Chương 49: Tuyệt Tình Cổ
Nhịp tim của Quý Thanh Lâm thoáng ngừng lại, lông tơ khắp người bắt đầu dựng đứng!
Đây là giọng nói của Tư Nhược Trần.
Sao y lại đuổi theo? Sao lại phát hiện được thân phận mình chứ?
Hắn sững người, cảm thấy người phía sau càng ngày càng gần hơn.
Hắn vô thức thở gấp.
Đến khi một bàn tay đặt lên đôi vai cứng đờ của hắn.
"Sư Phụ."
Toàn thân Quý Thanh Lâm run rẩy, đột nhiên xoay người, tránh khỏi bàn tay kia, cố gắng khống chế nhịp tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn ngước nhìn, đối diện là Tư Nhược Trần đang bình tĩnh nhìn hắn.
"Chơi vui không Sư Phụ?"
"Trêu đùa con có vui không? Có phải người cảm thấy cực kỳ thành tựu không?"
Trong lòng Quý Thanh Lâm giật nảy: "Không có."
"À."
Tư Nhược Trần khẽ cười, bước một bước về phía hắn.
Tiếng bước chân dẫm lên những cành khô trên mặt đất.
Tất cả đều chui vào tai Quý Thanh Lâm, đánh thẳng vào dây thần kinh nhạy cảm của hắn.
Cứ mỗi một bước, nụ cười của Tư Nhược Trần càng thêm thâm trầm.
Quý Thanh Lâm không ngừng lui về phía sau, hắn không biết vì sao lại phải lui, nhưng vào lúc này, hắn thật sự không muốn nhìn thấy người trước mặt.
Tư Nhược Trần nắm tay hắn: "Sư Phụ, sao người lại trốn?"
"Ta không trốn."
Quý Thanh Lâm không dám nhìn y.
"Vậy người sợ hãi ư? Hay là..."
Tư Nhược Trần ghé vào tai hắn, tự giễu nói:
"Hay là người ghét thứ tình cảm này?"
"Không..."
"Không?"
Tư Nhược Trần khẽ nâng mày, nâng nhẹ cằm hắn, nhìn vào đôi mắt hắn sau đó chậm rãi cúi đầu, muốn hôn.
Đồng tử Quý Thanh Lâm co lại, tim đập càng dữ dội hơn, vội vàng đẩy y ra.
Hốt hoảng tránh né.
Tư Nhược Trần buông tay.
Y khép hờ đôi mắt nhìn hắn chăm chú, cười chế nhạo:
"Xem đi, người nói dối, Sư Phụ."
Quý Thanh Lâm cảm giác được có gì đó không đúng, nhưng trong đầu lại quá rối loạn, không hiểu nổi rốt cuộc là chuyện gì.
"Con bình tĩnh đi."
"Bình tĩnh? Sư Phụ người nói con nên làm sao để bình tĩnh?"
Y đột nhiên trở nên rất kích động, trên mặt hiện lên đủ loại cảm xúc không cam lòng, tức giận, ủy khuất, thống khổ...
Mọi cảm xúc rối ren lần lượt biến thành những câu hỏi.
"Đã không thích con, vậy tại sao lại mạo hiểm tính mạng vào ảo cảnh cứu con? Tại sao sau đó con làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, người cũng không giết con?"
"Người bảo muốn con quên đi những chuyện không nên nhớ, nhưng khi con lựa chọn quên đi, thì người lại lại giấu thân phận đi theo con? Để con cảm thấy thật ra người rất quan tâm tới con, thích con!"
Quý Thanh Lâm nghe y chất vấn, hắn muốn giải thích, nhưng tựa hồ lại không biết nên giải thích như thế nào.
Cuối cùng hắn chỉ có thể trả lời có lệ: "Ta đối tốt với con vì chúng ta là sư đồ, chỉ thế thôi."
Tư Nhược Trần oán hận nhìn hắn:
"Nên chuyện xảy ra trong hang động kia cũng chỉ vì muốn giải độc cho con đúng không? Nếu đổi thành một người khác mà người quan tâm, người cũng sẽ giúp hắn như thế đúng không?"
Đổi thành người khác?
Quý Thanh Lâm nghiêm túc suy nghĩ, nếu như y không phải nhân vật chính, nếu như hệ thống không cần bảo đảm tính mạng của y, hắn có quan tâm đến sự sống chết của y không?
Còn nếu đổi người khác làm nhân vật chính, hình như... hắn cũng phải làm thế thôi...
"Đúng, nếu đổi thành người khác, ta cũng sẽ làm thế."
Tư Nhược Trần lẳng lặng nhìn hắn, cuối cùng cười khổ sở:
"Sư Phụ, sao người không thể nào thử thích con một lần?"
"Sao ngay cả một cơ hội mà người cũng chẳng thể cho con?"
Quý Thanh Lâm cắn răng.
Cơ hội? Hắn phải có bao nhiêu can đảm để cho y cơ hội đó?
Một người là phản diện, một người lại là vai chính trong thế giới này, từ đầu vốn dĩ phải ngươi chết ta sống.
Có lẽ ngay từ đầu hắn đã sai, hắn làm nhân vật phản diện không chịu khiến nhân vật chính ghét hắn, ngược lại lại khiến y có những ý nghĩ không nên có.
Đây thật sự là thất bại lớn nhất.
Hệ Thống đột nhiên hét: [Ký chủ, có chuyện gì đó không đúng!]
Quý Thanh Lâm bình tĩnh nói: [Tao cũng nhận ra rồi.]
Vừa bắt đầu hắn đã hoảng sợ đến hồ đồ, không phát hiện mình trúng kế của người khác.
Hắn vừa thả nội công thăm dò cả cơ thể, muốn tìm kiếm thứ bị thả vào người. Vừa nhìn Tư Nhược Trần đứng đối diện, dù biết y chỉ là ảo giác do mình tạo ra, nhưng vẫn có vài lời vẫn không thể nói được.
Cuối cùng hắn thở ra một hơi dài, nhìn thẳng vào mắt y:
"Tại sao ta không thể cho con cơ hội không phải con biết rõ lý do rồi sao?"
Tư Nhược Trần kinh ngạc: "Lý do gì?"
Quý Thanh Lâm mím môi: "Chuyện ta thích Sở Uyên ai ai cũng biết, có cần nói ra không?"
Cũng coi như chuyện tốt duy nhất mà nguyên chủ làm.
"Sở Uyên... người vẫn chưa quên được hắn ư?"
"Đúng vậy, ta thích hắn, dù cho hắn đã chết cũng không có ai trên đời này có thể thay thế được vị trí của hắn."
Tư Nhược Trần lộ ra biểu tình rất khổ sở, giống như bị những lời này làm tổn thương sâu sắc, thật lâu cũng không nói một lời.
Quý Thanh Lâm nhìn y, dù biết y là giả nhưng trong lòng vẫn không thể kiềm chế sự đau lòng.
Hy vọng, những lời này sẽ không bao giờ phải nói với Tư Nhược Trần thật sự.
Nội công đến gần vùng ngực thì tìm được thứ đồ kia, lúc hắn lấy ra thì người trước mặt cũng tan biến như bọt biển.
Quý Thanh Lâm nhìn cổ trùng trong tay, suy tư.
"Vấn Tâm cổ?"
Hệ Thống: [Đây là một thứ đồ của Thục Cương, dùng để đùa giỡn lòng người nên không dễ phát hiện. Người trúng cổ sẽ nhìn thấy người hoặc sự việc mà mình sợ hãi nhất, hơn nữa lúc bị hỏi cũng không thể nói dối.]
Quý Thanh Lâm cười lạnh: [Không thể dối lòng à?]
Hắn khẽ động ngón tay, dễ dàng giết chết cổ trùng.
Còn may là thân phận của hắn vẫn chưa bị lộ, tình huống không thể kiểm soát vừa nãy tạm thời sẽ không xảy ra.
Chỉ cần từ giờ trở đi hắn tránh xa Tư Nhược Trần, bình tĩnh ngăn chặn những suy nghĩ quá phận của y thì mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn.
Hắn vẫn có thể rời khỏi thế giới này.
Cơn gió lạnh trên núi vào sáng sớm cuối cùng cũng khiến hắn tỉnh táo lại. Những cảm xúc không nên có vừa rồi chỉ như phù dung, sớm nở tối tàn, hắn lại trở thành ký chủ trong hệ thống truyện ngược chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ.
Hắn cất bước xuống núi không thèm quay đầu nhìn, để hết những chuyện đã xảy ra tối qua lại sau lưng.
Đợi Quý Thanh Lâm đi rồi, không lâu sau có hai người bước ra từ trong mảnh rừng phía sau.
Nghệ Tông vuốt vuốt râu lão, thu lại tầm mắt đặt trên người Quý Thanh Lâm.
Nhìn thiếu niên áo đỏ không nói gì bên cạnh, khẽ thở dài:
"Ngươi cũng nghe hắn nói rồi, hắn có người mình thích, cả đời này cũng không thích ngươi đâu, ngươi cứ khổ sở vì mối tình này làm gì?"
Tư Nhược Trần bị lão điểm huyệt, từ đầu chỉ có thể đứng yên xem hết vở kịch này, mỗi câu mỗi chữ Quý Thanh Lâm nói ra đều đang nói rõ cho y biết, y chỉ đang si tâm vọng tưởng mà thôi.
Lúc y biết người kia là Sư Phụ đã rất sợ hãi, nhớ đến việc mình làm với hắn mà hối hận không thôi.
Cho tới khi nghe hắn nói 'Nếu đổi thành người khác, ta cũng sẽ làm thế' thì cực kỳ đau lòng, tận lúc chính miệng Quý Thanh Lâm nói.
Vĩnh viễn không có ai trên đời này có thể thay thế được vị trí Sở Uyên trong lòng hắn.
Trong lòng Tư Nhược Trần chỉ còn lại tuyệt vọng khôn cùng.
Giống như đã nỗ lực cả một đời, nhưng cuối cùng đáp án nhận được, lại là không bao giờ có thể.
Những gì y thấy được trên người Quý Thanh Lâm từ đầu tới giờ, chỉ có sự kháng cự với mối tình đơn phương của y.
Là ràng buộc, cũng là chán ghét.
Nghệ Tông giải huyệt đạo cho y.
"Mặc dù Vấn Tâm cổ có thể dò xét tâm ý con người, nhưng nếu chấp niệm trong lòng người đó quá mạnh, ngay cả Vấn Tâm cổ cũng không thể phát hiện được suy nghĩ thật sự của hắn. Ngươi có muốn đuổi theo hỏi hắn không?"
Tư Nhược Trần nhìn bóng dáng dứt khoát quay lưng bỏ đi của Quý Thanh Lâm, lại không thể nào nhấc nổi bước chân, lại không thể cứ không biết nhục nhã, không biết xấu hổ, hết lần này tới lần khác hỏi hắn có thích mình không.
Rõ ràng đêm đó trong phủ Nhiếp Chính Vương y đã biết, câu trả lời là không.
Sau khi thoát khỏi ảo cảnh, Quý Thanh Lâm đã bảo y quên đi.
Trải qua chuyện hôm nay, y không đủ tự tin để tiếp tục hỏi hắn, cũng không còn mặt mũi hỏi mãi chuyện mà y biết rõ câu trả lời.
"Không cần đâu, ta tin lời người đã nói."
Nghệ Tông trầm mặc đứng cạnh y, hỏi: "Vậy ngươi có... hận hắn không?"
Tư Nhược Trần cười khổ:
"Sao lại hận người chứ? Chỉ là người ấy không thích ta thôi, từ đầu tới giờ chỉ có mình ta có ý nghĩ quá phận, người không làm sai gì cả, chuyện ta thích người có liên quan gì đến người đâu?"
"Người cũng chỉ muốn một đồ đệ biết nghe lời mà thôi, ta sẽ làm như ý người muốn, sẽ làm một đồ đệ tốt nghe lời người, sẽ không bao giờ bước qua ranh giới ấy, không khiến người khó xử."
"Đời này không thể làm người trong lòng của người, vậy cũng không thể vứt luôn vị trí có thể ở bên cạnh người."
Nghệ Tông gật gù đồng tình, cảnh thấy y đã chịu mở lòng suy nghĩ khác đi:
"Vậy ngươi chịu làm Thiếu các chủ của Thiên Cơ Các đúng không? Tuy rằng các ngươi có tới bốn người, nhưng ta thấy ngươi là thích hợp nhất."
Tư Nhược Trần cười khẽ, giống như biết được lý do sâu xa.
"Bởi vì thân phận Giao Nhân của ta sao? Nếu các người muốn rời khỏi Thiên Cơ Các quả thật không thể thiếu sự trợ giúp của Giao Nhân, chọn ta làm Thiếu các chủ là một quyết định sáng suốt."
Nghệ Tông cười sảng khoái, dù có bị nhìn rõ ý đồ cũng không ngại ngùng:
"Bị nhốt trong Thiên Cơ Các nhiều năm như vậy rồi, nếu nói không muốn ra khỏi đây là nói dối. Mười năm trôi qua, không biết thế giới bên ngoài đã trở thành thế nào. Nhưng dù có ra sao, thì Thiên Cơ Các sẽ không thua kém bất kỳ thế lực nào, ta biết ngươi vào đây cũng có ý định khác, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau thôi."
Tư Nhược Trần không sợ lão biết rõ ý định của mình, thay vì nghi ngờ lẫn nhau, y thấy nói rõ ràng vẫn hơn:
"Lúc Đại Điển Tam Quốc diễn ra, Thục Cương, Tây Ung đều sẽ hội tụ ở Đại Ngụy, ta muốn khi đó Thiên Cơ Các cũng phải tham gia, dưới danh nghĩa của ta."
Nghệ Tông: Chỉ cần ngươi làm Thiếu các chủ rồi thì ta sẽ không phản đối, có điều, Thiên Cơ Các vẫn còn một vị Trưởng lão, để qua được cửa này thì ngươi phải tự lo liệu."
"Được."
Ngày thứ hai, mọi người khắp nơi bắt đầu bận rộn từ sáng sớm, trang trí hoành tráng cho đại điện.
Tiếng chuông không ngừng vang lên, đánh tận tám mươi mốt hồi, chiêu cáo mọi người về đại lễ long trọng hôm nay.
Mặc Tùng mở đôi mắt gấu trúc, nằm nửa sống nửa chết trên bàn.
"Gõ gõ gõ! Đã gõ từ sáng sớm tới giờ, khó khăn lắm mới ngủ được một giấc, thật tình!"
Liễu Dật Hàn uống ngụm trà, khẽ cười:
"Ngủ thì ngày mai có thể ngủ tiếp, đại lễ long trọng như hôm nay mới hiếm có."
Quý Thanh Lâm đi từ ngoài cửa vào trong, Mặc Tùng nhìn hắn chằm chằm, hít sâu một hơi.
Hắn ta sợ người này sẽ vì chuyện hôm qua mà giết hắn diệt khẩu!
Cũng may Quý Thanh Lâm căn bản không chú ý đến hắn ta, chỉ ngồi vào bàn ăn bữa sáng, uống trà.
Giống như hôm qua không có gì xảy ra vậy.
Liễu Dật Hàn mở miệng phá vỡ sự im lặng.
"Không biết Tư công tử chuẩn bị thế nào rồi, chúng ta cùng đi xem thử đi."
Quý Thanh Lâm sửng sốt một chút, là người cuối cùng ra khỏi cửa.
Đi xuyên qua khoảng sân được thiết kế tinh xảo, mới tới phòng Tư Nhược Trần.
Hạ nhân bên trong đã thay đồ cho y xong, y vẫn mặc bộ y phục đỏ rực như lửa, nhưng hoa văn trên đó được viền bằng chỉ vàng, vô cùng sang trọng. Đầu đội ngọc quan, mái tóc đen như lụa buộc có chút lả lơi.
Khiến cả người y đều mang theo vẻ lạnh lùng xa cách.
Y vừa quay đầu nhìn đã thấy Quý Thanh Lâm, ánh mắt có hơi dao động, nhưng rất nhanh lại trở nên bình tĩnh như nước.
Mặc Tùng kích động nhìn y, hưng phấn bình phẩm:
"Trước đây đã thấy ngươi rất tuấn tú, không ngờ chăm chút một chút lại đẹp đến thế này, không hề thua kém bất kỳ ai mà ta từng gặp trước nay."
Tư Nhược Trần bước qua chỗ họ, khống chế khoảng cách rất tốt, không xa cũng không gần.
Quý Thanh Lâm thấy cổ áo y có chỗ chưa chỉnh chu, theo bản năng vươn tay muốn sửa lại.
Tư Nhược Trần lại bước lùi về sau kéo rộng khoảng cách, y khẽ cười, chỉ là ý cười không chạm tới đáy mắt, giống như đang đeo một lớp mặt nạ.
"Đa tạ."
Khi Quý Thanh Lâm nhận ra thì lập tức hạ tay xuống.
Hắn hơi sầu não mình làm chuyện thừa thải, may mà y không biết thân phận mình.
Lúc này Nghệ Tông cầm một chiếc hộp đi ra.
Tư Nhược Trần đến chỗ lão, nhận lấy chiếc hộp kia, tựa như rất hiểu rõ bên trong đang đựng thứ gì.
"Đây là Tuyệt Tình Cổ, chỉ cần dùng nó thì sau này thất tình lục dục của nhân gian sẽ không liên quan đến ngươi nữa."
Ba người còn lại điều sửng sốt.
Làm Thiếu các chủ mà còn phải cắt đứt thất tình lục dục luôn hả?
Tư Nhược Trần giống như đã biết trước, rất bình tĩnh nói:
"Được."
Lúc nhận cổ trùng từ trong tay Nghệ Tông, ánh mắt y yên lặng thoáng chốc nhìn qua Quý Thanh Lâm.
Mà sau khi Quý Thanh Lâm nghe Nghệ Tông nói xong, đã ngây ngốc từ lâu.
Đây là giọng nói của Tư Nhược Trần.
Sao y lại đuổi theo? Sao lại phát hiện được thân phận mình chứ?
Hắn sững người, cảm thấy người phía sau càng ngày càng gần hơn.
Hắn vô thức thở gấp.
Đến khi một bàn tay đặt lên đôi vai cứng đờ của hắn.
"Sư Phụ."
Toàn thân Quý Thanh Lâm run rẩy, đột nhiên xoay người, tránh khỏi bàn tay kia, cố gắng khống chế nhịp tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn ngước nhìn, đối diện là Tư Nhược Trần đang bình tĩnh nhìn hắn.
"Chơi vui không Sư Phụ?"
"Trêu đùa con có vui không? Có phải người cảm thấy cực kỳ thành tựu không?"
Trong lòng Quý Thanh Lâm giật nảy: "Không có."
"À."
Tư Nhược Trần khẽ cười, bước một bước về phía hắn.
Tiếng bước chân dẫm lên những cành khô trên mặt đất.
Tất cả đều chui vào tai Quý Thanh Lâm, đánh thẳng vào dây thần kinh nhạy cảm của hắn.
Cứ mỗi một bước, nụ cười của Tư Nhược Trần càng thêm thâm trầm.
Quý Thanh Lâm không ngừng lui về phía sau, hắn không biết vì sao lại phải lui, nhưng vào lúc này, hắn thật sự không muốn nhìn thấy người trước mặt.
Tư Nhược Trần nắm tay hắn: "Sư Phụ, sao người lại trốn?"
"Ta không trốn."
Quý Thanh Lâm không dám nhìn y.
"Vậy người sợ hãi ư? Hay là..."
Tư Nhược Trần ghé vào tai hắn, tự giễu nói:
"Hay là người ghét thứ tình cảm này?"
"Không..."
"Không?"
Tư Nhược Trần khẽ nâng mày, nâng nhẹ cằm hắn, nhìn vào đôi mắt hắn sau đó chậm rãi cúi đầu, muốn hôn.
Đồng tử Quý Thanh Lâm co lại, tim đập càng dữ dội hơn, vội vàng đẩy y ra.
Hốt hoảng tránh né.
Tư Nhược Trần buông tay.
Y khép hờ đôi mắt nhìn hắn chăm chú, cười chế nhạo:
"Xem đi, người nói dối, Sư Phụ."
Quý Thanh Lâm cảm giác được có gì đó không đúng, nhưng trong đầu lại quá rối loạn, không hiểu nổi rốt cuộc là chuyện gì.
"Con bình tĩnh đi."
"Bình tĩnh? Sư Phụ người nói con nên làm sao để bình tĩnh?"
Y đột nhiên trở nên rất kích động, trên mặt hiện lên đủ loại cảm xúc không cam lòng, tức giận, ủy khuất, thống khổ...
Mọi cảm xúc rối ren lần lượt biến thành những câu hỏi.
"Đã không thích con, vậy tại sao lại mạo hiểm tính mạng vào ảo cảnh cứu con? Tại sao sau đó con làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, người cũng không giết con?"
"Người bảo muốn con quên đi những chuyện không nên nhớ, nhưng khi con lựa chọn quên đi, thì người lại lại giấu thân phận đi theo con? Để con cảm thấy thật ra người rất quan tâm tới con, thích con!"
Quý Thanh Lâm nghe y chất vấn, hắn muốn giải thích, nhưng tựa hồ lại không biết nên giải thích như thế nào.
Cuối cùng hắn chỉ có thể trả lời có lệ: "Ta đối tốt với con vì chúng ta là sư đồ, chỉ thế thôi."
Tư Nhược Trần oán hận nhìn hắn:
"Nên chuyện xảy ra trong hang động kia cũng chỉ vì muốn giải độc cho con đúng không? Nếu đổi thành một người khác mà người quan tâm, người cũng sẽ giúp hắn như thế đúng không?"
Đổi thành người khác?
Quý Thanh Lâm nghiêm túc suy nghĩ, nếu như y không phải nhân vật chính, nếu như hệ thống không cần bảo đảm tính mạng của y, hắn có quan tâm đến sự sống chết của y không?
Còn nếu đổi người khác làm nhân vật chính, hình như... hắn cũng phải làm thế thôi...
"Đúng, nếu đổi thành người khác, ta cũng sẽ làm thế."
Tư Nhược Trần lẳng lặng nhìn hắn, cuối cùng cười khổ sở:
"Sư Phụ, sao người không thể nào thử thích con một lần?"
"Sao ngay cả một cơ hội mà người cũng chẳng thể cho con?"
Quý Thanh Lâm cắn răng.
Cơ hội? Hắn phải có bao nhiêu can đảm để cho y cơ hội đó?
Một người là phản diện, một người lại là vai chính trong thế giới này, từ đầu vốn dĩ phải ngươi chết ta sống.
Có lẽ ngay từ đầu hắn đã sai, hắn làm nhân vật phản diện không chịu khiến nhân vật chính ghét hắn, ngược lại lại khiến y có những ý nghĩ không nên có.
Đây thật sự là thất bại lớn nhất.
Hệ Thống đột nhiên hét: [Ký chủ, có chuyện gì đó không đúng!]
Quý Thanh Lâm bình tĩnh nói: [Tao cũng nhận ra rồi.]
Vừa bắt đầu hắn đã hoảng sợ đến hồ đồ, không phát hiện mình trúng kế của người khác.
Hắn vừa thả nội công thăm dò cả cơ thể, muốn tìm kiếm thứ bị thả vào người. Vừa nhìn Tư Nhược Trần đứng đối diện, dù biết y chỉ là ảo giác do mình tạo ra, nhưng vẫn có vài lời vẫn không thể nói được.
Cuối cùng hắn thở ra một hơi dài, nhìn thẳng vào mắt y:
"Tại sao ta không thể cho con cơ hội không phải con biết rõ lý do rồi sao?"
Tư Nhược Trần kinh ngạc: "Lý do gì?"
Quý Thanh Lâm mím môi: "Chuyện ta thích Sở Uyên ai ai cũng biết, có cần nói ra không?"
Cũng coi như chuyện tốt duy nhất mà nguyên chủ làm.
"Sở Uyên... người vẫn chưa quên được hắn ư?"
"Đúng vậy, ta thích hắn, dù cho hắn đã chết cũng không có ai trên đời này có thể thay thế được vị trí của hắn."
Tư Nhược Trần lộ ra biểu tình rất khổ sở, giống như bị những lời này làm tổn thương sâu sắc, thật lâu cũng không nói một lời.
Quý Thanh Lâm nhìn y, dù biết y là giả nhưng trong lòng vẫn không thể kiềm chế sự đau lòng.
Hy vọng, những lời này sẽ không bao giờ phải nói với Tư Nhược Trần thật sự.
Nội công đến gần vùng ngực thì tìm được thứ đồ kia, lúc hắn lấy ra thì người trước mặt cũng tan biến như bọt biển.
Quý Thanh Lâm nhìn cổ trùng trong tay, suy tư.
"Vấn Tâm cổ?"
Hệ Thống: [Đây là một thứ đồ của Thục Cương, dùng để đùa giỡn lòng người nên không dễ phát hiện. Người trúng cổ sẽ nhìn thấy người hoặc sự việc mà mình sợ hãi nhất, hơn nữa lúc bị hỏi cũng không thể nói dối.]
Quý Thanh Lâm cười lạnh: [Không thể dối lòng à?]
Hắn khẽ động ngón tay, dễ dàng giết chết cổ trùng.
Còn may là thân phận của hắn vẫn chưa bị lộ, tình huống không thể kiểm soát vừa nãy tạm thời sẽ không xảy ra.
Chỉ cần từ giờ trở đi hắn tránh xa Tư Nhược Trần, bình tĩnh ngăn chặn những suy nghĩ quá phận của y thì mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn.
Hắn vẫn có thể rời khỏi thế giới này.
Cơn gió lạnh trên núi vào sáng sớm cuối cùng cũng khiến hắn tỉnh táo lại. Những cảm xúc không nên có vừa rồi chỉ như phù dung, sớm nở tối tàn, hắn lại trở thành ký chủ trong hệ thống truyện ngược chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ.
Hắn cất bước xuống núi không thèm quay đầu nhìn, để hết những chuyện đã xảy ra tối qua lại sau lưng.
Đợi Quý Thanh Lâm đi rồi, không lâu sau có hai người bước ra từ trong mảnh rừng phía sau.
Nghệ Tông vuốt vuốt râu lão, thu lại tầm mắt đặt trên người Quý Thanh Lâm.
Nhìn thiếu niên áo đỏ không nói gì bên cạnh, khẽ thở dài:
"Ngươi cũng nghe hắn nói rồi, hắn có người mình thích, cả đời này cũng không thích ngươi đâu, ngươi cứ khổ sở vì mối tình này làm gì?"
Tư Nhược Trần bị lão điểm huyệt, từ đầu chỉ có thể đứng yên xem hết vở kịch này, mỗi câu mỗi chữ Quý Thanh Lâm nói ra đều đang nói rõ cho y biết, y chỉ đang si tâm vọng tưởng mà thôi.
Lúc y biết người kia là Sư Phụ đã rất sợ hãi, nhớ đến việc mình làm với hắn mà hối hận không thôi.
Cho tới khi nghe hắn nói 'Nếu đổi thành người khác, ta cũng sẽ làm thế' thì cực kỳ đau lòng, tận lúc chính miệng Quý Thanh Lâm nói.
Vĩnh viễn không có ai trên đời này có thể thay thế được vị trí Sở Uyên trong lòng hắn.
Trong lòng Tư Nhược Trần chỉ còn lại tuyệt vọng khôn cùng.
Giống như đã nỗ lực cả một đời, nhưng cuối cùng đáp án nhận được, lại là không bao giờ có thể.
Những gì y thấy được trên người Quý Thanh Lâm từ đầu tới giờ, chỉ có sự kháng cự với mối tình đơn phương của y.
Là ràng buộc, cũng là chán ghét.
Nghệ Tông giải huyệt đạo cho y.
"Mặc dù Vấn Tâm cổ có thể dò xét tâm ý con người, nhưng nếu chấp niệm trong lòng người đó quá mạnh, ngay cả Vấn Tâm cổ cũng không thể phát hiện được suy nghĩ thật sự của hắn. Ngươi có muốn đuổi theo hỏi hắn không?"
Tư Nhược Trần nhìn bóng dáng dứt khoát quay lưng bỏ đi của Quý Thanh Lâm, lại không thể nào nhấc nổi bước chân, lại không thể cứ không biết nhục nhã, không biết xấu hổ, hết lần này tới lần khác hỏi hắn có thích mình không.
Rõ ràng đêm đó trong phủ Nhiếp Chính Vương y đã biết, câu trả lời là không.
Sau khi thoát khỏi ảo cảnh, Quý Thanh Lâm đã bảo y quên đi.
Trải qua chuyện hôm nay, y không đủ tự tin để tiếp tục hỏi hắn, cũng không còn mặt mũi hỏi mãi chuyện mà y biết rõ câu trả lời.
"Không cần đâu, ta tin lời người đã nói."
Nghệ Tông trầm mặc đứng cạnh y, hỏi: "Vậy ngươi có... hận hắn không?"
Tư Nhược Trần cười khổ:
"Sao lại hận người chứ? Chỉ là người ấy không thích ta thôi, từ đầu tới giờ chỉ có mình ta có ý nghĩ quá phận, người không làm sai gì cả, chuyện ta thích người có liên quan gì đến người đâu?"
"Người cũng chỉ muốn một đồ đệ biết nghe lời mà thôi, ta sẽ làm như ý người muốn, sẽ làm một đồ đệ tốt nghe lời người, sẽ không bao giờ bước qua ranh giới ấy, không khiến người khó xử."
"Đời này không thể làm người trong lòng của người, vậy cũng không thể vứt luôn vị trí có thể ở bên cạnh người."
Nghệ Tông gật gù đồng tình, cảnh thấy y đã chịu mở lòng suy nghĩ khác đi:
"Vậy ngươi chịu làm Thiếu các chủ của Thiên Cơ Các đúng không? Tuy rằng các ngươi có tới bốn người, nhưng ta thấy ngươi là thích hợp nhất."
Tư Nhược Trần cười khẽ, giống như biết được lý do sâu xa.
"Bởi vì thân phận Giao Nhân của ta sao? Nếu các người muốn rời khỏi Thiên Cơ Các quả thật không thể thiếu sự trợ giúp của Giao Nhân, chọn ta làm Thiếu các chủ là một quyết định sáng suốt."
Nghệ Tông cười sảng khoái, dù có bị nhìn rõ ý đồ cũng không ngại ngùng:
"Bị nhốt trong Thiên Cơ Các nhiều năm như vậy rồi, nếu nói không muốn ra khỏi đây là nói dối. Mười năm trôi qua, không biết thế giới bên ngoài đã trở thành thế nào. Nhưng dù có ra sao, thì Thiên Cơ Các sẽ không thua kém bất kỳ thế lực nào, ta biết ngươi vào đây cũng có ý định khác, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau thôi."
Tư Nhược Trần không sợ lão biết rõ ý định của mình, thay vì nghi ngờ lẫn nhau, y thấy nói rõ ràng vẫn hơn:
"Lúc Đại Điển Tam Quốc diễn ra, Thục Cương, Tây Ung đều sẽ hội tụ ở Đại Ngụy, ta muốn khi đó Thiên Cơ Các cũng phải tham gia, dưới danh nghĩa của ta."
Nghệ Tông: Chỉ cần ngươi làm Thiếu các chủ rồi thì ta sẽ không phản đối, có điều, Thiên Cơ Các vẫn còn một vị Trưởng lão, để qua được cửa này thì ngươi phải tự lo liệu."
"Được."
Ngày thứ hai, mọi người khắp nơi bắt đầu bận rộn từ sáng sớm, trang trí hoành tráng cho đại điện.
Tiếng chuông không ngừng vang lên, đánh tận tám mươi mốt hồi, chiêu cáo mọi người về đại lễ long trọng hôm nay.
Mặc Tùng mở đôi mắt gấu trúc, nằm nửa sống nửa chết trên bàn.
"Gõ gõ gõ! Đã gõ từ sáng sớm tới giờ, khó khăn lắm mới ngủ được một giấc, thật tình!"
Liễu Dật Hàn uống ngụm trà, khẽ cười:
"Ngủ thì ngày mai có thể ngủ tiếp, đại lễ long trọng như hôm nay mới hiếm có."
Quý Thanh Lâm đi từ ngoài cửa vào trong, Mặc Tùng nhìn hắn chằm chằm, hít sâu một hơi.
Hắn ta sợ người này sẽ vì chuyện hôm qua mà giết hắn diệt khẩu!
Cũng may Quý Thanh Lâm căn bản không chú ý đến hắn ta, chỉ ngồi vào bàn ăn bữa sáng, uống trà.
Giống như hôm qua không có gì xảy ra vậy.
Liễu Dật Hàn mở miệng phá vỡ sự im lặng.
"Không biết Tư công tử chuẩn bị thế nào rồi, chúng ta cùng đi xem thử đi."
Quý Thanh Lâm sửng sốt một chút, là người cuối cùng ra khỏi cửa.
Đi xuyên qua khoảng sân được thiết kế tinh xảo, mới tới phòng Tư Nhược Trần.
Hạ nhân bên trong đã thay đồ cho y xong, y vẫn mặc bộ y phục đỏ rực như lửa, nhưng hoa văn trên đó được viền bằng chỉ vàng, vô cùng sang trọng. Đầu đội ngọc quan, mái tóc đen như lụa buộc có chút lả lơi.
Khiến cả người y đều mang theo vẻ lạnh lùng xa cách.
Y vừa quay đầu nhìn đã thấy Quý Thanh Lâm, ánh mắt có hơi dao động, nhưng rất nhanh lại trở nên bình tĩnh như nước.
Mặc Tùng kích động nhìn y, hưng phấn bình phẩm:
"Trước đây đã thấy ngươi rất tuấn tú, không ngờ chăm chút một chút lại đẹp đến thế này, không hề thua kém bất kỳ ai mà ta từng gặp trước nay."
Tư Nhược Trần bước qua chỗ họ, khống chế khoảng cách rất tốt, không xa cũng không gần.
Quý Thanh Lâm thấy cổ áo y có chỗ chưa chỉnh chu, theo bản năng vươn tay muốn sửa lại.
Tư Nhược Trần lại bước lùi về sau kéo rộng khoảng cách, y khẽ cười, chỉ là ý cười không chạm tới đáy mắt, giống như đang đeo một lớp mặt nạ.
"Đa tạ."
Khi Quý Thanh Lâm nhận ra thì lập tức hạ tay xuống.
Hắn hơi sầu não mình làm chuyện thừa thải, may mà y không biết thân phận mình.
Lúc này Nghệ Tông cầm một chiếc hộp đi ra.
Tư Nhược Trần đến chỗ lão, nhận lấy chiếc hộp kia, tựa như rất hiểu rõ bên trong đang đựng thứ gì.
"Đây là Tuyệt Tình Cổ, chỉ cần dùng nó thì sau này thất tình lục dục của nhân gian sẽ không liên quan đến ngươi nữa."
Ba người còn lại điều sửng sốt.
Làm Thiếu các chủ mà còn phải cắt đứt thất tình lục dục luôn hả?
Tư Nhược Trần giống như đã biết trước, rất bình tĩnh nói:
"Được."
Lúc nhận cổ trùng từ trong tay Nghệ Tông, ánh mắt y yên lặng thoáng chốc nhìn qua Quý Thanh Lâm.
Mà sau khi Quý Thanh Lâm nghe Nghệ Tông nói xong, đã ngây ngốc từ lâu.