Chương 22: Họp báo công chiếu phim
Sau hơn ba tháng chuẩn bị hậu kỳ thì bộ phim "Thuần phục ả nô lệ cứng đầu!" của Hàn Phi Vân sắp được công chiếu. Tin túc này nổ ra khiến cho dàn fan của Hàn Phi Vân, Dương Kỳ bùng nổ. Tạo nên làn sóng lớn với nhiều hashtag. Đã lâu họ mới có thể thấy được hai người chung một khung hình, không những thế diễn viên nữ chính và nữ phụ của phim đều khiến bọn họ tò mò.
Cứ như vậy, sức nóng của phim chưa được công chiếu nhưng đã tạo được tiếng vang lớn.
Tô Ngọc Cầm lướt lướt tin tức trên mạng, tất cả đều đang đào lại thông tin của diễn viên trong "Thuần phục ả nô lệ cứng đầu!" Tuy nhiên càng đọc cô càng cảm thấy có gì đó không được đúng cho lắm. Một số tin tức về cô mà cô còn không biết nó xảy ra bao giờ cũng xuất hiện trên mạng, Tô Ngọc Cầm trau mày.
"Chị Nhu, chị ra thông báo về một số tin đồn sai sự thật trên mạng hộ em! Những người này đôi khi thực sự tự cho mình là cái rốn của vũ trụ quá!" Cất máy tính sang một bên, Tô Ngọc Cầm ngẩng đầu nói chuyện với Tống Nhu. Hôm nay có họp báo phim vào lúc bảy giờ tối, cô tin không ít phóng viên sẽ đem mấy điều vớ vẩn này ra hỏi.
Nào là Tô Ngọc Cầm cô có phải đã lén mang thai sinh con cho đại gia?
Nào là cô vì câu dẫn Dương Kỳ mà không từ thủ đoạn nửa đêm xông vào phòng ngủ của anh? Ai? Là ai mới là người xông vào phòng ngủ của cô? Tô Ngọc Cầm nhếch mép, mấy vị phóng viên này như núp ở gầm giường người khác vậy. Thật là đáng sợ!
"Ok! Chị cũng chuẩn bị sẵn chứng cứ rồi, em cứ yên tâm đi!" Tống Nhu đáp, sau chuyển đi Thái về, chị công nhận Ngọc Cầm có nhiều thay đổi và thực sự yêu thích, tâm huyết với công việc vì thế chị quyết định đưa cô lên làm diễn viên trực thuộc do mình chỉ quản lý. Vì thế mọi vấn đề của cô chị đều đặc biệt quan tâm.
Tô Ngọc Cầm nghe vậy gật đầu, đồng thời trong lòng lại có chút buồn rầu. Không hiểu sao mấy tuần nay trong đầu cô cứ quanh đi quẩn lại chuyện của Hứa Y Y và Dương Kỳ. Rõ ràng cô và Dương Kỳ không là gì của nhau cả nhưng không biết từ khi nào xung quanh cô đều có sự hiện diện của anh.
Điển hình như tuần trước, người đàn ông kia lại mặt dày mang tôm, cua sang nhà cô nói thèm bánh bao hấp muốn cô làm. Cho dù cô dùng nhiều biện pháp vẫn không có cách nào có thể đuổi anh đi ra ngoài, cuối cùng chỉ có thể bất lực đồng ý. Tiếp theo đó là vô vàn việc, đến khi cô nhận ra thì đồ đạc của anh gần như đã ở hết bên nhà cô.
Tô Ngọc Cầm thở dài một hơi, Tiểu Trần lại lo lắng cô vì lần đầu họp báo ra mắt phim lớn lo lắng nên chạy ra ngoài mua cho cô một cốc trà hoa quả. Tuy nhiên không may lúc trở lại, do quá vội mà không may đâm vào Hứa Y Y khiến bộ váy của cô ta ướt hết.
“Mắt cô mù sao? Mắt cô để trang trí sao? Đúng là đồ thấp kém không làm nổi việc gì mà!”
Tiếng quát lớn của Hứa Y Y làm cho Tô Ngọc Cầm giật mình, cô trau mày đứng dậy đi ra ngoài vừa hay bắt gặp cảnh Hứa Y Y, dùng chân đạp vào người Tiểu Trần.
“Hứa Y Y, cô làm cái gì vậy?”
Vốn dĩ đang bực mình, Hứa Y Y nhìn thấy Tô Ngọc Cầm càng tức giận. Cô ta bỗng nhớ tới Tiểu Trần là trợ lý của Tô Ngọc Cầm, cho rằng Tô Ngọc Cầm cố ý sai Tiểu Trần đến làm cô ta bẽ mặt vì thế càng giận giữ.
“Làm gì? Cô không nhìn thấy sao? Chẳng lẽ mắt cô cũng mù rồi! Vậy để tôi nói cho cô biết tiểu trợ lý của cô vâng lời cô đến đổ nước vào váy của tôi đó. Cô nghe rõ chưa?”
“Vâng lời tôi?” Tô Ngọc Cầm khó hiểu nhìn Hứa Y Y.
Hứa Y Y nhìn bộ mặt thánh thiện, xinh đẹp của Tô Ngọc Cầm “Cô còn giả vờ, không phải cô sai cô ta đổ nước lên người tôi sao?”
Lời Hứa Y Y vừa dứt, tiếng xì xào nổi lên, họ âm thầm chỉ trỏ về phía Tô Ngọc cầm, có người còn lén lút lôi điện thoại ra quay. Tô Ngọc Cầm nhìn thấy nhưng không nói gì. Cô vốn tưởng đầu óc của Hứa Y Y chỉ là bị lỗi nhỏ nhưng xem ra cô đã nhầm đầu óc của cô ta căn bản không dừng được.
Thật thấy đáng thương cho ba mẹ cô ta.
“Hứa Y Y, cô thấy ai lộ liễu như vậy không? Nếu tôi thực sự muốn hãm hại cô mà lại sai trợ lý của mình vậy chẳng phải giấu đầu lòi đuôi. Cô tưởng ai cũng ngu ngốc như cô.” Tâm trạng của cô đã không tốt mà Hứa Y Y còn chọc cô vậy đừng trách cô tàn ác.
“Vậy sao?” Tô Ngọc Cầm nghiêng đầu.
“Đúng vậy, cô mau cởi bộ váy của cô cho tôi. Nếu không đừng trách tôi báo với đạo diễn Khương.” Hứa Y Y nói, cô ta ngay từ đầu đã để ý váy của Tô Ngọc Cầm đẹp hơn váy của của cô ta không những thế còn là chiếc váy duy nhất trong bộ thiết kế thu đông của Ảo Cầm. Công ty thời trang mới của Bắc Kinh.
Ha ha ha, trang phục của mỗi diễn viên đều được thông báo trước tránh cho mặc trùng nhau, Hứa Y Y cho rằng cô không biết đầu là trang phục chính của cô ta. Xem ra đây mới là mục đích cuối cùng của cô ta.
“Bộ váy này theo tôi biết không phải váy cô sẽ mặc trong buổi họp báo, vậy tại sao lại nói tôi cố ý hãm hại cô. Nếu muốn, tôi sẽ làm đơn giản như vậy mà là…” Tô Ngọc Cầm lại gần Hứa Y Y “... phơi bày mọi chuyện cô đã làm!” “Cô…” Hứa Y Y tức giận đến đỏ bừng mặt, giơ tay muốn đánH Tô Ngọc Cầm lại bị cô một tay bắt được. Cô ta vùng vẫy muốn rút tay ra nhưng lại bị Tô Ngọc Cầm nắm chặt, rất nhanh tay cô ta đã đỏ ửng lên. Đúng lúc này Hứa Y Y nhìn thấy ai đó, vội vàng thay bộ mặt dữ tợn thành bộ dáng sướt mướt.
“Dương… Dương ảnh đế, anh có thể bảo Ngọc Cầm buông tay tôi ra được không? Tôi đau quá!” Giọng điệu đáng thương đến chảy nước khiến người khác nghe thấy đều muốn nổi da gà.
Dương Kỳ cùng Hàn Phi Vân hai mặt nhìn nhau, Hàn Phi Vân dùng vai hích nhẹ Dương Kỳ với dáng vẻ xem kịch vui.
“Ngọc…”
Anh vừa mới nói được một tiếng đã bị ánh mắt sắc lạnh của Tô Ngọc Cầm đảo qua, cô vứt tay Hứa Y Y ra khiến cô ta lảo đảo.
“Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Thật là đáng ghét!” Nói rồi không để ý phản ứng của mấy người kéo tay Tiểu Trần đi vào phòng nghỉ của cô.
Hứa Y Y vừa đứng ổn vội vàng chạy đến muốn sà vào lòng Dương Kỳ nhưng lại bị anh tránh thoát. May mắn có Hàn Phi Vân đứng sau lưng nếu không cô ta nhất định sẽ bị ngã với tư thế cực kỳ xấu hổ.
“Dương ảnh đế!” Cô ta nũng nĩu.
“Câm mồm!” Dương Kỳ bực bội, trầm giọng khiên Hứa Y Y cầm nín còn Hàn Phi Vân thì cố gắng nhịn cười. Xem ra đã xuất hiện người có thể khống chế được anh bạn của anh ta rồi.
“Mọi người chuẩn bị mười phút nữa chúng ta sẽ bắt đầu họp báo! Tất cả kiểm tra lại trang phục cũng như xem kỹ lại bản thảo.” Đạo diễn Khương từ ngoài bước vào, nhìn thấy Hứa Y Y lôi thôi đứng ở kia ông bỗng nhíu mày.
“Hứa Y Y giờ này cô vẫn còn chưa chuẩn bị xong cô có định họp báo nữa không? Nếu không muốn tôi có thể cho người đưa cô về!” Cứ tưởng cô ta đã an phận nhưng hôm nay thấy dáng vẻ này của Hứa Y Y, đạo diễn Khương càng quyết tâm, sau này ông làm đạo diễn bộ nào cũng nhất định sẽ không để Hứa Y Y tham gia bộ đó. Nếu không với thái độ này của cô ta, ông ta nhất định sẽ chết sớm.
Hứa Y Y nếu biết được tiếng lòng của đạo diễn Khương nhất định sẽ phụt máu, cô ta không ngờ ấn tượng của bản thân trong lòng đạo diễn lại tệ như vậy. Tuy nhiên cô ta không biết nhiều điều tồi tệ hơn còn ở phía sau khi mà cô ta không biết yên phận là gì.
Cứ như vậy, sức nóng của phim chưa được công chiếu nhưng đã tạo được tiếng vang lớn.
Tô Ngọc Cầm lướt lướt tin tức trên mạng, tất cả đều đang đào lại thông tin của diễn viên trong "Thuần phục ả nô lệ cứng đầu!" Tuy nhiên càng đọc cô càng cảm thấy có gì đó không được đúng cho lắm. Một số tin tức về cô mà cô còn không biết nó xảy ra bao giờ cũng xuất hiện trên mạng, Tô Ngọc Cầm trau mày.
"Chị Nhu, chị ra thông báo về một số tin đồn sai sự thật trên mạng hộ em! Những người này đôi khi thực sự tự cho mình là cái rốn của vũ trụ quá!" Cất máy tính sang một bên, Tô Ngọc Cầm ngẩng đầu nói chuyện với Tống Nhu. Hôm nay có họp báo phim vào lúc bảy giờ tối, cô tin không ít phóng viên sẽ đem mấy điều vớ vẩn này ra hỏi.
Nào là Tô Ngọc Cầm cô có phải đã lén mang thai sinh con cho đại gia?
Nào là cô vì câu dẫn Dương Kỳ mà không từ thủ đoạn nửa đêm xông vào phòng ngủ của anh? Ai? Là ai mới là người xông vào phòng ngủ của cô? Tô Ngọc Cầm nhếch mép, mấy vị phóng viên này như núp ở gầm giường người khác vậy. Thật là đáng sợ!
"Ok! Chị cũng chuẩn bị sẵn chứng cứ rồi, em cứ yên tâm đi!" Tống Nhu đáp, sau chuyển đi Thái về, chị công nhận Ngọc Cầm có nhiều thay đổi và thực sự yêu thích, tâm huyết với công việc vì thế chị quyết định đưa cô lên làm diễn viên trực thuộc do mình chỉ quản lý. Vì thế mọi vấn đề của cô chị đều đặc biệt quan tâm.
Tô Ngọc Cầm nghe vậy gật đầu, đồng thời trong lòng lại có chút buồn rầu. Không hiểu sao mấy tuần nay trong đầu cô cứ quanh đi quẩn lại chuyện của Hứa Y Y và Dương Kỳ. Rõ ràng cô và Dương Kỳ không là gì của nhau cả nhưng không biết từ khi nào xung quanh cô đều có sự hiện diện của anh.
Điển hình như tuần trước, người đàn ông kia lại mặt dày mang tôm, cua sang nhà cô nói thèm bánh bao hấp muốn cô làm. Cho dù cô dùng nhiều biện pháp vẫn không có cách nào có thể đuổi anh đi ra ngoài, cuối cùng chỉ có thể bất lực đồng ý. Tiếp theo đó là vô vàn việc, đến khi cô nhận ra thì đồ đạc của anh gần như đã ở hết bên nhà cô.
Tô Ngọc Cầm thở dài một hơi, Tiểu Trần lại lo lắng cô vì lần đầu họp báo ra mắt phim lớn lo lắng nên chạy ra ngoài mua cho cô một cốc trà hoa quả. Tuy nhiên không may lúc trở lại, do quá vội mà không may đâm vào Hứa Y Y khiến bộ váy của cô ta ướt hết.
“Mắt cô mù sao? Mắt cô để trang trí sao? Đúng là đồ thấp kém không làm nổi việc gì mà!”
Tiếng quát lớn của Hứa Y Y làm cho Tô Ngọc Cầm giật mình, cô trau mày đứng dậy đi ra ngoài vừa hay bắt gặp cảnh Hứa Y Y, dùng chân đạp vào người Tiểu Trần.
“Hứa Y Y, cô làm cái gì vậy?”
Vốn dĩ đang bực mình, Hứa Y Y nhìn thấy Tô Ngọc Cầm càng tức giận. Cô ta bỗng nhớ tới Tiểu Trần là trợ lý của Tô Ngọc Cầm, cho rằng Tô Ngọc Cầm cố ý sai Tiểu Trần đến làm cô ta bẽ mặt vì thế càng giận giữ.
“Làm gì? Cô không nhìn thấy sao? Chẳng lẽ mắt cô cũng mù rồi! Vậy để tôi nói cho cô biết tiểu trợ lý của cô vâng lời cô đến đổ nước vào váy của tôi đó. Cô nghe rõ chưa?”
“Vâng lời tôi?” Tô Ngọc Cầm khó hiểu nhìn Hứa Y Y.
Hứa Y Y nhìn bộ mặt thánh thiện, xinh đẹp của Tô Ngọc Cầm “Cô còn giả vờ, không phải cô sai cô ta đổ nước lên người tôi sao?”
Lời Hứa Y Y vừa dứt, tiếng xì xào nổi lên, họ âm thầm chỉ trỏ về phía Tô Ngọc cầm, có người còn lén lút lôi điện thoại ra quay. Tô Ngọc Cầm nhìn thấy nhưng không nói gì. Cô vốn tưởng đầu óc của Hứa Y Y chỉ là bị lỗi nhỏ nhưng xem ra cô đã nhầm đầu óc của cô ta căn bản không dừng được.
Thật thấy đáng thương cho ba mẹ cô ta.
“Hứa Y Y, cô thấy ai lộ liễu như vậy không? Nếu tôi thực sự muốn hãm hại cô mà lại sai trợ lý của mình vậy chẳng phải giấu đầu lòi đuôi. Cô tưởng ai cũng ngu ngốc như cô.” Tâm trạng của cô đã không tốt mà Hứa Y Y còn chọc cô vậy đừng trách cô tàn ác.
“Vậy sao?” Tô Ngọc Cầm nghiêng đầu.
“Đúng vậy, cô mau cởi bộ váy của cô cho tôi. Nếu không đừng trách tôi báo với đạo diễn Khương.” Hứa Y Y nói, cô ta ngay từ đầu đã để ý váy của Tô Ngọc Cầm đẹp hơn váy của của cô ta không những thế còn là chiếc váy duy nhất trong bộ thiết kế thu đông của Ảo Cầm. Công ty thời trang mới của Bắc Kinh.
Ha ha ha, trang phục của mỗi diễn viên đều được thông báo trước tránh cho mặc trùng nhau, Hứa Y Y cho rằng cô không biết đầu là trang phục chính của cô ta. Xem ra đây mới là mục đích cuối cùng của cô ta.
“Bộ váy này theo tôi biết không phải váy cô sẽ mặc trong buổi họp báo, vậy tại sao lại nói tôi cố ý hãm hại cô. Nếu muốn, tôi sẽ làm đơn giản như vậy mà là…” Tô Ngọc Cầm lại gần Hứa Y Y “... phơi bày mọi chuyện cô đã làm!” “Cô…” Hứa Y Y tức giận đến đỏ bừng mặt, giơ tay muốn đánH Tô Ngọc Cầm lại bị cô một tay bắt được. Cô ta vùng vẫy muốn rút tay ra nhưng lại bị Tô Ngọc Cầm nắm chặt, rất nhanh tay cô ta đã đỏ ửng lên. Đúng lúc này Hứa Y Y nhìn thấy ai đó, vội vàng thay bộ mặt dữ tợn thành bộ dáng sướt mướt.
“Dương… Dương ảnh đế, anh có thể bảo Ngọc Cầm buông tay tôi ra được không? Tôi đau quá!” Giọng điệu đáng thương đến chảy nước khiến người khác nghe thấy đều muốn nổi da gà.
Dương Kỳ cùng Hàn Phi Vân hai mặt nhìn nhau, Hàn Phi Vân dùng vai hích nhẹ Dương Kỳ với dáng vẻ xem kịch vui.
“Ngọc…”
Anh vừa mới nói được một tiếng đã bị ánh mắt sắc lạnh của Tô Ngọc Cầm đảo qua, cô vứt tay Hứa Y Y ra khiến cô ta lảo đảo.
“Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Thật là đáng ghét!” Nói rồi không để ý phản ứng của mấy người kéo tay Tiểu Trần đi vào phòng nghỉ của cô.
Hứa Y Y vừa đứng ổn vội vàng chạy đến muốn sà vào lòng Dương Kỳ nhưng lại bị anh tránh thoát. May mắn có Hàn Phi Vân đứng sau lưng nếu không cô ta nhất định sẽ bị ngã với tư thế cực kỳ xấu hổ.
“Dương ảnh đế!” Cô ta nũng nĩu.
“Câm mồm!” Dương Kỳ bực bội, trầm giọng khiên Hứa Y Y cầm nín còn Hàn Phi Vân thì cố gắng nhịn cười. Xem ra đã xuất hiện người có thể khống chế được anh bạn của anh ta rồi.
“Mọi người chuẩn bị mười phút nữa chúng ta sẽ bắt đầu họp báo! Tất cả kiểm tra lại trang phục cũng như xem kỹ lại bản thảo.” Đạo diễn Khương từ ngoài bước vào, nhìn thấy Hứa Y Y lôi thôi đứng ở kia ông bỗng nhíu mày.
“Hứa Y Y giờ này cô vẫn còn chưa chuẩn bị xong cô có định họp báo nữa không? Nếu không muốn tôi có thể cho người đưa cô về!” Cứ tưởng cô ta đã an phận nhưng hôm nay thấy dáng vẻ này của Hứa Y Y, đạo diễn Khương càng quyết tâm, sau này ông làm đạo diễn bộ nào cũng nhất định sẽ không để Hứa Y Y tham gia bộ đó. Nếu không với thái độ này của cô ta, ông ta nhất định sẽ chết sớm.
Hứa Y Y nếu biết được tiếng lòng của đạo diễn Khương nhất định sẽ phụt máu, cô ta không ngờ ấn tượng của bản thân trong lòng đạo diễn lại tệ như vậy. Tuy nhiên cô ta không biết nhiều điều tồi tệ hơn còn ở phía sau khi mà cô ta không biết yên phận là gì.