Chương 25: Nghiệt Đồ Muốn Giết Thầy
!
Quý Thanh Lâm cười lạnh một tiếng.
Hắn không lo lắng Tư Nhược trần nhận ra mình, dù sao nếu y thực sự biết danh tính của hắn thì đã không bảo vệ hắn giống vậy, chắc là y sẽ chạy trốn mà không để lại dấu vết gì mới đúng.
Vậy thì lý do của sự ghê tởm không thể kiểm soát trong mắt y bây giờ, là gì?
"Ca ca, sao huynh không để ý đệ?"
Nhân lúc y không chú ý, Quý Thanh Lâm lao vào người Tư Nhược Trần. Người kia trừng mắt nhìn vội vã lùi ra sau, giống như chỉ tiếc không thể cách xa hắn mấy trượng.
"Ta nói lần cuối, đừng chạm vào ta!"
Trong nháy mắt Quý Thanh Lâm liền hiểu rõ.
Quả nhiên giống như hắn đoán.
Đúng như dự đoán, y ghê tởm sự đụng chạm của đàn ông, trừ lúc nãy muốn bảo vệ hắn nên mới ôm chặt như thế, nhưng bây giờ lại chán ghét đến mức không muốn nhìn hắn.
Quý Thanh Lâm cũng không tự đi tìm khó chịu.
Hai người ngồi cách nhau tận mấy trượng.
Cho đến khi Mặc Tùng hôn mê từ đầu đến giờ đột nhiên tỉnh dậy kêu rên:
"Ui, ai da ai da, đau quá... ôi!" hắn ta kêu to:
"Xương... xương của ông đây... sao lại gãy thế này!"
Lúc vừa ngồi dậy, đã nghe thấy tiếng "rắc rắc" rất rõ ràng, sau đó hắn ta lại ngã xuống đám đá vụn.
Mặc Tùng ôm cánh tay nằm đó, lần này thậm chí không dám động đậy.
"Ngài..." Đang muốn chỉ trích Quý Thanh Lâm ngược đãi người bị thương, nhưng đối phương chỉ quăng một ánh mắt qua đã khiến hắn ta sợ hãi rút lui.
Đồ này mình không đắc tội nổi.
Mặc Tùng bắt đầu chuyển hướng tấn công sang Tư Nhược Trần:
"Ngươi, ngươi không thấy ta là người bị thương sao? Cứ bỏ ta ở đây như vậy à? Cũng không chịu nắn xương cho ta nữa!"
Đáp lại hắn ta chỉ có một lưỡi kiếm còn ánh hàn quang.
Mặc Tùng rụt rụt cổ khẽ nuốt nước bọt nói:
"Thật... ra thì ta tự nắn cũng được, không phiền ngươi nữa đâu."
Thanh kiếm của Tư Nhược Trần không hề dời đi:
"Ta có thể không giết ngươi, nhưng ngươi phải giúp ta dẫn đường tìm đến Thiên Cơ Các. Nếu ngươi là thủ quan, chắc chắn rất quen thuộc với nơi này."
Thủ quan là người phụ trách khai trận mỗi hôm trăng tròn, dẫn đường cho những người tình nguyện vào Thiên Cơ Các.
Mặc Tùng còn chưa nói gì thì Quý Thanh Lâm đã tỏ vẻ không vui.
Nếu thật sự để Tư Nhược Trần vào Thiên Cơ Các, đừng nói là nhiệm vụ của hắn không biết khi nào mới có thể hoàn thành, chỉ riêng bị trừng phạt vì điểm thù hận bị tuột cũng đã có thể chơi chết hắn!
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Mặc Tùng, truyền bí âm với hắn ta, cười uy hiếp:
"Nếu ngươi dám dẫn y vào đó, bây giờ ta sẽ giết ngươi luôn! Bằng không, ta sẽ để ngươi trải qua cảm giác sống không bằng chết."
Mặc Tùng: "..."
Mặc Tùng vẫn muốn nói đạo lý với hắn:
"Nhưng, nhưng, nhưng mà y đang đe dọa ta, y bắt buộc ta phải dẫn y đi mà!"
Quý Thanh Lâm: "Chuyện này không liên quan tới bổn vương, y muốn giết ngươi bổn vương còn cách nào đâu."
Mặc Tùng bị lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, hắn ta chỉ đành bất lực nhìn thiếu niên áo đỏ khủng bố trước mặt chân thành nói:
"Công tử à, không phải là ta không muốn dẫn ngươi đi, mà là trận pháp này mở cổng vào ngày trăng tròn hàng tháng, thì bên trong mới xuất hiện một con đường dẫn vào Thiên Cơ Các."
Hắn ta thở dài nặng nề: "Nhưng bây giờ không phải là thời điểm mở cổng, hơn nữa điểm xuất phát của chúng ta lúc bắt đầu đã sai rồi!"
Tư Nhược Trần nhìn hắn ta: "Nên?"
Mặc Tùng ôm lấy cánh tay trái bị gãy của mình, cau mày: "Cho nên ta cũng không tìm ra đâu!"
"Nếu đã vậy thì ta tự đi tìm." Tư Nhược Trần ngồi xổm trước mặt hắn ta, dùng ánh mắt bình tĩnh không gợn sống, giống như Mặc Tùng chỉ là một xác chết:
"Vậy thì ngươi cũng không cần sống nữa."
Tim Mặc Tùng gần như ngừng đập.
Cho dù Tư Nhược Trần dùng tay trái cũng rất nhanh nhẹn, ít nhất là chặt cái đầu chó của Mặc Tùng đối với y không có gì khó khăn.
Nhìn thấy ánh kiếm tạo thành một vòng cung duyên dáng lao tới bằng tốc độ chớp mắt, chỉ cách cổ mình một khoảng cách mỏng manh, Mặc Tùng chợt hét lớn:
"Chờ chờ chờ chờ đã! Ta... ta vẫn còn cách, vẫn có cách!"
Mũi kiếm khó khăn dừng lại.
Hắn ta như trút được gánh nặng thở phào một hơi, còn chưa kịp định thần lại sau kinh hoàng thì đã bị đôi mắt giết người của Quý Thanh Lâm phóng tới.
Mặc Tùng:...
Sao cứ có cảm giác hai người các ngươi muốn bắt ta phải chết thế!
"Những người bị cưỡng chế tiến vào trận pháp ngoài đêm trăng tròn sẽ gặp hai tình huống, một là sẽ bị sức mạnh của trận pháp nghiền nát thành từng mảnh, hai là tình huống hiện tại của chúng ta, rơi vào bạt ngàn ảo cảnh trong trận pháp."
Mặc Tùng chỉ có thể mô tả hoàn cảnh thực tế.
"Ảo cảnh à?" Quý Thanh Lâm ngồi bên cạnh nhướng mày:
"Chỉ có bao nhiêu đây thôi? Cũng không có gì đáng sợ, vậy mà người bên ngoài nói nơi đây chỉ có đi không có trở về cũng quá khoa trương rồi."
Tư Nhược Trần khẽ cau mày, cảm thấy tư thái kiêu căng của người này có hơi quen thuộc.
Quý Thanh Lâm vừa nói xong lại thấy Tư Nhược Trần đang nhìn mình, liền nhạy bén nhận ra ánh mắt dò xét của y. Hắn lập tức kiềm chế bản thân, vẻ mặt cường điệu nhảy sang bên đó, kéo tay áo y rồi lẽo nhẽo nói:
"Ca ca người ta sợ lắm ~~~"
Mặc Tùng:...
Mắt của Mặc Tùng gần như rơi ra ngoài.
Tư Nhược Trần do dự nhìn hắn:
"Ngươi không giống những người bên ngoài kia, con cháu thế gia được gia đình cưng chiều như ngươi tới đây làm gì?"
Y bắt đầu thấy nghi ngờ thân phận của Quý Thanh Lâm.
Nhìn bộ dạng tuấn chi ngọc diệp của Quý Thanh Lâm, vừa nhìn là biết đây là tiểu thiếu gia con cháu của gia tộc lớn mạnh giàu có nào đó, tuyệt đối không phải giống đám người đến đây tìm đường chết.
Đối mặt với những nghi ngờ thế này, Quý Thanh Lâm đã có chuẩn bị từ trước.
"Đệ đến tìm ca ca của đệ."
"Ca ca của ngươi, hắn là người ở đâu?"
"Liễu Dật Hàn." Quý Thanh Lâm khẽ mỉm cười, lộ ra sự thiếu hiểu biết của một thiếu niên:
"Huynh ấy dẫn quân trấn thủ biên quan, lúc đệ tới cũng không thấy huynh ấy đâu, đệ nghe các tướng lĩnh khác nói huynh ấy vào Thiên Cơ Các, cho nên đệ tới đây tìm huynh ấy, cuối cùng ở ngoài gặp phải đám người xấu đó, thật là đáng sợ."
Tư Nhược Trần cau mày nghi ngờ nhìn hắn.
"Ngươi là tam đệ của Liễu Dật Hàn, Liễu Khánh Thư?"
Liễu gia có ba người con trai, đại công tử Liễu Dật Hàn từ sau khi cha mất ở Bình Dương Quan đã dấn thân vào quân doanh, không lâu sau trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất Đại Ngụy.
Nhị công tử không công danh sự nghiệp, nổi tiếng ăn chơi trác táng nhất Đại Ngụy.
Chỉ có người con thứ ba này sinh ra đã yếu ớt khó nuôi, từ nhỏ đã được gửi đến Viên Âm Tự với hy vọng Bồ Tát có thể bảo vệ mạng sống bé nhỏ của cậu ta, vì vậy cả Đại Ngụy chỉ nghe đến tên cậu ta mà chưa bao giờ nhìn thấy, chỉ biết y được cả hai vị ca ca nuông chiều hết mực.
Sở dĩ Quý Thanh Lâm mạo danh thân phận cậu ta, một là người này là kẻ không biết võ công, sẽ không để lộ sơ hở.
Thứ hai thì chưa ai gặp qua cậu ta, nên rất dễ mạo danh.
Thứ ba là vì mối quan hệ với Liễu Dư An, nên Tư Nhược Trần sẽ không bỏ rơi hắn.
"Huynh biết đại ca của đệ à? Vậy huynh có thể dẫn ta đi tìm huynh ấy được không? Một mình đệ, đệ sợ lắm."
Quý Thanh Lâm là một con sói đuôi bự, cố cải trang thành một chú thỏ con yếu ớt, trong lòng còn tự thấy ghê tởm bản thân.
"Xưa nay ngươi vẫn luôn ở Viên Âm Tự, sao tự dưng lại chạy tới đây tìm Liễu Dật Hàn?"
Tư Nhược Trần vẫn tiếp tục đặt nghi vấn, ánh mắt nhìn hắn tựa như mũi nhọn.
"Đại sư ở Viên Âm Tự tính ra đại ca của đệ sắp gặp phải đại nạn, đệ lo lắng cho huynh ấy nên đã xin bùa bình an muốn đưa cho huynh ấy!"
Lồng ngực Tư Nhược Trần đột nhiên đập mạnh.
Đời trước thật sự là không lâu nữa Liễu Dật Hàn sẽ biệt tăm biệt tích, không chỉ có hắn, còn có rất nhiều người khác đều phải chết oan, mà triều đại Đại Ngụy cũng chấm dứt cùng vào ngày đó.
Còn người gây ra mọi chuyện là Sở Uyên... và y.
Hiện tại Sở Uyên đã chết, đại sư ở Viên Âm Tự vẫn tính ra Liễu Dật Hàn chắc chắn sẽ gặp đại nạn, chẳng lẽ là trùng hợp sao?
Chẳng lẽ có một số chuyện vốn đã được định sẵn phải đi theo quỹ đạo của đời trước, sau đó sẽ phát triển thành kết quả tương tự?
Vậy đời này ai sẽ đóng vai trò thay thế Sở Uyên?
Nếu tìm được người thay thế đó... sau đó giết hắn...
Vậy thì có lẽ kết cuộc giống đời trước cũng sẽ được viết lại.
Quý Thanh Lâm cười lạnh một tiếng.
Hắn không lo lắng Tư Nhược trần nhận ra mình, dù sao nếu y thực sự biết danh tính của hắn thì đã không bảo vệ hắn giống vậy, chắc là y sẽ chạy trốn mà không để lại dấu vết gì mới đúng.
Vậy thì lý do của sự ghê tởm không thể kiểm soát trong mắt y bây giờ, là gì?
"Ca ca, sao huynh không để ý đệ?"
Nhân lúc y không chú ý, Quý Thanh Lâm lao vào người Tư Nhược Trần. Người kia trừng mắt nhìn vội vã lùi ra sau, giống như chỉ tiếc không thể cách xa hắn mấy trượng.
"Ta nói lần cuối, đừng chạm vào ta!"
Trong nháy mắt Quý Thanh Lâm liền hiểu rõ.
Quả nhiên giống như hắn đoán.
Đúng như dự đoán, y ghê tởm sự đụng chạm của đàn ông, trừ lúc nãy muốn bảo vệ hắn nên mới ôm chặt như thế, nhưng bây giờ lại chán ghét đến mức không muốn nhìn hắn.
Quý Thanh Lâm cũng không tự đi tìm khó chịu.
Hai người ngồi cách nhau tận mấy trượng.
Cho đến khi Mặc Tùng hôn mê từ đầu đến giờ đột nhiên tỉnh dậy kêu rên:
"Ui, ai da ai da, đau quá... ôi!" hắn ta kêu to:
"Xương... xương của ông đây... sao lại gãy thế này!"
Lúc vừa ngồi dậy, đã nghe thấy tiếng "rắc rắc" rất rõ ràng, sau đó hắn ta lại ngã xuống đám đá vụn.
Mặc Tùng ôm cánh tay nằm đó, lần này thậm chí không dám động đậy.
"Ngài..." Đang muốn chỉ trích Quý Thanh Lâm ngược đãi người bị thương, nhưng đối phương chỉ quăng một ánh mắt qua đã khiến hắn ta sợ hãi rút lui.
Đồ này mình không đắc tội nổi.
Mặc Tùng bắt đầu chuyển hướng tấn công sang Tư Nhược Trần:
"Ngươi, ngươi không thấy ta là người bị thương sao? Cứ bỏ ta ở đây như vậy à? Cũng không chịu nắn xương cho ta nữa!"
Đáp lại hắn ta chỉ có một lưỡi kiếm còn ánh hàn quang.
Mặc Tùng rụt rụt cổ khẽ nuốt nước bọt nói:
"Thật... ra thì ta tự nắn cũng được, không phiền ngươi nữa đâu."
Thanh kiếm của Tư Nhược Trần không hề dời đi:
"Ta có thể không giết ngươi, nhưng ngươi phải giúp ta dẫn đường tìm đến Thiên Cơ Các. Nếu ngươi là thủ quan, chắc chắn rất quen thuộc với nơi này."
Thủ quan là người phụ trách khai trận mỗi hôm trăng tròn, dẫn đường cho những người tình nguyện vào Thiên Cơ Các.
Mặc Tùng còn chưa nói gì thì Quý Thanh Lâm đã tỏ vẻ không vui.
Nếu thật sự để Tư Nhược Trần vào Thiên Cơ Các, đừng nói là nhiệm vụ của hắn không biết khi nào mới có thể hoàn thành, chỉ riêng bị trừng phạt vì điểm thù hận bị tuột cũng đã có thể chơi chết hắn!
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Mặc Tùng, truyền bí âm với hắn ta, cười uy hiếp:
"Nếu ngươi dám dẫn y vào đó, bây giờ ta sẽ giết ngươi luôn! Bằng không, ta sẽ để ngươi trải qua cảm giác sống không bằng chết."
Mặc Tùng: "..."
Mặc Tùng vẫn muốn nói đạo lý với hắn:
"Nhưng, nhưng, nhưng mà y đang đe dọa ta, y bắt buộc ta phải dẫn y đi mà!"
Quý Thanh Lâm: "Chuyện này không liên quan tới bổn vương, y muốn giết ngươi bổn vương còn cách nào đâu."
Mặc Tùng bị lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, hắn ta chỉ đành bất lực nhìn thiếu niên áo đỏ khủng bố trước mặt chân thành nói:
"Công tử à, không phải là ta không muốn dẫn ngươi đi, mà là trận pháp này mở cổng vào ngày trăng tròn hàng tháng, thì bên trong mới xuất hiện một con đường dẫn vào Thiên Cơ Các."
Hắn ta thở dài nặng nề: "Nhưng bây giờ không phải là thời điểm mở cổng, hơn nữa điểm xuất phát của chúng ta lúc bắt đầu đã sai rồi!"
Tư Nhược Trần nhìn hắn ta: "Nên?"
Mặc Tùng ôm lấy cánh tay trái bị gãy của mình, cau mày: "Cho nên ta cũng không tìm ra đâu!"
"Nếu đã vậy thì ta tự đi tìm." Tư Nhược Trần ngồi xổm trước mặt hắn ta, dùng ánh mắt bình tĩnh không gợn sống, giống như Mặc Tùng chỉ là một xác chết:
"Vậy thì ngươi cũng không cần sống nữa."
Tim Mặc Tùng gần như ngừng đập.
Cho dù Tư Nhược Trần dùng tay trái cũng rất nhanh nhẹn, ít nhất là chặt cái đầu chó của Mặc Tùng đối với y không có gì khó khăn.
Nhìn thấy ánh kiếm tạo thành một vòng cung duyên dáng lao tới bằng tốc độ chớp mắt, chỉ cách cổ mình một khoảng cách mỏng manh, Mặc Tùng chợt hét lớn:
"Chờ chờ chờ chờ đã! Ta... ta vẫn còn cách, vẫn có cách!"
Mũi kiếm khó khăn dừng lại.
Hắn ta như trút được gánh nặng thở phào một hơi, còn chưa kịp định thần lại sau kinh hoàng thì đã bị đôi mắt giết người của Quý Thanh Lâm phóng tới.
Mặc Tùng:...
Sao cứ có cảm giác hai người các ngươi muốn bắt ta phải chết thế!
"Những người bị cưỡng chế tiến vào trận pháp ngoài đêm trăng tròn sẽ gặp hai tình huống, một là sẽ bị sức mạnh của trận pháp nghiền nát thành từng mảnh, hai là tình huống hiện tại của chúng ta, rơi vào bạt ngàn ảo cảnh trong trận pháp."
Mặc Tùng chỉ có thể mô tả hoàn cảnh thực tế.
"Ảo cảnh à?" Quý Thanh Lâm ngồi bên cạnh nhướng mày:
"Chỉ có bao nhiêu đây thôi? Cũng không có gì đáng sợ, vậy mà người bên ngoài nói nơi đây chỉ có đi không có trở về cũng quá khoa trương rồi."
Tư Nhược Trần khẽ cau mày, cảm thấy tư thái kiêu căng của người này có hơi quen thuộc.
Quý Thanh Lâm vừa nói xong lại thấy Tư Nhược Trần đang nhìn mình, liền nhạy bén nhận ra ánh mắt dò xét của y. Hắn lập tức kiềm chế bản thân, vẻ mặt cường điệu nhảy sang bên đó, kéo tay áo y rồi lẽo nhẽo nói:
"Ca ca người ta sợ lắm ~~~"
Mặc Tùng:...
Mắt của Mặc Tùng gần như rơi ra ngoài.
Tư Nhược Trần do dự nhìn hắn:
"Ngươi không giống những người bên ngoài kia, con cháu thế gia được gia đình cưng chiều như ngươi tới đây làm gì?"
Y bắt đầu thấy nghi ngờ thân phận của Quý Thanh Lâm.
Nhìn bộ dạng tuấn chi ngọc diệp của Quý Thanh Lâm, vừa nhìn là biết đây là tiểu thiếu gia con cháu của gia tộc lớn mạnh giàu có nào đó, tuyệt đối không phải giống đám người đến đây tìm đường chết.
Đối mặt với những nghi ngờ thế này, Quý Thanh Lâm đã có chuẩn bị từ trước.
"Đệ đến tìm ca ca của đệ."
"Ca ca của ngươi, hắn là người ở đâu?"
"Liễu Dật Hàn." Quý Thanh Lâm khẽ mỉm cười, lộ ra sự thiếu hiểu biết của một thiếu niên:
"Huynh ấy dẫn quân trấn thủ biên quan, lúc đệ tới cũng không thấy huynh ấy đâu, đệ nghe các tướng lĩnh khác nói huynh ấy vào Thiên Cơ Các, cho nên đệ tới đây tìm huynh ấy, cuối cùng ở ngoài gặp phải đám người xấu đó, thật là đáng sợ."
Tư Nhược Trần cau mày nghi ngờ nhìn hắn.
"Ngươi là tam đệ của Liễu Dật Hàn, Liễu Khánh Thư?"
Liễu gia có ba người con trai, đại công tử Liễu Dật Hàn từ sau khi cha mất ở Bình Dương Quan đã dấn thân vào quân doanh, không lâu sau trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất Đại Ngụy.
Nhị công tử không công danh sự nghiệp, nổi tiếng ăn chơi trác táng nhất Đại Ngụy.
Chỉ có người con thứ ba này sinh ra đã yếu ớt khó nuôi, từ nhỏ đã được gửi đến Viên Âm Tự với hy vọng Bồ Tát có thể bảo vệ mạng sống bé nhỏ của cậu ta, vì vậy cả Đại Ngụy chỉ nghe đến tên cậu ta mà chưa bao giờ nhìn thấy, chỉ biết y được cả hai vị ca ca nuông chiều hết mực.
Sở dĩ Quý Thanh Lâm mạo danh thân phận cậu ta, một là người này là kẻ không biết võ công, sẽ không để lộ sơ hở.
Thứ hai thì chưa ai gặp qua cậu ta, nên rất dễ mạo danh.
Thứ ba là vì mối quan hệ với Liễu Dư An, nên Tư Nhược Trần sẽ không bỏ rơi hắn.
"Huynh biết đại ca của đệ à? Vậy huynh có thể dẫn ta đi tìm huynh ấy được không? Một mình đệ, đệ sợ lắm."
Quý Thanh Lâm là một con sói đuôi bự, cố cải trang thành một chú thỏ con yếu ớt, trong lòng còn tự thấy ghê tởm bản thân.
"Xưa nay ngươi vẫn luôn ở Viên Âm Tự, sao tự dưng lại chạy tới đây tìm Liễu Dật Hàn?"
Tư Nhược Trần vẫn tiếp tục đặt nghi vấn, ánh mắt nhìn hắn tựa như mũi nhọn.
"Đại sư ở Viên Âm Tự tính ra đại ca của đệ sắp gặp phải đại nạn, đệ lo lắng cho huynh ấy nên đã xin bùa bình an muốn đưa cho huynh ấy!"
Lồng ngực Tư Nhược Trần đột nhiên đập mạnh.
Đời trước thật sự là không lâu nữa Liễu Dật Hàn sẽ biệt tăm biệt tích, không chỉ có hắn, còn có rất nhiều người khác đều phải chết oan, mà triều đại Đại Ngụy cũng chấm dứt cùng vào ngày đó.
Còn người gây ra mọi chuyện là Sở Uyên... và y.
Hiện tại Sở Uyên đã chết, đại sư ở Viên Âm Tự vẫn tính ra Liễu Dật Hàn chắc chắn sẽ gặp đại nạn, chẳng lẽ là trùng hợp sao?
Chẳng lẽ có một số chuyện vốn đã được định sẵn phải đi theo quỹ đạo của đời trước, sau đó sẽ phát triển thành kết quả tương tự?
Vậy đời này ai sẽ đóng vai trò thay thế Sở Uyên?
Nếu tìm được người thay thế đó... sau đó giết hắn...
Vậy thì có lẽ kết cuộc giống đời trước cũng sẽ được viết lại.