôn lễ, mọi người nhớ đến uống rượu mừng."
Rất nhanh sau đó mọi người xung quanh đều chúc phúc cho hai chúng tôi.
Chuyện hôn lễ Thẩm Yến đã chuẩn bị từ sớm rồi, anh quyết định muốn cho tôi một hôn lễ long trọng khó quên, nhưng đứa bé xuất hiện đã phá vỡ kế hoạch của anh.
Đời người chính là như vậy, chuyện bất trắc nào cũng có thể xảy đến, cũng có thể là những niềm vui bất ngờ mà ta không đoán trước được.
Tôi nhìn về phía Thẩm Yến, có anh ở bên cạnh, chúng tôi nhất định sẽ đi đến một tương lai ngày càng tốt đẹp hơn.
Đã hoàn thành.
Chu Mẫn gửi cho Lục Lâm Lâm một đường link, nói: "Cô tự mình xem đi."
Lục Lâm Lâm ấn vào đường link, nhìn qua một vài trang, sắc mặt càng ngày càng trở nên tái nhợt.
Xem tới cuối, tay nó run tới nỗi cầm điện thoại còn không nổi nữa.
Nam sinh mà Thẩm Yến quen biết đã đăng một bài tố cáo hành vi bóc lột nghiên cứu sinh khắp nơi của vị giảng viên vô đạo đức kia, ví dụ như xem bọn họ như người hầu, bắt họ dọn dẹp vệ sinh nhà ông ta, đưa đón con ông ta đi học, làm bài tập về nhà giúp con ông ta.
Quan trọng nhất là, vị giảng viên này còn đem tác phầm của sinh viên bán cho người khác với giá cao.
Tác phẩm của cậu ấy bị giảng viên kia lấy đem đi bán, còn bị ông ta cảnh cáo không được nói ra cho ai biết, nếu không thì ông ta sẽ không để cho cậu ấy tốt nghiệp, cũng không tìm được việc, huỷ hoại toàn bộ tiền đồ của cậu ấy.
Trùng hợp là, công ti của chú cậu ấy gần đây đang chuẩn bị mở một phòng sưu tầm nhỏ, bản thảo thiết kế mà công ti của đối phương đưa ra lại chính là của cậu ấy.
Cậu ấy thậm chí còn chỉ đích danh người mua bản thảo thiết kế của mình chính là Lục Lâm Lâm.
Bảo sao Lục Lâm Lâm lại sụp đổ như vậy.
Chẳng có công ti nào cần một nhân viên đã có tiền án ăn cắp ý tưởng, sự việc này được phơi bày trên mạng, sự nghiệp của nó cũng coi như xong rồi.
Không chỉ như vậy, công ti tôi và công ti đối phương đã kí hợp đồng, bởi vì nguyên nhân của bên tôi mà hợp đồng bị huỷ bỏ, công ti tôi còn phải đền bù cho công ti đối phương một khoản tiền lớn vì vi phạm hợp đồng.
Tiền vi phạm hợp đồng này đương nhiên là do Lục Lâm Lâm thanh toán.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì, Lục Lâm Lâm sẽ phải dùng nửa đời còn lại để trả nợ.
Tôi không hề có chút đồng cảm với nó, nó gần như đã trộm mất ước mơ của tôi, cũng ăn cắp tác phẩm của nhiều người khác.
Nếu như chuyện này không được phơi bày, nó và vị giảng viên kia sẽ càng hại thêm nhiều người nữa.
Mà ăn cắp đồ của người khác thì nhất định phải trả giá.
17
Đúng như dự đoán của tôi, sau khi sự việc được phơi bày, Thẩm Yến liền đuổi việc Lục Lâm Lâm, còn bắt nó bồi thường một khoản tiền lớn.
Lục Lâm Lâm ban đầu còn định quỵt nợ, nó cầu xin tôi thuyết phục Thẩm Yến đừng truy cứu trách nhiệm của nó, tôi đương nhiên không đồng ý.
Rất nhanh sau đó, nó liền bảo mẹ tôi tìm tới tôi.
Sau khi mẹ tôi gặp được tôi, bà còn nghĩ tôi vẫn là đứa trẻ năm đó có thể để bà ấy tuỳ ý xỉ vả, bà ấy không ngừng mắng chửi tôi:
"Khương Ngọc Nhàn, mày xem mày có giống người làm chị tí nào không? Em gái mày đã cầu xin mày như thế rồi mà mày không thể giúp nó sao?"
"Chút tiền bồi thường đó đối với mày mà nói cũng chẳng đáng là bao."
"Mày đúng là cái đồ vô ơn, uổng công tao nuôi mày lớn ngần ngày."
"Nếu mày dám không giúp em mày, tao sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với mày."
Thẩm Yến nghe thấy thế sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, muốn ra mặt nói thay cho tôi.
Tôi cản anh lại, lần này tôi sẽ tự mình giải quyết.
Tôi lạnh nhạt nói: "Vậy thì cứ cắt đứt quan hệ mẹ con đi, tôi cầu còn không được."
Mẹ tôi giật mình, không ngờ được rằng rõ ràng là bà đang uy hiếp tôi thế mà tôi lại đáp trả dứt khoát như vậy.
"Con bé ch.ết tiệt này, sao mày lại vô lương tâm như vậy? Vì chút tiền như thế mà đến cả mẹ mày cũng không thèm nhận nữa?"
"Câu nói này phải để tôi nói với bà mới đúng, bà xứng làm mẹ tôi sao? Từ nhỏ đến lớn, bà đã để tâm đến tôi chưa? Năm đó, bà cố chấp giành quyền nuôi tôi với ba tôi, hứa với ông ấy rằng sẽ nuôi dưỡng tôi thật tốt, nhưng bà xem bà làm như nào? Bà đã chăm sóc tôi tốt chưa?"
"Bà không hề! Từ khi tôi mới chỉ 5-6 tuổi, bà đã bắt đầu bắt tôi kê ghế ngồi rửa bát, tôi thành con giúp việc trong nhà."
"Phòng ngủ của tôi là một căn phòng nhỏ được cải tạo từ phòng chứa đồ linh tinh trong nhà."
"Bình thường bà đến cả một bộ quần áo cũng không nỡ mua cho tôi, học phí cũng là tôi tự chi trả, nếu như đi học không phải nghĩa vụ bắt buộc, bà chắc bắt tôi bỏ học từ khi còn nhỏ rồi nhỉ."
"Năm lớp 12, bà còn muốn bán tôi cho một ông già đầu hói hơn 40 tuổi."
Mẹ tôi vội vàng cắt ngang lời tôi: "Mày sao có thể để bụng như thế chứ, mẹ cũng là lần đầu tiên làm mẹ, khó tránh khỏi sẽ có lúc hồ đồ."
"Hồ đồ? Tôi thấy bà có hồ đồ chút nào đâu." Tôi lạnh lùng nói: "Năm đó không phải là bà nhắm vào khoản tiền phí nuôi con khổng lồ mà bố tôi đưa nên mới cố gắng tranh quyền nuôi dưỡng tôi hay sao?"
"Mày đều biết cả rồi?"
"Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm."
Nét mặt mẹ tôi trở nên lúng túng, nói chuyện cũng kém tự tin hơn rất nhiều.
"Mẹ thừa nhận, những chuyện đó đều do mẹ không đúng, nhưng con cũng không thể ghi hận lên người em gái con, huỷ hoại nó."
"Tôi không nên hận sao? Năm tôi học cấp ba, tiền mà tôi đã tiết kiệm từ rất lâu dùng để học đại học bị nó trộm mất để đi mua iphone, bà còn nhớ không?"
Có lẽ bà ấy đã quên, nhưng tôi vĩnh viễn vẫn sẽ nhớ rõ.
Tôi bảo Lục Lâm Lâm đền tiền cho tôi, mẹ tôi hung dữ mắng tôi một trận, nói tôi ăn của bà ấy dùng của bà ấy, mua cái điện thoại cho em gái thì có làm sao.
"Nó còn ăn trộm bản thiết kế của tôi, suýt chút nữa thì huỷ hoại ước mơ của tôi."
Mẹ tôi bĩu môi: "Không phải giờ mày sống rất tốt hay sao."
"Tôi sống tốt, nhưng chẳng có chút nào liên quan đến các người cả, ngược lại mấy chuyện không may của tôi đều là từ các người mà ra. Nói thật cho bà biết nhé, tôi nhìn thấy Lục Lâm Lâm gặp chuyện xui tôi rất vui, tôi không thể nào giúp nó được." Tôi bình tĩnh nói.
"Mày..."
"Bà cũng đừng có chỉ trích tôi nữa, tính nết của Lục Lâm Lâm trở nên như ngày hôm nay không phải do bà chiều quá mà ra hay sao? Thay vì trách móc tôi thì bà nên tự xem lại bản thân mình đi."
Mẹ tôi còn định nói thêm gì đó nhưng tôi đã bảo giúp việc đuổi bà ấy ra ngoài, mẹ tôi thẹn quá hoá giận bắt đầu mắng chửi tôi.
Tôi đứng ở cửa mỉm cười nói: "Bà yên tâm, tôi sẽ càng ngày càng trở nên tốt hơn, bà cứ lo lắng cho Lục Lâm Lâm nhà bà đi đã, số tiền bồi thường lớn như thế thì có bán cả nhà bà đi cũng đền chẳng nổi."
Sặc mặt mẹ tôi lập tức tái nhợt.
Tôi quay về phòng, Thẩm Yến chẳng nói gì cả, anh chỉ nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Tôi cười cười: "Thẩm Yến, em đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà ấy mà chẳng thấy đau lòng chút nào, ngược lại em còn thấy thoải mái, em từ lâu đã muốn làm như thế rồi."
Giọng điệu của Thẩm Yến hơi buồn buồn: "Nhưng mà anh vẫn muốn ôm em thật chặt."
Không biết vì sao mà khi tôi nghe thấy câu này, sống mũi liền cay cay.
Tôi đỡ lấy mặt anh, hôn anh một cái: "Thẩm Yến, em thích anh quá đi mất."
Tôi là người hiếm khi chủ động, vành tai Thẩm Yến đỏ lên: "Anh cũng thích em."
Dáng vẻ trong sáng ngây thơ của anh chọc tôi bật cười, tôi dựa lên vai anh, nói: "Thẩm Yến, có anh thật tốt."
18
Sau đó, mẹ tôi còn đưa theo Lục Lâm Lâm tới tìm tôi mấy lần.
Ba tháng đó, có một lần tôi có được cơ hội đi ra nước ngoài bồi dưỡng thêm kiến thức, Thẩm Yến đi cùng tôi.
Thế nên hai người bọn họ không thể gặp được bọn tôi.
Sau khi trở về, tôi có nghe đồng nghiệp nhắc tới tình hình của Lục Lâm Lâm dạo gần đây, nhà bọn họ đã bán rồi, dùng tiền bán nhà để trả nợ cho Lục Lâm Lâm, nhưng số nợ của nó quá lớn, bọn họ chỉ mới trả được một nửa.
Mẹ và dượng tôi bây giờ làm hai công việc một ngày để trả nốt số nợ cho nó.
Còn Lục Lâm Lâm, nó không chịu được cuộc sống khổ cực nên đã chạy theo một người đàn ông nó quen trên mạng, giờ không rõ tung tích ra sao.
Mẹ tôi chớp mắt như già đi mười tuổi, luôn báo cảnh sát để tìm nó, nhưng vẫn không có chút tin tức nào.
Về phần vị giảng viên vô đạo đức đó cũng bị trường học đuổi việc, còn phải bồi thường rất nhiều tiền cho những sinh viên đã bị ông ta hãm hại.
Ông ta bị mang tiếng xấu, sống những ngày trốn chui trốn lủi như chuột, bị người người chửi mắng đánh đập.
Chu Mẫn hỏi: "Đúng rồi, lần này em ra nước ngoài bồi dưỡng kiến thức như nào rồi?"
Tôi đỏ mặt, thu hoạch này lớn quá rồi.
Tôi gặt hái được kiến thức, trong bụng còn có thêm một em bé.
Thẩm Yến nói: "Tôi và A Nhàn hai tháng sau tổ chức hôn lễ, mọi người nhớ đến uống rượu mừng."
Rất nhanh sau đó mọi người xung quanh đều chúc phúc cho hai chúng tôi.
Chuyện hôn lễ Thẩm Yến đã chuẩn bị từ sớm rồi, anh quyết định muốn cho tôi một hôn lễ long trọng khó quên, nhưng đứa bé xuất hiện đã phá vỡ kế hoạch của anh.
Đời người chính là như vậy, chuyện bất trắc nào cũng có thể xảy đến, cũng có thể là những niềm vui bất ngờ mà ta không đoán trước được.
Tôi nhìn về phía Thẩm Yến, có anh ở bên cạnh, chúng tôi nhất định sẽ đi đến một tương lai ngày càng tốt đẹp hơn.
Đã hoàn thành.