Chương : 50
"Cha..."
"Tỉnh lại đi!"
"Cha, đừng đi!"
"Này! Cô mau tỉnh lại!"
Phó Du Nhiên không cam lòng mở hai mắt, một bóng người hiện ra ngay trước mắt khiến nàng vô cùng sửng sốt, "Huynh..."
Gương mặt tuấn tú ở phía đối diện đang nở nụ cười cong cong như một đóa hoa, "Thế nào? Có phải cô đang mừng lắm không?"
"A ——" - Phó Du Nhiên sợ hãi kêu lên, nàng giơ tay ra định nhéo khuôn mặt tuấn tú kia một cái.
"Đau!" - Tề Diệc Bắc cười cười, chụp lấy tay của Phó Du Nhiên - "Cuối cùng chúng ta cũng thành công rồi!"
Phó Du Nhiên cúi đầu nhìn bàn tay của mình, bàn tay này nhỏ nhắn chứ không phải bàn tay to đùng như lúc trước, rồi sờ đến ngực mình, mềm mềm. Nàng vội vã xoay người muốn xuống giường, hai chân vừa chạm đất đã thấy thân hình mình hơi chao đảo, Tề Diệc Bắc vội vàng đỡ lấy vai nàng, cười nói: "Cô gấp làm gì, không phải đang mơ đâu."
Nói xong hắn đưa tay đỡ nàng tiến tới bên chiếc gương đồng, ấn vai nàng ngồi xuống ghế, Phó Du Nhiên lập tức nhắm chặt hai mắt, chậm rãi, chậm rãi hé một mắt, nàng thử nhìn hình dáng của mình ở trong gương, "A —— "
Tề Diệc Bắc vội vàng lấy tay bịt miệng nàng lại, "Nói nhỏ một chút, bọn Vinh Thăng đang đứng ở bên ngoài."
Phó Du Nhiên đem cả hai tay túm lấy chiếc gương đồng, nàng trừng mắt nhìn chính mình ở trong gương, miệng bị bịt chặt nhưng vẫn cố phát ra tiếng, "Ngô ừ ngô ừ ngô?" (tiếng này ta dịch không nổi =)), haha)
Tề Diệc Bắc buông tay ra, dặn dò: "Có hưng phấn cũng đừng kêu to."
Phó Du Nhiên khóc không ra nước mắt, "Tại sao vẫn còn đen thui như vậy?"
Trong gương đồng hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn phân biệt hai màu trắng đen rõ rệt. Đen là da mặt, còn trắng chính là tròng mắt cùng hàm răng.
Tề Diệc Bắc cũng bó tay, "Không còn cách nào khác, mới qua được hai ngày thôi, chắc đến tối mai sẽ trở lại bình thường."
Phó Du Nhiên hung hăng đem cái gương úp xuống mặt bàn, Tề Diệc Bắc cảm thấy buồn cười nhưng vẫn phải cố nín, "Đêm qua, lúc bọn Vinh Thăng đem cô từ dưới hồ lên còn tưởng nhìn thấy quỷ đó."
Phó Du Nhiên mới cảm thấy mình gặp quỷ thì có, đến bây giờ nàng vẫn không thể tin là đã trở về với cơ thể của mình, nàng nghi ngờ hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Cô không nhớ gì à?"
Phó Du Nhiên suy nghĩ một lúc, chợt ngộ ra vấn đề, "Thì ra là thế, người vô tình, người cố ý thì mới có thể quay trở về."
Tề Diệc Bắc gật đầu, Phó Du Nhiên lại nói: "Sao huynh lại biết cách này?"
"Ta đâu có biết, ta chỉ định ngăn cô lại thôi. Vốn dĩ thái tử là người không biết bơi, nếu cô nhảy xuống cứu Phỉ Nhi thì người khác sẽ nghi ngờ ta ngay."
"Thật sự là... rất kỳ diệu." - Phó Du Nhiên cười ngơ ngẩn, bỗng nàng sờ tay lên ngực mình, "Chuỗi vòng Tử Tinh của ta đâu?"
"Chuỗi vòng đó không đeo nữa thì tốt hơn."
Phó Du Nhiên nhớ tới giấc mơ ban nãy, "Nó là của cha cho ta, mới vừa rồi ta còn nhìn thấy ông ấy..."
Bộ dạng buồn bã của Phó Du Nhiên khiến lòng Tề Diệc Bắc tự dưng mềm nhũn, hắn vô thức đưa tay lên vuốt tóc của nàng, "Vì sao cô lại nhảy xuống cứu Phỉ Nhi? Nàng ấy mà chết thì Tiết Huyên Trữ sẽ phải chịu trách nhiệm, cô cũng loại được hai kẻ địch."
Phó Du Nhiên giật mình: "Nàng ấy chết rồi à?"
"Chưa chết, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, thái y cũng nói nàng ấy không sao cả."
"Vậy là tốt rồi, mà huynh vừa mới nói kẻ địch gì cơ?"
Tề Diệc Bắc ngạc nhiên, "Giống như mẫu hậu cùng Đức phi đó."
Phó Du Nhiên bật cười: "Hai người ấy tranh đoạt là vì phụ hoàng, chứ ta thì vì ai? Vì huynh á? Huống hồ gì nếu nàng ấy chết thì sẽ có người đau lòng đấy. Mỗi người đều có giá trị sống của mình, ta làm sao có thể thấy chết mà không cứu?"
Tề Diệc Bắc lắc đầu, "Cô là thái tử phi, mặc kệ cô có muốn tranh đoạt hay không thì những người khác cũng sẽ không bỏ qua cho cô, vị trí của cô đã quyết định sẵn con đường cô phải đi trong tương lai rồi.."
Phó Du Nhiên không cho là đúng nên chỉ cười, Tề Diệc Bắc bất đắc dĩ nói: "Chuỗi vòng của cô, ta để trong chiếc hộp nhỏ đặt ở đầu giường, hãy giữ gìn nó cẩn thận, nhưng đừng đeo nó nữa, tránh lại để xảy ra chuyện."
Phó Du Nhiên cười hắc hắc, "Huynh đừng đụng vào người ta nữa là được rồi."
Tề Diệc Bắc thở ra một hơi, "Chuyện cứ như đang nằm mơ ấy."
"Giờ thì tỉnh lại rồi." - mặt Phó Du Nhiên sáng bừng, nàng nhảy lên ghế đứng, hai tay giơ lên cao, hô to: "Phó Du Nhiên, hồi sinh!"
Tề Diệc Bắc bị nét vui vẻ hoạt bát của Phó Du Nhiên cuốn hút, cũng lớn tiếng hô: "Tề Diệc Bắc, hồi sinh!" – Kể từ khi biết hiểu chuyện cho tới nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy vui sướng như vậy, khóe miệng bất giác cũng nở một nụ cười ngọt ngào.
Phù —— cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, hai tháng này vừa xử lý mọi chuyện vừa nơm nớp lo sợ, rốt cục cũng đã kết thúc tốt đẹp.
Bỗng bên ngoài có tiếng hô, "Hoàng hậu nương nương giá lâm ——"
Phó Du Nhiên ngạc nhiên, Tề Diệc Bắc cũng sửng sốt hô lên: "Mặt của cô..."
Phó Du Nhiên trợn mắt, vừa mới nuốt một ngụm khí lạnh vào bụng đã thấy cả thân mình bị Tề Diệc Bắc ném lên trên giường, màn sa buông xuống. Đúng lúc này Hoàng hậu bước vào trong phòng, theo sau là Tiết Huyên Trữ.
Tề Diệc Bắc vội vàng thỉnh an hoàng hậu, hoàng hậu phất tay áo, "Thôi, thái tử phi thế nào rồi?"
"Nàng... vừa mới tỉnh nhưng đã ngủ lại rồi ạ."
"Tỉnh rồi? Sao con không cho gọi Thái y?"
"Đêm qua Thái y đã bắt mạch nói là chỉ bị uống một chút nước thôi, cũng không có gì nguy hiểm, mẫu hậu không cần lo lắng đâu ạ."
Hoàng hậu gật đầu nhưng vẫn có vẻ trách móc, "Xảy ra chuyện lớn như vậy mà không báo cho ta biết, nếu không phải Huyên Trữ đến nhận tội với ta thì đến giờ ta vẫn còn chưa hay biết chuyện gì. Con cũng thật là, biết rõ mình không bơi được thì đừng xuống nước chứ, nếu không phải Du Nhiên nhảy xuống cứu con thì hiện tại người đang nằm kia là con đấy."
Tề Diệc Bắc á khẩu không nói được gì, thực ra, lúc hắn cùng với Phó Du Nhiên vừa rơi xuống nước thì cung nhân ở bốn phía đã nhảy ùm xuống cứu bọn lên trước tiên rồi, tất nhiên là không có màn mỹ nhân cứu anh hùng đẹp đẽ như hoàng hậu vừa nói. Mà hắn chặn tin tức không để cho hoàng hậu biết cũng là vì cái mặt của Phó Du Nhiên, nếu để cho hoàng hậu nhìn thấy bản mặt đen thui của thái tử phi thì người làm thái tử như hắn cũng không biết phải giải thích như thế nào đâu.
Hoàng hậu tiến lên, vừa định đẩy màn sa ra thì đã bị Tề Diệc Bắc ngăn lại, "Mẫu hậu..."
Hoàng hậu sợ hãi, "Sao thế?"
"Dạ... Thái y nói Thái tử phi không thể ra gió."
Hoàng hậu thu tay về, Tiết Huyên Trữ đứng sau có vẻ đang suy nghĩ cái gì đó, hoàng hậu đứng ở bên giường nhẹ nhàng nói: "Du Nhiên? Con tỉnh chưa?"
Phó Du Nhiên nằm trong chăn muốn đáp cũng không được mà không đáp cũng chẳng xong, cuồi cùng đành miễn cưỡng nói “Vâng!”, hoàng hậu nghe nàng đáp lời mới thấy yên tâm hơn, lại nói: "Cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, một lát nữa Hoàng Thượng cũng sẽ qua đây."
Phó Du Nhiên đau khổ nói, "Mẫu hậu, người đừng để cho phụ hoàng tới đây..."
"Ta biết con sợ Hoàng Thượng lo lắng." - Hoàng hậu ngồi xuống bên cạnh giường, "Nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy Hoàng Thượng sao có thể không quan tâm tới con?"
Đang nói chuyện, ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng hô vang: "Hoàng Thượng giá lâm —— "
Hoàng hậu vội vàng đứng dậy, Chiêu Thái đế nhíu mày đi vào trong phòng, "Du Nhiên đâu?"
Hoàng hậu tiến lên hành lễ với Chiêu Thái đế, "Hoàng Thượng, Du Nhiên đã tỉnh lại rồi, nhưng Thái y có dặn không được để nó ra gió."
Chiêu Thái đế đến bên giường ân cần thăm hỏi vài câu, rồi ông xoay người lại, vẻ mặt không hờn không giận nhìn Tề Diệc Bắc, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tiết Huyên Trữ mau chóng bước lên, quỳ xuống trước mặt Hoàng Thượng, "Khởi bẩm Hoàng Thượng, việc này hoàn toàn là lỗi của Huyên Trữ, Huyên Trữ mời Hướng lương viện tới bên hồ đối ẩm thưởng nguyệt (uống rượu ngắm trăng), nhưng lúc ấy ánh trăng quá mờ khiến Hướng lương vô ý bị rơi xuống nước, thái tử phi vì cứu Hướng lương viện nên mới..."
Chiêu Thái đế hừ lạnh, "Cung nhân nội thị nhiều như vậy cũng chỉ là một đám phế vật!"
Hoàng hậu liền nói: "Hoàng Thượng bớt giận, quan trọng nhất là Du Nhiên đã bình an, những chuyện khác để sau hẵng nói. Huống hồ gì việc Hướng lương viện rơi xuống nước cũng có điểm đáng ngờ, thiếp sẽ cho người điều tra thêm."
Dù Hoàng hậu có nói thế nhưng Chiêu Thái đế vẫn tức giận lắm, ông trừng mắt nhìn Tề Diệc Bắc, "Ngươi thân là thái tử mà lại để cho một tên Lương viện nho nhỏ khiến mình bị rơi vào hiểm cảnh? Lại còn liên lụy đến thái tử phi!"
Bị oan khuất sát đất mà Tề Diệc Bắc lại không thể biện minh, chỉ đành nhận sai mà thôi. Chiêu Thái đế tức giận: "Ta đã gọi Yến Thần vào cung, lát nữa ngươi tốt nhất nên nhận sai ở trước mặt hắn đi."
"Nhi thần tuân lệnh!"
Nghe giọng nói bất đắc dĩ của Tề Diệc Bắc khiến Phó Du Nhiên cảm thấy có chút áy náy, đúng lúc nàng đang ăn năn hối lỗi thì nghe thấy Tần Lộc vào bẩm báo, Mặc Yến Thần đã đến.
Đi cùng Yến Thần còn có tên siêu cấp hiếu kỳ Mặc Vĩ Thiên, vừa mới sáng sớm cả hai đã nhận được tín hàm (thư mật) do người của Tề Diệc Bắc mang đến, trên thư chỉ viết vài chữ: “Đã quay về quỹ đạo”. Ngay sau đó Chiêu Thái đế cũng phái người tới thông báo thái tử phi vì cứu thái tử mà bị rơi xuống nước, vừa nhận được tin, hai người họ liền vội vàng vào cung, không dám chần chừ một giây.
Sau khi trình diễn xong tiết mục "Cha và con gái tình thâm", thấy Chiêu Thái đế làm ra vẻ mặt xin lỗi, Tề Diệc Bắc cũng nhanh chóng quay sang nhận tội với Mặc Yến Thần, tất cả đều đâu vào đấy, chỉ có Mặc Vĩ Thiên là đứng ngoài cười cười. Hắn đối với việc hai người Diệc Bắc và Phó Du Nhiên đã "Quay về quỹ đạo" thật sự là rất tò mò, thừa dịp mọi người đều đã đi ra gian ngoài, hắn vụng trộm kéo màn sa lên định liếc nhìn Phó Du Nhiên, hắn nói khẽ: "Các ngươi thật sự đã A —— "
Mặc Vĩ Thiên "Ngao" lên một tiếng (giống tiếng bò rống ghê…), Chiêu Thái đế liền hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Không có việc gì ạ!" - Mặc Vĩ Thiên trả lời rất nhanh, nhưng trong đầu hắn đang không ngừng nhớ lại gương mặt “đen đặc biệt” mà hắn vừa nhìn thấy, chẳng lẽ sau khi đổi thân đã gây ra di chứng? Vừa rồi không chuẩn bị nên bị dọa một trận sợ phát khiếp.
Chiêu Thái đế hoài nghi, còn Tiết Huyên Trữ thì để ý thấy khi Mặc Vĩ Thiên thả màn sa xuống có lưu lại một khe hở ở trên màn, nàng nhìn sắc mặt của Chiêu Thái đế cùng hoàng hậu, rồi từng bước tiến lên phía trước, nhẹ nhàng nói: "Mặc công tử nhìn thấy mặt của thái tử phi rồi sao?"
"Tỉnh lại đi!"
"Cha, đừng đi!"
"Này! Cô mau tỉnh lại!"
Phó Du Nhiên không cam lòng mở hai mắt, một bóng người hiện ra ngay trước mắt khiến nàng vô cùng sửng sốt, "Huynh..."
Gương mặt tuấn tú ở phía đối diện đang nở nụ cười cong cong như một đóa hoa, "Thế nào? Có phải cô đang mừng lắm không?"
"A ——" - Phó Du Nhiên sợ hãi kêu lên, nàng giơ tay ra định nhéo khuôn mặt tuấn tú kia một cái.
"Đau!" - Tề Diệc Bắc cười cười, chụp lấy tay của Phó Du Nhiên - "Cuối cùng chúng ta cũng thành công rồi!"
Phó Du Nhiên cúi đầu nhìn bàn tay của mình, bàn tay này nhỏ nhắn chứ không phải bàn tay to đùng như lúc trước, rồi sờ đến ngực mình, mềm mềm. Nàng vội vã xoay người muốn xuống giường, hai chân vừa chạm đất đã thấy thân hình mình hơi chao đảo, Tề Diệc Bắc vội vàng đỡ lấy vai nàng, cười nói: "Cô gấp làm gì, không phải đang mơ đâu."
Nói xong hắn đưa tay đỡ nàng tiến tới bên chiếc gương đồng, ấn vai nàng ngồi xuống ghế, Phó Du Nhiên lập tức nhắm chặt hai mắt, chậm rãi, chậm rãi hé một mắt, nàng thử nhìn hình dáng của mình ở trong gương, "A —— "
Tề Diệc Bắc vội vàng lấy tay bịt miệng nàng lại, "Nói nhỏ một chút, bọn Vinh Thăng đang đứng ở bên ngoài."
Phó Du Nhiên đem cả hai tay túm lấy chiếc gương đồng, nàng trừng mắt nhìn chính mình ở trong gương, miệng bị bịt chặt nhưng vẫn cố phát ra tiếng, "Ngô ừ ngô ừ ngô?" (tiếng này ta dịch không nổi =)), haha)
Tề Diệc Bắc buông tay ra, dặn dò: "Có hưng phấn cũng đừng kêu to."
Phó Du Nhiên khóc không ra nước mắt, "Tại sao vẫn còn đen thui như vậy?"
Trong gương đồng hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn phân biệt hai màu trắng đen rõ rệt. Đen là da mặt, còn trắng chính là tròng mắt cùng hàm răng.
Tề Diệc Bắc cũng bó tay, "Không còn cách nào khác, mới qua được hai ngày thôi, chắc đến tối mai sẽ trở lại bình thường."
Phó Du Nhiên hung hăng đem cái gương úp xuống mặt bàn, Tề Diệc Bắc cảm thấy buồn cười nhưng vẫn phải cố nín, "Đêm qua, lúc bọn Vinh Thăng đem cô từ dưới hồ lên còn tưởng nhìn thấy quỷ đó."
Phó Du Nhiên mới cảm thấy mình gặp quỷ thì có, đến bây giờ nàng vẫn không thể tin là đã trở về với cơ thể của mình, nàng nghi ngờ hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Cô không nhớ gì à?"
Phó Du Nhiên suy nghĩ một lúc, chợt ngộ ra vấn đề, "Thì ra là thế, người vô tình, người cố ý thì mới có thể quay trở về."
Tề Diệc Bắc gật đầu, Phó Du Nhiên lại nói: "Sao huynh lại biết cách này?"
"Ta đâu có biết, ta chỉ định ngăn cô lại thôi. Vốn dĩ thái tử là người không biết bơi, nếu cô nhảy xuống cứu Phỉ Nhi thì người khác sẽ nghi ngờ ta ngay."
"Thật sự là... rất kỳ diệu." - Phó Du Nhiên cười ngơ ngẩn, bỗng nàng sờ tay lên ngực mình, "Chuỗi vòng Tử Tinh của ta đâu?"
"Chuỗi vòng đó không đeo nữa thì tốt hơn."
Phó Du Nhiên nhớ tới giấc mơ ban nãy, "Nó là của cha cho ta, mới vừa rồi ta còn nhìn thấy ông ấy..."
Bộ dạng buồn bã của Phó Du Nhiên khiến lòng Tề Diệc Bắc tự dưng mềm nhũn, hắn vô thức đưa tay lên vuốt tóc của nàng, "Vì sao cô lại nhảy xuống cứu Phỉ Nhi? Nàng ấy mà chết thì Tiết Huyên Trữ sẽ phải chịu trách nhiệm, cô cũng loại được hai kẻ địch."
Phó Du Nhiên giật mình: "Nàng ấy chết rồi à?"
"Chưa chết, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, thái y cũng nói nàng ấy không sao cả."
"Vậy là tốt rồi, mà huynh vừa mới nói kẻ địch gì cơ?"
Tề Diệc Bắc ngạc nhiên, "Giống như mẫu hậu cùng Đức phi đó."
Phó Du Nhiên bật cười: "Hai người ấy tranh đoạt là vì phụ hoàng, chứ ta thì vì ai? Vì huynh á? Huống hồ gì nếu nàng ấy chết thì sẽ có người đau lòng đấy. Mỗi người đều có giá trị sống của mình, ta làm sao có thể thấy chết mà không cứu?"
Tề Diệc Bắc lắc đầu, "Cô là thái tử phi, mặc kệ cô có muốn tranh đoạt hay không thì những người khác cũng sẽ không bỏ qua cho cô, vị trí của cô đã quyết định sẵn con đường cô phải đi trong tương lai rồi.."
Phó Du Nhiên không cho là đúng nên chỉ cười, Tề Diệc Bắc bất đắc dĩ nói: "Chuỗi vòng của cô, ta để trong chiếc hộp nhỏ đặt ở đầu giường, hãy giữ gìn nó cẩn thận, nhưng đừng đeo nó nữa, tránh lại để xảy ra chuyện."
Phó Du Nhiên cười hắc hắc, "Huynh đừng đụng vào người ta nữa là được rồi."
Tề Diệc Bắc thở ra một hơi, "Chuyện cứ như đang nằm mơ ấy."
"Giờ thì tỉnh lại rồi." - mặt Phó Du Nhiên sáng bừng, nàng nhảy lên ghế đứng, hai tay giơ lên cao, hô to: "Phó Du Nhiên, hồi sinh!"
Tề Diệc Bắc bị nét vui vẻ hoạt bát của Phó Du Nhiên cuốn hút, cũng lớn tiếng hô: "Tề Diệc Bắc, hồi sinh!" – Kể từ khi biết hiểu chuyện cho tới nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy vui sướng như vậy, khóe miệng bất giác cũng nở một nụ cười ngọt ngào.
Phù —— cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, hai tháng này vừa xử lý mọi chuyện vừa nơm nớp lo sợ, rốt cục cũng đã kết thúc tốt đẹp.
Bỗng bên ngoài có tiếng hô, "Hoàng hậu nương nương giá lâm ——"
Phó Du Nhiên ngạc nhiên, Tề Diệc Bắc cũng sửng sốt hô lên: "Mặt của cô..."
Phó Du Nhiên trợn mắt, vừa mới nuốt một ngụm khí lạnh vào bụng đã thấy cả thân mình bị Tề Diệc Bắc ném lên trên giường, màn sa buông xuống. Đúng lúc này Hoàng hậu bước vào trong phòng, theo sau là Tiết Huyên Trữ.
Tề Diệc Bắc vội vàng thỉnh an hoàng hậu, hoàng hậu phất tay áo, "Thôi, thái tử phi thế nào rồi?"
"Nàng... vừa mới tỉnh nhưng đã ngủ lại rồi ạ."
"Tỉnh rồi? Sao con không cho gọi Thái y?"
"Đêm qua Thái y đã bắt mạch nói là chỉ bị uống một chút nước thôi, cũng không có gì nguy hiểm, mẫu hậu không cần lo lắng đâu ạ."
Hoàng hậu gật đầu nhưng vẫn có vẻ trách móc, "Xảy ra chuyện lớn như vậy mà không báo cho ta biết, nếu không phải Huyên Trữ đến nhận tội với ta thì đến giờ ta vẫn còn chưa hay biết chuyện gì. Con cũng thật là, biết rõ mình không bơi được thì đừng xuống nước chứ, nếu không phải Du Nhiên nhảy xuống cứu con thì hiện tại người đang nằm kia là con đấy."
Tề Diệc Bắc á khẩu không nói được gì, thực ra, lúc hắn cùng với Phó Du Nhiên vừa rơi xuống nước thì cung nhân ở bốn phía đã nhảy ùm xuống cứu bọn lên trước tiên rồi, tất nhiên là không có màn mỹ nhân cứu anh hùng đẹp đẽ như hoàng hậu vừa nói. Mà hắn chặn tin tức không để cho hoàng hậu biết cũng là vì cái mặt của Phó Du Nhiên, nếu để cho hoàng hậu nhìn thấy bản mặt đen thui của thái tử phi thì người làm thái tử như hắn cũng không biết phải giải thích như thế nào đâu.
Hoàng hậu tiến lên, vừa định đẩy màn sa ra thì đã bị Tề Diệc Bắc ngăn lại, "Mẫu hậu..."
Hoàng hậu sợ hãi, "Sao thế?"
"Dạ... Thái y nói Thái tử phi không thể ra gió."
Hoàng hậu thu tay về, Tiết Huyên Trữ đứng sau có vẻ đang suy nghĩ cái gì đó, hoàng hậu đứng ở bên giường nhẹ nhàng nói: "Du Nhiên? Con tỉnh chưa?"
Phó Du Nhiên nằm trong chăn muốn đáp cũng không được mà không đáp cũng chẳng xong, cuồi cùng đành miễn cưỡng nói “Vâng!”, hoàng hậu nghe nàng đáp lời mới thấy yên tâm hơn, lại nói: "Cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, một lát nữa Hoàng Thượng cũng sẽ qua đây."
Phó Du Nhiên đau khổ nói, "Mẫu hậu, người đừng để cho phụ hoàng tới đây..."
"Ta biết con sợ Hoàng Thượng lo lắng." - Hoàng hậu ngồi xuống bên cạnh giường, "Nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy Hoàng Thượng sao có thể không quan tâm tới con?"
Đang nói chuyện, ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng hô vang: "Hoàng Thượng giá lâm —— "
Hoàng hậu vội vàng đứng dậy, Chiêu Thái đế nhíu mày đi vào trong phòng, "Du Nhiên đâu?"
Hoàng hậu tiến lên hành lễ với Chiêu Thái đế, "Hoàng Thượng, Du Nhiên đã tỉnh lại rồi, nhưng Thái y có dặn không được để nó ra gió."
Chiêu Thái đế đến bên giường ân cần thăm hỏi vài câu, rồi ông xoay người lại, vẻ mặt không hờn không giận nhìn Tề Diệc Bắc, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tiết Huyên Trữ mau chóng bước lên, quỳ xuống trước mặt Hoàng Thượng, "Khởi bẩm Hoàng Thượng, việc này hoàn toàn là lỗi của Huyên Trữ, Huyên Trữ mời Hướng lương viện tới bên hồ đối ẩm thưởng nguyệt (uống rượu ngắm trăng), nhưng lúc ấy ánh trăng quá mờ khiến Hướng lương vô ý bị rơi xuống nước, thái tử phi vì cứu Hướng lương viện nên mới..."
Chiêu Thái đế hừ lạnh, "Cung nhân nội thị nhiều như vậy cũng chỉ là một đám phế vật!"
Hoàng hậu liền nói: "Hoàng Thượng bớt giận, quan trọng nhất là Du Nhiên đã bình an, những chuyện khác để sau hẵng nói. Huống hồ gì việc Hướng lương viện rơi xuống nước cũng có điểm đáng ngờ, thiếp sẽ cho người điều tra thêm."
Dù Hoàng hậu có nói thế nhưng Chiêu Thái đế vẫn tức giận lắm, ông trừng mắt nhìn Tề Diệc Bắc, "Ngươi thân là thái tử mà lại để cho một tên Lương viện nho nhỏ khiến mình bị rơi vào hiểm cảnh? Lại còn liên lụy đến thái tử phi!"
Bị oan khuất sát đất mà Tề Diệc Bắc lại không thể biện minh, chỉ đành nhận sai mà thôi. Chiêu Thái đế tức giận: "Ta đã gọi Yến Thần vào cung, lát nữa ngươi tốt nhất nên nhận sai ở trước mặt hắn đi."
"Nhi thần tuân lệnh!"
Nghe giọng nói bất đắc dĩ của Tề Diệc Bắc khiến Phó Du Nhiên cảm thấy có chút áy náy, đúng lúc nàng đang ăn năn hối lỗi thì nghe thấy Tần Lộc vào bẩm báo, Mặc Yến Thần đã đến.
Đi cùng Yến Thần còn có tên siêu cấp hiếu kỳ Mặc Vĩ Thiên, vừa mới sáng sớm cả hai đã nhận được tín hàm (thư mật) do người của Tề Diệc Bắc mang đến, trên thư chỉ viết vài chữ: “Đã quay về quỹ đạo”. Ngay sau đó Chiêu Thái đế cũng phái người tới thông báo thái tử phi vì cứu thái tử mà bị rơi xuống nước, vừa nhận được tin, hai người họ liền vội vàng vào cung, không dám chần chừ một giây.
Sau khi trình diễn xong tiết mục "Cha và con gái tình thâm", thấy Chiêu Thái đế làm ra vẻ mặt xin lỗi, Tề Diệc Bắc cũng nhanh chóng quay sang nhận tội với Mặc Yến Thần, tất cả đều đâu vào đấy, chỉ có Mặc Vĩ Thiên là đứng ngoài cười cười. Hắn đối với việc hai người Diệc Bắc và Phó Du Nhiên đã "Quay về quỹ đạo" thật sự là rất tò mò, thừa dịp mọi người đều đã đi ra gian ngoài, hắn vụng trộm kéo màn sa lên định liếc nhìn Phó Du Nhiên, hắn nói khẽ: "Các ngươi thật sự đã A —— "
Mặc Vĩ Thiên "Ngao" lên một tiếng (giống tiếng bò rống ghê…), Chiêu Thái đế liền hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Không có việc gì ạ!" - Mặc Vĩ Thiên trả lời rất nhanh, nhưng trong đầu hắn đang không ngừng nhớ lại gương mặt “đen đặc biệt” mà hắn vừa nhìn thấy, chẳng lẽ sau khi đổi thân đã gây ra di chứng? Vừa rồi không chuẩn bị nên bị dọa một trận sợ phát khiếp.
Chiêu Thái đế hoài nghi, còn Tiết Huyên Trữ thì để ý thấy khi Mặc Vĩ Thiên thả màn sa xuống có lưu lại một khe hở ở trên màn, nàng nhìn sắc mặt của Chiêu Thái đế cùng hoàng hậu, rồi từng bước tiến lên phía trước, nhẹ nhàng nói: "Mặc công tử nhìn thấy mặt của thái tử phi rồi sao?"