Chương : 37
Tiếng sấm to hạt mưa nhỏ?
Lý Huyền nhìn người nào đó đứng trong phòng vệ sinh xấu hổ dọn dẹp tàn cuộc, trong đầu tự dưng nhảy ra sáu chữ này.
Lâm Hi tắm xong, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ bằng bông đi tới, Lý Huyền buông điện thoại, Lâm Hi vươn người tới, đè cô dưới thân, sau đó là một nụ hôn dài triền miên, tình cảm ngọt ngào của anh, tựa như dòng nước nhỏ, từng chút từng chút chảy vào nội tâm đã khô cạn từ lâu của cô.
Lý Huyền vừa đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh, vừa giơ tay lên trên đầu giường sờ tới sờ lui, sờ đến điện thoại, định tắt màn hình điện thoại đi, Lâm Hi chú ý tới động tác nhỏ của cô, thuận tay lấy điện thoại đi: “Em đang xem gì đấy?”
“Ối!” Lý Huyền không kịp đề phòng, Lâm Hi đã lấy điện thoại đi.
“Đừng xem!” Lý Huyền lập tức đứng dậy định giật lấy, Lâm Hi đã click mở màn hình, cô đang mở giao diện trình duyệt Baidu, nội dung tìm kiếm là: Thời gian OOXX, bao lâu thì bình thường?
Sắc mặt của anh lập tức tối sầm, Lý Huyền không dám ngẩng đầu nhìn…
Ôi chao, thật là… Xấu hổ!
“Xem ra em thật sự chưa thỏa mãn.” Lâm Hi trực tiếp lật ngược cơ thể Lý Huyền, để cô đưa lưng về phía anh, xốc váy ngủ lên: “Lần này anh để em nhìn xem, bao lâu thì tính là bình thường.”
A!
Lại đến!
———-
Hai người ầm ĩ suốt một đêm.
Lần thứ hai, Lâm Hi lăn lộn cô hơn một giờ, hai người mệt mỏi ngủ thiếp đi, kết quả khi trời vừa tờ mờ sáng, cô còn đang say giấc nồng, anh lại tiến vào, từng đợt khoái cảm kích thích thần kinh đánh thức cô dậy.
Người đàn ông này, quả thật là cầm thú, không… Là dã thú…
Lý Huyền cấm dục hai mươi sáu năm.
Đêm nay, tứ tình bùng cháy, đốt thành tro bụi.
Hai người ngủ một giấc tới giữa trưa, Lý Huyền ôm vòng eo cứng rắn của Lâm Hi, ngẩng đầu nhìn anh, tóc xõa tán loạn, trên cằm thấp thoáng râu, khuôn mặt góc cạnh, đường nét sắc sảo, lông mi vừa dày vừa dài, thật là đẹp.
Hai mươi sáu năm cuộc đời cô, trước nay chưa từng có một giây phút nào, trọn vẹn như vậy.
Cô nhớ tới một câu châm ngôn: Người, nhất định phải yêu!
Lâm Hi tỉnh lại trong nụ hôn của cô.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy Lý Huyền đang nâng cằm anh, trúc trắc lại nỗ lực hôn miệng anh, hôn môi trên, rồi nghiền môi dưới, dùng hàm răng chạm vào, mút vào, sau đó cắn xé.
Anh hé môi răng, để cô tiến vào, trêu chọc đầu lưỡi cô.
“Em xem, chúng mình đã lãng phí bao nhiêu thời gian.” Lâm Hi hít thở không thông.
“Vâng.” Lý Huyền đồng ý với lời anh, cuộc đời của hai người, đã sớm hòa vào làm một.
“Lâm Hi, em lớn tuổi hơn anh.” Lý Huyền gục vào trong khuỷu tay, tay đặt trên ngực anh, lẩm bẩm nói.
Lâm Hi hôn trán cô: “Là vinh hạnh của anh.”
Mao Mao và Tây Bảo sớm đã đói bụng, đứng bên ngoài cào cửa, Lý Huyền đứng dậy mở cửa, hai chú chó lập tức xông vào trong phòng, mũi chó không nhịn được đánh hơi thứ gì đó, trong phòng, tràn ngập hơi thở mờ ám, mặt Lý Huyền thoáng đỏ hồng.
“Mấy đứa thật hạ lưu.” Lâm Hi gối lên cánh tay trần trụi, châm một điếu thuốc, Lý Huyền giả vờ như không nghe thấy lời anh nói, đi ra ngoài đổ thức ăn của chó cho Mao Mao và Tây Bảo.
“Ăn cơm.” Cô đứng bên ngoài gọi một tiếng, hai chú chó một sau một trước từ trên cầu thang chạy xuống, thè đầu lưỡi, hưng phấn nhìn thức ăn trong tay Lý Huyền.
Nhà vệ sinh truyền đến tiếng xả nước, Lâm Hi đi tắm rửa.
Cô đứng bên cửa sổ, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nội tâm tĩnh lặng như biển.
———-
Thu đi đông tới, lễ trao giải Kim Khấu của giới âm nhạc Hoa Ngữ đúng hẹn lại đến, Lâm Hi và Triển Bằng đồng thời được đề cử hạng mục người mới của Kim Khấu, ngay từ vài tuần trước, fans của hai người cũng đám ầm ĩ đến mức lửa nước khó gần ở trên mạng, fans nhà ai ủng hộ thần tượng nhà đấy, không ai phục ai. Lượng tiêu thụ album của Triển Bằng thua Lâm Hi, nhưng cũng không có nghĩa giải thưởng người mới của Kim Khấu sẽ thua anh.
Kim Khấu là một buổi lễ trao giải vô cùng quan trọng của giới âm nhạc Hoa Ngữ, ảnh hưởng sâu xa, cũng là vinh quang mà rất nhiều ca sĩ nghệ sĩ cạnh tranh, sở dĩ truyền thông Thịnh Ngu vừa mới ký hợp đồng với Lâm Hi, đã đầu tư một khoản kếch xù để sản xuất album cho anh, mục tiêu lớn nhất, là hướng đến giải thưởng người mới của Kim Khấu.
Bên ngoài thảm đỏ trải dài trăm mét, phóng viên truyền thông đã tập trung kín xung quanh, đèn flash lộng lẫy, rực rỡ chói mắt. Từng chiếc xe ô tô màu đen lần lượt đỗ lại ven đường, từng gương mặt quen thuộc, lần lượt xuống xe, đi lên thảm đỏ.
Xe Triển Bằng vừa mới dừng lại, tiếng thét chói tai của các fans cũng đã truyền tới từ bốn phương tám hướng.
“Triển Bằng!”
“Triển Bằng em yêu anh!”
“Bằng Bằng!”
Các fangirl hò hét hết đợt này đến đợt khác, thậm chí ngay cả hội trường bên trong cũng có thể nghe thấy tiếng bọn họ gào hét tên Triển Bằng, nhóm giám khảo nhìn danh sách người mới trong tay mình, không khỏi cảm thán, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, người mới lần này, khí thế thật mạnh!
Triển Bằng đi lên thảm đỏ, vươn tay chào hỏi các fans, khẽ cười mỉm, hào phóng tao nhã.
Nhưng cậu ta chưa đi được mấy bước, một đợt gào thét lại nổ ra, che lấp tên của cậu ta.
“A a a a a a!”
“Lâm Hi!”
“Lâm Hi tới!!!”
“Papa!!!”
Có vẻ fans của Lâm Hi đã thầu hết toàn bộ khu phố, bốn phương tám hướng hò hét tên của anh, sóng to gió lớn, đất rung núi chuyển.
Lâm Hi mặc một bộ vest xa xỉ may theo yêu cầu, từ trong chiếc xe đỏ phong cách đi ra, đón đèn flash, mỉm cười ngả ngớn, bộ vest khắc họa hoàn hảo dáng người tiêu chuẩn của anh, vóc người cao 1m85, khí thế áp đảo, anh thong dong mỉm cười tự nhiên khiến cả người anh từ trong ra ngoài đều tản ra khí thế của một siêu sao, không thể ngăn cản.
“Lâm Hi!”
“Lâm Hi!”
“Lâm Hi!”
Các fan cùng hô to tên Lâm Hi, toàn bộ máy ảnh cũng nhắm thẳng vào anh, đèn flash tanh tách tanh tách tanh tách tập trung trên người anh.
Dường như fans Triển Bằng không cam lòng yếu thế, muốn trả lại một đợt, nhưng giờ phút này, Lâm Hi không như suy nghĩ của mọi người, trực tiếp bước lên thảm đỏ, mà lại xoay người, mở cửa ô tô rộng hết mức, giống như một vị quý tộc được dạy dỗ tốt, đi ra ghế sau, vươn tay.
Giây phút đấy, tất cả mọi người đều nín thở, xung quanh chợt yên tĩnh, giống như thời gian đang ngưng đọng lại.
Một bàn tay thon dài trắng nõn đặt vào lòng bàn tay mềm mại của Lâm Hi.
Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc váy dạ hội màu đỏ, từ trên xe chậm rãi bước xuống.
Lý Huyền búi tóc trên đỉnh đầu, vài lọn tóc xoăn khe khẽ rủ xuống, đi giày cao gót mười phân, đứng sóng vai với Lâm Hi, khéo léo mỉm cười với fan, vẫy tay.
Bọn họ chưa bao giờ biết, Lý Huyền cười, lại có giây phút nở rộ xinh đẹp như vậy, ngay cả đêm cô nhận được vòng nguyệt quế thiên hậu, cũng chỉ hờ hững cười nhạt, tựa như phù dung sớm nở tối tàn, không thể ở lâu, mà hiện tại, nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, trong mắt giữa mày, tràn ngập tình yêu ngọt ngào.
Lâm Hi nắm tay cô, cùng nhau đi đến trước thảm đỏ, trong nháy mắt, các fan đồng thời nghĩ tới bốn chữ: Trời đất tác thành.
“Ở bên nhau!”
“Tuyệt bích ở bên nhau!”
“Thật hạnh phúc!”
“Bất ngờ bị ném hường vào mặt!”
“Thật là ngược cún!”
Tiếng hò hét chiếm hết toàn bộ hội trường, thậm chí cả một con phố, cũng có thể nghe thấy tiếng hét của fans.
Tất cả mọi người đều khao khát nhìn thấy hai người cùng nhau bước lên thảm đỏ, tất cả camera đồng loạt quay về phía Lý Huyền và Lâm Hi, nhưng trong khoảnh khắc bước lên thảm đỏ, Lý Huyền chần chừ, thậm chí lùi về phía sau hai bước.
Lâm Hi thoáng kinh ngạc quay đầu lại, giây phút chạm vào ánh mắt cô, chợt hiểu rõ suy nghĩ của cô.
Thảm đỏ kia, cô dẫn anh đi lên, nhưng không thể cùng anh đi đến cuối.
Đó là vinh quang thuộc về anh, không phải cô…
Lý Huyền buông tay Lâm Hi ra, khẽ mỉm cười với anh: “Mau đi đi.”
Lâm Hi gật đầu, xoay người đi lên. Số nghệ sĩ đi qua tấm thảm đỏ này nhiều vô kể, chứa đầy thịnh và suy trong giới âm nhạc, vô số siêu sao ngã xuống ở đây, cũng có vô số người mới đi lên từ đây, giới âm nhạc Hoa Ngữ chưa bao giờ vắng lặng.
Lý Huyền chưa từng nghĩ tới, bản thân còn có cơ hội đi lên lần nữa, mặc dù bây giờ, nhìn bóng dáng Lâm Hi, cũng chỉ có thể nhìn…
Một thế hệ thiên hậu đã qua, sớm không còn tồn tại.
Tâm trạng của cô, vui vẻ mà lại xen lẫn thương cảm phức tạp.
Thật đáng tiếc, không thể cùng anh đi hết con đường này, thật sự rất đáng tiếc.
———-
Lâm Hi ngồi trong một góc nào đó ở hàng thứ ba, tương đối không thu hút, trong hội trường không có fans, những người tới đều là nhà đầu tư quan trọng và nhân vật nổi tiếng, một người vừa mới debut, hào quang sẽ phải thu liễm lại rất nhiều.
Lý Huyền đi vào, ngồi xuống vị trí của mình, cô là người sản xuất âm nhạc, vị trí ngồi cách Lâm Hi khá xa, Trịnh Dĩnh đi đến ngồi xuống bên người Lý Huyền, năm nay cô ấy đóng bộ phim 《 Tuổi mười tám 》, thể hiện Ost cùng tên, được chào đón rất nhiệt tình ở trên mạng, cũng được đề cử giải thưởng Ost xuất sắc nhất của Kim Khấu.
“Lý Huyền, giải thưởng ca sĩ mới năm nay đã được xác định rồi, muốn biết là ai không?” Trịnh Dĩnh ra vẻ bí ẩn nói bên tai Lý Huyền.
Hàng năm trước buổi lễ trao giải, đều sẽ có chút tin tức nhỏ truyền ra, nhưng kết quả cuối cùng, thật ra đã chứng minh tin tức nhỏ chung quy đều là tung tin vịt.
Năm nay có bốn người được đề cử vào giải thưởng người mới, Lâm Hi, Triển Bằng, Tôn Phỉ và Đường Dã.
Trong bốn người này, ứng cử viên sáng giá nhất là Lâm Hi và Triển Bằng.
Đương nhiên Lý Huyền tin tưởng, thực lực của Lâm Hi, có thể đánh thắng Triển Bằng.
“Tớ nghe một người bạn ở truyền thông Thượng Phẩm nói, công ty đã đến khách sạn Hải Thiên chuẩn bị tiệc lớn.” Trịnh Dĩnh thần bí nói với Lý Huyền: “Tổ chức tiệc mừng cho cậu ta.”
Lý Huyền quay đầu lại, kinh ngạc hỏi cô ấy: “Kết quả còn chưa công bố, tiệc mừng gì chứ?”
Trịnh Dĩnh cười cười: “Có một số việc, thật ra cũng không cần phải đợi đến cuối cùng mới biết được kết quả, hiểu ngầm với nhau, là xác định được rồi.”
Lý Huyền nhìn về phía Triển Bằng, cậu ta ngồi ở vị trí chính giữa hàng thứ hai, hai chân bắt chéo, vô cùng tự tin, khí thế hăng hái.
Ấn đường của cô, thoáng nhăn lại, sau đó ánh mắt rơi xuống Lâm Hi ở đầu hàng bên kia, tên nhóc này đang cúi đầu nghịch điện thoại, không biết lại trêu chọc fans cái gì.
Bộ dáng hoàn toàn không care!
“Chắc là không phải đâu…” Lý Huyền lẩm bẩm nói: “Theo tớ được biết, tổ giám khảo của Kim Khấu, vẫn rất công bằng.”
“Nghe nói cúp thưởng của Kim Khấu năm nay, được chế tạo từ vàng ròng.” Trịnh Dĩnh khẽ nói bên tai Lý Huyền: “Kéo được rất nhiều thương nhân có bối cảnh tài trợ, có quan hệ với nhà họ Triển.”
“Cậu nghe được tin tức này ở đâu thế?” Lý Huyền lắc đầu: “Lời nói và sự thật còn cách nhau một tấm màn đen.”
“Được rồi.” Trịnh Dĩnh nhún vai: “Tớ chỉ muốn nhắc cậu chuẩn bị tâm lý.”
Tim Lý Huyền lại nhói lên, trước đây cô nghe nói, trong tổ bầu chọn người mới, có Hoắc Lăng Thiên tham dự, còn thoáng lo lắng, nhưng nghĩ lại, tuy Hoắc Lăng Thiên và Lâm Hi có mâu thuẫn, nhưng với thực lực của Lâm Hi, chỉ cần ban giám khảo công tâm và biết thưởng thức, chắc chắn sẽ hiểu ai có tư cách nhận giải thưởng hơn, tổ giám khảo có hơn mười người, quyết định phải được hơn một nửa chấp nhận mới thông qua, cho nên không quá lo lắng.
Nhưng Trịnh Dĩnh cũng không phải người nói bậy nói bạ.
Ôi, thật là hồi hộp!
Màn hình điện thoại Lý Huyền sáng lên, là tin nhắn của Lâm Hi, cô ngước mắt, thấy Lâm Hi nghiêng đầu, cười xấu xa với cô từ xa.
“Tối nay em rất đẹp.”
Khóe miệng Lý Huyền không kiềm chế được cong lên.
Ngay sau đó lại có một tin nhắn gửi đến: “Thật muốn nhanh chóng kết thúc.”
“Vội vã muốn ôm giải thưởng về nhà hả?” Lý Huyền mỉm cười soạn tin nhắn gửi đi.
Rất nhanh, tin nhắn của anh được gửi đến: “Giải thưởng và em, cùng ôm về nhà.”
Lý Huyền nhìn người nào đó đứng trong phòng vệ sinh xấu hổ dọn dẹp tàn cuộc, trong đầu tự dưng nhảy ra sáu chữ này.
Lâm Hi tắm xong, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ bằng bông đi tới, Lý Huyền buông điện thoại, Lâm Hi vươn người tới, đè cô dưới thân, sau đó là một nụ hôn dài triền miên, tình cảm ngọt ngào của anh, tựa như dòng nước nhỏ, từng chút từng chút chảy vào nội tâm đã khô cạn từ lâu của cô.
Lý Huyền vừa đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh, vừa giơ tay lên trên đầu giường sờ tới sờ lui, sờ đến điện thoại, định tắt màn hình điện thoại đi, Lâm Hi chú ý tới động tác nhỏ của cô, thuận tay lấy điện thoại đi: “Em đang xem gì đấy?”
“Ối!” Lý Huyền không kịp đề phòng, Lâm Hi đã lấy điện thoại đi.
“Đừng xem!” Lý Huyền lập tức đứng dậy định giật lấy, Lâm Hi đã click mở màn hình, cô đang mở giao diện trình duyệt Baidu, nội dung tìm kiếm là: Thời gian OOXX, bao lâu thì bình thường?
Sắc mặt của anh lập tức tối sầm, Lý Huyền không dám ngẩng đầu nhìn…
Ôi chao, thật là… Xấu hổ!
“Xem ra em thật sự chưa thỏa mãn.” Lâm Hi trực tiếp lật ngược cơ thể Lý Huyền, để cô đưa lưng về phía anh, xốc váy ngủ lên: “Lần này anh để em nhìn xem, bao lâu thì tính là bình thường.”
A!
Lại đến!
———-
Hai người ầm ĩ suốt một đêm.
Lần thứ hai, Lâm Hi lăn lộn cô hơn một giờ, hai người mệt mỏi ngủ thiếp đi, kết quả khi trời vừa tờ mờ sáng, cô còn đang say giấc nồng, anh lại tiến vào, từng đợt khoái cảm kích thích thần kinh đánh thức cô dậy.
Người đàn ông này, quả thật là cầm thú, không… Là dã thú…
Lý Huyền cấm dục hai mươi sáu năm.
Đêm nay, tứ tình bùng cháy, đốt thành tro bụi.
Hai người ngủ một giấc tới giữa trưa, Lý Huyền ôm vòng eo cứng rắn của Lâm Hi, ngẩng đầu nhìn anh, tóc xõa tán loạn, trên cằm thấp thoáng râu, khuôn mặt góc cạnh, đường nét sắc sảo, lông mi vừa dày vừa dài, thật là đẹp.
Hai mươi sáu năm cuộc đời cô, trước nay chưa từng có một giây phút nào, trọn vẹn như vậy.
Cô nhớ tới một câu châm ngôn: Người, nhất định phải yêu!
Lâm Hi tỉnh lại trong nụ hôn của cô.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy Lý Huyền đang nâng cằm anh, trúc trắc lại nỗ lực hôn miệng anh, hôn môi trên, rồi nghiền môi dưới, dùng hàm răng chạm vào, mút vào, sau đó cắn xé.
Anh hé môi răng, để cô tiến vào, trêu chọc đầu lưỡi cô.
“Em xem, chúng mình đã lãng phí bao nhiêu thời gian.” Lâm Hi hít thở không thông.
“Vâng.” Lý Huyền đồng ý với lời anh, cuộc đời của hai người, đã sớm hòa vào làm một.
“Lâm Hi, em lớn tuổi hơn anh.” Lý Huyền gục vào trong khuỷu tay, tay đặt trên ngực anh, lẩm bẩm nói.
Lâm Hi hôn trán cô: “Là vinh hạnh của anh.”
Mao Mao và Tây Bảo sớm đã đói bụng, đứng bên ngoài cào cửa, Lý Huyền đứng dậy mở cửa, hai chú chó lập tức xông vào trong phòng, mũi chó không nhịn được đánh hơi thứ gì đó, trong phòng, tràn ngập hơi thở mờ ám, mặt Lý Huyền thoáng đỏ hồng.
“Mấy đứa thật hạ lưu.” Lâm Hi gối lên cánh tay trần trụi, châm một điếu thuốc, Lý Huyền giả vờ như không nghe thấy lời anh nói, đi ra ngoài đổ thức ăn của chó cho Mao Mao và Tây Bảo.
“Ăn cơm.” Cô đứng bên ngoài gọi một tiếng, hai chú chó một sau một trước từ trên cầu thang chạy xuống, thè đầu lưỡi, hưng phấn nhìn thức ăn trong tay Lý Huyền.
Nhà vệ sinh truyền đến tiếng xả nước, Lâm Hi đi tắm rửa.
Cô đứng bên cửa sổ, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nội tâm tĩnh lặng như biển.
———-
Thu đi đông tới, lễ trao giải Kim Khấu của giới âm nhạc Hoa Ngữ đúng hẹn lại đến, Lâm Hi và Triển Bằng đồng thời được đề cử hạng mục người mới của Kim Khấu, ngay từ vài tuần trước, fans của hai người cũng đám ầm ĩ đến mức lửa nước khó gần ở trên mạng, fans nhà ai ủng hộ thần tượng nhà đấy, không ai phục ai. Lượng tiêu thụ album của Triển Bằng thua Lâm Hi, nhưng cũng không có nghĩa giải thưởng người mới của Kim Khấu sẽ thua anh.
Kim Khấu là một buổi lễ trao giải vô cùng quan trọng của giới âm nhạc Hoa Ngữ, ảnh hưởng sâu xa, cũng là vinh quang mà rất nhiều ca sĩ nghệ sĩ cạnh tranh, sở dĩ truyền thông Thịnh Ngu vừa mới ký hợp đồng với Lâm Hi, đã đầu tư một khoản kếch xù để sản xuất album cho anh, mục tiêu lớn nhất, là hướng đến giải thưởng người mới của Kim Khấu.
Bên ngoài thảm đỏ trải dài trăm mét, phóng viên truyền thông đã tập trung kín xung quanh, đèn flash lộng lẫy, rực rỡ chói mắt. Từng chiếc xe ô tô màu đen lần lượt đỗ lại ven đường, từng gương mặt quen thuộc, lần lượt xuống xe, đi lên thảm đỏ.
Xe Triển Bằng vừa mới dừng lại, tiếng thét chói tai của các fans cũng đã truyền tới từ bốn phương tám hướng.
“Triển Bằng!”
“Triển Bằng em yêu anh!”
“Bằng Bằng!”
Các fangirl hò hét hết đợt này đến đợt khác, thậm chí ngay cả hội trường bên trong cũng có thể nghe thấy tiếng bọn họ gào hét tên Triển Bằng, nhóm giám khảo nhìn danh sách người mới trong tay mình, không khỏi cảm thán, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, người mới lần này, khí thế thật mạnh!
Triển Bằng đi lên thảm đỏ, vươn tay chào hỏi các fans, khẽ cười mỉm, hào phóng tao nhã.
Nhưng cậu ta chưa đi được mấy bước, một đợt gào thét lại nổ ra, che lấp tên của cậu ta.
“A a a a a a!”
“Lâm Hi!”
“Lâm Hi tới!!!”
“Papa!!!”
Có vẻ fans của Lâm Hi đã thầu hết toàn bộ khu phố, bốn phương tám hướng hò hét tên của anh, sóng to gió lớn, đất rung núi chuyển.
Lâm Hi mặc một bộ vest xa xỉ may theo yêu cầu, từ trong chiếc xe đỏ phong cách đi ra, đón đèn flash, mỉm cười ngả ngớn, bộ vest khắc họa hoàn hảo dáng người tiêu chuẩn của anh, vóc người cao 1m85, khí thế áp đảo, anh thong dong mỉm cười tự nhiên khiến cả người anh từ trong ra ngoài đều tản ra khí thế của một siêu sao, không thể ngăn cản.
“Lâm Hi!”
“Lâm Hi!”
“Lâm Hi!”
Các fan cùng hô to tên Lâm Hi, toàn bộ máy ảnh cũng nhắm thẳng vào anh, đèn flash tanh tách tanh tách tanh tách tập trung trên người anh.
Dường như fans Triển Bằng không cam lòng yếu thế, muốn trả lại một đợt, nhưng giờ phút này, Lâm Hi không như suy nghĩ của mọi người, trực tiếp bước lên thảm đỏ, mà lại xoay người, mở cửa ô tô rộng hết mức, giống như một vị quý tộc được dạy dỗ tốt, đi ra ghế sau, vươn tay.
Giây phút đấy, tất cả mọi người đều nín thở, xung quanh chợt yên tĩnh, giống như thời gian đang ngưng đọng lại.
Một bàn tay thon dài trắng nõn đặt vào lòng bàn tay mềm mại của Lâm Hi.
Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc váy dạ hội màu đỏ, từ trên xe chậm rãi bước xuống.
Lý Huyền búi tóc trên đỉnh đầu, vài lọn tóc xoăn khe khẽ rủ xuống, đi giày cao gót mười phân, đứng sóng vai với Lâm Hi, khéo léo mỉm cười với fan, vẫy tay.
Bọn họ chưa bao giờ biết, Lý Huyền cười, lại có giây phút nở rộ xinh đẹp như vậy, ngay cả đêm cô nhận được vòng nguyệt quế thiên hậu, cũng chỉ hờ hững cười nhạt, tựa như phù dung sớm nở tối tàn, không thể ở lâu, mà hiện tại, nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, trong mắt giữa mày, tràn ngập tình yêu ngọt ngào.
Lâm Hi nắm tay cô, cùng nhau đi đến trước thảm đỏ, trong nháy mắt, các fan đồng thời nghĩ tới bốn chữ: Trời đất tác thành.
“Ở bên nhau!”
“Tuyệt bích ở bên nhau!”
“Thật hạnh phúc!”
“Bất ngờ bị ném hường vào mặt!”
“Thật là ngược cún!”
Tiếng hò hét chiếm hết toàn bộ hội trường, thậm chí cả một con phố, cũng có thể nghe thấy tiếng hét của fans.
Tất cả mọi người đều khao khát nhìn thấy hai người cùng nhau bước lên thảm đỏ, tất cả camera đồng loạt quay về phía Lý Huyền và Lâm Hi, nhưng trong khoảnh khắc bước lên thảm đỏ, Lý Huyền chần chừ, thậm chí lùi về phía sau hai bước.
Lâm Hi thoáng kinh ngạc quay đầu lại, giây phút chạm vào ánh mắt cô, chợt hiểu rõ suy nghĩ của cô.
Thảm đỏ kia, cô dẫn anh đi lên, nhưng không thể cùng anh đi đến cuối.
Đó là vinh quang thuộc về anh, không phải cô…
Lý Huyền buông tay Lâm Hi ra, khẽ mỉm cười với anh: “Mau đi đi.”
Lâm Hi gật đầu, xoay người đi lên. Số nghệ sĩ đi qua tấm thảm đỏ này nhiều vô kể, chứa đầy thịnh và suy trong giới âm nhạc, vô số siêu sao ngã xuống ở đây, cũng có vô số người mới đi lên từ đây, giới âm nhạc Hoa Ngữ chưa bao giờ vắng lặng.
Lý Huyền chưa từng nghĩ tới, bản thân còn có cơ hội đi lên lần nữa, mặc dù bây giờ, nhìn bóng dáng Lâm Hi, cũng chỉ có thể nhìn…
Một thế hệ thiên hậu đã qua, sớm không còn tồn tại.
Tâm trạng của cô, vui vẻ mà lại xen lẫn thương cảm phức tạp.
Thật đáng tiếc, không thể cùng anh đi hết con đường này, thật sự rất đáng tiếc.
———-
Lâm Hi ngồi trong một góc nào đó ở hàng thứ ba, tương đối không thu hút, trong hội trường không có fans, những người tới đều là nhà đầu tư quan trọng và nhân vật nổi tiếng, một người vừa mới debut, hào quang sẽ phải thu liễm lại rất nhiều.
Lý Huyền đi vào, ngồi xuống vị trí của mình, cô là người sản xuất âm nhạc, vị trí ngồi cách Lâm Hi khá xa, Trịnh Dĩnh đi đến ngồi xuống bên người Lý Huyền, năm nay cô ấy đóng bộ phim 《 Tuổi mười tám 》, thể hiện Ost cùng tên, được chào đón rất nhiệt tình ở trên mạng, cũng được đề cử giải thưởng Ost xuất sắc nhất của Kim Khấu.
“Lý Huyền, giải thưởng ca sĩ mới năm nay đã được xác định rồi, muốn biết là ai không?” Trịnh Dĩnh ra vẻ bí ẩn nói bên tai Lý Huyền.
Hàng năm trước buổi lễ trao giải, đều sẽ có chút tin tức nhỏ truyền ra, nhưng kết quả cuối cùng, thật ra đã chứng minh tin tức nhỏ chung quy đều là tung tin vịt.
Năm nay có bốn người được đề cử vào giải thưởng người mới, Lâm Hi, Triển Bằng, Tôn Phỉ và Đường Dã.
Trong bốn người này, ứng cử viên sáng giá nhất là Lâm Hi và Triển Bằng.
Đương nhiên Lý Huyền tin tưởng, thực lực của Lâm Hi, có thể đánh thắng Triển Bằng.
“Tớ nghe một người bạn ở truyền thông Thượng Phẩm nói, công ty đã đến khách sạn Hải Thiên chuẩn bị tiệc lớn.” Trịnh Dĩnh thần bí nói với Lý Huyền: “Tổ chức tiệc mừng cho cậu ta.”
Lý Huyền quay đầu lại, kinh ngạc hỏi cô ấy: “Kết quả còn chưa công bố, tiệc mừng gì chứ?”
Trịnh Dĩnh cười cười: “Có một số việc, thật ra cũng không cần phải đợi đến cuối cùng mới biết được kết quả, hiểu ngầm với nhau, là xác định được rồi.”
Lý Huyền nhìn về phía Triển Bằng, cậu ta ngồi ở vị trí chính giữa hàng thứ hai, hai chân bắt chéo, vô cùng tự tin, khí thế hăng hái.
Ấn đường của cô, thoáng nhăn lại, sau đó ánh mắt rơi xuống Lâm Hi ở đầu hàng bên kia, tên nhóc này đang cúi đầu nghịch điện thoại, không biết lại trêu chọc fans cái gì.
Bộ dáng hoàn toàn không care!
“Chắc là không phải đâu…” Lý Huyền lẩm bẩm nói: “Theo tớ được biết, tổ giám khảo của Kim Khấu, vẫn rất công bằng.”
“Nghe nói cúp thưởng của Kim Khấu năm nay, được chế tạo từ vàng ròng.” Trịnh Dĩnh khẽ nói bên tai Lý Huyền: “Kéo được rất nhiều thương nhân có bối cảnh tài trợ, có quan hệ với nhà họ Triển.”
“Cậu nghe được tin tức này ở đâu thế?” Lý Huyền lắc đầu: “Lời nói và sự thật còn cách nhau một tấm màn đen.”
“Được rồi.” Trịnh Dĩnh nhún vai: “Tớ chỉ muốn nhắc cậu chuẩn bị tâm lý.”
Tim Lý Huyền lại nhói lên, trước đây cô nghe nói, trong tổ bầu chọn người mới, có Hoắc Lăng Thiên tham dự, còn thoáng lo lắng, nhưng nghĩ lại, tuy Hoắc Lăng Thiên và Lâm Hi có mâu thuẫn, nhưng với thực lực của Lâm Hi, chỉ cần ban giám khảo công tâm và biết thưởng thức, chắc chắn sẽ hiểu ai có tư cách nhận giải thưởng hơn, tổ giám khảo có hơn mười người, quyết định phải được hơn một nửa chấp nhận mới thông qua, cho nên không quá lo lắng.
Nhưng Trịnh Dĩnh cũng không phải người nói bậy nói bạ.
Ôi, thật là hồi hộp!
Màn hình điện thoại Lý Huyền sáng lên, là tin nhắn của Lâm Hi, cô ngước mắt, thấy Lâm Hi nghiêng đầu, cười xấu xa với cô từ xa.
“Tối nay em rất đẹp.”
Khóe miệng Lý Huyền không kiềm chế được cong lên.
Ngay sau đó lại có một tin nhắn gửi đến: “Thật muốn nhanh chóng kết thúc.”
“Vội vã muốn ôm giải thưởng về nhà hả?” Lý Huyền mỉm cười soạn tin nhắn gửi đi.
Rất nhanh, tin nhắn của anh được gửi đến: “Giải thưởng và em, cùng ôm về nhà.”