Chương : 44
Thường Tiểu Niệm ngậm ngùi nhìn anh, rồi đáp:"Vậy anh có biết tính đơn phương nó sẽ mang đến cho anh nhiều buồn tẻ như thế nào không? Nếu như tôi không đáp lại tình cảm đó, chả nhẽ anh cứ như vậy mà thích tôi hoài sao? Tôi nghĩ chắc không đâu nhỉ?"
Mộ Cẩn Thiên bậc cười tao nhã, điềm đạm đáp:"Đối với người khác thì tôi không biết họ nghĩ gì khi yêu đơn phương một ai đó, còn riêng với tôi thì khác, tôi cảm thấy rất hạnh phúc hay thậm chí rất vui khi được thích em, tôi không biết phải chờ em bao lâu, một năm, hai năm hay mười năm, dù cho bao lâu tôi cũng đợi được, nhưng nếu trong khoảng thời gian đó em đã có ai để yêu, để nương tựa thì tôi sẽ đứng ở phía sau chúc phúc cho em, tôi sẽ không tranh giành, còn hiện tại em vẫn chưa là của ai cả? Tôi có quyền được thích em"
Nghe anh nói như vậy khiến cô rất ngạc nhiên, lời nói của anh không quá mật ngọt, chỉ đơn thuần mà một triết lí cho cô hiểu, cô nhận ra được tình cảm mà anh dành cho cô chứ? Chỉ là cô không dám mở lòng lần nữa, cô sợ bản thân phải hối hận.
"Tôi hiểu rồi, tôi không có quyền ngăn cấm anh thích tôi, tôi cũng không có quyền bắt buộc anh ngừng thích tôi, nhưng tôi khuyên anh một điều, thích tôi là lựa chọn sai lầm của anh rồi! Tôi sẽ không đảm bảo trái tim phải chịu bao nhiều đau lòng, anh biết tôi là ai đúng không? Anh cũng thừa biết tính cách của tôi! Tôi chỉ hi vọng anh hãy sớm từ bỏ tình cảm ấy đi?"
Thường Tiểu Niệm đứng lên, cúi đầu chào một cái. Định rời đi, nhưng nào đâu Thường Trình Kiên đi ra, chặn cô lại, sau đó thản nhiên nắm tay cô đi đến trước mặt của Mộ Cẩn Thiên, hắn tuyên bố đánh dấu chủ quyền:"Tôi không biết anh là ai! Nhưng mà cô gái này chính là bạn gái của tôi, nếu như để tôi thấy anh đeo bám cô ấy lần nữa thì đừng trách tôi"?
Mộ Cẩn Thiên đẩy ghế đứng dậy, đứng trước mặt cô, chỉ tay vào mặt Thường Trình Kiên:"Bạn trai em thật sao?"
Thường Tiểu Niệm đưa đôi con ngươi láo liên, khó xử, cô phải trả lời thế nào?
Nếu như cô nói không, thì ý nghĩa cứ như cô không muốn anh biết cô có bạn trai!
Còn nếu cô nói có. Như vậy thì Thường Trình Kiên sẽ ỉ lại rồi hằng tưởng cô thích nó?
Thường Tiểu Niệm suy xét một lúc, gạt tay Thường Trình Kiên ra, đáp:"Tôi không muốn giải thích nhiều, anh thích hiểu như thế nào thì tùy, tôi về trước. Tạm biệt!"
- ----
Mộ Cẩn Thiên bậc cười tao nhã, điềm đạm đáp:"Đối với người khác thì tôi không biết họ nghĩ gì khi yêu đơn phương một ai đó, còn riêng với tôi thì khác, tôi cảm thấy rất hạnh phúc hay thậm chí rất vui khi được thích em, tôi không biết phải chờ em bao lâu, một năm, hai năm hay mười năm, dù cho bao lâu tôi cũng đợi được, nhưng nếu trong khoảng thời gian đó em đã có ai để yêu, để nương tựa thì tôi sẽ đứng ở phía sau chúc phúc cho em, tôi sẽ không tranh giành, còn hiện tại em vẫn chưa là của ai cả? Tôi có quyền được thích em"
Nghe anh nói như vậy khiến cô rất ngạc nhiên, lời nói của anh không quá mật ngọt, chỉ đơn thuần mà một triết lí cho cô hiểu, cô nhận ra được tình cảm mà anh dành cho cô chứ? Chỉ là cô không dám mở lòng lần nữa, cô sợ bản thân phải hối hận.
"Tôi hiểu rồi, tôi không có quyền ngăn cấm anh thích tôi, tôi cũng không có quyền bắt buộc anh ngừng thích tôi, nhưng tôi khuyên anh một điều, thích tôi là lựa chọn sai lầm của anh rồi! Tôi sẽ không đảm bảo trái tim phải chịu bao nhiều đau lòng, anh biết tôi là ai đúng không? Anh cũng thừa biết tính cách của tôi! Tôi chỉ hi vọng anh hãy sớm từ bỏ tình cảm ấy đi?"
Thường Tiểu Niệm đứng lên, cúi đầu chào một cái. Định rời đi, nhưng nào đâu Thường Trình Kiên đi ra, chặn cô lại, sau đó thản nhiên nắm tay cô đi đến trước mặt của Mộ Cẩn Thiên, hắn tuyên bố đánh dấu chủ quyền:"Tôi không biết anh là ai! Nhưng mà cô gái này chính là bạn gái của tôi, nếu như để tôi thấy anh đeo bám cô ấy lần nữa thì đừng trách tôi"?
Mộ Cẩn Thiên đẩy ghế đứng dậy, đứng trước mặt cô, chỉ tay vào mặt Thường Trình Kiên:"Bạn trai em thật sao?"
Thường Tiểu Niệm đưa đôi con ngươi láo liên, khó xử, cô phải trả lời thế nào?
Nếu như cô nói không, thì ý nghĩa cứ như cô không muốn anh biết cô có bạn trai!
Còn nếu cô nói có. Như vậy thì Thường Trình Kiên sẽ ỉ lại rồi hằng tưởng cô thích nó?
Thường Tiểu Niệm suy xét một lúc, gạt tay Thường Trình Kiên ra, đáp:"Tôi không muốn giải thích nhiều, anh thích hiểu như thế nào thì tùy, tôi về trước. Tạm biệt!"
- ----