Chương : 32
Lý Huyền bận rộn trong bếp một lúc, đi ra hỏi anh: “Chúng ta có nên nấu cơm trước hay không? Lát nữa chú thím về, nhất định rất mệt.”
Lâm Hi tắm rửa xong mặc quần áo trong sân, không biết lấy túi snack khoai tây ở đâu ra, nhai rồm rộp.
“Cô làm đi, dù sao tôi cũng không ăn đồ ăn ở đây.”
Ánh mắt Lý Huyền rơi xuống túi snack khoai tây trong tay anh, bất đắc dĩ nói: “Mấy ngày nay, chẳng lẽ cậu chỉ ăn đồ ăn vặt thôi à?”
“Ừ.” Lâm Hi có ý định này.
Không biết tổng đạo diễn Chu Dịch vào trong sân từ lúc nào, nhìn Lâm Hi, quay đầu nói với Lý Vi Long bên cạnh: “Tiểu Lý, đưa túi cho tôi.”
Lý Vi Long lùi ra phía sau một bước, nhìn về phía Lâm Hi, thoáng chần chừ, không đưa túi ra, trong túi chuẩn bị toàn bộ lương khô của Lâm Hi đấy.
“Thế là không đúng quy định, đưa túi cho tôi.” Chu Dịch nói với Lý Vi Long.
“Không được đưa cho ông ta.” Lâm Hi đi tới, chắn trước mặt Lý Vi Long, nhìn về phía Chu Dịch: “Trong này toàn là đồ ăn.”
“Bất kể là gì, cũng không được.” Tính tình Chu Dịch không tốt, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho Lâm Hi: “Đây là quy định, mọi người ăn uống sinh hoạt, đều phải giống người dân trong thôn.”
“Ông đây ăn không quen đồ ăn ở chỗ này.”
“Cậu cần phải quen.” Chu Dịch cứng rắn nói: “Bằng không cũng chỉ có thể đói bụng.”
Lâm Hi nổi giận: “Ông đây không muốn quen.”
“Những nghệ sĩ khác đều phải thích nghi, tại sao cậu không thể, nhất định muốn đặc biệt hơn người khác đúng không?” Chu Dịch lạnh lùng nhìn anh một cái: “Cậu xem Diệp ảnh đế người ta kìa, không làm theo thì sao mà quen được, quy định chính là quy định, mỗi người đều phải tuân thủ.”
“Ông đây không muốn tuân thủ.” Lâm Hi dứt lời, giơ chân lên đá đổ một cái ghế, gân cổ lên quát: “Người khác thế nào tôi mặc kệ, tôi là Lâm Hi, việc khiến tôi không vui, không ai mẹ nó quản được.” Dứt lời, anh xoay người đi vào nhà.
“Những nghệ sĩ tôi từng tiếp xúc, có mấy ai không phải người lâu năm nổi danh siêu sao thiên vương chứ.” Chu Dịch cũng tức giận đến run người, nhìn bóng lưng Lâm Hi, lạnh giọng chỉ trích: “Cậu là một người mới, chơi đùa chương trình của tôi, không biết suy nghĩ lại xem bản thân mình đang đứng ở đâu.”
“Đạo diễn Chu, đừng tức giận.” Lý Huyền vội chạy lại nói: “Tính tình Lâm Hi không tốt, thích mềm không thích cứng, để tôi đi nói với cậu ấy.”
Cô quay đầu lại nhìn, Lâm Hi đã đi xa, vội vàng đuổi theo.
【 Nói lý ra, Hi Gia đúng là thích làm ra vẻ khác người, tất cả mọi người đều có thể ăn vì sao anh ta không thể chứ? 】
【 Bởi vì người ta là Gia, tùy hứng ấy mà! 】
【 Pháo hoa khác biệt trong bầu trời đêm 2333】
Lâm Hi bốc đồng giống như một đứa trẻ, đi bừa một hướng ra khỏi nhà, bước về phía đường lớn, cả đường đều rất bực tức.
“Lâm Hi, đi đâu đấy?” Lý Huyền đuổi theo anh ở phía sau.
“Ông đây phải đi về.” Lâm Hi không hề quay đầu lại.
“Cậu không có tiền, cứ như vậy mà đi hả?” Lý Huyền gọi với theo bóng lưng anh.
“Đi ra ngoài rồi tính.” Lâm Hi bước nhanh hơn, anh không muốn ở lại đây thêm một phút đồng hồ nào nữa, không có tiền, trước đây anh cũng không có tiền, nhịn một hơi, chạy hai ngày hai đêm, cuối cùng chỉ thiếu mười km nữa là đến trấn trên, hy vọng ở ngay phía trước, kết quả… Ngất xỉu ven đường, đến khi tỉnh lại, vẫn ở Hồng Câu Loan, thậm chí anh còn không phân biệt được, rốt cuộc lần chạy trốn đấy là hiện thực hay là cảnh trong mơ, giấc mơ như vậy, anh đã mơ rất nhiều rất nhiều lần.
Lý Huyền đuổi theo Lâm Hi, camera ở phía sau đuổi theo Lý Huyền, khiến rất nhiều người dân tò mò nhìn theo.
“Này, Lâm Hi, cậu đợi một chút, tôi chạy hết nổi rồi.” Lý Huyền thở hồng hộc gọi anh, làm việc suốt một buổi sáng, đã mệt đến sức cùng lực kiệt, cô thật sự không còn sức.
Dưới chân không cẩn thận, bị vấp phải hòn đá nhỏ.
Lâm Hi quay đầu lại, nhìn thấy Lý Huyền ngồi dưới đất, vô cùng chật vật, vội vàng xoay người, chạy chậm trở về, nâng cô dậy, căng thẳng hỏi: “Cô có bị thương ở đâu không?”
Lý Huyền cau mày, cắn răng xoa đầu gối của mình, đầu gối vừa mới đập vào hòn đá, vô cùng đau đớn.
Lâm Hi vén ống quần cô lên, phát hiện đầu gối bị mài chảy máu.
Lâm Hi trừng mắt mắng cô ngốc nghếch một tiếng, sau đó không nói một lời cõng cô lên, xoay người đi về, sắc mặt rất xấu: “Đuổi cái gì mà đuổi, tốc độ kia của cô, đuổi kịp tôi chắc?”
Lý Huyền vòng tay ôm lấy cổ Lâm Hi, dựa vào lưng anh.
“Nếu cậu chạy mất, tôi phải làm sao bây giờ?” Lý Huyền ghé đầu vào vai anh, tủi thân lẩm bẩm một tiếng: “Một mình tôi ở đây ư.”
“Đừng có dùng khổ nhục kế với tôi.” Lâm Hi vạch trần ý nghĩ của cô: “Ông đây đưa cô trở về trước, hôm nay chưa đi được.”
“Này, tại sao cậu lại như vậy.”
“Tôi vẫn luôn như vậy.” Tính tình anh vẫn luôn thế này, không phải cô không biết.
Lý Huyền lấy thứ gì đó trong túi áo, bóc ra, tiếng giấy sột soạt sột soạt truyền đến.
“Há miệng.”
Cô vừa nói vừa giơ viên chocolate mới bóc vỏ đến trước mặt Lâm Hi, Lâm Hi ngoan ngoãn há miệng, cô nhét toàn bộ Ferrero vào trong miệng Lâm Hi: “Mời cậu ăn.”
Cảm giác ngọt ngào trên đầu lưỡi chậm rãi tan ra, thấm vào ruột gan.
“Ngọt không?”
“Có.”
“Ở lại nhé?”
“Không.”
Lý Huyền dùng sức, đấm Lâm Hi một cái thật mạnh: “Cậu đó, tại sao dầu muối đều không ăn hả.”
“Còn ầm ĩ nữa là tôi ném cô xuống ruộng đấy.” Lâm Hi nói, làm bộ ném cô xuống ruộng, hai chân Lý Huyền lập tức cuốn lấy eo anh, tay ôm chặt cổ anh, sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu: “Cậu đừng làm bậy!”
Lâm Hi cười ha ha, tiếng cười phóng khoáng vang khắp cánh đồng, cảm giác này thật sảng khoái, dường như chỉ cần có cô, nơi này thật ra cũng không đáng ghét như vậy.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng lách cách lách cách, Lâm Hi quay đầu lại, thấy một chiếc máy cày ầm ầm ầm đi đến, chú Vương đang ngồi trên ghế phó lái, Lý Huyền gọi ông ấy một tiếng: “Chú Vương, chú đi đâu đấy?”
Máy cày ngừng lại, chú Vương thật thà cười một tiếng, giơ giơ túi trong tay: “Tiểu Hi không quen ăn đồ ăn ở chỗ này, chú cố ý đi lên trấn trên mua ít thịt về, giữa trưa nấu vằn thắn cho các cháu, Tiểu Hi, cháu có ăn được sủi cảo không?”
Từ thôn Cao Tỉnh đến trấn nhỏ gần nhất, phải đi mất ba giờ, cả đi cả về, là sáu tiếng đồng hồ, trời còn chưa sáng chú Vương đã xuất phát rồi.
Lâm Hi nhìn vỏ bánh sủi cảo trong tay chú Vương, ngây ngẩn cả người, Lý Huyền véo cánh tay Lâm Hi một cái, lúc này Lâm Hi mới ấp úng lên tiếng.
“Cảm ơn chú Vương, Lâm Hi thích ăn sủi cảo nhất ạ!” Lý Huyền cười nói.
“Vậy là tốt rồi.” Chú Vương gần như thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ sợ anh không thích ăn.
Về đến nhà, Lý Vi Long đau khổ, gục đầu xuống, thấy Lâm Hi trở về, vội vàng ra đón: “Đạo diễn cầm hết mấy túi thức ăn kia đi rồi.”
Cứ tưởng rằng Lâm Hi sẽ lập tức nổi bão đi ra ngoài tìm đạo diễn, không ngờ anh thuận miệng đáp một tiếng, không nói gì nữa, đặt Lý Huyền lên ghế, sau đó nói với cậu ấy: “Đi tìm đạo diễn lấy hòm thuốc, Lý Huyền bị thương.”
“Vâng!” Lý Vi Long chạy đi như một cơn gió, đến khi trở về cầm theo một cái hòm thuốc nho nhỏ.
Lâm Hi vén ống quần Lý Huyền lên, trầy da cũng không quá nặng, nhưng vẫn thấy máu, anh lấy cồn i-ốt ra đổ lên tăm bông, thật cẩn thận khử trùng xung quanh miệng vết thương.
“A.” Cồn dính vào miệng vết thương, Lý Huyền đau, kêu lên một tiếng.
“Cố chịu đựng.” Lâm Hi bình tĩnh nói, dịu dàng bôi thuốc cho cô, Lý Huyền ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất chăm chú băng bó cho cô, trong lòng chợt sinh ra cảm giác khác lạ.
Bôi thuốc xong, Lâm Hi lấy giày đi vào cho Lý Huyền, đúng lúc này, thím Vương cũng đã trở lại, bà ấy vừa đi ra đồng, về đến nhà cả người dính bùn, Lâm Hi đến gần định cầm nông cụ trong tay bà, thím Vương ngại ngùng lùi bước: “Không cần không cần, thím tự làm được, không nên làm bẩn tay cháu.”
Những lời này vừa nói ra, trong lòng Lâm Hi bỗng dưng hụt hẫng.
Thím Vương vào phòng bếp nấu sủi cảo, trong phòng chỉ còn hai người Lâm Hi và Lý Huyền, anh đột nhiên hỏi cô: “Vì sao họ phải như vậy?”
Lý Huyền chống xuống ghế đứng lên, nghe vậy ngẩn người: “Gì cơ?”
“Vì sao họ phải đối xử tốt với chúng ra như vậy, không than cũng chẳng quen.” Lâm Hi khó hiểu nhìn về phía camera: “Các anh đưa tiền hả?”
Camera lắc đầu.
“Có lẽ vì người dân ở đây thật thà chất phác, các thôn dân đều rất nhiệt tình hiếu khách.” Lý Huyền suy đoán.
Lâm Hi hừ lạnh một tiếng: “Nơi càng hẻo lánh lạc hậu, lòng người càng đáng sợ, nơi nghèo khó nhất, dễ nảy sinh tội ác nhất.”
【 Trước đây Hi Gia đã trải qua điều gì mới có thể nói ra những lời như vậy? 】
【 Tò mò 】
【 Cùng tò mò…】
“Bất cứ nơi đâu, có người xấu, nhất định cũng sẽ có người tốt, có đôi khi tốt xấu, căn bản không thể nói rõ, con người rất phức tạp.” Lý Huyền chống một chân đi tới, kéo Lâm Hi: “Không nghĩ ra, thì đừng suy nghĩ nữa, được không?”
Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của cô, tuy vẻ mặt Lâm Hi vẫn còn hoang mang, không nói gì, nhưng nội tâm dần tĩnh lặng.
Có lẽ những việc đã qua đi, cũng đến lúc phải buông xuống rồi.
Con đường phía trước có bụi gai hay ánh sao, chúng ta cùng đi.
———-
Buổi trưa ăn sủi cảo, Lý Huyền ngồi bên hiên nhỏ cạnh phòng bếp làm vằn thắn, thím Vương ngồi xổm trong bếp nhóm lửa, Lâm Hi đút tay trong túi, biếng nhác đi vào, đi lại một vòng quanh bếp, thím Vương thấy anh vội vàng hô: “Tiểu Hi, cháu ra ngoài nghỉ ngơi đi, phòng bếp không phải nơi để đàn ông các cháu đến ngồi.”
“Thím Vương, thím đừng quan tâm cậu ấy.” Lý Huyền cười toét miệng, nói với thím Vương: “Cậu ấy thích đi dạo mò mẫm, rất giống trẻ con.”
Thím Vương cười hiền lành.
Lâm Hi kêu rên một tiếng, đi đến chỗ Lý Huyền, duỗi tay chọc chọc sủi cảo trước mặt cô, khinh thường nói: “Cô gói kiểu gì vậy, thứ này cô thử thả vào nồi xem, xem nó có thể tồn tại đến lúc vớt ra không.”
“Khá tốt mà!” Lý Huyền nhìn đĩa sủi cảo lộn xộn, lấy một cái được gói tốt nhất ra nâng lên trước mặt Lâm Hi.
Lâm Hi nhận miếng sủi cảo, mở ra, sau đó cầm đũa chấm nước, thuần thục gói lại lần nữa đưa đến trước mặt Lý Huyền: “Thấy chưa? Vê như vậy mới không bị vỡ ra.”
Lý Huyền học theo Lâm Hi, cầm một miếng vỏ sủi cảo lên, để nhận thịt vào trong, sau đó vê dọc theo viền sủi cảo: “Cái này có được không!”
Lâm Hi thành thạo gói sủi cảo, nhìn lướt qua: “Nhân quá nhiều, gói giống hệt cô, xấu.”
“Hừ.” Lý Huyền mếu máo, lại cầm một miếng vỏ sủi cảo lên, Lâm Hi cúi người, giơ sủi cảo trong tay đến trước mặt Lý Huyền, vê viền sủi cảo làm mẫu cho cô, cuối cùng dứt khoát trực tiếp ra tay, nắm lấy đầu ngón tay cô, tỉ mỉ dạy cô vê viền sủi cảo: “Cứ như vậy, không để lại khe hở, gói gọn toàn bộ nhân vào.” Hơi thở nóng hầm hập của anh phả vào bên tai cô, thật ngứa.
Trải qua mười phút huấn luyện, Lý Huyền nghiêm túc dựa theo phương pháp anh dạy, gói được một cái sủi cảo, nâng đến trước mặt anh như dâng vật quý, cười tủm tỉm: “Đáng yêu không.”
Lâm Hi nhìn lướt qua sủi cảo, lại nhìn lướt qua cô: “Giống cô.”
Khen cô đáng yêu đấy!
Lý Huyền cười toe lộ ra hai cái răng nanh.
“Ngốc.” Lâm Hi vừa nói vừa giơ đầu ngón tay bôi bột mì lên chóp mũi cô.
“Á!” Lý Huyền vươn bàn tay chọc vào túi bột, đuổi theo Lâm Hi định trả thù anh, Lâm Hi nghiêng người một cái, Lý Huyền trượt chân suýt nữa ngã, anh đột nhiên xoay người, cánh tay cứng rắn vững vàng đỡ được cô, ôm cô vào trong ngực.
Cơ thể kề sát, tay Lâm Hi đỡ hông cô, hai người hai mặt nhìn nhau, hô hấp hòa quyện, Lâm Hi quay đầu lại nhìn nhìn, thím Vương không chú ý tới bên này, camera cũng không đi theo, khóe miệng anh cong lên, nở nụ cười xấu xa.
Định làm gì!
Đầu óc Lý Huyền kéo căng.
Lâm Hi đã dán mặt lại gần, Lý Huyền mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, càng ngày càng gần…
Tim cô đập mãnh liệt không ngừng…
“Lâm Hi.” Đúng lúc môi hai người chỉ thiếu một chút là chạm vào nhau, Lý Huyền đột nhiên run rẩy gọi anh một tiếng: “Việc này tôi còn chưa… Chuẩn bị xong.”
Lâm Hi cúi đầu cười nhạt một tiếng, ngược lại cười nhạt biến thành ôm bụng cười to.
Lý Huyền kinh hãi nhìn tên nhóc này, chờ anh cười đủ rồi, cô mới đỏ mặt bực mình xoay người, không thèm để ý đến anh.
“Chừng này tuổi rồi, mà vẫn rất ngây thơ.” Lâm Hi nhìn bóng dáng cô, cười chế nhạo: “Được rồi, vậy khi nào chuẩn bị xong, nhớ nói một tiếng với tôi.”
Đáng ghét chết đi được!
Lý Huyền đỏ mặt vào phòng bếp, đến bên cạnh thím Vương giúp bà ấy nhóm lửa nấu cơm, không muốn nhìn tên kia nữa, rõ ràng là việc mà hai người cùng thẹn thùng, tại sao anh có thể làm được như vậy… Tự nhiên, dễ dàng thoải mái tựa như ca hát, không nên như vậy, dường như anh không có cảm giác tim đập loạn như hươu chạy giống cô, chỉnh cô đúng không!
Cả buổi trưa, Lý Huyền không thèm để ý đến Lâm Hi.
Đến lúc ăn cơm Lâm Hi lại không giận dỗi, bê bát sủi cảo bốc khói nghi ngút lên bàn, Lâm Hi giơ đũa vớt vớt bên trong, vớt lên một miếng sủi cảo nho nhỏ: “Vừa nhìn đã biết là cô ngốc làm, người ngốc, sủi cảo cũng ngốc.”
“Ngại xấu thì cậu đừng ăn.” Lý Huyền thở phì phò trừng anh một cái.
Dường như Lâm Hi cố tình trêu chọc cô, gắp sủi cảo giơ giơ trước mặt Lý Huyền, sau đó ném vào trong miệng.
“Tiểu Hi cháu từ từ hẵng ăn, vừa mới ra, nóng lắm.” Thím Vương hô.
“Bỏng chết cậu ấy đi.” Lý Huyền giận dỗi nói.
Mặt Lâm Hi đột nhiên đỏ bừng, có vẻ thật sự bị nóng đến bỏng, không nỡ nhả ra, ngậm chặt miệng, mất đi nửa cái mạng già, rốt cuộc cũng nuốt xuống được, sắc mặt bối rối.
Lý Huyền nhìn anh kìm nén, thật giống một đứa trẻ, không khỏi bật cười một tiếng, thím Vương vội vàng lấy một cốc nước lạnh đến, Lý Huyền nhận lấy đưa cho Lâm Hi: “Mau uống một ngụm, đừng để môi bị bỏng.”
“Không uống.” Lâm Hi kiên quyết chịu đựng.
“Tùy cậu vậy.” Lý Huyền lẩm bẩm một tiếng: “Vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng.”
“Tiểu Hi, ăn từ từ thôi, không đủ, thím bảo chú Vương mua thêm ba cân vỏ sủi cảo về, chắc chắn đủ.” Thím Vương vừa nói vừa gắp thức ăn cho Lâm Hi: “Không đủ thím Vương lại gói cho cháu.”
“Cảm ơn.” Lâm Hi nói ngắn gọn.
“Tiểu Hi, bình thường cháu có uống rượu không?” Chú Vương lấy một bầu rượu ra: “Đây là rượu gạo nhà chú ủ, uống một chút nhé?”
“Ông đừng cho Tiểu Hi uống rượu.” Thím Vương đẩy ông ấy một cái: “Người ta vẫn là trẻ con đấy.”
“Uống một chút không sao.” Cuối cùng Lâm Hi cũng mở miệng, bày ra tư thế tiếp rượu, nói: “Cháu tiếp chú Vương uống vài chén.”
“Bà xem, Tiểu Hi cũng nói như vậy.” Chú Vương hớn hở cầm chén rượu sứ sạch sẽ đến, rót đầy cho Lâm Hi: “Hai chú cháu mình uống vài chén, trò chuyện vài câu cho vui.”
Thím Vương thấy hai người có hứng thú, đứng dậy đi làm mấy món nhắm rượu.
“Thím ơi, để cháu giúp thím,” Lý Huyền nói xong đi theo thím Vương vào phòng bếp.
Thím Vương cắt một ít tai lợn, bỏ vào đĩa để Lý Huyền mang ra ngoài: “Cháu đi ăn cơm đi, không bận gì đâu, thím ra ngay thôi.”
“Vâng.” Lý Huyền bê đĩa ra ngoài, chưa lên đến bàn cơm, đã nhìn thấy chú Vương vỗ bả vai Lâm Hi: “Cháu với Tiểu Huyền, bao giờ các cháu mới có tin vui? Đến lúc đó nhớ báo tin cho chú thím, chú thím vào thành phố thăm các cháu.”
Lý Huyền ngẩn ra, hoá ra chú Vương nghĩ hai người là người yêu!
Cô đang định đi ra ngoài giải thích việc này, chợt thấy Lâm Hi cười nhạt một tiếng, cụng chén rượu với chú Vương: “Chờ cháu theo đuổi được cô ấy, nhất định sẽ mời chú thím.”
Ồ? Hiếm khi thấy anh đối đãi với người khác hòa thuận như vậy, suy bụng ta ra bụng người, xem ra Lâm Hi thật sự bị tấm lòng chân thành của vợ chồng chú Vương đả động rồi.
Đợi đã! Đây không phải trọng điểm!
Rốt cuộc anh đang nói bậy gì đấy! Theo đuổi cái rắm!
Camera còn đang quay mà!
Lúc này, trên kênh phát sóng trực tiếp sớm đã náo loạn.
【 Ha ha ha rốt cuộc cũng thừa nhận 】
【 Ở bên nhau ở bên nhau ở bên nhau! 】
【23333 Tài xế già cơ trí là chú Vương sớm đã nhìn thấu tất cả rồi 】
“Hì, cô bé kia rất thích cháu, có gì tốt đều dành cho cháu.” Chú Vương lại rót cho Lâm Hi một chén rượu đầy.
“Cháu biết.” Lâm Hi gật đầu, nghiêm túc nói: “Cả đời này, cháu sẽ luôn đối xử tốt với cô ấy.”
“Sao cháu lại đứng đây?” Phía sau thím Vương bê một đĩa lạc đi tới, Lâm Hi quay đầu lại, đón lấy ánh mắt mất tự nhiên của Lý Huyền, cô vội vàng quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn anh, lúng túng ngồi xuống bàn cơm, sợ chú Vương lại nói ra lời gì đó khiến mọi người xấu hổ.
“Cuộc sống trong thành phố của các cháu thật tốt, hai đứa nhà chú vào thành phố làm công ba bốn năm, trước đến giờ chưa từng trở về, trong điện thoại, nói không bao giờ trở lại gì đó.” Chú Vương uống một hớp rượu, lắc đầu nói: “Không trở lại cũng được, coi như chú chưa từng sinh hai đứa con này.”
“Chỗ này điều kiện không tốt, các cháu từ thành phố xa xôi đến đây, thật là khổ cực.” Thím Vương áy náy nói với Lý Huyền và Lâm Hi: “Nếu tiếp đãi không chu đáo, mong các cháu thông cảm.”
“Thím Vương thím đừng nói như vậy, là chúng cháu đã làm phiền chú thím.” Lý Huyền múc cho thím Vương một bát sủi cảo, cười nói: “Có việc gì nặng nhọc, cứ đẩy cho Lâm Hi là được, không phải khách khí.”
“Cô nhóc xấu xa.” Lâm Hi dịu dàng mỉm cười, vuốt tóc Lý Huyền.
【 Ngọt ngọt ngọt 】
【 Một lời không hợp là phát đường 】
【 Tôi từ chối thức ăn cho chó không rõ lai lịch, mỉm cười 】
———-
Buổi chiều, tổ tiết mục sắp xếp vài nghệ sĩ ra ao cá câu cá, việc câu cá Lâm Hi rất lành nghề, mấy người đàn ông đứng bên cạnh ao cá, cũng chỉ có Lâm Hi, cá cắn câu từng con từng con một, bên Dương Diệp và Tần Tường không có chút động tĩnh nào.
“Lâm Hi thật là siêu!” Tô An Đồng đứng bên cạnh vỗ tay hò hét.
“A! Lại cắn câu!”
“Đáng khen đáng khen đáng khen!”
Lâm Hi khó chịu nhìn cô ta một cái, nói với nhiếp ảnh gia phía đối diện: “Anh tìm cách lùa cô ta đi đi, quá ồn ào, đây là câu cá không phải câu chim sẻ.”
Tiểu Trình tỏ vẻ bản thân cũng rất bất đắc dĩ, tính cách Tô An Đồng rất cứng đầu, cậu ấy không muốn đi nếm mùi thất bại.
“Gậy tre không được!” Tần Tường cau mày, ném cây gậy tre trong tay xuống, rất chi phẫn uất bực dọc: “Nhà tôi có một bộ dụng cụ câu cá chuyên nghiệp, mang từ Mỹ về, dùng rất tốt.”
“Có mà kỹ thuật của anh không được ấy.” Trịnh Dĩnh đứng bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa giễu cợt: “Anh xem Lâm Hi nhà người ta kìa, thùng sắp đầy rồi.”
Tần Tường hừ lạnh một tiếng, khẽ lẩm bẩm: “Đồ nhà quê dùng loại gậy tre này, đương nhiên quen tay rồi.”
Đúng lúc này, bên Dương Diệp có động tĩnh.
“Cắn câu cắn câu kìa!” Lý Huyền hưng phấn hô.
Lâm Hi quay đầu, liếc cô một cái, tự dung cảm thấy khó chịu, có gì đáng vui sướng đâu, anh câu được nhiều như vậy, cũng không thấy cô vui như thế.
Dương Diệp vội vàng ghìm tay xuống, có vẻ con cá cắn câu không hề nhỏ, không ngừng bơi trái bơi phải, dây câu cũng lắc lư theo, vẽ ra từng vòng gợn sóng trong nước.
“Mọi người mau tới hỗ trợ đi, quá lớn, không kéo được!” Dương Diệp hô một tiếng, Tô An Đồng và Trịnh Dĩnh cũng vội vàng chạy tới giúp Dương Diệp ghìm tay, Lý Huyền đến bên ao cá kéo dây câu của anh ta.
“Huyền Huyền cô cẩn thận một chút.” Dương Diệp gọi một tiếng: “Bờ ao trơn trượt, đừng để ngã vào trong nước.”
“Không sao đâu!” Lý Huyền vừa nói vừa kéo dây câu lên, phía Dương Diệp dùng sức quấn dây cước, cuối cùng cũng lôi được con cá lớn ra khỏi mặt nước, là một con cá trắm cỏ rất to, tươi roi rói bật tanh tách trên bờ ruộng, bật rất cao.
“Phù! Thật là to!” Trịnh Dĩnh sung sướng hét lên.
“Phải đến ba cân rưỡi ấy nhỉ!”
“Chắc chắn hơn hai cân rưỡi ba cân rồi.” Lý Huyền cười bắt cá lên, ném vào bên trong thùng nước của Dương Diệp.
“Dương ảnh đế, giỏi đấy!” Tần Tường cũng chạy tới xem náo nhiệt: “Được con cá lớn như vậy, người nào đó câu nhiều có ích lợi gì, tất cả cũng chỉ là cá nhỏ.”
Lâm Hi mắt điếc tai ngơ, mặt không biểu cảm nhìn cần câu của mình. Lý Huyền liếc anh một cái nói: “Cá nhỏ có thể hầm canh mà.”
Câu cá hết một buổi trưa, mọi người đều rất vui vẻ, ngày thường rất khó có cơ hội tới nơi non xanh nước biếc như thế này câu cá giết thời gian, hoàng hôn, mọi người vác cần câu cá xách theo thùng trở về, Dương Diệp tiến đến trước mặt Lý Huyền, xách thùng cá lớn đến: “Huyền Huyền, con cá này cô lấy về kho ăn đi.”
“Không cần không cần, chỗ chúng tôi cũng có.” Lý Huyền nhìn Lâm Hi đi phía sau cùng, hoàng hôn làm bóng lưng anh kéo dài như vô tận, có vẻ cô đơn.
“Đúng vậy anh Diệp, anh đưa cá cho họ, chúng ta phải làm sao?” Tần Tường lẩm bẩm nói: “Chúng ta chỉ có một con cá này thôi.”
“Ai bảo cậu mất cả buổi trưa mà không câu được con cá nào.” Dương Diệp khó chịu nói.
“Dương ảnh đế, em cũng thích ăn cá mà!” Tô An Đồng chu miệng.
“Tranh nhau làm gì, làm như mấy đời không được ăn cá ấy.” Trịnh Dĩnh mỉa mai nói một tiếng, quay đầu lại nhìn Lâm Hi: “Anh Lâm Hi, chia cho chúng em mấy con cá anh câu được không?”
Lâm Hi trầm lặng nhận thùng nước trong tay cô ấy, đổ một nửa thùng cá của mình cho cô ấy.
“Cảm ơn anh Lâm Hi!” Tô An Đồng đứng sau lưng Trịnh Dĩnh cười ngọt ngào với anh.
Lâm Hi nhún nhún vai, không nói gì, Lý Huyền nhìn anh, cứ cảm thấy tên nhóc này có chỗ nào đó không đúng, hôm nay mọi người đều rất vui vẻ, mà khuôn mặt anh, cứ như đang có ai nợ anh mười vạn tám vạn ấy.
Không biết lại giận dỗi với ai.
Tính tình xấu xa này, thật sự bên nhau, sau này sống chung, nhất định được ba ngày là hai bên lại tranh chấp nhau, không có lúc nào yên tĩnh.
Từ từ! Cô đang suy nghĩ gì thế!
Ai muốn ở bên anh cơ chứ!
Thật là điên mất rồi!
———-
Cơm chiều hầm canh cá, Lâm Hi tự mình xuống bếp nấu cơm, đến khi đôi vợ chồng nhà họ Vương làm xong công việc ngoài ruộng về nhà, trên bàn đã bày sẵn thức ăn thơm ngào ngạt, củi trên bếp còn cháy đỏ rực, Lâm Hi đeo tạp dề, đưa lưng về phía bọn họ, múc canh cá từ trong nồi ra bát lớn.
Mọi thứ trước mắt đều làm cho họ kinh ngạc không thôi.
“Tiểu Hi, những… Những món này đều do cháu làm?” Thím Vương khó tin hỏi.
“Vâng.” Lâm Hi nhanh nhẹn đổ thùng nước vào trong nồi, thuận miệng lên tiếng.
“Lửa trên bếp cũng do cháu đốt?”
“Vâng.”
Hai người họ hoàn toàn không nghĩ tới, vị khách trông vô cùng tự phụ từ trong thành phố đến, làm những việc nhà kia, lại thành thạo như vậy.
“Tiểu Hi, chẳng lẽ quê quán của cháu cũng ở nông thôn sao?” Thím Vương vừa cầm giẻ giúp Lâm Hi rửa nổi, vừa tò mò hỏi.
Lâm Hi cứng người đáp một câu: “Không phải.”
“Vậy…”
“Hồi còn nhỏ cháu từng sống ở nông thôn mấy năm.” Sắc mặt Lâm Hi càng ngày càng lạnh.
“Thím Vương, ăn cơm thôi.” Lý Huyền rút đúa ngoài cửa gọi bà ấy một tiếng, cắt ngang lời truy vấn của bà ấy: “Mau tới nếm thử tay nghề của Lâm Hi đi ạ.”
“Được, được.” Thím Vương giúp Lâm Hi tháo tạp dề, cùng đi ra khỏi phòng bếp.
Trên bàn cơm hai người họ không ngừng khen tài nấu nướng của Lâm Hi, có thể nhìn ra bọn họ vô cùng vui vẻ.
“Tiểu Hi nấu ngon thật, Tiểu Huyền, tương lai cháu thật có phúc.” Thím Vương cười tủm tỉm nói.
Lý Huyền đang cầm đùa chuẩn bị gắp đồ ăn, nghe vậy, thoáng khựng lại, sau đó ngước mắt đón nhận ánh mặt cười như không cười của Lâm Hi, kinh hồn bạt vía, không dám tiếp lời thím Vương.
Quan tâm cô làm gì chứ!
Sau khi ăn cơm tối, Lý Huyền giúp thím Vương thu dọn trong bếp, Dương Diệp đi vào sân nhỏ nhà họ Vương, Lâm Hi ngồi một mình bên giếng hút thuốc, thấy anh ta đi vào, không hề đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía núi xa xa.
Dương Diệp thân thiện chào hỏi với Lâm Hi, sau đó hỏi anh: “Lâm Hi, Huyền Huyền ở đâu?”
Huyền Huyền? Gọi cũng thân thiết nhỉ.
Lâm Hi giương mắt quan sát anh ta một lượt, đầu tóc gội sạch, còn cố ý vuốt tóc, đổi kính mới mặc quần áo mới, cả người rất chi sáng sủa.
Thật là trịnh trọng!
Lâm Hi ném tàn thuốc xuống đất, xoa mắt, lười biếng đút tay vào trong túi, không để ý đến Dương Diệp, xoay người đi luôn.
Dương Diệp tự mình vào nhà, chào hỏi với chú Vương, sau đó gọi Lý Huyền: “Huyền Huyền, tôi có lời muốn nói với cô, cô ra đây với tôi một chút nhé.”
“Ồ, được.” Lý Huyền dùng khăn lông lau tay ướt, cởi tạp dề ra ngoài sân nhỏ đi dạo với anh ta, Lâm Hi nhìn họ đứng dưới gốc cây hòe già bên sườn núi nhỏ nói chuyện, quay đầu lại, màn hình camera đen thùi đối diện mặt anh.
“Quay cái rắm!” Lâm Hi khó chịu lẩm bẩm một tiếng, lập tức đi về phòng.
【 Hình như người nào đó tức giận rồi 】
【 Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, người nào đó đang ghen 】
【 Cũng theo nhiều năm kinh nghiệm của tôi, Dương ảnh đế đinh xuống tay với Huyền Huyền của tôi 】
【 Hi Gia anh mà còn không chạm được đến Huyền Huyền của tôi thì sẽ bị ảnh đế đào đi đấy 】
【 Vòng luẩn quẩn này thật loạn 】
———-
Buổi tối, mưa nhỏ rơi tí tách tí tách ngoài cửa sổ, Lâm Hi đốt đèn ngồi khoanh chân trên giường.
Lý Huyền khẩn trương trở mình đưa lưng về phía anh.
“Hôm nay có cần tôi hát ru một bài cho cô ngủ không?”
“Không… Không cần.”
Dường như Lâm Hi vẫn chưa nằm xuống, điều này làm trong lòng Lý Huyền bắt đầu khua chiêng gõ trống bất an: “Mau ngủ đi, hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi.”
“Dương Diệp tìm cô nói gì thế?” Lâm Hi đột nhiên mở miệng hỏi.
Lý Huyền quay đầu lại nhìn anh, đột nhiên có cảm giác bị chất vấn, cô ngẩng đầu nhìn camera, nghe Lâm Hi nói: “Không có máy ghi, người khác không nghe được.”
“Không có gì.” Lý Huyền thuận miệng nói dối.
“Tôi bảo, cô đừng đồng ý với anh ta.” Lâm Hi đột nhiên nói.
Lý Huyền ngẩn người, ngồi dậy nhìn anh, trong bóng đêm không nhìn rõ được vẻ mặt của anh, nhưng Lý Huyền vẫn thấp thoáng cảm nhận được dường như anh thật sự có chuyện muốn nói, chẳng lẽ, anh biết rồi? Dương Diệp từng nói với anh ư?
“Nhưng mà… Tôi đã đồng ý rồi!” Lý Huyền thấp thỏm nói.
“Đồng ý rồi?”
“Đúng thế!”
Lâm Hi chợt lặng im ba giây, sau đó xoay người nằm xuống giường, giường kêu kẽo kẹt kẽo kẹt vài tiếng, anh đưa lưng về phía cô, không nói một lời, giống như vẫn còn hờn dỗi.
Lý Huyền không nghĩ ra, có chuyện gì thế nhỉ!
Cô cũng nằm xuống, cảm thấy không thể giải thích được.
“Này, vì sao không thể đồng ý với anh ta?” Rốt cuộc sau khi im lặng hơn mười phút, Lý Huyền đành lên tiếng hỏi.
Lâm Hi kêu một tiếng: “Cô đâu thích anh ta.”
“Dương ảnh đế rất tốt, rất biết chăm sóc tôi.” Lý Huyền vẫn truy hỏi: “Vì sao không thể đồng ý?”
“Cô nói thật?” Giọng Lâm Hi càng thêm trầm thấp đến đáng sợ.
“Đúng vậy.”
Lý Huyền cảm thấy cả tối nay anh rất kỳ lạ, Dương Diệp tìm cô, hy vọng cô có thể tham dự chế tác ca khúc chủ đề cho bộ phim truyền hình mà anh ta sắp đóng vai diễn viên chính sắp tới, trước đây Lý Huyền cũng từng hợp tác nhiều lần với Dương Diệp, thế nên chưa suy nghĩ đã đồng ý rồi, nhưng việc này cũng đâu ảnh hưởng đến lợi ích của Lâm Hi, chẳng lẽ là vì anh ghét Dương Diệp? Không thể nào, hai người không thù không hận mà?
Lý Huyền không nghĩ ra, Lâm Hi cũng không lên tiếng, cô nhắm hai mắt lại, nhanh chóng đi vào giấc mơ.
———-
Ngày hôm sau Lý Huyền dậy, chăn đơn của anh đã được gấp ngay ngắn, người đã không thấy đâu, xuống tầng, thím Vương nói sáng sớm Lâm Hi đã đi theo chú Vương ra đồng làm việc, đương nhiên người quay phim Tiểu Trình cũng khiêng thiết bị đi cùng anh rồi.
Ăn xong bữa sáng, thím Vương định lên núi hái nấm, Lý Huyền muốn đi cùng mở mang tầm mắt, sau trận mưa hôm qua, hôm nay dưới gỗ mục cành khô trên núi nhất định mọc lên rất nhiều nấm, thay xong quần áo, vừa mới ra ngoài sân đã gặp được Trịnh Dĩnh và Tô An Đồng, mọi người dứt khoát cùng nhau lên núi.
Thím Vương dẫn theo ba cô gái đi lên núi Bạch Vân, thôn Cao Tỉnh nằm dưới chân núi Bạch Vân. Tối hôm qua có trận mưa, dường như đã cọ rửa toàn bộ cỏ cây trên núi, bùn đất thoang thoảng cảm giác tươi mát, bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời xuyên qua tán cây chiếu xuống đường núi bóng cây loang lổ, ven đường có thể nhìn thấy nấm ngũ sắc sặc sỡ.
Lý Huyền nhìn mấy cây nấm có hình dáng kỳ lạ mà đáng yêu, không nhịn được định hái lên, lại bị thím Vương ngăn cản, bà nói cho Lý Huyền, có loại nấm có độc, không thể tùy ý chạm vào.
Trịnh Dĩnh và Tô An Đồng nhìn cái gì trên núi cũng thấy mới mẻ, hai người họ lên núi, coi như là lên núi du lịch, căn bản không phải giúp hái nấm, dọc theo đường đi không ngừng cười nói vui vẻ.
Lý Huyền theo sát thím Vương, cẩn thận nghe bà giới thiệu những loại nấm khác nhau, những cái đó có độc, cái kia không độc, thấy nhiều, bản thân cô cũng có thể tự phân biệt được một ít, những cây nấm có nhiều màu sắc, hình thù kỳ quái, đại đa số đều có độc, ngược lại hình dáng không nổi bật, bình thường giản dị một chút, mới là nấm có thể hái về ăn.
Lý Huyền hái một khóm nấm chè bỏ vào trong rổ của mình, quay đầu lại, không thấy bóng dáng Trịnh Dĩnh và Tô An Đồng đâu cả.
Lại chạy đi đâu chơi rồi?
“Thím Vương, hình như bạn của cháu… Đi lạc!”
Nghe vậy thím Vương quay đầu lại, rõ ràng có vẻ luống cuống: “Đi lạc lúc nào?”
“Cháu không biết ạ.” Lý Huyền không để ý các cô ấy, kết quả vừa quay đầu lại đã phát hiện không thấy hai người kia đâu, có lẽ gặp được thứ gì đó hay ho nên bị chậm mất nửa đường.
“Núi Bạch Vân rất lớn, lạc đường ở đây không phải chuyện đùa đâu!” Thím Vương sốt ruột vội vàng quay lại: “Chúng ta quay về tìm xem!”
“Vâng!” Lý Huyền cũng bất chấp những thứ khác, đi về theo thím Vương, sớm biết vậy cô đã dẫn Mao Mao và Tây Bảo đi cùng rồi, như thế tìm người cũng nhanh hơn một chút.
“Trịnh Dĩnh, Tô An Đồng!” Tiếng gọi của cô quanh quẩn khắp núi rừng.
Không có ai trả lời.
Lên núi xuống núi đều có vài nhánh đường nhỏ, không biết hai người này có thể rẽ vào lối khác hay không, Lý Huyền đề nghị với thím Vương chia nhau đi tìm, thím Vương không đồng ý: “Đã bỏ rơi mấy cô gái kia rồi, thím cũng không thể để lạc mất cháu.”
Nhưng hai người tìm như vậy, không biết phải tìm đến khi nào, người quay phim cũng không đuổi kịp, chứ không còn có thể liên hệ với tổ tiết mục phái người đi lên tìm, bây giờ điện thoại của các cô đều bị tổ tiết mục thu đi, căn bản không thể liên hệ với người khác.
“Thế nếu không thì như này, thím Vương, thím biết đường, bây giờ thím tìm trong núi, cháu xuống núi tìm người hỗ trợ!” Lý Huyền đề nghị.
“Như vậy cũng được! Cháu cứ đi dọc theo con đường này xuống, là có thể xuống núi!” Thím Vương nói: “Cháu biết đường chưa?”
“Vâng, cháu biết rồi.” Lý Huyền không phải người mù đường, cảm giác phương hướng của cô rất tốt.
Lý Huyền đi chưa bao lâu, thím Vương đã tìm thấy Trịnh Dĩnh và Tô An Đồng đang nghịch nước bên dòng suối nhỏ: “Ôi, các cháu ở đây hả, làm thím Vương sợ gần chết!”
“Thím Vương, chỗ này thật là đẹp!” Trịnh Dĩnh quay đầu lại cười nói: “Giống như chốn tiên cảnh vậy.”
“Có gì đẹp đâu, cũng chỉ thế thôi mà.” Ngày nào thím Vương cũng nhìn nên không cảm thấy có gì lạ: “Mau đi về với thím.”
“Ơ? Đã phải đi rồi ạ? Cháu chơi vẫn chưa đã mà!” Tô An Đồng cởi giày dùng chân nghịch suối nước, có vẻ không tình nguyện rời đi.
“Thím cứ tưởng các cháu đi lạc, để Tiểu Huyền xuống núi mời người đi lên tìm, bây giờ mau quay lại báo tin, đừng để mọi người lo lắng.” Thím Vương giải thích.
“Được rồi, đi thôi.” Trịnh Dĩnh đi giày, ý thức được hành vi bốc đồng của mình có thể đem đến phiền phức lớn cho tổ tiết mục và người dân, cũng có chút áy náy, vội vàng đi theo thím Vương xuống núi.
Kết quả chờ đến khi mọi người về đến thôn Cao Tỉnh, lại được thông báo, Lý Huyền vẫn chưa trở về.
“Vẫn chưa trở về?” Thím Vương ngẩn người: “Không đúng! Tôi để cô bé xuống dưới báo tin, tại sao bây giờ vẫn chưa trở về?”
Đạo diễn Chu Dịch lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng triệu tập tất cả nhân viên trong đoàn phim, lên núi đi tìm, thím Vương cũng gọi vài người dân đến, chia nhau dẫn mọi người lên núi đi tìm cô.
Lý Huyền cảm thấy càng đi càng không ổn, cảnh vật xung quanh bắt đầu trở nên xa lạ, đến khi cô nhận ra phía trước xuất hiện một con đường mòn lên núi, mới ý thức được, mình đã đi nhầm đường, rõ ràng tất cả đường đều dẫn xuống sườn núi, không nên có đường lên sườn núi.
Cô lập tức thay đổi quay đầu lại, sau khi đi hơn nửa giờ, phía trước chia ra thành hai con đường.
Xong đời rồi, hiện tại cô không nhớ rõ vừa nãy mình đã đi con đường nào.
Trong rừng, núi lớn đường nhỏ đan xen phức tạp, cô không thể tự đi ra ngoài.
Lý Huyền không biết nên tiếp tục đi, hay là ngồi ở đây chờ mọi người đến tìm cô, đúng lúc cô đang phân vân, đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt sột soạt trong rừng cách đó không xa, dường như có động tĩnh.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô, cái đệch đừng nói là thú dữ đấy nhé!
Lý Huyền vểnh tai lên nghe ngóng một lát, nhận ra hình như không phải tiếng động của thú dữ, mà là tiếng bước chân người, trong lòng Lý Huyền vui vẻ, chạy đi tìm theo nơi phát ra tiếng, quả nhiên, trong rừng cây có một người phụ nữ mặc quần áo nông thôn, ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi, đang ăn nửa cái bánh nướng lớn trong tay, Lý Huyền vui mừng khôn xiết, gọi cô ấy một tiếng: “Này! Chào cô!”
Kết quả người phụ nữ kia vừa thấy có người đến gần, vội vàng đứng dậy, quay đầu chạy.
Lý Huyền kinh hãi, trông cô đáng sợ lắm hả? Tại sao nhìn thấy cô lại chạy?
“Này! Cô đợi đã!” Lý Huyền đuổi theo, sau khi người phụ nữ kia nghe thấy tiếng Lý Huyền, rốt cuộc cũng bước chậm dần, ngừng lại, do dự quay đầu quan sát cô: “Tiếng phổ thông?”
Đương nhiên Lý Huyền nói là tiếng phổ thông tiêu chuẩn nhất, nhưng cô lại ăn mặc không khác người dân ở đây.
“Cô không phải người ở đây?” Người phụ nữ kia nghi ngờ hỏi Lý Huyền.
“Tôi không phải.” Lý Huyền giải thích: “Tôi quay chương trình ở đây, kết quả bị lạc đường trong núi, ôi… Cô?” Cô cũng nhận ra, người phụ nữ mặt xám mày tro, trông vô cùng chật vật này, cũng nói tiếng phổ thong tiêu chuẩn.
“Quay chương trình?” Người phụ nữ kia nghe vậy, hoảng loạn bắt lấy cánh tay Lý Huyền: “Cô cứu tôi với!”
Hết chương 32
Lời editor: Vẫn câu nói cũ, quá nhiều cẩu lương cho ngày hôm nay huhu:<
Lâm Hi tắm rửa xong mặc quần áo trong sân, không biết lấy túi snack khoai tây ở đâu ra, nhai rồm rộp.
“Cô làm đi, dù sao tôi cũng không ăn đồ ăn ở đây.”
Ánh mắt Lý Huyền rơi xuống túi snack khoai tây trong tay anh, bất đắc dĩ nói: “Mấy ngày nay, chẳng lẽ cậu chỉ ăn đồ ăn vặt thôi à?”
“Ừ.” Lâm Hi có ý định này.
Không biết tổng đạo diễn Chu Dịch vào trong sân từ lúc nào, nhìn Lâm Hi, quay đầu nói với Lý Vi Long bên cạnh: “Tiểu Lý, đưa túi cho tôi.”
Lý Vi Long lùi ra phía sau một bước, nhìn về phía Lâm Hi, thoáng chần chừ, không đưa túi ra, trong túi chuẩn bị toàn bộ lương khô của Lâm Hi đấy.
“Thế là không đúng quy định, đưa túi cho tôi.” Chu Dịch nói với Lý Vi Long.
“Không được đưa cho ông ta.” Lâm Hi đi tới, chắn trước mặt Lý Vi Long, nhìn về phía Chu Dịch: “Trong này toàn là đồ ăn.”
“Bất kể là gì, cũng không được.” Tính tình Chu Dịch không tốt, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho Lâm Hi: “Đây là quy định, mọi người ăn uống sinh hoạt, đều phải giống người dân trong thôn.”
“Ông đây ăn không quen đồ ăn ở chỗ này.”
“Cậu cần phải quen.” Chu Dịch cứng rắn nói: “Bằng không cũng chỉ có thể đói bụng.”
Lâm Hi nổi giận: “Ông đây không muốn quen.”
“Những nghệ sĩ khác đều phải thích nghi, tại sao cậu không thể, nhất định muốn đặc biệt hơn người khác đúng không?” Chu Dịch lạnh lùng nhìn anh một cái: “Cậu xem Diệp ảnh đế người ta kìa, không làm theo thì sao mà quen được, quy định chính là quy định, mỗi người đều phải tuân thủ.”
“Ông đây không muốn tuân thủ.” Lâm Hi dứt lời, giơ chân lên đá đổ một cái ghế, gân cổ lên quát: “Người khác thế nào tôi mặc kệ, tôi là Lâm Hi, việc khiến tôi không vui, không ai mẹ nó quản được.” Dứt lời, anh xoay người đi vào nhà.
“Những nghệ sĩ tôi từng tiếp xúc, có mấy ai không phải người lâu năm nổi danh siêu sao thiên vương chứ.” Chu Dịch cũng tức giận đến run người, nhìn bóng lưng Lâm Hi, lạnh giọng chỉ trích: “Cậu là một người mới, chơi đùa chương trình của tôi, không biết suy nghĩ lại xem bản thân mình đang đứng ở đâu.”
“Đạo diễn Chu, đừng tức giận.” Lý Huyền vội chạy lại nói: “Tính tình Lâm Hi không tốt, thích mềm không thích cứng, để tôi đi nói với cậu ấy.”
Cô quay đầu lại nhìn, Lâm Hi đã đi xa, vội vàng đuổi theo.
【 Nói lý ra, Hi Gia đúng là thích làm ra vẻ khác người, tất cả mọi người đều có thể ăn vì sao anh ta không thể chứ? 】
【 Bởi vì người ta là Gia, tùy hứng ấy mà! 】
【 Pháo hoa khác biệt trong bầu trời đêm 2333】
Lâm Hi bốc đồng giống như một đứa trẻ, đi bừa một hướng ra khỏi nhà, bước về phía đường lớn, cả đường đều rất bực tức.
“Lâm Hi, đi đâu đấy?” Lý Huyền đuổi theo anh ở phía sau.
“Ông đây phải đi về.” Lâm Hi không hề quay đầu lại.
“Cậu không có tiền, cứ như vậy mà đi hả?” Lý Huyền gọi với theo bóng lưng anh.
“Đi ra ngoài rồi tính.” Lâm Hi bước nhanh hơn, anh không muốn ở lại đây thêm một phút đồng hồ nào nữa, không có tiền, trước đây anh cũng không có tiền, nhịn một hơi, chạy hai ngày hai đêm, cuối cùng chỉ thiếu mười km nữa là đến trấn trên, hy vọng ở ngay phía trước, kết quả… Ngất xỉu ven đường, đến khi tỉnh lại, vẫn ở Hồng Câu Loan, thậm chí anh còn không phân biệt được, rốt cuộc lần chạy trốn đấy là hiện thực hay là cảnh trong mơ, giấc mơ như vậy, anh đã mơ rất nhiều rất nhiều lần.
Lý Huyền đuổi theo Lâm Hi, camera ở phía sau đuổi theo Lý Huyền, khiến rất nhiều người dân tò mò nhìn theo.
“Này, Lâm Hi, cậu đợi một chút, tôi chạy hết nổi rồi.” Lý Huyền thở hồng hộc gọi anh, làm việc suốt một buổi sáng, đã mệt đến sức cùng lực kiệt, cô thật sự không còn sức.
Dưới chân không cẩn thận, bị vấp phải hòn đá nhỏ.
Lâm Hi quay đầu lại, nhìn thấy Lý Huyền ngồi dưới đất, vô cùng chật vật, vội vàng xoay người, chạy chậm trở về, nâng cô dậy, căng thẳng hỏi: “Cô có bị thương ở đâu không?”
Lý Huyền cau mày, cắn răng xoa đầu gối của mình, đầu gối vừa mới đập vào hòn đá, vô cùng đau đớn.
Lâm Hi vén ống quần cô lên, phát hiện đầu gối bị mài chảy máu.
Lâm Hi trừng mắt mắng cô ngốc nghếch một tiếng, sau đó không nói một lời cõng cô lên, xoay người đi về, sắc mặt rất xấu: “Đuổi cái gì mà đuổi, tốc độ kia của cô, đuổi kịp tôi chắc?”
Lý Huyền vòng tay ôm lấy cổ Lâm Hi, dựa vào lưng anh.
“Nếu cậu chạy mất, tôi phải làm sao bây giờ?” Lý Huyền ghé đầu vào vai anh, tủi thân lẩm bẩm một tiếng: “Một mình tôi ở đây ư.”
“Đừng có dùng khổ nhục kế với tôi.” Lâm Hi vạch trần ý nghĩ của cô: “Ông đây đưa cô trở về trước, hôm nay chưa đi được.”
“Này, tại sao cậu lại như vậy.”
“Tôi vẫn luôn như vậy.” Tính tình anh vẫn luôn thế này, không phải cô không biết.
Lý Huyền lấy thứ gì đó trong túi áo, bóc ra, tiếng giấy sột soạt sột soạt truyền đến.
“Há miệng.”
Cô vừa nói vừa giơ viên chocolate mới bóc vỏ đến trước mặt Lâm Hi, Lâm Hi ngoan ngoãn há miệng, cô nhét toàn bộ Ferrero vào trong miệng Lâm Hi: “Mời cậu ăn.”
Cảm giác ngọt ngào trên đầu lưỡi chậm rãi tan ra, thấm vào ruột gan.
“Ngọt không?”
“Có.”
“Ở lại nhé?”
“Không.”
Lý Huyền dùng sức, đấm Lâm Hi một cái thật mạnh: “Cậu đó, tại sao dầu muối đều không ăn hả.”
“Còn ầm ĩ nữa là tôi ném cô xuống ruộng đấy.” Lâm Hi nói, làm bộ ném cô xuống ruộng, hai chân Lý Huyền lập tức cuốn lấy eo anh, tay ôm chặt cổ anh, sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu: “Cậu đừng làm bậy!”
Lâm Hi cười ha ha, tiếng cười phóng khoáng vang khắp cánh đồng, cảm giác này thật sảng khoái, dường như chỉ cần có cô, nơi này thật ra cũng không đáng ghét như vậy.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng lách cách lách cách, Lâm Hi quay đầu lại, thấy một chiếc máy cày ầm ầm ầm đi đến, chú Vương đang ngồi trên ghế phó lái, Lý Huyền gọi ông ấy một tiếng: “Chú Vương, chú đi đâu đấy?”
Máy cày ngừng lại, chú Vương thật thà cười một tiếng, giơ giơ túi trong tay: “Tiểu Hi không quen ăn đồ ăn ở chỗ này, chú cố ý đi lên trấn trên mua ít thịt về, giữa trưa nấu vằn thắn cho các cháu, Tiểu Hi, cháu có ăn được sủi cảo không?”
Từ thôn Cao Tỉnh đến trấn nhỏ gần nhất, phải đi mất ba giờ, cả đi cả về, là sáu tiếng đồng hồ, trời còn chưa sáng chú Vương đã xuất phát rồi.
Lâm Hi nhìn vỏ bánh sủi cảo trong tay chú Vương, ngây ngẩn cả người, Lý Huyền véo cánh tay Lâm Hi một cái, lúc này Lâm Hi mới ấp úng lên tiếng.
“Cảm ơn chú Vương, Lâm Hi thích ăn sủi cảo nhất ạ!” Lý Huyền cười nói.
“Vậy là tốt rồi.” Chú Vương gần như thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ sợ anh không thích ăn.
Về đến nhà, Lý Vi Long đau khổ, gục đầu xuống, thấy Lâm Hi trở về, vội vàng ra đón: “Đạo diễn cầm hết mấy túi thức ăn kia đi rồi.”
Cứ tưởng rằng Lâm Hi sẽ lập tức nổi bão đi ra ngoài tìm đạo diễn, không ngờ anh thuận miệng đáp một tiếng, không nói gì nữa, đặt Lý Huyền lên ghế, sau đó nói với cậu ấy: “Đi tìm đạo diễn lấy hòm thuốc, Lý Huyền bị thương.”
“Vâng!” Lý Vi Long chạy đi như một cơn gió, đến khi trở về cầm theo một cái hòm thuốc nho nhỏ.
Lâm Hi vén ống quần Lý Huyền lên, trầy da cũng không quá nặng, nhưng vẫn thấy máu, anh lấy cồn i-ốt ra đổ lên tăm bông, thật cẩn thận khử trùng xung quanh miệng vết thương.
“A.” Cồn dính vào miệng vết thương, Lý Huyền đau, kêu lên một tiếng.
“Cố chịu đựng.” Lâm Hi bình tĩnh nói, dịu dàng bôi thuốc cho cô, Lý Huyền ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất chăm chú băng bó cho cô, trong lòng chợt sinh ra cảm giác khác lạ.
Bôi thuốc xong, Lâm Hi lấy giày đi vào cho Lý Huyền, đúng lúc này, thím Vương cũng đã trở lại, bà ấy vừa đi ra đồng, về đến nhà cả người dính bùn, Lâm Hi đến gần định cầm nông cụ trong tay bà, thím Vương ngại ngùng lùi bước: “Không cần không cần, thím tự làm được, không nên làm bẩn tay cháu.”
Những lời này vừa nói ra, trong lòng Lâm Hi bỗng dưng hụt hẫng.
Thím Vương vào phòng bếp nấu sủi cảo, trong phòng chỉ còn hai người Lâm Hi và Lý Huyền, anh đột nhiên hỏi cô: “Vì sao họ phải như vậy?”
Lý Huyền chống xuống ghế đứng lên, nghe vậy ngẩn người: “Gì cơ?”
“Vì sao họ phải đối xử tốt với chúng ra như vậy, không than cũng chẳng quen.” Lâm Hi khó hiểu nhìn về phía camera: “Các anh đưa tiền hả?”
Camera lắc đầu.
“Có lẽ vì người dân ở đây thật thà chất phác, các thôn dân đều rất nhiệt tình hiếu khách.” Lý Huyền suy đoán.
Lâm Hi hừ lạnh một tiếng: “Nơi càng hẻo lánh lạc hậu, lòng người càng đáng sợ, nơi nghèo khó nhất, dễ nảy sinh tội ác nhất.”
【 Trước đây Hi Gia đã trải qua điều gì mới có thể nói ra những lời như vậy? 】
【 Tò mò 】
【 Cùng tò mò…】
“Bất cứ nơi đâu, có người xấu, nhất định cũng sẽ có người tốt, có đôi khi tốt xấu, căn bản không thể nói rõ, con người rất phức tạp.” Lý Huyền chống một chân đi tới, kéo Lâm Hi: “Không nghĩ ra, thì đừng suy nghĩ nữa, được không?”
Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của cô, tuy vẻ mặt Lâm Hi vẫn còn hoang mang, không nói gì, nhưng nội tâm dần tĩnh lặng.
Có lẽ những việc đã qua đi, cũng đến lúc phải buông xuống rồi.
Con đường phía trước có bụi gai hay ánh sao, chúng ta cùng đi.
———-
Buổi trưa ăn sủi cảo, Lý Huyền ngồi bên hiên nhỏ cạnh phòng bếp làm vằn thắn, thím Vương ngồi xổm trong bếp nhóm lửa, Lâm Hi đút tay trong túi, biếng nhác đi vào, đi lại một vòng quanh bếp, thím Vương thấy anh vội vàng hô: “Tiểu Hi, cháu ra ngoài nghỉ ngơi đi, phòng bếp không phải nơi để đàn ông các cháu đến ngồi.”
“Thím Vương, thím đừng quan tâm cậu ấy.” Lý Huyền cười toét miệng, nói với thím Vương: “Cậu ấy thích đi dạo mò mẫm, rất giống trẻ con.”
Thím Vương cười hiền lành.
Lâm Hi kêu rên một tiếng, đi đến chỗ Lý Huyền, duỗi tay chọc chọc sủi cảo trước mặt cô, khinh thường nói: “Cô gói kiểu gì vậy, thứ này cô thử thả vào nồi xem, xem nó có thể tồn tại đến lúc vớt ra không.”
“Khá tốt mà!” Lý Huyền nhìn đĩa sủi cảo lộn xộn, lấy một cái được gói tốt nhất ra nâng lên trước mặt Lâm Hi.
Lâm Hi nhận miếng sủi cảo, mở ra, sau đó cầm đũa chấm nước, thuần thục gói lại lần nữa đưa đến trước mặt Lý Huyền: “Thấy chưa? Vê như vậy mới không bị vỡ ra.”
Lý Huyền học theo Lâm Hi, cầm một miếng vỏ sủi cảo lên, để nhận thịt vào trong, sau đó vê dọc theo viền sủi cảo: “Cái này có được không!”
Lâm Hi thành thạo gói sủi cảo, nhìn lướt qua: “Nhân quá nhiều, gói giống hệt cô, xấu.”
“Hừ.” Lý Huyền mếu máo, lại cầm một miếng vỏ sủi cảo lên, Lâm Hi cúi người, giơ sủi cảo trong tay đến trước mặt Lý Huyền, vê viền sủi cảo làm mẫu cho cô, cuối cùng dứt khoát trực tiếp ra tay, nắm lấy đầu ngón tay cô, tỉ mỉ dạy cô vê viền sủi cảo: “Cứ như vậy, không để lại khe hở, gói gọn toàn bộ nhân vào.” Hơi thở nóng hầm hập của anh phả vào bên tai cô, thật ngứa.
Trải qua mười phút huấn luyện, Lý Huyền nghiêm túc dựa theo phương pháp anh dạy, gói được một cái sủi cảo, nâng đến trước mặt anh như dâng vật quý, cười tủm tỉm: “Đáng yêu không.”
Lâm Hi nhìn lướt qua sủi cảo, lại nhìn lướt qua cô: “Giống cô.”
Khen cô đáng yêu đấy!
Lý Huyền cười toe lộ ra hai cái răng nanh.
“Ngốc.” Lâm Hi vừa nói vừa giơ đầu ngón tay bôi bột mì lên chóp mũi cô.
“Á!” Lý Huyền vươn bàn tay chọc vào túi bột, đuổi theo Lâm Hi định trả thù anh, Lâm Hi nghiêng người một cái, Lý Huyền trượt chân suýt nữa ngã, anh đột nhiên xoay người, cánh tay cứng rắn vững vàng đỡ được cô, ôm cô vào trong ngực.
Cơ thể kề sát, tay Lâm Hi đỡ hông cô, hai người hai mặt nhìn nhau, hô hấp hòa quyện, Lâm Hi quay đầu lại nhìn nhìn, thím Vương không chú ý tới bên này, camera cũng không đi theo, khóe miệng anh cong lên, nở nụ cười xấu xa.
Định làm gì!
Đầu óc Lý Huyền kéo căng.
Lâm Hi đã dán mặt lại gần, Lý Huyền mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, càng ngày càng gần…
Tim cô đập mãnh liệt không ngừng…
“Lâm Hi.” Đúng lúc môi hai người chỉ thiếu một chút là chạm vào nhau, Lý Huyền đột nhiên run rẩy gọi anh một tiếng: “Việc này tôi còn chưa… Chuẩn bị xong.”
Lâm Hi cúi đầu cười nhạt một tiếng, ngược lại cười nhạt biến thành ôm bụng cười to.
Lý Huyền kinh hãi nhìn tên nhóc này, chờ anh cười đủ rồi, cô mới đỏ mặt bực mình xoay người, không thèm để ý đến anh.
“Chừng này tuổi rồi, mà vẫn rất ngây thơ.” Lâm Hi nhìn bóng dáng cô, cười chế nhạo: “Được rồi, vậy khi nào chuẩn bị xong, nhớ nói một tiếng với tôi.”
Đáng ghét chết đi được!
Lý Huyền đỏ mặt vào phòng bếp, đến bên cạnh thím Vương giúp bà ấy nhóm lửa nấu cơm, không muốn nhìn tên kia nữa, rõ ràng là việc mà hai người cùng thẹn thùng, tại sao anh có thể làm được như vậy… Tự nhiên, dễ dàng thoải mái tựa như ca hát, không nên như vậy, dường như anh không có cảm giác tim đập loạn như hươu chạy giống cô, chỉnh cô đúng không!
Cả buổi trưa, Lý Huyền không thèm để ý đến Lâm Hi.
Đến lúc ăn cơm Lâm Hi lại không giận dỗi, bê bát sủi cảo bốc khói nghi ngút lên bàn, Lâm Hi giơ đũa vớt vớt bên trong, vớt lên một miếng sủi cảo nho nhỏ: “Vừa nhìn đã biết là cô ngốc làm, người ngốc, sủi cảo cũng ngốc.”
“Ngại xấu thì cậu đừng ăn.” Lý Huyền thở phì phò trừng anh một cái.
Dường như Lâm Hi cố tình trêu chọc cô, gắp sủi cảo giơ giơ trước mặt Lý Huyền, sau đó ném vào trong miệng.
“Tiểu Hi cháu từ từ hẵng ăn, vừa mới ra, nóng lắm.” Thím Vương hô.
“Bỏng chết cậu ấy đi.” Lý Huyền giận dỗi nói.
Mặt Lâm Hi đột nhiên đỏ bừng, có vẻ thật sự bị nóng đến bỏng, không nỡ nhả ra, ngậm chặt miệng, mất đi nửa cái mạng già, rốt cuộc cũng nuốt xuống được, sắc mặt bối rối.
Lý Huyền nhìn anh kìm nén, thật giống một đứa trẻ, không khỏi bật cười một tiếng, thím Vương vội vàng lấy một cốc nước lạnh đến, Lý Huyền nhận lấy đưa cho Lâm Hi: “Mau uống một ngụm, đừng để môi bị bỏng.”
“Không uống.” Lâm Hi kiên quyết chịu đựng.
“Tùy cậu vậy.” Lý Huyền lẩm bẩm một tiếng: “Vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng.”
“Tiểu Hi, ăn từ từ thôi, không đủ, thím bảo chú Vương mua thêm ba cân vỏ sủi cảo về, chắc chắn đủ.” Thím Vương vừa nói vừa gắp thức ăn cho Lâm Hi: “Không đủ thím Vương lại gói cho cháu.”
“Cảm ơn.” Lâm Hi nói ngắn gọn.
“Tiểu Hi, bình thường cháu có uống rượu không?” Chú Vương lấy một bầu rượu ra: “Đây là rượu gạo nhà chú ủ, uống một chút nhé?”
“Ông đừng cho Tiểu Hi uống rượu.” Thím Vương đẩy ông ấy một cái: “Người ta vẫn là trẻ con đấy.”
“Uống một chút không sao.” Cuối cùng Lâm Hi cũng mở miệng, bày ra tư thế tiếp rượu, nói: “Cháu tiếp chú Vương uống vài chén.”
“Bà xem, Tiểu Hi cũng nói như vậy.” Chú Vương hớn hở cầm chén rượu sứ sạch sẽ đến, rót đầy cho Lâm Hi: “Hai chú cháu mình uống vài chén, trò chuyện vài câu cho vui.”
Thím Vương thấy hai người có hứng thú, đứng dậy đi làm mấy món nhắm rượu.
“Thím ơi, để cháu giúp thím,” Lý Huyền nói xong đi theo thím Vương vào phòng bếp.
Thím Vương cắt một ít tai lợn, bỏ vào đĩa để Lý Huyền mang ra ngoài: “Cháu đi ăn cơm đi, không bận gì đâu, thím ra ngay thôi.”
“Vâng.” Lý Huyền bê đĩa ra ngoài, chưa lên đến bàn cơm, đã nhìn thấy chú Vương vỗ bả vai Lâm Hi: “Cháu với Tiểu Huyền, bao giờ các cháu mới có tin vui? Đến lúc đó nhớ báo tin cho chú thím, chú thím vào thành phố thăm các cháu.”
Lý Huyền ngẩn ra, hoá ra chú Vương nghĩ hai người là người yêu!
Cô đang định đi ra ngoài giải thích việc này, chợt thấy Lâm Hi cười nhạt một tiếng, cụng chén rượu với chú Vương: “Chờ cháu theo đuổi được cô ấy, nhất định sẽ mời chú thím.”
Ồ? Hiếm khi thấy anh đối đãi với người khác hòa thuận như vậy, suy bụng ta ra bụng người, xem ra Lâm Hi thật sự bị tấm lòng chân thành của vợ chồng chú Vương đả động rồi.
Đợi đã! Đây không phải trọng điểm!
Rốt cuộc anh đang nói bậy gì đấy! Theo đuổi cái rắm!
Camera còn đang quay mà!
Lúc này, trên kênh phát sóng trực tiếp sớm đã náo loạn.
【 Ha ha ha rốt cuộc cũng thừa nhận 】
【 Ở bên nhau ở bên nhau ở bên nhau! 】
【23333 Tài xế già cơ trí là chú Vương sớm đã nhìn thấu tất cả rồi 】
“Hì, cô bé kia rất thích cháu, có gì tốt đều dành cho cháu.” Chú Vương lại rót cho Lâm Hi một chén rượu đầy.
“Cháu biết.” Lâm Hi gật đầu, nghiêm túc nói: “Cả đời này, cháu sẽ luôn đối xử tốt với cô ấy.”
“Sao cháu lại đứng đây?” Phía sau thím Vương bê một đĩa lạc đi tới, Lâm Hi quay đầu lại, đón lấy ánh mắt mất tự nhiên của Lý Huyền, cô vội vàng quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn anh, lúng túng ngồi xuống bàn cơm, sợ chú Vương lại nói ra lời gì đó khiến mọi người xấu hổ.
“Cuộc sống trong thành phố của các cháu thật tốt, hai đứa nhà chú vào thành phố làm công ba bốn năm, trước đến giờ chưa từng trở về, trong điện thoại, nói không bao giờ trở lại gì đó.” Chú Vương uống một hớp rượu, lắc đầu nói: “Không trở lại cũng được, coi như chú chưa từng sinh hai đứa con này.”
“Chỗ này điều kiện không tốt, các cháu từ thành phố xa xôi đến đây, thật là khổ cực.” Thím Vương áy náy nói với Lý Huyền và Lâm Hi: “Nếu tiếp đãi không chu đáo, mong các cháu thông cảm.”
“Thím Vương thím đừng nói như vậy, là chúng cháu đã làm phiền chú thím.” Lý Huyền múc cho thím Vương một bát sủi cảo, cười nói: “Có việc gì nặng nhọc, cứ đẩy cho Lâm Hi là được, không phải khách khí.”
“Cô nhóc xấu xa.” Lâm Hi dịu dàng mỉm cười, vuốt tóc Lý Huyền.
【 Ngọt ngọt ngọt 】
【 Một lời không hợp là phát đường 】
【 Tôi từ chối thức ăn cho chó không rõ lai lịch, mỉm cười 】
———-
Buổi chiều, tổ tiết mục sắp xếp vài nghệ sĩ ra ao cá câu cá, việc câu cá Lâm Hi rất lành nghề, mấy người đàn ông đứng bên cạnh ao cá, cũng chỉ có Lâm Hi, cá cắn câu từng con từng con một, bên Dương Diệp và Tần Tường không có chút động tĩnh nào.
“Lâm Hi thật là siêu!” Tô An Đồng đứng bên cạnh vỗ tay hò hét.
“A! Lại cắn câu!”
“Đáng khen đáng khen đáng khen!”
Lâm Hi khó chịu nhìn cô ta một cái, nói với nhiếp ảnh gia phía đối diện: “Anh tìm cách lùa cô ta đi đi, quá ồn ào, đây là câu cá không phải câu chim sẻ.”
Tiểu Trình tỏ vẻ bản thân cũng rất bất đắc dĩ, tính cách Tô An Đồng rất cứng đầu, cậu ấy không muốn đi nếm mùi thất bại.
“Gậy tre không được!” Tần Tường cau mày, ném cây gậy tre trong tay xuống, rất chi phẫn uất bực dọc: “Nhà tôi có một bộ dụng cụ câu cá chuyên nghiệp, mang từ Mỹ về, dùng rất tốt.”
“Có mà kỹ thuật của anh không được ấy.” Trịnh Dĩnh đứng bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa giễu cợt: “Anh xem Lâm Hi nhà người ta kìa, thùng sắp đầy rồi.”
Tần Tường hừ lạnh một tiếng, khẽ lẩm bẩm: “Đồ nhà quê dùng loại gậy tre này, đương nhiên quen tay rồi.”
Đúng lúc này, bên Dương Diệp có động tĩnh.
“Cắn câu cắn câu kìa!” Lý Huyền hưng phấn hô.
Lâm Hi quay đầu, liếc cô một cái, tự dung cảm thấy khó chịu, có gì đáng vui sướng đâu, anh câu được nhiều như vậy, cũng không thấy cô vui như thế.
Dương Diệp vội vàng ghìm tay xuống, có vẻ con cá cắn câu không hề nhỏ, không ngừng bơi trái bơi phải, dây câu cũng lắc lư theo, vẽ ra từng vòng gợn sóng trong nước.
“Mọi người mau tới hỗ trợ đi, quá lớn, không kéo được!” Dương Diệp hô một tiếng, Tô An Đồng và Trịnh Dĩnh cũng vội vàng chạy tới giúp Dương Diệp ghìm tay, Lý Huyền đến bên ao cá kéo dây câu của anh ta.
“Huyền Huyền cô cẩn thận một chút.” Dương Diệp gọi một tiếng: “Bờ ao trơn trượt, đừng để ngã vào trong nước.”
“Không sao đâu!” Lý Huyền vừa nói vừa kéo dây câu lên, phía Dương Diệp dùng sức quấn dây cước, cuối cùng cũng lôi được con cá lớn ra khỏi mặt nước, là một con cá trắm cỏ rất to, tươi roi rói bật tanh tách trên bờ ruộng, bật rất cao.
“Phù! Thật là to!” Trịnh Dĩnh sung sướng hét lên.
“Phải đến ba cân rưỡi ấy nhỉ!”
“Chắc chắn hơn hai cân rưỡi ba cân rồi.” Lý Huyền cười bắt cá lên, ném vào bên trong thùng nước của Dương Diệp.
“Dương ảnh đế, giỏi đấy!” Tần Tường cũng chạy tới xem náo nhiệt: “Được con cá lớn như vậy, người nào đó câu nhiều có ích lợi gì, tất cả cũng chỉ là cá nhỏ.”
Lâm Hi mắt điếc tai ngơ, mặt không biểu cảm nhìn cần câu của mình. Lý Huyền liếc anh một cái nói: “Cá nhỏ có thể hầm canh mà.”
Câu cá hết một buổi trưa, mọi người đều rất vui vẻ, ngày thường rất khó có cơ hội tới nơi non xanh nước biếc như thế này câu cá giết thời gian, hoàng hôn, mọi người vác cần câu cá xách theo thùng trở về, Dương Diệp tiến đến trước mặt Lý Huyền, xách thùng cá lớn đến: “Huyền Huyền, con cá này cô lấy về kho ăn đi.”
“Không cần không cần, chỗ chúng tôi cũng có.” Lý Huyền nhìn Lâm Hi đi phía sau cùng, hoàng hôn làm bóng lưng anh kéo dài như vô tận, có vẻ cô đơn.
“Đúng vậy anh Diệp, anh đưa cá cho họ, chúng ta phải làm sao?” Tần Tường lẩm bẩm nói: “Chúng ta chỉ có một con cá này thôi.”
“Ai bảo cậu mất cả buổi trưa mà không câu được con cá nào.” Dương Diệp khó chịu nói.
“Dương ảnh đế, em cũng thích ăn cá mà!” Tô An Đồng chu miệng.
“Tranh nhau làm gì, làm như mấy đời không được ăn cá ấy.” Trịnh Dĩnh mỉa mai nói một tiếng, quay đầu lại nhìn Lâm Hi: “Anh Lâm Hi, chia cho chúng em mấy con cá anh câu được không?”
Lâm Hi trầm lặng nhận thùng nước trong tay cô ấy, đổ một nửa thùng cá của mình cho cô ấy.
“Cảm ơn anh Lâm Hi!” Tô An Đồng đứng sau lưng Trịnh Dĩnh cười ngọt ngào với anh.
Lâm Hi nhún nhún vai, không nói gì, Lý Huyền nhìn anh, cứ cảm thấy tên nhóc này có chỗ nào đó không đúng, hôm nay mọi người đều rất vui vẻ, mà khuôn mặt anh, cứ như đang có ai nợ anh mười vạn tám vạn ấy.
Không biết lại giận dỗi với ai.
Tính tình xấu xa này, thật sự bên nhau, sau này sống chung, nhất định được ba ngày là hai bên lại tranh chấp nhau, không có lúc nào yên tĩnh.
Từ từ! Cô đang suy nghĩ gì thế!
Ai muốn ở bên anh cơ chứ!
Thật là điên mất rồi!
———-
Cơm chiều hầm canh cá, Lâm Hi tự mình xuống bếp nấu cơm, đến khi đôi vợ chồng nhà họ Vương làm xong công việc ngoài ruộng về nhà, trên bàn đã bày sẵn thức ăn thơm ngào ngạt, củi trên bếp còn cháy đỏ rực, Lâm Hi đeo tạp dề, đưa lưng về phía bọn họ, múc canh cá từ trong nồi ra bát lớn.
Mọi thứ trước mắt đều làm cho họ kinh ngạc không thôi.
“Tiểu Hi, những… Những món này đều do cháu làm?” Thím Vương khó tin hỏi.
“Vâng.” Lâm Hi nhanh nhẹn đổ thùng nước vào trong nồi, thuận miệng lên tiếng.
“Lửa trên bếp cũng do cháu đốt?”
“Vâng.”
Hai người họ hoàn toàn không nghĩ tới, vị khách trông vô cùng tự phụ từ trong thành phố đến, làm những việc nhà kia, lại thành thạo như vậy.
“Tiểu Hi, chẳng lẽ quê quán của cháu cũng ở nông thôn sao?” Thím Vương vừa cầm giẻ giúp Lâm Hi rửa nổi, vừa tò mò hỏi.
Lâm Hi cứng người đáp một câu: “Không phải.”
“Vậy…”
“Hồi còn nhỏ cháu từng sống ở nông thôn mấy năm.” Sắc mặt Lâm Hi càng ngày càng lạnh.
“Thím Vương, ăn cơm thôi.” Lý Huyền rút đúa ngoài cửa gọi bà ấy một tiếng, cắt ngang lời truy vấn của bà ấy: “Mau tới nếm thử tay nghề của Lâm Hi đi ạ.”
“Được, được.” Thím Vương giúp Lâm Hi tháo tạp dề, cùng đi ra khỏi phòng bếp.
Trên bàn cơm hai người họ không ngừng khen tài nấu nướng của Lâm Hi, có thể nhìn ra bọn họ vô cùng vui vẻ.
“Tiểu Hi nấu ngon thật, Tiểu Huyền, tương lai cháu thật có phúc.” Thím Vương cười tủm tỉm nói.
Lý Huyền đang cầm đùa chuẩn bị gắp đồ ăn, nghe vậy, thoáng khựng lại, sau đó ngước mắt đón nhận ánh mặt cười như không cười của Lâm Hi, kinh hồn bạt vía, không dám tiếp lời thím Vương.
Quan tâm cô làm gì chứ!
Sau khi ăn cơm tối, Lý Huyền giúp thím Vương thu dọn trong bếp, Dương Diệp đi vào sân nhỏ nhà họ Vương, Lâm Hi ngồi một mình bên giếng hút thuốc, thấy anh ta đi vào, không hề đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía núi xa xa.
Dương Diệp thân thiện chào hỏi với Lâm Hi, sau đó hỏi anh: “Lâm Hi, Huyền Huyền ở đâu?”
Huyền Huyền? Gọi cũng thân thiết nhỉ.
Lâm Hi giương mắt quan sát anh ta một lượt, đầu tóc gội sạch, còn cố ý vuốt tóc, đổi kính mới mặc quần áo mới, cả người rất chi sáng sủa.
Thật là trịnh trọng!
Lâm Hi ném tàn thuốc xuống đất, xoa mắt, lười biếng đút tay vào trong túi, không để ý đến Dương Diệp, xoay người đi luôn.
Dương Diệp tự mình vào nhà, chào hỏi với chú Vương, sau đó gọi Lý Huyền: “Huyền Huyền, tôi có lời muốn nói với cô, cô ra đây với tôi một chút nhé.”
“Ồ, được.” Lý Huyền dùng khăn lông lau tay ướt, cởi tạp dề ra ngoài sân nhỏ đi dạo với anh ta, Lâm Hi nhìn họ đứng dưới gốc cây hòe già bên sườn núi nhỏ nói chuyện, quay đầu lại, màn hình camera đen thùi đối diện mặt anh.
“Quay cái rắm!” Lâm Hi khó chịu lẩm bẩm một tiếng, lập tức đi về phòng.
【 Hình như người nào đó tức giận rồi 】
【 Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, người nào đó đang ghen 】
【 Cũng theo nhiều năm kinh nghiệm của tôi, Dương ảnh đế đinh xuống tay với Huyền Huyền của tôi 】
【 Hi Gia anh mà còn không chạm được đến Huyền Huyền của tôi thì sẽ bị ảnh đế đào đi đấy 】
【 Vòng luẩn quẩn này thật loạn 】
———-
Buổi tối, mưa nhỏ rơi tí tách tí tách ngoài cửa sổ, Lâm Hi đốt đèn ngồi khoanh chân trên giường.
Lý Huyền khẩn trương trở mình đưa lưng về phía anh.
“Hôm nay có cần tôi hát ru một bài cho cô ngủ không?”
“Không… Không cần.”
Dường như Lâm Hi vẫn chưa nằm xuống, điều này làm trong lòng Lý Huyền bắt đầu khua chiêng gõ trống bất an: “Mau ngủ đi, hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi.”
“Dương Diệp tìm cô nói gì thế?” Lâm Hi đột nhiên mở miệng hỏi.
Lý Huyền quay đầu lại nhìn anh, đột nhiên có cảm giác bị chất vấn, cô ngẩng đầu nhìn camera, nghe Lâm Hi nói: “Không có máy ghi, người khác không nghe được.”
“Không có gì.” Lý Huyền thuận miệng nói dối.
“Tôi bảo, cô đừng đồng ý với anh ta.” Lâm Hi đột nhiên nói.
Lý Huyền ngẩn người, ngồi dậy nhìn anh, trong bóng đêm không nhìn rõ được vẻ mặt của anh, nhưng Lý Huyền vẫn thấp thoáng cảm nhận được dường như anh thật sự có chuyện muốn nói, chẳng lẽ, anh biết rồi? Dương Diệp từng nói với anh ư?
“Nhưng mà… Tôi đã đồng ý rồi!” Lý Huyền thấp thỏm nói.
“Đồng ý rồi?”
“Đúng thế!”
Lâm Hi chợt lặng im ba giây, sau đó xoay người nằm xuống giường, giường kêu kẽo kẹt kẽo kẹt vài tiếng, anh đưa lưng về phía cô, không nói một lời, giống như vẫn còn hờn dỗi.
Lý Huyền không nghĩ ra, có chuyện gì thế nhỉ!
Cô cũng nằm xuống, cảm thấy không thể giải thích được.
“Này, vì sao không thể đồng ý với anh ta?” Rốt cuộc sau khi im lặng hơn mười phút, Lý Huyền đành lên tiếng hỏi.
Lâm Hi kêu một tiếng: “Cô đâu thích anh ta.”
“Dương ảnh đế rất tốt, rất biết chăm sóc tôi.” Lý Huyền vẫn truy hỏi: “Vì sao không thể đồng ý?”
“Cô nói thật?” Giọng Lâm Hi càng thêm trầm thấp đến đáng sợ.
“Đúng vậy.”
Lý Huyền cảm thấy cả tối nay anh rất kỳ lạ, Dương Diệp tìm cô, hy vọng cô có thể tham dự chế tác ca khúc chủ đề cho bộ phim truyền hình mà anh ta sắp đóng vai diễn viên chính sắp tới, trước đây Lý Huyền cũng từng hợp tác nhiều lần với Dương Diệp, thế nên chưa suy nghĩ đã đồng ý rồi, nhưng việc này cũng đâu ảnh hưởng đến lợi ích của Lâm Hi, chẳng lẽ là vì anh ghét Dương Diệp? Không thể nào, hai người không thù không hận mà?
Lý Huyền không nghĩ ra, Lâm Hi cũng không lên tiếng, cô nhắm hai mắt lại, nhanh chóng đi vào giấc mơ.
———-
Ngày hôm sau Lý Huyền dậy, chăn đơn của anh đã được gấp ngay ngắn, người đã không thấy đâu, xuống tầng, thím Vương nói sáng sớm Lâm Hi đã đi theo chú Vương ra đồng làm việc, đương nhiên người quay phim Tiểu Trình cũng khiêng thiết bị đi cùng anh rồi.
Ăn xong bữa sáng, thím Vương định lên núi hái nấm, Lý Huyền muốn đi cùng mở mang tầm mắt, sau trận mưa hôm qua, hôm nay dưới gỗ mục cành khô trên núi nhất định mọc lên rất nhiều nấm, thay xong quần áo, vừa mới ra ngoài sân đã gặp được Trịnh Dĩnh và Tô An Đồng, mọi người dứt khoát cùng nhau lên núi.
Thím Vương dẫn theo ba cô gái đi lên núi Bạch Vân, thôn Cao Tỉnh nằm dưới chân núi Bạch Vân. Tối hôm qua có trận mưa, dường như đã cọ rửa toàn bộ cỏ cây trên núi, bùn đất thoang thoảng cảm giác tươi mát, bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời xuyên qua tán cây chiếu xuống đường núi bóng cây loang lổ, ven đường có thể nhìn thấy nấm ngũ sắc sặc sỡ.
Lý Huyền nhìn mấy cây nấm có hình dáng kỳ lạ mà đáng yêu, không nhịn được định hái lên, lại bị thím Vương ngăn cản, bà nói cho Lý Huyền, có loại nấm có độc, không thể tùy ý chạm vào.
Trịnh Dĩnh và Tô An Đồng nhìn cái gì trên núi cũng thấy mới mẻ, hai người họ lên núi, coi như là lên núi du lịch, căn bản không phải giúp hái nấm, dọc theo đường đi không ngừng cười nói vui vẻ.
Lý Huyền theo sát thím Vương, cẩn thận nghe bà giới thiệu những loại nấm khác nhau, những cái đó có độc, cái kia không độc, thấy nhiều, bản thân cô cũng có thể tự phân biệt được một ít, những cây nấm có nhiều màu sắc, hình thù kỳ quái, đại đa số đều có độc, ngược lại hình dáng không nổi bật, bình thường giản dị một chút, mới là nấm có thể hái về ăn.
Lý Huyền hái một khóm nấm chè bỏ vào trong rổ của mình, quay đầu lại, không thấy bóng dáng Trịnh Dĩnh và Tô An Đồng đâu cả.
Lại chạy đi đâu chơi rồi?
“Thím Vương, hình như bạn của cháu… Đi lạc!”
Nghe vậy thím Vương quay đầu lại, rõ ràng có vẻ luống cuống: “Đi lạc lúc nào?”
“Cháu không biết ạ.” Lý Huyền không để ý các cô ấy, kết quả vừa quay đầu lại đã phát hiện không thấy hai người kia đâu, có lẽ gặp được thứ gì đó hay ho nên bị chậm mất nửa đường.
“Núi Bạch Vân rất lớn, lạc đường ở đây không phải chuyện đùa đâu!” Thím Vương sốt ruột vội vàng quay lại: “Chúng ta quay về tìm xem!”
“Vâng!” Lý Huyền cũng bất chấp những thứ khác, đi về theo thím Vương, sớm biết vậy cô đã dẫn Mao Mao và Tây Bảo đi cùng rồi, như thế tìm người cũng nhanh hơn một chút.
“Trịnh Dĩnh, Tô An Đồng!” Tiếng gọi của cô quanh quẩn khắp núi rừng.
Không có ai trả lời.
Lên núi xuống núi đều có vài nhánh đường nhỏ, không biết hai người này có thể rẽ vào lối khác hay không, Lý Huyền đề nghị với thím Vương chia nhau đi tìm, thím Vương không đồng ý: “Đã bỏ rơi mấy cô gái kia rồi, thím cũng không thể để lạc mất cháu.”
Nhưng hai người tìm như vậy, không biết phải tìm đến khi nào, người quay phim cũng không đuổi kịp, chứ không còn có thể liên hệ với tổ tiết mục phái người đi lên tìm, bây giờ điện thoại của các cô đều bị tổ tiết mục thu đi, căn bản không thể liên hệ với người khác.
“Thế nếu không thì như này, thím Vương, thím biết đường, bây giờ thím tìm trong núi, cháu xuống núi tìm người hỗ trợ!” Lý Huyền đề nghị.
“Như vậy cũng được! Cháu cứ đi dọc theo con đường này xuống, là có thể xuống núi!” Thím Vương nói: “Cháu biết đường chưa?”
“Vâng, cháu biết rồi.” Lý Huyền không phải người mù đường, cảm giác phương hướng của cô rất tốt.
Lý Huyền đi chưa bao lâu, thím Vương đã tìm thấy Trịnh Dĩnh và Tô An Đồng đang nghịch nước bên dòng suối nhỏ: “Ôi, các cháu ở đây hả, làm thím Vương sợ gần chết!”
“Thím Vương, chỗ này thật là đẹp!” Trịnh Dĩnh quay đầu lại cười nói: “Giống như chốn tiên cảnh vậy.”
“Có gì đẹp đâu, cũng chỉ thế thôi mà.” Ngày nào thím Vương cũng nhìn nên không cảm thấy có gì lạ: “Mau đi về với thím.”
“Ơ? Đã phải đi rồi ạ? Cháu chơi vẫn chưa đã mà!” Tô An Đồng cởi giày dùng chân nghịch suối nước, có vẻ không tình nguyện rời đi.
“Thím cứ tưởng các cháu đi lạc, để Tiểu Huyền xuống núi mời người đi lên tìm, bây giờ mau quay lại báo tin, đừng để mọi người lo lắng.” Thím Vương giải thích.
“Được rồi, đi thôi.” Trịnh Dĩnh đi giày, ý thức được hành vi bốc đồng của mình có thể đem đến phiền phức lớn cho tổ tiết mục và người dân, cũng có chút áy náy, vội vàng đi theo thím Vương xuống núi.
Kết quả chờ đến khi mọi người về đến thôn Cao Tỉnh, lại được thông báo, Lý Huyền vẫn chưa trở về.
“Vẫn chưa trở về?” Thím Vương ngẩn người: “Không đúng! Tôi để cô bé xuống dưới báo tin, tại sao bây giờ vẫn chưa trở về?”
Đạo diễn Chu Dịch lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng triệu tập tất cả nhân viên trong đoàn phim, lên núi đi tìm, thím Vương cũng gọi vài người dân đến, chia nhau dẫn mọi người lên núi đi tìm cô.
Lý Huyền cảm thấy càng đi càng không ổn, cảnh vật xung quanh bắt đầu trở nên xa lạ, đến khi cô nhận ra phía trước xuất hiện một con đường mòn lên núi, mới ý thức được, mình đã đi nhầm đường, rõ ràng tất cả đường đều dẫn xuống sườn núi, không nên có đường lên sườn núi.
Cô lập tức thay đổi quay đầu lại, sau khi đi hơn nửa giờ, phía trước chia ra thành hai con đường.
Xong đời rồi, hiện tại cô không nhớ rõ vừa nãy mình đã đi con đường nào.
Trong rừng, núi lớn đường nhỏ đan xen phức tạp, cô không thể tự đi ra ngoài.
Lý Huyền không biết nên tiếp tục đi, hay là ngồi ở đây chờ mọi người đến tìm cô, đúng lúc cô đang phân vân, đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt sột soạt trong rừng cách đó không xa, dường như có động tĩnh.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô, cái đệch đừng nói là thú dữ đấy nhé!
Lý Huyền vểnh tai lên nghe ngóng một lát, nhận ra hình như không phải tiếng động của thú dữ, mà là tiếng bước chân người, trong lòng Lý Huyền vui vẻ, chạy đi tìm theo nơi phát ra tiếng, quả nhiên, trong rừng cây có một người phụ nữ mặc quần áo nông thôn, ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi, đang ăn nửa cái bánh nướng lớn trong tay, Lý Huyền vui mừng khôn xiết, gọi cô ấy một tiếng: “Này! Chào cô!”
Kết quả người phụ nữ kia vừa thấy có người đến gần, vội vàng đứng dậy, quay đầu chạy.
Lý Huyền kinh hãi, trông cô đáng sợ lắm hả? Tại sao nhìn thấy cô lại chạy?
“Này! Cô đợi đã!” Lý Huyền đuổi theo, sau khi người phụ nữ kia nghe thấy tiếng Lý Huyền, rốt cuộc cũng bước chậm dần, ngừng lại, do dự quay đầu quan sát cô: “Tiếng phổ thông?”
Đương nhiên Lý Huyền nói là tiếng phổ thông tiêu chuẩn nhất, nhưng cô lại ăn mặc không khác người dân ở đây.
“Cô không phải người ở đây?” Người phụ nữ kia nghi ngờ hỏi Lý Huyền.
“Tôi không phải.” Lý Huyền giải thích: “Tôi quay chương trình ở đây, kết quả bị lạc đường trong núi, ôi… Cô?” Cô cũng nhận ra, người phụ nữ mặt xám mày tro, trông vô cùng chật vật này, cũng nói tiếng phổ thong tiêu chuẩn.
“Quay chương trình?” Người phụ nữ kia nghe vậy, hoảng loạn bắt lấy cánh tay Lý Huyền: “Cô cứu tôi với!”
Hết chương 32
Lời editor: Vẫn câu nói cũ, quá nhiều cẩu lương cho ngày hôm nay huhu:<