Chương : 29
Mộ Cẩn Thiên bắt lấy thời cơ, chộp lấy tay cô:"Tôi đưa em về?".
"Không cần đâu? Tôi bắt xe về".
"Em cố chấp".
"Đó là tính cách của tôi".
"Ồ, vậy à,tôi có thể hiểu em thêm đôi chút rồi đó".
Thường Tiểu Niệm nhận ra được sự quan tâm đáng có của anh, cũng giống như của Lãnh Phong đã làm với cô, nhưng mà tất cả đã hóa thành may bay rồi.
"Ừm".
Mộ Cẩn Thiên lắc đầu chán chường, cô gái này quả thật rất khó theo đuổi. Thậm chí anh phải dùng rất nhiều chiêu thức tán gái đã học hỏi được trên mạnh, vậy mà với cô gái lạnh lùng này đây chỉ có thể là hư vô.
Không thể đem vào thực hiện được.
"Tiểu Niệm, tại sao em lại cứu tôi?".
Đó là điều anh muốn làm rõ nhất ngay lúc này.
Hôm trước, cô cũng xuất hiện như vậy?
Thường Tiểu Niệm bước một bước chân:"Vì tôi không độc ác".
"Không phải vì em lo lắng cho tôi sao?".
Mộ Cẩn Thiên rất muốn nghe cô nói là 'Ừm vì tôi lo lắng cho anh'.
Nhưng mà, có lẽ anh quá mơ mộng rồi?
Cô làm sao có thể nói ra được chứ?
Nhưng mà, nào ngờ, Thường Tiểu Niệm ưu tư nói:"Anh nói đúng".
Tuy không giống như trong tưởng tượng của anh, nhưng câu nói vừa rồi của cô đã đủ làm cho anh hiểu ra ẩn ý của nó.
Cô thật sự có tình, chỉ là không thích thể hiện ra?
Cũng có thể nói, là bên ngoài thì lạnh, mà bên trong thì nóng.
Những cô gái như vậy, ắc hẳn rất quật cường, rất khó tiếp cận.
Cuộc đời Mộ Cẩn Thiên anh, đã từng thấy qua bao nhiêu cô gái xinh đẹp, dịu dàng thục nữ, cũng chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm mà họ dành cho anh. Cái mà họ cần của anh là tiền.
Còn riêng cô thì khác, cô không giống họ.
"Tôi hỏi em một câu nữa thôi?".
"Nói đi".
Thường Tiểu Niệm vươn tay, xem đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi. Nắng đã dần lên, và nóng hẳn.
Cô thì mặc trên người bộ đồ đen, chỉ cần bước ra bên ngoài sẽ làm tâm điểm cho mọi người.
"Tại sao mỗi lần tôi xuất hiện ở đâu, em đều có mặt ở đó, là em cố bảo vệ tôi sao?".
"Anh hiểu lầm rồi"_Thường Tiểu Niệm cũng không biết phải giải thích như thế nào, cô đành nói đại vậy:"Mỗi lần tôi làm nhiệm vụ đều gặp phải anh, cho nên đi xem vậy thôi, anh đừng cho là tôi đi theo bảo vệ anh, anh mơ mộng quá rồi?"
"Ồ?"_Mộ Cẩn Thiên mỉm cười, cô cũng có lúc đáng yêu quá mức rồi
- ---
"Không cần đâu? Tôi bắt xe về".
"Em cố chấp".
"Đó là tính cách của tôi".
"Ồ, vậy à,tôi có thể hiểu em thêm đôi chút rồi đó".
Thường Tiểu Niệm nhận ra được sự quan tâm đáng có của anh, cũng giống như của Lãnh Phong đã làm với cô, nhưng mà tất cả đã hóa thành may bay rồi.
"Ừm".
Mộ Cẩn Thiên lắc đầu chán chường, cô gái này quả thật rất khó theo đuổi. Thậm chí anh phải dùng rất nhiều chiêu thức tán gái đã học hỏi được trên mạnh, vậy mà với cô gái lạnh lùng này đây chỉ có thể là hư vô.
Không thể đem vào thực hiện được.
"Tiểu Niệm, tại sao em lại cứu tôi?".
Đó là điều anh muốn làm rõ nhất ngay lúc này.
Hôm trước, cô cũng xuất hiện như vậy?
Thường Tiểu Niệm bước một bước chân:"Vì tôi không độc ác".
"Không phải vì em lo lắng cho tôi sao?".
Mộ Cẩn Thiên rất muốn nghe cô nói là 'Ừm vì tôi lo lắng cho anh'.
Nhưng mà, có lẽ anh quá mơ mộng rồi?
Cô làm sao có thể nói ra được chứ?
Nhưng mà, nào ngờ, Thường Tiểu Niệm ưu tư nói:"Anh nói đúng".
Tuy không giống như trong tưởng tượng của anh, nhưng câu nói vừa rồi của cô đã đủ làm cho anh hiểu ra ẩn ý của nó.
Cô thật sự có tình, chỉ là không thích thể hiện ra?
Cũng có thể nói, là bên ngoài thì lạnh, mà bên trong thì nóng.
Những cô gái như vậy, ắc hẳn rất quật cường, rất khó tiếp cận.
Cuộc đời Mộ Cẩn Thiên anh, đã từng thấy qua bao nhiêu cô gái xinh đẹp, dịu dàng thục nữ, cũng chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm mà họ dành cho anh. Cái mà họ cần của anh là tiền.
Còn riêng cô thì khác, cô không giống họ.
"Tôi hỏi em một câu nữa thôi?".
"Nói đi".
Thường Tiểu Niệm vươn tay, xem đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi. Nắng đã dần lên, và nóng hẳn.
Cô thì mặc trên người bộ đồ đen, chỉ cần bước ra bên ngoài sẽ làm tâm điểm cho mọi người.
"Tại sao mỗi lần tôi xuất hiện ở đâu, em đều có mặt ở đó, là em cố bảo vệ tôi sao?".
"Anh hiểu lầm rồi"_Thường Tiểu Niệm cũng không biết phải giải thích như thế nào, cô đành nói đại vậy:"Mỗi lần tôi làm nhiệm vụ đều gặp phải anh, cho nên đi xem vậy thôi, anh đừng cho là tôi đi theo bảo vệ anh, anh mơ mộng quá rồi?"
"Ồ?"_Mộ Cẩn Thiên mỉm cười, cô cũng có lúc đáng yêu quá mức rồi
- ---