Chương 60: Đã Không Muốn Thì Đừng Trêu Chọc
!
Quý Thanh Lâm đứng đưa lưng về phía Tư Nhược Trần, ngay cả dũng khí quay đầu nhìn cũng không dám.
Hệ Thống trợn mắt: [Ký chủ... ngài muốn làm gì vậy? Không phải chúng ta đã nói là trước tiên lừa gạt tình cảm của y, rồi sau này sẽ...]
Quý Thanh Lâm chen vào lời của nó: [Là tao tự đánh giá mình quá cao rồi, với lại lợi dụng tình cảm của người khác thật sự quá đê tiện. Nếu muốn kiếm điểm thù hận thì tìm cách khác, không thể dùng thủ đoạn ghê tởm như thế được.]
Hệ Thống nóng ruột: [Tại sao ngài lại không thể thử một lần? Tại sao lại không bỏ thành kiến của ngài đi? Không lẽ vừa tra tấn y lại tra tấn mình như thế, ngài trở về thế giới của mình ngài có thể thoải mái được ư? Hai người đôi bên tình nguyện yêu nhau, ngài ở lại thế giới này không được sao?]
Quý Thanh Lâm cười cười: [Mày nói cũng không tệ lắm, nhưng y thích tao sao?]
Hệ Thống: [Ngài có ý gì?]
Quý Thanh Lâm: [Y cũng chỉ thích cái thân xác mà tao đang chiếm đóng thôi, người y thích không phải là tao, mà là nguyên chủ đã chết kia kìa, những thứ mà tao đang hưởng thụ đều chỉ là đồ trộm được mà thôi.]
Hệ Thống thử phân tích cho hắn nghe: [Không đâu mà, lúc ngài chưa đến quan hệ của họ rất tệ mà, sao lại thích được? Người y thích là ngài đó, là thực thể của ngài, không liên quan gì đến cái xác này hết.]
Quý Thanh Lâm: [Không, trong mắt y thì từ đầu đến cuối tao đều là sư phụ y cả, nếu một ngày nào đó tao không còn thân phận này thì tao chẳng là gì hết, lúc ra ngoài ảo cảnh, tao dùng thân phận của Liễu Khánh Thư tiếp cận y, trong mắt y rõ ràng toàn là sự ghê tởm.]
Hệ Thống lắc đầu: [Hai chuyện này không giống nhau...]
Quý Thanh Lâm lại nói thêm chuyện khiến nó càng tuyệt vọng:
[Hơn nữa, nếu nhiệm vụ của mày thất bại, cùng lắm mày chỉ cần ở lại thế giới này mà thôi. Còn tao, trước đây tao đã chết rồi, người kia nói nếu như tao hoàn thành nhiệm vụ mới có thể tiếp tục sống, nếu tao ở lại đây, có phải hắn sẽ phán quyết nhiệm vụ của tao thất bại không? Vậy thì tao có thể ở đây bao lâu chứ? Mười năm? Hai mươi năm?]
Hắn cười khổ sở: [Có thể khi nhiệm vụ vừa thất bại, tao sẽ biến mất ngay lập tức, đến lúc đó nguyên chủ cũng không thể trở lại, tao cũng không còn nữa, vậy thì thật sự chỉ còn một mình Tư Nhược Trần mà thôi. Nếu đã như vậy, sao lại không tìm cách cho vẹn cả đôi đường, tao hoàn thành nhiệm vụ của tao, đến khi kết thúc thì trả sư phụ thân yêu của y lại cho y.]
Hai mắt Hệ Thống đỏ ửng: [Sao kết cục lại trở nên như thế này?]
Quý Thanh Lâm: [Tao không muốn lợi dụng tình cảm của y, tao thà tự bôi đen mình.]
Quý Thanh Lâm cảm nhận được Tư Nhược Trần đang đến gần hơn, ngoan cường hạ quyết tâm, hắn thờ ơ nói:
"Quên đi, coi như chuyện ta nói với con mấy ngày trước chưa xảy ra đi, con vẫn là đồ đệ duy nhất của ta."
Cuối cùng cũng nghe được hắn trả lời, Tư Nhược Trần cảm thấy mình sắp không đứng vững:
"Là vì Sở Uyên ư?"
Quý Thanh Lâm cắn chặt răng.
Không hổ là đồ đệ của hắn, ngay cả lý do cũng đã tìm sẵn cho hắn luôn rồi.
"Đúng."
Tư Nhược Trần cắn môi, trong miệng có mùi máu nhàn nhạt.
"Nếu con chỉ xin chút tình cảm của người thì sao? Không cần cho con toàn bộ, chia cho con một chút dư thừa cũng không được ư? Dù là trò tiêu khiển trong lúc nhàn rỗi cũng không được ư?"
"Không được, trong lòng ta ngoài hắn ra không thể dung chứa bất kỳ ai."
Tư Nhược Trần bướng bỉnh xoay người hắn lại, thô bạo lấp kín môi hắn.
Nhưng cho dù y có cố gắng khơi dậy dục vọng của Quý Thanh Lâm thế nào đi chăng nữa, biểu cảm trên mặt Quý Thanh Lâm vẫn luôn lạnh lùng như vậy.
Ánh mắt của hắn vẫn như một hồ nước tĩnh lặng, xem mọi chuyện như là vở kịch của mình y.
Rốt cuộc y cũng tuyệt vọng buông Quý Thanh Lâm ra.
"Đây là phần thưởng cho con đã ở cạnh ta mấy hôm nay, con còn muốn gì thì nói thẳng với ta, hết đêm nay, con sẽ không có cơ hội này nữa."
"Sư Phụ, người làm con cảm thấy trong mắt người, tình cảm của con chẳng đáng một đồng."
Hai bàn tay giấu trong tay áo của Quý Thanh Lâm bấu chặt, gần như sắp bật máu.
"Con nói cũng không sai, tình cảm của con với ta mà nói là quá dư thừa, cái ta cần là một đồ đệ ngoan ngoãn nghe lời."
Từ lúc bầu không khí giữa hai người bắt đầu trở nên không ổn, Liễu Dật Hàn thông minh hiểu chuyện, phớt lờ sự vùng vẫy của Mặc Tùng mà kéo hắn ta sang một bên.
Hai người im lặng một lúc lâu, Tư Nhược Trần nhìn thẳng vào mắt Quý Thanh Lâm.
"Người bảo tình yêu của con là dư thừa, vậy sao Sư Phụ còn muốn ngăn cản con hạ Tuyệt Tình Cổ?"
"Ta chỉ không muốn con trở thành một con dao trong tay Thiên Cơ Các. Rốt cuộc, ai biết được con dao này cuối cùng có phải dùng để chống lại ta hay không?"
Tư Nhược Trần cười khổ sở: "Người chỉ sợ con quay lại đối phó người? Chỉ thế thôi sao?"
"Chỉ thế thôi."
Tư Nhược Trần cười tự giễu: "Thì ra trong lòng Sư Phụ không hề tín nhiệm con chút nào, thậm chí người còn nghĩ con sẽ giúp người ngoài đối phó người."
Quý Thanh Lâm không nói gì, xem như thừa nhận.
Hắn không muốn đối mặt với Tư Nhược Trần nữa, nếu ở lại lâu hơn, hắn thực sự không thể tiếp tục giả vờ, thế nên hắn bước về phía trước một bước.
Tư Nhược Trần đuổi theo nắm chặt tay áo hắn.
Sức lực cả người Quý Thanh Lâm chỉ đủ dùng để kiềm chế cảm xúc của hắn.
"Buông tay."
"Vừa rồi Sư Phụ có nói, nếu con còn yêu cầu gì nữa thì cứ nói, người đều sẽ đồng ý, người sẽ giữ lời chứ?"
"Ta sẽ giữ lời."
"Được, vậy chúng ta hãy làm chuyện đó một lần, con muốn, đêm nay người trở thành người của con. Chỉ cần đêm nay kết thúc, con sẽ quên hết mọi chuyện trước kia."
Quý Thanh Lâm vô lực nhắm mắt lại.
"Được."
Lúc thoát ra khỏi Thiên Cơ Các, bầu trời rải rác những đám mây nhỏ trắng, thì ra đang đúng vào thời khắc rạng đông.
Sau khi những người khác từ biệt nhau rồi lần lượt trở về phòng, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Quý Thanh Lâm vào phòng thì Tư Nhược Trần cũng đi theo sau, hắn biết y muốn hắn giữ lời.
Trong phòng không có đèn, tối đen như mực, hắn lặng lẽ đi tới thắp một ngọn đèn.
Ngọn đèn lớn chiếu vào căn phòng ánh sáng vàng ấm áp, chiếu sáng Quý Thanh Lâm.
Hắn đứng trước mặt Tư Nhược Trần, cởi từng lớp quần áo trước mặt y, cuối cùng hắn rút chiếc trâm ngọc trên đầu ra, ngàn vạn sợi tóc đen mượt như tơ rơi xuống, che phủ cơ thể trần trụi của hắn.
Làn da của Quý Thanh Lâm trắng noãn, phía trên có vài vết thâm tím, Tư Nhược Trần vươn tay chạm vào.
Nơi này, là do tối qua y đã làm ra.
Hơi thở y nặng nề hôn xuống chỗ đó.
Quý Thanh Lâm quay đầu không nhìn.
Tư Nhược Trần đột nhiên mạnh tay kéo hắn đè lên giường, nắm hai bàn tay hắn đè lên đỉnh đầu.
Y không trìu mến hôn hắn như bình thường. Mà còn sờ tấm lưng hắn, dọc theo hõm lưng chạm vào nơi bí ẩn nào đó.
Quý Thanh Lâm thoáng trợn to mắt, hơi thở gấp gáp.
Tư Nhược Trần cũng không làm chuyện tiếp theo mà chỉ dừng ở bên ngoài:
"Con muốn chạm vào chỗ này, có được không?"
Quý Thanh Lâm xấu hổ không dám nhìn ánh mắt y, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh.
"Được."
Nếu y muốn thì cứ cho y đi.
Ngón tay Tư Nhược Trần vẫn cứ chần chừ bên ngoài.
Trên mặt không có biểu cảm vui vẻ.
"Trước đây con muốn chạm vào nơi này, Sư Phụ vẫn luôn phản đối. Con không bao giờ nghĩ rằng có một ngày con được phép chạm vào nơi này, lại là vì một cuộc giao dịch. Không phải là muốn con xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra sao? Còn không phải sợ con sẽ nói gì với Sở Uyên sao?"
Hốc mắt Tư Nhược Trần đỏ bừng: "Sư Phụ, người không cần nhẫn nhịn hy sinh bản thân như thế, chỉ cần người nói với con, con sẽ làm tất cả mọi thứ vì người."
Y kéo chăn bên cạnh, đắp lên người Quý Thanh Lâm, sau đó rời đi không quay đầu lại.
Tiếng đóng cửa lạch cạch vang lên.
Quý Thanh Lâm dùng tay che mắt, ngay cả chút vui sướng khi thoát khỏi tai họa cũng không có.
Ngược lại cắn chặt môi, lầm bầm:
"Thiệt thòi cho con rồi, đồ đại ngốc."
Tư Nhược Trần có một năng lực rất kỳ lạ, y có thể dùng sự não bổ của mình tự tra tấn bản thân khổ sở đến vậy.
Chuyện này có liên quan mẹ gì đến Sở Uyên đâu?
Cảm nhận sự thay đổi của cơ thể, Quý Thanh Lâm càng thêm bực bội.
"Con không làm thì con trêu chọc ta làm chi?"
Hắn quấn chặt chăn, giấu thân trần truồng của mình bên dưới, trấn áp ngọn lửa tà dâm trong lòng, lăn lộn trên giường.
"Ngủ."
*
Tư Nhược Trần lao ra khỏi phòng, đứng ngây ra ngoài cửa một lúc lâu, lúc nhận ra mình đang làm gì, khuôn mặt y lộ rõ vẻ tự giễu.
Y thật sự mong rằng Quý Thanh Lâm sẽ đuổi theo y.
Cúi đầu nhìn túi Càn Khôn trên eo, càng thêm khó chịu trong lòng.
Y không muốn quay về phòng, dù có quay lại thì bây giờ y cũng không thể ngủ được.
Đi lang thang không mục đích, không biết mình đã cúi đầu đi bao lâu, khi ngẩng đầu lên lần nữa, y đã đi tới một biệt viện.
Hoa Cư Vũ.
Là nơi ở của Hoa Ngưng Vũ.
Ngày đó là Quý Thanh Lâm cùng y tới đây, nhưng bây giờ y chỉ còn lại một mình.
Ý định ban đầu của y là đứng bên ngoài một lúc rồi rời đi. Thật không nên làm phiền người khác vào lúc muộn như vậy.
Kết quả là bên trong có người mở cửa, thị nữ trông thấy y thì rất vui vẻ:
"Công tử muốn tìm chủ nhân của chúng tôi sao? Ngài ấy đang ở hậu viện, Trúc Lan cô nương tái phát bệnh cũ, ngài đang chăm sóc cô ấy."
Thị nữ thở dài: "Cô nương này thật là đáng thương. Cả gia đình cô ấy đã bị giết hết từ khi còn nhỏ. Bây giờ cô ấy không còn người thân nào trên đời. Ngày nào cô ấy cũng gặp ác mộng, ài."
Tư Nhược Trần đang muốn bỏ đi nghe tới đây thì ngừng lại.
Giao Nhân mà Hoa Ngưng Vũ ôm hôm đó, là một trong số ít tộc nhân ít ỏi của y còn tồn tại trên đời.
"Phiền ngươi dẫn đường giúp ta, có lẽ ta sẽ giúp được chút ít."
Thị nữ vui mừng khôn xiết, không nghi ngờ gì cả, cô đặc biệt yêu thích thiếu niên có dung mạo bất phàm, nho nhã lễ phép thế này.
"Ta đưa cậu qua đó."
"Đa tạ."
Tư Nhược Trần đi theo sau cô, cách vài bước chân.
Đi ngang qua nơi họ ăn tối lần trước, hoa Hạnh vẫn còn đó, nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, tâm trạng cũng không còn như trước nữa.
Thật là mỉa mai.
Chỉ vừa bước vào hậu viện, chưa đợi đến gần, đã nghe thấy một tiếng hét thê lương thảm thiết.
Tư Nhược Trần nhíu mày.
Người đang hét tựa như phải chịu đựng nổi đau khổ cùng cực vậy.
Y dừng tầm mắt, thấy Trúc Lan đang ôm đầu, bịt chặt hai lỗ tai mình. Cô nằm trong ngực Hoa Ngưng Vũ nhưng vẫn run bần bật, trong miệng liên tục phát ra âm thanh bén nhọn.
Làm người nào nghe được cũng phải rợn da gà.
Mà Hoa Ngưng Vũ lại giống như không nghe thấy, không ép cô im lặng, chỉ ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói chuyện bên tai cô. Mặc kệ cô có nghe thấy mình hay không, mặc kệ có tác dụng hay không.
Cô ấy ôm người trong lòng, tựa như đang ôm cả thế giới.
Tư Nhược Trần đứng ngây ngốc tại chỗ.
Đột nhiên cảm thấy, y chỉ có một mình, thật sự quá đáng thương.
Quý Thanh Lâm đứng đưa lưng về phía Tư Nhược Trần, ngay cả dũng khí quay đầu nhìn cũng không dám.
Hệ Thống trợn mắt: [Ký chủ... ngài muốn làm gì vậy? Không phải chúng ta đã nói là trước tiên lừa gạt tình cảm của y, rồi sau này sẽ...]
Quý Thanh Lâm chen vào lời của nó: [Là tao tự đánh giá mình quá cao rồi, với lại lợi dụng tình cảm của người khác thật sự quá đê tiện. Nếu muốn kiếm điểm thù hận thì tìm cách khác, không thể dùng thủ đoạn ghê tởm như thế được.]
Hệ Thống nóng ruột: [Tại sao ngài lại không thể thử một lần? Tại sao lại không bỏ thành kiến của ngài đi? Không lẽ vừa tra tấn y lại tra tấn mình như thế, ngài trở về thế giới của mình ngài có thể thoải mái được ư? Hai người đôi bên tình nguyện yêu nhau, ngài ở lại thế giới này không được sao?]
Quý Thanh Lâm cười cười: [Mày nói cũng không tệ lắm, nhưng y thích tao sao?]
Hệ Thống: [Ngài có ý gì?]
Quý Thanh Lâm: [Y cũng chỉ thích cái thân xác mà tao đang chiếm đóng thôi, người y thích không phải là tao, mà là nguyên chủ đã chết kia kìa, những thứ mà tao đang hưởng thụ đều chỉ là đồ trộm được mà thôi.]
Hệ Thống thử phân tích cho hắn nghe: [Không đâu mà, lúc ngài chưa đến quan hệ của họ rất tệ mà, sao lại thích được? Người y thích là ngài đó, là thực thể của ngài, không liên quan gì đến cái xác này hết.]
Quý Thanh Lâm: [Không, trong mắt y thì từ đầu đến cuối tao đều là sư phụ y cả, nếu một ngày nào đó tao không còn thân phận này thì tao chẳng là gì hết, lúc ra ngoài ảo cảnh, tao dùng thân phận của Liễu Khánh Thư tiếp cận y, trong mắt y rõ ràng toàn là sự ghê tởm.]
Hệ Thống lắc đầu: [Hai chuyện này không giống nhau...]
Quý Thanh Lâm lại nói thêm chuyện khiến nó càng tuyệt vọng:
[Hơn nữa, nếu nhiệm vụ của mày thất bại, cùng lắm mày chỉ cần ở lại thế giới này mà thôi. Còn tao, trước đây tao đã chết rồi, người kia nói nếu như tao hoàn thành nhiệm vụ mới có thể tiếp tục sống, nếu tao ở lại đây, có phải hắn sẽ phán quyết nhiệm vụ của tao thất bại không? Vậy thì tao có thể ở đây bao lâu chứ? Mười năm? Hai mươi năm?]
Hắn cười khổ sở: [Có thể khi nhiệm vụ vừa thất bại, tao sẽ biến mất ngay lập tức, đến lúc đó nguyên chủ cũng không thể trở lại, tao cũng không còn nữa, vậy thì thật sự chỉ còn một mình Tư Nhược Trần mà thôi. Nếu đã như vậy, sao lại không tìm cách cho vẹn cả đôi đường, tao hoàn thành nhiệm vụ của tao, đến khi kết thúc thì trả sư phụ thân yêu của y lại cho y.]
Hai mắt Hệ Thống đỏ ửng: [Sao kết cục lại trở nên như thế này?]
Quý Thanh Lâm: [Tao không muốn lợi dụng tình cảm của y, tao thà tự bôi đen mình.]
Quý Thanh Lâm cảm nhận được Tư Nhược Trần đang đến gần hơn, ngoan cường hạ quyết tâm, hắn thờ ơ nói:
"Quên đi, coi như chuyện ta nói với con mấy ngày trước chưa xảy ra đi, con vẫn là đồ đệ duy nhất của ta."
Cuối cùng cũng nghe được hắn trả lời, Tư Nhược Trần cảm thấy mình sắp không đứng vững:
"Là vì Sở Uyên ư?"
Quý Thanh Lâm cắn chặt răng.
Không hổ là đồ đệ của hắn, ngay cả lý do cũng đã tìm sẵn cho hắn luôn rồi.
"Đúng."
Tư Nhược Trần cắn môi, trong miệng có mùi máu nhàn nhạt.
"Nếu con chỉ xin chút tình cảm của người thì sao? Không cần cho con toàn bộ, chia cho con một chút dư thừa cũng không được ư? Dù là trò tiêu khiển trong lúc nhàn rỗi cũng không được ư?"
"Không được, trong lòng ta ngoài hắn ra không thể dung chứa bất kỳ ai."
Tư Nhược Trần bướng bỉnh xoay người hắn lại, thô bạo lấp kín môi hắn.
Nhưng cho dù y có cố gắng khơi dậy dục vọng của Quý Thanh Lâm thế nào đi chăng nữa, biểu cảm trên mặt Quý Thanh Lâm vẫn luôn lạnh lùng như vậy.
Ánh mắt của hắn vẫn như một hồ nước tĩnh lặng, xem mọi chuyện như là vở kịch của mình y.
Rốt cuộc y cũng tuyệt vọng buông Quý Thanh Lâm ra.
"Đây là phần thưởng cho con đã ở cạnh ta mấy hôm nay, con còn muốn gì thì nói thẳng với ta, hết đêm nay, con sẽ không có cơ hội này nữa."
"Sư Phụ, người làm con cảm thấy trong mắt người, tình cảm của con chẳng đáng một đồng."
Hai bàn tay giấu trong tay áo của Quý Thanh Lâm bấu chặt, gần như sắp bật máu.
"Con nói cũng không sai, tình cảm của con với ta mà nói là quá dư thừa, cái ta cần là một đồ đệ ngoan ngoãn nghe lời."
Từ lúc bầu không khí giữa hai người bắt đầu trở nên không ổn, Liễu Dật Hàn thông minh hiểu chuyện, phớt lờ sự vùng vẫy của Mặc Tùng mà kéo hắn ta sang một bên.
Hai người im lặng một lúc lâu, Tư Nhược Trần nhìn thẳng vào mắt Quý Thanh Lâm.
"Người bảo tình yêu của con là dư thừa, vậy sao Sư Phụ còn muốn ngăn cản con hạ Tuyệt Tình Cổ?"
"Ta chỉ không muốn con trở thành một con dao trong tay Thiên Cơ Các. Rốt cuộc, ai biết được con dao này cuối cùng có phải dùng để chống lại ta hay không?"
Tư Nhược Trần cười khổ sở: "Người chỉ sợ con quay lại đối phó người? Chỉ thế thôi sao?"
"Chỉ thế thôi."
Tư Nhược Trần cười tự giễu: "Thì ra trong lòng Sư Phụ không hề tín nhiệm con chút nào, thậm chí người còn nghĩ con sẽ giúp người ngoài đối phó người."
Quý Thanh Lâm không nói gì, xem như thừa nhận.
Hắn không muốn đối mặt với Tư Nhược Trần nữa, nếu ở lại lâu hơn, hắn thực sự không thể tiếp tục giả vờ, thế nên hắn bước về phía trước một bước.
Tư Nhược Trần đuổi theo nắm chặt tay áo hắn.
Sức lực cả người Quý Thanh Lâm chỉ đủ dùng để kiềm chế cảm xúc của hắn.
"Buông tay."
"Vừa rồi Sư Phụ có nói, nếu con còn yêu cầu gì nữa thì cứ nói, người đều sẽ đồng ý, người sẽ giữ lời chứ?"
"Ta sẽ giữ lời."
"Được, vậy chúng ta hãy làm chuyện đó một lần, con muốn, đêm nay người trở thành người của con. Chỉ cần đêm nay kết thúc, con sẽ quên hết mọi chuyện trước kia."
Quý Thanh Lâm vô lực nhắm mắt lại.
"Được."
Lúc thoát ra khỏi Thiên Cơ Các, bầu trời rải rác những đám mây nhỏ trắng, thì ra đang đúng vào thời khắc rạng đông.
Sau khi những người khác từ biệt nhau rồi lần lượt trở về phòng, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Quý Thanh Lâm vào phòng thì Tư Nhược Trần cũng đi theo sau, hắn biết y muốn hắn giữ lời.
Trong phòng không có đèn, tối đen như mực, hắn lặng lẽ đi tới thắp một ngọn đèn.
Ngọn đèn lớn chiếu vào căn phòng ánh sáng vàng ấm áp, chiếu sáng Quý Thanh Lâm.
Hắn đứng trước mặt Tư Nhược Trần, cởi từng lớp quần áo trước mặt y, cuối cùng hắn rút chiếc trâm ngọc trên đầu ra, ngàn vạn sợi tóc đen mượt như tơ rơi xuống, che phủ cơ thể trần trụi của hắn.
Làn da của Quý Thanh Lâm trắng noãn, phía trên có vài vết thâm tím, Tư Nhược Trần vươn tay chạm vào.
Nơi này, là do tối qua y đã làm ra.
Hơi thở y nặng nề hôn xuống chỗ đó.
Quý Thanh Lâm quay đầu không nhìn.
Tư Nhược Trần đột nhiên mạnh tay kéo hắn đè lên giường, nắm hai bàn tay hắn đè lên đỉnh đầu.
Y không trìu mến hôn hắn như bình thường. Mà còn sờ tấm lưng hắn, dọc theo hõm lưng chạm vào nơi bí ẩn nào đó.
Quý Thanh Lâm thoáng trợn to mắt, hơi thở gấp gáp.
Tư Nhược Trần cũng không làm chuyện tiếp theo mà chỉ dừng ở bên ngoài:
"Con muốn chạm vào chỗ này, có được không?"
Quý Thanh Lâm xấu hổ không dám nhìn ánh mắt y, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh.
"Được."
Nếu y muốn thì cứ cho y đi.
Ngón tay Tư Nhược Trần vẫn cứ chần chừ bên ngoài.
Trên mặt không có biểu cảm vui vẻ.
"Trước đây con muốn chạm vào nơi này, Sư Phụ vẫn luôn phản đối. Con không bao giờ nghĩ rằng có một ngày con được phép chạm vào nơi này, lại là vì một cuộc giao dịch. Không phải là muốn con xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra sao? Còn không phải sợ con sẽ nói gì với Sở Uyên sao?"
Hốc mắt Tư Nhược Trần đỏ bừng: "Sư Phụ, người không cần nhẫn nhịn hy sinh bản thân như thế, chỉ cần người nói với con, con sẽ làm tất cả mọi thứ vì người."
Y kéo chăn bên cạnh, đắp lên người Quý Thanh Lâm, sau đó rời đi không quay đầu lại.
Tiếng đóng cửa lạch cạch vang lên.
Quý Thanh Lâm dùng tay che mắt, ngay cả chút vui sướng khi thoát khỏi tai họa cũng không có.
Ngược lại cắn chặt môi, lầm bầm:
"Thiệt thòi cho con rồi, đồ đại ngốc."
Tư Nhược Trần có một năng lực rất kỳ lạ, y có thể dùng sự não bổ của mình tự tra tấn bản thân khổ sở đến vậy.
Chuyện này có liên quan mẹ gì đến Sở Uyên đâu?
Cảm nhận sự thay đổi của cơ thể, Quý Thanh Lâm càng thêm bực bội.
"Con không làm thì con trêu chọc ta làm chi?"
Hắn quấn chặt chăn, giấu thân trần truồng của mình bên dưới, trấn áp ngọn lửa tà dâm trong lòng, lăn lộn trên giường.
"Ngủ."
*
Tư Nhược Trần lao ra khỏi phòng, đứng ngây ra ngoài cửa một lúc lâu, lúc nhận ra mình đang làm gì, khuôn mặt y lộ rõ vẻ tự giễu.
Y thật sự mong rằng Quý Thanh Lâm sẽ đuổi theo y.
Cúi đầu nhìn túi Càn Khôn trên eo, càng thêm khó chịu trong lòng.
Y không muốn quay về phòng, dù có quay lại thì bây giờ y cũng không thể ngủ được.
Đi lang thang không mục đích, không biết mình đã cúi đầu đi bao lâu, khi ngẩng đầu lên lần nữa, y đã đi tới một biệt viện.
Hoa Cư Vũ.
Là nơi ở của Hoa Ngưng Vũ.
Ngày đó là Quý Thanh Lâm cùng y tới đây, nhưng bây giờ y chỉ còn lại một mình.
Ý định ban đầu của y là đứng bên ngoài một lúc rồi rời đi. Thật không nên làm phiền người khác vào lúc muộn như vậy.
Kết quả là bên trong có người mở cửa, thị nữ trông thấy y thì rất vui vẻ:
"Công tử muốn tìm chủ nhân của chúng tôi sao? Ngài ấy đang ở hậu viện, Trúc Lan cô nương tái phát bệnh cũ, ngài đang chăm sóc cô ấy."
Thị nữ thở dài: "Cô nương này thật là đáng thương. Cả gia đình cô ấy đã bị giết hết từ khi còn nhỏ. Bây giờ cô ấy không còn người thân nào trên đời. Ngày nào cô ấy cũng gặp ác mộng, ài."
Tư Nhược Trần đang muốn bỏ đi nghe tới đây thì ngừng lại.
Giao Nhân mà Hoa Ngưng Vũ ôm hôm đó, là một trong số ít tộc nhân ít ỏi của y còn tồn tại trên đời.
"Phiền ngươi dẫn đường giúp ta, có lẽ ta sẽ giúp được chút ít."
Thị nữ vui mừng khôn xiết, không nghi ngờ gì cả, cô đặc biệt yêu thích thiếu niên có dung mạo bất phàm, nho nhã lễ phép thế này.
"Ta đưa cậu qua đó."
"Đa tạ."
Tư Nhược Trần đi theo sau cô, cách vài bước chân.
Đi ngang qua nơi họ ăn tối lần trước, hoa Hạnh vẫn còn đó, nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, tâm trạng cũng không còn như trước nữa.
Thật là mỉa mai.
Chỉ vừa bước vào hậu viện, chưa đợi đến gần, đã nghe thấy một tiếng hét thê lương thảm thiết.
Tư Nhược Trần nhíu mày.
Người đang hét tựa như phải chịu đựng nổi đau khổ cùng cực vậy.
Y dừng tầm mắt, thấy Trúc Lan đang ôm đầu, bịt chặt hai lỗ tai mình. Cô nằm trong ngực Hoa Ngưng Vũ nhưng vẫn run bần bật, trong miệng liên tục phát ra âm thanh bén nhọn.
Làm người nào nghe được cũng phải rợn da gà.
Mà Hoa Ngưng Vũ lại giống như không nghe thấy, không ép cô im lặng, chỉ ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói chuyện bên tai cô. Mặc kệ cô có nghe thấy mình hay không, mặc kệ có tác dụng hay không.
Cô ấy ôm người trong lòng, tựa như đang ôm cả thế giới.
Tư Nhược Trần đứng ngây ngốc tại chỗ.
Đột nhiên cảm thấy, y chỉ có một mình, thật sự quá đáng thương.